CHƯƠNG 12
Draco đã rất bất ngờ khi hắn bước đến quán cà phê vào sáng thứ Sáu. Lần đầu tiên sau khi họ trở thành bạn, Hermione đã đến trước hắn và ngồi ở chiếc bàn quen thuộc của họ.
"Granger. Đến sớm quá nhỉ?"
Cô không đáp lại, mà chỉ đẩy một mảnh giấy da đã được gấp lại trên bàn về phía hắn, và cứ không ngừng ngả lên ngả xuống trên ghế của mình.
Draco nhướng mày với cô. "Gì đây? Cô thực sự nghiêm túc về việc khởi kiện tôi vì tôi đã ăn miếng bánh nướng cuối cùng của cô ngày hôm qua đấy à?"
"Ôi mở nó ra và đọc đi, đồ dở người này!"
Draco thở dài thườn thượt và nhận lại một cái đảo mắt của cô. Đôi khi thật quá dễ dàng để khiến Granger nổi giận khi cô chưa uống đủ trà. Đôi mắt xám của hắn lướt qua tấm giấy da và hắn nở một nụ cười thật tươi với cô.
"Họ chấp thuận cho cô tham gia hội nghị Venice rồi sao? Điều đó thật tuyệt vời!"
"Tôi biết, tôi biết, nhưng tiếp tục đọc đi!" cô hối thúc hắn một cách hào hứng.
Quay trở lại bức thư, hắn mở to mắt và cười lớn hơn khi đọc đến dòng cuối. "Họ muốn cô trình bày về Cổ ngữ Runes cho Người cá sao? Granger, điều này thật sự rất tốt đấy!"
Cô tươi cười đáp lại khi hắn trả lại bức thư cho cô và Draco tin rằng sự nhiệt tình của hắn đã làm cô hài lòng. "Tôi nhận được lá thư ngay khi tôi rời khỏi văn phòng vào ngày hôm qua. Tôi đã suýt gửi cho anh một bức thư cú vào đêm qua, nhưng tôi muốn nói với anh trực tiếp hơn. Anh là người đầu tiên được biết đấy."
"Tôi ư? Tại sao?"
Hắn. Không phải Weasley. Không phải Potter. Không phải cô gái nhỏ nhà Weasley. Không phải cha mẹ cô. Hắn.
Hermione đỏ mặt và lắp bắp, còn Draco thì rên rỉ trong lòng vì vẻ ngoài của cô thật sự quá đáng yêu. "À... thì... bởi... bởi vì anh, thực sự, là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh có nhớ anh đã đọc qua lá đơn của tôi bao nhiêu lần rồi không?"
"Bốn mươi hai, nhưng làm gì có ai lại đếm cơ chứ?"
Hermione cố gắng để lườm hắn, nhưng không thành công vì cô không thể ngừng cười lại được. Tận dụng thành tích chuyên môn mà cô vừa đạt được, Draco quyết định thử vận may của mình.
"Tôi nghĩ chúng ta phải ăn mừng thôi. Cô có muốn đến thử chỗ mới mở ở trung tâm thành phố vào tối nay không? Tôi nghe nói họ có hơn năm mươi loại rượu sâm panh khác nhau và tôi nghĩ chúng ta không nên rời đi cho đến khi cô nếm thử từng loại một."
Câu đó của hắn đã dập tắt nụ cười toe toét trên khuôn mặt cô. Có phải hắn vừa nói gì đó sai không? Tại sao trông cô như vừa nghe phải một điều gì đó tổn thương vậy?
"Tối nay tôi có kế hoạch rồi," cô cẩn thận nói, không còn nhìn vào mắt hắn nữa.
"Làm việc thêm giờ không được tính là 'kế hoạch' đâu, Granger. Đặc biệt là vào tối thứ Sáu. Thôi nào, đi ăn mừng cùng với tôi đi."
Cô vẫn không chịu nhìn hắn. Merlin ơi, cô không biết thế nào là đùa sao? Đó chỉ là một sự châm chọc nhẹ tính cách tham công tiếc việc của cô mà thôi. Và thật lòng thì hắn cũng rất ngưỡng mộ mặt này của cô.
"Tôi có... hẹn đi ăn tối với một người rồi," cô thì thầm.
"Với Weasley á?"
"Potter."
"Huh?"
"Tôi biết anh đang nhắc đến Ginny, và một lần nữa, họ của Ginny là Potter. Và không, không phải với Ginny."
Draco đảo mắt. "Sao cũng được, Granger. Gì đây, cô đi hẹn hò đấy à?"
Khi cô đỏ mặt, Draco cảm thấy cơ thể mình lạnh toát. Hắn đã đoán đúng, cô có một buổi hẹn hò vào tối nay. Hai mươi điểm chết tiệt cho Slytherin.
"Đúng thế, Padma đã sắp xếp một buổi hẹn cho tôi với Anthony Goldstein. Anh ấy học cùng năm với chúng ta, thuộc nhà Ravenclaw."
"Hiểu rồi," hắn nói một cách cụt lủn. Draco không có tí ký ức nào về cái gã thuộc nhà Ravenclaw mà cô vừa nêu tên, nhưng đã ghi nhớ rằng sẽ phải dành phần còn lại trong ngày hôm nay để điều tra về cái tên đó. "Và bạn trai mới của cô sẽ dẫn cô đi đâu vậy?"
"Anh ấy không phải là bất cứ thứ gì của tôi cả, và chúng tôi chỉ ăn tối tại nhà hàng Tây Ban Nha mới của bà Malkin thôi."
"Nghe có vui đấy," hắn cong môi, giọng điệu chế giễu của hắn thể hiện rõ rằng hắn chẳng cảm thấy chuyện đó vui chút nào. "Vậy tôi sẽ được mời tham dự lễ cưới một cách đàng hoàng hay cô định nói với tôi lúc tôi không lường trước đây?"
Hermione từ ngượng ngùng chuyển sang tức giận chỉ trong vòng chưa đầy một giây.
"Vì Merlin, tại sao tất cả bạn bè của tôi đều cứ phải làm ầm lên khi tôi đi hẹn hò trong đúng một buổi vậy? Anh chắc cũng đi hẹn hò suốt mà!"
Cô nghĩ thế về hắn, phải không? Hắn cảm thấy một loại khoái cảm đầy biến thái khi Hermione Granger đã hoàn toàn sai lầm về một điều gì đó.
Draco bật cười. "Đó có là những gì cô nghĩ sao, Granger? Cô nói xem, cô đã bao giờ nghe tôi thảo luận về một cuộc hẹn hò nào với cô chưa? Chúng ta trò chuyện mỗi sáng mà, phải không? Tôi đã từng đề cập đến chuyện đi chơi với bất kỳ người phụ nữ nào chưa?"
Hermione cáu kỉnh và khoanh tay trước ngực. "Đời sống tình cảm của anh không phải là việc của tôi, Malfoy."
Draco nhìn vào mắt cô và cảm thấy thỏa mãn đến phát ốm khi cô hơi cựa mình dưới ánh nhìn mãnh liệt của hắn.
"Được thôi, vậy giờ chúng ta hãy cùng thảo luận về nó nhé, được không? Đây, cho phép tôi cho cô thấy bức tranh về cuộc phiêu lưu huy hoàng và thú vị của tôi với các cô gái khác nhé," hắn tiếp tục chế nhạo và Hermione cố gắng cắt ngang. "Malfoy, tôi xin lỗi, tôi..."
"Phụ nữ không thực sự xuất hiện trước mặt tôi và đề nghị được hẹn hò cũng tôi. Và những người muốn hẹn hò cùng tôi thì sao? Một phần ba trong số đó đều cảm thấy hứng tình vì sự giàu có của tôi, một phần ba khác là những kẻ quái dị săn đuổi sự thuần chủng trong dòng máu và muốn làm tình cùng tôi để có thể đẻ ra một thế hệ Tử thần Thực tử khác, và một phần ba cuối cùng coi tôi như một thách thức và chẳng khác nào một trò chơi cảm giác mạnh rẻ tiền. Một phần ba cuối cùng đó muốn được thuần hóa một gã trai đào hoa giống như tôi trên giường của họ, và coi tôi như một loại thành tích hư hỏng trong cái trò chơi bệnh hoạn đó.
Và đó, Granger, giờ thì cô biết rồi đấy. Các lựa chọn cực kỳ hạn chế của tôi là hẹn hò với một đứa con gái nhàm chán mà sẽ dành toàn bộ thời gian để đếm vàng của tôi, hoặc là trở thành cha tôi, hoặc là hẹn hò với một người có sở thích khoe khoang với phần còn lại của thế giới rằng cô ta đã dụ được một tên cựu Tử thần Thực tử. Không ai trong số những người phụ nữ này thực sự muốn tôi cả."
Cô nhìn thẳng vào hắn sau khi hắn kết thúc bài tóm tắt thảm hại của mình.
"Đó thực sự là cách anh nhìn nhận về bản thân mình sao?"
Draco bật ra một tiếng cười trống rỗng. "Đó là đời sống tình cảm thực tế đầy đáng thương của tôi. Tại sao tôi phải tô vẽ gì cho nó cơ chứ?"
"Tôi nghĩ anh có đủ phẩm chất thể trở thành một người bạn đời hoàn hảo," cô đáp nhẹ nhàng, tiếp tục nhìn thẳng vào hắn. Trái tim Draco đập rất mạnh trong lồng ngực, và hắn lo rằng cô có thể thực sự nghe thấy nó.
Dù lời khen ngợi của cô có thổi bùng lên niềm hy vọng nào đi chăng nữa, thì nó đã bị dập tắt một cách ngoạn mục bởi phần tính cách vô lý và bốc đồng hơn của hắn.
Có đủ phẩm chất, phải không? Rõ ràng là không nhiều bằng cái thằng nhãi nhà Ravenclaw này rồi. Tôi có thể hiến cho cô cả cái thế giới này nếu cô cho phép tôi đấy, Granger.
Draco đột ngột đứng dậy, không muốn ở cạnh Hermione thêm một phút nào nữa. "Chúc mừng về chuyện hội nghị, Granger. Tận hưởng bữa tiệc ăn mừng với bạn trai của mình nhé," hắn nói thẳng thừng, sau đó quay gót bỏ đi và rời khỏi quán cà phê trước khi cô có thể đáp lại.
Hắn đi được khoảng năm mươi bước thì nghe thấy Hermione gọi tên mình.
"Malfoy! Malfoy! Đợi chút đã, được không?"
Đúng, hắn đang cư xử như một đứa trẻ, hắn biết điều đó, nhưng điều đó không ngăn được Draco tăng tốc độ sải bước của mình cho đến khi hắn nghe thấy tiếng bước chân của Hermione sau lưng đang dần chuyển thành tiếng chạy.
Thương hại đôi chân ngắn cũn của cô, hắn giảm tốc độ và dừng lại. Hắn chỉ phải đợi thêm ba mươi giây nữa trước khi cô nhanh chóng chạy đến gần để đối mặt với hắn.
"Tại sao anh lại bỏ đi như thế?" cô gặng hỏi, vẫn còn thở hổn hển sau cú chạy ngắn của mình, không khí lạnh giá của tháng Giêng rất có thể đang thiêu đốt phổi của cô.
"Như thế nào?" hắn nhăn nhó.
Hermione đảo mắt và đập mạnh tay vào hai bên hông, đánh rơi túi xách ngay trên vỉa hè nhưng không có động thái gì để nhặt nó lên.
"Đừng có giả vờ, Malfoy! Tại sao anh lại tức giận với tôi chứ?"
Hắn cau mày lại. "Tôi không chắc tại sao cô lại nghĩ như vậy. Giờ thì xin phép, hôm nay tôi có cuộc họp sớm về việc điều chỉnh tốc độ tối đa của chổi," Draco định bước qua cô, nhưng cô di chuyển để đứng trước mặt hắn, chặn đứng đường chạy của hắn.
"Đừng có điêu!" cô gắt lên với hắn. "Anh bảo tôi rằng cuộc họp đã được dời sang tuần đầu tiên của tháng Hai vì các quy định về chổi mới của Bộ sẽ không có hiệu lực cho đến tuần sau rồi mà."
Qủy tha ma bắt cái khả năng ghi nhớ mọi thứ mà hắn đã từng nói ra của cô đi. Tôi bỏ cuộc rồi đấy.
"Sao cũng được, Granger, cứ mặc kệ nó đi được không? Tôi còn phải đi làm."
Draco lần này đã thành công trong việc bước qua cô, nhưng để ý đến cách vai cô chùng xuống khi hắn đi qua.
"Tại sao anh lại để ý đến việc tôi đi hẹn hò cơ chứ?" cô nhẹ nhàng nói.
Draco khoác lên mình vẻ mặt độc địa mà hắn từng có suốt quãng thời gian đi học trước khi quay lại đối mặt với cô. Vẻ mặt của cô đầy sự khẩn cầu, đau đớn và nó khiến hắn như vừa trúng phải Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ vào giữa ngực.
"Cô biết gì không, Granger? Tôi không quan tâm. Tôi thực sự không quan tâm một chút nào luôn đấy."
Lần này khi hắn bỏ đi, cô đã không đi theo.
Mình có thể kiểm soát được.
.
Điều đầu tiên Draco làm sau khi đi làm về vào buổi tối ngày hôm đó, đó là sử dụng Bùa Ù tai mạnh nhất thế giới để yểm quanh phòng ngủ của mình.
Điều thứ hai hắn làm là cởi bỏ áo choàng, cà vạt, đồng hồ đeo tay và thắt lưng, cho đến khi trên người hắn chỉ còn áo sơ mi trắng và quần âu đen.
Điều thứ ba hắn làm là lấy một chai rượu Đế lửa còn nguyên. Tháo nút chai, hắn lấy thêm một ly nước thủy tinh và rót cho mình một lượng lớn rượu.
Điều thứ tư, thứ năm và thứ sáu hắn làm đều là rót thêm rượu, trong khi ngồi dựa vào lò sưởi và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang gầm rú bên trong.
Dù đã cố gắng hết sức có thể để làm mờ ký ức của mình về sáng nay với lượng rượu ngày càng lớn, hắn vẫn không thể đẩy được những lời của Granger ra khỏi đầu.
Tôi nghĩ anh có đủ phẩm chất thể trở thành một người bạn đời hoàn hảo.
Như thế nào vậy, Granger? Hắn muốn hét vào mặt cô. Đúng là hắn sở hữu một lượng vàng rất lớn, nhưng ngoài chuyện đó ra thì sao? Bất kỳ cô gái nào (nói thẳng ra là không thương hại cho Chúa tể Hắc ám) cũng sẽ nguyện suốt đời trốn tránh khỏi hắn hoặc bị số vàng trong hầm của hắn làm mờ mắt. Đó nói chung là hai loại đàn bà duy nhất mà Draco có thể phân loại ra.
Những lời của Granger lại dội vào tâm trí hắn.
Tại sao anh lại để ý đến việc tôi đi hẹn hò cơ chứ?
Hắn không quan tâm. Hắn thực sự không quan tâm. Hẹn hò với cả triệu thằng đi, Granger, trong khi tôi ngồi một mình ở đây và quay cuồng bên trong ngôi nhà trống rỗng khổng lồ này bởi vì tôi quá thảm hại tới mức không thể chịu đựng nổi ý nghĩ cô sẽ hạnh phúc khi không có tôi.
"Mẹ kiếp!" Draco gào lên và ném chiếc ly rỗng của mình vào lò sưởi, khiến nó vỡ toang ra thành nhiều mảnh.
Dùng một tay vuốt mái tóc của mình, hắn rên rỉ và gục xuống chiếc ghế bành phía sau. Thậm chí không thèm lấy một chiếc ly mới tinh, Draco giật mạnh chai rượu ra khỏi chiếc bàn bên cạnh và đổ thẳng rượu từ chai vào cổ họng mình.
Hắn muốn trở nên tê dại, hắn không muốn cảm nhận bất cứ điều gì cả. Có một loại thuốc giúp cho chuyện đó...
Không, hắn sẽ không quay lại con đường đó. Không phải vì chuyện này. Mình có thể kiểm soát được.
Giờ đây, giọng nói của Lương Y Browning đang vang lên trong đầu hắn. Khi anh cảm thấy sự thôi thúc muốn sử dụng, Draco, hãy cố gắng dành một chút thời gian và tìm ra lý do tại sao anh lại có nhu cầu đó. Cảm xúc nào là động lực chính dẫn đến hành động của anh?
Ghen tuông.
Draco rên rỉ và đưa tay lên vuốt mặt. Hắn đang ghen đến mức uống ba phần tư một chai rượu. Hắn đang ghen với một gã đàn ông đã đưa Granger đi ăn tối, và điều đó khiến hắn muốn phát điên. Hắn đang ghen với việc Granger uống nước và trò chuyện thân mật với một gã nhà Ravenclaw chai mặt, đến nỗi khiến hắn muốn đập vỡ toàn bộ món đồ nội thất cổ đắt tiền mà hắn đang sở hữu, không phải bằng đũa phép mà bằng tay không.
Đ** m* Browning , đ** m* mình, và đ** m* gấp đôi cái thằng Anthony Goldstein khốn kiếp đi.
Chờ đã, hắn không muốn làm chuyện đó với Anthony Goldstein.
Liếc lên chiếc đồng hồ trên lò sưởi, đôi mắt lờ mờ của hắn thấy nó đã gần điểm mười giờ đêm. Họ hẳn đã ăn tối xong rồi phải không? Draco tưởng tượng hình ảnh Goldstein là một thằng nhãi vênh váo và nói với Granger rằng "phải thử món tráng miệng," mặc dù cả hai đều chưa từng đến nhà hàng này trước đó. Gã trai nhà Ravenclaw có lẽ cũng sẽ là người gọi món, tìm mọi cách để thu hút Granger bằng cách cố gắng phát âm các loại món ăn bằng tiếng Tây Ban Nha.
Ghen tuông.
Granger có lẽ đã biết cách phát âm các món ăn một cách chính xác. Cô có thể cũng có khả năng liệt kê ra các thành phần và xuất xứ của từng món. Cô sẽ nghiên cứu thực đơn trước để chuẩn bị cho buổi tối của mình. Và trong khi thằng khốn vô dụng mà cô đồng ý dành cả đêm thứ Sáu cùng có nhiều khả năng là chỉ tìm hiểu mớ kiến thức đó để gây ấn tượng với người khác giới, thì Draco biết động cơ của Granger hoàn toàn khác. Granger không đào sâu vào kiến thức về mọi chủ đề để thể hiện bất cứ điều gì. Sự ham học và tìm tòi của cô chưa bao giờ là để khoe khoang. Mặc dù, khi còn ở Hogwarts, cô luôn rất vui mừng khi được các giáo sư khen ngợi, nhưng sự khát khao kiến thức vô độ của Granger chỉ đơn giản là vì nó khiến cô thấy phấn khích khi khám phá ra được điều gì đó mới mẻ. Nhiệm vụ tìm hiểu mọi thứ không hồi kết này là một trong những điều quyến rũ nhất về cô.
Chờ đã, cái gì? Quyến rũ nhất á? Điều đó ngụ ý rằng hắn thấy Granger có rất nhiều điểm quyến rũ. Cụm từ đó chỉ ra rằng có một danh sách xếp hạng mức độ quyến rũ trong các phẩm chất của Granger.
Draco lại kéo chai rượu lên môi và đã gần như nốc hết cả chai. Ừ, hắn thừa nhận, được chưa? Granger rất hấp dẫn. Đúng là hắn đã nhiều lần để ý đến vẻ đẹp của cô, thì sao chứ?
Cái mái tóc của cô càng lúc càng bù xù hơn, và bằng cách nào đó, trông nó vừa hoang dã vừa mềm mại. Nói về sự mềm mại, thì đôi môi căng mọng, hồng hào của cô trông thật hấp dẫn, nhất là khi cô gặm bút và tự chìm đắm trong suy nghĩ. Và nếu cô chìm vào trong đam mê của mình thì sao? Đôi mắt nâu ấm áp ấy sẽ sáng bừng lên và bùng cháy một cách mạnh mẽ. Draco phải cố gắng để cơ thể không sôi sục khi cô làm vậy. Có những ngày, Draco cảm thấy cô nhìn hắn như thể hắn rất quan trọng, giống như hắn không chỉ là một tên Tử thần Thực tử thất bại với các vấn đề liên quan đến cha mẹ và sở hữu quá nhiều tiền. Và cái cách mà chiếc váy bao quanh lấy mông của cô...
"Chết tiệt," hắn lầm bầm và uống cạn cái chai trong một hơi.
Kim đồng hồ đã nhích gần đến mười một giờ. Cái cuộc hẹn hò ngớ ngẩn ấy hắn đã kết thúc rồi, phải không? Granger không phải là kiểu phụ nữ sẽ mời một người đàn ông đến nhà trong buổi hẹn đầu tiên. Và làm sao mà mình lại biết được chuyện đó cơ chứ?
Draco tức giận ném chai rượu rỗng vào lò sưởi khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh, và hắn lại lấy thêm một chai khác.
Ghen tuông.
Hắn không cần bất kỳ lọ Thuốc ngủ Không mơ chết tiệt nào khi hắn có thể say xỉn. Draco uống một hơi dài từ chai rượu mới và đặt nó lên đầu gối. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô mời Anthony Goldstein đến nhà của cô sau bữa tối?
Ý nghĩ đau đớn và khó chịu nhất bắt đầu hiện ra trong mắt hắn. Granger ngại ngùng hỏi bạn hẹn của cô xem gã có muốn lên lầu một chút không. Cô sẽ để gã vào căn hộ mà có lẽ sẽ ưu tiên sự thoải mái hơn phong cách và với sách tràn ngập khắp nơi của mình. Cô sẽ pha cà phê hoặc trà và mời gã ngồi trên một chiếc ghế sofa quái dị nào đó.
Liệu tên đó có làm cho cô cười không? Họ sẽ trò chuyện về điều gì? Có lẽ họ sẽ hồi tưởng về "những ngày xưa tươi đẹp" ở Hogwarts. Và chẳng phải quá dễ dàng khi Granger phải lòng một người như vậy sao? Một kẻ nhàm chán, ham đọc sách, không được sinh ra trong một gia đình bị nguyền rủa. Những kỉ niệm thời cắp sách đến trường của họ hẳn là rất hạnh phúc.
Cổ họng Draco lại có thêm nhiều rượu hơn. Nhưng rượu cũng không thể xóa bỏ trí tưởng tượng khó chịu mà hắn vừa vẽ ra.
Khung cảnh trong tâm trí hắn đột ngột thay đổi, từ cảnh hai người đang nói chuyện sang cảnh họ nhìn nhau đắm đuối trên chiếc ghế dài. Draco không biết Anthony Goldstein trông như thế nào, nhưng hắn đang hình dung ra ra một gã trai mơ hồ, tóc nâu, với làn da có lẽ hơi rám nắng một chút.
Và bây giờ gã đàn ông không có gì nổi bật, không có tài cán gì đó đang di chuyển từ từ về phía Granger. Granger, cắn nhẹ đôi môi hồng mọng của mình một cách ranh mãnh, trước khi chấp nhận một nụ hôn nhẹ nhàng từ người bạn hẹn của mình.
Draco thấy phát bệnh. Mọi chuyện chỉ đang diễn ra trong trí tưởng tượng của hắn, nhưng nó vẫn khiến ruột gan hắn quặn thắt lại. Ảo giác kinh hoàng tiếp tục diễn ra, khi Granger chạm nhẹ vào ngực người bạn hẹn của mình, để cơ thể của tên đó đè lên cô trên ghế sofa. Tua nhanh thêm một chút, và giờ cô đang dẫn người bạn hẹn của mình lên phòng ngủ...
Merlin ơi, hắn chết mất. Hắn không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa rồi.
Ghen tuông.
Và đây, cái giá mà hắn phải trả. Hình phạt cuối cùng cho tội lỗi của Draco Malfoy. Hắn đã tránh được Azkaban và cái chết chỉ để bị tra tấn bởi tên Giám ngục bên trong hắn, khi cho hắn nhìn thấy những cảnh mà hắn không bao giờ có thể có với Granger.
Hắn thậm chí sẽ làm gì khi có một cơ hội thích hợp để hẹn hò với cô đây? Hắn chắc chắn sẽ chẳng lãng phí chút thời gian nào nếu Granger mời hắn đến nhà của cô sau bữa tối. Nếu cô làm vậy, hắn sẽ hôn cô mà không suy nghĩ gì ngay khi cô đóng cửa lại sau lưng mình, đẩy cô vào tường và vùi tay vào tóc cô. Hắn sẽ từ từ dùng lưỡi của mình dỗ dành cái miệng xinh xắn đang mở ra của cô và nuốt lấy từng hơi thở gấp gáp nhỏ cùng tiếng rên rỉ của cô. Có lẽ cô cũng sẽ kéo tóc hắn, thúc giục hắn, và hắn sẽ vui vẻ làm theo, hôn và liếm xuống vùng da ở cổ của cô cho đến khi cô thở hổn hển bên tai hắn và...
Draco mở to mắt và hắn sững người, cảm thấy xấu hổ về bản thân khi hắn rút tay ra khỏi quần. Hắn đã vuốt ve thằng nhỏ của chính mình trong vài phút khi chìm đắm trí tưởng tượng của chính mình mà không hề nhận ra. Merlin ơi, hắn đúng là một kẻ đáng thương.
Một kẻ cô đơn, thảm hại, đáng sợ mà có lẽ nên đặt chai rượu xuống để đi ngủ và không nghĩ về Granger sẽ trông như thế nào khi mặc một chiếc váy. Hoặc khi không mặc một chiếc váy. Merlin ơi, làm ơn hãy cứu rỗi hắn với.
Trút bỏ chiếc quần ngoài và chỉ còn mặc quần đùi, hắn nằm xuống giường và cố gắng để cơ thể bình tĩnh lại. Rượu thường làm mờ đi các giác quan của hắn, nhưng tất cả những gì Draco có thể nhìn thấy khi hắn nhắm mắt lại là đôi mắt to màu nâu của Granger.
Đôi mắt màu nâu to tròn ấy sẽ nhắm lại vì sung sướng trong khi hắn dùng môi để xâm chiếm làn da trần ở vai và xương quai xanh của cô. Bàn tay hắn lại tiếp tục vuốt ve thằng nhỏ của mình và Draco không còn sức để dừng lại. Hắn biết điều này là sai trái. Granger là bạn của hắn. Nhưng bây giờ tâm trí của hắn chỉ có thể hình dung ra cảm giác sẽ như thế nào khi nhấc cơ thể của cô lên và ôm lấy lưng cô trong khi hai chân cô quấn lấy eo của hắn. Nụ hôn điên cuồng của họ sẽ lên đến đỉnh điểm khi hắn đưa họ đến giường của cô, đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng và đè lên cơ thể xinh đẹp của cô. Tay hắn bắt đầu di chuyển nhanh hơn, và Draco có thể cảm thấy mình sắp lên đỉnh. Một vài cú vuốt ve nhanh hơn sau đó và Draco ra hoàn toàn trước hình ảnh Hermione đang quằn quại vì sung sướng bên dưới hắn, rên rỉ tên hắn trong khi hắn đang ở bên trong cô.
Draco nằm trên giường, chỉ một mình và thở hổn hển, không biết làm thế nào mà hắn lại lên đỉnh được. Chán nản với bản thân, kiệt sức và say xỉn, những trạng thái đó kết hợp lại và đẩy hắn chìm vào giấc ngủ sâu chỉ sau vài phút.
.
Thức ăn khá ổn. Rượu rất ngon. Cuộc trò chuyện diễn ra cũng dễ dàng.
Vậy tại sao Hermione, giống như Ron hay nói, lại chán muốn chết như thế này?
Buổi tối khởi đầu rất tốt đẹp. Cô đã gặp Anthony bên ngoài nhà hàng và hài lòng vì trông anh vẫn khá đẹp trai. Họ trao nhau một cái bắt tay ngượng nghịu và tạo ra những tràng cười hồi hộp từ cả hai, và cô ngay lập tức cảm thấy thích nụ cười dễ mến của anh ấy.
Nhà hàng này được trang trí theo phong cách Tây Ban Nha và họ đã có khoảng thời gian thú vị khi thay phiên nhau chia sẻ những đĩa đồ ăn. Hermione hỏi Anthony về cuộc sống của anh sau khi học xong tại Hogwarts, khi họ nói về các mối quan hệ xã hội liền kề và đã có lúc cô không kịp nghe anh đang nói gì. Trong khi anh ấy đang nói về việc đã bắt đầu làm việc tại Ban Giao thông Phép thuật của Bộ như thế nào vì anh ấy có hứng thú với việc cải thiện Mạng Floo, Hermione nhận thấy sự chú ý của cô đang bị kéo sang chỗ khác.
Cô đang ngồi giữa một nhà hàng phong cách, thiếu ánh sáng với một người đàn ông hấp dẫn, người chưa một lần chế nhạo cô cả buổi tối, nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ tội lỗi. Vẻ mặt của Malfoy sáng nay khi cô nói với hắn về cuộc hẹn hò của cô với Anthony đã ám ảnh cô cả ngày hôm nay. Và cô cũng không ngừng nghĩ về cách mà hắn đã nhẫn tâm bỏ lại cô khi cô đuổi theo hắn trên phố như một kẻ mất trí. Thành thật mà nói, cô đang bị làm sao vậy?
Quên đi, tại sao cô lại phải cảm thấy tội lỗi cơ chứ? Cô là một phụ nữ trẻ độc thân và người mà cô đã chọn để dành buổi tối thứ Sáu cùng không liên quan gì đến Malfoy.
Nhưng có phải hắn...? Có phải hắn đã...?
Không, hắn không... ghen đấy chứ? Hermione gần như đã phải khịt mũi trước ý nghĩ nực cười đó và tập trung lại vào Anthony. Cô không nên để ý nghĩ về tên đàn ông tự cao tự đại, hư hỏng, cáu kỉnh đó đã hủy hoại ngày thứ Sáu của cô hoàn toàn bằng cách đả kích cô mà không vì bất cứ lý do thực sự gì.
Hermione đã rất phấn khích vào tối thứ Năm khi cô nhận được thông báo chính thức rằng cô sẽ là diễn giả được mời tham dự hội nghị Sự tiến hóa của Cổ ngữ Rune và Hiệu ứng của nó đối với Văn hóa Phù thủy Hiện đại ở Venice. Và Malfoy là người đầu tiên mà cô muốn kể cho. Malfoy, người không chỉ lắng nghe tất cả các lý thuyết của cô về phương pháp giao tiếp của người cá cổ đại, mà còn tích cực tham gia thảo luận với cô, khuyến khích cô đăng ký và giúp cô cải thiện lá đơn giới thiệu của mình.
Niềm vui và niềm tự hào của hắn về thành tích của cô thực sự rất có ý nghĩa với cô trong khoảnh khắc đó. Hermione không thể bỏ qua cái cách mà trái tim cô đã rung rinh khi hắn đề nghị họ đi ăn tối để ăn mừng. Nhưng cô đã có hẹn trước với Anthony.
Nhắc mới nhớ, có lẽ cô nên lắng nghe xem người bạn hẹn của mình đang nói gì.
"...tất nhiên là điều này sẽ giải quyết được vấn đề về quyền riêng tư mà đôi khi phát sinh khi mọi người không biết cách sắp xếp mạng Floo của họ đúng cách," Anthony nói. Hermione hào hứng gật đầu, hy vọng hắn sẽ không nhận ra tâm trí cô vừa trôi đi nơi khác.
"Tôi phải thú nhận rằng, tôi không quá thích các cuộc gọi qua mạng Floo. Tôi thấy việc phải quỳ gối trong suốt thời gian đó có thể gây ra nhiều khó chịu, ngay cả khi đã yểm Bùa Êm. Tôi thà Floo đến thẳng chỗ của người đó và trực tiếp thực hiện cuộc trò chuyện còn hơn. Thật tiếc khi thế giới phù thủy không có điện thoại di động giống thế giới Muggle."
"Đúng! Đây là lý do tại sao Muggle Học là một trong những môn học yêu thích của tôi. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể học hỏi được nhiều điều nếu chúng ta học cách sử dụng một số công nghệ của họ," anh ấy trả lời.
Hermione mỉm cười khi nghĩ về một món quà Giáng sinh nào đó mà cô đã từng nhận được. "Gần đây tôi đã được tặng hai cuốn nhật ký đã được yểm bùa có tác dụng ghi chép lại tin nhắn văn bản đồng nhất. Nó có lẽ cũng khá giống với điều mà anh đang hướng tới."
Anthony mở to mắt khi anh nhấp một ngụm rượu. "Ai đó đã tặng cho cô những cuốn nhật ký như vậy sao? Chúng cực kỳ hiếm đấy!"
Hermione thấy mặt mình ửng hồng. "Thực ra thì, bạn của tôi đã mua hai cuốn nhật ký và tự mình yểm bùa lên nó."
Đôi mắt người bạn hẹn của cô lại mở to. "Chuyện đó... thực sự ấn tượng. Bạn của cô chắc hẳn đã phải rất nỗ lực để thực hiện được chúng."
Đúng, Malfoy là một người bạn. Chỉ là một người bạn. Và chết tiệt, làm thế nào mà hắn lại xuất hiện được trong cuộc trò chuyện của họ vào tối nay vậy? Hermione uống cạn ly rượu của mình và rót thêm cho mình một ít rượu nữa.
Anthony là một chàng trai tốt, hoàn toàn, nhã nhắn và phù hợp với cô. Cô nói với anh về chuyến đi sắp tới của mình đến Venice vào mùa xuân và anh ấy đã hỏi những câu hỏi rất lịch sự và đúng đắn. Anh ấy hỏi những câu hỏi lịch sự về cha mẹ cô (cô bỏ qua chuyện dùng Bùa Tẩy não, vì đó không phải là cuộc trò chuyện phù hợp với buổi hẹn đầu tiên). Anh ấy còn hỏi những câu lịch sự về Harry và gia đình Weasley.
Vậy tại sao Hermione lại cảm thấy muốn nốc hết chai rượu này? Đâu là điểm thiếu xót trong tối nay? Tại sao tất cả những câu hỏi và cuộc đối thoại dễ dàng này về cuộc sống hàng ngày của cô lại khiến cô có cảm giác thờ ơ như vậy?
Một mái tóc màu bạch kim hiện lên sau lưng Anthony khiến cô giật mình. Đôi mắt cô hướng về nơi vừa thu hút sự chú ý của cô, chỉ để nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tóc vàng đang đội chiếc mũ mùa đông trắng trong lúc rời nhà hàng. Tóc của cô gái đó không quá giống, nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Hermione đã bị thu hút, hy vọng đó có thể là...
Chính xác là ai mới được chứ?
"Nhớ tôi rồi sao, Granger?" cô nghe thấy giọng điệu chế giễu, trêu chọc của hắn vang trong đầu. "Tối nay bạn đã ăn rất nhiều động vật chết, chẳng phải một người có trái tim nhân hậu như cô nên ăn chay sao?" Malfoy giả xuất hiện trong tâm trí của cô, kết hợp với câu nói bâng quơ của hắn cùng nụ cười nhếch mép khó chịu đó. Đúng, hắn sẽ cư xử như vậy, bắt đầu cuộc tranh luận với cô giữa bữa ăn về đạo đức của việc ăn thịt với tư cách là một người hoạt động vì quyền của sinh vật.
"Ờm, Hermione?"
Hermione chớp mắt khi Anthony gọi tên cô. "Xin lỗi, anh đang nói gì vậy?" cô không khỏi xấu hổ khi bị phát hiện rằng mình đang không chú ý. Cô đã quá bận rộn với việc mơ mộng về một chàng trai tóc vàng hay gây gổ rồi.
"Cô có muốn gọi món tráng miệng không?" Anthony hỏi lại. Hermione nhìn vào đôi mắt xanh nhạt và không thấy gì ngoài lòng tốt ở đó. Anh ấy xứng đáng để có một người bạn hẹn biết để ý hơn. Với trái tim nặng trĩu, Hermione từ chối, nói rằng cô đã quá no.
Khi họ rời nhà hàng, cô trao cho anh ấy một cái ôm vụng về và tạm biết bằng câu "Chúng ta hãy làm điều này một lần nữa... như những người bạn". Anh ấy là một người đàn ông thông minh (Ravenclaw mà) nên anh ấy hẳn đã hiểu được ý của cô, nếu cô nhìn nhận đúng nụ cười đau khổ đó.
Độn thổ về nhà, Hermione thở dài khi cô leo lên giường của mình và với lấy chiếc điện thoại di động. Cô đã hứa với Ginny là sẽ nhắn tin khi buổi hẹn hò kết thúc. Hermione khá tự hào về bản thân vì đã dạy được Ginny cách sử dụng điện thoại di động, điều này cho phép họ trò chuyện riêng tư và nhanh hơn nhiều so với việc gửi thư cú.
H: Xin chào. Chị về rồi nè.
G: Về rồi sao? Vậy là anh Anthony không ở lại qua đêm sao?
H: Không, tất nhiên là không!
G: Tại sao không? Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, chị Hermione. Ai thèm quan tâm chứ?
H: Chị quan tâm. Hơn nữa, chị nghĩ sẽ không có lần hai đâu. Chị sẽ không đi hẹn hò thêm nữa.
G: Tệ vậy sao?
H: Không, không hề! Anh ấy thực sự là một người khá tốt.
G: Một người khá tốt? Chị có thể nói luôn là "nhàm chán" để tiết kiệm thời gian mà.
H: Anh ấy không hề nhàm chán, chỉ là không đủ. Chị thấy giống như đi ăn tối với Ron hoặc Harry vậy.
G: Chà, em tự hào vì chị đã thoát ra khỏi đó. Chủ Nhật gặp chứ?
H: Tất nhiên, gửi lời chào của chị đến Harry nhé.
Hermione tắt điện thoại di động đi và dựa vào gối. Khi cô tắt đèn, cô cảm thấy một sức nặng ấm áp đè lên chân mình và nhìn thấy Crookshanks đang nằm xuống.
"Thứ ngốc nghếch này," cô cười khúc khích và nhắm mắt lại. Dù đã cố gắng, nhưng cô chẳng thể ngủ một cách dễ dàng. Cuộc hẹn này lẽ ra đã phải thành công. Anthony là một người đàn ông thông minh, tốt bụng và ưa nhìn.
Đó không phải là người mình muốn hẹn hò vào tối nay. Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí cô và Hermione thở dài.
Cô đã trao cho Draco một mảnh trái tim của mình, với tư cách là một người bạn. Mỗi người bạn của cô đều nắm giữ một phần trái tim của Hermione, theo cách riêng của họ. Ginny như một người em gái mà cô chưa từng có. Harry là bạn thân và là người thân của cô. Ron là mối tình đầu của cô. Tất cả thành viên của gia đình Weasley cùng một nửa của họ, Luna và Rolf, họ đều có vị trí trong trái tim của cô. Hermione không coi tình yêu là một nguồn tài nguyên hữu hạn, nhưng cô có đủ khả năng để cho Draco bao nhiêu phần trăm mà không phá vỡ bất cứ điều gì đây?
Cô chưa hoàn toàn biết câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng cô biết rằng câu trả lời không nằm ở những buổi hẹn hò hờ hững với những người đàn ông khác.
.
Draco thức dậy vào sáng thứ Bảy với cảm giác như vừa bị giẫm đạp bởi một bầy Erumpent.
"Crick!" hắn nói lớn bằng một giọng khàn khàn. Một con gia tinh xuất hiện ngay bên cạnh hắn và cúi đầu chào.
"Tôi có thể giúp gì cho ngài sáng nay, thưa ngài?"
Draco lại rên rỉ và ôm chặt lấy đầu. "Làm ơn lấy cho tôi Thuốc Giải Rượu."
"Tôi sẽ yêu cầu Watson làm một lọ ngay lập tức. Nó sẽ hoàn thành sau mười lăm phút. Tôi có nên mang nó tới trực tiếp cho ngài không?"
Draco xua tay một cách mất kiên nhẫn. Hắn cần phải tắm trước khi có thể làm bất cứ điều gì khác. "Không, hãy mang nó tới cùng với bữa sáng. Làm một ít bánh mì nướng... mà nghĩ lại thì, hãy chuẩn bị mọi thứ liên quan đến bánh mì theo ý Watson đi," đúng, thật nhiều bánh mì để đẩy lùi tất cả chỗ rượu mà hắn đã uống. Bất kỳ ý nghĩ nào về thịt xông khói hay trứng đều khiến hắn thấy buồn nôn.
"Vâng, thưa ngài," với một cái cúi đầu khác, con gia tinh biến mất với một tiếng crack nhỏ.
Draco vung chân xuống giường và gục đầu vào lòng bàn tay trong một phút. Cuối cùng, hắn cũng đã có được sức mạnh để đứng lên và loạng choạng đi về phía phòng tắm. Không, không được tắm vòi sen, hắn thậm chí còn chẳng thể đứng thẳng. Thay vào đó, hắn chuẩn bị một bồn nước ấm, thở dài biết ơn khi đắm mình trong làn nước xà phòng dễ chịu trong bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch.
Draco nhắm mắt và ngả đầu ra sau, suy nghĩ về hành vi thiếu chín chắn của mình đêm qua. Hắn đã say đến mức làm vỡ một cái ly thủy tinh, hai chai rượu, và sau đó là tự sướng để đi ngủ. Quả là một buổi tối đáng nhớ.
Merlin ơi, hắn đang bị làm sao vậy? Làm thế nào mà hắn có thể nhìn vào mắt Granger vào thứ Hai, khi biết rằng hắn đã từng có những suy nghĩ dâm dục về cô đây?
Nhưng rồi, cô có thể sẽ gặp hắn vào sáng thứ Hai để kể cho hắn nghe tất cả về cuộc hẹn tuyệt vời, đầy mê hoặc của cô vào tối thứ Sáu. Draco biết rằng hắn sẽ không chịu nổi việc cô lảm nhảm về một người đàn ông nào đó, khi mắt cô sáng lên trong lúc hồi tưởng một cách thích thú về đêm hẹn hò đầy lãng mạn của mình.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Goldstein đã qua đêm tại nhà của Granger, trên giường của cô? Draco tưởng tượng đến hình ảnh của cô trong ánh sáng sớm mai, với chiếc chăn che kín người. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô lăn sang một bên, hoàn toàn khỏa thân, sẵn sàng làm một hiệp vào buổi sáng, rồi hôn lên ngực Draco...?
Mẹ kiếp! Chuyện này lại xảy ra nữa sao? Draco thở dài và cảm thấy chán nản, hắn sẽ cần phải giải tỏa sự cương cứng của mình.
Đến nơi đến chốn, đừng nửa vời...
.
Draco tự hỏi liệu cô có xuất hiện ở quán cà phê vào sáng thứ Hai hay không. Hắn không phải đợi lâu, vì cô đã xuất hiện bước vào giống như mọi khi. Khi cô nhìn chằm chằm hắn và bước tới, Draco cảm thấy có gì đó khuấy động trong lồng ngực mình; sự giao thoa giữa sự nhẹ nhõm và cảm giác tội lỗi. Hắn không thể đọc được biểu cảm của cô, và hắn không biết điều đó là tốt hay xấu.
"Chào buổi sáng," cô chào hỏi một cách cứng nhắc.
"Granger," hắn đáp. Cô đặt túi xuống như mọi khi và rời đi để mua trà. Draco hình như đã phải nín thở trong suốt thời gian cô lấy đồ uống và quay lại chỗ ngồi đối diện hắn.
"Cuối tuần của anh thế nào?" câu hỏi đơn giản đó khiến sự hoảng sợ của hắn bùng lên. Chẳng lẽ cô không muốn nói với hắn về buổi tối tuyệt vời, hoàn hảo của cô với Anthony Goldstein trước sao? Vì Merlin, cô có thể giúp hắn thoát khỏi tình trạng khốn khổ của mình được không?
Hắn không chỉ muốn biết về buổi hẹn hò ngu ngốc của cô mà còn không biết phải trả lời câu hỏi của cô như thế nào. Chà Granger, tôi đã hoàn toàn phá hủy gan và não của mình vào thứ Sáu vì tôi không biết cách xử lý những cảm xúc tiêu cực một cách lành mạnh, nên tôi đã quyết định nốc nguyên hai chai rượu vào ngày hôm đó. Sau đó, tôi đã nghĩ về việc tán tỉnh cô. Thứ Bảy cũng vui chẳng kém! Tôi đã tự sướng ngay trong bồn tắm, mơ tưởng về việc làm tình với cô, sau đó quyết định đi bay mà không mặc đủ ấm hay dùng Bùa Làm ấm trong nỗ lực vô ích để xoa dịu cơ thể của mình. Tôi đã tập luyện hơn một Tấn thủ chuyên nghiệp và dùng chày đập quả Bludger trong hai giờ liền cho đến khi cánh tay của tôi muốn rụng rời. Nhưng ngay cả điều đó cũng không ngăn cản tôi chạm vào cái chày của chính mình (nếu cô hiểu cái ý ghê tởm ấy) vào đêm hôm đó, bởi vì rõ ràng cô đã biến tôi thành một người đàn ông với những ham muốn tình dục không khác nào một thằng nhãi năm Ba vừa khám phá ra thế nào là tự sướng. Để kết thúc ngày cuối tuần tuyệt vời của mình, tôi đã chỉ ngủ được ba tiếng vào đêm qua vì tôi thức dậy và hét toáng lên sau một cơn ác mộng về việc dì tôi đang hành hạ cô.
Thay vì dùng cái câu chuyện dài ngoằng đó, Draco cộc cằn trả lời "Ổn."
Hermione mím môi và nhìn hắn chằm chằm. "Anh có muốn thảo luận về những gì đã xảy ra vào thứ Sáu không?"
Tôi có muốn thảo luận về việc tôi đã vô cùng ghen tức với một thằng nhãi nhà Ravenclaw khi tôi không có quyền cảm thấy như vậy không sao? Không, không hẳn đâu, Granger.
"Tôi không hiểu ý của cô là gì," hắn nói một cách đều đều và né tránh ánh mắt của cô.
Hắn nghe thấy tiếng cô hậm hực, và ngẩng đầu nhìn cô vung tay lên, tỏ vẻ phẫn nộ. Chết tiệt, cô thậm chí còn trông hấp dẫn hơn khi bị hắn chọc tức.
"Tốt thôi, nếu đó là điều anh muốn! Và trong trường hợp anh quan tâm, mặc dù rõ ràng là anh không quan tâm, buổi tối với Anthony thực sự rất dễ chịu nhưng tôi không có kế hoạch gặp lại anh ấy."
Draco ngồi thẳng dậy trên ghế, hy vọng rằng mình không nghe nhầm. "Không ư?"
"Không," Hermione trả lời chắc chắn. "Thật tuyệt khi Padma sắp xếp cho chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi thấy chúng tôi không cần phải hẹn hò thêm nữa khi tôi không có ý định phát triển một mối quan hệ tình cảm với anh ấy."
Ái chà chà. Draco không phản ứng lại và nhấp một ngụm cà phê. Tách cà phê nóng, hoàn hảo và thơm ngon của hắn. Đã từng có thứ gì ngon như vậy chưa? Hắn đột nhiên cảm thấy đói và vì hắn đã bỏ bữa sáng, hắn nghĩ rằng hắn sẽ ăn gì đó. Ngày hôm nay dường như đang bừng sáng hơn thì phải.
"Cô có muốn ăn bánh nướng không?"
"Hả?"
"Một cái bánh nướng. Tôi mời. Chọn vị đi."
"Ôi, vậy thì vị việt quất."
"Cô nên mong rằng họ còn hơn một cái đi, Granger, hoặc cô sẽ phải ăn vị khác đấy," hắn trêu chọc và đi mua bánh.
Khi hắn quay lại, Hermione đang nở một nụ cười tự mãn đầy tò mò, nhưng Draco không nghĩ gì về điều đó. Thay vào đó, hắn hỏi cô về quá trình chuẩn bị cho buổi thuyết trình hội nghị và cách cô muốn diễn thuyết bài phát biểu của mình. Hắn hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác về nghiên cứu Cổ ngữ Rune của cô và văn hóa người cá. Cuộc trò chuyện sôi nổi của họ chỉ bị gián đoạn khi Hermione giật mình liếc nhìn đồng hồ và nhận ra họ sắp trễ giờ làm.
Draco không thấy phiền, thỉnh thoảng hắn cũng có thể đến muộn vài phút. Có phải là rất xấu tính khi hắn nói rằng Anthony Goldstein đã thất bại trong nỗ lực chiếm lấy tình cảm của Granger không? Cuộc hẹn hò thất bại này đã mang lại cho Draco nhiều buổi sáng hơn với cô. Hắn không hề ngốc. Hắn biết một ngày nào đó Granger sẽ đến và nói với hắn rằng cô rất xin lỗi, nhưng mối quan hệ của cô với bạn trai, hoặc chồng gì đó cần phải được ưu tiên hàng đầu và cô không thể gặp hắn vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm được nữa. Nhưng hiện tại, ngày đó đã bị lùi lại trong một tương lai xa, và Draco muốn để nó ở đấy càng lâu càng tốt.
"Anh thích màu gì nhất?" cô bất chợt hỏi khi họ đang đi bộ cùng nhau.
"Vàng," Draco trả lời ngay lập tức. Vàng là màu của trái snitch, của mật ong, của kẹo bơ cứng và nhiều đồ ngọt và món tráng miệng khác. Màu vàng mà hắn đặc biệt ưa thích cũng tình cờ xuất hiện trên mái tóc của Granger dưới ánh sáng mặt trời và thậm chí trong mắt cô khi cô phấn khích.
"Không phải màu xanh lục sao?" cô hỏi một cách trêu chọc.
"Làm ơn đi," hắn chế giễu. "Ý nghĩ đó thật sáo rỗng, cô không nghĩ vậy sao?"
"Hmm, có lẽ vậy," cô đồng ý khi họ đến điểm tách nhau. "Nhưng cũng thật tiếc. Tôi nghĩ màu xanh lục khá là hợp với anh," và với một nụ cười hướng về phía hắn, cô quay lưng và rời đi.
Vào bất kỳ buổi sáng nào khác, Draco có thể đã suy nghĩ về nghĩa bóng trong lời nhận xét của cô cùng với biểu hiện ranh mãnh ấy, nhưng tâm trạng hắn đang quá tốt để có thể phân tích bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro