CHƯƠNG 1
Tháng Một, năm 2007
Ga trải giường xộc xệch và thấm đẫm mồ hôi, theo sau đó là sự mất ngủ và rùng mình. Đây quả thực sẽ là một vấn đề lớn nếu nó đã không diễn ra quá phổ biến trong mấy ngày này. Draco Malfoy cuối cùng cũng đã ngừng cố gắng tìm một tư thế ngủ thoải mái và nằm ngửa ra. Đôi mắt xám mở to và nhìn chằm chằm lên trần nhà, đếm những miếng gạch lát được sắp xếp một cách hoàn hảo và đẹp đẽ của căn phòng ngủ. Có lẽ bây giờ đã là bình minh, hoặc gần như thế. Hắn nghiêng người sang một bên để với lấy chiếc đồng hồ đeo tay của mình trên chiếc bàn bên cạnh giường bằng gỗ gụ. Bốn giờ bốn mươi lăm phút sáng. Thật tuyệt làm sao khi những cơn ác mộng của hắn đánh thức hắn dậy vào lúc như thế này.
Đến thời điểm này thì nhiều người sẽ nghĩ là hắn sợ việc phải ngủ, nhưng hắn cũng không vội để cố ngủ vào lúc này. Hắn vừa tỉnh dậy sau một trong những chuyến dạo chơi yêu thích của hắn vào vùng ký ức: khi mà giáo sư môn Muggle Học bị một con rắn khổng lồ ăn thịt trên chiếc bàn ăn của gia đình hắn, chỉ cách hắn có vài bước chân.
Draco di chuyển hai chân qua mép giường, và đặt hai tay lên hai đầu gối của mình. Thở sâu. Và một lần nữa. Và một lần nữa. Mình vẫn còn thở. Mình vẫn còn ở đây. Mình có thể kiểm soát được.
Mặc bộ vest đen để đi làm và ngồi xuống ở cuối chiếc bàn dài, cứ vài phút hắn sẽ có một chút năng lượng để nâng tách trà lên môi. Bữa sáng được bài trí một cách ấn tượng vẫn còn nguyên vẹn trước mặt hắn. Các gia tinh, giống như mỗi buổi sáng, rõ ràng đang cố gắng vực dậy tinh thần cho hắn, nhưng chẳng có ích gì. Draco biết miệng hắn sẽ có cảm giác như tro, và dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể khống chế được chuyện đó.
Hắn thấy sự tồn tại của mình thật mơ hồ, lửng lơ bên một tách trà lạnh cho đến bảy giờ ba mươi phút. Cà phê. Hắn có thể tập hợp năng lượng lại cho bản thân bằng một tách cà phê ngon, đậm đà. Giữ thói quen của bản thân. Mình có thể kiểm soát được.
Mùi cà phê nóng mới pha là một trong những mùi hương mà Draco nhận biết được khi chúng phảng phất từ cái vạc chứa Tình dược trong lớp độc dược của Giáo sư Slughorn hồi năm thứ sáu của hắn. Tất nhiên, hắn đã phải đối mặt với một số áp lực lớn trong tâm trí mình vào năm đó, và vì vậy hắn đã hoàn toàn quên mất điều ấy. Đó là cho đến khi hắn bước vào một quán cà phê Muggle không xa nơi hắn chuẩn bị bước vào thế giới phép thuật qua Hẻm Xéo.
Lúc đầu, đó chỉ là một cảm giác trải nghiệm. Bước ra ngoài thế giới. Dành một chút thời gian cho những người khác biệt. Rốt cuộc, anh sẽ thấy mọi người không quá khác biệt so với nhau là bao. Ban đầu Draco cho rằng lời khuyên này của Lương Y là một đống rác rưởi, nhưng sau đó quyết định coi đó như một thử thách. Tại sao hắn lại phải sợ việc đi ra khỏi cái thế giới phép thuật khốn kiếp này cơ chứ? Hắn biết rõ rằng còn có những điều tồi tệ hơn để phải sợ hãi mà.
Vì vậy, thay vì coi đó là bài học trong việc mở rộng tầm nhìn của mình (như dự định), Draco đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho chuyến thăm đầu tiên của mình đến một quán cà phê Muggle vào bốn năm trước.
Hắn đã đi đến một con hẻm gần đó và đi bộ lên xuống khu nhà. Sự quen thuộc và thoải mái chỉ còn cách hắn vài dãy nhà về phía trước, nơi thế giới Muggle kết thúc và thế giới phép thuật sẽ mở ra ở lối vào qua Quán Cái Vạc Lủng, nhưng Draco vẫn kiên quyết. Hắn đã đến Gringotts vào tuần trước và lần đầu tiên trong đời, đổi tiền phù thủy thành tiền Muggle.
Quán cà phê có vẻ vô thưởng vô phạt. Một buổi sáng bận rộn, những người mặc quần áo đi làm (hắn cho là vậy) tấp nập ra vào để mua món đồ uống có chứa cafein. Hắn cũng đã cẩn thận thay bộ áo choàng thường nhật của mình để khoác lên một bộ com-lê giản dị. Rõ ràng, môn Muggle Học không nằm trong chương trình giáo dục của hắn, nhưng hắn biết đủ những thứ để giúp hắn hòa nhập vào nơi này.
Ngay khi hắn bước vào bên trong, ký ức về mùi hương từ lần được học về Tình dược ập đến với hắn một cách mạnh mẽ, và hắn đã mỉm cười, một cách thực sự. Cà phê mới pha có mùi rất thơm, và cho dù hắn có thử pha cà phê ở nhà trong vài tuần tới, thì cả hắn cũng như đám gia tinh đều không thể tái tạo chất lượng của loại cà phê mà những người Muggles này làm ra được.
Bốn năm sau, Draco đã có một thói quen cho riêng mình. Đúng bảy giờ ba mươi phút sáng, hắn sẽ Độn thổ đến đầu ngõ, chỉnh lại cà vạt của bộ vest, kiểm tra kỹ túi áo bên trong nơi cất cây đũa phép, sau đó sẽ đi bộ vào quán cà phê. Những người Muggles đứng sau quầy chắc chắn đã quen mặt hắn sau ngần ấy năm, và vì hắn đã trở thành một trong những khách quen ở đây, nên giờ họ cũng đã biết thói quen của hắn. Họ biết những khách quen nào tới vào buổi sáng muốn một cuộc trò chuyện thân thiện, và những khách quen nào chỉ muốn uống cà phê rồi rời đi. Draco chắc chắn thuộc loại khách hàng thứ hai. Đó là một phần lý do khiến Draco cảm thấy gắn bó với nơi này.
Hắn nhấc chiếc cốc còn đang bốc khói của mình lên, cưỡng lại ý muốn gọi thêm một chiếc bánh nướng việt quất vì hắn vẫn cảm thấy hơi buồn nôn, và đi đến chiếc bàn quen thuộc của mình. Ở đó, giống như mỗi sáng, hắn có thể chúi mũi vào các báo cáo hoặc bất kỳ ấn phẩm nào của tạp chí Quidditch (đã được yểm bùa để trông giống như một tờ báo Muggle), hoặc chỉ cần ngả lưng ra sau và thưởng thức đồ uống buổi sáng của mình.
Đây là một trong những buổi sáng mà hắn sẽ mô tả là "không quá tuyệt vời". Hắn uống cốc cà phê của mình và cố gắng không để tâm đến sự thật rằng hắn biết rằng mình trông rất tệ. Hắn luôn xanh xao, nhưng một đêm ngủ với chất lượng khủng khiếp như vậy khiến những quầng thâm dưới mắt hắn hiện rõ dưới lớp da một cách đáng kinh ngạc.
Uống xong cà phê, hắn đứng dậy để chuẩn bị đi làm. Tại sao vậy? Thực sự, những điều này còn có ý nghĩa gì không?
Draco không thích việc hắn thường xuyên nghĩ như vậy dạo gần đây, nên hắn bước nhanh đến văn phòng.
Khi đến văn phòng nhỏ của mình và đóng cửa lại, hắn thở hổn hển. Hắn nới lỏng cà vạt dưới áo choàng và cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, hai tay nắm chặt mép bàn. Mình có thể kiểm soát được.
Hắn ngồi xuống khi cảm thấy bình tĩnh hơn và kéo một số bản hồ sơ về phía mình. Thói quen, thói quen, thói quen, giữ thói quen. Mình có thể kiểm soát được.
.
Sáng hôm sau, cơn ác mộng của Draco kéo hắn dậy vào lúc bốn giờ bốn mươi tám phút sáng. Lại một sự kiện yêu thích khác thường xuyên lặp đi lặp lại đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn: cái nơi mà Voldemort bắt hắn tra tấn người chế tạo đũa phép, Ollivander. Draco với tay để lấy cây đũa phép của mình khỏi chiếc tủ đầu giường, cố gắng không nghĩ về việc đã sử dụng nó để hành hạ người đàn ông đã làm nó ra cho hắn, và cảnh tượng người đàn ông đó trông tuyệt vọng như thế nào sau vài Lời nguyền Tra tấn.
Draco buộc mình đi xuống dưới nhà để thực hiện nhiệm vụ ngồi trước đống đồ ăn sáng của mình. Hắn nghiền ngẫm tách trà của mình cho đến bảy giờ ba mươi phút, sau đó Độn thổ đến quán cà phê. Hắn nhấm nháp tách cà phê của mình và nhìn chằm chằm vào hư không. Đôi mắt của hắn dường như không thể tập trung vào bất kỳ thứ giấy tờ nào mà hắn đã mang theo. Rồi hắn lại đi đến văn phòng. Thật không may, không có công việc thực địa nào cần phải thực hiện trong tuần này, và hắn đã cố gắng khiến bản thân bận rộn bởi công việc giấy tờ cho đến khi ngày làm việc kết thúc. Thói quen. Thói quen. Mình có thể kiểm soát được.
Vào sáng thứ Tư, hắn thức dậy với chân tay đang đập loạn xạ. Những cơn ác mộng đã đưa hắn đến Tháp Thiên văn của Hogwarts, nhưng trong phiên bản này, hắn đã đứng chắn Lời nguyền Chết chóc của Snape, và thay vì cơ thể vô hồn của Dumbledore rơi khỏi tháp, Draco đã lao xuống sau khi chịu một cái chết thảm khốc. Hắn đã bừng tỉnh trước khi cơ thể mình chạm đất. Lúc đó là năm giờ hai mươi hai phút sáng.
Hắn đứng trước chiếc gương mạ vàng trong phòng tắm, trên tay là con dao cạo râu. Hắn đã hoàn thành công việc cạo râu buổi sáng của mình vài phút trước, nhưng không thể đặt dao cạo xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay mình, tự hỏi liệu nó có thực sự có thể mang đến một vết cắt chí mạng vào cổ tay mình hay không. Nó có đau không? Dù sao thì nó cũng là một món đồ rất đắt tiền và sắc bén mà.
Sẽ chẳng có ai quan tâm cả. Chắc chắn, các gia tinh sẽ phải dọn dẹp đống chiến trường mà hắn để lại, nhưng liệu chúng có thực sự thấy phiền vì điều đó không?
Mẹ hắn sẽ quan tâm, trong một thời gian ngắn. Dù sao thì, nếu bà ấy thực sự muốn tiếp tục trò chơi này của gia đình Malfoy, bà ấy sẽ ở đây vào lúc này, chứ không phải dành phần lớn thời gian trong năm để thăm viếng với những người họ hàng khác nhau rải rác ở khắp Châu Âu, phải không?
Theo Nott sẽ quan tâm. Nhưng lần cuối cùng họ dành thời gian trò chuyện với nhau là khi nào? Trên thực tế, nếu Draco điểm lại những sự kiện trong năm qua, những cuộc gặp gỡ hàng tuần của họ tại quán rượu đã giảm đi đáng kể. Draco thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng họ gặp nhau là khi nào.
Hắn gần như có thể nghe thấy phản ứng của Pansy Parkinson trong đầu mình. "Bạn đã nghe nói về Draco Malfoy tội nghiệp chưa? Tôi thực sự không hề thấy ngạc nhiên, hắn đã hoàn toàn phát điên sau sự sụp đổ của Chúa tể Hắc ám. Bạn có biết tôi suýt đã cưới hắn không?"
Đúng, Pansy sẽ làm như vậy. Mua vui cho đám xã hội thượng lưu với người chồng Bulgaria lớn tuổi, đáng sợ, rồi tán gẫu về cảm giác khi theo học tại Hogwarts với những người như Malfoy và Potter trong lần trở lại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Draco nghe nói Pansy đã có hai đứa con.
Đối với phần còn lại của thế giới phù thủy, hắn sẽ là một câu chuyện mang tính răn đe. Bạn đã bao giờ nghe nói về gia đình Malfoy chưa? Những quý tộc thuần chủng đã từng phục vụ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai ấy? Dù sao đi nữa, dòng máu cuối cùng của gia phả đó đã tự kết liễu bản thân rồi đấy.
Draco đột nhiên bật ra một tiếng cười. Hắn vừa chợt nhớ ra lý do tại sao lưỡi dao này lại đắt như vậy: nó đã bị yểm bùa để chỉ có thể cắt các nang lông chứ không thể cắt vào da thịt của hắn.
.
Thứ Năm là buổi sáng tồi tệ nhất. Những cơn ác mộng trong vòng quay ký ức kinh hoàng đã ám ảnh hắn nhiều nhất. Toàn thân hắn run lên khi cố quên đi những tiếng hét của Hermione Granger. Cái nhìn hoảng loạn đầy sợ hãi mà cô đã hướng về phía hắn khi dì Bellatrix của hắn đẩy cô xuống sàn phòng khách của Trang viên. Giúp tôi, đôi mắt đó nói với hắn, làm ơn, giúp tôi với. Nhưng hắn không thể. Và hắn đã không làm gì cả.
Đồng hồ của hắn chỉ bốn giờ mười ba phút sáng. Sự run rẩy trên cơ thể hắn cuối cùng cũng đã dừng lại và được thay thế bằng một nỗi sợ hãi không thể tránh khỏi. Draco sẽ không bao giờ loại bỏ được những ký ức này. Mặc dù đã chín năm sau Trận chiến Cuối cùng, hắn vẫn không thể tìm thấy lối thoát cho chính mình.
Dĩ nhiên, hắn đã từng suy sụp nhiều như thế này trước đây. Trong năm đầu tiên sau chiến tranh, hắn đã để bản thân đắm chìm trong rượu Đế lửa, những lọ Thuốc ngủ Không mơ kết hợp với các loại thuốc khác, và sự chú ý của Pansy. Nhưng Pansy muốn ngay lập tức bắt đầu cuộc sống của mình với tư cách là phu nhân Malfoy, hoàn thành những truyền thống thuần chủng đã lỗi thời với thái độ rõ rệt và sớm cảm thấy chán nản với biểu hiện u sầu của Draco. Draco thì cảm thấy mệt mỏi vì Pansy liên tục nói về Máu Bùn và những kẻ phản bội huyết thống đang chiếm lấy đất nước và cố gắng xây dựng lại thế giới. Nhân danh Merlin, hắn đã từng nhìn thấy điều gì tốt đẹp ở cô ta vậy?
Đối phó với những lời phàn nàn liên tục của Pansy về việc thế giới đang thay đổi theo chiều hướng xấu đi, hiển nhiên đã khiến hắn phát ốm. Chẳng lẽ con nhỏ ngu xuẩn ngốc nghếch đó không nhận ra rằng tất cả những chuyện khốn kiếp đó chẳng quan trọng gì sao? Tất cả những điều vô nghĩa về sự thuần khiết của dòng máu này đã đưa họ đến bước đường nào? Nó đã đưa Lucius Malfoy vào phòng giam suốt đời ở Azkaban, cùng với cha mẹ của hầu hết những người bạn cùng trường của họ. Crabbe đã chết. Narcissa may mắn được tự do nhờ ân sủng của Harry Potter.
Còn Draco thì sao? Bản án hai năm quản chế bao gồm lệnh cấm đi lại quốc tế đã được gỡ bỏ. Tất nhiên hắn cũng có những cơn ác mộng gây nôn mửa, những cuộc hẹn bắt buộc với Lương Y và cùng những lọ thuốc nhiều hơn những gì hắn có thể tính được.
Vì vậy, khi Pansy mở cái miệng ngu ngốc của mình ra lần thứ một triệu để chửi bới những phù thủy gốc Muggle, Draco đã nổi xung lên. Hắn hẳn đã quá độc mồm khi dùng đủ thứ tên gọi khủng khiếp để chửi vào mặt Pansy, nhưng hắn thực sự cần phải cắt đứt bất cứ sợi dây xích liên kết nào vẫn còn đang trói buộc họ lại với nhau.
Pansy đã gọi hắn là đồ bỏ đi, một người đàn ông quá mức thảm hại, và là một vết nhơ trong dòng tộc của hắn. Draco đã cười vào mặt Pansy và nói rằng nếu cô ta có ý định kết hôn với một người đàn ông Malfoy truyền thống, thì hắn biết phòng giam nào của Azkaban đang chứa người phù hợp và hoàn hảo với cô ta.
Trong vài năm tiếp theo, hắn tiếp tục chìm trong cơn nghiện Thuốc ngủ Không mơ, với nhiều cuộc hẹn cùng Lương Y hơn. Ngay khi hắn hoàn thành kỳ thi N.E.W.Ts của mình (tất nhiên là từ xa), hắn đã thoát khỏi ngôi nhà mới của mẹ mình ngay lập tức. Bộ đã thu giữ Trang viên Malfoy ngay sau trận chiến cuối cùng tại Hogwarts, vì rõ ràng nó đã từng là căn cứ cho các hoạt động nham hiểm của Chúa tể Hắc ám. Thật lòng thì Draco không thực sự quan tâm đến những gì đã xảy ra với ngôi nhà thời thơ ấu của mình.
Draco đã nghĩ nếu hắn có thể thoát khỏi nơi kinh khủng đó, hắn sẽ có thể thở được. Và điều này đã có hiệu quả, trong một thời gian. Nhưng những cơn ác mộng của hắn không bao giờ biến mất cả. Draco thậm chí đã bỏ được cơn nghiện thuốc ngủ và kiếm cho mình một công việc. Hắn có thể hình dung ra đôi môi cong lên với vẻ chế nhạo của cha mình nếu ông ta biết Draco đang làm việc để kiếm sống. Nhà Malfoy không làm việc. Điều này được coi như một việc thấp hèn, nằm dưới tầng lớp thượng lưu của xã hội thuần chủng. Mặc dù hắn chắc chắn không cần vàng đến mức đó, nhưng Draco cần thứ gì đó chiếm trọn quỹ thời gian của hắn, hoặc những suy nghĩ của hắn sẽ thiêu đốt hắn từ bên trong và biến hắn thành một người đàn ông mà hắn không muốn trở thành.
Lucius dù sao cũng đã chết. Vào một số ngày, như hôm nay, Draco thấy ghen tị với ông ta.
Chết đi như vậy hẳn sẽ dễ dàng hơn. Người chết sẽ không cần phải chứng kiến cuộc đời của bản thân đang đổ nát xung quanh chân mình. Họ không cần phải lê cơ thể ra khỏi giường mỗi sáng khi biết rằng thế giới sẽ là một nơi tốt đẹp hơn nếu không có họ.
Vì những cơn ác mộng sẽ không bao giờ biến mất.
.
Draco không thể kiềm chế được đến bảy giờ ba mươi phút sáng. Quên mấy cái thói quen đi, hắn cần cà phê của mình ngay bây giờ. Hắn đã Độn thổ đến quán sớm hơn bình thường một tiếng, hy vọng quán cà phê sẽ mở cửa và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy quán đã sáng đèn và đang phục vụ khách quen. Sáng sớm hẳn sẽ bớt đông hơn, và Draco có thể ngồi vào chiếc bàn hàng ngày của mình mà không cần bận tâm đến việc thi triển Bùa đuổi Muggle một cách tinh vi.
Draco ngồi vào chiếc bàn vào mỗi buổi sáng các ngày trong tuần. Đó là một nơi hoàn hảo trong quán cà phê. Một chiếc bàn được đặt cạnh cửa sổ để hắn có thể nhìn ra ngoài và quan sát những người đi ngang qua mà họ không để ý đến ánh nhìn của hắn, cộng với việc nó cách cửa ra vào đủ xa nhưng vẫn có thể nhìn rõ nó. Draco đã hình thành thói quen theo dõi mọi lối ra trong bất kỳ căn phòng nào mà hắn bước vào.
Chiếc cốc sứ nóng ran và mang đến cảm giác thoải mái trong tay hắn, nhưng hơi ấm dường như không thể lan tỏa đến phần còn lại của cơ thể hắn. Hắn đặt nó xuống và nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu nâu bên trong một cách thất vọng. Thực sự, tất cả những chuyện hắn đang làm có ý nghĩa gì không? Việc mặc quần áo, uống cà phê, đi làm, về nhà, không ngủ và phải làm lại tất cả mọi thứ có ý nghĩa gì không? Nó có giá trị gì? Nó có giá trị như thế nào với hắn? Hắn chẳng có ai, chẳng có gì cả. Nếu ngày mai hắn biến mất khỏi thế giới, liệu có ai còn nhận ra không?
Draco cầm cốc lên và hớp nốt phần đồ uống còn lại khi cánh cửa quán cà phê mở toang và thu hút sự chú ý của hắn. Một người phụ nữ trẻ vừa bước vào và vén một ít lọn tóc màu nâu ra khỏi khuôn mặt, sau đó dừng lại để chỉnh lại chiếc móc cài trên túi của mình. Tay Draco bắt đầu run dữ dội, tim hắn đập mạnh. Hắn nhanh chóng đặt chiếc cốc của mình xuống trước khi đôi bàn tay run rẩy của hắn khiến nó rơi xuống và vỡ tan. Sự hoảng loạn lạnh lẽo và bệnh hoạn chạy dọc qua hắn khi Hermione Granger tự tin sải bước đến quầy thu ngân để gọi món.
Hermione Granger chết tiệt.
Hắn ngồi ở quá xa để nghe chính xác những gì cô đang nói với nhân viên pha chế, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng điệu thân thiện, lịch sự của cô, rồi một tiếng cười nhẹ. Sau đó, cô nhận lấy đồ uống của mình và nói lời cảm ơn.
Hắn có thể trốn. Hắn có thể bỏ chạy, ngay bây giờ, và cô sẽ không nhìn thấy hắn.
Bất cứ lúc nào. Bất cứ giây nào tiếp theo, Granger có thể sẽ hơi quay lại và nhìn thấy hắn. Cô sẽ nhìn hắn và tỏ vẻ cau có. Hoặc có thể mũi cô sẽ nhếch lên vì kinh tởm. Hoặc có thể cô sẽ lùi lại vì sợ hãi. Dù thế nào đi nữa, ngay khi Granger hướng mắt về phía hắn trong một quán cà phê Muggle, cô sẽ phản ứng theo một cách nào đó.
Nhưng cô đang rời đi. Cô bước ngay ra cửa, tay cầm cốc với một nụ cười nhẹ, thoải mái trên khuôn mặt. Nụ cười của một người đã hoàn thành chặng dừng chân dễ chịu đầu tiên trong thói quen buổi sáng của mình trong khi tiếp tục mang niềm hạnh phúc ấy đến với sự nghiệp rộng mở của mình.
Và cô không nhận ra hắn.
.
Draco không chắc hắn đã làm thế nào để hoàn thành các báo cáo của mình vào ngày hôm đó tại nơi làm việc. Trước khi hắn kịp nhận ra thì ngày làm việc đã hết và hắn đang ngồi trước bữa tối của mình ở nhà. Hơn một lần trong ngày hôm đó trong văn phòng của mình, suy nghĩ của hắn đã trôi về phía Granger. Cô làm gì ở quán cà phê đó? Rõ ràng là mua cà phê, đồ ngu, tiềm thức của hắn trả lời. Đúng, nhưng cô có làm vậy thường xuyên không? Làm thế nào cô biết về quán cà phê đó?
Draco phỏng đoán rằng đó là do quán cà phê đó nằm trên đường đi làm của cô. Lối vào trung tâm thành phố dẫn đến Bộ không xa nơi hắn đi bộ đến Hẻm Xéo mỗi sáng. Cô hẳn cũng tiện đường đi qua đó trước khi đi làm. Nhưng trong bốn năm ngồi đó vào hầu như mỗi tuần vào mỗi sáng, hắn chưa từng gặp cô dù chỉ một lần. Và Draco chắc chắn rằng hắn sẽ nhận ra Granger nếu cô đã từng xuất hiện. Nhưng cô thậm chí còn không liếc nhìn về hướng của hắn.
Sáng hôm sau, Draco thức dậy chỉ sau vài giờ đi ngủ. Mặc dù không có cơn ác mộng nào đánh thức hắn, nhưng hắn vẫn chẳng hề thấy khá hơn chút nào. Và hắn không thể kìm được sự tò mò đang bùng cháy trong hắn. Có lẽ hắn nên đi uống cà phê sớm một lần nữa, chỉ để xem sẽ có chuyện gì xảy ra.
Và cô đã ở đó. Gần như cùng giờ với buổi sáng hôm trước, Hermione Granger bước vào, nói chuyện lịch sự với những người làm việc ở phía sau quầy, nhận lấy đồ uống của mình và tiếp tục bỏ đi mà không nhìn thấy Draco.
Vào cuối tuần, Draco đã dành nhiều thời gian hơn để nghĩ về Hermione Granger, dù hắn không muốn thừa nhận điều ấy. Thật là kỳ lạ, khi cô vào một quán cà phê vào buổi sáng phải không? Chắc chắn bây giờ cô đã kết hôn với Weasley và đẻ ra một đám trẻ con với những mái tóc khủng khiếp để quấn quýt vào mỗi buổi sáng, phải không? Nhưng cô đã mặc một bộ đồ Muggle trang trọng vào cả hai buổi sáng và mang theo một chiếc cặp dường như phù hợp với công việc văn phòng. Hắn vắt óc để cố gắng nhớ lại những điểm nổi bật trong sự nghiệp của phù thủy sáng giá nhất trong lứa tuổi của họ. Hình như là có liên quan đến Ban Kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Huyền bí, phải không? Điều đó nghe có vẻ hợp với cô, vì sự ủng hộ kỳ lạ của cô với quyền của gia tinh.
Khi sáng thứ Hai đến, Draco lại đi sớm. Hắn cũng làm điều tương tự trong phần còn lại của tuần làm việc.
Hầu hết các ngày, Granger xuất hiện vào đúng một thời điểm cố định, chính xác như một chiếc đồng hồ. Đẩy cửa ra, vuốt một ít tóc ra khỏi mặt, tự tin bước đến quầy. Nhưng vào hai ngày, Draco có thể nhận ra cô đang vội và có lẽ cảm thấy căng thẳng. Túi của cô được đóng một cách nửa vời, tóc không được buộc lại gọn gàng, cô nửa đi nửa chạy đến quầy, vừa thở gấp vừa vội vã mua đồ uống cho mình trước khi phóng nhanh ra khỏi cửa một lần nữa.
Draco không thể giải thích hành vi của mình nhưng có một vài giả thuyết khi hắn tiếp tục thực hiện thói quen mới này vào tuần sau. Nó thực sự đã biến thành sự tò mò. Hermione Granger sẽ phản ứng như thế nào trước sự hiện diện của hắn? Và cô sẽ mất bao lâu để quay cái đầu chết tiệt của mình lại về phía nơi hắn ngồi?
Mãi cho đến tuần thứ ba, Draco mới nhận ra trò chơi nhỏ kỳ lạ này là lý do duy nhất khiến hắn ra khỏi giường vào buổi sáng. Có những ngày, ánh mắt hắn thực sự như muốn thiêu đốt cô khi hắn muốn cô liếc qua và nhận ra hắn. Nào Granger, nhìn tôi đi. Mau dồn hết sự phẫn nộ vào tôi và gọi tôi là thằng rẻ rách đi. Có những ngày hắn vô cùng thấy sợ hãi về những gì sẽ xảy ra nếu cô thực sự nhìn thấy hắn. Liệu cô có sợ hãi và gọi hắn là Tử thần Thực tử không? Hắn đã nhận đủ phản ứng đó từ người khác tới mức nó sẽ ám ảnh hắn suốt cả đời rồi, cảm ơn rất nhiều.
Mặc dù đã nhiều năm kể từ khi hắn phải nhận những lời lăng mạ, chửi bới và thậm chí là bị ném đồ uống vào người ở nơi công cộng, đó vẫn không phải là kiểu trải nghiệm mà người ta có thể nhanh chóng quên đi. Thời gian dường như đã chữa lành một số vết thương. Hắn thậm chí không còn nhận được nhiều Thư Sấm như trước nữa.
Giật mình, Draco nhớ ra rằng hắn đã nhìn thấy Granger vài lần trong những năm qua. Cô sẽ thường xuất hiện trên khán đài tại các trận đấu Quidditch của đội Holyhead Harpies. Draco không đến xem nhiều trận đấu của họ, vì họ không phải là một trong những đội Quidditch ưa thích của hắn, nhưng bây giờ hắn nhớ ra rằng đứa con gái nhà Weasley chơi ở vị trí Truy thủ cho đội đó. Thật hợp lý khi Granger tham dự những trận đấu đó để ủng hộ cô em dâu của mình.
Vậy Hermione Granger sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy hắn? Ba tuần trôi qua, và Draco vẫn không có câu trả lời.
Giữa buổi sáng thứ Bảy, Draco thấy thèm ăn bánh nướng việt quất. Hắn hầu như không bao giờ đến quán cà phê quen thuộc của mình vào cuối tuần, nhưng thật tốt khi bây giờ hắn đang thấy thèm ăn, nên hắn sẽ phá lệ một chút và tới đó. Người phụ nữ lớn tuổi sau quầy đưa ra một số nhận xét về việc không thường nhìn thấy hắn vào cuối tuần, và Draco chỉ nhún vai khi bà ấy mỉm cười và đưa cho hắn bánh nướng cùng cà phê.
Hắn chưa bao giờ nói với các gia tinh của mình, nhưng món bánh nướng việt quất ở quán cà phê Muggle này thật quá sức thần thánh, và chẳng có thứ gì chúng làm có thể sánh bằng nó cả. Trong lòng hắn cũng rúm ró lại, không biết mẹ hắn sẽ nói gì nếu bà ấy biết về thói quen nhỏ vào buổi sáng của hắn. Nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, Draco quyết định rằng bà ấy đã mất quyền bình luận về những lựa chọn trong cuộc sống của hắn từ lâu, đặc biệt là khi bà ấy dành phần lớn thời gian trong năm để đi du lịch khắp lục địa.
Draco quay đầu về phía chiếc bàn quen thuộc của mình và sững người. Có người đã ngồi ở đó. Dĩ nhiên là có những chiếc bàn trống khác, nhưng đó là bàn của hắn. Ngay khi hắn đang tranh luận xem tình huống này cần loại phép thuật gì, người phụ nữ ngồi đó nhìn lên từ cuốn sổ của mình và vén một ít tóc ra khỏi mặt.
Hermione Granger chết tiệt.
Vậy là cô đã nhận ra hắn. Chắc chắn là như thế, nếu không thì làm sao mà cô có thể chọn chiếc bàn đó trong quán cà phê này nếu không phải để tra tấn tinh thần hắn chứ? Thở phì phò một cách nặng nhọc qua lỗ mũi, Draco giận dữ sải bước đến chỗ cô ngồi.
"Nghiêm túc đấy à Granger? Cô nghĩ đây là trò đùa sao?"
Cô có vẻ giật mình khi nghe thấy tên mình vang lên, nhưng nó không là gì so với sự bàng hoàng trên khuôn mặt khi cô ngước lên để xem ai vừa nói. Draco nhận ra rằng hắn chưa bao giờ thấy Hermione trông thất thần như vậy trước đây. Con ranh khôn lỏi nhà Gryffindor luôn biết câu trả lời cho mọi thứ, và đang trông rất bối rối trước cảnh tượng trước mặt mình.
Thời gian dường như kéo dài ra khi hắn cau có trước khuôn mặt bối rối của cô. Cuối cùng, cô dường như cũng đã nhớ ra rằng hắn đang nói chuyện với cô.
"Xin lỗi, gì cơ?"
Draco cảm thấy cơn giận của mình đang dần hạ nhiệt, nhưng cố gắng tỏ vẻ cứng rắn. Hắn sẽ không để bản thân bị biến thành một kẻ ngốc.
"Đừng giả ngu, Granger. Cô biết đây là bàn của tôi và cô chỉ đang chiếm không gian của tôi để chọc tức tôi thôi," hắn rít lên.
Tại sao lông mày của cô lại nhíu lại một cách khó hiểu như vậy? Hắn đã lật tẩy trò mèo của cô, chẳng lẽ cô không thể cứ thể mà thừa nhận nó luôn hay sao? Cô mất một thời gian dài để nghĩ ra một câu trả lời cho hắn. Cuối cùng, khi cô đã lên tiếng trả lời, cô dường như vẫn đang cố lắp ghép mọi thứ lại với nhau.
"Nhưng tôi không biết anh... nhưng... nhưng đây là một quán cà phê Muggle mà!" khi những lời nói này thoát ra khỏi miệng, dường như não cô cuối cùng cũng đã hoạt động trở lại theo tốc độ bình thường, và sự bối rối của cô dịu đi đôi chút khi cô trả lời câu hỏi ban đầu của hắn.
"Anh vừa bảo đây là bàn của anh đấy à, Malfoy?"
Cô có bị điếc không vậy? Tại sao cô vẫn có thể mang vẻ mặt ngốc nghếch, ngơ ngác đó được vậy? Hắn nhận thấy mắt cô quét sang hai bên của hắn, liếc nhìn về phía sau, rồi cuối cùng quay lại nhìn vào mặt hắn, như thể kiểm tra xem đây chỉ là ảo ảnh hay là một trò đùa. Chà, đó là nét diễn ngạc nhiên vô cùng chân thực đấy.
"Ừ, bàn của tôi, điều mà cô đã biết rất rõ rồi, bởi vì tôi ngồi ở đây mỗi buổi sáng đấy!" hắn sẽ không lùi bước dễ dàng như vậy. Nhưng Merlin ơi, có phải một chút hoài niệm đang xuất hiện bên trong hắn không? Lần cuối cùng hắn nói chuyện một cách trực tiếp với Hermione Granger là khi nào vậy?
Cô đặt cây bút viết xuống cuốn sổ của mình, và Draco bây giờ nhận thấy rằng chiếc bàn đã được phủ đầy một số tạp chí và sách báo khác. Bắt gặp ánh mắt ngang tàng của hắn, cô nheo mắt nhìn.
"Anh đến đây mỗi sáng á? Anh theo dõi tôi đấy à?"
Khuôn mặt của Draco chuyển từ tức giận sang phẫn nộ trước lời buộc tội của cô. "Theo dõi cô á? Tôi là người đã đến đây trước! Tôi đã đến đây vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm trong bốn năm qua, để tâm đến việc của riêng mình tại chính chiếc bàn này, mà bây giờ cô đang chế nhạo tôi bằng cách ngồi ở đó!"
Cô khịt mũi. Cô thực sự đã khịt mũi. "Ôi trưởng thành chút đi Malfoy. Chẳng có ai đang chế nhạo anh đâu! Và nói cho anh biết, tôi cũng đã đến đây mỗi sáng trong ba năm qua và tôi chưa gặp anh một lần nào cả! Và bây giờ đang là cuối tuần! Tôi sẽ không hỏi tại sao anh lại thường xuyên đến một quán cà phê Muggle hoặc tại sao tâm trí hoang tưởng của anh lại nghĩ rằng tôi sống cả đời chỉ để hắt hủi anh, nhưng nếu chiếc bàn chết tiệt này có ý nghĩa quá lớn đối với anh như vậy, thì tôi sẽ ngồi chỗ khác!" cô trở nên bực bội khi đóng sách vở của mình lại và thu dọn những thứ còn lại trên bàn.
Với một cảm giác sợ hãi nhanh chóng, Draco giờ đã biết rằng hắn đúng là một tên ngốc. Hắn có thể cảm thấy sắc mặt mình đang thay đổi một cách dồn dập khi nhận ra sai lầm khủng khiếp mà mình vừa mắc phải. Hắn đã tự làm nhục bản thân trước mặt Hermione Granger chết tiệt với một lập luận trẻ con, và hắn đã không chỉ thổi bay vỏ bọc của mình mà còn khiến bản thân biến thành một thằng khốn trước mặt cô trong cuộc trò chuyện này. Khốn thật, sau hôm nay hắn sẽ cần phải tìm một quán cà phê mới, tốt nhất là ở một hành tinh khác, để tránh xa Granger.
"Không, Granger, ở lại đi. Tôi sẽ ngồi ở chỗ khác," hắn lẩm bẩm và cô ngừng thu dọn đồ đạc. Trước khi cô kịp nói lời nào, hắn đã quay gót bước đi tìm chỗ ngồi khác.
Tìm một chỗ ngồi khác giờ đã trở thành một thách thức. Trong khi Draco đã lãng phí thời gian tranh luận với Hermione, thì quán cà phê đã trở nên đông khách hơn vào một buổi sáng thứ Bảy bận rộn. Thực sự là không còn chỗ ngồi nào khác ở quanh đây cả. Draco đứng đó như một đứa trẻ trong khi trên tay đang cầm một chiếc đĩa đựng bánh nướng nhân việt quất và một cốc cà phê đang lạnh dần theo từng phút.
Hắn quay lại nhìn Granger. Đầu cô lại cúi xuống và cô đang viết cái gì đó. Điên thật, hắn nghĩ, thôi thì cứ làm cho buổi sáng hôm nay trở nên thú vị hơn đi. Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng mình tới đây.
Draco đến gần bàn của cô và dừng lại. Cô hẳn đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn, bởi vì cô thở dài và nhìn lên.
"Lần này thì tôi đã làm gì để xúc phạm anh vậy, Malfoy?" lông mày cô cong lên một cách thận trọng, và Draco lại một lần nữa cảm nhận được nỗi nhớ quen thuộc đó. Đã bao nhiêu lần cô nhìn hắn bằng cái biểu cảm Hermione Granger sẽ khiến người khác phát điên lên vô cùng độc nhất đó khi còn ở trường Hogwarts rồi?
"Ờm, không còn chỗ nào khác để ngồi nữa," hắn càu nhàu một cách yếu ớt và đưa mắt nhìn về đĩa và cốc của mình, cho cô biết lý do tại sao ngay từ đầu hắn muốn có một cái bàn để ngồi. Draco quan sát khi mắt cô di chuyển từ khuôn mặt hắn, đến tay hắn, đến chiếc ghế trống ở phía bên kia của bàn, và quay trở lại khuôn mặt hắn. Miệng cô mím lại thành một đường thẳng mỏng tanh. Hắn nhận ra mình đã đi quá giới hạn. Họ không phải là bạn bè gì cả. Hắn không có quyền tiếp cận cô như thế này. Thậm chí không có quyền nói chuyện với cô. Cảm giác chìm đắm lạnh lẽo đó lại xuất hiện khi hắn nhớ lại hắn là gì đối với cô.
"Hoặc tôi có thể đi, tôi không cố ý..."
Cô cắt lời hắn bằng một cái phẩy tay thiếu kiên nhẫn. "Đừng có lố bịch như vậy, Malfoy. Đây, để tôi dọn bớt đống này đã," cô kéo những cuốn vở khác nhau về phía mình và xếp chúng một cách gọn gàng trên mặt bàn. Draco chớp mắt ngạc nhiên, nhưng cơ thể hắn di chuyển như thể bị dính Lời nguyền Độc đoán, và trước khi hắn kịp xem xét lại những gì mình đang làm, hắn đã đặt cà phê và đĩa bánh của mình xuống rồi ngồi đối diện với Hermione Granger.
Cô thờ ơ nhìn hắn trong giây lát, trước khi mở sổ tay và tiếp tục viết. Draco thở ra một hơi mà hắn đã cố nín lại từ khi nãy và cuối cùng nhấp một ngụm cà phê. Sự im lặng bao trùm khắp bàn của họ khi cây bút viết của Hermione lướt qua các trang giấy. Draco cố gắng không nhìn chằm chằm vào cô, không nghĩ về sự vô lý của tình huống này. Nhưng hắn không thể tự ngăn mình lại được.
Họ có lẽ trông rất bình thường dưới con mắt của những người Muggle, khi hai người họ ngồi cùng bàn với nhau. Draco cắn hai miếng từ chiếc bánh nướng của mình, trong khi Hermione bận rộn với việc viết lách. Họ trông giống như bất kỳ cặp đôi quen biết nhau nào khác, ngồi trong một quán cà phê với nhau. Nhưng tất nhiên, sự thật xấu xí hơn thế nhiều, ít nhất là với Draco.
Hắn đẩy những suy nghĩ đen tối ra xa bằng cách nhìn chằm chằm vào cô phù thủy đối diện với mình. Hắn đã uống gần hết cốc cà phê của mình và không mang theo thứ gì khác để đọc trong ngày hôm nay. Nhìn chằm chằm vào Granger chỉ là để giải trí mà thôi.
Hắn đã không ở gần cô như vậy trong nhiều năm. Trong khi mái tóc của cô đã ổn định hơn, gọn gàng hơn nhiều so với thời họ còn đi học, vẫn còn đó một vài dấu hiệu của sự hoang dã không thể tránh khỏi mặc dù cô đã kẹp một nửa số tóc ra sau. Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu hồng nhạt và quần jean. Màu áo tôn lên màu da của cô. Gọn gàng và đơn giản.
Càng nhìn lâu, hắn càng dễ dàng nhận thấy quầng thâm nhẹ dưới mắt cô, những đường nhỏ ở viền đôi mắt màu nâu ấy và một vài đường ở khóe miệng. Draco biết cô có thể đã trải qua những đêm mất ngủ. Nhưng vì cái gì cơ chứ? Cô đã thắng, phải không? Phe của cô đã chiến thắng, cô đã cưỡi lên hoàng hôn như một nữ anh hùng chiến tranh trong vòng tay của yêu thương của Weasley, Potter và phần còn lại của thế giới phù thủy.
Không, những đường nét trên khuôn mặt của cô có nhiều khả năng là do cười quá nhiều và những buổi sáng mệt mỏi dành cho con cái và chồng mình. Nhưng khoan, cô đã có gia đình chưa? Draco sắp xếp lại những ký ức của mình nhưng dường như không thể tìm ra được bất kỳ thông tin nào xoay quanh việc thông báo về đám cưới của cô với Mặt Chồn hay bất kỳ thông báo sinh nở nào. Ngón đeo nhẫn của cô để trần, nhưng có thể cô sẽ giống như một số phù thủy hiện đại, không đeo nhẫn cưới.
"Tôi có thể giúp gì cho anh được không, Malfoy?"
Chết tiệt.
"Không, sao cô lại hỏi thế?" Trơn tru lắm.
Cô nhướng mày nhìn hắn, như thể câu trả lời đã quá rõ ràng. "Ánh mắt của anh đang gần như khoét một lỗ lên đầu tôi rồi đấy."
Draco cau mày với cô. "Điêu vừa. Tôi chỉ đơn giản là không có gì để đọc vào sáng nay và chỉ đang suy nghĩ thôi."
"Về cái gì?"
Cô. Tôi có hàng trăm triệu câu hỏi và tôi chán tới mức sắp khóc rồi đây.
Thay vì trả lời, hắn chỉ nhún vai. Hermione đảo mắt và bắt đầu lục tung đống sách và giấy tờ của mình.
"Đây. Tôi đã đọc nó xong rồi và anh có thể đọc các trang viết về Quidditch," cô đưa ấn bản cuối tuần của tờ Nhật báo Tiên tri cho hắn. Draco, một lần nữa hành động như thể bị trúng phải Lời nguyền Độc đoán, nghiêng người về phía trước và cầm lấy tờ báo từ tay cô. Bộ não của hắn bắt đầu la hét về sự vô lý của tình huống này, nhưng Draco đã để suy nghĩ của mình tắt ngúm từ lâu rồi.
Draco nhanh chóng lướt đến mục thể thao, nhưng nó có đầy đủ thông tin mà hắn đã biết. Tờ Nhật báo Tiên tri nói chung là thường đưa tin một ngày hoặc lâu hơn so với các báo cáo do thám của riêng hắn. Hắn lại sớm cảm thấy buồn chán. Khốn nạn thật, hắn nghĩ, khéo có khi mình phải tự đốt lấy chính mình để giải trí mất.
Và ngay cả khi bộ não của hắn đã liên tục hét lên "đừng, đừng, đừng có làm thế!" miệng hắn vẫn tự mình hành động theo bản năng.
"Cô đang làm gì đấy?"
Cô ngước mắt lên khỏi trang giấy của mình và nhìn hắn. Cô trầm ngâm nhìn hắn trong gần một phút và Draco cảm thấy như thể hắn đang bị đánh giá bởi một hệ thống suy luận nội bộ, cá nhân của cô. Cô đang tìm kiếm điều gì vậy? Hắn không rời mắt khỏi cô, như thể cô là một con Bằng mã đặc biệt phẫn nộ, sẵn sàng lao vào nếu có chút ác ý nào. Cuối cùng, hắn chắc hẳn đã vượt qua bài kiểm tra của cô, bởi vì cô đã đáp lại một cách lịch sự.
"Tôi đang viết một báo cáo để bác bỏ một thông tin đặc biệt thiếu sót về những người khổng lồ được in trong tờ Nhật báo Tiên tri hôm thứ Ba. Đó là loại thành kiến sẽ khiến những nỗ lực của bộ phận của tôi bị ảnh hưởng khá nhiều."
Draco nhếch mép, bởi vì hắn đã đúng về con đường sự nghiệp của cô. Merlin ơi, Granger quả thực quá dễ đoán mà. "Vậy thì đúng là cô đang làm việc trong Ban Cứu giúp Tất cả Các Sinh vật Bất lực phải không?"
Hermione đảo mắt. "Ừ, Malfoy. Tôi đang làm việc trong Ban Kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Huyền bí. Mặc dù vậy, công bằng mà nói, tôi thực sự thích cách gọi của anh hơn."
Đến lượt Draco nhướng mày. "Ồ?"
Granger đặt cây bút viết của mình xuống, và Draco mỉm cười trong lòng. Hắn sắp sửa nhận được bài giảng trí tuệ của Hermione Granger và Merlin ơi, hắn đã không cảm thấy bình thường như thế này kể từ năm thứ năm ở trường.
"Chà, hãy nghĩ xem những từ này có nghĩa là gì. Điều hòa. Kiểm soát. Như thể những sinh vật này không có sức mạnh và ý chí của riêng mình. Thành thật mà nói, đó chỉ là sự kiêu ngạo thuần túy của phù thủy khi muốn điều khiển các sinh vật thay vì tôn trọng và đánh giá cao chúng. Có quá nhiều điều mà chúng ta chưa biết về khả năng và thói quen của các sinh vật huyền bí bởi vì các phù thủy đã quá tập trung vào cách thống trị và khuất phục chúng, đến nỗi họ không bao giờ bận tâm đến việc thực sự hiểu điều kỳ diệu của mọi loài sinh vật. Ví dụ, mười hai công dụng của máu rồng..."
"Granger, tôi cũng đã học môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí mà."
"Đúng vậy, và anh đã là một học sinh tuyệt vời trong lớp học đó đấy," cô đáp và ném cho hắn một cái lườm, nhưng Draco cảm thấy mình đang hơi mỉm cười một chút.
"Quan điểm của tôi là, bất chấp cách mà anh đã chọc ghẹo bộ phận của tôi trước đó, thì tôi quan tâm đến những việc đó hơn, với cái tên hiện tại của nó," cô dừng lại và nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc trước mặt, và Draco tự hỏi cô gọi món gì khi cô đến vào mỗi buổi sáng.
"Còn anh thì sao? Anh đang làm về mảng tìm kiếm tài năng, phải vậy không? Tôi đã nhìn thấy anh một vài lần tại các trận đấu của Ginny."
Draco gật đầu và uống thêm một ngụm từ cốc của mình, rồi nhận ra hắn vừa mới uống cạn cốc cà phê. Lý do dễ hiểu nhất để hắn nán lại ở cái bàn này đang biến mất nhanh chóng.
"Ừ. Tôi chủ yếu giải quyết khu vực phía nam của nước Anh, vì vậy tôi không thường đến xem các trận đấu của Harpies."
"Anh đang làm việc với đại lý lớn đó ở Hẻm Xéo, Whisp và...?"
"Whisp và Wright, được đặt theo tên của..."
"Kennilworthy Whisp, tác giả của cuốn Quidditch qua Các Thời đại và Bowman Wright, người tạo ra trái Snitch đầu tiên."
Draco trố mắt nhìn cô. Có lẽ rốt cuộc cô không quá dễ đoán như vậy. Có phần kiến thức nào mà cô không ghi nhớ trong bộ não khổng lồ của mình không? "Cô đã đọc cuốn Quidditch qua Các Thời đại sao?"
"Tất nhiên! Nó sẽ không giúp tôi cưỡi chổi tốt hơn, nhưng tôi đã học được khá nhiều về lịch sử và các quy tắc."
Draco lắc đầu. "Merlin ơi, Granger. Tôi nghĩ ngày mà tôi nghe nói về một cuốn sách mà cô chưa đọc sẽ là ngày tôi chết vì sốc mất."
Và rồi cô mỉm cười với hắn. Hermione Granger đang mỉm cười với hắn. Không có sự thiếu kiên nhẫn hay khinh bỉ nào, mà là sự thích thú thực sự trước những lời trêu chọc của hắn.
Draco cầm cốc lên. Bây giờ nó đã trống rỗng. Trò chơi đã kết thúc.
"Chà, tôi phải đi đây," hắn thực sự không bận đến vậy. Hắn không có gì để làm và không có ai chờ đợi hắn. Chỉ là một khoảng thời gian dài cuối tuần để nghiền ngẫm những tài liệu cũ của gia đình hắn mà thôi. Hắn đứng lên và đưa lại tờ báo cho cô.
"Anh đến đây vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm sao?" Hermione hỏi và hắn gật đầu.
"Vậy thì có lẽ tôi sẽ gặp lại anh sau, Malfoy," cô nở một nụ cười ngập ngừng, lịch sự, cái kiểu cười dành cho một đồng nghiệp làm việc cùng mà người ta nhận ra khi đi ngang qua hành lang. Draco đáp lại nụ cười đó.
"Hẹn gặp lại, Granger."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro