Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Hai ngày tiếp theo là dễ dàng nhất kể từ đầu học kỳ. Không cần phải lo lắng về lớp học độc dược, tôi thấy mình có quá nhiều thời gian rảnh.

Chán nản trong ký túc xá, tôi đặt cuốn sách đang đọc sang một bên và bước đến cửa phòng Neville. Tôi gõ và nhận thấy cửa đang hé mở.

"Nev? Mình mở cửa đây, cậu có đàng hoàng không?" Sau khi đợi khoảng thời gian có vẻ thích hợp, tôi đẩy cửa và bước vài bước vào.

Tôi nhìn quanh phòng và nghi ngờ của tôi là đúng, quả thực cô hiệu trưởng đã cho tôi một căn phòng ngủ rộng đến mức không cần thiết. Gần gấp bốn lần kích thước của Neville. Mặc dù phòng của anh ấy có kích thước khá lớn nhưng rõ ràng là tôi đang được đối xử đặc biệt. Tôi chỉ có thể tưởng tượng chỗ ở của Slytherin nhỏ hơn nhiều so với chỗ ở của Neville.

Tôi gần như có thể nghe thấy ánh mắt Ronald trợn ngược trước những lời phàn nàn của tôi. "Hermione yêu dấu, Merlin, cứ tận hưởng đi, ai quan tâm mấy con rắn nhầy nhụa đó đang ăn gì hay không." Cậu ấy sẽ nói vậy.

Tiếng cánh cửa đập vào tường làm tôi giật mình. Hai bóng người vướng víu nhau tiến vào phòng, phải mất vài giây đầu óc tôi mới bắt kịp được những gì tôi đang chứng kiến.

"Ôi chúa ơi!" Tiếng cảm thán của Muggle vuột khỏi từ miệng tôi trước khi tôi kịp phản ứng. Hai nhân vật đỏ bừng đóng băng. Đôi mắt xanh mở to. Đôi mắt đen buồn bã.

"Hermione? Cậu đang làm gì ở đây!?" Neville đưa tay vuốt tóc. Đôi mắt cậu ấy liếc nhìn tôi và không ai khác ngoài Pansy Parkinson.

Cô ấy thoải mái chỉnh lại đồng phục của mình và ném cho tôi một cái nhìn khó chịu. Cô ấy khoanh tay như thể đang chuẩn bị đón nhận bất kỳ lời nhận xét phán xét nào. Neville quàng tay qua vai cô.

"Neville, mình là -"

"-Hermione mình có thể giải thích."

Cả hai chúng tôi đều bắt đầu cùng một lúc. Tôi giơ tay lên để ngăn cậu ta lại. "Cậu không cần phải giải thích cho mình. Mình xin lỗi vì đã xâm phạm việc riêng tư của cậu." Tôi đi ngang qua cả hai người rồi quay trở lại phòng mình.

Tôi thở ra một hơi mà tôi không biết mình đang nín thở. Có một sự thay đổi đang đến. Một điều mà không ai thực sự lường trước được. Rõ ràng là không có ai khác biết? Cậu ấy có biết không?

Tôi cảm thấy một sức nặng đè lên ngực khi nghĩ đến ý tưởng đó.

Neville là bạn tôi, tôi chẳng nợ nhà Slytherin gì cả.

Làm sao tôi có thể phản bội một trong những tình bạn lâu dài nhất của mình vì nền tảng đạo đức cao cả?

Điều gì có thể thúc đẩy Pansy hôn Neville khi cô ấy đang có mối quan hệ với Malfoy? Tôi cảm thấy như mình đột nhiên bước vào một thế giới khác. Không có gì có ý nghĩa. Neville là một trong những người tử tế nhất mà tôi biết.

Đêm đó tôi trằn trọc hàng giờ, cuối cùng khi buồn ngủ cũng đến, toàn là ác mộng. Harry và Ron bị phục kích tại học viện. Crucio này đến crucio khác cho đến khi tiếng la hét của họ biến thành tiếng thút thít, rồi im lặng một cách kỳ lạ.

Bản dịch này thuộc về tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Khi tôi tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ vì mất nước.

Tôi có phải là một người bạn tồi không? Tôi đã khiến Harry và Ron suy yếu. Tôi là bộ não, Harry là trái tim và Ron là hiệp sĩ của chúng tôi. Sẽ là lỗi của tôi nếu có chuyện gì xảy ra với họ khi ở Romania. Luôn luôn có ba chúng tôi chống lại thế giới.

Tôi buộc mái tóc bồng bềnh hoang dã của mình thành đuôi ngựa, không thèm tắm. Tôi thay một chiếc quần Muggle và áo liền quần màu xám rồi thẫn thờ đi đến đại sảnh để ăn sáng với hy vọng xoa dịu cơn đau đầu như búa bổ.

"Hermione Jean Granger! Sao chị dám trốn tránh em thế!" Tôi nhăn mặt trước lời buộc tội ồn ào.

Mái tóc dài màu đỏ của Ginny tung bay quanh em ấy như ngọn lửa cháy rừng, một sự giải thích chính xác về tâm trạng hiện tại của em. Em ấy quét tôi từ đầu đến chân - như thể để chắc chắn rằng tôi vẫn nguyên vẹn.

"Làm ơn đi Ginny, đầu chị đang choáng váng-" Tôi lẩm bẩm, nhấp một ngụm nước. "Chị không hề trốn tránh em-Đó là Sly...Chị đã tìm em, em có biết không?"

Đôi mắt cô dịu lại. "Rõ ràng đó không khó khăn với chị." Cô ấy ngồi phịch xuống bên cạnh tôi một cách không thương tiếc. "Nếu không có Neville, chúng em sẽ lo lắng cho chị đến phát ốm. Đã gần ba tuần rồi!" Cô ấy mắng, trông rất giống bà Weasley.

"Chị biết, chị xin lỗi" và tôi thực sự có ý đó, nó thực sự thảm hại. Tôi đã trở thành thứ gì.

"Hermione..." cô ấy có vẻ ngạc nhiên. "Em không- nhìn em-" cô cố gắng tìm điều đúng đắn để nói. "Em biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra với chị, nó sẽ giết chết họ. Năm vừa qua thực sự khó khăn với họ khi không có chị, đặc biệt là Harry. Em hiểu chị cần thời gian ở một mình nhưng chị không cần phải vượt qua chuyện này một mình...Em đã gặp một người chữa lành tâm trí và cả Harry nữa. Nó giúp....."

"Chị sẽ xem xét nó." Tôi trả lời trong khi nhìn xuống tay mình.

Có một sự im lặng nặng nề.

Ginny nói dài dòng về việc đội của cô ấy là một lũ ngu ngốc, sau đó nói tiếp về việc giáo sư Sprout ghép cô ấy và Neville với các học sinh Slytherin năm thứ tám môn thảo mộc học.

Sự quan tâm của tôi cuối cùng cũng được khơi dậy.

"Cả hai người được ghép đôi với ai?" Tôi rót thêm nước, cố tỏ ra thờ ơ.

"Tất nhiên là nữ hoàng băng giá số một và số hai rồi."

"Ai?"

"Ồ, em thật may mắn với cô gái Greengrass đó, cô ấy là người tử tế nhất trong hai người. Nhưng tội nghiệp Neville! Anh ấy bị mắc kẹt với Pansy Parkinson. Lẽ ra chị nên nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy khi cô ta ngồi cạnh anh ấy. Anh ấy gần như đã chuyển sang màu tím." Cô nàng lắc đầu buồn bã.

"Ừ..." tôi lúng túng thêm vào. Anh ấy không phải là nạn nhân ở đây! Anh ấy là người đồng phạm! Tôi muốn hét lên.

Sự quan tâm đột ngột của tôi đối với thử thách đặc biệt này phải được cất giấu ở đâu đó sâu thẳm trong tiềm thức của tôi để có thể phân tích sau này.

Tôi đã có đủ việc phải lo lắng về nạn nhân của các pháp sư tóc bạc.

______

Cả buổi sáng ở trong phòng, nỗi cô đơn trong lồng ngực tôi bớt nặng nề hơn sau thời gian ở bên Ginny. Chúng tôi lên kế hoạch đi mua sắm vào tối hôm đó và tôi không hoàn toàn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc ở cạnh một nhóm đông người.

Khi ngày cuối cùng cũng kết thúc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và có lại được con người cũ của mình.

Dù vui vẻ nhưng giấc ngủ không đến. Tôi trằn trọc mãi cho đến khi Crooks rít lên khó chịu và rời đi để tìm một chỗ thoải mái hơn.

Ở đâu đó dưới hành lang, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ và tiếng cười khúc khích. Những con rắn cuối cùng đã quyết định tụ tập lần đầu tiên trong phòng sinh hoạt chung tám năm. Nghe thấy tiếng cười của Neville, tai tôi như vểnh lên và tôi đứng thẳng trên giường. Trong vài giây, tai tôi hướng vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo khi cố gắng nghe cuộc trò chuyện.

"Tôi biết...cho cô ấy chút thời gian nhé anh bạn." Giọng Neville vang vọng khắp hành lang.

"Tôi chỉ biết cô ấy là mảnh ghép còn thiếu trong câu đố tình bạn của chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó trong xương tủy mình"

Theo?

Một tiếng cười khúc khích cay đắng truyền xuống hành lang.

"Cuối tuần tới cậu có muốn đi uống cùng chúng tôi không Longbottom? Tôi chắc chắn Pansy sẽ thích nó phải không?" Một tiếng thịch lớn và sau đó là tiếng đổ vỡ theo sau câu nói của anh ta.

"Ồ, bình tĩnh đi, đó chỉ là một câu hỏi...ờ, tôi chắc chắn rằng TẤT CẢ chúng ta đều muốn anh ấy đến. Đúng không Draco?"

Không phản hồi.

"Phải không Draco?" Theo nhấn mạnh vào.

"Chắc chắn rồi" Malfoy trả lời, giọng lạnh lùng.

Theo dường như đang đi khắp nơi để thu thập Gryffindors.

Ai là người tiếp theo? Ginny? Ý nghĩ Theo đang cố gắng làm bạn với Ginny thật buồn cười.

Cuộc trò chuyện của Slytherin và Neville tiếp tục lặng lẽ cho đến tận khuya. Giọng nói của họ mượt mà như nhung, dường như hóa thành một giọng duy nhất ru tôi vào giấc ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro