Chương 11
Khi tôi bước vào phòng ăn, hầu hết mọi người đều đang ngồi nhâm nhi sâm panh. Neville và Pansy ngồi cùng nhau ở một đầu bàn.
Chiếc bàn đủ dài để chứa tất cả những vị khách tham dự, điều đó cũng có nghĩa là khó có thể trò chuyện với bất kỳ ai ngoại trừ những người ở gần đó.
Tôi ngồi phía đối diện Malfoy. Một mình. Anh ấy trông giống như đang xuất hiện trong quảng cáo của Giorgio Armani trong bộ tuxedo đen.
Khi đó tôi chợt nhận ra rằng Malfoy chưa bao giờ có mặt trên tờ Tiên tri. Ngoài bài báo hiếm hoi mỗi khi anh ta có được tài sản mới, cuộc sống cá nhân của anh ta là một điều bí ẩn.
Anh nghiêng người sang một bên khi Blaise thì thầm điều gì đó gần tai anh. Chuyển động này rất gợi nhớ về năm thứ tám của chúng tôi.
Tôi nghĩ đến Theo và cảm thấy một nỗi đau quá quen thuộc ở ngực.
Liếc nhìn đồng hồ xác nhận thời gian. Còn quá sớm để tác dụng của thuốc trở nên suy giảm như vậy.
Khi món đầu tiên được phục vụ, tôi nhìn xuống đồ ăn trên bàn, cảm thấy buồn nôn. Mọi người khác dường như đang thưởng thức bữa ăn của họ mà không gặp vấn đề gì. Tôi đặt nĩa xuống và với tay lấy nước.
Cổ váy cọ xát vào da cổ tôi.
Tất cả các cuộc trò chuyện vang vọng và chồng chéo lên nhau, lấn át các giác quan của tôi. Tôi nhìn Ron ở bên kia bàn, cậu ấy lặng lẽ nói chuyện với cô gái tóc nâu ngày hôm trước, người đang ngửa đầu cười lớn.
"Cậu có ổn không?"
Cánh tay của Harry đặt trên vai tôi khiến tôi nhảy dựng lên.
"Ừ, mình – mình cảm thấy không khỏe lắm." Tôi thừa nhận.
"Cậu thực sự hơi âm ấm, có lẽ cậu cũng gặp phải điều tương tự như Ginny." Cậu ấy có vẻ lo lắng. Cậu ấy cố gắng thu hút sự chú ý của Ron.
"Không sao đâu, hôm nay ngoài trời khá ấm áp. Có thể là kiệt sức vì nóng. Mình cần chút không khí trong lành." Tôi đứng dậy và nhìn Harry bằng ánh mắt trấn an.
Tôi bước vào hành lang, tôi có cảm giác quần áo quá bó sát vào da.
"Hermione, tối nay cậu có cần đi nghỉ không?" Pansy đã theo tôi vào hành lang.
"Ừ, mình cảm thấy hơi không khỏe."
Pansy bước lại gần và chạm vào trán tôi.
"Cảm giác như cậu đang bị sốt. Cậu có muốn tôi gọi người chữa bệnh đến không?" Đôi mắt đen của cô ấy có vẻ lo lắng.
"Mình sẽ ổn sau khi tắm nước lạnh và ngủ một giấc thôi." Tôi cười.
Tôi không hề có ý định phá hỏng tuần lễ cưới của cô ấy.
"Hermione chờ đã, mình đã muốn hỏi sớm hơn nhưng— mình" cô ấy lại tỏ ra không chắc chắn. "—Mình phải đưa ra lựa chọn cho đám cưới. Mình muốn cậu ở đây với bọn mình...đó là lý do tại sao mình không mời Theo đến dự đám cưới. Cậu ấy hiểu nhưng tôi dường như không thể rũ bỏ được cảm giác rằng—"
"Pansy, cậu không cần phải lựa chọn giữa mình hay cậu ấy. Cậu ấy cũng nên ở đây, chung vui cùng các cậu." Tôi nắm lấy tay cô ấy để trấn an cô ấy nhưng cô ấy lại nao núng trước sự đụng chạm của tôi.
"Hermione, tay cậu nóng quá. Mình gọi bác sĩ riêng của mình đến." Cô ấy chạm vào trán tôi một lần nữa.
"Nếu việc tắm không giúp được gì thì mình sẽ nhận sự giúp đỡ đó. Mình không muốn làm phiền cậu trong tuần lễ cưới—"
"Hermione, dừng lại đi. Điều đó không có gì rắc rối cả." Đôi mắt cô ấy sắc bén, đột nhiên trông giống bông hoa păng-xê mà tôi nhớ hơn.
"Mình sẽ cho cậu biết nếu mình cần bác sĩ. Chỉ là nhiệt độ tăng lên chút thôi." Tôi bước đi, quay lại phòng ngủ của mình.
Cô ấy có vẻ lo lắng nhưng cũng gật đầu đồng ý.
"Hãy mời Theo đi, mình hứa sẽ cư xử lịch sự." Tôi nói.
----------
Tôi ngâm cơ thể mình vào bồn tắm lạnh, khiến nước gần như tràn ra khỏi bồn. Tôi ngồi đó cho đến khi nhiệt độ cơ thể dần trở lại bình thường.
Nhìn vào gương sẽ thấy đôi má ửng hồng, trông giống như tôi vừa chạy marathon vậy. Mắt tôi trong và sáng.
Tôi giữ chặt chiếc khăn bằng cả hai tay với một ý nghĩ kinh hoàng.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, lục lọi chiếc túi quyến rũ của mình. Tôi tìm một cái chai nhỏ và nhanh chóng mở nắp. Lắc những viên thuốc còn lại trên bàn bên cạnh. Có rất nhiều việc phải làm trong thời gian còn lại của tuần. Cảm giác hoảng loạn quen thuộc dâng lên trong lồng ngực tôi.
Hiệu lực của thuốc có phải lại giảm hơn trước không?
Điều đó là không thể được.
Tôi lấy một viên thuốc và cân nhắc xem nên uống ngay bây giờ hay đợi đến sáng.
Căn phòng tối om khi tôi mở mắt ra. Mồ hôi chảy xuống cổ tôi. Bộ đồ ngủ dính vào da tôi.
Tôi với lấy ngọn đèn, ánh sáng làm tôi chói mắt. Ánh sáng quá chói mắt tôi. Khi tầm nhìn của tôi không thích ứng được với ánh sáng, tôi lại tắt nó đi.
Tôi cần giúp đỡ.
Cơ thể tôi run rẩy khi nghĩ đến điều đó.
Tôi cần tìm pansy.
Không, không phải Pansy. Một người nào khác.
Tôi bước vào nhà vệ sinh. Quá tối để có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương. Một chỗ ở dưới cổ tôi cảm thấy ngứa và bỏng rát.
Sau khi tạt chút nước lạnh lên mặt, tôi đi ra cửa.
Ánh sáng tối thiểu của hành lang giúp ích cho đôi mắt nhạy cảm của tôi.
Tay tôi đưa ra để bám vào tường khi tôi bước chậm rãi dọc hành lang.
Bộ đồ ngủ từng mềm mại có cảm giác như giấy nhám cọ vào da tôi.
"Granger?"
Đúng
"Malfoy?" Tôi quay lại thì thấy anh ấy lại đang dựa vào gờ cửa sổ.
Tại sao anh ấy luôn ngồi ở đó?
"Tôi không chắc cô có biết không, nhưng cô không mang giày." Anh chỉ ra một vấn đề thực tế.
Tôi nhìn xuống và gần như thể não tôi cuối cùng cũng ghi nhận được cảm giác sàn nhà lạnh lẽo dưới chân mình.
Cảm giác quần áo cọ xát vào da khiến các giác quan của tôi choáng ngợp.
"Tôi cần đi tìm Pansy." Tôi lẩm bẩm, quay người tiếp tục chuyến đi chậm rãi dọc hành lang.
Anh ấy không trả lời, tôi quá choáng váng nên không thể kiểm tra phía sau để xác nhận xem anh ấy có còn ở đó không.
Tôi gần đến cầu thang thì dừng lại, tôi không biết phòng của Pansy ở đâu.
"Granger, cô có cần giúp đỡ không?" Giọng của Malfoy nghe có vẻ trầm lặng.
Tôi quay lại nhìn anh. Anh ấy đã theo tôi xuống hành lang. Anh ấy vẫn mặc bộ quần áo cũ từ bữa tối diễn tập.
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình— Đây không phải—" khi lời nói rời khỏi môi, tôi cảm thấy sự phủ nhận ăn sâu vào tận xương tủy.
Cơ thể tôi nóng bừng từ trong ra ngoài. Tầm nhìn của tôi hầu như không thể tập trung vào mắt anh ấy.
"Tôi cần gặp thầy thuốc Pye..." Tôi không nói cụ thể với ai cả.
"KHÔNG." Đôi mắt của Malfoy tối sầm lại, anh bước lại gần.
"Malfoy—"
Bàn tay anh nhẹ nhàng vòng qua cánh tay tôi. Cái chạm của anh thật êm dịu.
Tôi cắn môi để ngăn bản thân rên rỉ.
Điều này thật đáng xấu hổ.
"Hãy để tôi giúp cô."
"Anh không thể." Nếu cơn sốt địa ngục này là do cơn sốt đầu tiên của tôi gây ra thì một người đàn ông bình thường không thể làm gì cho tôi.
Tôi phải đi tìm thầy thuốc Pye. Anh ấy có độc dược. Anh ấy sẽ biết cách ngăn chặn chuyện này.
"Granger, mở mắt ra và nhìn tôi." Giọng điệu của anh nghe có vẻ khác. Nó vang vọng trong tôi, âm sắc của anh như sự vuốt ve trên làn da tôi. Gần như du dương.
Tôi đã không nhận ra rằng mắt mình đã nhắm lại khi anh chạm vào.
Khi tôi nhìn anh ấy, đôi mắt anh ấy là một khoảng trống đen. Không còn màu xám bão tố mà tôi biết nữa.
"Malfoy, mắt anh bị sao vậy?" Tôi lùi lại, sự đụng chạm của anh ấy biến mất.
Chỗ gáy của tôi càng nóng hơn khi chúng tôi chạm vào nhau. Tôi cố gắng làm dịu làn da bỏng rát nhưng không có kết quả.
Sự chỉ định của tôi chống lại tâm trí có ý thức của tôi để giành quyền kiểm soát, lấn át các giác quan của tôi. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi. Sự hoảng loạn lan khắp người tôi và nhu cầu chạy trốn chiếm lấy tôi.
Anh bước lại gần, tôi lùi lại một bước.
"Đừng đến gần hơn nữa" giọng tôi run rẩy, ánh mắt anh khiến tôi lo lắng. Giống như đang nhìn một người xa lạ vậy. "Malfoy, mắt anh bị sao thế?" Tôi hỏi lại.
Anh cười khúc khích.
"Hãy để tôi giúp cô, Granger, cô đang bị đau." Giọng của anh ấy lại có giai điệu du dương tương tự.
Tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy và tôi bị mắc kẹt. Da tôi nổi da gà. Tôi cảm thấy núm vú của mình cứng lại một cách đau đớn.
Anh bước lại gần còn tôi lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tay vịn gỗ.
Tôi chưa bao giờ ở gần anh như thế này trước đây, cơ thể anh cách xa tôi một hơi, gần như chạm vào tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào cúc áo sơ mi của anh ấy, cố gắng tránh ánh mắt của anh ấy.
Mùi hương của anh thật say đắm, khiến đầu óc tôi quay cuồng. Nó quen thuộc, dễ chịu nhưng mới mẻ. Đầu óc tôi quá mù mịt để nhớ lại.
"Granger, nói đi." Anh ấy lẩm bẩm.
Tôi từ từ ngước lên, ngắm nhìn đôi môi mềm mại của anh ấy, rồi nhìn vào đôi mắt xa lạ của anh ấy.
"Malfoy, anh là cái gì vậy?" Tôi hỏi, giọng tôi gần như thì thầm.
Ngực anh chạm vào ngực tôi, anh nghiêng người lại gần hơn.
"Tôi nghĩ cô đã biết rồi." Anh thì thầm, môi anh nhẹ nhàng lướt qua vành tai tôi.
Tiếng thút thít lướt qua môi tôi trước khi tôi kịp ngăn lại.
"Nếu—nếu anh giúp tôi... liệu chúng ta có bị buộc chặt với nhau không?" Tôi hỏi.
"Mối liên kết ma thuật sẽ không diễn ra trừ khi tôi cắn cô ở đây." Ngón trỏ mát lạnh của anh sượt qua vết bỏng trên cổ tôi.
Cơ thể tôi run rẩy đáp lại.
Đây có thể là thỏa thuận một lần, cho đến khi đầu óc tôi tỉnh táo trở lại.
"Tôi muốn cô nói điều đó, Granger."
Vui lòng
Tôi lắc đầu, cố gắng làm rõ nó. Tôi thực tế đã bị thuyết phục rằng đây là trường hợp tốt nhất đối với tôi với tư cách là một omega. Một người quen thuộc sẽ không lợi dụng tôi.
Nói có đi
Một giọng nói hét lên bảo tôi bỏ chạy. Anh ta đe dọa sự tự do của tôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rất đúng.
"Hãy tin tôi." Giọng điệu du dương của anh khiến đầu óc tôi lại một lần nữa trống rỗng.
"Vâng, xin hãy giúp tôi với." Cuối cùng tôi cũng nói.
Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro