Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Sau gần bốn ngày ở thủ đô Paris, Draco đang đẩy nhanh tiến độ công tác của mình để có chút ít thời gian thăm thú đất nước Pháp xinh đẹp.  Một trong nhiều công ty mà Tập đoàn Malfoy sở hữu là công ty độc dược, và đó là công ty mà Draco đã dành rất nhiều thời gian để nuôi dưỡng và biến nó trở nên thành công như bây giờ.  Draco đã tìm cách mở rộng hoạt động kinh doanh trong một thời gian và khu đất bất động sản mà các cố vấn của anh đã tìm thấy ngay bên ngoài Paris rất phù hợp cho trụ sở chính của Pháp.  Đầu tiên Draco phải mua tòa nhà, trước khi nói chuyện với Bộ (bên) Pháp và giải quyết việc chính thức thành lập công ty tại Pháp.  Draco đã hoàn tất thủ tục mua tòa nhà trong vòng vài ngày, nhưng việc giao dịch với Bộ Pháp lại gặp đôi chút khó khăn.

Cuối cùng thì Draco cũng hẹn được một cuộc hẹn với Bộ, và anh sẽ chuẩn bị xuất phát đi tới điểm hẹn ngay bây giờ. Phù thuỷ mà anh đang làm việc với Bộ đã giới thiệu một quán cà phê nhỏ ở ven đường, đó là nơi Draco hiện đang đến.

Draco bước vào quán cà phê nhỏ và gọi đồ ăn thức uống của mình bằng tiếng Pháp một cách hoàn hảo. Sau khi gọi đồ xong xuôi, anh đưa mắt nhìn quanh quán tìm chỗ ngồi và ánh mắt rơi vào một bóng dáng quen thuộc ở trong góc phòng. Anh đã không gặp Hermione trong suốt sáu năm qua, nhưng anh có thể ngay lập tức nhận ra cô nàng phù thủy luôn hiện hữu trong giấc mơ của anh hàng đêm. Quyết định đây là một cơ hội không thể bỏ qua, Draco tiến đến chỗ Hermione, cô đang ngồi uống một tách cà phê nóng với một cái bánh mì ăn dở và một quyển sách trên bàn.

"Cô có phiền nếu tôi ngồi đây cùng cô không?" Draco cất giọng hỏi.

Hermione đầu váng vất và âm thanh của giọng nói quen thuộc của Draco và ngay lập tức ngẩng đầu lên. Trong vài phút đầu, họ chỉ nhìn nhau một cách chăm chú, dường như xung quanh lúc này chỉ còn tồn tại hai người và thời gian đang ngừng trôi.  Sức hút vốn luôn âm ỉ giữa họ vẫn còn hiện hữu khi cả hai đều dành thời gian để có cái nhìn sâu sắc hơn về nhau.  Cuối cùng thì Hermione cũng lấy lại được sự tập trung và nói với Draco rằng anh có thể tham gia cùng cô.

"Điều gì đưa anh đến Paris vậy?"  Cô hỏi, khi Draco đang ngồi xuống đối diện với cô.

"Tôi đang cố gắng mở một chi nhánh mới của công ty độc dược của mình."  Draco đáp lại.  "Cô sẽ không tin được những thủ tục mà tôi phải làm chỉ để mua được toà nhà ở đất Pháp đâu."

"Bộ Pháp là một trong những bộ quan liêu hơn."  Hermione cười khúc khích.  "Họ có các biểu mẫu và thủ tục giấy tờ cho cả những thứ đơn giản nhất."

"Tôi nghĩ rằng cô đang làm việc ở đây."  Draco nói.

"Đúng vậy."  Hermione gật đầu.

"Chuyến công tác này của cô kéo dài trong bao lâu?"

"Chín tháng tất cả, nhưng tôi chỉ còn bốn tháng để đi."

Draco  định hỏi một câu khác, nhưng đồ uống đồ uống của anh gọi đã đến.  Sau khi cảm ơn người phục vụ, anh quay lại chú ý đến Hermione.

"Cô sẽ làm gì khi chuyến công tác kết thúc?"  Anh ấy hỏi. "Cô sẽ có một chuyến công tác khác hay sao?"

"Rất có thể."  Hermione đáp, uống một ngụm cà phê.  "Có thể tôi sẽ không đi nếu tôi có bất cứ ai để cùng gắn bó."

"Vậy người yêu của cô không phản đối lịch trình công tác dày đặc như vậy sao?"  Draco dò hỏi thêm, không thể kìm được nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt anh với ngụ ý Hermione đang độc thân.

"Không, tôi vẫn độc thân."  Hermione trả lời.  "Các mối quan hệ của tôi dường như không suôn sẻ."

"Tôi hiểu cô muốn nói gì."  Draco nói.  "Bản thân tôi cũng không gặp may mắn cho lắm trong lĩnh vực tình cảm đó."

"Có lẽ anh đang hẹn hò với sai đối tượng."  Hermione đáp.

"Có lẽ tôi đã có một cô gái phù hợp nhưng tôi lại để cô ấy đi."  Draco chân thành, đôi mắt xám của anh nhìn xoáy sâu vào Hermione.

Hermione cảm thấy nhịp tim của mình đập loạn xạ khi Draco nhìn cô. Cô không chắc liệu anh có đang ám chỉ điều cô nghĩ hay không, hay cô chỉ đang hi vọng quá nhiều vào tình huống này.  Rốt cuộc là chỉ vài ngày trước, cô đã quyết định sẽ tìm kiếm anh khi cô trở lại London khi kết thúc hợp đồng với Bộ Pháp, vì vậy có lẽ cô chỉ đang nghe những gì cô muốn nghe.

"Nếu cô ấy là cô gái thích hợp, tại sao anh lại để cô ấy đi?"  Cuối cùng Hermione hỏi, quyết định chơi đến cùng và xem Draco sẽ đi đến đâu trong cuộc trò chuyện.

"Bởi vì khi đó tôi là một cậu thiếu niên ngốc nghếch không nhận ra mình đang yêu cho đến khi quá muộn."  Draco đáp lại.

"Yêu sao?"  Hermione gấp gáp hỏi.

"Ừ, yêu."  Draco cười khúc khích.  "Đáng lẽ tôi phải nói với cô ấy nhiều năm trước, nhưng bây giờ tôi nghĩ có lẽ đã quá muộn."

"Không bao giờ là quá muộn cho tình yêu."  Hermione nói, lặp lại những gì Jean-Paul đã nói với cô vào tuần trước.

"Cô thực sự nghĩ như vậy à?"  Draco nghiêm túc hỏi.

Hermione gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém.  "Đúng vậy. Trừ khi cô ấy đã kết hôn hoặc có quan hệ với người khác, còn không thì không bao giờ là quá muộn."

"Vậy thì tôi đoán vẫn chưa muộn. Tôi có linh cảm rằng các mối quan hệ của cô ấy không bao giờ suôn sẻ."  Draco cười toe toét, làm dịu đi tâm trạng.

Hermione cười khi cô uống xong ly cà phê và đứng dậy.  "Tôi phải quay lại làm việc, chúc anh may mắn với người phụ nữ bí ẩn của mình."

"Tôi nghĩ tôi cần thêm một vài lời khuyên."  Draco nói, ngăn Hermione lại trước khi cô ấy rời đi.  "Lát nữa cô có muốn đi uống rượu không?"

"Ồ, Tôi thích điều đó."  Hermione mỉm cười.  "Anh có muốn gặp ở Bộ sau khi tôi xong việc không?"

"Tại sao không? Tôi sẽ đón cô ở chỗ cô sống lúc tám giờ nhé?"  Draco đề nghị.  "Bằng cách đó, cả hai chúng ta đều có thời gian chuẩn bị."

"Anh không  biết tôi sống ở đâu mà ."  Hermione chỉ ra.

"Đó là lý do tại sao cô sẽ cho tôi địa chỉ của cô."  Draco phản bác, rút ​​một mảnh giấy da và một cây bút chì từ trong túi ra.

Hermione nhanh chóng viết vội địa chỉ của mình và đưa lại tấm giấy da cho Draco.  Sau khi tạm biệt "người yêu cũ", Hermione trả tiền cho bữa trưa của mình và quay trở lại Bộ, để lại một Draco ngây ngất trong quán cà phê.

Đến tám giờ kém, Hermione đang lo lắng chờ Draco đến.  Trừ khi cô ấy đã hiểu lầm cuộc gặp gỡ vào giờ ăn trưa, thì đây chính là cơ hội thứ hai của cô ấy với cựu Slytherin. Lần này cô tự hứa với bản thân rằng sẽ không có gì có thể ngăn cản cô nói cho anh biết cô thực sự cảm thấy thế nào. Trước khi kết thúc đêm nay, Draco sẽ nhận ra rằng cô yêu anh.

Cuối cùng khi tiếng chuông cửa vang lên, Hermione mất một phút để mặc lại chiếc váy màu xanh lá cây và kiểm tra xem mình có đoan trang, xinh đẹp không.  Cô ấy đã vội vã đi làm về và dành hàng giờ đồng hồ để lo lắng về ngoại hình của mình, đó là điều mà bình thường cô ấy không bao giờ làm.  Cô ấy luôn thích mình trông đoan trang, nhưng đối với Draco, cô ấy muốn trông đẹp nhất.

Khi mở cửa, cô được chào đón bởi một Draco có vẻ hơi lo lắng.  Anh trông vẫn bảnh bao như thường lệ, trong chiếc quần tây sẫm màu và áo sơ mi xanh đậm.  Anh cũng đang cầm một chai rượu trên tay.  Bản thân Hermione cũng đã chuẩn bị một vài chai rượu trong căn hộ, với hy vọng họ có thể cùng uống ở trong đó, và có vẻ như Draco đang ở cùng độ dài sóng não với cô.

"Mời vào."  Hermione cười, mở toang cánh cửa và lùi lại.

Draco bước vào căn hộ, trước khi chào Hermione bằng một nụ hôn nhẹ vào má.  Khi anh bước vào, Hermione hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc của anh và cô lấy hết sức tự chủ để không nhào tới người anh.  May mắn thay, cô đã kiểm soát được bản thân và đóng cánh cửa sau lưng anh chàng tóc vàng quyến rũ.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể uống ở đây."  Draco nói, cầm chai rượu lên.  "Tất nhiên là nếu cô không phiền. Chúng ta có thể ra ngoài nếu cô muốn, tôi chỉ nghĩ ở đây nói chuyện có thể dễ dàng hơn."

"Tôi cũng thích cùng uống ở đây hơn."  Hermione đáp, mỉm cười trước sự lảm nhảm lo lắng của Draco. "Trên thực tế, tôi thậm chí đã mua một vài chai rượu trên đường đi làm về."

Hermione bước vào bếp, lấy hai cái ly và một cái vặn nút chai.  Draco mở chai rượu mang theo và rót vào hai chiếc ly.  Đưa cho Hermione một ly, anh cầm ly và theo cô vào phòng trước.

"Căn hộ đẹp thật đấy."  Anh nhận xét, nhìn quanh căn hộ nhỏ nhưng đẹp đẽ.

"Tuy hơi nhỏ nhưng rất ấm áp đúng không?"  Hermione nhún vai khi cô ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn màu trắng.  "Tôi luôn thuê một nơi nào đó được trang bị nội thất sẵn, nó sẽ tiện hơn rất nhiều."

"Cô có một nơi nào đó mà cô coi là nhà không?"  Draco hỏi, ngồi xuống cạnh Hermione.

Hermione lắc đầu.  "Tôi đã từng có một chỗ ở ở London, nhưng tôi không ở đó nhiều nên đã quyết định bán nó đi. Khi tôi trở về nhà vào những ngày này, tôi sẽ ở với Harry hoặc Ron."

"Cô không bao giờ ước mình có một cuộc sống ổn định sao?"  Draco đặt câu hỏi.

"Mọi lúc."  Hermione đáp lại.

"Nhưng tại sao cô lại không thực hiện?"

"Bởi vì tôi chỉ muốn ổn định cuộc sống với một người, và tôi chưa bao giờ nói được với anh ấy tình cảm thật sự của mình."  Hermione thừa nhận.

Draco đặt ly rượu của mình lên bàn cà phê trước khi lấy ly rượu của Hermione ra khỏi tay cô và đặt nó bên cạnh.  Sau đó anh nắm lấy tay cô và tiến lại gần cô phù thủy tóc nâu.

"Có lẽ cô nên thử nói với anh ấy."  Anh nói khẽ.

"Chỉ khi anh làm như vậy."  Hermione thì thầm.

Draco mỉm cười với Hermione khi anh đưa tay lên và ôm lấy khuôn mặt của cô.  "Anh yêu em, Hermione. Anh đã yêu em từ năm thứ bảy, nhưng anh lại không dám thừa nhận với chính bản thân và đã không thể nói cho em biết. Đáng lẽ anh phải thú nhận tình cảm thật sự của mình với em nhiều năm trước và chúng ta lẽ ra nên ở bên nhau suốt thời gian qua."

"Em cũng yêu anh."  Hermione cười đáp lại Draco.  "Em cũng nên nói với anh từ nhiều năm trước. Em rất xin lỗi, Draco"

"Anh đoán cả hai chúng ta đều không giỏi trong chuyện tình yêu này."  Draco cười khúc khích.

"Có lẽ chúng ta có thể học cùng nhau."  Hermione đề nghị.

"Anh chắc rằng chúng ta có thể."  Draco đáp, nghiêng người và nhẹ nhàng nối môi mình với môi Hermione.

Họ chìm đắm trong nụ hôn như thể không có khoảng thời gian xa cách nào kể từ lần cuối họ hôn nhau.  Môi của họ chuyển động hoàn toàn đồng bộ với môi của nhau và cả hai đều biết khi nào thì nên hôn sâu hơn. Nụ hôn kéo dài trong vài phút, cho đến khi họ miễn cưỡng phải rời khỏi nhau.

"Anh đã lỡ hôn em."  Draco lặng lẽ thừa nhận.  "Kỳ thực, anh rất nhớ em."

"Tôi cũng nhớ anh nhiều."  Hermione nói.

"Anh đoán chúng ta có rất nhiều thứ phải giải quyết."  Draco nhận xét, lùi lại khỏi Hermione.  Điều anh thực sự muốn làm là làm tình với cô, nhưng anh phải kiên nhẫn.

"Em cũng nghĩ vậy."  Hermione đáp lại.  "Nhưng em chắc rằng điều đó có thể chờ đợi."

Draco bối rối trong giây lát khi Hermione đứng dậy và kéo cậu đứng dậy.  Khi cô bắt đầu dẫn anh đến nơi anh đang cho là phòng ngủ của cô, anh nhận ra tại sao việc nói chuyện lại có thể chờ đợi.

"Em có chắc về điều này không?"  Anh hỏi, khi họ bước vào phòng và anh thấy đó thực sự là phòng ngủ của Hermione.  "Em trước tiên không muốn nói chuyện sao?"

"Chúng ta có thể nói chuyện sau."  Hermione nói, kéo Draco về phía mình và bắt đầu cởi áo của anh ta. "Ngay bây giờ, em muốn có anh. Em đã dành sáu năm ước được ở bên cạnh anh và bây giờ em có được anh một lần nữa, em không muốn lãng phí thời gian để nói chuyện. Có rất nhiều điều thú vị mà chúng ta có thể làm."

Draco cười khúc khích khi Hermione cười nham hiểm với anh.  Một trong những điều anh luôn yêu thích ở cô là cô ở trong phòng ngủ một cách hoang dã và phóng túng như thế nào. Tính cách hàng ngày của cô ấy thực sự khá thẳng thắn và đứng đắn, nhưng bất cứ khi nào họ đắm chìm trong một chút thú vui tình dục thì cô ấy lại là một con người khác.

Hài lòng khi để Draco chờ việc nói chuyện sau đó, Hermione vội vàng cởi bỏ áo sơ mi của anh.  Khi lướt những ngón tay trên cơ thể săn chắc của anh, cô ngưỡng mộ những thay đổi về vóc dáng của anh.  Trong sáu năm qua, anh vẫn là người đàn ông quyến rũ nhất mà cô từng biết, nhưng anh vẫn khá gầy và cô có thể cảm thấy cơ bắp của anh gợn lên dưới sự chạm vào của cô.  Lần theo vết sẹo dọc theo bên phải, vết sẹo mà anh đã bị đâm vào một cái cây khi lên bảy, tay của Hermione hướng về phía quần của Draco.  Cô khéo léo mở toang thắt lưng và quần tây của anh, trước khi đẩy chúng xuống chân anh.  Đôi mắt Hermione ngay lập tức rơi xuống chỗ lồi lên trong chiếc quần đùi màu đen của Draco và cô ấy không thể không đưa tay ra chộp lấy nó.

Draco khẽ rên lên khi bàn tay Hermione luồn sâu vào trong quần đùi của anh và cô vòng tay quanh thành viên đang cương cứng nhanh chóng của anh.  Không ai có thể làm anh thấy hứng thú tốt như Hermione và anh biết rằng với sự chạm vào của cô, anh sẽ hoàn toàn bị kích thích chỉ trong vài giây.  Chẳng bao lâu sau tay Hermione rời đi và cô quay lại cởi quần cho anh.  Draco đã giúp cởi bỏ bộ quần áo vướng víu, cùng với tất và giày của anh ấy, chỉ để lại cho anh một chiếc quần lót.  Khi Hermione đưa tay về phía anh một lần nữa, anh đã nắm lấy tay cô và ngăn cô lại.

"Anh nghĩ em đang mặc hơi nhiều đồ đó."  Anh cười toe toét.  "Đã đến lúc làm mọi thứ cân bằng hơn chút rồi"

"Nói tiếp đi."  Hermione đáp lại với một nụ cười của riêng mình.  "Em đều là của anh."

Draco cười toe toét trước câu trả lời của Hermione.  Đó là một điều khác mà anh yêu ở cô, sự thật là cô đã đặt mình hoàn toàn vào tay anh và tin tưởng anh ở bên cô.  Nhiều lần trong những cuộc mây mưa trước đó, cô đã để Draco có toàn quyền kiểm soát cô và để anh làm bất cứ điều gì anh muốn với cô. Và việc để anh kiểm soát cuộc chơi thường dẫn đến nhiều lần đạt cực khoái cho cô ấy.

"Cho anh cởi đồ của em đi."  Anh nói, đi vòng quanh Hermione và dừng lại đứng sau lưng cô.

Vuốt tóc qua một bên vai của cô, anh rúc vào cổ và bờ vai mới lộ ra của cô.  Đưa tay lần mò dọc cơ thể cô, anh tìm chiếc khóa kéo bên hông váy của cô và từ từ kéo nó xuống, chiếc váy m trượt xuống cơ thể Hermione và rơi xuống dưới chân cô ấy.  Nhìn qua vai Hermione, ánh mắt của Draco rơi vào bộ ngực của cô, gần như không được che chắn trong chiếc áo lót quây mỏng manh màu xanh đậm.  Đưa tay lên lưng cô, anh nhanh chóng cởi áo lót của cô trước khi kéo nó ra khỏi cơ thể cô.  Vẫn ở phía sau Hermione, anh trượt tay lên bụng cô về phía ngực cô, trước khi ôm lấy chúng trong tay.  Chúng giống hệt như những gì anh nhớ, một bàn tay hoàn hảo và bầu ngực căng cứng khi chạm nhẹ.

Hermione nhắm mắt và dựa lưng vào Draco, khó có thể tin rằng cô lại nằm trong vòng tay anh.  Mỗi lần chạm vào đều cảm thấy thật quen thuộc và thổi bùng lên ngọn lửa trong cô đã âm ỉ bao năm nay.  Lần đầu tiên sau sáu năm cô cảm thấy mình được sống và được yêu thương thực sự.  Hermione say sưa với sự đụng chạm của Draco trong vài phút, cho đến khi tay anh lại bắt đầu lang thang trên cơ thể cô.  Ngay khi tay anh chạm vào cạp quần của cô, cô đã lao ra khỏi vòng tay anh.

"Anh nói muốn được công bằng."  Cô ấy nói với chàng trai tóc vàng.  "Bây giờ chúng ta hoà nhau."

Không muốn bị đánh bại một cách dễ dàng, Draco nhanh chóng cởi chiếc quần đùi của mình ra và ném chúng về phía đống quần áo ngày càng lớn.  "Lượt của em."  Anh cười toe toét với Hermione.

Hermione mất một phút để chiêm ngưỡng bộ dạng trần trụi của Draco, trước khi cô ấy cởi đồ lót của mình ra.  Thay vì quay lại trong vòng tay của Draco, cô ấy quay lại và cô leo lên chiếc giường lớn và ngồi vào giữa giường.  Nhìn lại Draco, cô có thể thấy dục vọng bùng lên trong mắt anh và một ngón tay của cô đã khiến anh bay lên giường với cô.

Hermione thấy mình bị ép vào tấm lụa trên giường, cơ thể rắn chắc của Draco ở trên người cô.  Cặp đôi nhìn nhau trong một giây trước khi chạm môi vào nhau.  Hermione rên rỉ trong nụ hôn khi cô cảm thấy cơ thể của Draco áp lên người cô, ngực cô đang cọ xát vào ngực anh và sự cương cứng của anh áp lên đùi cô.  Điều chỉnh vị trí của mình, cả hai đều rên rỉ tán thưởng khi bản lĩnh đàn ông của anh nép mình trong sự ấm áp giữa hai đùi cô.

"Làm ơn đi Draco, em cần anh ngay bây giờ."  Hermione thì thầm với người yêu.

Draco bé nhỏ đang gần như vậy, nhưng chưa vào trong cô là một sự tra tấn và Hermione không nghĩ rằng cô có thể chịu đựng được lâu hơn nữa.  Cả hai cũng rất rõ ràng với cả hai rằng cô không cần bất cứ thứ gì khác để sẵn sàng cho anh, thực tế là cô đã sẵn sàng cho anh ngay từ giây phút anh bước vào căn hộ và tất cả sự tích tụ chỉ khiến cô ướt đẫm.

"Anh yêu em Hermione, và anh sẽ không để em đi nữa."  Draco nói với người yêu của mình.

Hermione mỉm cười với Draco, khi anh ấy xoay hông và vùi mình vào bên trong cô lần đầu tiên sau sáu năm.  Hành động tạo ra những tiếng rên rỉ đồng thời từ cặp đôi và Draco tạm dừng trong giây lát để họ quen với việc ở bên nhau một lần nữa.  Họ đã mất sáu năm để có cơ hội thứ hai và Draco xác định lần đầu tiên của họ sau một thời gian dài sẽ rất đáng nhớ.

Sau vài giờ ân ái mặn nồng, Draco đi lấy hai ly rượu bị bỏ rơi trước đó và cả hai ngồi xuống giường Hermione để nói chuyện về mối quan hệ của họ và cách họ có thể làm cho tình cảm này bền chặt, thăng hoa lần thứ hai.

(Còn nữa...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro