Chìa khóa.
Đã được vài ngày kể từ khi Draken thấy Mikey bắt đầu có những hành động rất quái lạ. Cậu đi sớm về trễ, cũng giảm bớt những cuộc hẹn hò, đôi khi ngẩn ngơ cười trong lúc đang giải quyết công chuyện bang. Thỉnh thoảng Draken bắt gặp cậu ôm máy nhắn tin say sưa, anh nhìn lại màn hình điện thoại mình, đã vài ngày anh không nhận tin nhắn từ ai đó. Nhưng mà người yêu của Mikey là Draken cơ mà, vậy thằng ngốc đó đang nhắn tin với ai. Vờ lờ, chả lẽ mình bị cắm sừng?
Chú nai con với cặp sừng hơi nhú Draken bắt đầu bực mình, và hắn muốn lan tỏa năng lượng này đến tất cả mọi người. Một tuần sau đó trôi qua, không ai trong Touman là không bị Draken mắng, mặc dù mắng không sai nhưng mà... có thể thu lại cái khí đen đang tỏa đằng sau lưng không? Toàn thể nhân viên Touman khóc thầm. Duy chỉ có một em bé không hề nhận thức được bầu không khí u ám của cả bang, vui vẻ sáp tới cạnh anh người yêu.
- Kenchin này.
- Thế nào? - Draken quắc mắt nhìn Mikey làm cậu hoảng sợ. Chẳng lẽ nhận ra rồi à?
- Tao có chuyện muốn n- Mày bị cái gì mà cứ lườm tao vậy? Muốn đánh nhau à? - Mikey cũng thấy hơi bực mình, cậu làm gì hắn?
Takemichi ngồi xa xa ngẩn người, lặng lẽ xếp dọn đồ đạc ngăn nắp. Cây gậy bóng chày 12 năm trước còn chưa thằng nào đền cho cậu đâu.
- Không gì. - Draken vẫn trả lời bằng chất giọng hằn học. - Nói gì nói mẹ đi.
- T-tao...
- NÓI.
Mikey giật nảy mình trước tiếng la của Draken, đôi mắt trong suốt của cậu ẩn hiện sự lo lắng. Mikey hoảng hốt lôi từ trong túi ra một món đồ nhỏ xíu, ánh sáng lóng lánh do phản chiếu bóng đèn làm chói mắt Draken. Cậu gần như gào lên.
- CHÌA KHÓA. CẦM. CẦM LẸ LẸ LẸ LẸ LẸ ĐI! - Mikey trong cơn hoảng loạn không hề ý thức mình đang xổ một tràng bong bóng thoại.
Draken ngẩn người. Chìa khóa?
- Đ-đây là chìa khóa nhà... Tao mới mua một căn ở gần văn phòng bang... Ừ... Ờ... - Nói tới đây, Mikey bỗng dừng lại, cậu chờ mong nhìn Draken. Draken dịu dàng nhìn lại cậu, nhận ra trong đôi mắt đen láy ấy chỉ có anh.
- Nói tiếp đi. - Draken vẫn cứ ức hiếp Mikey, mặc dù chất giọng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Nên là... Kenchin có thể về chung nhà với tao không?
Mikey giơ chìa khóa bằng hai tay nhưng đầu lại quay đi mất. Đã ở cạnh nhau mười mấy năm, Mikey biết tình cảm Kenchin dành cho cậu như thế nào, nhưng cậu vẫn sợ, lỡ Kenchin thật sự không có ý định, lỡ Kenchin nghĩ rằng cậu lo quá xa... Nghĩ tới đây, Mikey chợt lo lắng đến muốn òa khóc. Nào, bao nhiêu quân địch mày bước thẳng chẳng hề nao núng, đứng trước mặt người thương lại chậm chạp không dám tiến lên là sao, Mikey?
Thấy hai mắt người trước mặt đong đầy nước, vành tai đỏ lên, Draken biết người yêu anh lại nghĩ nhiều rồi. Anh nhẹ nhàng cốc đầu người yêu
- Nào, quay lại đây.
- Đồng ý... Đồng ý rồi tao quay!
Draken vừa tức vừa buồn cười, mắng.
- Sao lại còn mày tao nữa? Về chung nhà rồi mà, gọi "anh", nhanh lên. - Anh đưa tay nhéo tai người trước mặt, mỉm cười.
Mikey quay lại, hai mắt ngạc nhiên chớp một cái làm nước mắt vẫn trữ trong đáy mắt cậu tràn ra. "Chỉ là tao buồn ngủ nên mới có nước mắt thôi", Mikey lẩm bẩm. Draken không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa tay chùi nước mắt cho cậu.
- Từ nay về sau, mong được a-anh giúp đỡ, Kenchin.
Kenchin ôm Mikey vào trong lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại được nắng tô điểm nên càng rực rỡ, anh hôn lên trán cậu, khẽ nói.
- Từ nay về sau, mong được em giúp đỡ, Mikey. Yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro