Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 - Chương 96. Giám ngục

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại W.attpad VivianLight2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Vốn dĩ Harry nghĩ rằng sau khi cuộc cãi vã giữa cậu và Draco kết thúc, sẽ có một khoảng thời gian yên bình và tươi đẹp, đáng tiếc là, đôi khi có một số người không sẵn lòng để người khác sống quá thoải mái. Sự thật này được phát hiện khi Harry đến Tháp Thiên văn cùng Draco vào buổi trưa.

Không nói đến Harry, ngay cả Draco cũng không thể tin vào mắt mình, nhìn từ trên đỉnh tháp thiên văn với tầm nhìn rất rộng, hắn có thể nhìn thấy hàng trăm sinh vật kinh tởm, bẩn thỉu và xấu xa xa nhất có thể - bọn giám ngục. Chẳng bao lâu, với tư cách là người thừa kế của gia tộc Malfoy, hắn đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Ôi Chúa ơi, Draco, em không nhìn lầm chứ? Tại sao bên ngoài lâu đài Hogwarts lại có giám ngục?" Sắc mặt Harry khó coi: "Những tên khốn ở Bộ Pháp thuật đó muốn làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ chúng không thể bỏ qua cho Hogwarts sao? Cái đám ngu ngốc có quá nhiều sức mà không biết sử dụng vào đâu à?"

Draco vuốt ve mái tóc của chú mèo con nhà mình: "Tôi nghĩ chúng ta nên hỏi lão ong già đó."

Harry hiện giờ đã chẳng còn sức mà so đo vấn đề xưng hô của Draco. Cậu nắm lấy tay Draco và bước xuống cầu thang, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Em thề rằng những tên giám ngục này chưa xuất hiện trước buổi trưa hôm nay, nhưng tại sao... làm sao Hiệu trưởng Dumbledore có thể cho phép điều này xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Không nhất thiết phải có sự đồng ý của Dumbledore." Draco bước nhanh theo sau Harry nhưng vẫn không quên giữ vẻ lịch sự, suy nghĩ một lúc rồi nói ra giả thuyết của mình: "Harry, em phải biết rằng Fudge... quả thực không phải là người thông minh, và điều này đã được phản ánh qua nhiều hành động khác nhau của ông ta."

Harry đồng ý với Draco, nhưng cậu vẫn bực mình: "Nhưng giám ngục... là những thứ giống như quái vật nên bị đưa vào địa ngục, sao có thể đưa tới trường học chứ? Năm thứ ba thì ổn, nhưng bây giờ... Hogwarts không phải là nhà tù Azkaban, không cần có giám ngục trông coi!"

"Rõ ràng là Fudge không có cùng quan điểm với em." Draco nhún vai.

Hai người đi thẳng một đường đến phòng hiệu trưởng, vừa lúc giáo sư McGonagall cùng với thầy Snape chuẩn bị đi vào tìm cụ Dumbledore, cố gắng hết sức phớt lờ cái hừ lạnh của Snape, Harry và Draco cùng nhau đi vào văn phòng hiệu trưởng. Và mục đích tới đây của hai chủ nhiệm nhà đó hoàn toàn trùng với mục đích của họ.

"Albus, trước khi cụ bị choáng ngợp bởi đống món đồ ngọt của mình, xin vui lòng cho tôi một lý do hợp lý, phù hợp và thuyết phục để chấp nhận nhóm sinh vật được gọi là Giám ngục xuất hiện quanh trường." Xà Vương Slytherin phun nọc độc một cách không khách sáo.

Cụ Dumbledore khoanh tay chống lên bàn, thay vì nói đùa nhẹ nhàng như thường lệ, cụ có vẻ có chút bất lực, điều này rất hiếm thấy.

"Severus, anh phải hiểu rằng đây không phải là một động thái mà tôi đã đồng ý. Bộ Pháp thuật đã cử hơn hai trăm giám ngục mà không báo trước."

Harry nói: "Làm thế nào họ có thể làm điều này? Họ không thể kiểm soát công việc nội bộ của Hogwarts và bắt đầu theo dõi chúng ta từ bên ngoài phải không?"

"Mặc dù ta không muốn suy đoán như thế này, nhưng thật không may, Bộ Pháp thuật có lẽ đã liệt Hogwarts là mục tiêu nguy hiểm số một." Cụ Dumbledore nói, với giọng điệu có chút trêu chọc: "Để ta suy nghĩ nhé, Hogwarts được coi là nơi an toàn và kiên cố nhất trên thế giới, và động thái này của Bộ Pháp thuật thực ra không khó hiểu."

Draco dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nói: "Hiệu trưởng, nếu tôi nhớ không lầm thì Bộ Pháp thuật đã có kế hoạch này rồi, bố mẹ tôi đã đề cập ngắn gọn về điều này với tôi, nhưng lúc đó Fudge rõ ràng chưa có quyết định nào, và bây giờ ông ta đang làm điều đó, rõ ràng là ..."

"Bị kích động vì sự xuất hiện của Godric?" Harry đoán.

"Ta nghĩ là như vậy." cụ Dumbledore gật đầu: "Ta sẽ lập tức cùng Bộ Pháp thuật đàm phán về vấn đề này, nhưng rất có thể sẽ không có kết quả. Dù sao, nếu đối phương nhượng bộ, sẽ không có hành vi như thế này ngày hôm nay. Các trò hãy quay về trước, Minerva, Severus, cảnh báo các học sinh trong nhà của mình và truyền đạt vấn đề này cho hai chủ nhiệm còn lại. "

Draco và Harry đi theo hai giáo sư đi ra ngoài, và sau khi tạm biệt hai giáo sư - thực ra, Snape đã bước đi với chiếc áo choàng phấp phới ngay khi rời khỏi phòng hiệu trưởng - hai người họ bước đi một cách thành thật đến thư viện. Harry trông rất không vui, bởi vì cậu không thích những sinh vật như giám ngục chút nào, thậm chí cậu còn thấy chúng thật ghê tởm.

Thấy vậy, Draco đành phải an ủi mèo con đáng yêu của mình: "Được rồi, Harry, đừng cau mày như vậy, bây giờ không phải là lúc thực sự căng thẳng với Bộ Pháp thuật." Mặc dù nếu họ thực sự làm lớn chuyện, họ cũng không thật sự sợ Bộ Pháp thuật, không ít quý tộc Slytherin đã chuyển phe, từ góc độ hiệu quả chiến đấu, dù sao phe bọn họ cũng mạnh hơn.

"Em biết, Draco, nhưng Giám ngục, ừm, bọn chúng thật phiền toái!" Harry không khỏi làm ra vẻ nũng nịu trước mặt Draco: "Trải nghiệm năm thứ ba thật sự khó quên, Draco, em, em không muốn đối mặt với bọn giám ngục một lần nữa trong đời, ngay cả khi em đã có thể dễ dàng đối phó với chúng."

Kinh nghiệm hồi năm thứ ba? Draco cố nhớ lại và chợt nhận ra: "À, ý em là em đã bị bọn giám ngục tấn công trên tàu vào năm thứ ba? Tôi nhớ rằng lúc đó em đã ngất xỉu ngay lập tức và chính giáo sư Lupin đã cứu em. Ồ, đó là một trải nghiệm thực sự tồi tệ."

"Lúc đó anh vẫn cười nhạo em và giả vờ làm giám ngục để lừa em trong lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí đầu tiên năm đó." Harry tiếp tục kể những hồi ức không thoải mái với giám ngục.  

"Ừm, ừm..." Draco cười khổ: "Lúc đó, không phải là do tôi vẫn chưa biết là mình đã yêu em sao? Có chút ngu ngốc, tôi thừa nhận, nhưng ngoài việc đối địch với em, tôi chẳng còn gì khác để khơi dậy sự chú ý của em, nên tôi buộc phải làm vậy."

"Quên đi, Slytherin xảo quyệt!" Harry trừng mắt nhìn hắn: "Tại sao anh lại biến thành kẻ đáng thương trong câu chuyện này chứ? Rõ ràng em mới luôn là người bị bắt nạt, được chứ?"

"Cái gì? Harry thân yêu, em cũng nên nghĩ về kết quả cuối cùng của lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đẫm máu đó! Tôi đã bị con Bằng Mã chết tiệt đó tra tấn dã man biết bao, và tay tôi đã mất vài tháng để lành lại đấy!" Draco cảm thấy tay mình lại đau khi hắn nghĩ về khoảng thời gian đó, điều đó thực sự rất khó quên.

"Này, Draco, anh không nhắc tới cũng không sao, lúc đó anh nói chú Lucius xử lý Buckbeak, em vẫn chưa tính sổ với anh đâu đấy!" Harry cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng hiển nhiên cậu không có quá nhiều sự đồng cảm với "trải nghiệm" của Draco, cậu chỉ khịt mũi: "Lòng ghi thù lớn như vậy sao?!"

Draco thực sự bất lực: "Đó là chuyện đương nhiên, Harry, một trong những đặc điểm của Slytherin. Tuy nhiên dù sao thì cuối cùng không phải em đã thả nó đi sao? Vậy thì rõ ràng rồi phải không?"

"Ai nói em thả Buckbeak đi? Rõ ràng là nó đã tự mình trốn thoát." Harry liều chết không thừa nhận.  

"Hừm, Harry, đừng nghĩ tôi là đồ ngốc." Liếc nhìn con mèo nhỏ, Draco nhếch môi mỉm cười: "Nếu em nghĩ rằng lão Hagrid lai người khổng lồ đó sẽ bằng lòng thả nó đi, và do đó mang đến phiền toái cho cụ Dumbledore, thì mời em suy nghĩ lại một chút. Hơn nữa tôi khẳng định 200%, nhất định là nó được ba người bọn em thả đi! Về phần sử dụng thủ đoạn gì, cũng không dễ đoán được.

Không biết nên ngưỡng mộ sự sắc sảo của Draco hay nên thương tiếc cho sự thật rằng cậu gần như không thể giấu hắn bất cứ điều gì. Harry bĩu môi và quay đầu đi: "Chà, thực ra nó không có gì đặc biệt cả, nó chỉ là một cái xoay thời gian mà giáo sư McGonagall đã tặng cho Hermione vào đầu năm lớp ba mà thôi."

"Cái xoay thời gian bí ẩn đó à?" Draco bắt đầu thấy hứng thú: "Nghe có vẻ thú vị đấy."

"Ừ, em khá thành công khi thấy anh bị Hermione đấm hai lần." Harry nói, rõ ràng là cố tình làm vậy để chọc tức Draco.

Draco không hề bị lừa mà chỉ mỉm cười: "Ồ, Harry, em thực sự không hề đau lòng cho tôi chút nào. Nghĩ đến việc tôi bị đánh em luôn vui vẻ như vậy. Thực sự khiến cho tôi đau lòng quá."

"Thật sao?" Harry trừng mắt nhìn hắn: "Chưa từng thấy người nào vừa cười vừa nói mình rất đau lòng."

"Bây giờ không phải em đã thấy rồi sao?"

"... Draco Malfoy!"

Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.

31/8/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro