Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 - Chương 127. Kiếp trước của Draco

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại W.attpad VivianLight2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Draco cảm thấy mình đang ở trong bóng tối, toàn thân nhẹ nhàng và không có cảm giác tồn tại. Đây có phải là một giấc mơ? Hắn mơ hồ nghĩ nếu là mơ thì có lẽ sẽ không phải là một giấc mơ đẹp, bởi vì trong giấc mơ này không có Harry. Phải, Harry, hắn mỉm cười khi nghĩ đến người yêu của mình.

Tên đó hơi ngốc nghếch, hơi chậm chạp nhưng đôi khi lại tinh ranh, thông minh và dễ thương không ngờ. Hắn không bao giờ ghét bỏ sự dễ thương cũng như quyến rũ. Đơn giản là hắn không thể tưởng tượng được lý do nào có thể khiến hắn sẵn sàng từ bỏ người bên cạnh mình. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, phải không?

Ừm, cái gì đây? Khi đang đắm chìm trong những suy nghĩ ngọt ngào của chính mình, Draco cố gắng mở to mắt trong bóng tối. Một màn sáng nhỏ xuất hiện trước mặt hắn, trong đó đan xen một số cảnh tượng, không hề mờ ảo mà rất kỳ lạ. Hắn đưa tay ra muốn chạm vào nó, nhưng tay hắn chỉ xuyên qua màn sáng và không thể chạm vào thực thể.

Hắn chỉ có thể rút tay lại và nhìn chăm chú.

Hình ảnh người đó chính là hắn, nhưng hình như không phải hắn. Trên tàu tốc hành Hogwarts, hắn đang nói chuyện với Pansy và Blaise với vẻ mặt lạnh lùng, hắn mơ hồ biết đó là khai giảng năm thứ sáu. Nhưng tại sao hắn lại biết? Mà cảnh tượng trong bức màn ánh sáng này chính là một giấc mơ, hay là...

Chẳng mấy chốc, hắn mở to mắt nhìn mình một mình trong toa xe trống rỗng, ban cho khoảng không một bùa hóa đá, sau đó vang lên tiếng người ngã xuống, hắn bước tới và cởi chiếc áo khoác tàng hình ra, và không ngạc nhiên khi nhận ra người đó chính là Harry. Hắn nhìn thấy sự tức giận trá hình — hoặc thực sự — trên khuôn mặt mình, sau đó khoác chiếc áo tàng hình lên người Harry một lần nữa và bước ra khỏi xe mà không nhìn lại.

Những cảnh tiếp theo khiến hắn càng ngạc nhiên hơn. Hắn thấy mình đặt lời nguyền lên chiếc vòng cổ, đầu độc một chai rượu và sửa chữa Tủ Biến mất trong Phòng Cần thiết. Nhưng hắn cũng thấy mình sẽ tránh mặt mọi người, cùng cụ Dumbledore bí mật nói chuyện, thú nhận tất cả những gì mình đã làm, thậm chí còn trực tiếp để đối phương nhìn thấy Dấu hiệu Hắc Ám trên cánh tay của mình...

Hắn chợt hiểu, đây không phải là một giấc mơ, đây tuyệt đối không phải là mơ, đây là... kiếp trước của hắn. Những gì Harry đã đề cập với hắn, kiếp trước mà hắn chưa từng trải qua, kiếp trước khiến Harry sợ hãi...

Mọi thứ trong bức màn ánh sáng vẫn đang diễn ra, và trên đỉnh tháp thiên văn, hắn thấy mình đang giả vờ kinh hoảng sợ hãi đối mặt với cụ Dumbledore, hắn tước bỏ cây đũa phép của cụ, rồi run rẩy nhìn cha đỡ đầu của mình giết cụ Dumbledore. Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận của Harry và sự giễu cợt của cha đỡ đầu. Hắn muốn nhìn lại nhưng không thể.

Sau đó nữa, hắn trở về dinh thự của gia đình mình, nhưng mọi thứ ở đó đã thay đổi. Voldemort và Tử thần Thực tử đã chiếm giữ nơi đây, và trong khi im lặng tuân theo mệnh lệnh của tên điên, hắn đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để truyền tin tức nội bộ về Tử thần Thực tử cho Kingsley. Trong đêm khuya, hắn sẽ thêm vô số bùa chú cấm chế trong phòng của mình, sau đó bắt đầu pha chế thuốc không ngủ không nghỉ, rồi gửi chúng đến Hội Phượng hoàng thông qua các con đường riêng. Hắn dần dần quen với việc ban cho đối phương một Lời nguyền Lãng quên hoặc Avada Kedavra trực tiếp hơn khi tung tích của hắn sắp bị bại lộ.

Hắn thấy trái tim mình càng ngày càng lạnh, hắn có thể cảm thấy căm ghét dấu ấn trên tay mình, nhưng nếu không có nó, hắn sẽ không bao giờ có thể trở thành gián điệp. Cảnh tiếp theo là ở Thái ấp Malfoy, hắn nhìn thấy Harry bị Bellatrix bắt, một lời nguyền sưng vù không thể giấu được hắn, làm sao có thể lừa gạt được hắn chứ? Hắn im lặng không nói gì vì không thể nói không cũng chẳng thể nói phải. May mắn thay Bellatrix đã không thúc giục hắn. Trong sự hỗn loạn sau đó, hắn đã đánh mất cây đũa phép táo gai đã theo mình gần bảy năm, nhưng Harry vẫn an toàn đứng dậy và vỗ nhẹ vào quần áo của mình. Không ai nhìn thấy sự bình tĩnh và thư thái trong mắt hắn.

Harry trở lại Hogwarts, nơi trận chiến cuối cùng sẽ diễn ra. Khi Kingsley báo tin cho hắn, hắn không nói gì cả. Hắn đã trốn khỏi cha mẹ được một thời gian, một phần vì mệnh lệnh của Voldemort và một phần vì danh tính của hắn là một gián điệp. Mặc áo choàng đen, hắn lặng lẽ đứng ở cuối đám Tử thần Thực tử, nhìn vào kết giới phía trên Lâu đài Hogwarts - nơi đã bị phá vỡ trong một cơn thịnh nộ của Voldemort. Hắn lắc chiếc mũ trùm đầu một cách vô cảm, cẩn thận che đi màu tóc dễ nhận biết của mình.

Độn thổ vào lâu đài, hắn tóm lấy Goyle và Blaise rồi theo Harry đến Phòng Yêu cầu. Khi đối mặt với Harry bên trong, hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Harry ổn, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Khi những người xung quanh khuyến khích hắn tấn công Harry, hắn không nói gì, và ngụy trang không thay đổi, hắn chỉ thở dài trong lòng, làm sao có thể tấn công Harry? May mắn thay Granger đã ở đây và hắn không phải lo lắng về điều đó nữa. Bị đẩy vào tình thế khó khăn bởi một trận hỏa hoạn quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn. Tất nhiên hắn không muốn chết. Hắn vẫn chưa cứu được gia đình Malfoy và cha mẹ mình. Hắn vẫn chưa... chứng kiến Harry đánh bại Voldemort và trở thành một vị cứu tinh thực sự.

Sau khi được Harry cứu, hắn lăn lộn trên mặt đất vài lần vì xấu hổ, hắn rời đi ngay lập tức mà không dừng lại quá lâu, vì hắn biết rằng Harry không bao giờ cần đến hắn. Hắn rất biết tự nhận thức. Không rời khỏi lâu đài, hắn tránh né các loại phép thuật khác nhau bay đầy trời và lạnh lùng quan sát cuộc chiến. Hắn là một gián điệp, hắn phải giữ bình tĩnh và khách quan. Một gián điệp không bao giờ nên xuất hiện trên chiến trường quyết đấu sinh tử.

Nhưng hắn không ngờ rằng Voldemort lại cho Harry lựa chọn như vậy. Sửng sốt hồi lâu, hắn chỉ đơn giản là cười khổ một tiếng, không cần đoán cũng biết được Harry sẽ lựa chọn cái gì. Nhưng hắn bắt đầu lo lắng về cha đỡ đầu của mình, người mà hắn đã biết được từ cụ Dumbledore về danh tính của ông là một gián điệp hai mang. Và khi hắn tìm kiếm gần như toàn bộ lâu đài và cuối cùng chạy đến bên cha đỡ đầu thì cha đỡ đầu đã tắt thở. Chính Nagini là kẻ đã gây ra, hắn hờ hững nhận ra điều đó và cố chống lại mong muốn quay lại gặp Voldemort để giết con rắn.

Sáng sớm hôm sau, hắn nhìn thấy Voldemort cực kỳ đắc ý đi về phía Hogwarts, vây quanh là một đám người, Hagrid - người khổng lồ lai, đang ôm Harry trong tay, dường như đang ngủ, nhưng hắn biết, cậu đã chết. Hắn lảo đảo, nhưng ít nhất hắn vẫn giữ được vẻ mặt thờ ơ. Khi phục hồi tinh thần, hắn nghe thấy cha mẹ đang gọi mình - đến chỗ Voldemort.

Hắn nhìn và bước đi không chút do dự. Hắn sẽ không do dự, hắn không thể do dự, làm sao hắn có thể do dự được? Nếu hắn từ chối, cha mẹ hắn phải làm sao? Nếu hắn từ chối, Hội Phượng Hoàng sẽ tìm một gián điệp khác ở đâu? Nếu hắn từ chối, làm sao hắn có cơ hội giết chết tên khốn Voldemort đó? Hắn biết mình đang đánh giá quá cao khả năng của bản thân, nhưng hắn không thể không nghĩ như vậy. May mắn thay, lúc này Voldemort cực kỳ tự mãn, không có thời gian sử dụng Legilimency lên hắn, nếu không ánh sáng xanh của Avada nhất định trong giây tiếp theo sẽ bay về phía hắn - lúc này ai còn nhớ tới Bế quan bí thuật?

Hắn cười thầm trong lòng, cố gắng chịu đựng cái ôm mà Voldemort dành cho mình, rồi nhanh chóng bước đến chỗ mẹ mình, nếu trì hoãn một giây, hắn không chắc liệu mình có niệm chú "Avada Kedavra" cho Voldemort hay không. Hắn không biết lúc đó lòng căm thù của hắn đối với Voldemort sâu đến mức nào, nhưng hắn biết hắn đã vui mừng thế nào khi thấy Harry chưa chết. Hắn gần như không kiềm chế được muốn lao lên chiến đấu bên cạnh cậu.

Nhưng hắn không làm được, hắn không thể, hắn bị mẹ kéo ra khỏi chiến trường một cách bình tĩnh nhưng kiên quyết. Lúc này hắn không thể từ chối sự lựa chọn của mẹ mình, ngay sau đó cha hắn cũng đi theo, ba người lặng lẽ bước đi như thể kết quả của cuộc chiến đó không liên quan gì đến họ.

Sau khi đi đủ xa và tính toán thời điểm trận chiến này sẽ kết thúc, hắn thở dài và đưa cho cha mẹ mình một chiếc khóa cảng đặc biệt. Hắn phải quay trở lại chiến trường, nhưng nếu cuối cùng Voldemort chiến thắng, cha mẹ hắn không cần phải quay lại cùng hắn.

Hắn xuất hiện ở Đại sảnh đường Hogwarts, nơi hoang tàn và đổ nát, nhưng bầu không khí ấm áp và thư giãn. Thắng... Harry, cậu đúng là vị cứu tinh. Hắn chịu đựng những cái nhìn ngạc nhiên của mọi người, kích hoạt khóa cảng và dịch chuyển cha mẹ mình đến Hogwarts, đây luôn là nơi an toàn nhất.

Khi danh tính gián điệp của hắn được công bố, mọi người trong hội trường đều tỏ ra hoài nghi, kể cả cha mẹ của hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy trong mắt Harry hiện lên một tia vui mừng kinh ngạc, nhưng nó nhanh chóng biến mất. Hắn thậm chí còn tự hỏi liệu mình có đang suy nghĩ quá nhiều và bị ảo giác hay không. Nhưng, dù chỉ là ảo ảnh, cứ coi như Harry rất vui vì sự lựa chọn của hắn đi.

Như vậy, cũng không uổng công vì cậu, hắn đã vật lộn bên lằn ranh sinh tử ba năm, thậm chí đánh cược cả vinh quang và huy hoàng suốt mấy thế kỉ của gia tộc Malfoy.

Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.

08/09/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro