Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 - Chương 104. Ác mộng

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại W.attpad VivianLight2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Trong bóng tối, Harry cảm giác như mình rơi vào vực sâu không nhìn thấy ánh sáng, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười man rợ, rất điên cuồng và ngạo mạn... Đó không phải là một cảm giác xa lạ... Nhưng đối với cậu, dường như chuyện đó đã xảy ra cách đây cả đời, và cậu đã không bị ảnh hưởng bởi điều này rất lâu rồi.

Đây là lần đầu tiên Harry có thể giữ được bình tĩnh như vậy vào lúc này, đời này cậu không hề tập trung vào việc học Bế quan bí thuật, nhưng bằng cách nào đó cậu biết rằng suy nghĩ của mình sẽ không bị Voldemort nhìn trộm, đại khái nguyên nhân có thể là bởi có Tom. Vì vậy, cậu mới mặc kệ việc đó.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhà tù đổ nát và lạnh lẽo đó, nhưng cậu đã nghe nói về nó vô số lần... Azkaban, cậu nhìn thấy những tên giám ngục cúi chào Voldemort như đang hành lễ với một vị quân chủ, cậu nhìn thấy đám Tử thần Thực tử mất trí và phát điên bay vụt lên bầu trời, và cậu nhìn thấy Dấu hiệu hắc ám xấu xí trên bầu trời... Cậu cảm thấy mình một lần nữa rơi vào cảm giác ghê tởm và sợ hãi không thể chịu nổi đối với Voldemort.

Đã lâu như vậy, từ ký ức đời trước, cậu biết mình cuối cùng cũng có thể đánh bại Voldemort, mặc dù phải hy sinh vô số, nhưng cuối cùng cậu đã thành công. Nhưng ở đời này, tất cả đều bắt đầu lại, xung quanh cậu có quá nhiều phù thủy mạnh mẽ, sức mạnh không kém Voldemort bao nhiêu, cậu lúc nào cũng cảm thấy tự tin.

Chỉ trong giấc mơ này, không, không chỉ là một giấc mơ, mà là khoảnh khắc đọc được suy nghĩ của Voldemort, cậu mới chợt bừng tỉnh rồi cảm nhận được sự khủng khiếp của Voldemort một lần nữa. Gã vĩnh viễn là kẻ thù của cậu. Không giống như Tom, Voldemort chỉ là một sản phẩm đáng buồn của phép thuật hắc ám, thậm chí không có một linh hồn độc lập.

Voldemort, cậu cảm thấy tiếc cho gã, nhưng cậu sẽ không bao giờ thương hại kẻ đó vì gã đã đi quá xa.

...

"Harry, Harry! Harry, tỉnh lại đi!"

Cố gắng mở mắt ra, Harry phát hiện cậu đang thở hổn hển, toàn thân đổ đầy mồ hôi, còn có khuôn mặt lo lắng của Draco ở trong tầm mắt cậu. Và, trần nhà trắng như tuyết, hả, trắng như tuyết? Harry chớp mắt, đây là bệnh thất sao? Tại sao cậu ta lại được đưa đến bệnh thất?

"Harry, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!" Draco ôm lấy cậu thật chặt: "Em có biết mình đã rên rỉ bao lâu không? Từ một giờ sáng, cho dù tôi có làm thế nào cũng không thể đánh thức em, không còn cách nào khác là phải đưa em đến bệnh thất."

Harry an ủi ôm lại Draco, ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ treo tường. Đã hơn ba giờ, trách sao Draco lại lo lắng tới mức đưa cậu đến bệnh thất. A, Hiệu trưởng Dumbledore và Salazar cũng ở đây à? "Giáo sư Dumbledore, giáo sư Slytherin, sao mọi người cũng..."

Cụ Dumbledore mỉm cười hiền lành, chậm rãi giải thích, "Sau khi Draco đưa trò đến bệnh thất liền chạy đến phòng hiệu trưởng tìm ta, nhưng ta không thể đánh thức trò dậy, nên ta muốn tìm Tom, nhưng hình như Tom không có trong phòng nên ta đã mời ngài Slytherin tới."

Salazar ở một bên vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng: "Trò ấy không có gì nghiêm trọng cả, lẽ ra Tom Riddle phải giúp trò chặn mối liên hệ giữa vết sẹo đó và Voldemort trước đây. Lý do khiến trò lại bước vào tâm trí hắn lần này có lẽ là do tâm trạng của đối phương thay đổi rất mạnh, và tạm thời tăng cường mối liên hệ này."

"Đúng vậy, em nhìn thấy các Tử thần Thực tử ở Azkaban đều đã vượt ngục." Harry bình tĩnh nói: "Chắc chắn ngày mai nó sẽ xuất hiện trên trang nhất của Nhật báo Tiên tri. Nó sẽ được xuất bản. Dù Fudge có cố gắng che giấu thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không có ai tin hắn."

Draco cau mày: "Tôi định viết thư cho cha tôi. Bây giờ Tử thần Thực tử đã thành công vượt ngục trên quy mô lớn, lúc đó Bộ Pháp thuật cũng không còn an toàn nữa. Cha không thể đi làm ở đó được nữa."

"Được rồi, đi nói chuyện với chú Lucius nhanh lên."

Cụ Dumbledore đang định hỏi thêm chi tiết thì cánh cửa bệnh thất bị đẩy ra nhẹ nhàng. Là Tom, phía sau có người mặc chiếc áo choàng màu xanh đậm, Godric? Sắc mặt của Harry và Draco trở nên có chút quái dị, nếu bọn họ nhớ không lầm thì cụ Dumbledore quả thật đã nói Tom hình như không có ở trong phòng của mình, hiện tại lại xuất hiện cùng với Godric... Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, hắn là hiểu được điều này có nghĩa là gì.

Cụ Dumbledore giả ngu và hỏi: "Chào buổi tối, Tom. Thưa ngài Gryffindor, tôi đã làm phiền các ngài nghỉ ngơi."

Draco chắc chắn rằng mình đã nghe đúng. Cái lão điên Dumbledore này đã đặc biệt nhấn mạnh bốn từ "các ngài nghỉ ngơi", nghe thế nào cũng thấy cực kì mập mờ. Thật là, Dumbledore, với tư cách là hiệu trưởng hiện tại của Hogwarts, chẳng phải cũng chỉ như vậy thôi sao... Ngay lúc cảm thấy bất lực, hắn chợt liếc nhìn, à, sắc mặt Salazar hình như lạnh lùng hơn?

Đây có lẽ là ảo giác của hắn thôi, dù sao Salazar vẫn luôn như vậy.

Tom hoàn toàn không để ý đến lời nói của cụ hiệu trưởng mà đi vòng qua những người khác, đặt tay lên vết sẹo hình tia chớp vẫn còn hơi nóng của Harry, dưới bàn tay có một tia sáng mờ nhạt tỏa ra. Godric không nói gì, chỉ mỉm cười với cụ Dumbledore mà không hề nhìn Salazar. Một sự thờ ơ vô hình lan rộng giữa hai người họ.

Harry không thể cử động đầu, nhưng cậu chớp mắt với Draco. Cậu đã nhìn thấy đủ khuôn mặt lạnh lùng của Salazar và đã quen với điều đó nên không sao cả. Nếu một ngày nào đó Salazar mỉm cười vui vẻ, có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng người nào đó đã uống Thuốc Đa dịch. Nhưng chuyện gì đã xảy ra với Godric? Tại sao ngài ấy lại lạnh lùng với Salazar như vậy?

Draco cũng nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, dù sao thì Godric hầu như luôn mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng như ngày hôm nay thực sự rất hiếm.

"Được rồi, trước mắt tôi đã cường hóa che chắn rồi. Loại chuyện này về sau sẽ không xảy ra nữa." Tom thu tay lại, lùi lại mấy bước, vẻ mặt suy tư nhìn trán Harry: "Nhưng để tôi xem, vẫn nên tìm cơ hội để loại bỏ mảnh linh hồn trên trán của trò."

"Nếu anh loại bỏ Trường Sinh Linh Giá sẽ không ảnh hưởng gì sao?" Draco vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, nhưng hắn vẫn chưa tìm được cơ hội. Nhưng rõ ràng, bây giờ là thời điểm tốt, "Voldemort đáng lẽ phải phát hiện ra rằng chúng tôi đã xử lý các Trường sinh linh giá khác. Theo cách đó, Nagini lẽ ra cũng đã được chế tạo thành Trường sinh linh giá. Anh..."

"Hoàn toàn sẽ không có tác động gì," Tom giải thích: "Trò nghĩ tại sao ngay từ đầu tôi đã tạo ra Trường Sinh Linh Giá? Voldemort muốn sống mãi mãi, nhưng tôi muốn làm suy yếu ảnh hưởng của Voldemort. Các mảnh linh hồn của Trường Sinh Linh Giá không liên quan gì đến tôi. Ngược lại, chúng đều thuộc về Voldemort. Việc phá hủy Trường Sinh Linh Giá sẽ giết hắn, nhưng nó sẽ không làm hại tôi. "

"Vậy khi nào anh mới loại bỏ thứ này trên người Harry." Draco yêu cầu ngay lập tức. Mặc dù Tom giải thích rằng sự hiện diện của mảnh vỡ này trong cơ thể Harry tương đương với việc Harry có thêm một cơ hội sống sót sau lời nguyền chết chóc dưới tay Voldemort, nhưng hắn sẽ không để điều đó xảy ra và cũng không hề lo lắng về mảnh vỡ này.

Harry kéo tay áo Draco: "Em sẽ không sao, Draco, anh cứ nghĩ đến đại cục đi, đừng vội vàng như vậy."

Cụ Dumbledore cũng đồng ý: "Đúng vậy, Draco. Mảnh vỡ này bây giờ chắc chắn sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến Harry, coi nó như một lá bùa cứu mạng cũng là chuyện tốt. Đừng tưởng rằng có thể đảm bảo cho sự phát triển của mọi thứ. Tương lai đầy rẫy những điều không chắc chắn."

Draco cau mày: "Nhưng hôm nay thì sao?"

"Thật ra hôm nay em không có vấn đề gì cả, Draco." Harry nói nhanh, bởi vì cậu biết rằng người yêu của mình có những lúc rất, rất bướng bỉnh. Than ôi, đáng ra phải nói như vậy: rằng những người nhà Malfoy bướng bỉnh ở một khía cạnh nào đó: "Chỉ là em ngủ sâu hơn thôi. Draco, anh đừng chuyện bé xé ra to."

"Là tôi chuyện bé xé ra to, hay Harry, em đã làm tôi quá sợ hãi? Hãy tự suy nghĩ về điều đó. . . " Draco giận dữ trừng mắt nhìn Harry, ưu nhã quay người và bước ra khỏi bệnh thất. Đúng, hắn đang tức giận, Harry căn bản không để ý thân thể của mình, hắn làm sao có thể không tức giận?

Harry vừa lật chăn xong liền đuổi theo, cậu không muốn giận dỗi với Draco, đã hơn nửa đêm rồi.

Cụ Dumbledore mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi đang chơi đùa, nhưng sâu trong mắt cụ có một nỗi buồn không thể nguôi ngoai. Cụ rời đi trước và quay trở lại phòng làm việc cô hiệu trưởng trống vắng và lạnh lẽo của mình, đối mặt với khung ảnh trống rỗng, cụ tiếp tục nhớ lại tất cả những gì mình đã mất. Hoặc, tất cả những điều đó thực sự đã bị chính mình đẩy đi.

Godric ngay sau đó liền rời đi, Tom đi theo anh, dường như bọn họ cùng nhau quay về một phòng.

Salazar ở lại một mình, với ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ, nơi đây vắng tanh. Y đột nhiên cảm thấy rất lạnh, khi ở một mình, trời thực sự rất lạnh.

Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.

18/10/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro