Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shot 13.1 [ Đau... ]

Ngày 08 tháng 09 năm 2011

_Yêu từ cái nhìn đầu tiên

Liệu có ai sẽ tin điều đó không? Từ khoảng khắc đầu tiên nhìn thấy người đó, là lúc biết được bản thân rơi vào lưới tình rồi.

Không những thế, lưới tình đó, lại là chính mình ảo tưởng nữa cơ, là một bể tình đau khổ.

Nghe thật đáng thương, nhỉ?

Nhưng biết sao giờ, khoảng khắc nhìn thấy bóng lưng của gã, em đã biết, đời này, là vạn kiếp bất phục rồi.

Đơn phương, thật là.... trớ trêu mà...

Năm đó, em 12, vừa vặn, ở độ tuổi đẹp nhất, em biết yêu.

Yêu một người, không bao giờ thương em.

Thanh xuân đẹp đẽ, dành cho một người, một người, không thuộc về em...

Ngày 12 tháng 05 năm 2012

A, hôm nay, em lại được thấy gã rồi!

Gã trông thật quá đỗi đẹp đẽ, bộ âu phục đen tuyền tô điểm mái tóc vàng kim của gã thật quá hoàn mỹ.

Từng bước nhảy hoa lệ, từng cử chỉ nhã nhặn, em cảm nghĩ, em đã yêu gã hơn, hơn em ngày hôm qua rồi...

Nhưng buồn thay, những thứ đó, lại không thuộc về em...

Nụ cười của gã, dành cho cô gái khác...

Nhìn gã và cô gái ấy, tay trong tay, khiêu vũ với tiếng nhạc du dương, hình ảnh ấy, họ thật đẹp đôi.

Họ, giống như, sinh ra là dành cho nhau.

Còn em, có quyền gì mà tơ tưởng gã, tơ tưởng đến một vị hoàng tử.

Tỉnh lại đi thôi, Harry, vịt con, không thể hóa thành thiên nga.

Cũng như em, sẽ không bao giờ xứng với gã đâu...

Ngày 26 tháng 03 năm 2013

Hôm nay, là ngày em hạnh phúc nhất trong 14 năm cuộc đời.

Người em yêu, gã, hướng em mỉm cười.

Gã, còn nhìn thẳng vào mắt em nữa.

Em cảm thấy mình thật quá may mắn mà.

Dù em biết, nụ cười của gã, chỉ là khách sáo, chỉ là xã giao...

Ánh mắt của gã, chỉ là khinh thường, chỉ là hời hợt...

Nhưng không sao cả, em sẽ bỏ qua hết.

Chí ít, lần này, xin hãy để em ảo tưởng, gã, là thật tâm nhìn em nở nụ cười.

Ánh mắt của gã, là đong đầy yêu thương nhìn về em.

Một lần thôi nhé, cho em chìm trong cơn mê, trong ảo mộng vĩnh viễn không thành của em nhé.

Một lần, chỉ một lần thôi...

Ngày 28 tháng 10 năm 2014

Hôm nay, em lấy hết can đảm của bản thân.

Tỏ tình.

Dũng cảm một lần, bày tỏ tất cả.

Cớ sao, gã lại phũ phàng như vậy.

Từng câu từng chữ cay nghiệt em.

_Cậu biến thái à?

_Đồ đáng khinh!

_Cậu không tự kinh tởm bản thân sao?

_Thứ nghiệt chủng!

Một chữ rồi lại một chữ, đâm vào tim em.

Nát bươm, vụn vỡ, máu thịt trộn lẫn.

Tim em, nát vụn dưới lời nói của gã...

Một lỗ hổng lớn, dần dần xuất hiện...

Nó đau lắm đấy, đau không thể tả.

Nhưng không sao, em vẫn sẽ cười.

Dù nụ cười mang màu nước mắt...

Dù nụ cười có mùi máu tanh...

Ngày 02 tháng 03 năm 2015

Gã, đi rồi sao?

Cầm theo trái tim em, đi đến một đất nước khác...

Cầm theo tấm lòng em, nắm tay một cô gái...

A...

Đau thật đấy...

Gã nỡ để em một mình, cùng trái tim không thể lành lại.

Lại cùng một người con gái khác, cùng nhau bước vào một chân trời mới.

A...

Chỉ là du học thôi mà...

Rồi gã sẽ trở lại, đúng không?

Rồi em sẽ được ở bên gã, dù là với thân phận thấp hèn nhất cũng được, đúng không?

Mọi chuyện sẽ là như vậy mà, đúng không?

Ngày 06 tháng 04 năm 2016

Gã, trở về rồi.

Trở về thật rồi.

Nhưng tại sao, lại cùng một người khác.

À không, làm gì có là người khác...

Đó là cô gái gã đã từng nắm tay rời khỏi đất nước này mà.

Là người gã yêu thương mà.

Nhưng tại sao, lại vẫn luôn là người đó...

Tại sao, gã lại có thể thương một người đến vậy?

Tại sao, lại không thể dành cho em một chút ấm áp?

Tại sao?

Ngày 17 tháng 01 năm 2017

Tấm thiệp hồng chói mắt...

Đám cưới sao? Kết hôn à?

Ngày mai ư?

Vậy là, gã sắp kết hôn rồi sao?

Vậy là, gã sắp thuộc về cô gái khác rồi sao?

A...

Tại sao? Tim lại đau đến vậy...

Tại sao? Nước mắt lại không thể ngừng chảy...

Tại sao? Mọi thứ lại luôn đối nghịch với em...

Tại sao? Người có được hạnh phúc, lại không phải là em...

Ly rượu đỏ, vỡ vụn dưới ánh trăng.

Trái tim em, nát tan dưới tay gã...

Ngày 28 tháng 11 năm 2017

Em đã trở thành gì thế này?

Tình nguyện nằm dưới thân một thằng đàn ông, tùy tiện để người đó ra vào, đưa em đạt đến khoái cảm...

Gọi em bằng những danh xưng tục tĩu, đĩ, điếm...

Em, cam lòng sao...

Em, muốn vậy sao...

Nếu không, thì tại sao em lại như vậy?

A...

Hóa ra là vì gã sao?

Vì người đàn ông, ra vào trong em mỗi đêm, là gã sao?

Nên em cam lòng, trở thành một thứ rẻ tiền, tùy ý người khác sao?

Harry, em, có còn tỉnh táo không?

Có còn như ngày đó, thiện lương và trong sáng không?

Em, tự nguyện ư?

Tuổi 18 đẹp đẽ, em thật sự muốn chôn vùi chính mình ư?

Chỉ vì, một gã đàn ông, sẽ không bao giờ thương em?

Đáng sao?

_Ừ, đáng...

Ngày 20 tháng 01 năm 2018

Ba mẹ em biết hết rồi...

Biết mọi chuyện, từ việc em yêu gã, đến việc em đang là tình nhân của gã.

Họ khóc, khóc rất nhiều.

Họ khóc vì đứa con trai tội nghiệp, đáng thương của họ.

Nhưng, họ tuyệt đối, vẫn không ôm lấy em.

Họ, không chửi mắng gì em, cũng không đánh đập em.

Họ chỉ đơn giản, mỏi mệt buông tay.

Từ mặt em...

Hôm đó, là một ngày mưa.

Giọt nước mắt em, vì hai đấng sinh thành mà rơi xuống.

Vì tình yêu em luôn che đậy mà xuất hiện.

Vì bản thân em mà kêu gào.

Ba...

Mẹ...

Xin lỗi...

Con đã không thể là một đứa con ngoan mất rồi...

Ngày 02 tháng 08 năm 2019

Draco, gã đuổi em đi rồi.

Gã nói, gã không cần một thằng con trai như em.

Gã cay nghiệt em bằng những lời nói năm xưa.

Gã gọi em là thằng điếm, một thằng bệnh hoạn...

Từng câu từng chữ vẫn giống ngày xưa, đến ngữ điệu cũng không hề thay đổi.

Vậy gã, không hề thay đổi nhỉ?

Có lẽ, suy cho cùng, người duy nhất thay đổi, chỉ có mỗi em thôi?

Nhưng thật may mắn, người em yêu, hóa ra vẫn chưa thay đổi.

Vậy ít nhất, gã, cũng sẽ nhớ đến hình ảnh đẹp nhất của em mà.

Hình ảnh em cầm ly cocktail nhẹ nhàng cười trong bữa tiệc năm nào.

Thời điểm gã cười với em.

Chắc chắn, gã sẽ nhớ mà, đúng không?

Gã, sẽ nhớ hình ảnh ấy, đúng không?

Ngày 19 tháng 09 năm 2020

Kết thúc thật rồi...

Mối tình đằng đẵng 9 năm, kết thúc rồi.

Từ giờ, hai ta từ biệt nhé.

Từ giờ, chấm dứt tại đây nhé.

Harry, em và gã, có duyên nhưng lại không có phận.

Vậy chi bằng, cắt đứt cái duyên, để gã hạnh phúc bên người khác.

Còn em, giờ lại vừa vặn không còn một ai.

Vậy thì, dừng chân em nhé, đừng chạy nữa nhé, em đã mệt mỏi quá rồi.

Vậy thì, tạm biệt tại đây nhé...

Nước mắt rơi rồi, nhưng nụ cười vẫn ở đó.

Không quan trọng nó tượng trưng cho điều gì.

Giờ chỉ cần, em thanh thản là được đúng không?

Điều em hối tiếc, cũng hãy bỏ qua nhé, để nó trôi theo dòng chảy quá khứ đi.

Harry, tạm biệt em nhé...

Ngày 22 tháng 09 năm 2020

Đã buông tay rồi, sao lại còn đến gặp nhau?

Draco, khi em còn có thể mỉm cười nhìn gã, sao gã lại không yêu em?

Giờ đây, khi em nằm trên giường bệnh, vĩnh viễn không thể mở mắt, sao gã lại như vậy?

Tại sao, giờ lại nói yêu em?

Tại sao, lại tàn nhẫn với em như vậy?

Nhưng... có còn quan trọng không?

Vì dù sao, sinh mệnh em cũng sẽ kết thúc mà nhỉ?

Vậy, trước lúc chết, được nghe lời yêu từ gã, đã không còn gì hối tiếc nữa rồi?

Ngày 06 tháng 01 năm 2021

Em nghe nói, gã đã ly hôn rồi mà nhỉ?

Còn nghe nói, gã ly hôn là vì em?

Mà tại sao, em lại không thể nào vui vẻ được, dù chỉ một chút?

Tại sao, gã lại hôn em dịu dàng đến vậy?

Tại sao, ánh mắt gã nhìn em lại đong đầy yêu thương đến vậy?

Tại sao, hơi ấm từ tay gã lại rõ ràng đến thế?

Tại sao? Gã lại không nói sớm hơn?

Tại sao? Lại không làm những điều này sớm hơn?

Tại sao? Khi đã quá muộn, lại muốn níu kéo?

Tại sao? Tim em lại đau đến vậy?

Ngày 27 tháng 05 năm 2022

Đây đã là năm thứ ba em ở trong viện rồi.

Ngày nào, gã cũng đến thăm em, trò chuyện cùng em, dịu dàng hôn em.

Nhưng em, đã không thể nhìn thấy những thứ đó.

Mà chỉ có thể đắm chìm vào ảo mộng của bản thân.

Không thể biết được, gã đã làm gì vì em.

Em chỉ biết, đắm mình vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ dài, dài đến vô tận.

Lời yêu bỏ ngõ, con tim lạc nhịp...

Đã quá trễ rồi.

Ba chữ "anh yêu em" không còn tác dụng nữa rồi...

Ngày 14 tháng 12 năm 2023

Draco, gã đang làm gì vậy?

Chiếc nhẫn trên tay em là thứ gì thế?

Bộ vest trắng đẹp đến vậy em có thể mặc sao?

Gã đang nói gì, em không tài nào nghe rõ cả?

A...

Hóa ra là lời cầu hôn sao?

Lễ cưới thật giống như em mong đợi, chỉ có gã và em...

Nhưng em giờ là người thực vật, liệu sẽ có thể đáp lại gã?

Draco, gã đang làm điều uổng phí đấy...

Mà kệ vậy, dù sao gã cũng đâu thể nghe em nói...

Mà, em mệt quá, có lẽ, đã đến lúc rời đi rồi...

Ngày 23 tháng 02 năm 2024

Draco, gã được chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần.

Gã giờ là một kẻ điên rồi.

Đôi mắt bạc từng mê hoặc vạn người giờ đờ đẫn không chút sức sống.

Gã... nhìn như đã chết...

Tốt quá!

Draco, giờ anh đã hiểu cảm giác của em rồi chứ?

Nhưng mà, em cứ nghĩ em sẽ vui vẻ...

Nhưng tim em, dù đã chết, vẫn đau vì anh...

Draco, anh đã làm gì em thế này?

Ngày 08 tháng 04 năm 2025

Chào anh, Draco...

Xin mời anh vào thế giới của em...

Từ giờ, hãy sống cùng nhau thật vui vẻ nhé!

Bỏ qua chuyện quá khứ, hai ta làm lại từ đầu nhé!

Chỉ anh và em thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro