Ngoại truyện: Giấc mơ tuổi teen
(Truyện được chuyển ngữ đã có sự cho phép của tác giả và chỉ đăng duy nhất tại W.attpad VivianMalfoy2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!)
Trở thành ứng cử viên cho vị trí Sở trưởng Sở Thần sáng tiếp theo có nghĩa là Harry không có thời gian để tận hưởng tuần trăng mật. Vào ngày thứ ba của đám cưới, cậu được triệu hồi về Sở Thần sáng và tổ chức một cuộc họp chiến lược kéo dài được cho là rất quan trọng.
Khi cuộc họp kết thúc, đã hơn mười giờ tối, Harry độn thổ về căn hộ và mệt mỏi liếc nhìn ngôi nhà của mình trên tầng bảy. Thông thường vào buổi tối khi về nhà muộn, Draco sẽ bật đèn trong phòng khách và đọc sách trong khi đợi cậu về, nhưng giờ đây cửa sổ nhà họ tối om.
Một cơn rùng mình lo lắng chạy dọc sau gáy Harry và tim cậu lỡ nhịp. Điều được thảo luận trong cuộc họp chiến lược hôm nay là một nhóm phù thủy hắc ám tin vào việc tôn thờ Thần Chết và thực hiện hàng loạt tội ác liên quan đến bắt cóc để hiến tế ở nhiều nơi. Hậu duệ của một gia đình thuần chủng cổ xưa như Draco, cũng là chồng của Harry Potter, là một món hiến tế quý giá và hiếm có đối với nhóm người đó.
Harry cố gắng đè nén sự bất an của mình, bình tĩnh bước trở lại cửa căn hộ, để lại một dấu ấn phép thuật trên cửa - nếu một phù thủy hắc ám thực sự phục kích nhà cậu hoặc đặt bất kỳ cái bẫy nào để gài bẫy cậu, chỉ cần cậu không trở lại sau hai giờ tự mình gỡ bỏ nó, ấn ký phép thuật này sẽ biến thành thần hộ mệnh báo cáo cho Ron.
Cậu mở cửa, căn phòng tối đen như mực và cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Draco? Anh ở đâu?" Harry ngập ngừng gọi, nhưng không có phản hồi nào từ phòng.
Harry nghiến răng và tự yêu cầu mình bình tĩnh.
"Lumos." Ánh sáng tỏa ra từ đầu trước của cây đũa phép, và hình ảnh trong vòng hai mét trước mặt cậu bắt đầu trở nên rõ ràng.
Cách đó hai mét, Draco đang ngồi lơ đãng trên một chiếc hộp lớn, nhìn xuống cây đũa phép trong tay.
"Draco?" Harry thận trọng tiến về phía trước hai bước, cậu cảm giác được Slytherin tóc vàng trước mặt rất kỳ quái, dường như rất khác thường ngày.
Draco nghe thấy âm thanh và quay mặt lại nhìn cậu một cách máy móc.
Đó là một khuôn mặt trẻ hơn nhiều, vẫn còn trẻ con, đầy mệt mỏi và bối rối.
Nó xanh xao đến nỗi dường như họ lại trở về tuổi mười sáu.
Harry choáng váng đến mức quên thở trong giây lát. Cậu có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt quả thực tỏa ra làn sóng phép thuật của Draco.
"Petrificus Totalus!"
Lợi dụng lúc đầu óc đang bối rối, Draco nhanh chóng tung ra một bùa trói buộc, tia sáng vàng lập tức trói chặt Harry.
"Anh đang làm gì vậy!" Harry giận dữ hét lên khi ngã xuống tấm thảm dày.
"Chết tiệt." Phù thủy tóc vàng nhảy ra khỏi hộp, lặng lẽ đi đến chỗ Harry và nâng cằm cậu lên bằng cây đũa phép của mình, "Em nghĩ rằng đó là tôi mười sáu tuổi đã du hành xuyên thời gian, phải không? Hãy nhìn xem nếu em nhớ cậu ấy rất nhiều, tôi sẽ biến điều đó thành hiện thực."
Draco nói điều đó với giọng điệu có chút nghiến răng.
Mấy ngày nay kể từ sau đám cưới, Harry luôn sờ vào vết răng trên ngực và thở dài, dường như tiếc nuối vì dấu vết đó đã mờ đi, điều này khiến Draco cảm thấy chán nản lạ lùng. Bản thân mười sáu tuổi đã ngăn cản người chồng mới cưới lúc này tập trung vào bản thân nên đương nhiên phải tìm kiếm sự đền bù nào đó.
Chỉ khi đó Harry mới nhận ra rằng Draco không chỉ trở lại với vẻ ngoài trẻ con mà còn cố tình mặc đồng phục mà họ có ở trường - áo sơ mi trắng, quần đen, cà vạt màu bạc và xanh lá cây, cùng với lớp lót màu xanh đậm biểu tượng của Slytherin, thậm chí cả huy hiệu Huynh trưởng cũng được đính trên ngực một cách trang nhã.
Anh cười khúc khích, "Anh có trẻ con không, Malfoy?"
"Hãy lịch sự đi, Potter." Draco cố tình nói với giọng dài và kiêu ngạo: "Nếu không tôi sẽ cấm túc cậu."
Giọng điệu giống hệt như khi họ học lớp năm.
"Đồ khốn, thả tôi ra!" Harry tức giận đến mức đá anh, nhưng Draco dễ dàng tránh được.
"Đời này cũng không thể buông em ra." Anh bế Gryffindor mắt xanh đang giãy giụa lên, cắn vào tai cậu, hạ giọng chậm rãi nói: "Vì em ngang ngược như vậy, tôi nghĩ em ghét nhất là bị nhốt vào phòng học độc dược."
Hơi thở nóng hổi mơn trớn tai cậu khiến Harry vô thức siết chặt chân mình. Cậu vùi đầu vào ngực Draco vừa xấu hổ vừa tức giận, lẩm bẩm: "Đồ khốn nạn tàn bạo."
Draco giả vờ ủy khuất mím môi: "Tiền bối Potter, sao em lại nói như vậy? Em biết rõ tôi yêu nhất chính là em, người có thể đánh tôi đến suýt chết."
Harry ngừng vùng vẫy và không nói gì.
Draco bế cậu đến chiếc hộp lớn và gõ nhẹ vào ổ khóa ba lần bằng cây đũa phép của mình. Chiếc hộp tự động mở ra và dẫn vào một cầu thang bằng đá.
Khi Harry được Draco bế xuống phía dưới, cậu nhìn thấy lớp học Độc dược Hogwarts quen thuộc.
Rèm cửa vẫn được kéo chặt như trước, chỉ có vài ngọn đèn dầu được thắp lên để tạo ra chút ánh sáng lờ mờ.
Trên chiếc ghế Harry thường ngồi có một cái vạc đang bốc khói.
Draco, trông như mười sáu tuổi, đặt Harry lên bàn của mình, chỉ cách chỗ ngồi quen thuộc của Harry bằng một lối đi hẹp. Anh cúi xuống và nói một cách ác độc vào tai Harry: "Tối nay chúng ta sẽ cùng cấm túc, nội dung - Trừng phạt tiền bối. Porter phải dùng hết toàn bộ nồi dầu bôi trơn."
Harry gần như tức giận bật cười: "Vậy là anh quên chuẩn bị cho mình một lọ thuốc năng lượng rồi, anh Malfoy trẻ ạ."
"Sao em biết tôi chưa uống? Đừng quên tôi đã đợi ngày này bao lâu rồi." Draco hôn lên môi cậu rồi lùi lại hai bước để Harry nhìn rõ khuôn mặt mình trong ánh lửa.
Lúc này, vẻ mặt ngạo mạn và kiêu hãnh của anh hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ trẻ trung và xanh xao của tuổi thiếu niên. Anh khẽ cau mày nhìn Harry, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ vết cắn còn chưa mờ đi trên ngực cậu. Đôi mắt xám của thiếu niên tràn đầy dục vọng: "Harry, tối nay em có ở lại với tôi không?"
Draco hẳn đã nhận ra rằng lúc đó cậu cảm thấy có lỗi với mình và cậu sẽ đồng ý với bất cứ điều gì anh yêu cầu. Harry cắn môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám phản chiếu ánh lửa, cuối cùng gật đầu.
Trước khi giải trừ bùa chú ràng buộc của Harry, đầu tiên Draco trói hai tay Harry ra sau lưng bằng cà vạt của chính mình, sau đó mở một chai pha lê nhỏ chứa đầy chất lỏng màu hồng nhạt trong suốt và đặt nó dưới mũi lắc lắc.
"Lọ tình dược do chính tay tôi pha chế sẽ khiến người dùng say mê hơn với người mình yêu. Harry, em yêu tôi phải không?" Draco vừa nói vừa giơ chai pha lê lên trước mặt mình hít một hơi thật sâu.
Khi mùi cam bergamot, mùi cỏ mưa và mùi thuốc quen thuộc quanh quẩn xung quanh, Harry cảm thấy nhiệt độ xung quanh ngày càng cao hơn, ngoài cảm giác như lửa đốt dưới bụng, nơi không thể diễn tả được đó còn khiến cậu cảm thấy trống rỗng, và cửa vào của cậu đã tự mình mấp máy.
Nhưng sau khi Draco cởi bùa trói buộc, anh trực tiếp lui về phía ghế ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn Harry vặn vẹo mông xấu hổ trên bàn.
"Draco... a... sao anh không đến đây..." Hơi thở đầy cảm xúc của Harry trôi nổi trong lớp học Độc dược trống rỗng.
Một nửa khuôn mặt của chàng trai Slytherin tóc vàng chìm vào bóng tối, anh nhìn Harry ngày càng mất kiên nhẫn xoa bàn trong chốc lát, thời gian trôi qua, nụ cười của anh dần biến mất, hóa thành dục vọng mãnh liệt.
Những ngón tay của anh sượt qua đầu đũa phép từng cái một, mười giây, một phút, ba phút... Draco cuối cùng cũng hành động, chĩa cây đũa phép vào Harry và lẩm bẩm câu thần chú trong hơi thở.
Quần của thanh niên tóc đen trong nháy mắt bị bàn tay vô hình cởi ra, phần thân dưới trần trụi của Harry bị phơi ra ngoài không khí mát mẻ, nhưng cũng không làm giảm đi sự hưng phấn của Harry nhỏ trong cậu. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của chàng trai trẻ đang dán chặt vào lối vào của mình, và nơi bí mật đó phản ứng lại một cách ngây ngất bằng một vệt chất lỏng ẩm ướt phun ra.
Cơn sốt gần như phá hủy sự tỉnh táo của Harry. Cậu chống đỡ cơ thể bằng hai tay bị trói sau lưng, đặt đôi chân trần lên bàn và để lộ hoàn toàn cái lỗ vốn đã ướt đẫm dịch tiết của mình cho bạn đời ác độc của mình.
"Draco, lại đây... đổ đầy cho em đi." Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của Harry lóe lên dưới tròng kính, đôi mắt cậu đỏ hoe vì ham muốn không được thỏa mãn, và tia nước mờ nhạt làm cho màu xanh trở nên sáng hơn.
Chàng trai tóc vàng không thể chịu đựng được nữa.
Anh đột ngột đứng dậy, nhanh chóng lấy ra một lượng lớn từ trong nồi chứa đầy chất bôi trơn - thực chất chỉ là vẻ ngoài đang tỏa khói chứ không thực sự nóng - và làm ướt toàn bộ lòng bàn tay, rồi vội vàng đặt hai ngón tay anh ấn vào lỗ nhỏ của Harry.
"Xin hãy chịu đựng," anh nói vào tai Harry, người đang cau mày vì đau, "Tôi thực sự sắp nổ tung mất."
Tiếng nước ướt bắn tung tóe trong phòng học, hơi thở nặng nề của hai người đàn ông đẩy sự tỉnh táo của nhau đến bờ vực.
Cái lỗ căng cứng của Harry tham lam đến mức cắn vào những ngón tay mảnh khảnh của Slytherin, khiến những bong bóng nhỏ xíu sủi bọt do cử động của cậu ấy. Hai, ba, bốn... Harry không khỏi khóc và cắn mạnh vào vai Draco, "Mau lên, em không thể chịu đựng được nữa, đây không phải là lần đầu tiên..."
"Nhưng tôi đang mười sáu tuổi..." Dương vật dài và thô to của Draco cuối cùng cũng chui vào lỗ của Harry như cậu mong muốn, sau khi chui vào chỉ một chút, lỗ nhỏ của Harry đã bị nong to như quả trứng, "Em không biết tôi mạnh mẽ đến thế nào khi còn là một thiếu niên đâu... đặc biệt là khi tôi đang tưởng tượng về em."
Cự vật căng phồng của Draco bị chất bôi trơn ép từng inch một vào cơ thể Harry. Đến khi nó được đưa vào hoàn toàn, các nếp gấp trên lỗ của chàng trai tóc đen đã hoàn toàn bị san phẳng. Cậu nằm trên vai Draco và thở gấp. Những bức tường đói khát của phần dưới cơ thể cậu cứ ép chặt côn thịt vào sâu bên trong cơ thể cậu, khao khát được vuốt ve mãnh liệt hơn.
"Draco, chết tiệt, chết tiệt, thôi nào, chết tiệt," Harry cầu xin chồng mình trong tiếng kêu bối rối, "Anh có thể làm em đi, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với em... Em là của anh, toàn bộ người là của anh..."
Phù thủy tóc vàng chặn miệng cậu bằng một nụ hôn mãnh liệt, và đẩy phần thân dưới của anh một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.
Âm thanh của thịt va chạm vào nhau vang vọng khắp lớp học, cơ thể Draco đau nhức vì ham muốn, anh gần như không thể điều khiển cử động của mình để đẩy Harry đang run rẩy ra khỏi bàn.
Anh cởi chiếc cà vạt đang trói tay Harry và yêu cầu cậu giữ chặt vai mình. Sau đó, anh dùng cả hai tay ôm lấy hông Harry và bế cậu lên, ghim chặt cậu vào nơi nóng bỏng của mình, treo hai chân cậu lên thắt lưng của mình và tiếp tục dập không ngừng nghỉ.
Anh đã quá quen thuộc với cơ thể của Harry, mỗi một động tác đều chơi tới điểm sung sướng của cậu. Chàng trai tóc đen không khỏi run lên vì sung sướng, nước mắt sinh lý từ khóe mắt không ngừng tuôn ra, hình như trên thế giới này, cậu chỉ nhớ nói "Draco", "thật thoải mái" và "thêm nữa".
Khi phần thịt mềm vướng vào côn thịt của bị Draco siết chặt và đập mạnh, dương vật của Harry cọ vào cơ bụng của Draco phun ra một dòng nhỏ đục màu trắng – cậu đã xuất tinh. Harry gầm gừ nhéo nhéo mông mình, tận hưởng dư vị cực khoái của mình, khi cậu nghe thấy người ở sâu bên trong mình nói: "Tiền bối Potter, em biết hưởng thụ quá, tiếp theo đến lượt tôi phải không?"
Trước khi cậu kịp phản ứng, Draco đã rút dương vật của mình ra, cởi áo choàng đi học và đặt nó xuống đất. Anh đặt Harry ở tư thế quỳ, cúi xuống và bế eo cậu lên và quấn quanh người anh.
Con cặc căng cứng của Draco bị ép vào lỗ nhỏ của Harry. Anh đẩy eo, dùng tinh dịch của mình bôi lên chiếc lỗ đói khát, dụ dỗ nói vào tai cậu: "Tôi nghe nói về phù thủy mạnh mẽ như chúng ta cũng có thể sinh ra đời sau, Tiền bối Potter, em có bằng lòng sinh con cho tôi không?"
Draco mười sáu tuổi này thực sự rất xấu xa, nhưng Harry thực sự không thể làm gì được anh. Lỗ nhỏ của cậu bắt đầu co lại, cố gắng hút dương vật to và dài của chàng trai vào cơ thể mình. Harry cảm thấy choáng váng. Chỉ cần người đứng sau sẵn lòng làm dịu nhiệt độ của cậu, cậu sẽ cho anh cả thế giới.
"Được rồi... em biết, Draco... vào đi..." Harry chống khuỷu tay chống người dậy, quay đầu qua vai nhìn người đàn ông phía sau, nhấc mông lên và gọi anh.
"Khi chất bôi trơn trong cái vạc này cạn kiệt, chúng ta sẽ là cha." Draco mút một vết đỏ trên gáy Harry, ôm lấy eo cậu và đẩy hông vào trong cậu, "Đêm nay vẫn còn dài lắm, Harry, và tôi sẽ không để em đi."
Chàng trai tóc vàng bắt đầu dập mạnh, mỗi cú thúc đều đâm vào tận gốc, tinh hoàn đập vào hai má mông mềm mại của Harry, phát ra tiếng bạch bạch.
Harry choáng váng vì bị chơi đến mức gần như không thể nhấc nổi chân lên do khoái cảm ở lỗ sau. Sau một khoảng thời gian không xác định, với một cơn rùng mình mạnh mẽ, cuối cùng cậu và Draco cũng đạt lên đỉnh cùng một lúc.
Harry ngã gục trên chiếc áo choàng đi học của Draco, và Draco nằm đè lên người Harry để giữ chặt cậu. Draco lúc nhỏ thấp hơn và nhẹ cân hơn người lớn một chút, Harry cảm thấy ấm áp và thoải mái khi được ôm như thế này.
Sau khi thưởng thức một hồi, cậu nhẹ nhàng véo mông ra hiệu cho Slytherin rút ra. Không ngờ, bằng động tác của cậu, côn thịt bên trong cơ thể vốn còn mềm mại lúc đầu cứng lên và nhanh chóng đứng dậy.
"Đặc điểm của thanh thiếu niên." Draco cười nham hiểm, "Tôi đã nói tối nay tôi có thể dùng hết dầu bôi trơn trong cái vạc đó."
Anh trượt ngón tay xuống và xoa bụng Harry, "Tôi sẽ xuất tinh khắp nơi cho đến khi em không thể chịu được nữa."
Khi Draco bước ra khỏi hộp cùng Harry, người đã ngất xỉu và được quấn trong bộ áo choàng Slytherin, trời đã tối.
Vừa bước lên thảm, tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là Ron với quầng thâm dưới mắt, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, rót cho mình một tách cà phê đen. Draco ngay lập tức quay sang một bên để chặn Harry khỏi tầm nhìn của Ron.
Ron nhìn thấy họ xuất hiện liền vẫy đũa phép để giải trừ bùa im lặng bên cạnh. Thấy Harry bất tỉnh, hắn chỉ về phía cửa: "Tôi không biết anh đang chơi trò chơi gì, nhưng Harry đã gửi tin nhắn cho tôi, đợi bồ ấy tỉnh lại, nhớ nói cho bồ ấy biết tôi đã tới."
Hệ thống phòng thủ của căn hộ đã xác thực chữ ký phép thuật của Ron và Hermione, cho phép họ vào mà không cần sự cho phép của chủ sở hữu trong trường hợp khẩn cấp. Draco gật đầu hiểu ý.
Ron đứng dậy chuẩn bị rời đi. Anh bước đến cửa rồi lại dừng lại. Anh quay lại và nói với Draco: "Mặc dù tôi vẫn không thích anh lắm, nhưng nếu, để tôi nói, nếu, anh có con, tôi muốn làm cha đỡ đầu của nó."
Draco sững sờ một lúc.
"Đừng kinh ngạc như vậy, dù sao phép thuật của anh rất mạnh, cũng không phải là không có khả năng." Ron khó chịu gãi đầu, "Malfoy, anh không được bắt nạt Harry."
"Tôi đã quen với việc bắt nạt." Draco nhướng mày trả lời.
"Vậy thì đừng để người khác ức hiếp bồ ấy." Ron bỏ lời mà không quay đầu lại, bước ra khỏi cửa và độn thổ.
Draco nhìn xuống người bạn đời của mình đang ngủ trong ánh sáng ban mai và hôn lên má cậu:
"Trừ tôi ra còn có ai có thể ức hiếp em? Thân ái, pháp sư mạnh nhất thế kỷ này."
Anh ôm chặt người duy nhất mà anh thề sẽ bảo vệ trong vòng tay rồi bước về phía phòng ngủ.
Có lẽ, đó là người duy nhất rồi.
09/09/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro