Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

(Truyện được chuyển ngữ đã có sự cho phép của tác giả và chỉ đăng duy nhất tại W.attpad VivianMalfoy2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Harry trong Đêm trước đám cưới đã mặc Áo choàng tàng hình ngay khi rời Tháp Gryffindor và xoay Chiếc xoay thời gian một lần nữa.

Cậu nhắm mắt lại, các vì sao quay tròn, mặt trời mọc và mặt trăng lặn, mọi thứ chợt trôi qua. Khi Harry mở mắt ra lần nữa, cậu đã quay trở lại cái đêm khó quên đó - năm lớp sáu, cậu đã dùng cắt sâu mãi mãi để đánh Draco, Draco trúng đòn và cơ thể đầy máu.

Draco không để lại vết sẹo nào do được Snape chữa trị ngay lập tức, nhưng khi Harry chạm vào bộ ngực trần của anh, thỉnh thoảng cậu nhớ ra rằng có một vết chém đẫm máu trên ngực nơi cậu đã liều lĩnh và thiếu hiểu biết.

Nếu Snape không phát minh ra lời nguyền phản lại 'Cắt sâu mãi mãi'... Harry không dám nghĩ tới điều đó. Cậu mở Bản đồ Đạo tặc ra và nhìn thấy cái chấm nhỏ có tên Malfoy đang bất động trong bệnh thất.

Cậu hít một hơi thật sâu, thắt chặt áo choàng tàng hình rồi lặng lẽ bước đến bệnh viện.

Từ Tháp Gryffindor đến bệnh thất phải đi bộ một quãng đường dài, Harry đi qua các hành lang để tránh những học sinh đang hối hả quay trở lại ký túc xá của trường trước giờ giới nghiêm. Với mỗi bước đi, Harry lại cảm thấy bụng mình thắt lại một chút, cậu dường như có thể nếm được vị đắng trong miệng.

Cuối cùng khi cậu đứng trước cửa bệnh viện, đồng hồ điểm mười giờ đúng nửa đêm.

Draco là người duy nhất trong bệnh thất, và tấm màn che giường của anh ấy đã được kéo ra một nửa, và Harry chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, đang cau mày vì đau đớn trong giấc ngủ.

Ánh trăng bạc tràn vào từ cửa sổ lớn của bệnh viện, bao phủ khắp người Draco. Mái tóc sáng màu ban đầu của anh đã được nhuộm gần như màu trắng bạc, và khuôn mặt anh trở nên trắng như giấy. Một người đàn ông da trắng đang nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, hơi thở yếu ớt mỏng manh đến mức khó có thể phát hiện ra Draco lúc này yếu đuôi đến chừng nào.

Cơn đau ập đến với Harry một cách dữ dội, và cậu cắn chặt môi - chỉ khi nhìn thấy cảnh này, cậu mới nhận ra mình đã gần mất đi Draco và mất đi ngôi nhà tương lai của mình đến mức nào.

Harry lau mắt rồi bước đi nhẹ nhàng, thận trọng về phía tình yêu trẻ của mình.

Draco bị đánh thức bởi hơi thở ấm áp đột ngột chạm vào ngực mình, nguồn nhiệt không hề mạnh mẽ và phạm vi chuyển động rất nhỏ, tuy nhiên, dây thần kinh của anh đã quá căng thẳng kể từ học kỳ này, và một cử động nhỏ nhất cũng không ảnh hưởng đến anh. Nó là đủ để kéo anh ra khỏi giấc ngủ.

Nhưng khi nhìn rõ nguồn nhiệt, anh ngay lập tức thuyết phục bản thân rằng mình vẫn đang mơ - Draco nhìn thấy thứ trông có vẻ là một Harry Potter lớn tuổi hơn đang ngoan ngoãn nằm cạnh mình, cố gắng cử động cơ thể trên giường bệnh.

Harry nghe thấy tiếng thở gấp của anh và ngẩng đầu lên nhìn anh.

Đôi mắt ngọc lục bảo phản chiếu ánh tối dưới ánh trăng nhìn vào đôi mắt màu xám bạc.

Cậu ta không đeo kính, Draco nghĩ, rồi nhìn thấy chiếc kính tròn ngớ ngẩn bên cạnh lọ thuốc trên bàn cạnh giường ngủ. Vừa quay đầu lại đã thấy phù thủy tóc đen đang chớp mắt nhìn mình, lông mi rung rung, sóng nước trong mắt cuồn cuộn.

Mắt cậu ấy đẹp thật, Draco nghĩ, Potter nên đeo kính, cậu ấy làm như vậy là phạm quy.

"Draco." Harry trong lòng gọi tên anh, anh có chút kinh ngạc. Ngoại trừ cái đêm ở Rừng Cấm hồi lớp một, cậu đã không gọi anh như vậy trong nhiều năm rồi.

"Hả?" Draco khịt mũi đáp lại.

Anh ngại nói, và bây giờ anh luôn dễ dàng tỉnh dậy sau giấc mơ.

"Còn đau không?" Thiếu niên mắt xanh quan tâm hỏi anh.

Draco cong môi. Lẽ ra anh thực sự phải quan tâm đến việc mất quá nhiều máu, anh gần như nghĩ rằng mình sẽ chết trong phòng tắm. Đáng lẽ anh nên hỏi. Tuy nhiên, nó thực sự không đau đến mức đó và cũng không phải là một cơn đau đến thấu tim.

Harry thấy anh hồi lâu không nói chuyện, Harry cho rằng anh quá đau, không nói được. Anh nắm lấy bàn tay trái đang đặt bên hông của Draco và đưa lên môi hôn vào ngón đeo nhẫn của anh - đây là nơi sau này Harry sẽ đeo chiếc nhẫn cho anh ấy. "Tôi xin lỗi. Thuốc của bà Pomfrey rất hiệu nghiệm. Sẽ không sao, ngày mai sẽ bớt lắm đấy Draco...Draco, đừng sợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Khoảnh khắc nụ hôn của Harry rơi xuống ngón tay anh, Draco đỏ mặt. Anh hoảng sợ và cố gắng rút tay ra nhưng Harry đã giữ chặt nó. Anh lúc này bị thương, không còn sức lực, chỉ có thể để phù thủy tóc đen ôm anh.

Nghe Harry nói với anh rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh vô thức và ngơ ngác lặp lại: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Anh nhìn vào đôi mắt xanh quyến rũ đó và hỏi cậu: "Trở nên tốt hơn có nghĩa là gì... trở nên tốt hơn có nghĩa là gì?"

Harry hiểu lúc này Draco đau đớn và bối rối như thế nào, anh sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ của Voldemort, anh sợ thực sự thực hiện một vụ giết người với Lời nguyền không thể tha thứ, cũng sợ rằng cuộc đời bị bóng tối bao phủ sẽ không bao giờ kết thúc.

Anh sợ thua cũng như sợ thắng.

Draco không thể thở được giữa những vết nứt, anh sắp bị nghiền nát.

Harry nhìn chằm chằm vào biểu cảm trống rỗng và đôi mắt trống rỗng của chàng trai, đôi mắt cậu đau nhức và sưng tấy.

Khi Harry nhớ lại cuộc chiến những năm qua, cậu luôn nghĩ về hai năm đó đã khó khăn như thế nào đối với Draco. Cậu có những người bạn đồng hành, những lời chúc phúc và niềm tin vững chắc vào cuộc chiến, nhưng Draco đã chiến đấu một mình. Anh ấy không thể hướng về phía ánh sáng vì gia đình mình; anh ấy không thể hoàn toàn ôm lấy bóng tối vì anh ấy vẫn còn những suy nghĩ tốt đẹp. Anh là một người đàn ông bị kéo vào vũng bùn không thể kêu cứu, chỉ sợ bị ngạt thở.

Hàng ngàn lời nói bị chặn lại trong đầu cậu, nhưng do quy luật thời gian và không gian, cậu không thể nói cho anh biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Harry nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám mờ của Draco, và liều lĩnh ngẩng đầu lên hôn Slytherin đang suy sụp, như thể cậu đang cứu một người đàn ông sắp chết đuối.

Lúc đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng trước khi họ định tách ra, có ai đó không sẵn lòng cắn xuống, biến liếm và hôn thành nhấm nháp, sau đó cả hai quấn lưỡi vào nhau, khám phá đôi môi ấm áp của nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau. Mềm mại, cọ vào vách tường bên trong, làm rối loạn tâm trí. Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng thở gấp và tiếng môi lưỡi ướt át đan xen trong không gian, không khí xung quanh nóng bừng.

Draco chưa bao giờ trải qua nụ hôn như thế này trước đây và anh đang hôn một vị cứu tinh chưa bao giờ đối xử tốt với anh - anh gần như quên mất cách thở. Thiếu niên không chịu nổi sự kích thích, rõ ràng cảm giác được phần dưới cơ thể mình nóng bừng.

Hai người cuối cùng cũng rời nhau ra trước khi sắp chết vì khó thở.

Harry thở mạnh, và phải mất một lúc lâu cậu mới có thể nói được. Draco nhìn thấy đôi mắt sáng của cậu như hai ngôi sao xanh trong đêm tối. Anh nghe thấy người như ngôi sao trước mặt nói với anh: "Tương lai sẽ rất khó khăn, nhưng anh phải tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Chúng ta sẽ có một kết thúc tốt đẹp và cùng nhau hạnh phúc."

Draco sẵn sàng tin tưởng cậu, chỉ cần Harry Potter tìm đến anh, chỉ cần cậu gọi anh và cậu là chúng ta, anh biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể từ chối.

Draco ngập ngừng đến gần chàng trai tóc đen, hai chân họ cọ vào nhau, "Chúng ta? Cùng nhau?"

"Chúng ta cùng nhau." Harry gật đầu. Mặt cậu càng lúc càng đỏ hơn, cậu vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau nhói quen thuộc và mạnh mẽ khi đối mặt với cậu bé Draco này.

Cậu chợt nhận ra có lẽ những cuộc cãi vã, đánh nhau thường xuyên của hai người thời đi học đều bắt nguồn từ sự bồn chồn của tuổi mới lớn, và thực chất là sự vuốt ve thân mật đầy ám ảnh và khá quá mức của họ.

Draco mười sáu tuổi chắc hẳn đã nhận ra điều này, anh tưởng mình vẫn đang mơ và hành động táo bạo sau khi nhận được lời hứa của Harry. Anh ghé sát vào tai Harry dỗ dành hỏi: "Tôi muốn thu một khoản tiền đặt cọc nhỏ trước, được không?"

Thần sáng trẻ do dự một lúc lâu như một học sinh ngơ ngác, rồi cuối cùng siết chặt vòng tay quanh chàng trai tóc vàng kim và nghiêm túc gật đầu.

Draco chạm vào Harry rất nhẹ nhàng, giống như một con bướm bay qua.

Anh thực sự cảm thấy như có đàn bướm bay trong bụng, cảm giác đau đớn tột cùng, nhưng anh lại thấy vui vì điều đó.

Anh ấy không biết chính xác mình muốn loại tiền đặt cọc nào, anh chỉ đang cố gắng ôm lấy niềm tin của Harry chặt hơn một chút. Harry xuất hiện ở đây để nói với anh rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù trong mơ hay khi tỉnh, bây giờ hay trong tương lai, anh sẵn sàng tận hưởng cảm giác an toàn giả tạo này.

Với Harry trong vòng tay, thế giới của Draco ngừng rung chuyển và lần đầu tiên sau một thời gian dài, đôi chân của anh đã đứng vững trên mặt đất.

Slytherin luôn là kẻ tham lam, anh nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu sở thích, nhiệt độ, sự đụng chạm và tình yêu của người này không chỉ tồn tại trong đêm nay.

Draco siết chặt cổ tay Harry bằng cả hai tay, ngửi tóc, tai và cổ của Harry như thể đang mộng du rồi hôn thật chặt vào Harry. Phù thủy tóc đen bên dưới đang lo lắng liếm môi, nước làm ướt đôi môi của cậu, đôi môi bị ánh trăng biến thành một màu quyến rũ.

Draco âu yếm hôn nó, di chuyển ngón tay đến cổ áo của người đàn ông và cởi từng nút một.

"Nếu em là thật và không phải chỉ là một giấc mơ đốt cháy não tôi, thì em có thể chứng minh điều đó cho tôi khi tôi hoàn toàn tỉnh táo." Anh nhìn khuôn mặt của Harry một lúc, chàng trai tóc đen với cơ thể hoàn toàn trần trụi. Cậu giơ một tay lên che mắt và nằm trên giường của Draco mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.

"Làm thế nào để chứng minh điều đó?" Đôi mắt đỏ của Harry hơi ló ra từ sau cổ tay và nhìn Draco và hỏi.

Chàng trai tóc vàng lướt những ngón tay của mình dọc theo ngực Harry, ấn vào trái tim cậu, rồi cúi xuống cắn một miếng thật mạnh. Harry ngậm cổ tay mình và nuốt xuống tiếng kêu đau đớn. Cậu cảm thấy những giọt máu mỏng đang rỉ ra.

Draco ngẩng đầu nhìn cậu, cau mày lau đi giọt máu, ấn lên miếng băng trên ngực cũng dính đầy máu, nở một nụ cười tự giễu, nói: "Nếu em là giả tạo thì ... Khi chúng ta không còn nợ nần nữa...nếu em nói thật, hãy đến gặp tôi với dấu ấn này."

Harry nhìn chằm chằm vào dòng máu tan chảy của họ và nhận ra rằng số phận của cậu và Draco đã gắn bó với nhau kể từ đêm đó cách đây rất lâu.

Draco đã đợi cậu nhiều năm trước khi cậu quyết định đến Trang viên Malfoy với tư cách là người bảo lãnh.

Đây là chu kỳ thời gian và không gian do chính tay cậu bắt đầu, đồng thời cũng là lời hứa mà cậu chưa bao giờ thực hiện được.

Harry vòng tay ôm lấy người yêu mười sáu tuổi của mình.

Sau đó, anh hạ đũa phép xuống trước khi buộc phải giết cụ Dumbledore;

Anh đã nhận ra rõ ràng cậu ở Trang viên Malfoy nhưng đã nói dối về điều đó;

Anh ngăn Crabbe và Goyle giết cậu trong Phòng Yêu cầu bằng cách lấy cớ rằng Chúa tể Hắc ám muốn bắt sống;

Anh nhìn bác Hagrid đang ôm xác cậu, trông như sắp khóc;

Anh rời khỏi Wizengamot mà không nhìn lại, từ chối trả lời những câu hỏi lặp đi lặp lại của Harry về lý do tại sao anh không xác định được danh tính của cậu vào lúc.

Draco đã chờ đợi đêm nay của Harry từ rất lâu rồi.

Tình yêu và nỗi đau lan tỏa trong từng mạch máu trên cơ thể Harry, cậu hôn người tình mười sáu tuổi của mình và hứa:

"Em nhất định sẽ đến, đợi em nhé."

08/09/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro