
3
Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317
Edit: Chè. Beta: Chè + Ying
Hôm nay Terry Boot cực kỳ xui xẻo: Cậu ta bị Malfoy tóm được trong khi đang ở một mình.
Ngày hôm qua khi anh em Carrow tuyên bố sẽ giao quyền quản lý phòng giam cho Slytherin, Anthony đã nhắc nhở cậu ta phải cẩn thận, dù sao Terry đã từng bị anh em Carrow đánh một trận rất ác vì dám công khai tuyên dương chiến tích của Harry ở trường. Nhưng cậu ta không nghĩ tới sẽ là Malfoy — đúng thật Malfoy là thằng không thân thiện nhất với những người ủng hộ Harry Potter, nhưng kể từ khi bắt đầu học kỳ này, hắn ta đã tỏ ra không còn hào hứng tham gia vào việc trừng phạt các bạn cùng lớp. Và sau kỳ nghỉ lễ Phục sinh, tên Slytherin tóc vàng trở nên thu mình hơn, Anthony đoán rằng nhà Malfoy đã bị Voldemort trừng phạt: Dĩ nhiên rồi, Harry đã trốn thoát khỏi trang viên Malfoy và Potterwatch ngay lập tức đã phát đi tin tức tốt lành này.
Nhưng bây giờ sắc mặt của Malfoy trông rất tốt. Tuy rằng vẫn quá nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt của hắn đã khác hoàn toàn so với trước kia... Không còn là vẻ mặt u ám như bị chìm sâu trong tà ác nữa, mà rất thoải mái, giống như bệnh nhân ở trong nhà lâu ngày cuối cùng cũng có thể ra ngoài tắm mình trong ánh mặt trời.
Malfoy với vẻ mặt thoải mái, chĩa đũa phép vào lưng Terry: "Đi vào phòng tạm giam, ngoan ngoãn một chút đi. Mày không muốn tao báo cáo với Giáo sư Carrow rằng mày đã vi phạm quy tắc chạy ra ngoài đi dạo trong trường chứ?"
Được rồi. Một khi Malfoy đã khỏe mạnh, thì thằng đó sẽ ngay lập tức trở lại làm nhiệm vụ tuần tra.
Trên đường đến phòng giam, Terry luôn suy nghĩ xem có nên kháng cự lại hay không. Có vẻ như Malfoy không định đưa cậu ta đến trước mặt anh em nhà Carrow, vì vậy có lẽ cậu ta sẽ chỉ bị nhốt trong vài giờ (cộng với một hoặc hai phát Crucio?); Nhưng nếu đập lại thằng Malfoy, có lẽ tất cả học sinh của Ravenclaw đều sẽ bị phạt...
Cửa phòng tạm giam khép hờ, một bàn tay vươn ra từ bên trong, nắm lấy cánh tay Terry nhanh chóng kéo cậu ta vào: "Terry? Là cậu thì tốt quá."
Không, nhưng? Terry hoang mang mở miệng. Cậu bé đang kéo cậu ta mặc đồng phục nhà Slytherin, cả diện mạo và vóc dáng đều xa lạ. Không hề nhớ đã từng gặp qua cậu bé này, chả lẽ là thằng hầu mới của Malfoy?
Malfoy đi vào sau bọn họ, đóng cửa phòng tạm giam lại, cẩn thận ếm thần chú lên cửa để tránh việc nghe lén: "Tao còn gặp hai nữ sinh khác, nhưng thằng này hẳn là hữu dụng hơn, tao nhớ nó cũng là thành viên trong hội anh em của mày."
"Là D.A." Người kéo Terry vui vẻ nói - đồng thời trên mặt cậu bé xuất hiện chút thay đổi nhỏ, Terry nhận ra hẳn là người này đã dùng Bùa mê ngải lú để che giấu diện mạo vốn có — người đó nói với Terry, "Mình là Harry, và mình có việc muốn nhờ cậu giúp: Mình muốn vào phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw."
Terry hét thất thanh: "Harry?!"
"Là mình." Bùa mê ngải lú đã hết tác dụng, cuối cùng người này cũng hiện nguyên hình: tóc đen, mắt xanh lục, ánh mắt rực lửa và sáng ngời.
Harry Potter. Niềm hy vọng của bọn họ.
Terry hoàn toàn bối rối: "Không, từ từ! Harry, tại sao cậu lại ở cùng thằng Malfoy lại còn mặc đồng phục của Slytherin nữa!"
"Malfoy có quyền tuần tra, rất tiện lợi." Hỏi một đằng thì Harry đáp lại một nẻo, đột nhiên vươn tay, nhanh như cắt nhổ một sợi tóc từ trên đầu Terry, "Mấy cậu ở chỗ này chờ mình một xíu, mình sẽ về nhanh thôi!"
"Harry — Harry!"
Terry chỉ cảm thấy da đầu hơi nhói, sau đó thấy Malfoy lấy từ trong lòng ngực ra một lọ độc dược nhỏ, Harry thì rất tự nhiên thò lại gần nhét tóc của Terry vào trong lọ, sau đó uống một hơi cạn sạch lọ độc dược Malfoy đưa cho. Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy ba mươi giây, vừa thuần thục lại vừa ăn ý, đến lúc Terry phản ứng lại, thì Harry đã biến thành một "Terry" khác, rời khỏi phòng tạm giam.
Terry ngơ ngác nhìn cánh cửa bị đóng lại: "... Nếu có thể, mày có thể giải thích cho tao được không, Malfoy?"
Malfoy nói: "Không."
"Harry vẫn chưa hỏi làm thế nào để vào được phòng sinh hoạt chung của bọn tao mà."
"Cậu ta sẽ lo được, cậu ta là Harry Potter."
"Thế sao các người lại ở cạnh nhau, còn mày rốt cuộc đứng ở phe nào hả Malfoy?"
"Dĩ nhiên tao phải nguyện trung thành với Chúa tể Hắc ám vĩ đại rồi."
"Không, nhưng mà, hình như mày đang giúp Harry mà."
"Đúng rồi."
"Chắc chắn là sai ở đâu rồi! Tao có thể được biết chuyện gì đã xảy ra không!"
"Không."
Harry hứa rằng sẽ quay lại sau nhiều nhất là bốn mươi phút, cho dù cậu có tìm được thứ mình muốn hay không, mà tất cả những gì Draco cần phải làm là đảm bảo rằng không có ai khác nhìn thấy Terry thật trong thời gian này, để tránh lớp ngụy trang của Harry bị vạch trần. Nhưng giờ đã một tiếng rồi, vẫn chưa có ai quay trở lại phòng tạm giam.
Draco lo lắng đến mức không thể kiểm soát được — lo lắng về Harry Potter. Hắn cảm thấy trong trái tim mình có một cái gì đó đang bị mất kiểm soát, giống như đoàn tàu bị chệch khỏi quỹ đạo... Nhưng liệu có tốt không nếu chỉ di chuyển theo hướng đã được định sẵn? Rõ ràng tất cả hành khách đều biết rằng cây cầu phía trước đã bị sập từ lâu...
Draco bảo Terry đi trốn, rồi ra khỏi phòng tạm giam để đi tìm Harry. Không giống như lúc giúp Harry nhặt lọ thuốc bị rơi trên ghế, giờ đây chuyện mà hắn chuẩn bị làm còn nghiêm trọng hơn, càng không thể tha thứ được — hắn sẽ chủ động bảo vệ Potter. Lẽ ra hắn phải biết hậu quả, nhưng hắn vẫn bước ra ngoài. Thực ra việc Chúa tể Hắc ám có tha thứ cho hắn hay không cũng chẳng có gì khác nhau hết.
Có giọng nói vang lên từ phía trước, đó là Amycus Carrow: "Ta chưa bao giờ biết Ravenclaw lại to gan đến vậy đấy, dám ra tay với Alecto!"
Sau đó là giọng nói của "Terry": "Chỉ là ngoài ý muốn thôi, thưa Giáo sư! Tôi không ngờ rằng lại có người trốn trong phòng sinh hoạt chung, nên mới theo thói quen niệm chú."
Amycus âm trầm nói: "Giáo sư có quyền kiểm tra bất kỳ nơi nào trong trường. Mi cần phải được giáo dục nhiều hơn đấy cậu bé."
Draco bước ra ngoài: "Chuyện gì xảy ra vậy, Giáo sư Carrow?"
Đôi mắt "Terry" khẽ chớp động.
Amycus nói, "Ồ, Draco, lâu rồi không gặp mi."
"Lúc trước thân thể tôi không được khoẻ, nhưng mà bây giờ đã có thể tiếp tục cống hiến sức lực vì chủ nhân." Draco nhìn về phía "Terry" bị Amycus chộp lấy, "Thằng ngốc này làm sao vậy, có cần... Có cần tôi xử lý nó không?"
Amycus nheo mắt lại: "Cuối cùng mi đã sẵn sàng chủ động làm cái gì đó hả? Tốt lắm, cha mi sẽ rất vui đấy." Hắn thô lỗ đẩy "Terry" đến dưới chân Draco: "Vậy thì giao cho mi trừng phạt học sinh dám xúc phạm Giáo sư, Crucio là được."
"Được." Draco nắm lấy cánh tay của "Terry", "Giờ tôi sẽ đưa nó đến phòng tạm giam."
Amycus nói, "Không. Cứ làm ở đây đi."
— Đồng tử Draco co lại. Hắn nhận ra bản thân mình đang bị kiểm tra, lòng trung thành của hắn với Chúa tể Hắc ám đang bị nghi ngờ. Tuy nhiên, hắn không thể bác bỏ nghi ngờ này, quả thật hắn đã bị xao động, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Potter... Ngồi trong buồng lái của xe lửa, hắn đã có thể nhìn thấy đường ray phía trước và cây cầu sụp đổ cùng rơi xuống vực sâu...
Amycus thúc giục hắn: "Draco?"
"Terry" ngẩng lên, lặng lẽ nhìn hắn.
Draco rút đũa phép ra, cảm thấy lưỡi của mình tê liệt như thể hắn đã mất cảm giác: "Cru — Crucio."
Một mảnh yên bình. Không có gì xảy ra cả.
Amycus hỏi với giọng kỳ quặc: "Có chuyện gì vậy, ngài Malfoy nhỏ? Không phải lời nguyền Crucio của mi được chủ nhân dạy sao?"
Draco bình tĩnh hô hấp: "Hiện giờ tôi đang dùng đũa phép của mẹ tôi, có lẽ do không quen."
"Ra là vậy." Amycus gật đầu, "Vậy thì nhanh chóng quen nó đi, nếu không ta nghi ngờ mi không hề ghét bỏ bọn này đấy."
"Sao lại thế được." Draco giơ đũa phép lên, chậm rãi nói: "Tôi ghét nhất là loại người không biết điều như này."
Ánh mắt của hắn và "Terry" gặp nhau, giống như sáng hôm nay. Mật ong, lò sưởi, chăn ấm, cơ thể kề sát bên nhau...
Hắn biết Potter đang chạy trên một đường ray khác, nhưng hắn đã bỏ lỡ cơ hội chuyển làn. Hắn đã bỏ lỡ nó từ năm nhất.
Bây giờ hắn cần phải ếm một thần chú độc ác lên Potter. Hắn cần phải nghĩ xem Potter là đứa đáng ghét đến mức nào. Potter ở cạnh Weasley, Potter lúc nào cũng bắt được trái Snitch, Potter luôn phá hoại kế hoạch của hắn. Harry Potter là người mà Draco Malfoy ghét nhất, không cần bất kỳ lý do gì. Tóc tai bù xù cực kỳ đáng ghét, đôi mắt màu xanh lá cũng rất đáng ghét, nét mặt khi chạy đến bên giường hỏi hắn có sao không cũng cực kỳ đáng ghét. Thói quen trét một đống mật ong lên bánh kếp thậm chí còn đáng ghét hơn.
Hắn ghét Harry Potter.
"... Crucio."
Cơ thể "Terry" đột nhiên căng chặt, sau đó cong lưng co giật... Cậu không hề hét lên, nhưng những tiếng thở hổn hển bị kìm nén còn đau đớn hơn những tiếng hét... Mồ hôi lạnh trên trán cậu túa ra chảy từng lớp, những ngón tay không thể kiểm soát được để lại một vết xước dài trên gạch lát nền.
Khoảnh khắc câu thần chú dừng lại, Draco không thể không nhắm mắt lại. Đầu óc hắn trở nên trống rỗng, tất cả âm thanh và hình ảnh xung quanh hắn bắt đầu biến dạng, hắn hoảng hốt nghe thấy Amycus nói, "Khá đấy. Làm lại lần nữa đi Draco."
Draco gần như muốn thốt lên "Không". Nhưng "Terry" nằm trên mặt đất đã nắm lấy mắt cá chân của hắn.
Amycus mỉa mai nói: "Nhìn kìa, thằng đần này muốn cầu xin lòng tốt của mi đấy. Ngài Malfoy, mi có cần thứ như vậy không?"
"Terry" nói với hắn bằng khẩu hình, "Làm lại lần nữa đi."
Ánh nắng mặt trời lạnh giá chiếu xuyên qua Hogwarts.
* * *
Harry ngồi trên giường Draco, ôm lấy chăn bông, lặp đi lặp lại nói: "Tao ổn mà."
Draco nhìn cậu chằm chằm không nói một lời nào.
Harry chọc mặt Draco: "Ờm, chỉ là nó hơi đau thôi."
Draco nắm chặt lấy tay cậu.
Nhiệt độ từ tay truyền đến khiến Harry không thoải mái: "Thôi được rồi... Đau kinh khủng, nhưng tất nhiên là tao không trách mày đâu... Đều là lỗi của Alecto, Merlin mới biết được tại sao ả lại trốn sau bức tượng Ravenclaw, tao cá là không phù thủy nào có thể kiềm chế được mình ra đòn khi ả đột nhiên nhảy phắt ra như vậy đâu."
Draco vẫn không nói gì.
Harry nói: "Thực ra nó cũng đáng giá, vì Alecto đã nhảy ra khi tao đang nhìn chiếc vương miện trên đầu bức tượng. Tao đã nghe Luna kể về chiếc vương miện bị mất của Ravenclaw, tao nghĩ nó chính là thứ tao cần tìm."
Draco khàn giọng nói, "Chỉ vì một chiếc vương miện, một truyền thuyết?"
"Đó không phải là truyền thuyết." Harry do dự, thử hỏi, "Malfoy, có phải mày —"
"Tao không có!" Draco bật lại ngay lập tức.
"Ớ, tao còn chưa nói là cái gì mà."
"... Kệ xác nó là cái gì câu trả lời đều là 'Không có'."
Harry nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm: "Thôi được, coi như là 'Không có' vậy."
Draco né ánh mắt của cậu, chật vật đứng lên: "Tao đi lấy đồ ăn cho mày."
— Nam phù thuỷ tóc vàng lao ra khỏi phòng như thể đang chạy trốn đúng theo nghĩa đen.
Harry nhìn bóng lưng của hắn, hoang mang tự hỏi: "Sao nó lại vội vàng thế nhỉ, có chuyện gì không thể nói hả?"
"Bởi vì có nói cũng vô dụng."
Harry giật mình, "Ai đấy?"
Một cái bóng trắng mờ hiện ra từ trong bức tường — Suy nghĩ đầu tiên của Harry là Nick Suýt Mất Đầu đã phát hiện ra cậu, ngay sau đó mới nhận ra rằng đó là con ma của nhà Slytherin — người gã khô gầy, mặc một bộ lễ phục có vết máu màu trắng bạc, xiềng xích trên người phát ra tiếng ma sát chói tai.
Harry chào hỏi gã: "Xin chào Nam tước Đẫm máu?"
Con ma không nhìn cậu, như đang tự lẩm bẩm với chính mình: "Thương tổn đã thành, hối hận và chuộc tội đều vô ích..."
"Ừm, thật ra Malfoy đã xin lỗi đàng hoàng..."
"... Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho ta... Cũng không bao giờ chịu gặp lại ta nữa..."
Harry nghe thấy điều gì đó sai sai: "Cô ấy?"
Nam tước Đẫm máu hình như lại chui về vách tường: "... Bà Ravenclaw đã nhờ ta đến rừng Albanian để đưa Helena về... Nhưng ta đã giết cô ấy..."
Trong nháy mắt, tâm trí Harry tự động kết nối từ "Ravenclaw" và "Rừng Albania" lại với nhau: "Khoan đã, ngài Nam tước Đẫm máu, ngài có thể kể cho tôi nghe về Helena được không! Tại sao bà Ravenclaw muốn lại tìm cô ấy?"
Nam tước Đẫm máu dừng ở vách tường, nặng nề nói: "Helena là con gái của bà Ravenclaw."
Đôi mắt của Harry ngay lập tức sáng lên: Ravenclaw đã mất vương miện từ nhiều thế kỷ trước. Con gái bà, Helena, sống trong rừng Albania không chịu trở về. Đó cũng là nơi Voldemort từng ẩn náu. Nếu có bất cứ điều gì có thể liên kết giữa di vật của Ravenclaw với Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, thì đó chính là cái này! Vương miện, vương miện... Chắc chắn Voldemort đã tìm thấy nó từ lâu, và rất có thể nó đã được giấu trong Hogwarts... Vương miện...
Draco quay lại với một rổ nhỏ bánh mì nhân thịt và nước bí ngô: "Potter, mày ở lại đây nguy hiểm lắm, tao nghĩ tao có thể dùng chiếc tủ biến mất để đưa mày ra ngoài, nó ở trong Phòng Yêu cầu. Có thể mày sẽ không thích nó, nhưng đôi lúc nó hoạt động rất tốt, sau đó mày cũng có thể thông qua nó để quay lại."
Harry đột nhiên nhảy phắt từ trên giường: "Phòng Yêu cầu! Vương miện!"
* * *
Nửa đêm. Hai bóng người xuất hiện ở trên hành lang tầng tám của Hogwarts.
Harry nói, "Tao chắc chắn là tao đã nhìn thấy nó, khẳng định là nó luôn."
Draco nói: "Tao đã dành gần như cả năm thứ sáu ở trong Phòng Yêu cầu, và tao không hề nhớ có cái vương miện nào."
"Nó ở trong đống tạp vật! Sau đó tao còn nhặt nó lên, còn đặt nó lên một cái đầu điêu khắc." Harry cố gắng miêu tả cho Draco, "Trông nó như bị rỉ sét, nhưng nó cũng gần giống như cái mà bức tượng Ravenclaw đội, cấu trúc rất giống với cái mà ông Lovegood đã khôi phục."
"Lovegood, là lão đã bịa ra nghiên cứu khoa học về con Khụt Khịt Sừng Nát hả?"
"Mày không tin tao hả Malfoy!"
"Tất nhiên là tao tin mày rồi." Draco chậm rãi nói, "Chứ không thì tao đếch ở đây với mày vào giờ này."
"Vậy thì nhanh chân cùng tao ước 'Muốn một nơi cất giấu đồ vật' đi." Harry túm lấy Draco, "Hay là mày dám cá với tao không, nếu vương miện của Ravenclaw thật sự ở đây, mày sẽ phải trả lời tao tại sao mày lại nốc nhiều rượu như vậy."
ĐỦ 15 CMT SẼ CÓ CHƯƠNG MỚI. ĐỪNG CMT HÓNG GIỤC CHƯƠNG.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro