Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 : Kẻ ba hoa.

Gilderoy Lockhart là một gã đàn ông đẹp trai với nụ cười phô ra hàm răng trắng bóng. Lông mi cong vút và mái tóc bóng bẩy có vẻ như là được chải chuốt hàng giờ đồng hồ khiến bao nhiêu quý cô gục ngã. Bà Weasley suýt ngất khi thấy gã vì quá xúc động:
"Ôi, Lockhart bằng xương bằng thịt!"
Chiếc áo chùng xanh lơ y hệt màu mắt của gã ôm lấy thân hình thư sinh khiến gã trở nên nam tính hơn, ôn nhu hơn. Gã lém lỉnh nháy mắt với người hâm mộ và nhận được những lời hò reo đầy kích động.
Có một lão lùn xủn có vẻ quạu quọ đang nhảy nhót loanh quanh để chụp hình ông bằng một cái mấy chụp hình đen phụt ra từng cuộn khói tím mỗi khi đèn nhá sáng. Khi lão lùi ra sau để chọn vị trí chụp ảnh tốt, lão quát Ron:
"Tránh ra coi! Đây là ảnh để đăng trên Nhật Báo Tiên Tri."
Ron xoa xái chân đau bị lão dẫm lên; nói:
"Mánh lớn dữ à!"
Câu đó lọt tới tai Lockhart. Gã ngước đầu lên. Gã nhìn thấy Ron – rồi gã nhìn thấy Harry. Gã tròn mắt ngó. Rồi gã đứng phắt dậy, và gã nói to, dõng dạc:
- ĐÂY CHÍNH LÀ HARRY POTTER!
Đám đông tách ra, xì xào kích động. Lockhart nhoài tới, nắm cánh tay Harry, kéo nó lên phía trước đám đông.
Harry giật tay mình ra khỏi tay người đàn ông. Nó khó chịu. "Có duyên dữ hén? Quen thân gì đâu mà lôi lôi kéo kéo." Cánh tay nó phát đau vì bị nắm quá mạnh.
Lockhart làm như không thấy sự khó chịu ra mặt của nó. Gã bắt tay Harry tới tấp và ngầm ra hiệu cho lão lùn chụp hình. Lão bắt đầu chụp tới tấp, khói xịt hết vào mặt Ron khiến thằng bé ho khù khụ.
Qua kẽ răng sáng bóng của mình, Lockhart bảo:
"Cười tươi lên Harry! Hai chúng ta gộp lại thì dư sức lên trang nhất."
"Thưa ông." - Harry lên tiếng - "Tôi nhớ là tôi chưa đồng ý chụp hình, và nếu ông chụp tôi, tôi có thể kiện ông vì quyền xâm hại đời tư người khác."
Harry thấy gã Lockhart này chẳng khác nào một kẻ ba hoa. Gã trông khác hẳn những gì gã đã kể trong những cuốn tự truyện của gã. Harry có thể nhìn thấy ham muốn được nổi tiếng trong mắt gã khi nhắc đến trang nhất của tờ Nhật Báo Tiên Tri.
Lockhart làm ngơ lời nó nói, gã quàng cánh tay qua vai nó và kẹp chặt nó vào hông gã. Gã giơ tay ra hiệu mọi người im lặng và nói to:
"Thưa quí bà và quí ông, khoảnh khắc này thật phi thường biết bao! Đây là khoảng khắc tuyệt hảo để tôi gởi đến quí vị một thông báo nhỏ mà tôi đã hằng chờ đợi. Hôm nay, khi cậu Harry trẻ tuổi này bước vào nhà sách Phú quý và Cơ hàn, cậu ấy chỉ muốn mua quyển tự truyện của tôi – quyển sách mà tôi sẽ sung sướng ký tặng cậu ngay bây giờ, miễn phí…"
Đám đông lại vỗ tay rào rào. Lockhart lắc vai Harry mạnh đến nỗi cặp kiếng của nó tuột xuống tới chót mũi. Gã nói tiếp:
"Cậu ấy không hề biết rằng, chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ nhận được nhiều, rất nhiều hơn quyển sách của tôi, quyển Cái tôi màu nhiệm. Thực vậy, cậu ấy và bạn bè cùng trường sẽ tiếp xúc được cái tôi màu nhiệm bằng xương bằng thịt. Vâng, thưa quí bà và quí ông, tôi xin hân hạnh vui mừng thông báo rằng tháng chín này, tôi sẽ nhậm chức giáo sư môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám ở Hogwarts – học viện đào tạo phù thủy và pháp sư!"
Đám đông vỗ tay và hò reo chúc mừng, và Harry tự nhủ rằng "Thật là một trò hề" khi nhìn thấy mình được tặng toàn bộ tác phẩm của Gilderoy Lockhart. Nó tặng đống đó cho Ginny.
Trong lúc nó lôi thôi với gã Lockhart, có vẻ như là ông Weasley và ông Malfoy đã tình cờ gặp nhau, giờ thì họ đang cãi nhau.
“Choang” một tiếng, cái vạc của Ginny bay về phía ông Malfoy; bản thân ông Weasley cũng lao vào ông Malfoy, đấm ông này ngã ngửa vô một kệ sách. Hàng tá cuốn sách bùa chú đổ ầm ầm xuống đầu họ; Fred và George nhào lên:
"Nện hắn đi ba!
Bà Weasley thì hét:
"Đừng! Anh Arthur, đừng!"
Đám đông dồn cục lại phía sau, xô đẩy làm ngã đổ thêm nhiều kệ sách nữa. Thế là, người bán sách bèn la to:
"Quí ông làm ơn… làm ơn…"
Nhưng át tiếng tất cả là tiếng quát như sấm:
"Giải tán! Quí ngài, dừng tay lại…"
Lão Hagrid đang bươn bả len qua một biển sách. Trong nháy mắt, lão lôi cả ông Malfoy lẫn ông Weasley tách ra. Ông Weasley thì bị tét môi, còn ông Malfoy thì giập một mắt vì bị một cuốn Bách khoa toàn thư về các loại nấm độc nện trúng.
Sự việc kết thúc, ông Malfoy còn mỉa mai Weasley một hai câu rồi chỉnh lại vạt áo mà đi mất.
Harry lấy làm lạ. Với hiểu biết của nó về vị gia chủ Malfoy này sau cuộc gặp mặt lần đầu ở Borgin & Burkes, nó không nghĩ ông ta là loại người kích động lên đánh nhau với người khác như vậy, nó quay sang hỏi Ron:
"Ba bồ với ba Draco luôn như thế này hả?"
Ron nhìn Harry bằng ánh mắt kì quái:
"Tất nhiên là vậy rồi. Bộ bồ nghĩ có ngày ba mình với lão Malfoy kia khoác vai nhau tình thương mến thương hả?" - Thằng bé bị chính tưởng tượng của nó dọa cho rùng mình, Ron nói tiếp - "Nhà Malfoy ủng hộ thuần huyết và họ đâu có ưa gì Weasley. Tất nhiên, Weasley cũng không ưa lũ rắn độc Slytherin đó..."
Harry im lặng. Có lẽ là nó nghĩ nhiều.
Chuyến mua sắm kết thúc và họ về quán Cái Vạc Lủng. Harry tạm biệt đám bạn của nó và dùng bột Floo về lại căn nhà số 4 đường Privet Drive để chờ năm học mới.

---------------------------------------------------------

Chương này hơn 20 lượt bình chọn trong vòng hai ngày hứa sẽ bão chương. 🙈🙈🙈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro