Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Như bị lửa đốt bỏng tay, Harry giật nảy mình, tháo chiếc nhẫn trên tay ra, động tác nó quá nhanh, khiến cho vật kim loạt ma sát da thịt ngón tay tới phát đau, vết lằn tròn tròn trên ngón tay chỉ vương lại một phút rồi phai mất. Nó nhét  chiếc nhẫn vào trong hộp nhung rồi đóng lại, sau đó cất vào ngăn tủ, không ngờ lại nghe thấy một âm thanh va chạm nhỏ, một thứ tròn tròn nhỏ nhắn màu bạc rơi ra-- không phải là nhẫn, Harry ngồi xổm người xuống nhặt lên, nó liền thấy một cái bật lon.

Muốn biết nguồn gốc của cái bật lon này từ đâu ra cũng chẳng quá khó khăn, Harry ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo,  đầu ngón tay nó mân mê khuôn tròn nhỏ mỏng tang kia. Nó còn nhớ rõ cái hôm mà nó nhất quyết kéo Draco đến siêu thị của Muggle, mặt Draco hôm ấy thẳng căng như thể hắn sẽ bị đưa đi nhận thẩm phán vào giây tiếp theo nhưng hắn vẫn đi vào cùng Harry-- Harry phải thừa nhận rằng nhìn biểu cảm miễn cưỡng của Malfoy là một trong những thú vui cuộc sống của nó. Chính vì mặt Malfoy trông quá mắc cười nên nó đã hào phóng nói hắn có thể lấy bất kì thứ gì hắn muốn và để nó trả tiền, cái tên tóc vàng ấy liền đen mặt, hắn còn lầm bầm nói, Potter, đúng thật tôi ở nhờ nhà cậu, nhưng tôi cũng không cần cậu phải tiếp tế cho tôi.

Cái lòng tự trọng ngu ngốc của Malfoy các người, Harry bĩu môi nói, vậy được thôi, giờ cậu tự đi mà đến Gringotts đổi Galleons ra bảng Anh đi, xem lúc về tôi còn cho cậu bước vào nhà không.

Nói xong Harry liền ngẩn người, Draco cũng sửng sốt, câu nói của nó giống như  là làm nũng hơn là đùa cợt, bọn họ đã tiến triển đến tận loại quan hệ nào rồi? Harry không biết nữa, mặc dù bọn nó từng lăn lộn trên một chiếc giường, không chỉ một mà còn vài lần, tỉnh dậy lúc nào cũng tấy tay  tụi nó quấn lấy nhau, cúc áo Draco lộn xộn hệt như tóc Harry. Thú thật kỹ thuật của Draco không tồi, lúc trên giường cũng chăm sóc nó rất đỗi ôn nhu, nhưng mà cho tới giờ Harry cũng không nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ thân mật hơn với hắn, vậy lúc này bọn nó là như thế nào? Harry cau mày, máy móc nhét đồ vào xe đẩy hàng Draco đang giữ giúp, Draco lặng lẽ đi sau nó hai bước, đặt vỉ sữa chua thứ ba mà Harry đánh rơi trở lại kệ.

Tôi nói cậu có thể lấy bất cứ thứ gì cậu muốn, Harry ngẩng mặt lên, liền thấy Draco đang chiếm lấn hàng nhanh tay vứt mấy món đồ tụi nó vừa lấy lên quầy thu ngân.

Tôi không muốn bất cứ thứ gì cụ thể cả, Draco không cần nhìn lên nói, cứ như hắn nóng lòng muốn ra khỏi siêu thị lắm rồi.

Không được, cậu phải mua một cái gì đó, một cái thôi cũng được, Harry lại nổi tính cố chấp, nó giật lấy cái bao ca cao Draco đang cầm trong tay, không cho hắn để vào tiếp.

Tụi nó mắt to mắt nhỏ trừng nhau năm giây, không ai chịu nhường ai, cứ như mấy đứa trẻ mười tuổi giành đồ chơi, cuối cùng Draco thấy  người bán hàng Muggle đang ngơ ngác đứng bên cạnh, đành chọn nhượng bộ.

Cậu thắng, Potter, hắn nói với vẻ mặt bình tĩnh, cầm lấy một lon đồ uống ngẫu nhiên từ kệ gần quầy thanh toán nhất.

Tụi nó dảo bước trên con phố sáng ánh đèn neon, mỗi người đều cầm một túi đồ lớn, không nắm tay nhau-- tuyệt đối không bao giờ, nhưng tiết trời hơi lạnh, áo khoác của Harry lại không có túi, vì thế Draco nắm lấy tay nó mà nhét vào túi áo mình. Đi được một lúc Draco đột ngột dừng lại, đặt túi đồ xuống đất loảng xoảng một tiếng, nói Harry, tôi có thứ này cho cậu.

Tôi nhớ là trong cái túi cậu đang cầm có đựng trứng mà, hai mắt Harry mở to, không chút cảm xúc nói, tốt nhất là cậu đừng để chúng vỡ hết đấy nhá.

Sẽ không đâu, Draco không hề để tâm nói cho có lệ, hắn quay người lại chỗ túi đồ tìm kiếm một chút, cuối cùng lại lấy ra lon đồ uống kia. Hắn bẻ cái bật lon ra, sau đó không một lời giải thích mà nhét cái bật lon vào trong lòng bàn tay Harry.

Chậc... Malfoy, nói cho tôi biết cậu học cái trò này từ đâu đi. Harry kinh ngạc chớp chớp mi mắt, không để ý rằng mình đang vô thức bắt trước lại phong thái của Malfoy.

Bọn họ không phải đều làm như vậy sao... ừm... ý tôi là Muggle. Một cặp nam sinh và nữ sinh đang bụm miệng cười đi ngang qua tụi nó, Draco mất tự nhiên lấy tay xoa xoa mũi, ánh ánh màu lục biếc của Harry nhìn hắn chăm chú như cười như không khiến hắn thẹn quá hóa giận: Không phải thì trả đây!

Tôi đâu có bảo không phải, Harry khéo léo né hướng Draco vồ đến, nhưng cậu học chẳng đến nơi đến chốn gì cả!

Vậy đưa tay đây để tôi đeo cho cậu! Draco bực bội nói. Harry bật cười tiếp tục né tránh,  không may là chiếc túi đựng đồ nặng trịch trên tay lại cản trở chuyển động, Malfoy liền bắt được tay nó.

Bắt được cậu rồi, tên Potter ngốc này. Draco cười xấu xa nói. Harry chớp mắt khó hiểu nhìn, và giây tiếp theo,  nó đã bị Draco ấn lon nước vào môi rồi đổ vào miệng, túi đồ rơi xuống đất bộp một cái. Nó vô thức vừa nắm cánh tay của Draco kéo ra vừa liều mạng nuốt xuống chỗ nước ngọt, phần nước trào ra làm ướt hết vạt áo của nó, Harry tự hỏi con mẹ nó không biết chuyện quái gì đang sảy ra thế này, Malfoy rốt cuộc bị cái cái quái gì vậy, nó còn chưa kịp suy nghĩ, lon nước đã rời khỏi miệng, thay vào đó chính là môi Draco hung hăng dí vào mồm nó. 

Cậu điên rồi sao, Harry cố gắng đẩy hắn ra, thở hồng hộc nói, nó chật vật lấy cẳng tay lau cằm mình, đôi môi đỏ phồng đau rát.

Tôi đã muốn làm vậy từ lúc ở siêu thị rồi, Draco đáp lại, hắn niệm một bùa làm sạch, một tay cầm lấy tay Harry -- một tay cầm lấy cái bật lon -- rồi nhét cả hai về túi áo.

Bọn họ yên lặng đi bên nhau một lúc lâu.

Cậu có thể đeo nó giúp tôi, Harry nhỏ giọng nói.

Cái gì? Draco không nghe rõ.

Không có gì. Harry nhanh miệng nói, nó lặng lẽ buông tay ra, làm cho cái bật lon kia vùi sâu xuống đáy túi áo Draco.

___

Harry tựa vào cửa sổ, xem những chuyện liên quan đến Draco như một (một trong những) vấn đề triết lý nhân sinh khó hiểu nhất sau chiến tranh, mái tóc vốn lộn xộn của nó càng bị nó nắm đến rối tung. Nó nhìn ra kính cửa sổ vương đầy nước mưa, qua ánh đèn đường mờ nhạt liền thấy một bóng người cầm ô đen, không biết đã đứng đợi ở đấy biết bao lâu rồi.

Cổ họng của Harry dường như bị cái gì đó làm cho nghẹn lại, Draco thắng rồi, nó nghĩ, cuối cùng nó cũng thừa nhận rằng mối quan hệ của nó và bạn trai cũ vẫn còn lâu mới kết thúc. Nó thật sự nhìn không ra sự khác thường của Draco sao? Thật sự bị thư cú của Pansy và Blaise thuyết phục sao? Lúc Draco nói chuyện với Hermione bằng lò sưởi, nó thật sự đã ngủ sao? Nó từng nói mình ghét nhất là bị người khác lừa gạt, nhưng không phải chính nó cũng can tâm tình nguyện giúp đỡ Draco lừa gạt chính mình sao? Thậm chí cho dù có là bây giờ, chỉ cần Draco gõ cửa căn hộ này, nó cũng sẽ đi ra mở cửa cho hắn.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chớp đùng đoàng, Harry vô thức rùng mình. Nó nhìn thấy cửa căn hộ còn một kẽ hở, liền đi qua định đóng cửa lại lần nữa--

Draco lặng lẽ đứng bên ngoài, trong tay xách những túi đồ từ siêu thị Muggle mà tụi nó từng ghé qua. Ngọn đèn treo ngoài hiên nhà soi lên gương mặt hắn, ngũ quan vừa ôn hòa lại lạnh băng.

"Có tiện cho tôi vào không?" Hắn hỏi, "Tôi nghĩ em biết lúc ấy chúng ta đã chia tay thế nào."

"Anh khôi phục lại trí nhớ liền tự biết." Harry nhìn xuống, hơi hoảng hốt đóng cửa lại.

"Có thể tôi vĩnh viễn cũng không khôi phục được trí nhớ." Draco bình tĩnh trả lời, tay hắn chặn lại cửa, "Nếu em kiểm tra hồ sơ bệnh án của tôi rồi em nên biết chứ."

Harry tròn mắt ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro