#2
Harry đứng đó, cảm giác đau đớn lan tỏa trong từng thớ thịt khi Draco buông những lời lẽ lạnh lùng, tàn nhẫn. Trong phút chốc, thế giới xung quanh cậu như thu nhỏ lại, chỉ còn tồn tại duy nhất hai người, cậu và Draco. Đôi mắt xám lạnh lùng của Draco như đâm thẳng vào cậu, không chút thương xót.
" Mày nghĩ tao sẽ bao giờ để mắt tới mày sao? " - Draco cười khẩy, giọng nói vang lên đầy mỉa mai.
" Mày thật ngây thơ, Potter. Mày đúng là đứa trẻ ngu ngốc."
Những lời nói đó đâm sâu vào lòng Harry như hàng ngàn mũi kim, mỗi từ thốt ra như thêm một nhát cắt vào niềm hy vọng mong manh mà cậu vẫn còn giữ.
Cậu đã không dám hy vọng quá nhiều, nhưng cũng không thể ngăn bản thân tin rằng có thể, chỉ một chút, Draco sẽ không đáp lại cậu bằng sự khinh miệt tuyệt đối. Nhưng hiện thực trước mắt đã nghiền nát mọi ảo tưởng đó.
Draco tiếp tục, giọng nói như từng nhịp gõ nặng nề vào trái tim đã mỏng manh của Harry.
" Mày chẳng có gì đặc biệt. Tất cả mọi người xung quanh mày có thể tôn thờ mày, Potter, nhưng tao thì không. ,"
" Tao chưa bao giờ muốn điều đó, và tao cũng chẳng cần cái sự hâm mộ ngu ngốc của mày. "
Harry siết chặt nắm đấm, đôi tay run rẩy. Cậu cảm thấy máu nóng dâng lên trong người, nhưng không phải là sự giận dữ, mà là sự nhục nhã.
Cậu không muốn để lộ bất cứ cảm xúc yếu đuối nào trước mặt Draco. Cậu đã quá quen với việc bị Draco công kích bằng những lời chế giễu, nhưng lần này, mọi thứ dường như đau đớn hơn rất nhiều.
" Cút đi, Harry. " - Draco nói, giọng lạnh băng, đôi mắt không hề dao động.
" Tao không có thời gian cho mấy trò trẻ con này đâu. "
Harry không nói thêm được lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Draco. Cậu cảm thấy như toàn bộ thế giới của mình đang sụp đổ. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra rằng mình đã mạo hiểm tất cả, nhưng không nhận lại được gì ngoài sự sỉ nhục.
Cậu quay bước, rời khỏi nơi mà chỉ một phút trước, cậu còn đứng đó với một trái tim đầy hy vọng.
Bước chân Harry nặng trĩu khi cậu đi khỏi, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như thể sắp nổ tung. Cậu không hiểu tại sao lại đau đớn đến thế. Đó không phải lần đầu tiên Draco chế giễu cậu, nhưng lần này khác.
Lần này Harry đã để lộ quá nhiều, đã mở rộng lòng mình chỉ để bị dập tắt không thương tiếc.
Cậu bước ra khỏi lâu đài, tiến về phía bờ hồ, nơi nước vẫn lặng sóng, phẳng như một tấm gương.
Harry ngồi xuống bên bờ, nhìn chằm chằm vào mặt nước. Hình ảnh của cậu phản chiếu dưới nước, mờ nhạt và yếu đuối.
" Mình thật ngu ngốc. " -'Harry lẩm bẩm.
" Tại sao mình lại tin rằng nó có thể khác đi?.
Lòng cậu như bị đè nặng bởi nỗi thất vọng và nhục nhã. Đôi mắt bắt đầu cay xè, nhưng Harry kiên quyết không để nước mắt rơi.
Cậu không thể khóc, không phải vì Draco. Cậu không thể để cậu ta có được niềm vui khi thấy cậu đau khổ.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, Harry cũng không thể ngăn mình nhớ lại ánh mắt khinh thường của Draco, giọng cười cợt nhả đầy tàn nhẫn.
Mỗi lời nói của hắn như vang vọng trong tâm trí cậu, không ngừng ám ảnh, như những cơn sóng vô hình đánh mạnh vào trái tim cậu.
Harry ngồi im bên bờ hồ trong suốt buổi chiều, để mặc cho cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi sương của nước. Cậu cảm thấy bản thân như đang chìm dần vào nỗi cô đơn vô tận, một cảm giác mà cậu đã phải đối mặt trong suốt cuộc đời mình, nhưng giờ đây nó trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
[...]
Ánh sáng từ hàng ngàn ngọn nến lung linh trên cao trong Sảnh Đường của Hogwarts, nhưng Harry chỉ cảm nhận được bóng tối bên trong mình. Không khí của bữa tiệc đầu năm thật náo nhiệt và vui tươi, nhưng tâm trí cậu như bị mắc kẹt trong vòng xoáy của những lời chế giễu của Draco từ ngày hôm qua.
Những lời nói đó không ngừng vang lên trong đầu cậu, như thể mỗi lần nghe lại chúng, nỗi đau trong lòng lại sâu thêm.
" Harry, cậu ổn chứ? " - Hermione hỏi, giọng cô dịu dàng nhưng đầy lo lắng khi nhận ra sự vắng lặng trong đôi mắt cậu.
Harry không đáp ngay. Cậu liếc nhìn cô bạn, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, nhưng nụ cười đó không thể giấu được sự mệt mỏi và nỗi đau đang chất chứa trong lòng.
"Tớ ổn," - cậu nói khẽ, giọng cậu nghèn nghẹn.
"Tớ chỉ cần thời gian để suy nghĩ."
Hermione nhìn cậu chăm chú, rõ ràng không tin vào câu trả lời của Harry, nhưng cô không muốn ép cậu. Ron ngồi bên cạnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ngồi nhai miếng bánh của mình một cách vô tư.
Nhưng ngay cả sự hài hước quen thuộc của Ron cũng không thể làm Harry cảm thấy khá hơn.
"Tớ biết chuyện hôm qua với Draco đã làm cậu buồn. " ,- Hermione nói nhỏ, cố gắng an ủi.
"Nhưng cậu không nên để hắn làm cậu tổn thương như vậy. "
"Hắn ta chẳng đáng đâu."
Harry gật đầu yếu ớt, nhưng cậu không thể ngừng suy nghĩ về Draco. Đôi mắt xám lạnh lùng, giọng nói đầy khinh bỉ đó mọi thứ cứ mãi lởn vởn trong tâm trí cậu.
Draco không chỉ làm cậu tổn thương vì những lời lẽ tàn nhẫn mà còn bởi vì, sâu thẳm bên trong, Harry biết mình vẫn quan tâm đến cậu ấy. Và đó chính là điều làm nỗi đau càng trở nên khó chịu đựng hơn.
Ron, dù không hoàn toàn hiểu hết tình huống, vẫn cố gắng giúp.
"Harry, cậu phải bỏ qua chuyện của Draco đi," - cậu ta nói, ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn.
"Cậu ta luôn thích làm cậu tức giận. Đừng để hắn thắng thế."
Harry lại gật đầu, lần này mạnh mẽ hơn. Nhưng trong lòng cậu, mọi thứ không đơn giản như Ron nghĩ. Đối với Harry, Draco không chỉ là một kẻ thù, một đối thủ. Cậu đã nghĩ rằng có thể có một điều gì đó hơn thế giữa họ, rằng có thể Draco không thực sự căm ghét cậu.
Nhưng bây giờ, tất cả những hy vọng đó đã tan biến, để lại một khoảng trống mà Harry không biết phải lấp đầy bằng cách nào.
Giữa dòng suy nghĩ miên man, một tiếng cười vang lên từ bàn Slytherin. Draco, như thể cảm nhận được ánh mắt của Harry, quay lại, nụ cười kiêu ngạo trên môi. Hắn đứng dậy, nhếch mép nhìn về phía bàn Gryffindor.
" Nhìn kìa, Potter! Trông mày như bị ai đó dẫm đạp. "
" Có phải là do tao không? " - Draco nói to, giọng châm biếm vang lên khắp Sảnh Đường.
Những người xung quanh bắt đầu xì xào, chú ý đến lời nói của hắn.
Harry ngước lên, đôi mắt chạm phải ánh nhìn của Draco. Một cơn giận dữ dâng trào trong lòng cậu, nhưng cậu không muốn gây sự giữa bữa tiệc đầu năm. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế bản thân.
" Cậu thấy vui khi làm người khác đau khổ sao, Draco? " - Harry nói, giọng cậu bình tĩnh nhưng lạnh lùng.
Draco cười to hơn, đôi mắt lóe lên sự thích thú.
" Tao chỉ thấy vui khi thấy mày thất bại, Potter. "
" Mày nghĩ mày có thể trốn tránh sự thật à "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro