Chapter 9 (2)
Harry lập tức dựng tóc gáy và đứng cao hơn một chút, một ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực. Cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều với việc Hội đồng quản trị tấn công cậu và bỏ mặc người bạn đời của mình.
Draco chỉ nheo mắt đáp lại và vẫn điềm tĩnh khi trả lời. "Và như tôi đã giải thích với ngài Hipwell, tôi thừa nhận rằng quá trình này không được thực hiện theo cách thông thường và đã xin lỗi về sự sai sót, nhưng chuyện gì đã qua thì cho qua đi, và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta chỉ muốn tiến về phía trước theo cách tốt nhất có thể thực hiện bây giờ. "
"Ngươi nên bị trừng phạt!" Lorcan rít lên.
"Hipwell," Hugh cảnh cáo xen vào. "Đây không phải là một hành vi phạm tội đáng bị trừng phạt. Tiết lộ bí mật của chúng ta là một hành vi vi phạm không thể tha thứ nhưng không phải khi nó được tiết lộ với một người bạn đời đã định. Họ rõ ràng có mối ràng buộc và không ở đây để lừa dối chúng ta."
"Đúng nhưng nó đã tiết lộ sự tồn tại của người dân chúng ta cho Harry Potter!" Lorcan thốt lên, mất đi mọi sợi dây bình tĩnh mà cậu ta đã bám vào từ đầu đến giờ. "Quyết định bốc đồng của Malfoy để lên giường với Người được chọn giờ sẽ khiến chúng ta phải trả giá bằng cả mạng sống!"
Một tiếng vang lớn về sự đồng ý dường như đến từ một số thành viên đang tụ tập trong đám đông.
Đôi môi của Harry hé mở vì sự tức giận nhưng một cái siết chặt vào tay từ Draco khiến cậu phải kiềm chúng lại khi quay sang người bạn đời của mình. Draco khẽ lắc đầu, đôi mắt rõ ràng đang dụ dỗ Harry kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.
Harry mím môi lại và giữ lấy lưỡi mình, biết rằng mình sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn nếu tính tình của cậu bộc phát.
Sự nhẹ nhõm hiện lên trong đôi mắt xám trước khi Draco quay lại phía trước. "Tôi tin rằng Harry đã nói về tác động đó, ngài Hipwell," cậu ấy nói, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lùng. "Em ấy không muốn tiết lộ bí mật của chúng ta, hoặc gây hại cho bất kỳ ai trong chúng ta."
"Nếu không có nó, tất cả chúng ta sẽ được tự do!"
Harry cảm thấy như thể mình đã bị tát vào mặt. Tất nhiên, một số người trong số này đã hy vọng rằng Voldemort sẽ chiến thắng trong cuộc chiến để họ có thể sống cuộc sống của mình mà không bị giới hạn. Harry đã chiến đấu hết mình - thậm chí hy sinh mạng sống của mình - nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì đối với họ vì họ thực sự không muốn Harry thành công.
"Chúng ta sẽ không bao giờ được tự do dưới triều đại của hắn ta."
Harry ngạc nhiên quay đầu nhìn Lucius.
"Chúa tể Hắc ám đã hứa nhiều điều mà hắn không có ý định làm theo," Malfoy tiếp tục đều đều. "Hắn ta không phải là một phù thủy sẽ giữ lời hứa của mình và hắn đã giết nhiều người hầu trung thành để đạt được những gì hắn mong muốn."
Harry thấy nét mặt của Draco thoáng qua nỗi buồn và biết người bạn đời của mình đang nghĩ đến Snape.
"Hắn cũng không thể chịu đựng được ý nghĩ có ai đó được coi là cao cấp hơn hoặc kỳ dị hơn hắn," Lucius cố ý nói. "Ngài có thực sự tin rằng hắn sẽ cho phép người dân chúng ta tồn tại mà không bị bất kỳ cản trở nào không? Một nhóm người đặc biệt mà hắn không phải là một phần trong số đó? Bao lâu trước khi hắn buộc mình trên một người Omega – một người trong chúng ta? Liệu chúng ta có thể thi hành bản án về những việc làm sai trái của hắn không?"
Harry trố mắt; cậu không thể tin rằng cha của Draco thực sự đang bảo vệ mình.
"Tất nhiên là chúng ta sẽ làm như vậy," Lorcan đáp lại, nhưng giọng điệu tự tin của cậu ta đã đạt đến một mục đích nào đó. Cậu ta lắc đầu. "Nhưng đó không phải là những gì đang được xét xử ở đây hôm nay-"
"Tôi không nghĩ có ai bị xét xử ở đây hôm nay cả," Narcissa xen vào một cách lạnh lùng. "Hội đồng quản trị ở đây để gặp Harry và cho phép cậu ấy có cơ hội trả lời bất kỳ câu hỏi nào hoặc tạm dừng bất kỳ sự dè dặt nào mà các ngài có thể có."
"Bà ấy nói đúng, Lorcan," Hugh Sloane xen vào, nhìn về phía thành viên Hội đồng quản trị với vẻ không tán thành. "Nếu cậu không thể thực hiện nghi vấn của mình một cách tôn trọng, thì tôi sẽ phải yêu cầu cậu rời đi. Hãy để tôi nhắc lại với mọi người ở đây," ông nói lớn, nhìn vào phần còn lại của phòng khiêu vũ đông đúc với một cái nhìn sáng suốt. "Harry Potter không bị xét xử ở đây ngày hôm nay. Ngài ấy đã kết giao với một người trong số chúng ta và ngài ấy ở đây để được chấp nhận vào Gia tộc của chúng ta. Chúng ta chỉ muốn ngài ấy giữ lời tuân thủ luật của chúng ta - và ngài ấy đã thực hiện điều đó. Câu hỏi của chúng ta đặt ra là để chúng ta có thể hiểu rõ hơn về ngài Potter một chút, và có thể truyền đạt sự thông thái của chúng ta về những vấn đề mà chúng ta có thể cần xem xét khi tham gia vào mối quan hệ này. "
"À vậy đó hả?" Lorcan cáu kỉnh. "Chúng ta chỉ cần cho phép nhà Malfoys làm bất cứ điều gì họ muốn và nhận lại cái hậu quả chết tiệt?"
"Cậu đang vượt giới hạn đấy, Hipwell," Hugh Sloane đáp lại một cách sắc bén.
"Tôi nói chúng ta hãy Obliviate Potter!"
Đôi mắt của Harry mở to và cậu lùi lại một bước, bàn tay xoay về phía cây đũa phép của mình.
Draco ngay lập tức bước tới trước mặt Harry, chặn Harry khỏi tầm nhìn của Hội đồng quản trị khi cậu ấy rút đũa phép và không do dự nhắm thẳng vào Lorcan.
Harry liếc nhìn về phía sau khi một số con mèo đang đi lại phát ra những tiếng gầm gừ tỏ vẻ không hài lòng, như thể đang chực chờ lao tới.
Cậu bỗng thấy mình rất phơi phới và rất con người.
"Hipwell! Vậy là đủ rồi! Cậu đang làm phật lòng Gia tộc của chúng ta với hành vi này và tạo ấn tượng ban đầu rất tệ. Cậu sẽ không nói bất cứ thứ gì trong phần còn lại của cuộc họp này và đó là mệnh lệnh!"
Vẻ mặt của Lorcan rất mơ hồ nhưng cậu ta đã làm theo lời của ngài chủ tịch và ngồi lại, khoanh tay trước ngực, mặt đỏ bừng.
Hugh Sloane thở ra và quay lại Harry, lúc này đang nhìn chăm chú qua vai Draco. "Tôi xin lỗi ngài Potter, xin đừng đánh giá tất cả Nundu dựa trên đứa trẻ này. Cậu ấy vẫn là người mới tham gia Hội đồng quản trị và tôi sợ rằng quyền lực đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu ấy một chút."
Draco cất đũa phép nhưng vẫn nhìn Lorcan khi Harry từ từ bước ra đứng bên cạnh cậu ấy một lần nữa.
Harry lưu ý rằng cả Lucius và Narcissa cũng đã rút đũa phép của họ ra. Draco đã không nói dối khi nói rằng gia đình cậu ấy sẽ đứng về phía họ khi đứng trước Hội đồng quản trị.
"Tất nhiên," Harry trả lời một cách thận trọng, vẫn còn cảm thấy căng thẳng.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục ngay bây giờ." Hugh nở một nụ cười kín kẽ và quay sang thành viên cuối cùng trong bàn. "Bagnold, cô có câu hỏi nào cho ngài Potter đây không?"
Người phụ nữ lớn tuổi không cười nhưng ánh mắt của cô ấy đầy thiện cảm và Harry cảm thấy sự căng thẳng của mình được giải tỏa một chút.
"Chào buổi tối ngài Potter, thật vui khi được làm quen với ngài," cô nói khẽ. "Tôi không có bất kỳ sự dè dặt nào về tính cách của ngài; Tôi biết ngài sẽ không cố ý gây hại cho người của chúng tôi. Tuy nhiên, tôi lo lắng rằng ngài đã chọn một người bạn đời khá nhanh. Tôi biết ngài đã không đăng ký trạng thái Omega của mình với Bộ vì tôi làm việc trong Bộ phận Quy định và Kiểm soát của Sinh vật Huyền bí. "Cô dừng lại và nở một nụ cười nhỏ để phá vỡ phong thái điềm tĩnh của mình. "Chúng tôi muốn có ai đó ở bên trong để theo dõi những thứ mà ngài thấy."
Harry gật đầu nhưng quá căng thẳng để đáp lại bằng một nụ cười.
"Nếu không đăng ký với Bộ, ngài sẽ không nhận được sự chú ý hoặc đề xuất từ những Alphas khác ngoài số ít những người có thể ở trường của ngài. Ngài phải thừa nhận rằng đó không phải là một nguồn rộng rãi để chọn một người bạn đời." Ánh mắt cô lướt qua Draco rồi quay lại. "Không có nghĩa là Malfoy trẻ tuổi không phải là một lựa chọn tuyệt vời, nhưng ngài hiểu sự lo lắng của tôi chứ?"
Harry nuốt nước bọt, cố gắng tiết một ít nước bọt vào miệng sau những lời buộc tội gay gắt của Lorcan.
"Tôi hiểu," cậu nghiêm túc đáp, không ngại nói ra điều này từ tận đáy lòng, mặc kệ tất cả mọi người trong căn phòng giờ đang chăm chú lắng nghe từng lời cậu nói. "Có một vài Alpha ở Hogwarts mà tôi nghĩ tổng cộng là sáu người, nhưng Draco là người duy nhất mà tôi cảm thấy bị thu hút. Tôi đã nhận được sự chú ý từ một số người khác nhưng họ không cho tôi được cảm giác giống như Draco. Mặc dù chúng tôi chỉ ở bên nhau thời gian ngắn nhưng chúng tôi đã học cùng nhau từ năm mười một tuổi, và trong suốt những năm đó, chúng tôi luôn quan tâm đến đối phương nhưng không bao giờ nhận ra lý do tại sao cho đến khi chúng tôi kế thừa huyết thống. Mặc dù nó có vẻ vội vàng đối với mọi người nhưng thật sự thì chuyện này đã xảy ra trong một thời gian dài."
"Và cậu đồng ý?" Perpetua nói, quay sang Draco với vẻ thích thú.
"Đúng vậy, tôi..." Draco dừng lại và liếc nhìn Harry, một nụ cười nhếch mép trìu mến thoáng qua trên môi cậu ấy. "Em ấy là người bạn đời hoàn hảo đối với tôi."
Harry không thể không mỉm cười đáp lại, dây thần kinh thả lỏng.
"Và cậu đã chính thức đánh dấu ngài ấy?"
Harry ngay lập tức thoát khỏi ánh mắt ấm áp của Draco khi chàng trai tóc vàng đông cứng lại; dường như đây là lần đầu tiên cậu ấy không nói được lời nào trong suốt buổi tối. Việc Harry cương quyết từ chối bị cắn và bị đánh dấu dường như là một quyết định khủng khiếp và có vẻ không tốt đối với những người đang tụ tập trong căn phòng đó, tất cả những người này có lẽ không có bất kỳ vấn đề nào với hành động đánh dấu đó.
Cậu nhanh chóng quay sang Bagnold.
"Anh ấy vẫn chưa, nhưng anh ấy sẽ làm được. Sẽ rất sớm thôi," Harry đáp lại một cách chắc chắn. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Draco dành cho mình nhưng cậu không nhìn qua.
Bagnold mỉm cười, vẻ hài lòng, và Harry biết mình đã quyết định đúng. Đó chỉ là một sự hy sinh mà cậu sẽ phải thực hiện để giữ cho mọi người hạnh phúc.
"Và ngài có muốn có con không, ngài Potter?" cô hỏi, vẫn mỉm cười.
"Vâng, rất nhiều," Harry trả lời, thư giãn. Cậu có thể cảm nhận được cuộc họp sắp kết thúc và cậu gần như rất thích thú với sự nhẹ nhõm này.
"Rất nhiều?"
Harry ngước nhìn tiếng thì thầm lặng lẽ của Draco để thấy vẻ thích thú trên khuôn mặt người bạn đời của mình.
Harry cười toe toét đáp lại. "Đúng vậy. Rất nhiều", cậu nhấn mạnh.
"Chà, tôi nghĩ đó là tất cả những gì chúng ta cần biết lúc này," Hugh Sloane vỗ tay tuyên bố, mỉm cười nhìn hai người bạn đời. "Tôi tin rằng điều này đã kết thúc cuộc họp của chúng ta vào tối nay. Câu trả lời của ngài đã làm hài lòng Hội đồng quản trị, ngài Potter và tôi cảm ơn sự tham dự của ngài. Hãy hòa nhập với mọi người; Tôi tin là chủ nhà của chúng ta đã cung cấp một số thức uống giải khát để ngài thưởng thức."
Harry thở ra nhẹ nhõm và ngồi xuống bên cạnh Draco. "Merlin, em rất vui vì chuyện đó đã kết thúc," cậu khẽ thốt lên.
Draco choàng tay qua người Harry và cúi xuống thì thầm vào tai cậu. "Dụ đánh dấu là sao? Em đổi ý rồi à?"
Harry rùng mình khi Draco hôn lên cổ cậu, để răng cậu ấy cạ nhẹ lên bề mặt da của mình.
Trước khi Harry có thể phản ứng lại, cha mẹ của Draco đã đến gần. Narcissa có vẻ hài lòng và ngay cả Lucius cũng có vẻ hài lòng.
"Con làm tốt lắm, Potter," Narcissa nhận xét, đặt bàn tay lên vai cậu thoáng qua.
"Cảm ơn," Harry trả lời, biết ơn sự ủng hộ của bà.
Harry cảm thấy Draco căng thẳng ở bên cạnh mình và liếc nhìn đầy quan tâm.
Người bạn đời của cậu dường như đang cau có với đám đông hiện đang đi lang thang trong phòng và ngày càng tiến lại gần Harry hơn; hàng chục con mắt tò mò về Cậu-bé-sống-sót.
"Thư giãn đi Draco, sẽ chẳng ích gì nếu tỏ ra chiếm hữu trong đám đông này vào tối nay," Lucius thì thầm với con trai mình, ánh mắt nhìn về phía các thành viên trong Gia tộc đang lang thang xung quanh. "Con biết rằng họ sẽ cảm thấy tốt hơn khi gặp người bạn đời của con và tự mình đánh hơi cậu ta."
Harry gần như cười toe toét thích thú khi Draco phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ thì thầm trước khi mím chặt môi.
"Ngài Potter?"
Harry quay lại và thấy một quý ông lớn tuổi đang đứng cạnh họ, một tay cầm chiếc mũ nhàu nhĩ và tay kia nắm chặt lấy một cô gái trẻ trông không quá mười tuổi.
Harry mỉm cười với họ.
"Xin chào," cậu chào hỏi. "Hãy gọi tôi là Harry."
Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười và ngay lập tức ngừng sờ soạng với chiếc mũ đã hỏng của mình. "Chào buổi tối, Harry, tôi là Stuart Goodfellow và đây là cháu gái của tôi, Gemma."
"Rất vui được gặp ngài," Harry bắt tay Stuart rồi cúi xuống ngang tầm mắt với cô gái nhỏ. "Và rất vui được gặp em, Gemma. Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai tuần nữa em sẽ được chín tuổi," cô bé ngượng ngùng đáp, giấu nửa mặt vào tay áo ông ngoại.
"Chà, chúc mừng sinh nhật sớm nhé," Harry trả lời.
Gemma cười khúc khích và Harry cười toe toét với cô trước khi đứng thẳng một lần nữa.
"Rất nhiều?" Draco thì thầm vào tai cậu với một nụ cười nhếch mép.
Harry cười và thúc cùi chỏ vào Draco. Cậu tự hỏi liệu Gemma có phải là người Nundu hay không và liệu đó có phải là một câu hỏi lịch sự khi hỏi ai đó hay không.
"Tôi nghĩ chúng tôi đã chiếm đủ thời gian của cậu rồi Harry Potter," Stuart nói, có vẻ rất vui khi được gặp cậu. "Cháu gái của tôi muốn gặp cậu và tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất vui vì cậu ở đây. Chúng tôi có thể sử dụng nhiều phù thủy tử tế hơn trong Gia tộc của mình."
"Harry Potter!"
Harry giật mình khi ai đó nắm lấy tay cậu và lắc tay cậu lên và xuống một cách mạnh mẽ, xoay cậu ra khỏi Stuart và Gemma khi họ biến mất trong đám đông. Trên thực tế, cậu có thể nghe thấy tiếng quai hàm kêu răng rắc của Draco khi cậu ấy nghiến răng và trừng mắt nhìn kẻ đang chõ mũi vào chuyện của người khác. Người này có lẽ chỉ hơn Harry và Draco vài tuổi và đang cười rất tươi.
"X-xin chào," Harry lắp bắp trước khi cẩn thận rút tay lại. "Erm, anh là ai?"
"Benjy," người đàn ông đáp nhanh, như thể không thực sự chú ý đến những lời thốt ra từ miệng mình. "Em có đôi mắt đẹp nhất trần đời."
Cậu bị mất cảnh giác vì hành động đáng ngạc nhiên này, Harry ho, gần như nghẹt thở vì thích thú, nhưng nhanh chóng bị phân tâm bởi âm thanh gầm gừ phát ra từ người bạn đời của mình. Cậu chớp lấy cơ hội và đặt tay lên tay Draco, cố gắng trấn an cậu ấy giống như cách Narcissa làm với chồng mình.
"Cảm ơn Benjy, nhưng có lẽ anh nên lùi lại," Harry cười đáp. "Tôi không nghĩ người bạn đời của mình thoải mái với sự quan tâm của anh."
Draco im lặng nhưng vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn Benjy.
Benjy lần đầu tiên liếc nhìn Draco và chớp mắt. "Ồ, đúng rồi," cậu ấy nói ngập ngừng. "Rất vui được gặp cậu."
Harry cười khúc khích khi Benjy lao đi vội vã nhưng cậu ấy nhanh chóng bị thay thế bởi một Nundu khác. Và sau đó một người khác. Và một người khác.
Sự kiên nhẫn của Draco đã thực sự được thử thách khi hầu hết đám đông tụ tập dần dần để giới thiệu mình với Harry, một số khá nhanh chóng và lo lắng, trong khi những người khác có vẻ vui vẻ, sẵn sàng trò chuyện suốt đêm, mặc cho Draco đang cáu kỉnh đứng nhìn.
Harry thấy vẻ ghen tuông của Draco vô cùng thú vị, đặc biệt là vì bản thân cậu chàng tóc vàng có vẻ ngạc nhiên mỗi khi ngẩng đầu lên. Harry đã sớm có thể dự đoán thành viên nào của Gia tộc sẽ khiến cậu ấy khó chịu; nếu họ trẻ, hấp dẫn và là nam giới, thì Harry sẽ bắt đầu giới thiệu bằng cách nắm tay Draco hoặc vòng tay qua eo cậu ấy. Nó chắc chắn đã giúp xoa dịu những cảm xúc bất ổn của Draco.
Phần duy nhất mà Harry cảm thấy đặc biệt không thoải mái là khi các thành viên trong Gia tộc tiếp cận cậu trong hình dạng mèo của họ, thực tế xô ngã Harry khi họ quấn những cơ thể đầy lông to lớn xung quanh cậu và ngửi tóc của cậu. Cậu sẽ căng thẳng và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Draco trong suốt thời gian đó; tìm thấy sự thoải mái trong phong thái điềm tĩnh của Draco. Cậu biết chỉ vì họ ở dạng mèo, điều đó không nhất thiết là họ có ý thù địch hoặc sẽ tấn công ngay lập tức - đó chỉ là cách cậu cảm nhận.
Tất cả các con mèo đều có màu chung giống nhau nhưng mỗi con dường như có một số loại dấu hiệu hoặc đặc điểm để phân biệt chúng với một Nundu khác. Tuy nhiên, một số con có những đặc điểm rõ ràng hơn những con khác và Harry biết cậu sẽ mất nhiều thời gian để ghép con mèo với phù thủy. Ngoài đôi mắt xám của Draco, cậu không biết Draco có những đặc điểm nào khác có thể tách cậu ấy ra khỏi những người khác. Harry thề sẽ khiến Draco biến đổi sau đêm hôm đó để cậu có thể làm quen với hình dạng khác của người bạn đời của mình.
"Draco? Harry?"
Harry ngước lên để thấy Chủ tịch Hội đồng quản trị, Hugh Sloane, đang đứng cạnh họ. Nụ cười ngay lập tức vụt tắt trên khuôn mặt của Harry khi cậu bắt gặp vẻ mặt u ám của người đàn ông lớn tuổi hơn.
"Tôi cần nói chuyện riêng với cả hai người."
Harry đột nhiên cảm thấy sợ hãi đến tột độ nhưng Draco đã luồn một tay vào tay cậu và lặng lẽ dẫn cậu ra khỏi phòng khiêu vũ đông đúc, theo ngay sau Chủ tịch Sloane.
Ba người họ đi lên hành lang, một nơi đột nhiên khiến cậu cảm thấy quá lạnh và yên tĩnh sau tiếng ồn và nhiệt độ của phòng khiêu vũ, Harry nghĩ nó gần giống như một điềm báo. Họ bước vào một căn phòng trống quanh lối rẽ, nơi có hai yêu tinh đứng canh ngoài cửa.
Harry cau mày khi thấy Lucius và Narcissa đã ở trong phòng; Hai tay Narcissa đan vào nhau khi bà đi lại trước ngọn lửa. Lucius đứng yên sau một chiếc ghế bành, hai tay bóp chặt nó.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Draco hỏi, cau mày quay sang Hugh và kéo Harry vào bên mình một cách bảo vệ.
Hugh thở dài thườn thượt trước khi trả lời câu hỏi của Draco. "Tôi e rằng chúng tôi đã có một yêu cầu điều tra."
"Chống lại ai?"
"Chống lại cậu, Draco," ông ta đáp lại một cách dứt khoát.
Harry mở to mắt. "Để làm gì? Và chính xác thì điều đó có nghĩa là gì?" cậu hỏi, biết rằng chuyện này thật tồi tệ thông qua việc đánh giá bởi nét mặt ảm đạm trên khuôn mặt của họ.
Hugh giương đôi mắt nghiêm nghị để bắt gặp ánh mắt lo lắng của Harry. "Vì đã tấn công một người không phải Nundu ở nơi công cộng."
Harry cảm thấy như thể tim mình ngừng đập. Ngực cậu đau nhói khi cậu cố gắng thở để nói nên lời, để giải thích câu hỏi mà cậu đã nghi ngờ. "Đó không phải là ... bị trừng phạt bằng cái chết đúng không?"
Hugh Sloane gật đầu một cách dứt khoát và Harry nghĩ rằng phát bệnh vì điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro