Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 8 (3)

"Weasley?"

Harry nín thở khi Draco đến gần Ron ở Đại sảnh vào bữa sáng hôm sau. Cậu và Draco đã cùng nhau bước vào Đại sảnh, nắm tay nhau cho mọi người xem để xác nhận những tin đồn đã bay quanh lâu đài kể từ sự cố ở DADA hôm trước. Cả hai đều đồng ý cởi mở về mối quan hệ của mình và đối phó với những hậu quả không mong muốn khi chúng đến.

"Malfoy," Ron trả lời ngắn gọn, tay siết chặt cán thìa khi nhìn lên.

Harry nhận thấy Hermione đang cắn môi bên cạnh Ron, nhìn với ánh mắt lo lắng. Cậu quay lại với Ron, hy vọng người bạn của mình sẽ biết điều.

Draco hắng giọng, đôi mắt xám đảo qua chiếc bàn Gryffindor đang im ắng một lúc trước khi quay lại để nhìn mặt Ron. "Tôi muốn gửi lời xin lỗi về chuyện ngày hôm qua; tôi vẫn chưa quen với việc có một người bạn đời và tôi ... rõ ràng cần phải hành động theo bản năng của mình khi nói đến Harry và sự an toàn của em ấy."

Harry mỉm cười, Draco đang cư xử cứng nhắc và trang trọng đến mức khiến cậu muốn bật cười. Cậu ấy là một con người hoàn toàn khác sau những cánh cửa đóng kín khi chỉ có hai người họ ngồi trên giường của mình, không mặc gì cả và luồn những ngón tay vào tóc hay vuốt đôi bàn tay ấm áp lên làn da trần, nói và trao đổi những câu chuyện và chọc cười nhau...

Harry cũng cảm thấy hơi ấm dâng trào trong lồng ngực khiến cậu muốn mỉm cười và kéo người bạn đời của mình trở về phòng của họ để trốn tránh phần còn lại của thế giới một lần nữa.

"Harry?"

Harry chớp mắt và quay lại với chính mình, nhận thấy rằng cả Ron và Draco đều đang nhìn mình với vẻ chờ đợi.

"Xin lỗi, cái gì cơ?"

Ron đảo mắt và liếc Draco. "Tôi nghĩ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu ấy đã trả lời cho câu hỏi của tôi."

Harry cau mày, nghi ngờ rằng cậu nên tỏ ra xấu hổ khi nhìn thấy nụ cười tự mãn của Draco và sự bực tức của Ron.

"Được rồi, Malfoy," Ron nói, đặt thìa xuống cạnh bát cháo đang ăn dở của mình. "Tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện miễn là cậu đối xử tốt với Harry và không tung cho tôi một cái hex chết tiệt nào một lần nữa." Cậu ấy chìa tay ra và chờ đợi.

Nụ cười nhếch mép của Draco vẫn giữ nguyên vị trí khi cậu ta đưa tay ra nhận cái bắt tay. "Tôi sẽ cố gắng hết sức Weasley."

Harry khịt mũi và nhìn Hermione. Cô ấy giấu một nụ cười toe toét trong tách trà của mình khi cô ấy quay đi đối mặt với bàn ăn một lần nữa, giả vờ thờ ơ như thể cô ấy - và những người còn lại trong bàn - không hề chú ý lắng nghe từng từ mà Draco nói. Cậu biết cô có nhiều khả năng cũng nghĩ giống cậu: rằng Ron và Draco sẽ lại cãi nhau vào cuối tuần.

"Đói bụng không Harry?" Draco hỏi, phá vỡ những suy nghĩ đang phân tán của cậu.

"Ừm, thực ra thì rất đói." Harry định bước qua chiếc ghế dài trước mặt và ngồi xuống thì cậu chợt nhận ra rằng họ chưa bàn đến việc ngồi cùng bàn ăn nào trong bữa ăn.

"Ở đây là được rồi," Draco thì thầm vào tai cậu với một nụ cười vui vẻ.

Cả bàn nhìn họ thích thú khi họ ngồi vào chỗ.

"Chúng ta sẽ ở bên bàn nhà Slytherin sau?" Harry đề nghị khi cậu chất đầy thức ăn vào đĩa của mình. Cậu dường như chết đói sau tất cả các hành động của ngày hôm qua.

"Đồng ý," Draco dễ dàng chấp nhận. Cậu ta với lấy đĩa xúc xích, trừng mắt nhìn một trong hai học sinh năm hai đang công khai nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Cậu học sinh mở to mắt và nhanh chóng quay đi với một tiếng rít. Draco nhếch mép hài lòng trước khi lịch sự đưa một ít xúc xích cho Harry.

Harry chỉ lắc đầu với người bạn đời của mình và nhận thức ăn. Một số điều về Draco Malfoy sẽ không bao giờ thay đổi và, Merlin, cậu thực sự thích nó theo cách đó.

"Hôm nay bồ cảm thấy thế nào, Harry?" Hermione hỏi, đóng quyển sách đang mở trên bàn bên cạnh cô ấy.

"Mình thấy khỏe hơn rồi, cảm ơn bồ," Harry trả lời khi thêm Marmite vào bánh mì nướng bơ của mình. Cậu biết những người còn lại trong bàn sẽ nghĩ rằng cô ấy chỉ đơn thuần ám chỉ sự việc Stinging Hex chứ không phải cậu đã lên cơn phát tình ngày hôm qua. May mắn thay sự thật đó vẫn được giữ bí mật.

"Căn phòng mới thế nào?" Ron hỏi trong khi ngoạm một ngụm trứng chưng. "Phòng ký túc xá sẽ không giống như vậy nếu không có bạn đời."

"Mình biết, mình đã ở cùng phòng với cậu sáu năm rồi," Harry đáp lại một cách dứt khoát, rồi liếc nhìn Draco. "Nhưng... thay đổi có thể tốt," cậu nói thêm với một nụ cười nhăn nhở.

Draco nở nụ cười đáp lại trước khi nhấp một ngụm trà, cảm thấy hết sức thoải mái và tự nhiên như ở nhà sau chiến tuyến của kẻ thù.

Bữa sáng bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của bài báo buổi sáng; hàng tá những chiếc phong bì nhiều màu và những tờ báo cuộn lại được mang trên mình hàng chục con cú bay vút qua Hội trường rộng lớn.

Harry, Ron và Hermione tiếp tục ăn sáng. Cả ba người trong số họ đã tẩy chay Nhật Báo Tiên Tri kể từ sau chiến tranh, khi nó bắt đầu in những thứ hoàn toàn là rác rưởi về cuộc sống hàng ngày của Harry.

Harry quay lại khi nghe Draco sặc trà và nhìn thấy chàng trai tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào trang đầu của cuốn Nhật Báo Tiên Tri đối diện với họ. Cậu nhìn theo ánh mắt của Draco và chính mắt cậu cũng mở to vì kinh ngạc: nhìn chằm chằm ngược lại cậu là bức ảnh của Harry và Draco được chụp trong các phiên tòa của Tử thần Thực tử, khi Harry nói thay cho Draco và mẹ cậu ấy. Vòng lặp lặp đi lặp lại của bức ảnh chỉ đơn thuần cho thấy họ đang liếc nhìn nhau với một biểu cảm khác thường có thể là ánh mắt lườm hoặc thờ ơ bướng bỉnh, nhưng tiêu đề lại hét lên "Omega nam Harry Potter và Bạn đời Tử thần Thực tử!"

"Tất nhiên bồ là nam, họ có thực sự cần đánh vần phần đó không?" Hermione đảo mắt nói.

"Nhanh quá..." Harry thốt lên khi Draco cúi xuống bàn và giật tờ giấy trực tiếp ra khỏi tay Neville.

"Này! Tôi đang đọc đó Malfoy!"

Harry nhìn Neville vẻ hối lỗi trước khi dựa vào vai Draco để đọc.

"Nó nói gì vậy?" Ron sốt ruột hỏi.

"Người Được Chọn và anh hùng xuất chúng của chúng ta, Harry Potter," Harry đọc to, giọng điệu ngay lập tức chuyển sang khinh bỉ "một lần nữa gây xôn xao vì địa vị Omega mới được phát hiện của mình. Cậu-bé-sống-sót đã được mười tám tuổi vào mùa hè vừa qua và, điều này đã được phát hiện gần đây, cậu ấy đã kế thừa huyết thống của mình với tư cách là một Omega. Cậu ấy là Omega nam đầu tiên trong hơn một trăm năm- "

"Thật là một đống rác rưởi," Hermione ngắt lời với vẻ kinh tởm. "Điều này đã không xuất hiện hơn một trăm năm rồi."

"- và bây giờ bạn đời của cậu ấy không ai khác ngoài Draco Malfoy, con trai của Lucius Malfoy. Trang viên Malfoy hiện đang bị quản thúc vì những hành động đáng trách của mình trong chiến tranh. Làm sao Harry Potter có thể vào một gia đình có quá khứ đen tối như vậy? Một nguồn đáng tin cậy thân cận với Potter đã nói rằng Harry và Draco Malfoy chưa bao giờ là bạn và thậm chí còn được coi là đối thủ của nhau. Người ta tự hỏi liệu đứa trẻ mồ côi tội nghiệp của chúng ta có bị lung lay bởi niềm khao khát sâu thẳm về một gia đình của riêng mình, bất kể gia đình đó là ai hay ý định thực sự của chàng trai trẻ Malfoy là gì- "

Harry ngừng đọc và giật lấy tờ báo ngay từ tay Draco trước khi vò nó thành một quả bóng và tức giận ném nó xuống sàn.

"Harry," Neville kêu lên. "Mình muốn đọc nó."

"Cái thứ vớ vẩn đó không đáng để bồ dành thời gian đâu Neville," Harry cáu kỉnh, đôi mắt xanh sáng rực. Cậu rút đũa phép với mọi ý định làm cho tờ báo bốc cháy trên sàn nhưng Draco nhanh chóng ấn tay vào cánh tay cầm đũa phép của cậu, giữ tay cậu ở yên đó.

"Anh yêu cơn phẫn nộ của em nhiều biết bao nhiêu Potter," cậu ấy nói khẽ. "Cô Hiệu trưởng đang xem đó."

Harry liếc sang để thấy McGonagall đang đứng ở bàn đầu, trông như thể cô ấy sắp lao xuống lối đi về phía cậu.

Anh miễn cưỡng cất đũa phép và quay lưng lại với tờ báo đã bỏ đi.

Harry thở ra và đưa bàn tay đang kích động của mình lên vuốt tóc, vẫn đang nổi giận. Chẳng có ích gì khi mà xung quanh cậu là những học sinh vẫn đang đọc bài báo đầy xúc phạm đó. Cậu liếc nhìn người bạn đời của mình. "Anh không sao chứ?" cậu hỏi khẽ.

Draco nhếch mép và uống tách trà của mình một lần nữa. "Tốt hơn hơn bao giờ hết Potter."

Harry không thể không cười khúc khích; tự hỏi làm thế nào mà cậu lại trở thành một người nóng nảy và Draco là một người điềm tĩnh như thế.

"Cứ đợi cho đến khi tiếng hú bắt đầu vang lên," Ron chỉ ra, trừng mắt nhìn hai cô gái đang háo hức đọc bài báo trên bàn.

"Tôi sẽ nói chuyện với McGonagall," Draco bình tĩnh xen vào. "Không có lý do gì chúng ta không thể đặt dấu chấm hết cho bất kỳ bài đăng không mong muốn nào tiếp tục gửi đến Harry hoặc bản thân tôi trong một khoảng thời gian."

"Ý tưởng tuyệt vời," Hermione nói với một nụ cười ngập ngừng với Draco. "Là học sinh Hogwarts, tôi chắc chắn rằng nhà trường sẽ nỗ lực để bảo vệ cậu khỏi những lời phỉ báng ác ý như vậy."

"Tại sao phải bắt đầu ngay bây giờ?" Harry lẩm bẩm một cách mỉa mai, nhận lấy một cái khịt mũi từ Ron. Cậu thở dài đặt nĩa xuống. "Mình nghĩ mình đã mất cảm giác thèm ăn."

Hermione cau mày và mở miệng định mắng cậu nhưng Draco đã nhanh hơn.

"Ăn đi Potter. Em cần phải bổ sung dinh dưỡng sau ngày hôm qua," Draco kiên quyết dặn dò. "Đừng để những kẻ phá đám già nua đáng buồn ở Nhật Báo Tiên Tri làm phiền em."

Draco chỉ tay nhặt chiếc nĩa bỏ đi của Harry và đưa nó cho cậu. Cậu ta thoáng cười với Harry khi những ngón tay của người bạn đời của cậu ấy cuộn tròn quanh dụng cụ trước khi quay lại với bữa ăn của riêng mình.

Harry đỏ mặt trước nụ cười nhếch mép của Hermione trước khi quay đi để xúc những quả trứng giải nhiệt của mình.

Lần đầu tiên, cậu không hoàn toàn đơn độc trong các cuộc tấn công của Nhật Báo Tiên Tri. Trên thực tế, chính Draco là người phải gánh chịu những lời bình luận kinh khủng, lần này Harry được xem là nạn nhân. Trong khi ăn, cậu tự hỏi liệu mình có nên viết thư cho họ hay - rùng mình - trả lời phỏng vấn ngắn gọn để làm sáng tỏ mọi chuyện.

Harry khum lấy tách trà giữa hai bàn tay và thổi vào chất lỏng đang bốc hơi. Gần như là sẽ không thể thay đổi được nhận thức của mọi người về Draco nếu tâm trí của họ đã được định sẵn. Mặc dù vậy, cậu cho rằng thời gian cuối cùng cũng sẽ phơi bày sự thật. Hy vọng rằng báo chí sẽ dần dần không quan tâm nữa và chuyển sang một số mục tiêu kém cỏi khác.

"Tốt hơn chúng ta nên đến lớp," Ron nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Harry khi cậu ấy rút đôi chân dài ra khỏi gầm bàn và đứng dậy, nhét một miếng bánh mì nướng hình tam giác cuối cùng vào miệng.

"Ừ." Harry uống cạn phần trà ấm còn lại và đứng cùng với những người còn lại trong nhóm, cố gắng lờ đi sự thật rằng hầu hết mọi học sinh còn lại đều để mắt đến mình.

Bốn người đi ra cửa và đi đến Lối vào Đại sảnh.

"Hẹn gặp lại anh trong lớp Lịch sử Phép thuật?" cậu nói với Draco trong khi đeo cặp lên vai. Harry và Ron có tiết chăm sóc Sinh vật huyền bí trong khi Hermione và Draco đều có tiết Cổ ngữ đầu tiên.

"Tất nhiên." Draco lại cho cậu một nụ cười ấm áp, ngắn ngủi mà Harry ngày càng yêu thích vì chúng dường như chỉ dành cho cậu và một mình cậu. "Đừng đến muộn, Potter," cậu ấy khẽ nói và chạm nhẹ tay Harry trước khi đi về phía cầu thang.

Harry kéo Hermione sang một bên trước khi cô ấy có thể theo sau. "Bồ có thể ... để mắt đến anh ấy cho mình được không? Hãy chắc chắn rằng không có ai quấy rối anh ấy?"

"Ừ, tất nhiên rồi, Harry." Hermione mỉm cười, đôi mắt dịu lại. "Mình sẽ chăm sóc tốt cho người bạn đời của bồ, mặc dù mình phải nói rằng, mình không nghĩ cậu ấy cần điều đó; cậu ấy thực sự đang nỗ lực hết mình."

"Ừ, mình biết," Harry trả lời, liếc nhìn Ron. "Mình tiếp tục đợi mọi chuyện được bỏ qua nhưng ... mình bắt đầu nghĩ rằng nó sẽ không."

"Không, sẽ không đâu," Ron tự tin nói, khiến hai người kia ngạc nhiên nhìn cậu. "Chà, cậu ta là một Alpha và Harry là bạn đời của cậu ấy ... không có gì quan trọng hơn điều đó, phải không?"

Harry cười toe toét với Ron và chỉnh lại túi của mình khi cậu bị một số học sinh đi qua chen lấn. "Này Ron, không phải bồ vừa nói rằng bồ cần sự giúp đỡ của Hermione cho bài luận Độc dược của chúng ta sao? Có lẽ hai người nên gặp nhau vào bữa trưa để ... học bài?"

Ron lườm cậu trong khi Hermione nhún vai, không để ý đến giọng điệu chĩa mũi dùi của Harry.

"Chắc chắn rồi, chúng ta có thể gặp nhau trong thư viện; mình có một số dự án ngoại khóa mà mình thực sự cần bắt đầu ngay."

"Uh tuyệt, hẹn gặp lại!" Ron cố gắng nở một nụ cười trước khi nắm lấy cánh tay của Harry và kéo cậu đi qua cửa chính của trường và ra ngoài sân. "Cái quái gì vậy Harry?" Ron rít lên khi họ đi ngang qua những bãi cỏ rộng lớn, cỏ vẫn lấp lánh và giòn tan dưới chân họ sau lớp sương giá qua đêm.

Harry bật cười. "Bồ không nghĩ đã đến lúc bồ thực sự phải nói với Hermione rằng bạn muốn ở bên bồ ấy à?" cậu hỏi. "Ít nhất hãy rủ bồ ấy đi chơi Hogsmeade hay gì đó - trước khi người khác làm."

Ron mím môi không nói gì, nhưng Harry có thể nhìn thấy bánh xe quay trong đầu cậu ta và cậu gật đầu hài lòng. Cậu mệt mỏi với sự rung rinh của họ.

Hai Gryffindor đến túp lều của Hagrid và dừng lại bên ngoài để đợi những người còn lại trong lớp, cậu vẫy tay chào Hagrid khi ông ấy sắp đặt một số loại hỗn hợp phức tạp trong cánh đồng nhỏ cạnh khu vườn của mình. Nó trông rất giống một cái bẫy chuột khổng lồ và Harry tự hỏi cậu phải bắt cái quái gì đây.

"Harry?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro