Chapter 8 (2)
Draco dang một cánh tay ra và Harry mỉm cười khi cậu chuyển sang dựa vào người bạn đời của mình, cánh tay Draco bao bọc lấy Harry và ôm chặt cậu vào lòng.
Harry thở dài, vẫn tiếp tục thư giãn khi hít vào mùi hương của Draco và cảm thấy hơi nóng cơ thể của Alpha thấm vào da mình và bắt đầu sưởi ấm. "Đây chính xác là thứ em cần," cậu nói với một tiếng thở dài khác.
"Tốt," Draco tán thành đáp lại. "Anh ... lo ngại rằng em sẽ không muốn anh ở gần em trong một thời gian sau những gì đã xảy ra ngày hôm nay."
Harry choàng tay qua eo Draco, má tựa vào vai cậu ấy một cách thoải mái. "Em chắc chắn mình muốn ở gần anh. Em nghĩ em cần điều này."
"Em có nghĩ em sẽ gặp vấn đề khi ở xung quanh những Alphas khác không?"
Harry cau mày khi nghĩ về điều đó, cố gắng hình dung cảm giác sẽ như thế nào khi ở gần một Alpha không phải là bạn đời của mình.
"Em ... em không biết. Em không nghĩ vậy, không hẳn vậy. Miễn là em không ở một mình với họ."
Harry dừng lại và sau đó cảm thấy lo sợ khi nghĩ về cơn phát tình tiếp theo của mình.
"Em sao vậy?" Draco hỏi, khi cảm thấy Harry cứng người lại.
"Em... em sợ lại phát tình lần nữa," cậu thành thật trả lời, tim đập thình thịch khi nghĩ đến điều đó. "Em không thích cảm giác đó và em ... em không thích những gì điều đó đã dẫn đến việc xảy ra với Giáo sư Fischer."
Draco chải những ngón tay qua tóc Harry khi cậu ấy ôm Harry vào lòng. "Em không cần phải lo lắng về điều đó. Giờ đây chúng ta đã biết khi nào nó sẽ xảy ra và chúng ta có thể chuẩn bị cho nó, em sẽ không bị phát hiện lần nữa."
Harry gật đầu, biết rằng Draco đúng nhưng cậu vẫn lo sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu bất thường và có những chu kỳ không đáng tin cậy? Hoặc có thể cơn phát tình kết thúc sớm ngày hôm nay đã làm đảo lộn chu kỳ của cậu và nó sẽ đến sớm hơn một ngày hoặc muộn hơn một ngày vào lần sau thì sao?
"Điều gì sẽ xảy ra nếu cơn phát tình của em bắt đầu vào một ngày khác trong tháng tới vì nó đã bị gián đoạn trong lần này?" cậu nói, giọng nói to lên do những lo lắng của mình.
"Em cảm thấy mệt mỏi lạ thường ngay trước kỳ phát tình của mình, phải không?" Draco trả lời một cách hợp lý. "Vậy nên, chúng ta sẽ biết nó sắp xảy ra khi em ngủ quên ngay trong bữa ăn sáng. Và Weasley và Granger hiện nay cũng có thể nhận ra các triệu chứng đó."
Harry hít một hơi thật sâu và thở ra. "Ừ, anh nói đúng. Em ... Em sẽ chỉ nhốt mình lại khi em bắt đầu cảm thấy thực sự mệt mỏi mà không có lý do."
Draco gật đầu đầy khích lệ. "Chính xác, chuyện bất ngờ như này sẽ không xảy ra vào lần sau đâu."
Harry nhắm mắt lại và cố gắng thư giãn. Cậu sẽ không nghĩ về kỳ phát tình của mình bây giờ, không có gì phải lo lắng về điều mà cậu không kiểm soát được. Draco đã đúng; cậu sẽ biết nó đang đến bởi vì bây giờ cậu có thể nhận ra các triệu chứng.
"Làm sao anh biết em đang gặp rắc rối?" Harry hỏi, cậu muốn thay đổi chủ đề nhưng cũng muốn hỏi câu hỏi đã xuất hiện trong đầu cậu kể từ cuộc gặp gỡ giữa họ với cô McGonagall.
Draco nhích người một chút, tiếp tục chải tóc Harry bằng ngón tay. "Anh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của em."
Harry ngước nhìn Draco. "Thật sao? Nhưng ... anh đang ở văn phòng của cô McGonagall vào lúc đó phải không?"
Draco gật đầu. "Ừ. Em có còn nhớ lúc anh nói với em rằng dừng các lọ thuốc ức chế mùi hương, nó sẽ cho phép Alpha của em biết khi nào em gặp rắc rối không?"
"Và anh có thể cảm nhận nó từ rất xa?"
"Ừ. Anh không chắc, nhưng anh nghĩ hình dạng khác của anh cũng tăng cường khả năng đó một chút. Nếu cả hai chúng ta đang ở trong trường và em gặp nạn, anh sẽ biết về điều đó."
Harry mỉm cười vào bờ vai trần của Draco, mùi hương từ làn da ấm áp của Draco bao quanh cậu tạo ra một chút rung động mãn nguyện trong lồng ngực.
"Em ước gì anh có thể biến đổi ngay bây giờ," Harry nói, những lời ấy thốt ra khỏi miệng của cậu trước khi cậu có thể biết mình đang nói gì.
Những ngón tay vẫn còn trên tóc Harry. "Em nói sao?"
Harry cảm thấy má mình nóng bừng và cậu tránh cái nhìn chằm chằm mà cậu biết là đang hướng vào đỉnh đầu mình. "Erm, anh biết đấy ... nó sẽ ... uh, đẹp và ... ấm áp." Harry ngừng nói những lời vô nghĩa và mím môi lại.
Việc chải đầu nhẹ nhàng lại bắt đầu và Harry thở ra.
"Anh biết em đã nói em không phiền với điều đó, nhưng ... em thực sự muốn anh biến đổi à?" Draco hỏi, có vẻ ngạc nhiên.
Harry nhún vai mà không nhìn lên. "Ừ, chỉ là ... em sẽ cảm thấy an toàn. Điều đó không có nghĩa là bây giờ em không cảm thấy an toàn, nhưng ... em không biết nữa, nó khác, phải không?"
"Chắc rồi."
Harry có thể phát hiện ra nụ cười ẩn dưới sự mỉa mai trong giọng nói của Draco và cuối cùng cậu cũng liếc lên. Harry bắt gặp đôi mắt xám đầy thích thú, ẩn chứa một chút nhẹ nhõm và có lẽ là một chút tự hào.
"Im đi Malfoy," Harry cười toe toét.
"Anh không nói gì cả," chàng trai tóc vàng trả lời một cách ngây thơ. "Anh không quan tâm liệu bạn đời của mình có tôn sùng mèo hay không."
Harry úp mặt vào vai Draco rên rỉ thảm thiết. "Anh đừng nói vậy mà. Em không có tôn sùng mèo - hay tôn sùng bất kỳ thứ gì cả. Em biết rõ điều đó."
Draco cười khúc khích, âm thanh réo rắt vui tai ở ngay dưới tai Harry. "Anh không có vấn đề gì với việc sùng bái mèo của em, trên thực tế, anh khuyến khích điều đó."
Harry cười rồi ngẩng đầu lên trừng mắt chế giễu. "Em không thích hành động thú tính đâu Malfoy."
Draco nhăn mũi khó chịu. "Anh hy vọng là không, Potter."
Cả hai đều hòa vào tiếng cười của nhau; sự căng thẳng còn lại trong ngày cuối cùng cũng tan biến.
Harry đưa một tay lên và di chuyển nó trong không khí theo một chuyển động quét.
Những tấm màn ngay lập tức được kéo lại và những ngọn đuốc sáng rực lên sau đó nhẹ nhàng mờ đi rồi tắt lịm.
Harry ngả lưng xuống vai Draco với một tiếng thở dài hài lòng, những ngón tay Draco lại vuốt qua mái tóc dày của cậu, kéo nhẹ lên da đầu cậu một cách dễ chịu.
Harry cau mày rồi đột ngột ngồi dậy, tay Draco từ trên đầu rơi xuống. "Em chợt nhận ra em đã không cố gắng sử dụng phép thuật không đũa phép để chống lại giáo sư trước đó. Em thậm chí còn không nghĩ đến điều đó."
"Đó có lẽ là một điều tốt," Draco đáp lại một cách u ám. "Omegas trong kỳ phát tình nổi danh với những trận ma thuật không kiểm soát được. Em có thể đã làm điều gì đó với ông ấy mà em sẽ phải hối hận."
Harry cau mày, mơ hồ nhớ lại sự thật đó từ cuốn sách Omega của mình, và một lần nữa cảm thấy choáng ngợp với việc mình biết quá ít về huyết thống của mình.
"Đến đây." Draco kéo cậu xuống đối mặt với mình. "Chúng ta cần nói về việc em sẽ trở thành Thần Sáng vào năm tới."
Harry chớp mắt trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. Cậu thoải mái trở lại với Alpha của mình, quyết định chấp nhận việc thay đổi chủ đề để chuyển hướng một cách rõ ràng như một chuyện hiển nhiên.
"Er, chúng ta cần phải nói về nó à?" cậu trả lời, lướt ngón tay một cách lơ đễnh quanh phần hông lộ ra của Draco.
Draco gật đầu, nghiêm túc. "Ừ, anh phải thú nhận rằng anh không thích việc em tự gây nguy hại cho bản thân hàng ngày, đặc biệt là..."
"Huh?" Harry thúc đẩy một cách tò mò.
Draco hắng giọng. "Đặc biệt là khi chúng ta bắt đầu thành lập gia đình và con cái ở nhà dựa dẫm vào em," cậu ấy kiểm soát lời nói của mình, có phần khó chịu.
Harry mỉm cười khi lắng nghe, tiếp tục vạch những vòng tròn nhỏ xung quanh làn da nhợt nhạt của Draco. "Anh đang cấm em gia nhập làm Thần Sáng?" cậu hỏi, giả vờ bị xúc phạm, mặc dù cậu đã quyết định không đi theo con đường sự nghiệp đó.
Draco dịch chuyển theo Harry. "Không... anh không," cậu ấy trả lời chậm rãi - và rất có tài ngoại giao. "Nhưng anh đã nghĩ rằng gia đình của em sẽ có ý nghĩa hơn-"
Harry bật cười. "Được rồi, không sao đâu, em đã quyết định sẽ không tham gia khóa huấn luyện Thần Sáng."
"Thật à?"
"Ừ." Harry cười toe toét và ngước nhìn Draco. "Em không muốn đuổi theo những Tử thần Thực tử đã trốn thoát hay những Chúa tể Hắc ám đang trỗi dậy. Ngay sau khi em phát hiện ra mình là một Omega và có thể có con, em biết mình có lẽ sẽ không muốn lối sống đó nữa. Em không muốn gia đình mình lo lắng hoặc mạo hiểm để rồi em không thể về nhà với họ vào một đêm nào đó. Em biết cảm giác không có cha mẹ là như thế nào và em không muốn gây ra điều đó cho chính con cái của em. Con của tụi mình."
Draco mỉm cười, vẻ nhẹ nhõm.
Harry đặt lên vai Draco một nụ hôn dịu dàng trước khi quay lưng lại với cậu ấy.
"Chưa kể đến việc nó sẽ đem thêm căng thẳng cho chồng của em," Draco bình luận một cách phẫn nộ. "Anh không sinh ra để thay tã lót, Potter."
"Chồng?" Harry lặp lại với đôi mày nhướng lên. "Anh có định làm một người đàn ông đáng kính không Malfoy?"
"Đó sẽ là một nhiệm vụ bất khả thi," Draco đáp lại với một nụ cười nhếch mép, khiến Harry bật cười.
"Nói thật thì em không hoàn toàn chắc chắn mình muốn làm gì sau khi tốt nghiệp Hogwarts," Harry tiếp tục nói, lấy ngón tay quấn lấy những ngón tay của Draco. "Còn nhớ khi anh đề nghị em không làm gì cả không?" cậu nói, nhớ lại chuyến đi Hogsmeade ngắn ngủi và có phần thảm khốc của họ.
Draco gật đầu. "Đúng vậy, ngay cả khi đó anh cũng biết mình không thích ý tưởng về việc em gặp nguy hiểm," cậu ấy tiết lộ với một nụ cười.
"Nếu chúng ta không bắt buộc phải sống ở Trang viên, thì chúng ta sẽ sống ở đâu?" Harry hỏi. "Nơi chúng ta sống có lẽ sẽ thu hẹp phạm vi lựa chọn nghề nghiệp của chúng ta."
"Còn ở với gia đình của em thì sao?"
Harry nuốt nước bọt, nhận ra rằng cậu chưa bao giờ thực sự thảo luận về nhà Dursley với người bạn đời của mình. Cậu không nghĩ Draco sẽ quá vui khi biết cách họ đối xử với cậu.
"Không, họ không có đủ chỗ," Harry trả lời một cách mơ hồ. "Thêm vào đó, họ sống trong một khu phố Muggle."
"Vậy thì chúng ta sẽ tìm chỗ của riêng mình," Draco kết luận. "Vậy những người họ hàng của em đã xử lý như thế nào khi em kế thừa huyết thống trong mùa hè? Họ có ngạc nhiên không?"
Harry gần như nghẹt thở vì sự chế nhạo của mình. "Họ không biết bất cứ điều gì về thế giới của chúng ta, kể cả bất cứ điều gì về Alphas và Omegas. Họ thậm chí đã không về nhà cả mùa hè."
Draco cau mày bối rối. "Em chỉ có một mình? Họ đã ở đâu?"
Harry thở dài và biết rằng mình sẽ phải giải thích mọi thứ; nếu không sẽ có quá nhiều lời nói dối giữa họ.
"Dì và Dượng của em," cậu bắt đầu một cách từ tốn, miễn cưỡng, "không ... thoải mái khi có một phù thủy trong gia đình." Harry thở dài và quyết định nói thẳng. "Về cơ bản, họ ghét em và đối xử với em như nô lệ khi em ở dưới mái nhà của họ. Họ rời khỏi nhà khi chiến tranh đang đến gần và họ hứa sẽ tránh xa em cho đến khi em rời trường Hogwarts vào năm nay. Cùng với sự may mắn là em sẽ không bao giờ phải gặp lại họ nữa. "
Draco nuốt nước bọt, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ của mình. "Cháu trai của họ là một trong những phù thủy nổi tiếng và mạnh mẽ nhất trong thời đại của chúng ta - và họ đối xử với em không gì khác ngoài sự khinh bỉ?"
Harry vuốt nhẹ cánh tay Draco. "Đừng lo lắng về điều đó; em đã quen rồi. Hogwarts mới là ngôi nhà thực sự của em."
"Anh chưa bao giờ biết em có một cuộc sống không hạnh phúc như vậy," Draco nói, vẫn có vẻ đau khổ trước sự tiết lộ của Harry. "Anh luôn cho rằng em có một gia đình như Weasley."
Harry không thể không cười thành tiếng. "Không, thậm chí còn không thân thiết. Cảm ơn Merlin, em đã có nhà Weasley; họ là gia đình đại diện không chính thức của em - trên thực tế vẫn vậy."
Draco siết chặt cánh tay quanh Harry để đáp lại. "Anh cho rằng anh cần phải xin lỗi Weasley và sửa đổi."
"Đúng vậy," Harry trả lời dứt khoát. "Nếu em phải làm cho cha mẹ của anh thích em thì anh phải cư xử lịch sự với Ron và Hermione." (J: nghe như R&H là ba mẹ ngầm của Harry v :))))
"Đã rõ thưa ngài Potter," Draco đáp lại với một nụ cười nhẹ, khiến Harry phải thúc cùi chỏ vào bên cạnh cậu.
"Lưu manh."
Harry cười toe toét và tiếng cười nhẹ nhàng của Draco thổi qua mái tóc cậu, làm vướng víu vài sợi tóc trên trán của cậu.
"Nếu em muốn tham gia lớp học vào ngày mai, thì điều đầu tiên anh sẽ làm là nói chuyện với họ," Draco hứa.
"Cảm ơn," Harry chân thành đáp trước khi dùng một tay che miệng ngáp. "Em nghĩ bây giờ em đã sẵn sàng để đi ngủ," cậu nói với một nụ cười nhẹ nhàng.
Draco gật đầu đồng ý, trông cũng kiệt sức như Harry.
Họ tách nhau ra và trượt xuống bên dưới lớp chăn bông nặng nề, nằm nghiêng, đối mặt với nhau.
Harry mỉm cười và nhắm mắt lại khi Draco nhấc tay lên để dập tắt những ngọn đuốc đang lập lòe. "Điều này thật tuyệt, òm... ở chung phòng," cậu bắt đầu buồn ngủ.
Nụ cười trìu mến của Draco hầu như không thể nhìn thấy trong căn phòng tối. "Ngủ đi Potter."
Nụ cười của Harry nở rộng hơn và cậu cuộn mình vào gối một chút trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro