Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 8 (1)

J: Tuần vừa rồi bận quá nên mình lên chương mới hơi muộn nha mọi người. Nay, mình up 2 phần trước, mng xem 2 em bé nhà mình thủ thỉ tâm tình an ủi trc nha :))) Anyways, chúc mọi người luôn bình an và hạnh phúc nhé! Xem tin tức thấy VN có chủng mới của covid 19, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha.

Harry không hề chú ý đến hành lang mà Draco đang dẫn cậu đi qua để đến khu sinh hoạt chung mới của họ. Cậu đã kiệt sức - về tinh thần và thể chất - và chỉ muốn nằm cuộn tròn trên giường với người bạn đời của mình. Draco liên tục bắn cho cậu những cái nhìn thoáng qua nhưng rõ ràng cậu ấy đang để dành mọi câu hỏi cho Harry khi họ ở một mình.

Harry chớp mắt khi cuối cùng họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ cổ kính trong một khu vực quen thuộc của lâu đài. "Này, đây là hành lang tầng ba sao?"

"Ừ, em có biết gì về nó không?" Draco hỏi khi rút đũa phép và gõ vào cán sắt.

"Ừ, đại loại vậy," Harry đáp, miệng cong lên thành một nụ cười nhỏ.

Draco trông nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười của người bạn đời của mình và quay ra mở cửa. "Cánh cửa sẽ chỉ mở cho hai chúng ta. Giáo sư McGonagall nói đừng cho phép bất kỳ ai khác vào khu vực này bởi vì nếu em đang trong thời kỳ phát tình thì em cần một nơi nào đó để trốn thoát khỏi sự theo dõi của mọi người và của bất cứ ai có thể tấn công em, thậm chí cả những người bạn thân mà em thường tin tưởng."

Harry nghiêm túc gật đầu. Sau ngày hôm nay, cậu sẽ không bao giờ coi sự an toàn của mình là điều hiển nhiên nữa.

Cậu đi theo Draco qua cửa, tò mò nhìn xung quanh ngay khi cậu bước vào. Căn phòng có kích thước tương đương với phòng ký túc xá của Gryffindor, chỉ khác là phòng có một giường thay vì là năm giường. Có một cửa sổ lớn trên bức tường phía xa mở ra bên ngoài. Chiếc giường canopy* gỗ lớn được phủ bởi một chiếc chăn bông màu xanh lá cây đậm. Harry hơi mỉm cười khi nhìn thấy màu sắc của Slytherin nhưng không bình luận gì khi tiếp tục nhìn xung quanh.

* Giường canopy: Đây là loại giường ngủ có gắn 4 cột thẳng đứng ở 4 góc giường. Chúng ta có thể treo lên tấm mành che để hạn chế côn trùng, rèm hoặc những vật trang trí khác. Phần khung cổ điển thường được làm bằng gỗ với họa tiết chạm trổ. Nhưng hiện nay với phong cách tối giản, phần khung này thường chỉ đơn giản là những thanh gỗ trơn hay có thể thay thế bằng nhựa tổng hợp chuyên dụng hoặc kim loại chắc chắn.(Nguồn: google)

Có hai cánh cửa khác trong phòng. Một chiếc cửa trong số đó đang mở và dẫn đến một buồng tắm nhỏ và cánh cửa còn lại đã đóng.

"Cái đó dẫn đến phòng ngủ phụ," Draco giải thích khi thấy Harry liếc nhìn nó đầy thắc mắc.

"Để làm gì?" Harry hỏi, quay sang phía Draco. Đôi mắt cậu đột nhiên mở to. "Nó không phải là phòng cho một đứa bé đó chứ?"

Draco cười và lắc đầu. "Không Potter, đó chỉ là một căn phòng khác để ngủ nếu một trong hai chúng ta cần thời gian ở một mình. Nó cũng khóa từ bên trong, vì vậy em cũng có thể trải qua kỳ phát tình ở đó nếu em không muốn đến bệnh xá."

Harry bước tới mở cửa. Căn phòng phía sau rất nhỏ và chứa một giường đơn, một bộ ngăn kéo và một khu vệ sinh. Harry cau mày; không đời nào cậu sẽ dành từ 24 đến 48 giờ trong không gian nhỏ bé này, mạch đập của cậu nhanh dần lên chỉ vì ý nghĩ bị nhốt trong đó.

Harry đóng cửa lại và quay mặt về phía Draco, người đang ngồi ở mép giường quan sát cậu. Harry từ từ bước đến gần Draco, mắt nhìn xuống chăn bông. "Đây không phải là cách phối màu mà giáo sư McGonagall đã chọn đúng không?"

Draco nhếch mép, nhìn theo ánh mắt của Harry và đưa tay lướt qua chiếc chăn bông mềm mại. "Không, anh cũng không tin."

Harry mỉm cười và đá văng đôi giày của mình sang cạnh giường trước khi trèo lên nó. Cậu nằm sấp, gối đầu vào chân giường, chống cằm lên trên hai tay đang khoanh lại.

"Anh nằm cùng em nhé?"

Trước cái gật đầu của Harry, Draco cởi giày và nằm trên chiếc giường rộng, bắt chước tư thế của Harry bên cạnh, hai khuỷu tay chạm vào nhau.

Harry thở dài và nhắm mắt lại. "Merlin, em mệt mỏi quá."

"Em muốn ngủ à?"

Harry mở mắt và đặt má lên cánh tay khi cậu quay lại nhìn người bạn đời của mình. "Không, không hẳn; anh biết không, em cảm thấy kiệt sức nhưng đầu óc của em thì cứ quay cuồng?"

Nụ cười hồi đáp của Draco nhuốm một màu buồn bã. "Ừ, anh biết."

"Em không nghĩ là em đã cảm ơn anh trước đây," Harry nói khẽ.

Đôi mắt Draco hơi nheo lại. "Em không cần phải cảm ơn anh vì anh đã giúp em đâu Harry; đó chỉ là những gì chúng ta làm cho nhau."

Harry mỉm cười. "Em rất vui vì anh đã nói rằng đó là những gì chúng ta làm cho nhau chứ không phải những gì anh làm cho em với tư cách là Alpha của em."

Draco cười khúc khích. "Trong mối quan hệ của chúng ta em có thể là một Omega nhưng em vẫn là Harry Potter; một phù thủy dũng cảm, mạnh mẽ và là kẻ săn đuổi chúa tể hắc ám tà ác."

Harry bật cười và cảm thấy trái tim mình như vỡ ra vì xúc động bởi một sự ấm áp không thể gọi tên.

"Dù vậy, anh cũng cảm thấy khác hẳn kể từ khi anh kế thừa huyết thống của mình," Draco trầm ngâm tiếp tục. "Như em biết đấy, bay luôn là lựa chọn hàng đầu của anh, nhưng bây giờ ... nỗi sợ hãi của anh đối với cuộc sống của em dường như lấn át bất kỳ nỗi sợ hãi nào mà anh có vì sự an toàn của chính mình. Đó là một cảm giác kỳ lạ, nó đã chế ngự những cảm xúc sợ hãi. Đây hẳn là những thứ mà em cảm nhận," cậu ấy nói thêm với một chút ngạc nhiên.

"Không phải là em đặc biệt dũng cảm hay gì cả," Harry xấu hổ đáp lại. "Chỉ là em luôn cảm thấy bằng cách nào đó em phải chịu trách nhiệm về rất nhiều chuyện đang xảy ra. Voldemort đã luôn đuổi theo em, hắn đã giết cha mẹ em chỉ vì em. Nếu những người tiếp cận em, họ sẽ phải hy sinh, thì em chỉ là đang cố gắng tránh để cho điều đó đừng xảy ra càng nhiều càng tốt "

Draco gật đầu hiểu ý. "Mặc dù vậy, nó vẫn khiến em trở nên dũng cảm," cậu ấy chỉ ra.

Harry mỉm cười. "Không, chỉ là cảm giác tội lỗi thôi."

Draco mỉm cười khi thổi bay vài sợi tóc vàng ra khỏi tầm mắt. "Em nên biết giáo sư McGonagall nghĩ rằng em khá đặc biệt. Thực ra, cô ấy nói rằng chúng ta là cặp đôi đặc biệt."

Harry khịt mũi. "Ừ, theo cách nào?"

Vẻ mặt của Draco trở nên nghiêm túc và một nếp nhăn xuất hiện giữa đôi lông mày nhợt nhạt. "Cô ấy nghĩ rằng so với hầu hết các cặp Alpha/Omega, chúng ta kiểm soát bản năng cơ bản của mình tốt hơn."

"Thật à?"

"Ừ, anh đã không nghĩ nhiều về điều này vào lúc đó, nhưng anh đã có thể bế em đến bệnh xá và để em lại với Madam Pomfrey trong khi em vẫn còn đang trong tình trạng phát tình. Hầu hết các Alphas không thể suy nghĩ một khi họ bị kích thích bởi pheromones trong kỳ phát tình của người bạn đời. Cô ấy cũng đề cập đến sự thật là em có thể suy nghĩ đủ rõ ràng xung quanh các Alpha khác để cố gắng ngăn chặn họ và hơn thế nữa, em có thể làm điều đó khi đang ở trong tình trạng phát tình. Điều đó thật hiếm có. Cô ấy nói cô ấy chưa bao giờ nghe nói về một Omega có thể làm được điều đó trước đây. "

Harry bặm môi khi nghĩ về điều đó. "Có lẽ là do em không đồng ý với toàn bộ những điều về thống trị hay phục tùng khi nói đến Alphas và Omegas. Em chưa bao giờ cảm thấy điều đó là đúng cả, em luôn ghét ý tưởng làm theo ý muốn của Alpha - đặc biệt là những người đang cố gắng cưỡng hiếp em để đạt được thứ họ muốn," Harry nói thêm một cách tối tăm. Cậu liếc nhìn biểu hiện của Draco và nhanh chóng đặt một tay lên cánh tay cậu ấy. "Nhưng như cô McGonagall đã nói, anh không phải như vậy; anh dường như có thể suy nghĩ một cách lý trí."

Nụ cười của Draco trở nên căng cứng. "Đôi khi."

"Anh mất kiểm soát mấy lần rồi?" Harry hỏi với một cái cau mày bối rối, không nhớ bất kỳ sự cố nào như vậy.

"Hôm nay anh đã quăng một câu thần chú khá tồi tệ vào bạn thân của em."

"Merlin, em quên mất," Harry trả lời, mắt mở to. "Bồ ấy có sao không?"

"Ừ, cậu ta ổn, dù sao thì đó cũng chỉ là một Stinging Hex thôi," Draco trả lời, cố gắng loại bỏ nó đi nhưng biểu cảm của cậu ấy rõ ràng là cảm thấy hối hận. "Nếu anh có thể suy nghĩ rõ ràng, anh sẽ nhớ cậu ta là bạn thân nhất của em và đó là người quan trọng đối với em, cho nên anh không nên làm hại cậu ta, đặc biệt là khi cậu ta không thực sự cố gắng tấn công em. Anh cũng đã tấn công giáo sư. Một cách bạo lực."

"Ừ nhưng ông ấy xứng đáng với điều đó," Harry ngay lập tức trả lời. "Ý em là, đó thực sự không phải lỗi của ông ấy nhưng anh phải làm bất cứ điều gì có thể để khiến ông ấy rời khỏi em. Em không bao giờ đổ lỗi cho anh vì đã mất kiểm soát trong tình huống đó, em sẽ làm điều tương tự nếu em bước vào trong cảnh đó và anh thì bị ghim chặt vào bàn," Harry ngắt đột ngột và phải nuốt nước bọt, cậu nhớ rất rõ cảm giác có một bàn tay ấn vào gáy, ép chặt cậu vào bề mặt kiên cố của bàn làm việc. "Em chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì anh đã không biến đổi thành hình dạng khác của mình," cậu nói thêm.

"Em không cần phải lo lắng về điều đó," Draco đáp, đặt má mình lên cánh tay khi quay sang phía Harry, hít một hơi thật sâu vào da tay của Harry nơi bàn tay của cậu đang đặt trên cánh tay của Draco như thể cậu ấy đang nhận được sự thoải mái từ nó. "Anh có toàn quyền kiểm soát hình dạng khác của mình, hầu hết bọn anh đều vậy. Một bí mật to lớn như vậy sẽ không tồn tại lâu nếu mỗi biến động nhỏ đều khiến bọn anh biến đổi."

Harry mỉm cười. "Ừ, em cũng nghĩ vậy. Em rất vui vì em không phải lo lắng về điều đó." Cậu dừng lại và nhích lại gần hơn một chút để cơ thể họ chạm từ hông đến mắt cá chân. "Em thích ở đây, giống như nó là thánh địa nhỏ của riêng chúng ta vậy."

Đôi môi Draco nhếch lên thành một nụ cười trước lời nói của Harry. "Anh cũng vậy. Khi giáo sư McGonagall đề nghị điều đó, anh nghĩ rằng cô ấy đang nói đùa."

Harry cười và quay lưng lại. "Em không thể tin rằng Hiệu trưởng thực sự khuyến khích chúng ta ngủ chung giường mỗi đêm."

Đôi mắt xám của Draco nheo lại khi cậu ấy cười toe toét. "Một người lớn tuổi tinh ranh phải không?"

"Chủ nhiệm của anh sẽ không bao giờ cho phép điều này."

"Khi người đó là Severus hả?"

Harry gật đầu, vẫn cười toe toét.

Draco nhếch mép. "Ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý nếu anh yêu cầu; dù sao thì anh cũng là người ông ấy yêu thích nhất."

"Em rất vui vì đã có ai đó ở bên cạnh," Harry nói một cách tỉnh táo, vươn những ngón tay của mình xuống gò má nhợt nhạt của Draco. "Anh dường như rất cô đơn vào năm thứ sáu."

"Anh đã từng như vậy." Draco nắm lấy tay Harry và hôn lên những ngón tay của cậu, điều đó khiến Harry mỉm cười.

"Nhưng không còn nữa," Harry thì thầm.

"Không." Draco mỉm cười với Harry một lúc rồi ngồi dậy. "Muốn chui vào chăn không?"

"Ừ, nghe hay đấy." Harry cười toe toét và nhanh chóng trượt khỏi giường và bắt đầu cởi quần áo. "Chúng ta không cần đến lớp học chiều nay phải không?"

Draco đảo mắt khi cởi cà vạt. "Tất nhiên là không, chúng ta có thể ở đây cả tuần nếu muốn."

"Ồ, chúng ta nên ở đây, chúng ta thực sự nên như vậy," Harry trả lời, đôi mắt xanh lục lấp lánh.

Draco cười khúc khích khi Harry kéo chiếc chăn bông dày và trèo vào trong. Draco cởi quần dài xuống và nhanh chóng làm theo, chất đống gối lên đầu giường và dựa lưng vào chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro