Chapter 7 (3)
Đôi mắt của Harry mở trừng trừng, cái tên của người bạn đời vẫn còn trên môi khi cậu chợt bừng tỉnh với một tiếng hét.
Harry chớp mắt và nhận ra mình đang ở trong một căn phòng màu trắng kỳ lạ chứ không phải ở một trong những chiếc giường bệnh xá thông thường, dù không khí vẫn có mùi thuốc sát trùng cực mạnh.
Harry từ từ ngồi dậy và nhìn xung quanh. Căn phòng nhỏ xíu và trông giống một phòng giam sơn trắng hơn là một phòng bệnh. Cậu có thể cảm thấy lồng ngực của mình thắt lại một chút khi chứng sợ hãi không gian kín tiềm ẩn của cậu bắt đầu lộ ra, nhưng trước khi Harry phải đếm ngược từ mười thì đã có tiếng cạch từ cửa.
Tay cầm xoay và mở vào trong, và Harry cảm thấy không khí tràn ngược vào phổi khi cánh cửa mở ra thế giới bên ngoài và Madam Pomfrey xuất hiện trong bộ đồng phục trắng tinh.
"Potter," bà nói khi bước vào phòng vài bước và rút đũa phép ra. "Trò cảm thấy thế nào?"
Harry liếm môi và nuốt nước bọt. "Mệt mỏi và khát nước ạ."
Cô y tá nhanh chóng lấy một cốc giấy đầy nước và đặt nó vào tay Harry. "Của trò đây."
Harry uống chất lỏng mát lạnh đó một cách biết ơn khi bà ấy giơ cây đũa phép lên và bắt đầu thực hiện một số xét nghiệm chẩn đoán không xâm lấn. Bà ấy khéo léo đổ đầy cốc nước khi Harry uống xong sau đó quay trở lại công việc của mình một cách trôi chảy; Làn da của Harry sáng lên với nhiều sắc độ trắng và vàng khác nhau khi bà khéo léo lướt trên da cậu trong mỗi lần đánh giá.
Cuối cùng bà cũng dừng lại và luồn đũa phép trở lại vỏ bọc ở thắt lưng dày cộp trước khi cúi xuống để mở to mắt cậu và nhìn chằm chằm vào chúng bằng một cái cau mày đầy tập trung.
"Trò đáng lẽ phải đến gặp tôi ngay từ đầu học kỳ, Potter," bà nói dứt khoát khi nhìn qua Harry. "Bất kỳ Omega nào cũng phải báo cáo trực tiếp với Bộ khi phát hiện ra tình trạng của mình và Bộ sẽ thông báo cho tôi trước khi trò trở lại Hogwarts. Tôi nhận thấy Omegas nam là cực kỳ hiếm và có thể trò không muốn công khai thêm nữa, nhưng tôi có thể đã thực hiện được các biện pháp phòng ngừa thích hợp cho trò để tránh những gì đã xảy ra ngày hôm nay. "
Harry tránh ánh mắt phản đối của bà ấy khi bà đứng thẳng người và lấy cặp kính ra khỏi túi tạp dề cho cậu. Cậu đeo kính lên và lơ đễnh nhận thấy vết cắt trên mũi đã lành.
"Bây giờ, Potter," cô tiếp tục nghiêm túc, chắp tay trước mặt. "Cơn phát tình của trò đã chấm dứt sớm do mức độ căng thẳng tăng cao."
Harry cau mày, cảm thấy hơi buồn trước những lời bà nói và cậu thậm chí còn không biết tại sao. "Thật sao? Em ... em không biết điều đó có thể xảy ra. Em đã ở đây bao lâu rồi?"
"Khoảng hai giờ."
Harry gật đầu khi những sự kiện trước đó bắt đầu tràn trở lại và khiến đầu cậu tràn ngập những câu hỏi cấp bách đột ngột.
"Draco đâu ạ? Chuyện gì đã xảy ra với Giáo sư Fischer?"
Madam Pomfrey giơ tay giữ lại câu hỏi của cậu. "Thong thả nào, Potter. Hiệu trưởng muốn gặp trò tại văn phòng của bà ấy sau khi trò mặc lại quần áo. Tôi cho là Malfoy đang đi cùng bà ấy."
Harry ném lại tấm chăn mỏng phủ trên cơ thể mặc đồ ngủ của mình. Cậu đột nhiên cần gặp Draco ngay lập tức; cậu muốn cái chạm làm yên lòng người và mùi hương của người bạn đời của mình đến nỗi nó nhức nhối.
"Quần áo của em đâu ạ?"
Bà Pomfrey quay lại và lấy một đống quần áo gọn gàng trên nóc ngăn kéo gần đó và đưa chúng cho cậu. "Weasley đã mang chúng đến cho trò."
"Ron biết ạ?" Harry hỏi khi lấy quần áo sạch từ tay cô.
"Trò ấy vẫn ở đây khi trò được Malfoy đưa đến."
"Draco đưa em vào à?" Harry ngạc nhiên đáp lại khi cậu bắt đầu giật mạnh đôi tất của mình.
Bà Pomfrey gật đầu trước khi đi về phía cửa. Cô quay lại và liếc nhìn Harry với vẻ do dự trước khi hỏi, "Draco Malfoy có thực sự là người bạn đời mà trò đã chọn không?"
Harry nhìn về phía cô khi xỏ chiếc tất còn lại vào. "Vâng, đúng vậy. Điên lắm phải không ạ?"
Lần đầu tiên bà Pomfrey mỉm cười. "Không đâu, Potter. Hãy đến văn phòng của tôi khi trò đã sẵn sàng và tôi sẽ đưa trò đến văn phòng của Hiệu trưởng."
Harry thay đồ nhanh hết mức có thể trước khi đến văn phòng nhỏ lộn xộn của cô y tá gần lối vào bệnh xá. Cơ thể cậu vẫn còn yếu và kiệt sức, và đôi chân của cậu thì có cảm giác như thạch vậy nên cậu rất vui vì Madam Pomfrey đã cùng cậu đi bộ một quãng đường dài đến văn phòng của Giáo sư McGonagall.
Cả hai đi lên cầu thang xoắn ốc và Madam Pomfrey gõ cửa, Harry chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân khác trong khi chờ đợi một cách sốt ruột.
"Mời vào," giọng McGonagall vang lên từ bên trong và Madam Pomfrey mở cánh cửa gỗ cong cong.
Harry vội vã vượt qua bà ấy và, trước khi cậu kịp nhìn vào trong thì đột nhiên cậu rơi vào một vòng tay của Alpha cao lớn, tóc vàng.
"Harry..." Draco thở phào vùi mặt vào tóc Harry và hít thật sâu, vòng tay ôm chặt lấy cậu.
Harry ôm lấy vòng eo thon gọn của Draco khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ và để cho mùi hương của người bạn đời tràn ngập trong người để xoa dịu cơn hoảng sợ thường trực kể từ lúc cậu tỉnh lại. Harry áp mặt mình vào cổ Draco và nhắm mắt lại.
"Anh biết em không ổn nhưng ... em có khỏe không?" Draco thì thầm để chỉ Harry có thể nghe thấy. Trong lúc này, cả hai hoàn toàn không để ý đến cô Hiệu trưởng đang im lặng ngồi sau lưng họ sau bàn làm việc.
Harry run rẩy thở ra. "Có anh ở đây em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi," cậu chỉ lặng lẽ thừa nhận. "Em... cơn phát tình của em chấm dứt sớm vì những gì đã xảy ra," cậu nói thêm.
Draco lùi lại để nhìn Harry. "Anh biết."
Harry có thể cảm nhận được người bạn đời của mình muốn nói nhiều hơn nhưng đôi mắt xám của cậu ấy thể hiện rằng họ sẽ nói chuyện sau và Harry gật đầu xác nhận.
Giáo sư McGonagall hắng giọng và cuối cùng cả hai quay mặt về phía bà, hai cánh tay buông lỏng vẫn ôm lấy nhau. "Hai trò ngồi xuống đi," bà nói, chỉ vào hai chiếc ghế bành đặt trước bàn làm việc lớn của mình. Những chiếc ghế bành được in hoa là món đồ được bổ sung mới cho văn phòng kể từ thời của cụ Dumbledore qua đời và trông nó khác một cách kỳ lạ so với phần còn lại của không gian.
Harry giữ tay Draco khi mỗi người ngồi vào chỗ, Draco phải trượt ghế lại gần để duy trì sự kết nối của hai người. Harry sẽ cảm thấy xấu hổ nếu nhu cầu đụng chạm vào thời điểm đó không quá nghiêm trọng, và Draco rõ ràng cũng đang cảm thấy như vậy.
Cô Hiệu trưởng đặt tay lên đầu bàn và nhìn Harry qua cặp kính hình vuông của bà ấy. "Đầu tiên thì con thế nào rồi Potter?" bà hỏi một cách nhẹ nhàng, sự lo lắng khắc sâu trên những đường nét quanh mắt của bà.
"Con không sao," Harry nhún vai trả lời, thực sự không biết phải nói gì nữa, cậu hầu như không có thời gian để tự xử lý mọi chuyện. Draco bóp nhẹ tay cậu để trấn an.
"Nếu con cần nói chuyện với một ai đó, một Chuyên gia," bà tiếp tục nói với đôi mắt gần như nhìn thẳng vào cậu trước phản ứng dữ dội của họ, "thì hãy cho cô biết và cô có thể sắp xếp để một người nào đó từ St. Mungo đến gặp con."
Harry tròn mắt cảnh giác. "Uh không, con... con không nghĩ điều đó sẽ cần thiết."
"Rất tốt, nếu con thay đổi ý định thì hãy cho cô biết, hoặc con luôn có thể liên hệ với họ vào thời gian rảnh của mình. Cô sẽ không nói gì thêm về điều đó." Bà dừng lại và với lấy tách trà đang chờ sẵn bên cạnh cùi chỏ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào họ khi bà nhấp một ngụm trà. "Cô cho rằng cô không cần phải hỏi câu hỏi này sau khi chứng kiến cảnh hai người ở cùng nhau, và sau cuộc thảo luận giữa cô với Malfoy, nhưng với tính khí của một người lớn tuổi thì," bà nói, một tay nâng cốc. "Harry, Malfoy có phải là người bạn đời được chọn của con không?"
"Vâng," Harry trả lời ngay lập tức.
McGonagall gật đầu, rõ ràng xác nhận những gì Draco rất có thể đã nói với bà.
"Giáo sư?" Harry lên tiếng. "... Giáo sư Fischer có ổn không? Đó thực sự không phải lỗi của ông ấy ..."
Đôi mắt của Hiệu trưởng lập tức cứng lại và bà ấy đặt chiếc cốc của mình xuống bàn sau một tiếng cạch. "Ừ, ông ấy đã hồi phục sau cơn điên cuồng mà ông ấy dấn thân vào. Potter, trong khi bản năng Alpha của Giáo sư nắm quyền kiểm xoát vì pheromone phát tình của con, thì đó vẫn được xem là một hành động tàn ác chống lại học sinh và do đó cô phải thông báo rằng ông ấy phải rời Hogwarts ngay lập tức. "
Đôi môi của Harry hé mở vì sốc và một làn sóng cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cậu. "Nhưng ... nhưng Giáo sư, điều đó là không công bằng. Ông ấy là một giáo viên xuất sắc và ông ấy yêu công việc của mình, cô không thể sa thải ông ấy!"
"Potter, nếu Malfoy không cảm nhận được sự đau khổ của trò và đến giúp trò, thì giáo sư Fischer chắc chắn đã thành công trong việc cưỡng hiếp trò. Tuy nhiên, ông ấy không bị tống ra đường; ông ấy đã chấp nhận chuyển đến Beauxbatons. "
Harry ngồi trở lại ghế của mình, cảm thấy sợ hãi vì cậu là nguyên nhân khiến Giáo sư Fischer ra đi. Cậu không hề trách ông ấy chút nào; Đó chỉ là thời điểm tồi tệ vì cơn phát tình của cậu bắt đầu trong lớp học, kết hợp với sự thật không may là Harry không biết cách nhận ra các dấu hiệu của một chu kỳ phát tình sắp xảy ra.
"Nhưng-"
"Harry, em có thực sự nghĩ rằng em có thể ngồi trong lớp với Giáo sư Fischer để ông ấy hướng dẫn em sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra không?" Draco lặng lẽ cắt ngang, quay mặt về phía cậu. "Em nghĩ anh có thể ngồi cùng lớp với hai người cùng một phòng một lần nữa sao?"
Harry nhìn người bạn đời của mình và phải thừa nhận rằng Draco đã đúng, không đời nào cậu có thể hành động bình thường trước sự hiện diện của Giáo sư Fischer một lần nữa, không thể khi mà những hình ảnh ban nãy đột ngột tra tấn trí óc của cậu; những hình ảnh vội vàng lướt qua khi cậu bị đè xuống, không thể cử động, khi một ngón tay xâm nhập vào chỗ đó của cậu, hơi thở nóng hổi phả vào vùng gáy, và âm thanh kinh hoàng của dây kéo bị kéo xuống...
Harry rùng mình vì sợ hãi và nhanh chóng cố gắng che giấu phản ứng của mình nhưng cái siết chặt vào tay cho cậu biết rằng cậu không lừa ai được cả.
McGonagall nhấc tách trà lên một lần nữa, có vẻ hài lòng, và nhấp một ngụm chất lỏng thơm tho. "Harry, cô biết con ghét Bộ vì vậy cô sẽ không thúc ép con thông báo cho họ về tình trạng Omega của con, nhưng cuối cùng thì họ cũng sẽ tìm ra sự thật đó."
Harry thở dài, dứt khoát gạt ký ức đáng lo ngại về việc Giáo sư Fischer đang kìm hãm cậu sang một bên. "Con biết. Con đoán là nó không quan trọng. Miễn là họ cũng biết rằng con đã có bạn đời và con không muốn bất kỳ Alphas nào khác liên lạc với con."
McGonagall quan sát Harry qua vành chiếc cốc đang bốc khói của bà. "Malfoy đã thông báo với cô rằng trò vẫn chưa chính thức được đánh dấu."
Harry cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Ơ không, con đoán là không. Con ... con không thực sự ... Con không biết là con có cảm thấy thoải mái với toàn bộ những thứ như ... cắn."
Đôi môi của Hiệu trưởng khẽ giật và Harry từ chối nhìn Draco, cậu biết rằng Slytherin rất có thể sẽ nhếch mép với vẻ buồn cười.
"Con không sợ đau," Harry giải thích một cách tự vệ. "Con chỉ không thích ý tưởng bị đánh dấu. Nó cổ xưa và ... và có một chút xúc phạm. Và con đã đọc rằng Omega không cắn Alpha của mình để đánh dấu Alpha vì vậy ... vì vậy nó cũng phân biệt giới tính! Ờm, không thực sự phân biệt giới tính trong hoàn cảnh của chúng con vì chúng con là cùng giới nhưng cô biết con muốn nói gì mà."
Harry liếc nhìn Draco và thay vì cậu bắt gặp Draco với một nụ cười nhếch mép, thì lại bắt gặp hình ảnh người bạn đời của cậu kiên định nhìn cô McGonagall với một dấu vết bất mãn trong mắt cậu ấy.
"Con sẽ nghĩ về điều đó," Harry đề nghị, không muốn làm người bạn đời của mình buồn, sau tất cả những gì cậu ấy đã làm cho cậu vào ngày hôm đó. Thực tế thì một Nút kết có thể ngăn cản những Alphas khác chắc chắn là một lợi ích mà cậu không thể tranh cãi.
"Cô không ở đây để thảo luận về những chi tiết nhỏ trong mối quan hệ của con, Potter; cô chỉ muốn đảm bảo là con nhận thức được các vấn đề về mối quan hệ giữa Alpha và Omega. Cô biết kiến thức của con có thể hơi hạn chế so với trò Malfoy vì con được nuôi dưỡng bởi Muggles, và cô biết là có một số điều có thể không phải là 'bình thường' đối với con. "
Harry gật đầu, nhẹ nhõm vì bà ấy đã hiểu.
"Bây giờ con đã biết về thời điểm diễn ra kỳ phát tình của mình sẽ xảy ra vào lúc nào hàng tháng," McGonagall tiếp tục, "vậy nên cô hy vọng con sẽ thực hiện các biện pháp phòng ngừa thích hợp trong thời gian đó. Con có thể nghỉ học và sử dụng phòng cách ly ở bệnh xá trong thời gian phát tình nếu con muốn. Ở đây chúng ta đã có một vài Omegas nữ đã sắp xếp thời gian phát tình của họ với Madam Pomfrey. Tuy nhiên, con là Omega đầu tiên ở đây đã chọn được người bạn đời, nên cô nhất định không cho phép Malfoy hiện diện bên cạnh con trong thời gian đó. Thật là vô trách nhiệm nếu như cô cho phép các con ở bên nhau và có thể kết thúc bằng việc con mang thai trước khi học xong."
"Vâng thưa giáo sư," Harry gật đầu đáp. Cậu cũng không có ý định mang thai ở tuổi mười tám.
Cô Hiệu trưởng đặt tách trà đã cạn của mình xuống và ngồi lại trên chiếc ghế với một tấm gỗ cổ cót két, kéo chiếc khăn choàng tartan sát vào đôi vai xương xẩu của mình bất chấp hơi ấm của ngọn lửa đang nổ lách tách trong chiếc lò sưởi lớn.
"Cô thấy là các học sinh đã vận động hết công suất để lan truyền tin tức khá kinh ngạc về việc Harry Potter là một Omega và Draco Malfoy là bạn đời của con đấy Potter, vì vậy hãy chuẩn bị tinh thần; cô hy vọng con đã chuẩn bị cho những gì mà tin tức này có thể mang đến cho các con - từ cả hai phía. "
Harry nhìn Draco và cảm thấy nhẹ nhõm khi Slytherin cuối cùng cũng tiếp xúc bằng mắt với cậu. Người bạn đời của cậu trông vô cùng kiên quyết và quyết tâm nhưng đôi mắt cậu ấy dịu đi rõ rệt khi Harry nhìn cậu ấy. Harry quay lại với cô Hiệu trưởng và biết rõ vẻ bướng bỉnh, cương quyết hiện đang hiện lên trên khuôn mặt mình.
Bà quan sát cả hai với vẻ mặt chỉ có thể được mô tả là một sự bực tức kèm sự thích thú. "Nếu con gặp bất kỳ rắc rối nào hoặc nếu có bất cứ điều gì khác xảy ra với con, Potter, thì hãy báo cho cô ngay lập tức."
"Vâng thưa giáo sư," Harry nhanh chóng đồng ý.
"Và Malfoy, một lần nữa cảm ơn trò vì hành động nhanh nhẹn của trò ngày hôm nay," bà nói, quay sang Draco. "Thật tốt khi thấy rằng Harry có một Alpha có thể thách thức để trở thành bạn đời của trò ấy."
Draco nhếch mép cười và Harry cảm thấy rằng họ đã có một cuộc trò chuyện khá ổn trong khi cậu bất tỉnh. Harry tự hỏi họ sẽ nói về điều gì khác nếu không có cậu.
"Giờ thì đó là tất cả," Giáo sư McGonagall nói, ngồi thẳng vào ghế của mình với một cử chỉ xua đuổi rõ ràng. "Hãy thông báo cho cô về bất kỳ thay đổi hoặc hành vi kỳ quặc nào từ các học sinh hoặc giáo sư khác. Cô sẽ thông báo ngắn gọn về việc thuyên chuyển của Giáo sư Fischer mà không tiết lộ chi tiết về những gì đã xảy ra. Cô sẽ tìm được người thay thế nhanh nhất có thể và hy vọng các lớp sẽ tiếp tục vận hành trong thời gian ngắn. Chúc các trò có một ngày tốt lành. "
"Uh giáo sư?" Harry nói khi cậu và Draco đứng dậy. "Con đã có hai lần đụng độ với các Alphas khác - cả hai đều là học sinh - khi ở một mình với họ và ... có vẻ như các Omegas nữ không gặp vấn đề này."
"Họ là ai?"
Harry liếc nhìn Draco, người đang chăm chú lắng nghe. "Con không muốn nói," cậu trả lời. Harry không muốn McGonagall biết rằng một trong số họ là Dean vì bà ấy có thể buộc tội Draco là người đã tấn công bồ ấy, và cậu không muốn nói cho bà ấy biết tên Anthony vì Draco không biết người đó và cậu cứ muốn giữ mọi chuyện như thế.
"Cô hiểu rồi," bà trầm ngâm trả lời. "Ừm, hầu hết những Omegas chưa được đánh dấu đều tránh ở một mình với một Alpha. Đó là một ý hay, phải không Potter?"
Harry gật đầu, cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cậu sẽ không bao giờ đề cập đến việc sử dụng lọ thuốc ức chế mùi hương với bà ấy.
"Cảm ơn Giáo sư," Draco nói khi kéo tay Harry đi và dẫn cậu ra khỏi phòng, rõ ràng đã sẵn sàng rời đi.
Harry thở phào nhẹ nhõm khi họ cùng nhau ra ngoài hành lang trống trải. "Thật là khó xử," cậu phỏng đoán về tiếng ồn của chiếc gươm đá mài sát phía sau họ. "Sao vậy?" Harry hỏi khi quay lại và thấy Draco đang nhìn cậu khá mãnh liệt.
"Đi nào." Draco quay lại và bắt đầu kéo Harry theo sau mình.
"Chúng ta đang đi đâu?"
Draco liếc qua vai cậu, đôi mắt lấp lánh ánh bạc trong ánh đuốc lập lòe. "Tới phòng của chúng ta."
"Phòng của chúng ta?" Harry bối rối lặp lại. "Ý của anh là Phòng Yêu cầu?"
"Không, cô McGonagall thấy việc cấp cho chúng ta một phòng ngủ dự phòng để hai chúng ta dùng chung trong thời gian còn lại của năm là điều cần thiết."
Harry mở to mắt. "Anh nghiêm túc chứ?"
Draco nhếch mép trước vẻ mặt ngờ vực của người bạn đời của mình. "Cô ấy biết chúng ta sẽ phải làm gì sau cánh cửa đóng kín Potter, vì vậy cô ấy quyết định để chúng ta tránh xa những cặp mắt tò mò. Thêm vào đó, em sẽ an toàn hơn khi sống xa những tên Alphas nhà Gryffindor. "
"Em vẫn không thể tin được," Harry nói, ngạc nhiên.
"Anh cũng đã nói với cô ấy rằng em chỉ muốn có một người bạn đời duy nhất và anh khá chắc chắn rằng khái niệm về sự lãng mạn là thứ hoàn toàn khiến cô ấy lung lay khi cho chúng ta một mái ấm của riêng mình."
Harry chùn bước và cậu sững sờ trước những lời nói của Draco.
Draco dừng lại đối mặt với cậu, trán nhăn lại vì lo lắng. Cậu ấy nhìn vào khuôn mặt tái nhợt và biểu cảm khó xử mà Harry đang cố gắng che giấu, rồi nhẹ nhàng kéo tay Harry để khiến chúng di chuyển bình thường lần nữa.
"Thôi nào," Draco nói nhẹ nhàng.
Harry lặng lẽ làm theo, một cảm giác sợ hãi ập đến trong cậu. Cậu không muốn những gì đã xảy ra với Giáo sư Fischer ảnh hưởng đến mình, Harry không muốn cảm thấy yếu đuối hay bất lực, hoặc để nó thay đổi mong muốn của cậu đối với Draco. Giáo sư Fischer thậm chí còn không thực sự cưỡng hiếp cậu thành công, cậu sẽ ổn thôi.
Harry hy vọng nó sẽ không gây ra một vết sẹo cho cậu suốt đời; Harry đã có đủ những thứ đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro