Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7 (2)

Harry nuốt nước bọt và mở to mắt để nhìn khuôn mặt lo lắng của Draco đang chập chờn ở trên mình. Alpha của cậu quỳ gối bên cạnh cậu, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy vai Harry. "Em... em không sao," cậu thở hổn hển, biết là lời cậu nói chả có gì giống với biểu hiện của cậu.

Draco vuốt ngược mái tóc đen của Harry ra khỏi trán khi cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt Harry với vẻ quan tâm trước sự sửng sốt của những người khác đã dừng buổi luyện tập để xem cảnh tượng đang diễn ra.

Cả tập thể há hốc mồm vì kinh ngạc khi Draco đột nhiên trừng mắt giận dữ về phía Ron.

"Đó quả là một bùa chú nhẹ nhàng đấy Weasley!" cậu ta gầm gừ và sau đó trước khi bất cứ ai có thể nói một lời nào, cậu ta đã giơ đũa phép lên và ném một cái Stinging Hex về phía Gryffindor đang bị sốc.

Ron không thể giơ đũa phép lên đúng lúc để phòng ngự và cậu ta hét lên khi bị bùa chú đánh thẳng vào ngực, điều đó khiến Ron bị vấp và sau đó ngã ngửa xuống đất, làm rơi cây đũa phép của mình.

"Expelliarmus*!" Giáo sư Fischer khéo léo bắt lấy cây đũa phép của Draco trong bàn tay dang rộng của ông, vẻ mặt cực kỳ không đồng tình. "Malfoy, trò sẽ phải gặp Hiệu trưởng ngay lập tức. Việc tấn công một học sinh khác sẽ không được tha thứ kể cả khi trò tin tưởng rằng điều này đã được bảo đảm hoặc không."

* Expelliarmus: Giải giới - giúp loại bỏ đũa phép - vũ khí chính - của đối thủ

Harry đẩy mình ngồi dậy, ánh mắt lo lắng nhìn Draco khi Slytherin thở một cách ổn định rồi gật đầu đồng ý.

"Vâng thưa Giáo sư," cậu ta đáp lại một cách tôn trọng khi đứng dậy. Draco bất định liếc nhìn Harry, rõ ràng không muốn rời xa cậu.

"Em không sao," Harry hứa, nhẹ nhõm vì Draco đã không hoàn toàn mất kiểm soát và làm điều gì đó ngu ngốc và phản ứng thái quá - như thay đổi thành hình dạng Nundu của cậu ấy.

Có vẻ như Draco muốn nói thêm nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu và quay người rời khỏi phòng.

"Granger, trò có thể làm ơn giúp trò Weasley xuống gặp y tá được không?" Giáo sư Fischer hỏi Hermonie khi Draco đã rời đi.

Harry nhìn Ron, cậu xấu hổ vì mình đã hoàn toàn quên mất người bạn thân nhất của mình đang nằm dài trên sàn nhà vì bị trúng một cái Stinging Hex từ người bạn đời của mình.

"Tất nhiên rồi, thưa Giáo sư." Hermione vội vàng đến bên cạnh Ron và đỡ cậu ta đứng dậy khi cậu ta đang loạng choạng. Draco rõ ràng đã dồn rất nhiều lực vào câu thần chú của mình để bây giờ Ron vẫn còn choáng váng vì nó.

Harry cắn môi và gửi cho Ron một cái nhìn hối lỗi khi Hermione quàng tay qua vai Ron và đỡ cậu ấy ra khỏi phòng.

"Được rồi, Potter, trò đi cùng tôi," Giáo sư Fischer ra chỉ thị , một số sự vui vẻ nhiệt tình lúc đầu của ông đã bị lu mờ bởi sự kiện này. "Những người khác, hãy trở về vị trí của mình và tiếp tục luyện tập."

Harry từ từ đứng dậy và đi theo Giáo sư Fischer đến bàn của ông, và họ ngồi cạnh nhau, Giáo sư để mắt đến các học sinh đang luyện tập.

"Trò có điều gì muốn nói với tôi sao, Harry?" ông ấy hỏi mà không hề nhìn cậu.

Harry nuốt nước bọt. "Uh ... đó không hẳn là lỗi của Draco, thưa giáo sư." Cậu quay lại nhìn Giáo sư của mình. "Anh ấy là bạn đời của em."

Giáo sư Fischer cau mày bối rối quay sang Harry. "Thật ư?" ông ta đáp, sau đó hơi cúi xuống để ngửi Harry. Ông lại nhanh chóng ngả người ra sau, tròn mắt ngạc nhiên. "Trò là Omega?" ông ấy khẽ thốt lên và choáng váng.

Harry gật đầu và sau đó che một cái ngáp khác dưới ánh mắt dò xét của Giáo sư.

"Trông trò không được ổn lắm, Harry," cuối cùng giáo sư kết luận, hồi phục sau cú sốc trước tiết lộ của Harry. "Tại sao trò không ở lại đây và nghỉ ngơi một chút? Tôi sẽ nhờ trò giúp tôi xếp bàn học ngay sau khi lớp học kết thúc và sau đó chúng ta có thể trò chuyện."

Harry gật đầu và dụi dụi đôi mắt của mình, đôi mắt có cảm giác buốt và nặng dưới cặp kính nhòe của cậu.

Giáo sư Fischer vỗ vai Harry rồi đứng dậy, từ từ di chuyển xung quanh các học sinh đấu tay đôi, làm tan đi làn khói màu tím trong vài phút một lần.

Harry theo dõi phần còn lại của bài học với đôi mắt rã rời, cậu quá mệt mỏi để quan tâm đến việc mình đã bỏ lỡ một tiết học hay như vậy. Cậu hy vọng Draco không gặp quá nhiều rắc rối với giáo sư McGonagall. Harry biết mình rất có thể sẽ được gọi đến văn phòng của cô ấy sau khi lớp học kết thúc để xác nhận cậu chuyện từ phía của cậu, cũng như để nói về tình trạng Omega của mình.

"Cậu không sao chứ Harry?" Blaise Zabini hỏi trong khi tạm dừng cuộc đấu tay đôi của mình sang một bên và kiểm tra cậu.

Harry mỉm cười và gật đầu, ngáp một cái nữa. "Ừ, sẽ phải mất nhiều cái Stinging Hex hơn để có thể hạ gục được tôi."

Blaise cười đáp lại, trông nhẹ nhõm lạ thường. "Này Harry, cậu có -"

"Được rồi, cả lớp." Giáo sư Fischer vỗ tay khi làn khói cuối cùng bay đi. "Cảm ơn tất cả các trò rất nhiều vì đã chú ý và tham gia lớp học ngày hôm nay. Các trò đã làm rất tốt."

Cả lớp thì thầm cảm ơn khi họ thu dọn túi xách và bắt đầu đi ra cửa, hầu hết họ đều nhìn Harry đầy tò mò khi họ lướt qua cậu.

Harry tiếp tục cúi đầu, giả vờ bận tâm đến những đôi giày đang lướt qua để tránh ánh mắt tò mò của mọi người.

"Trò cũng vậy, Zabini," Giáo sư Fischer trách móc khi Blaise nán lại cạnh Harry. "Đừng đến muộn buổi học tiếp theo của trò."

"Tôi sẽ bắt chuyện với cậu sau, Harry," Blaise nói với vẻ thất vọng mơ hồ trên khuôn mặt và sau đó cậu ta đi mất.

Harry quá mệt mỏi và bận tâm không biết Slytherin hiện đang làm gì.

"Giúp tôi một tay được không Harry?" Giáo sư Fischer hỏi một khi căn phòng không còn những học sinh khác, ông ám chỉ sự lộn xộn của các bàn xung quanh chu vi lớp học.

Harry gật đầu và nhảy khỏi bàn của Giáo sư. Ngay khi chân chạm vào nền đá, một làn sóng nóng và choáng váng bất ngờ ập đến khiến cậu lắc lư ngay tại chỗ. Đũa phép của cậu rơi xuống sàn từ những ngón tay không có khí lực khi cậu đặt tay lên thái dương với một tiếng rên khàn khàn.

"Harry?"

Harry vẫn nhắm mắt lại khi gục đầu vào bàn làm việc. Cơ thể cậu như thể ngày càng nóng hơn, cố gắng thiêu đốt cậu từ bên trong. Mồ hôi vã ra trên trán khi nhịp thở của cậu tăng nhanh theo cấp số nhân.

Harry đặt cả hai bàn tay xuống bàn trong khi đầu gối run lên và có một mối đe dọa đang bùng phát ra ngoài. Bụng cậu đảo lên và rồi cậu rùng mình khi sức nóng dần thay đổi và biến thành thứ khác; một loại nóng sốt trì trệ.

"Harry ...?"

Cậu thở hổn hển khi một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai mình.

Cơ thể Harry ngay lập tức tràn ngập kích thích - không có từ nào khác để diễn tả được điều đó. Cậu cứng đờ ngay lập tức, cơ thể vẫn còn nóng và phát sốt nhưng bây giờ lại có thêm một sự thúc giục quá lớn để cậu có thể bình tĩnh và rời khỏi.

Harry nghe thấy tiếng thở gấp gáp ở phía sau lưng mình và rồi đột nhiên có một cơ thể săn chắc, khỏe mạnh áp vào lưng của cậu và cậu rên lên nhẹ nhõm khi có một thứ gì đó cứng rắn đè lên vùng mông đau nhức của mình, nơi đã bắt đầu rỉ ra một loại chất lỏng nào đó, làm ướt một mảng quần . Harry háo hức đẩy lùi cơ thể để chào đón thứ ở phía sau mình.

Cậu muốn cảm giác lúc kết thúc mọi chuyện; cơn kích thích ngứa ngáy nóng bỏng này đã thúc đẩy mong muốn của cậu là được lấp đầy bởi hạt giống của Alpha.

Đôi môi ấy đột nhiên áp vào gáy của Harry và cậu bấu chặt những ngón tay đang xoè ra trên mặt bàn gỗ khi cậu cúi đầu về phía trước để khuyến khích cho những hành động đó. Một chiếc lưỡi ấm áp bắt đầu chạm vào làn da đỏ bừng của cậu và Harry vô thức nén lại bằng một tiếng rên nhẹ, tìm kiếm sự áp chặt tuyệt vời đó một lần nữa. Đôi tay điên cuồng của người kia đột nhiên hạ xuống để cởi cúc quần của cậu và kéo chúng xuống ngang hông.

Harry thút thít khi đôi tay đột nhiên trượt khắp làn da trần trụi của mình, vuốt ve "cậu nhỏ" đang cương cứng và ôm lấy mông cậu. Những ngón tay hăm hở cuối cùng cũng tách hai má mông của cậu ra và đút một ngón tay vuốt ve vào cái lỗ đang rỉ nước của cậu, truyền một dòng điện xoẹt qua toàn bộ cơ thể Harry.

Harry hít thật sâu khi tiếp xúc với thứ đó - và cái mùi hương xâm nhập vào lỗ mũi của cậu là hoàn toàn không đúng.

Cậu lập tức sững người và mở mắt. Ở một nơi nào đó trong tâm trí Harry, ở một nơi vẫn còn phần con người hơn là Omega cho cậu biết chắc đây không phải là Alpha mà mình khao khát.

Đây không phải là Alpha của cậu.

Đây không phải là Draco.

Harry thở hổn hển khi tên người bạn đời của mình cuối cùng cũng thấm vào lớp sương mù trong não cậu. Không! Không không không không không...

"Không!" Harry hét lên khi đứng thẳng dậy và bước sang ngang, tránh xa đôi tay và đôi môi không ngừng nghỉ. Cậu không thể đi xa với chiếc quần dài ôm lấy mắt cá chân và cậu vấp ngã khi Alpha hung hăng tóm lấy cậu một lần nữa và uốn cong người Harry về phía trước trên bàn làm việc.

Harry càu nhàu khi cạnh bàn đập mạnh vào hông cậu đến mức bầm tím và cậu bị ép mạnh xuống đến mức mặt cậu bị ấn mạnh vào mặt bàn sơn một cách khó chịu, cái mông trần lộ ra ngoài.

Alpha giữ một bàn tay rắn chắc ở sau gáy của cậu, giữ mặt Harry áp vào bàn làm việc, cặp kính của Harry cắt vào sống mũi và thái dương của cậu một cách đau đớn. Bàn tay tự do còn lại của Alpha lướt dọc từ xương sống của Harry xuống mông cậu và, không hề báo trước, một ngón tay đột nhiên xuyên thẳng vào lỗ nhỏ của cậu.

Harry hét lên vì sốc, một tia kinh hoàng bắn xuyên qua người. Alpha này không giống như những cậu học sinh trẻ tuổi mà cậu đã bỏ đi, đây là người trưởng thành và có ý định phải đạt được những gì mà ông ta muốn, khi ông ta đang bị choáng ngợp bởi mùi hương của một Omega đang trong thời kỳ phát tình.

"Giáo sư dừng lại!" Harry hét lớn hết mức có thể. Sau đó Harry phải nhanh chóng nhắm mắt lại khi một đợt kích tình và chóng mặt khác lấn át cậu, cơ thể Harry hiện giờ là một mớ hỗn độn giữa sự nóng bỏng, kích thích và sợ hãi. Cứ như thể cơ thể cậu đang chiến đấu với chính mình và cảm giác như đang bị kéo theo hai hướng khác nhau khiến Harry cảm thấy buồn nôn.

Ngón tay đột ngột rút ra và tim Harry đập thình thịch trong lồng ngực khi cậu nghe thấy âm thanh của một chiếc khóa kéo bị kéo xuống sau lưng mình.

Harry cố gắng vùng vẫy nhưng cậu quá yếu ớt vì kiệt sức nên không thể làm gì được trước gọng kềm của tên Alpha độc đoán.

Vì vậy, cậu đã làm điều duy nhất mà mình có thể nghĩ đến và bắt đầu hét lên.

Bàn tay đặt sau gáy cậu đột nhiên bịt chặt miệng cậu để ngăn tiếng hét của Harry một cách hiệu quả khi cậu nghẹn ngào vì đau đớn. Sự thôi thúc phải nhượng bộ và để Alpha làm những gì ông ta muốn để mọi chuyện sớm kết thúc gần như bị khuất phục, nhưng Harry nghiến chặt hàm và cố gắng ép cơ thể bị kẹp chặt của mình chuyển động.

Ông ta sẽ không đi xuống nếu không có một cuộc chiến.

Tiếng gầm gừ phẫn nộ đột nhiên vang lên khắp lớp học trống rỗng khiến Harry giật mình, trong giây lát cậu nghĩ đó là do Giáo sư phát ra, nhưng áp lực trên cổ cậu đột ngột rời khỏi giúp cậu có thể quay đầu và mở mắt.

Sự nhẹ nhõm tràn ngập khắp cơ thể khi Harry phát hiện ra Draco đang đứng ở ngưỡng cửa đang mở, vẻ mặt gầm gừ dữ dội khi cậu ta trừng ánh mắt muốn giết người về phía Alpha đang nằm trên người bạn đời đang bán khỏa thân của mình.

Một tiếng thút thít không tự chủ thoát ra khỏi môi Harry khi cậu nhìn thấy Draco và âm thanh đó dường như kích động Alpha của cậu hành động; Draco lao vào phòng, trực tiếp lao về phía giáo sư.

Harry ngay lập tức được thả ra và đầu gối của cậu sụp xuống khi cậu trượt dài một cách vụng về xuống sàn. Harry dựa lưng vào bàn với hai cánh tay ôm lấy đầu gối đang co lên như một cách bảo vệ mình, một dòng máu chảy xuống mũi từ nơi cặp kính cứa vào da.

Harry ngước mắt lên và nhìn xa xăm vào người bạn đời của mình hiện đang đè vị giáo sư trẻ xuống sàn.

Ngay sau khi giáo sư không còn chạm vào cậu nữa, sức nóng, sự kích thích và đau nhức đã trở lại một cách mạnh mẽ, có lẽ càng trở nên tồi tệ hơn bởi sự xuất hiện của người bạn đời của cậu.

Harry có thể cảm thấy cơ thể mình bắt đầu run lên và vòng tay ôm chặt lấy cẳng chân, có cảm giác kỳ lạ như thể cậu đã tách rời khỏi khung cảnh đang diễn ra trước mặt.

Một luồng ma thuật đột nhiên tràn vào căn phòng và kéo hai tên Alpha thù địch ra xa nhau, nó ném họ sang hai bên đối diện của căn phòng và giữ họ ở yên đó.

Harry chớp mắt và ngước lên để thấy Giáo sư McGonagall đang đứng ở ngưỡng cửa, cây đũa phép trên tay vững vàng chĩa thẳng vào hai tên Alpha. Bà hất tay và cánh cửa phòng học nhanh chóng đóng lại sau lưng bà.

Harry nuốt nước bọt và lơ đễnh cố che mình khi nhìn lên Hiệu trưởng. "Giáo sư, không phải... không phải lỗi của Draco," cậu nói một cách yếu ớt, quay cuồng. Harry cảm thấy như thể mình sắp chết nhưng cậu biết rằng mình cần phải lên tiếng trước khi Alpha của cậu bị trừng phạt một cách bất công.

Bà hướng ánh mắt cảm thông về phía Harry khi hạ cây đũa phép xuống. "Cô biết, Potter," bà nói với vẻ điềm đạm thường ngày.

Harry bắt gặp ánh mắt của bà ấy và biết Draco vẫn an toàn. Cậu nhắm mắt lại và để cho sức kéo vô hình kéo cậu xuống và mọi thứ trở nên tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro