Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7 (1)

Harry nhìn chằm chằm vào sàn nhà trong khi cậu lặng lẽ bước lên cầu thang Gryffindor về phòng ký túc xá của mình, vẫn không thể xóa đi nụ cười ở trên môi.

Môi của cậu vẫn còn vương đầy hơi ấm dễ chịu từ nụ hôn chúc ngủ ngon của Draco ở lỗ chân dung, và cậu cũng cảm thấy hơi kiệt sức sau một buổi tối phải trải qua đủ cung bậc cảm xúc như này. Harry không hề nản lòng trước bí mật của Draco; Nó chẳng là gì so với nhiệm vụ bất khả thi là cố gắng kết thân với Lucius và Narcissa Malfoy.

Nụ cười của Harry lớn dần khi hình ảnh Nundu của Draco xuất hiện trong tâm trí. Có điều gì đó hấp dẫn ở con vật kiêu hãnh, đẹp trai, vô cùng quyến rũ, nhưng cũng khiến người khác yên tâm này. Harry không hề sợ hãi hay bị đẩy lùi bởi mặt này của Draco, và cậu tự hỏi liệu có phải việc tiếp xúc với Sirius trong hình dạng hóa thú của ông đã khiến cậu hoàn toàn yên tâm với Draco ở hình dạng mèo một cách dễ dàng và tự nhiên hay không.

Harry mở cửa phòng ký túc xá với một cái ngáp và đi về phía giường ngủ của mình. Cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi lạ thường và không muốn gì hơn là chui vào giữa những tấm vải nỉ mềm mại và chìm vào giấc ngủ - một phần trong cậu đã rất muốn gặp lại Draco vào buổi sáng ngày mai.

"Rốt cuộc bồ đã đi đâu?"

Harry giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình và nhìn lên. "Ron, bồ làm gì mà giờ này vẫn còn thức vậy?"

Ron đang ngồi xếp bằng trong bộ đồ ngủ ở giữa giường, tay cầm cây đũa phép, đầu nhọn phát sáng soi rõ khuôn mặt cậu ta trong căn phòng tối. "Đợi bồ trở về để chắc chắn rằng bồ chưa chết. Bồ đã đi đâu?"

Harry tránh ánh mắt nghi ngờ của Ron khi cậu bắt đầu cởi quần áo. "Mình đã nói với bồ là mình có hẹn với Draco mà."

"Đúng vậy, nhưng bồ đã không đề cập đến việc bồ sẽ rời khỏi trường."

Harry híp mắt. "Làm thế nào mà bồ ..." cậu hỏi với giọng nhỏ dần khi cậu đột nhiên nhìn thấy một bản đồ lớn quen thuộc mở ra trên đùi của Ron. "Bồ đang theo dõi mình á?"

"Tại sao bồ lại rời khỏi Hogwarts?" Ron hỏi, phớt lờ câu hỏi của Harry.

Harry thô bạo kéo chiếc quần pyjama của mình với một cảm giác ngứa ngáy khó chịu chạy dọc dưới da. "Bởi vì tôi đi gặp bố mẹ của anh ấy, và bố anh ấy hiện đang bị quản thúc tại gia nên tôi khó có thể gặp họ ở quán của Madam Puddifoot bây giờ, điều đó được rồi chứ?" cậu trả lời một cách gắt gỏng.

Ron cau mày. "Bồ nên nói cho tụi mình biết Harry để đề phòng có chuyện gì đó xảy ra. Bồ có thể tin tưởng những người như Malfoys không?"

Harry hít một hơi thật sâu và cố gắng làm dịu tính khí của mình vốn đã nóng nảy hơn bình thường trước những lời chê bai dành cho gia đình Malfoys; những người bây giờ, về bản chất, là gia đình của cậu.

"Đúng vậy, Ron, mình có thể tin tưởng họ. Mình đang liên kết với con trai của họ và sẽ sinh ra những người thừa kế cho gia tộc Malfoy nên họ không có khả năng giết mình ngay cả trong giấc ngủ được chưa?"

Ron trườn người về phía trước để gác chân ra khỏi thành giường, chống tay về phía Harry. "Bồ đã ngủ với cậu ta hả?"

"Gì?!" Harry kêu lên, quay lại đối mặt với Ron. Cậu liếc về phía những người khác đang ngủ trong phòng và nhanh chóng thi triển một câu thần chú riêng tư không đũa phép. "Đó không phải là việc của bồ."

Ron có vẻ e thẹn làm cho vẻ mặt cậu ta trông có chút ngượng ngùng. "Chỉ là ... ờ, bồ thực sự thích cậu ấy. Chỉ vậy thôi. Xin lỗi, mình không cố ý như vậy."

Harry mất một lúc để leo lên giường và trải chăn trong khi cậu cố gắng tỉnh táo lại. Cậu chìa tay ra để lấy tấm Bản đồ Đạo tặc và Ron nghiêm túc đưa nó qua, trông có vẻ mất mát kể từ lúc cậu ta bắt đầu cuộc trò chuyện.

Harry thở dài khi cất tấm bản đồ quý giá của mình vào tủ đầu giường rồi khoanh tay vào lòng. Cậu đã quá mệt mỏi cho cuộc trò chuyện này; một cuộc trò chuyện trong đó cậu phải xem xét những gì cậu nói và cố tình giấu đi nhiều thứ với người bạn thân nhất của mình.

"Không sao đâu Ron, mình không sao," cuối cùng cậu nói khi nhìn sang Ron. "Thật tốt khi có thể nói chuyện mà không cần phải lo lắng về việc bị sinh viên hoặc giáo sư khác nghe lén."

Ron gật đầu, có vẻ ít lo lắng hơn. "Vậy, bố mẹ cậu ta có ... vui khi gặp bồ không?" cậu ta rào trước.

Harry bật cười và lắc đầu. "Không. Draco thậm chí còn không cảnh báo họ rằng chính tôi là người bạn đời mà anh ấy dự định mang về. Một khi họ đã vượt qua cơn sốc, mọi chuyện ... ờ, đã ổn hơn một chút. Mình nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cuối cùng là vậy."

Ron nhếch miệng khi cậu nhìn lại Harry với ánh mắt thích thú. "Chắc là lạ lắm nhỉ?"

"Ở trong Trang viên hay ở cùng với Lucius và Narcissa Malfoy?" Harry hỏi, sự khó chịu trước đó của cậu nhường chỗ cho sự thích thú miễn cưỡng.

"Cả hai," Ron khịt mũi khiến Harry mỉm cười.

"Ừ, thật lạ," Harry trả lời thành thật "Mình nghĩ Lucius sẽ là người khó thuyết phục nhưng..." cậu nói nhỏ dần với một cái nhún vai rồi che miệng ngáp dài.

Ron ngồi trở lại giường của mình. "Có vẻ như họ đã làm bồ kiệt sức," cậu ấy nhận xét. "Mình sẽ để bồ ngủ một chút."

Harry tháo kính ra và đặt chúng sang một bên trước khi chui xuống dưới chiếc chăn ấm áp và đặt tay gọn gàng dưới gối.

"Đừng quên ngày mai là sinh nhật của Hermione," Ron nhắc nhở khi nằm trên giường của mình.

Harry mở mắt. "Ồ đúng rồi, suýt nữa mình quên mất. Tất nhiên là mình đã chọn một cuốn sách cho bồ ấy," cậu nói thêm với nụ cười ẩn chứa sự buồn ngủ.

"Mình cũng vậy," Ron cười khúc khích.

Harry nhìn vào đường viền mờ mờ trên mặt của bạn mình, cân nhắc. "Bồ có bận tâm việc bồ ấy là Beta không?" cuối cùng cậu cũng hỏi đầy vẻ tò mò, bởi vì họ chưa bao giờ nói về những tình cảm vụng về mà Ron và Hermione đã trao nhau trong tám năm qua và cậu thực sự không biết Ron nghĩ như thế nào trong toàn bộ vấn đề về Omega và Beta này. Ron xuất thân từ một gia đình thuần chủng nhưng họ khác hẳn với những gia đình thuần chủng truyền thống khác.

"Ờ thì không," Ron khó chịu đáp. "Khi mình kế thừa huyết thống Alpha, cảm giác của mình với bồ ấy vẫn như vậy."

Harry úp mặt vào gối và mỉm cười. Cậu hạnh phúc cho những người bạn của mình, đặc biệt là bây giờ cậu đã có một người luôn ở bên chăm sóc và yêu thương. "Bồ sẽ tỏ tình với bồ ấy vào một ngày nào đó chứ?"

"Biến đi," Ron vặn lại và Harry có thể nghe thấy giọng cười toe toét trong giọng nói của cậu ta. "Khi nào bồ sẽ nói với Rita Skeeter rằng bồ là một Omega?"

Harry thở dài và nằm ngửa ra. "Mình sẽ không nói với mụ phù thủy đó bất cứ điều gì, nhưng mình đoán bắt đầu từ ngày mai, Draco và mình sẽ ... ngừng trốn tránh?"

Ron huýt sáo khi cậu ấy khéo léo hất tung chiếc đũa phép đang chiếu sáng của mình. "Sẽ có một số phản ứng dữ dội từ việc bồ ở với con trai của Lucius Malfoy đấy. Thật tốt khi chúng ta có tất cả các lớp học giống nhau vào ngày mai."

"Ừ..." Harry cau mày, buồn ngủ đáp lại, đang trên bờ vực của việc chìm vào giấc ngủ say. Cậu đẩy một tay ra khỏi tấm chăn và hủy bỏ bùa riêng tư trước khi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.




Harry càu nhàu vào sáng hôm sau khi có ai đó xô vào vai cậu để cố gắng kéo cậu ra khỏi giấc mơ êm đềm của mình; mà về cơ bản là cậu đang mơ về cảnh giường chiếu trong phòng của Draco ngày hôm qua.

"Cái Gì?!" cậu quát, thậm chí không buồn mở mắt khi cậu áp mặt sâu hơn vào gối của mình. Cảm giác như thể cậu chỉ vừa mới ngủ quên, ai trên đời này có thể làm phiền cậu trong lúc này hả?

"Harry! Chết tiệt!" Ron chửi thầm trước khi tiếp tục bằng một giọng lớn hơn nhiều, "dậy đi, sắp muộn giờ vào lớp rồi!"

"Huh?" Harry mở to mắt khi ngẩng đầu lên và lờ mờ nhìn Ron đang nhìn về phía mình. "Bồ đang nói cái gì vậy?"

"Bồ đã bỏ lỡ bữa sáng và bồ đã buột Malfoy phải nói chuyện với Hermione vì cậu ấy lo lắng cho bồ và giờ bồ có mười phút để đến lớp Độc dược!"

Harry ngẩng đầu lên và chớp mắt mơ màng, cố gắng để bộ não của mình hoạt động quanh những lời nói của Ron, cậu cảm thấy nặng nề và chậm chạp cùng với một sự đe dọa vô hình muốn kéo cậu trở lại bên dưới.

Cậu gục đầu xuống gối và nhắm mắt lại. "Cậu hãy đi trước đi," cậu lầm bầm. "Mình quá mệt."

Harry có thể nhận thấy sự ngập ngừng của Ron khi cậu ta chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân khác. "Được rồi, nếu bồ chắc chắn. Mình sẽ ... mình sẽ đến chỗ bồ sau tiết Độc dược được không?"

Harry lầm bầm điều gì đó không mạch lạc và không đợi phản hồi trước khi chìm vào giấc ngủ tiếp theo.

Một giờ sau, Harry đứng dưới vòi hoa sen lạnh trong một nỗ lực vô ích để đánh thức mình. Ron đã hứa sẽ mang cho cậu một ít cà phê nóng trước khi vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, điều mà cậu thực sự không muốn bỏ lỡ vì đây là môn học yêu thích của cậu và Harry thực sự thích vị giáo sư mới.

Harry xoa mặt và rên rỉ. Cậu vẫn hoàn toàn suy sụp và không thể hiểu tại sao. Harry đã không thức khuya đến mức như vậy và cậu không nghĩ rằng chuyến đi chơi đêm qua đã khiến cậu kiệt sức đến mức này.

Harry miễn cưỡng tắt nước rồi bước ra ngoài, nhanh chóng mặc đồng phục rồi xách cặp đi xuống cầu thang vào phòng sinh hoạt chung, mi mắt nặng trĩu dường như không muốn mở ra.

"Harry, bồ tèo, cà phê của bồ đây."

"Cảm ơn Ron." Harry biết ơn nhận lấy cái ly đầy caffein lỏng nóng hổi từ người bạn của mình và sau đó bắt đầu bước đến bên cạnh Ron khi họ đi ra khỏi lỗ chân dung.

"Bồ có chắc là bồ không sao chứ?" Ron hỏi, liếc nhìn Harry. "Mình chưa bao giờ thấy bồ mệt mỏi như vậy trước đây. Bồ có chắc là gia đình Malfoys không làm gì đó với bồ không?"

Harry sẽ trợn tròn mắt nếu cậu có sức. Cậu nuốt một ngụm cà phê, và bị bỏng lưỡi vì vị nóng của nó. "Oái, chết tiệt. Không, Ron, Malfoys không đầu độc mình bằng một thứ độc dược kiểu như... thuốc ngủ ...", cậu nói với giọng điệu uể oải và không rõ ràng. "Nếu điều này làm cho bồ cảm thấy tốt hơn thì mình đã không ăn hoặc uống bất cứ cái gì trong nhà của họ."

"Thần chú," Ron thì thầm nhưng Harry cố tình phớt lờ cậu ta.

Cậu nuốt một ngụm cà phê lớn khác và sau đó một ít cà phê đã tràn ra khỏi ngón tay cái của cậu khi cầu thang đột ngột di chuyển dưới chân họ. "Draco thực sự đã nói chuyện với Hermione sáng nay à?"

Ron đảo mắt khi cậu ta nâng chiếc túi của mình lên vai. "Yeah, cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn của tụi mình suốt bữa sáng - mình nghĩ tên đó thậm chí là chả ăn gì cả - và sau đó tên đó đứng dậy và đi tới chỗ Hermione, yêu cầu được biết bồ đang ở đâu."

Harry giấu một nụ cười vào cốc của mình nhưng Ron đã nhìn thấy nó.

"Ôi Merlin, bồ đã nghĩ điều đó thật dễ thương đúng không?"

"Miễn bình luận." Harry nhếch mép. "Mặc dù bây giờ bồ có thể bịt mồm mình lại về việc anh ấy có một âm mưu thâm độc nào đó để giết mình."

"Miễn hứa hẹn," Ron lẩm bẩm khi họ đi về phía cửa lớp.

"Hermione đã nói gì với anh ấy?"

"Chỉ là bồ đã quá mệt và quyết định đi học muộn," Ron nhún vai trả lời.

"Và anh ấy đã nói gì?"

"Ồ vì... Bồ hãy tự đi hỏi cậu ta trong khoảng 20 giây nữa," Ron bực tức nói.

Harry mỉm cười với sự tức giận của Ron. "Và bồ đã nói với Hermione rằng bồ yêu bồ ấy chưa?" Harry hỏi. "Hay mình sẽ nói với bồ ấy giúp bồ trong khoảng hai mươi giây nữa?"

Ron đẩy vai cậu với một cái nhìn thân thiện ngay trước khi họ vòng qua góc và sải bước vào lớp.

Harry ngay lập tức tìm Draco khi cậu bước vào căn phòng lớn và ngạc nhiên khi thấy người tóc vàng đang ngồi ở chiếc bàn quen thuộc của Harry ở bên trái căn phòng.

Cậu đi về phía Draco với một nụ cười chậm rãi kéo dài trên môi, biết rằng cậu thực sự không nên ngạc nhiên như vậy.

Vẻ mặt căng thẳng của Draco ngay lập tức giãn ra khi thấy Harry cười với mình.

"Xin chào," Harry cất tiếng chào khi cậu thản nhiên đi vào chiếc ghế trống bên cạnh. Ron ngồi cạnh Hermione bên kia lối đi, nhìn Draco một cách ngờ vực. Một số học sinh năm thứ tám khác cũng nhận thấy sự thay đổi trong cách sắp xếp chỗ ngồi và công khai nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kỳ lạ khi Harry Potter bình tĩnh ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Draco Malfoy.

Draco căng mắt khi nhìn quầng thâm dưới mắt Harry. "Chuyện gì vậy?" cậu ấy hỏi ngay lập tức rồi sau đó hạ giọng. "Em buồn về chuyện tối qua hả?"

Harry mỉm cười và đặt tay lên đùi Draco dưới gầm bàn. "Không, không có gì buồn cả. Em không biết nữa, em đoán là do em ngủ không ngon lắm."

"Em có chắc không?" Draco hỏi, đôi mắt xám chăm chú tìm kiếm biểu cảm của Harry.

"Ừ," Harry đáp, ngước lên khi Giáo sư Fischer bước vào lớp. Cậu quay lại Draco với một nụ cười trấn an. "Em chắc chắn mà."

Môi Draco nhếch lên thành một nụ cười nhỏ trước khi cậu ấy chuyển sự chú ý sang Giáo sư.

Harry bóp chặt đùi ấm áp của Draco một lần nữa rồi thả ra bởi cậu biết rằng cơ thể của cậu sẽ có những phản ứng không thích hợp khi chạm vào Draco như vậy nếu cậu để tay mình ở đó lâu hơn nữa. Harry hướng sự chú ý về phía trước và cố gắng tập trung để vượt qua làn sương mù dày đặc vì kiệt sức.

Cậu thực sự thích Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới; ông ấy là một cựu Thần Sáng đã phải nghỉ hưu ở tuổi đầu 30 do vết thương vĩnh viễn ở chân khiến ông không đủ khả năng để làm nhiệm vụ nhưng dạy học thì không thành vấn đề. Khi Harry nghe về lý lịch của ông, cậu đã đoán đó là một người đàn ông gắt gỏng với ý tưởng dạy một đám thanh thiếu niên thay vì trở thành một Thần Sáng, nhưng những suy đoán đó của Harry đã được chứng minh là sai lầm trong vài phút đầu của buổi học đầu tiên. Giáo sư Fischer thông minh, thân thiện và tràn đầy nhiệt huyết với vị trí này.

"Được rồi, các học sinh năm thứ tám," Giáo sư Fischer bắt đầu bằng một cái vỗ tay để thu hút sự chú ý của họ. "Hôm nay chúng ta sẽ làm một số công việc thiết thực."

Harry chớp mắt và mắt cậu sẽ sáng bừng như mọi khi nếu cậu có đủ sức lực; cậu thích môn học này khi họ có thể thực hành phép thuật chứ không phải là khi chỉ học về lý thuyết. Harry rút cây đũa phép của mình ra và chơi đùa với nó giữa hai bàn tay khi cậu nhìn chằm chằm vào Giáo sư, tự hỏi liệu cậu có thể bí mật sử dụng một loại thần chú đánh thức bản thân mà không bị ai phát hiện hay không.

"Hôm nay chúng ta sẽ học một câu thần chú tạo màn khói khá tiện lợi để thoát khỏi những tình huống khó khăn," Giáo sư Fischer tiếp tục nói và mỉm cười nhìn xung quanh. "Hãy ghép đôi và dọn những chiếc bàn này sang một bên nào."

Harry nhìn người bạn đời của mình với một nụ cười toe toét.

"Anh không thể làm đối tác đấu tay đôi của em được," Draco nói ngay lập tức.

Harry cau mày khi cả hai đứng để đẩy bàn của họ sang một bên. "Tại sao không?"

"Bởi vì nó đi ngược lại bản năng của anh với tư cách là người bạn đời của em," cậu ấy khẽ đáp, những ngón tay nhợt nhạt nắm chặt lấy cây đũa phép bằng một tay.

"Hả..." Harry đáp lại một cách thích thú khi dùng một tay che miệng ngáp. "Em dường như không có bất kỳ dè dặt nào về việc đấu tay đôi với anh."

"Bởi vì em được phép buộc anh tránh xa em nếu em nghĩ rằng anh sẽ gây nguy hiểm cho em hoặc con cái của chúng ta," Draco trả lời một cách hiển nhiên.

"Draco, cậu có muốn thành một cặp với tôi không?"

Harry và Draco nhìn sang thấy Hermione đang đứng trước mặt họ, Ron ở bên cạnh khi cô mỉm cười ngập ngừng với Draco. Rõ ràng là cô ấy đã hoàn toàn nhận thức được tình hình rồi hoặc đã nghe lỏm được cuộc trao đổi ngắn ngủi của họ.

Harry nhìn Draco để xem cậu ấy sẽ giải quyết nó như thế nào. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi Draco chỉ gật đầu và cảm ơn cô ấy vì lời đề nghị.

Harry cảm thấy nếu mình mong đợi làm thân với bố mẹ Draco thì Draco cũng sẽ mong đợi làm thân với Ron và Hermione. Có lẽ đấy cũng là một nhiệm vụ đáng sợ đối với cậu ta cũng như đối với Harry.

"Mình đoán là bồ sẽ thành cặp với mình, Harry," Ron cười toe toét.

Harry bắt đầu mỉm cười đáp lại nhưng cuối cùng lại ngáp.

"Tập hợp lại, tập hợp lại," Giáo sư Fischer gọi lớn từ trung tâm của khu vực đã được dọn sạch bàn ghế trong khi ông rút đũa phép của mình ra. Tất cả các học sinh năm thứ tám xếp thành một nửa vòng tròn xung quanh ông ấy, đũa phép trong tư thế sẵn sàng, vẻ mặt háo hức. "Câu thần chú cho bùa màn khói là 'Fumos.' Hãy cùng nhau thử ngay bây giờ."


*Fumos: Bùa màn khói: Dùng bùa này để tạo nên màn khói xám và mây để bảo vệ bản thân


"Fumos," Harry nói rõ ràng cùng với những người khác.

"Xuất sắc," Giáo sư Fischer rạng rỡ trước khi giơ cây đũa phép màu nâu hạt dẻ sáng lấp lánh của mình lên. "Bây giờ tôi sẽ trình diễn chuyển động của cây đũa phép ..."

Harry lắc đầu và cố gắng tập trung vào chuyển động sà xuống duyên dáng của cổ tay và cây đũa phép của Giáo sư Fischer. Người đàn ông này luôn khiến mọi thứ trông thật dễ dàng. May mắn thay, câu thần chú này có một chuyển động khá đơn giản, rõ ràng là được thiết kế để chạy trốn nhanh chóng.

Harry tham gia cùng với những người khác để thực hành các động tác chính xác và cảm thấy tự tin - mặc dù cậu rất mệt mỏi - rằng cậu đã có thể mô phỏng lại các chuyển động của Giáo sư.

"Greengrass, nếu có thể thì trò bớt gằn giọng lại", Giáo sư sửa khi ông thả cước bộ giữa bọn họ. "Hãy bắt đầu bằng cách giơ cây đũa phép của trò ​​cao hơn một chút, Longbottom. Được rồi, chúng ta hãy bắt cặp và tìm một khoảng trống trên sàn."

Harry đi theo Ron đến một chỗ gần phía trước căn phòng và đứng đối diện với cậu ấy, đũa phép giơ cao và sẵn sàng.

Giáo sư Fischer đứng trên bàn của mình như thể nó là một cái bệ được nâng lên. "Tôi muốn mọi người thử câu thần chú cùng nhau trước. Hãy đếm đến ba: một-hai-ba!"

"Fumos!" Harry say mê và hài lòng khi thấy một đám mây lớn màu tím phun ra từ đầu cây đũa phép của mình và lấp đầy khoảng trống giữa cậu và Ron như một bức tường sương mù dày đặc không thể xuyên thủng.

Giáo sư Fischer đã thực hiện một phép thuật phức tạp để loại bỏ khối lượng mây màu tím, nhưng phải mất vài phút để tan biến đủ để cả lớp gặp lại nhau.

"Bây giờ, tôi muốn các trò đối mặt với bạn cặp của mình và chọn một người trong số các trò để tấn công bằng thần chú Stinging Hex - chỉ là một bùa chú nhẹ nhàng thôi - và sau đó, việc còn lại là che chắn bùa chú và sử dụng phép thuật màn khói để đáp lại. Thực hiện phép thuật liên tục là một điều thực tế hơn rất nhiều và là một kỹ năng khá quý giá mà mọi người cần có. Hãy quyết định xem ai sẽ làm gì trước và sau đó bắt đầu khi các trò đã sẵn sàng. Chỉ cần làm điều đó một lần và sau đó đợi tôi giải tỏa không khí trước khi các trò chuyển đổi. Mọi người hãy theo nhịp độ của riêng mình - hãy tiếp tục nào! "

* Stinging Hex: Bùa châm kim

"Bồ muốn làm màn khói trước?" Harry hỏi Ron khi cậu ấy quay mặt về phía mình.

"Chắc chắn rồi, nhưng trước tiên mình muốn xem Hermione bỏ bùa Malfoy."

Harry nhìn qua vai đúng lúc để bắt gặp Hermione đang tung một cú Stinging Hex vào Draco. Chàng trai tóc vàng khéo léo làm chệch hướng nó và sau đó thi triển bùa chú màn khói một cách nhuần nhuyễn.

Harry quay lại khi Ron đang cười toe toét. Cậu đảo mắt và nhanh chóng quăng ra một câu thần chú Stinging Hex, cố gắng làm Ron mất cảnh giác.

Ron đã kịp thời làm chệch hướng nó bằng một câu thần chú che chắn và sau đó sử dụng Fumos, lấp đầy khoảng trống giữa họ với làn khói dày đặc màu tím.

"Làm tốt lắm!" Harry hô to và ho nhẹ trong làn sương mù dày đặc.

Căn phòng đang trở nên ấm áp hơn một chút do những đám mây được tạo ra từ câu thần chú và nhiệt độ cơ thể người và Harry có thể cảm thấy năng lượng của mình đang suy yếu hơn nữa. Cậu che một cái ngáp khác và từ từ chớp mắt khi đợi Giáo sư Fischer làm sạch không khí bằng một cái vẫy đũa phép.

Harry gần như không cưỡng lại được cái ý muốn ngồi xuống sàn trong khi chờ đợi, thì đột nhiên Giáo sư gọi họ đổi vai cho nhau. Cậu quay lại đối mặt với Ron và giữ tư thế đấu tay đôi của mình.

Harry chợt nhớ sẽ đến lượt Draco thi triển bùa phép lên Hermione, và cậu bắt đầu quay lại xem khi mơ hồ nghe thấy Ron thi triển câu thần chú Stinging Hex sau lưng mình.

Do phản ứng chậm chạp mà cậu đã không kịp thời che chắn cho đòn tấn công bất ngờ và cậu đã bị dính toàn bộ sức mạnh của câu thần chú Stinging Hex. Harry gục xuống đất với một tiếng kêu đầy đau đớn.

Harry cuộn mình lại và thở ra khi câu thần chú bắt đầu biến mất. Đó không phải là một đòn quá mạnh nhưng tấn công đột ngột như vậy vẫn khiến cậu thấy khó thở.

"Harry!"


J: Have a good night, guys!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro