Chapter 6 (2)
Mạch của Harry đập nhanh dần lên và nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt cậu; cậu gần như đã quên điều đó. Tuy nhiên, Harry không thể hối hận về những gì họ vừa làm, nó đã tích tụ trong cậu quá lâu và cậu cần một lối thoát – thật ra thì cả hai người họ đều cần. Thêm vào đó, điều đó thật sự rất tuyệt vời.
Thay vì thu dọn đống đồ áo lộn xộn và mặc lại quần áo chỉn chu thì Draco lại tuột chiếc quần nhàu nát của mình và trần truồng trượt xuống bên dưới tấm chăn.
Harry nhanh chóng làm theo sự dẫn dắt của cậu ta, lúng túng đạp chiếc quần jean của mình ra khỏi cổ chân trước khi leo vào.
Họ nằm quay mặt đối diện nhau và Harry cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy nỗi buồn mà cậu thoáng thấy trong mắt Draco đêm trước đã vắng bóng ở lần này.
Đôi mày nhợt nhạt của Draco nhăn lại khi tập trung suy nghĩ và những ngón tay dài lơ đễnh nghịch mép một chiếc vỏ gối màu xanh lam nhạt.
Harry liếc nhìn xung quanh phòng khi kiên nhẫn chờ Draco thu thập suy nghĩ của mình. Phòng ngủ được trang trí với tông màu lạnh, nhẹ nhàng và yên tĩnh nhưng vẫn trang nhã, nhưng không có trang trí gì quá lộng lẫy hay quá đà. Cậu tự hỏi vẩn vơ liệu mình có nên mong đợi việc sẽ sống ở đây với Draco một khi họ đã gắn bó với nhau hay không.
"Tôi đoán tôi nên bắt đầu bằng cách tìm hiểu những gì em biết về những sinh vật bị cấm của Bộ."
Sự chú ý của Harry ngay lập tức quay trở lại Draco. "Bị cấm?" cậu lặp lại. "Như... việc sở hữu chúng là bất hợp pháp?"
"Không phải sở hữu là bất hợp pháp, mà tồn tại mới là bất hợp pháp."
Đôi mắt của Harry mở to. "Ồ. Không, tôi ... tôi không biết có chuyện như vậy." Cậu dừng lại và cau mày. "Họ có thể cấm cái gì nếu người sói, ma cà rồng và rồng được phép tồn tại?"
Draco đáp lại với cái nhìn mỉa mai. "Đúng vậy," cậu ấy nói một cách mơ hồ rồi thở dài, có vẻ cam chịu và mệt mỏi.
Harry vươn một tay vòng qua cổ tay Draco không chút do dự.
Chàng trai tóc vàng ngạc nhiên nhìn lên sau đó thả lỏng người, tỏ vẻ cảm kích trước sự ủng hộ thầm lặng của Harry. "Có một vài sinh vật bị cấm tồn tại hoàn toàn do Bộ cho là chúng quá nguy hiểm để cùng tồn tại trong thế giới của chúng ta," cậu ta kiên định tiếp tục nói. "Một nhóm trong số những sinh vật đó được gọi là Nundu - em đã nghe nói về chúng chưa?"
Harry cau mày suy nghĩ, tìm kiếm trong trí nhớ bất kỳ ký ức nào về cái tên đó. "Không, tôi không nghĩ mình đã nghe nó ..." cuối cùng cậu trả lời.
Draco liếm môi và tiếp tục. "Nundu là một loài sinh vật giống người, khi ở trạng thái tự nhiên, có thể so sánh với loài mèo lớn."
"Như hổ sao?"
"Lớn hơn."
"Okay," Harry nói, xử lý thông tin này. "Và chúng đã làm điều gì tồi tệ đến mức Bộ cảm thấy cần phải thực thi việc tuyệt chủng?"
Draco chống má bằng một tay khi cậu ta nhìn chằm chằm vào căn phòng. "Nundu có thể cực kỳ hung bạo trong hình dạng mèo và dễ phản ứng thái quá trước các tình huống nếu chúng không rèn luyện được khả năng tự kiềm chế. Nhưng điều đó họ có thể làm được và họ vẫn luôn làm điều đó."
Harry nuốt nước bọt. "Và ... gia đình của anh là Nundu phải không?" cậu hỏi, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
"Đúng." Đôi mắt xám đầy lo lắng quay trở lại khuôn mặt Draco. "Và tôi cũng vậy."
Harry hít một hơi thật đều và từ từ thở ra. "Vậy ... tôi đoán anh không phải là người duy nhất?" cậu hỏi, nắm bắt câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu mình.
"Không." Draco lắc đầu, vẫn cẩn thận quan sát cậu. "Chỉ riêng khu vực này đã có khoảng sáu mươi người trong số chúng tôi."
"Và Bộ không có ý kiến gì?"
"Họ..., họ không," Draco hơi cau mày trả lời. "Thỉnh thoảng, một số sự cố xảy ra sẽ làm dấy lên một số nghi ngờ trong Bộ Quy định và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí nhưng chưa có gì được xác nhận bởi vì chúng tôi đã tự chỉnh đốn; chúng tôi có Hội đồng quản trị của riêng mình, người giám sát mọi thứ. Họ giám sát các hoạt động, giữ hồ sơ về tất cả các thành viên trong tộc và áp dụng hình phạt khi được yêu cầu. "
Harry bặm môi khi tâm trí quay cuồng quá nhanh khiến cậu không thể theo kịp. "Khi anh nói những sự cố làm dấy lên nghi ngờ trong Bộ..." cậu ngập ngừng nói.
"Các cuộc tấn công vào những con người bình thường không phải Nundu."
Harry buộc mình phải bình tĩnh và suy nghĩ mọi thứ một cách logic; Draco chưa bao giờ mất kiểm soát và tấn công cậu, kể cả khi họ còn nhỏ và coi mình là kẻ thù truyền kiếp. Ngay cả Lucius cũng không làm điều đó. Rõ ràng là họ đã có một mức độ kiểm soát chặt chẽ để che giấu khía cạnh đó của bản thân khỏi người mà họ ghê tởm.
Harry nhìn lên. "Voldemort có biết không?"
Draco gật đầu. "Biết, đó là lý do tại sao cha tôi đi theo ông ta. Chúa tể Hắc ám đã hứa một khi ông ta nắm quyền, ông ta sẽ dỡ bỏ lệnh cấm của Bộ."
Biểu cảm của Harry ngay lập tức rõ ràng khi sự thật hiện ra trong đầu cậu. "Vậy, ... giữa một Bộ đầy thành kiến muốn chứng kiến gia đình của anh bị tiêu diệt và một kẻ điên loạn tâm thần sẽ giúp gia đình anh không phải che giấu nữa, cha của anh chỉ đơn giản là chọn kẻ ít tệ hại hơn?"
"Đúng như những gì em nói."
"Ồ." Harry chớp mắt và ngồi dậy. Cậu khoanh tay trên đầu gối co lên và nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. "Điều đó đã giải thích rất nhiều chuyện."
"Cha tôi không phải là thánh, Potter," Draco nói, vẫn nằm nghiêng khi nhìn về phía Harry.
Harry quay lại nhìn cậu ta. "Nhưng ... Voldemort đã giữ bí mật cho anh. Hắn ta chưa bao giờ ... hắn ta chưa bao giờ cố gắng sử dụng tộc của anh để làm việc có lợi cho mình? Chẳng hạn như việc buộc anh phải chiến đấu trong hình dạng thật để chống lại Hội Phượng Hoàng?"
"Không, Nundu không mạnh hơn một phù thủy; chúng tôi vẫn cần một cây đũa phép để thực hiện các phép thuật phức tạp. Chúng tôi chỉ hữu dụng trong chiến đấu tầm gần. Chúng tôi sẽ chiến đấu và đứng về phía hắn với tư cách là phù thủy chỉ cho đến khi Bộ thực sự sụp đổ. "
Harry lắc đầu. "Tôi không thể tin được tất cả những gì đang diễn ra và ... tôi không biết. Không ai trong chúng tôi biết điều đó."
"Chúng tôi rất nghiêm khắc và rất kỹ lưỡng," Draco nghiêm nghị trả lời. "Chúng tôi phải như vậy."
Harry cảm thấy một niềm vui ấm áp đột ngột trào dâng. Cậu nằm nghiêng trở lại, đối mặt với Draco. "Anh tin tôi."
Vẻ mặt của Draco dịu đi và một nụ cười nhếch mép nhàn nhạt nhếch lên một bên khi cậu ta trả lời. "Ừ, tôi tin tưởng em, Potter."
Harry mỉm cười. "Vậy bây giờ tôi có thể xem được không?"
Draco chớp mắt và nhướng mày. "Chỉ vậy thôi hả? Em không hỏi nữa à? Không chạy ra khỏi phòng và la hét?"
Harry cười khúc khích và nằm ngửa. "Tôi có vô số câu hỏi dành cho anh Malfoy - nhưng trước tiên tôi muốn xem anh trong hình dạng của một con mèo."
Draco bật cười và nụ cười của Harry nở rộng hơn khi nghe thấy âm thanh đó. "Em rất ... kỳ quặc, em có biết điều đó không Potter?"
"Tôi biết. Bây giờ hãy thực hiện việc thay đổi đi."
Draco đảo mắt và nở một nụ cười gian xảo, trượt khỏi giường và đứng trần truồng trước cửa sổ.
Harry nuốt nước bọt; dương vật của cậu giật lên một chút đầy kích thích khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của Draco.
Draco hít một hơi rồi nhắm mắt lại. Khi một luồng ánh sáng chiếu qua cùng với một cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc của Harry ra khỏi trán, thì đột nhiên có một con mèo rất to, giống như một con báo đứng ở nơi Draco đã từng đứng.
Harry ngồi dậy và từ từ vung chân khỏi thành giường và đứng dậy. Cậu đã quên hỏi Draco liệu cậu có thể tiếp cận Draco ở hình dạng Nundu hay không.
"Quá muộn rồi," Harry lẩm bẩm khi cậu tiến lên vài bước, và cậu chắc chắn rằng chàng trai tóc vàng sẽ không bao giờ đồng ý biến hình nếu nó sẽ gây nguy hiểm cho Harry khi ở cùng phòng với cậu ta.
Con mèo khổng lồ có bộ lông màu đen điểm chút ánh bạc, khi nó di chuyển, bộ lông trông như ướt nước và vô cùng bóng bẩy. Tuy nhiên, cũng có những điểm khó nhận thấy trong màu sắc của bộ lông và nó chỉ hiển thị khi ánh sáng chiếu vào lông mèo vừa phải. Con vật có kiểu dáng đẹp, săn chắc, và trông rất kiêu hãnh.
Harry bước lại gần hơn khiến con mèo dịch chuyển và giận dỗi khi nhìn Harry tiếp cận nó. Harry khẽ mỉm cười khi thấy đôi mắt mèo vẫn rất giống đôi mắt của Draco. Nó ngay lập tức khiến cậu cảm thấy thoải mái và hoàn thành những bước cuối cùng để trực tiếp đứng trước mặt con vật to lớn. Harry lơ đễnh để ý rằng đỉnh đầu của cậu chỉ chạm đến đỉnh khớp vai của con mèo.
Harry ngập ngừng mỉm cười với Draco.
Con mèo dừng lại - và Harry có thể thề rằng cậu đã nhìn thấy lông mày của con mèo cong lên như Draco vẫn thường hay biểu hiện - và sau đó con mèo cúi xuống và nhẹ nhàng húc đầu vào ngực Harry.
Harry bật ra một tràng cười đầy ngạc nhiên và ngay lập tức đưa tay lên vuốt bộ lông bóng mượt ở hai bên cổ con mèo. Bộ lông của nó thật mềm và mịn. Harry vùi những ngón tay vào lớp lông dày khi con mèo tiếp tục dúi đầu vào ngực anh, tìm kiếm sự chú ý hơn nữa.
Harry đưa tay lên má con mèo, ngay sau chòm râu dài và gãi cho nó. Điều này giống như vỗ về một trong những con mèo ở nhà của bà Figg.
Harry cười toe toét khi con mèo bắt đầu kêu lên đầy mãn nguyện. Âm thanh trầm và vang, và bằng cách nào đó nó cũng rất dịu dàng. Harry trượt tay dọc theo bộ lông mềm mại khi cậu bắt đầu bước sang một bên, và kiễng chân lên để lướt hai tay dọc theo tấm lưng rắn chắc vạm vỡ của con mèo, rồi lại xoa tròn trước khi đứng trước mặt nó.
Harry thả hai tay sang hai bên và nhìn chằm chằm vào đôi mắt mèo xám tỏ vẻ thích thú.
"Vậy ... anh có hiểu ý tôi khi anh là một con mèo không?" Harry hỏi to, khoanh tay trước ngực.
Con mèo gật đầu lia lịa và Harry cười toe toét.
Draco quay người và phóng lên giường, đáp xuống bằng cả bốn bàn chân to, cái đuôi dài quất ác liệt trong không khí. Cậu ta quay lại đối mặt với Harry và sau đó đột ngột chuyển về hình dạng con người của mình.
Harry vẫn cười toe toét khi cậu quay lại giường. "Malfoy, điều khiến tôi khó chịu nhất là," cậu nhận xét, "là anh vẫn rất lộng lẫy ngay cả khi ở hình dạng của một con mèo".
Đó quả là một lời nói đúng đắn bởi vì biểu hiện bối rối của Draco đã tan biến ngay lập tức. "Tất nhiên là tôi luôn như vậy," cậu ta trả lời một cách chân thành nhưng Harry biết Draco đã nhẹ nhõm hơn.
Harry bật cười khi chui trở lại dưới chăn; nhiệt độ mát mẻ của căn phòng đột nhiên làm cậu nhớ đến tình trạng đang khỏa thân của mình.
"Okay, đến giờ đặt câu hỏi," Harry nói, giữ giọng điệu thân thiện. "Liệu tôi có gặp nguy hiểm khi anh ở trong hình dạng Nundu không? Có điều gì tôi nên làm - hay không nên làm không?"
"Không," Draco đáp lại một cách dứt khoát và ngồi xuống bên cạnh Harry. "Người bạn đời của Nundu là người quan trọng nhất, hơn bất kỳ thứ gì trên đời này; Tôi không bao giờ có thể làm tổn thương em - bất kể tôi ở hình dạng nào."
Một dòng chảy ấm áp dễ chịu chảy qua Harry trước giọng điệu kiên định của Draco; bởi vì cậu đã lớn lên trong khi bị lạm dụng bởi những người thân của mình nên những tình cảm và lời hứa như thế này có ý nghĩa đối với cậu nhiều hơn những người khác.
"Còn gia đình của anh thì sao? Hay những Nundu khác nữa? Liệu tôi có bao giờ gặp họ không?"
"Gia tộc của tôi sẽ không làm hại em, bất luận có điều gì xảy ra đi chăng nữa thì gia tộc Nundu đều sát cánh bên nhau," Draco đáp, sau đó do dự một chút. "Nếu em muốn trở thành bạn đời của tôi, thì em sẽ phải gặp Hội đồng quản trị. Những Nundu khác ... có thể gây ra phiền toái. Trong khi người bạn đời là một điều thiêng liêng đối với Nundu, thì vẫn có một số ít Nundu không ngại lấy những gì họ muốn bằng vũ lực hoặc thử thách. Và một Omega nam sẽ được săn đón nhiều trong cộng đồng Nundu cũng giống như trong thế giới phù thủy."
Lần đầu tiên, Harry cảm thấy lo lắng dù chỉ là thoáng qua.
Draco xoay người và đặt một bàn tay ấm áp lên đầu gối của Harry. "Không phải tất cả Nundu sẽ hành động như vậy, chỉ một số, và tôi hoặc gia đình tôi sẽ luôn ở bên em khi có sự hiện diện của họ."
Harry gật đầu, cố gắng gạt sự khó chịu của mình sang một bên.
Draco dừng lại và sau đó trông như thể cậu ta đang cố nói ra khi tiếp tục bàn về vấn đề này. "Em luôn có thể có nhiều hơn một người bạn đời, Harry. Càng có nhiều bạn đời Nundu, em càng có nhiều sự bảo vệ. Tôi sẽ không ... Tôi sẽ không ngăn cản em tìm kiếm thêm bạn đời cho gia đình chúng ta."
"Không." Harry cau mày, sự lo lắng của cậu biến mất theo một làn sóng phẫn nộ không gì lay chuyển được trước những lời nói của Draco. "Tôi không muốn điều đó. Tôi không quan tâm nếu tôi có thêm rủi ro hay không, tôi không muốn có một hậu cung với một đống đàn ông, tôi chỉ muốn một người bạn đời."
Đôi mắt Draco thoáng qua sự nhẹ nhõm rõ ràng và bàn tay cậu ta nhẹ nhàng bóp đầu gối Harry.
Harry thả lỏng một chút và kê một chiếc gối phía sau lưng để cậu có thể dựa lưng vào khung giường.
"Nếu chúng ta có con, điều đó có nghĩa là chúng cũng sẽ là một Nundu?"
Vẻ mặt của Draco rạng rỡ khi nhắc đến con cái và điều đó càng làm dịu đi những lo lắng của Harry.
"Không, khi một Nundu giao phối với một Omega con người thì chỉ những đứa trẻ là nam mới là Nundu. Chúng tôi không rõ tại sao lại như vậy, nhưng chưa bao giờ có chuyện một người mẹ loài người có thể sinh ra một Nundu cái cả. Chúng chỉ có thể được sinh ra bởi hai cha mẹ là Nundu. Đó là lý do tại sao tôi là con một, bởi vì cha tôi là Nundu còn mẹ tôi là một Omega con người, em hiểu không? "
Harry gật đầu rồi cau mày. "Vậy, bất kỳ đứa trẻ là nam nào cũng đều có thể gặp nguy hiểm nếu Bộ phát hiện ra chúng?"
"Đúng vậy," Draco thành thật trả lời, "nhưng chúng tôi đã không bị phát hiện trong hàng trăm năm từ lúc chúng tôi lẩn trốn cho đến nay."
"Anh không lo ngại khi có Harry Potter làm bạn đời anh sẽ bị giám sát chặt chẽ hơn nữa sao?" Harry hỏi. "Mọi hành động chết tiệt của tôi đều được đưa lên Nhật báo tiên tri. Tôi có hàng tá các phóng viên bám sát theo tôi ngay khi tôi bước ra ngoài."
"Tôi đã cân nhắc điều đó," Draco thừa nhận, "nhưng sau đó tôi cũng nghĩ nếu có ai đó đủ vị tha để giữ bí mật cho chúng tôi thì đó là em."
Harry đảo mắt và nhìn sang chỗ khác khi cậu cảm thấy má mình nóng lên vì xấu hổ. "Tôi cũng không phải là thánh đâu Malfoy," cậu lẩm bẩm.
Draco nghiêng người về phía Harry. "Tôi biết em không phải là thánh, tôi cũng không thể ở bên em nếu em như vậy, nhưng tôi cũng biết rằng em sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của chúng tôi cho Bộ vì điều đó có nghĩa là sẽ hành quyết rất nhiều người."
Harry nhìn Malfoy. "Anh thực sự nghĩ rằng họ sẽ làm điều đó?"
"Tôi không chắc nhưng luật pháp yêu cầu họ phải làm vậy," Draco khẽ nhún vai nói. "Em biết rõ về Bộ hơn tôi về việc liệu họ có tuân theo luật hay không."
"Tôi không tin Bộ," Harry nói thẳng. "Tôi tin Kingsley nhưng những người còn lại có thể bị nhồi sọ."
Draco mỉm cười và định đáp lại thì một tiếng chuông nhỏ vang lên từ đâu đó trên sàn.
"Tới lúc rồi," cậu ta vừa nói vừa thả đầu gối của Harry ra và trượt khỏi giường. Draco nhặt cây đũa phép của mình từ nơi nó được chôn trong chiếc quần đã bỏ đi và tung ra một thần chú tắt tiếng chuông báo thức với một cái hất nhanh ở cổ tay.
Harry nhìn chằm chằm một lúc trước khi não cậu bắt kịp. "Ôi mẹ kiếp, chúng ta không thực sự đến muộn chứ?" cậu hoảng sợ kêu lên khi đẩy mình ra khỏi chiếc giường xộc xệch và vội vàng kéo quần.
Draco nhếch mép cười trước vẻ bối rối của Harry trong khi chàng trai tóc vàng mặc quần áo một cách bình tĩnh ở phía bên kia chiếc giường lớn. "Không, chúng ta hoàn toàn đúng giờ. Tôi phải chắc chắn rằng chúng ta có nhiều thời gian để tôi nói chuyện với em trước."
Harry cảm thấy nhẹ nhõm trong khi kéo áo phông và chồng áo len lên đầu một cách điềm đạm hơn.
Draco ngước lên sau khi cài cúc áo sơ mi, vẻ mặt trung tính đầy cẩn thận. "Vậy, ... em vẫn muốn tiếp tục sao? Trong khi bây giờ em đã biết sự thật?"
Harry dừng lại sau khi nỗ lực chải đầu bằng những ngón tay để chúng vào nếp gọn gàng nhưng vô ích. "Đúng vậy," cậu nói.
Đôi mắt xám của Draco lấp lánh đầy cảm động khi cậu ta bước đến và đứng trước mặt Harry, đưa một tay lên để sắp xếp mái tóc đen trên trán một cách điệu nghệ. "Em trông tuyệt lắm," cậu ta thì thầm. "Hơn nữa, họ đã từng nhìn thấy em từ trước rồi Potter."
Harry bật cười, giấu đi một sự thật là bất cứ khi nào cảm xúc của Draco trở nên thực sự mãnh liệt, cậu ấy lại chuyển sang trạng thái cợt nhã, cũng như gọi Harry bằng họ.
"Cảm ơn," Harry đáp lại với một nụ cười gượng gạo. "Tôi có nên mặc thứ gì đó sang trọng hơn một chút không? Tôi cảm thấy mình ăn mặc xuềnh xoàng quá."
Draco cười khẩy khi nắm lấy tay Harry. "Em vẫn là em," cậu ta lơ đễnh nói trước khi kéo cậu về phía cửa.
"Đó có phải là điều tốt không?" Harry hỏi, nửa nghiêm túc.
Draco mở cửa. "Ừ," cậu ta chỉ trả lời đơn giản trước khi cúi xuống và hôn lên môi Harry.
Harry mỉm cười, cảm thấy có chút ngớ ngẩn nhưng khá hài lòng khi được dẫn xuống hành lang tiến về phía số phận của mình. Việc nắm chặt bàn tay ấm áp của Draco trong tay làm cậu cảm thấy như thể mình có thể đối mặt với bất cứ thứ gì mà họ muốn ném vào cậu. Harry khá tự tin rằng cậu có thể thuyết phục Narcissa không phản đối mình - nhưng Lucius có lẽ là một vấn đề khác.
Harry đánh lạc hướng bản thân bằng cách nhìn quanh hành lang dài trống trải với vẻ thích thú. Đúng như những gì cậu mong đợi, trang viên được trang trí một cách công phu nhưng lạnh lùng và hai bên tường treo đầy những bức chân dung cũ kỹ ngột ngạt về những người thân đã mất trong gia đình. Tấm thảm trông hơi sờn và có một lớp bụi mỏng phủ trên những chiếc đèn tường mà cậu nghĩ có lẽ đã không có trước chiến tranh. Đây là một ngôi nhà sang trọng nhưng chỉ với một chút xao lãng đã biến nó giống như một bảo tàng trang nghiêm mà hầu như không bao giờ có khách tham quan.
"Tôi sẽ phải sống ở đây với anh một khi chúng ta tốt nghiệp Hogwarts à?" Harry hỏi, nhớ lại câu hỏi mà mình chưa hỏi trước đó.
Draco liếc nhìn Harry, trông như thể cậu ta đang thích thú. "Chỉ khi em muốn."
Harry cau có. "Đó không phải là một câu hỏi ngớ ngẩn đâu, anh đã nói các gia tộc rất thân thiết, và nơi này chắc chắn là đủ lớn cho mọi người."
"Nhưng em có thực sự muốn sống ở đây không, Harry?" Draco hỏi với đôi mày cong lên đầy hoài nghi khi họ rẽ sang góc nhà và bước lên cầu thang rộng bằng đá cẩm thạch để vào sảnh chính.
"Ờm... không," Harry thừa nhận. "Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy thoải mái."
"Vậy thì chúng ta sẽ không ở đây."
"Hơn nữa ở đây rất lạnh," Harry rùng mình nói thêm.
Draco siết chặt tay khi họ bước ra khỏi tiền sảnh lớn và đi đến một trong những phòng khách phía trước.
"Tôi xin lỗi vì điều đó, Nundu có xu hướng nóng nảy nên chúng tôi luôn giữ bầu không khí mát mẻ ở nhà."
"Này." Harry dừng lại và quay mặt về phía cậu ta trước khi họ đến cánh cửa đôi đã đóng. "Đó có phải là lý do tại sao Căn phòng Yêu cầu lại biến thành một hang động không? Vì ... huyết thống của anh?"
Draco thực sự có vẻ hơi tự ái khi nhìn xuống sàn nhà. "Ừ, nó ... nó là một nơi thoải mái đối với tôi."
Harry mỉm cười, một phần trong cậu cảm thấy một sức hút tình cảm mãnh liệt mỗi khi Draco tỏ ra xấu hổ. Một cái gì đó trông hoàn toàn đáng yêu. "Ẩm ướt và lạnh lẽo? Ồ đúng vậy, rất ấm cúng."
Draco liếc lên với cái nhìn nửa vời. "Im đi Potter."
Harry mỉm cười nhưng chưa kịp nói gì thì Draco đã quay lại và đẩy cửa bước vào.
"Ôi mẹ kiếp, tôi chưa sẵn sàng cho việc này," lướt qua đầu Harry ngay trước khi bàn tay của Draco vươn về phía sau và kéo cậu vào phòng khách rộng lớn bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro