Chapter 5 (2)
Cậu rùng mình khi bầu không khí lạnh giá ở hành lang phả vào cánh tay trần của mình và một lần nữa nguyền rủa việc cậu đã để lại đồ đạc trong phòng thay đồ Quidditch. Harry vội vã đến hành lang tầng bảy nhanh nhất có thể; không muốn Malfoy nghĩ rằng cậu cho cậu ta leo cây. Đó sẽ là một khởi đầu khủng khiếp cho một đêm dài.
Harry phát hiện ra người con trai tóc vàng cao lớn đang dựa lưng vào bức tường đá đối diện với bức tranh Barnabas the Barmy quen thuộc. Cánh cửa gỗ dẫn đến Phòng Yêu cầu đã được đặt sẵn bên cạnh cậu ta.
"Này," Harry nói hơi thiếu tự tin khi cậu đến gần; không chắc mình sẽ nhận được sự tiếp đón nào từ Slytherin.
Draco quay lại nhìn Harry trước khi đẩy mình ra khỏi bức tường. "Potter," là tất cả những gì cậu ta nói trước khi quay ra mở cửa và bước vào trong.
"Rất vui được gặp mày," Harry lẩm bẩm trước khi làm theo.
Harry đột ngột dừng lại ngay trong phòng, cánh cửa gần như đập thẳng vào mông cậu khi nó đóng lại và khóa lại sau lưng.
Harry chưa bao giờ thấy Căn phòng trông giống như thế này trước đây. Thay vì những cây cột đá lớn của lâu đài vươn lên đến tận trần nhà phẳng lì, thì lại xuất hiện những bức tường cong lên ở trên đầu như thể họ đang ở trong một hang động nào đó. Thậm chí còn có đất và đá rời rạc rải rác trên sàn. Không có bất kỳ cửa sổ nào và không có bất kỳ đồ nội thất nào trong phòng Yêu Cầu; không có gì để ngồi vào để thực hiện một cuộc trò chuyện lịch sự.
Malfoy đã đi lang thang về phía xa của căn phòng, khoanh tay trước ngực, dường như không hề xao xuyến chút nào bởi vẻ ngoài kỳ quái của căn phòng gợi lên.
"Mày đang nghĩ cái quái gì khi triệu hồi phòng vậy?" Harry tò mò hỏi khi nhìn quanh và bước vài bước đầy mạo hiểm về phía trước. Không khí lạnh và ẩm ướt, chỉ làm tăng thêm nhận định về việc cậu đang ở bên trong một hang động cũ bị bỏ hoang.
Draco quay mặt về phía Harry, hai tay vẫn khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị. "Mày đang định thú nhận hả Potter?"
Harry chớp mắt, bất ngờ trước câu hỏi. "Thú nhận ...?"
Đôi mắt xám nheo lại. "Ừ, thú nhận đi Potter. Hãy thừa nhận rằng mày hoặc đội quân yêu tinh của mày đã bỏ một thứ gì đó vào thức ăn của tao."
"Như cái gì?" Harry bối rối hỏi.
"Tình dược."
Harry gần như nghẹn vì ngạc nhiên, và sau đó cậu bắt đầu cười. Malfoy trông đã sẵn sàng để đấm Harry. "Mày nghĩ là tao đã bỏ tình dược vào trà của mày?" cuối cùng cậu thốt lên.
"Nhưng rõ ràng là mày có," Draco vẫn cố chấp, phớt lờ sự thích thú của Harry.
Harry nhanh chóng nghiêm nghị trở lại khi thấy Malfoy tỏ ra kiên quyết như thế nào về vấn đề xuất hiện tình dược. Cậu giữ khoảng cách và vòng tay quanh mình để sưởi ấm, quan sát Alpha cẩn thận.
"Các triệu chứng của mày là gì?" cậu hỏi, thực sự tò mò liệu Malfoy có đang cảm thấy giống mình không.
Draco bực bội một cách cáu kỉnh và nhìn lướt qua vẻ mặt thích thú của Harry. "Kể từ khi bắt đầu học kỳ, tao không thể dừng lại..." Draco tạm dừng để phát ra một hơi thở khó chịu khác, mặc dù có lẽ lần này cậu ấy sẽ tự chủ hơn một chút. "Tao không thể ngừng nghĩ về mày. Tao có ... có một ước muốn vô lý là phải ở gần mày mọi lúc, để đảm bảo mày được an toàn trong tầm kiểm soát của tao và để người khác tránh xa mày ..." Cuối cùng cậu ta cũng đưa đôi mắt xám đầy buộc tội trở lại trên người Harry. "Làm thế nào mà đó không phải là một loại thuốc hay một loại bùa chú nào đó? Mày đã làm tao bối rối rồi đấy Potter - và tao muốn biết làm thế nào và tại sao!"
Harry nuốt nước bọt; bị tổn thương bởi sự phẫn nộ của Malfoy vì những cảm xúc không mong muốn của cậu ấy dành cho mình.
"Vậy, ... khi mày đi cùng tao đến Hogsmeade, không phải vì mày muốn?" Harry hỏi, may mắn thay cậu đã giữ được giọng điệu của mình không quá bi thương.
Malfoy vuốt một bàn tay qua mái tóc một cách kích động khi cậu ta bắt đầu bước xa bước tường. "Ừ, tao muốn. Tao muốn xem liệu làm bạn với mày có làm giảm bớt ... sự tra tấn này hay không. Tao cũng không muốn Blaise đi với mày, hoặc bất kỳ ai khác vì vấn đề đó."
Harry gật đầu, và rồi cậu chợt nhớ ra điều gì đó. "Có phải mày là người đã tấn công Dean Thomas?"
Malfoy quay lại đối mặt với Harry. "Tao chưa bao giờ giơ đũa phép về phía nó, Potter", cậu ấy phản ứng kịch liệt, mắt nheo lại; dự là cậu ấy sẽ tranh cãi về nó tới cùng.
Harry phát hiện ra sự thành thật trong lời nói của cậu ta và ngay lập tức lùi lại. Cậu quay lại và bước tới nơi những bức tường bắt đầu cong lên trên và đưa tay vuốt dọc phiến đá phủ đầy rêu, những ngón tay lần mò vào trong những rãnh sâu và đánh bật những hạt hơi ẩm đọng lại ở đó.
"Đó không phải là tình dược," cuối cùng cậu nói, bình tĩnh một cách kỳ lạ khi thời khắc đã đến, đôi mắt xanh lơ đãng nhìn những giọt nước trượt dài trên bức tường ẩm ướt cách xa những đầu ngón tay đang di chuyển của cậu. "Hoặc một câu thần chú, hoặc bất cứ điều gì mà tao đã làm với mày."
"Vậy đó là cái gì?" Malfoy nghi ngờ hỏi.
Harry hít một hơi thật sâu và quay mặt về phía Malfoy. "Tao không phải Beta, tao là Omega."
Malfoy chỉ nhìn chằm chằm.
"Mọi thứ mà mày đã cảm thấy trong năm nay, tao cũng cảm thấy như vậy."
Có quá nhiều cảm xúc lướt qua trên khuôn mặt của Slytherin để thực sự xác định được một cảm xúc duy nhất, nhưng Harry nghĩ rằng cậu có thể phát hiện ra sự tức giận đang dâng lên bên dưới tất cả.
"Vậy, mày nghĩ rằng danh hiệu Cậu-bé-sống-sót là chưa đủ?" Malfoy cuối cùng cũng đáp lại, giọng căng thẳng. "Bây giờ Chúa tể hắc ám đã chết, mày phải giả vờ rằng mày là Omega nam đầu tiên trong suốt một thế kỷ qua để được chú ý?"
Harry há hốc miệng, ngờ vực. "Mày nghĩ rằng tao muốn trở thành một Omega hả?" cậu giận dữ đáp trả, cơn ngứa ngáy khó chịu lan ra trên khắp cơ thể. "Mày có biết tao đã khốn khổ như thế nào kể từ khi học kỳ bắt đầu không - và nó từ hồi tháng 9! Tao đã phải uống thuốc hàng ngày để che giấu bản thân với mọi người, tao đã bị hai tên Alpha nhảy vào mình rồi - bất chấp lọ thuốc ức chế mùi hương - và bất kể mày có thể nghĩ gì, và mày vẫn luôn nghĩ gì Malfoy, tao thực sự cũng không muốn trở thành CẬU-BÉ-SỐNG-SÓT CHÓ CHẾT đó."
Harry quay đi và tựa trán vào bức tường đá ẩm ướt, hai tay đưa lên áp hai lòng bàn tay vào tảng đá mát lạnh ở hai bên người.
Sự im lặng bao trùm lên hai người họ sau sự bộc phát của Harry và nếu Malfoy đứng lên và rời đi ngay bây giờ thì cậu thực sự cũng không quan tâm nhiều nữa.
Harry quay đầu sang một bên khi có tiếng bước chân đến gần.
Malfoy đã tiến lại gần hơn và đang nhìn Harry với vẻ mặt e ngại khi cậu ta quan sát trong im lặng.
Harry chuẩn bị tinh thần cho bất cứ thứ gì mà chàng trai tóc vàng sẽ phun ra tiếp theo.
"Mày không bịa ra chuyện này phải không?"
Harry cười một cách trống rỗng. "Mày thực sự nghĩ rằng tao sẽ cố gắng nhiều như vậy chỉ để đổi lấy một trò cười hả Malfoy?"
Malfoy rũ mắt xuống, nhìn chăm chú vào nền nhà rải sỏi một lúc trước khi nhìn lại. "Không, tao cho là không," cuối cùng cậu ta cũng chấp nhận với một tiếng thở dài.
Harry quay lại và thở ra một cách nặng nhọc khi cậu trượt xuống tường để ngồi trên sàn, không quan tâm đến sự bẩn thỉu, vòng tay ôm lấy mình trong một nỗ lực vô ích để giữ ấm.
Sau một lúc do dự, Malfoy từ từ ngồi xuống đối diện với cậu.
Harry nhìn chiếc áo choàng len ấm áp của Malfoy với vẻ ghen tị.
"Có lẽ mày nên bắt đầu từ đầu?" Malfoy đề nghị, vẫn tỏ vẻ thận trọng nhưng không còn buộc tội nữa.
Harry lấy một cành ô liu và hít một hơi thật ổn định, cố gắng dập tắt cơn nóng nảy của mình.
"Vào ngày sinh nhật thứ mười tám, tao thức dậy vào nửa đêm vì cảm thấy mệt và kêu gọi sự giúp đỡ của gia tinh nhà Black. Tao định nhờ nó lấy một ít Pepper-Up* từ Pomfrey thì nó nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra. Nó là người nói với tao rằng tao là một Omega."
* Thuốc cảm
"Và làm sao nó biết điều đó ...?"
Harry cười một cách buồn bã. "Thực ra là vì mẹ của mày. Nó kể là trong thời gian phục vụ gia đình Black, nó đã chứng kiến khoảnh khắc kế thừa huyết thống Alpha của Sirius cũng như kế thừa huyết thống Omega của mẹ mày, và nó biết vì mùi hương. Sự thật là hai Alpha - hoặc ba người bây giờ bao gồm cả mày - đã phản ứng kỳ lạ với sự hiện diện của tao khi chúng ta ở một mình, điều đó đã xác nhận mọi thứ. Và Ron cũng nói tao có mùi giống như một Omega. "
Đôi mắt Malfoy nhắm lại, như thể để ổn định bản thân. "Vậy, mày đang nói với tao rằng mày là một Omega đang ở chung phòng ký túc xá với ba Alphas chưa được liên kết?"
"Tao biết điều đó nghe có vẻ điên rồ nhưng tao cho rằng lọ thuốc ức chế mùi hương sẽ có tác dụng và không ai phát hiện ra", Harry thành thật trả lời, đột nhiên nghe thấy giọng mình hoàn toàn ngây ngô như thế nào.
Draco nhìn cậu đầy suy tính. "Mày có biết những lọ thuốc đó không được dùng liên tục không Potter?"
"Cái gì? Tại sao?"
Tiếng thở dài nặng nhọc thay cho những lời nói của cậu ta là dấu hiệu đầu tiên cho thấy rõ ràng Harry đã lao đầu vào một thứ gì đó mà không có sự nghiên cứu kỹ lưỡng.
"Chúng được tạo ra để che đi mùi hương của Omega khi họ trong kỳ phát tình nếu điều đó thực sự cần thiết khi họ ở bên ngoài," Malfoy trả lời một cách chắc chắn. "Chúng cũng được biết là có hại cho cơ hội thụ thai của mày nếu dùng thường xuyên."
Đôi mắt của Harry mở to vì hoảng sợ. "Cái gì? ĐM."
Nét mặt của Draco lần đầu tiên giãn ra vào đêm hôm đó khi cậu ta nhếch mép trước vẻ mặt kinh hoàng của Harry. "Nếu mày uống liên tục suốt 12 tháng hoặc hơn thì mày hãy hoảng sợ Potter."
Harry thở ra nhẹ nhõm và Draco nghiêng đầu sang một bên, quan sát cậu.
"Mày muốn có con?" cậu ta hỏi với vẻ tò mò, có vẻ như cậu rất ngạc nhiên trước sự thật này.
Harry nhìn lên và gật đầu. "Ừ, tao cảm thấy đó là điều tích cực duy nhất đối với toàn bộ cơn ác mộng về Omega này."
Vẻ mặt của Draco nhăn nhúm như thể cậu ta đang khó chịu.
"Gì?" Harry hỏi.
Draco lơ đễnh giật một sợi chỉ từ gấu quần màu xám than của mình. "Tao ... tao xin lỗi vì đã phản ứng thái quá; mày ghét việc mày là Omega một phần vì tao."
Harry chớp mắt đầy ngạc nhiên. "Tao thật sự không thể trách mày Malfoy; mày đã ghét bỏ tao nhiều năm như vậy, và gần một thế kỷ nay không có một Omega nam nào, đương nhiên mày sẽ nhảy ra cái kết luận này."
Draco lắc đầu. "Tao lẽ ra phải nhận ra," cậu ấy nói. "Tao đã tự phụ cho rằng mình đã suy nghĩ về mọi thứ một cách logic và nếu tao gạt bỏ những khác biệt vụn vặt của chúng ta sang một bên..."
"Tụi mình đã bao giờ làm được điều đó chưa?" Harry hỏi với một nụ cười ngập ngừng.
Draco thừa nhận câu nói này với một nụ cười nhỏ nhưng chân thành và Harry cảm thấy dạ dày thắt lại một cách quen thuộc khi nhìn thấy nụ cười đó. Harry ôm chặt lấy cánh tay trần của mình hơn để ngăn cơn rùng mình.
Draco nhận thấy sự khó chịu của Harry và không do dự, cởi bỏ chiếc áo choàng đen và chìa nó ra.
"Mày sẽ không bị lạnh chứ?" Harry hỏi một cách không chắc chắn.
Draco lắc đầu và đưa nó đi. "Tao thường không cảm thấy lạnh."
Harry mỉm cười biết ơn khi nhấc chiếc áo len đắt tiền lên và quàng qua vai. Cậu ngay lập tức được truyền hơi ấm từ thân nhiệt còn nán lại trên áo của Draco và mùi hương của Alpha xâm chiếm lỗ mũi cậu, khiến cậu muốn thở dài hài lòng.
Harry đã không nhận ra việc mình đã thực sự nhắm mắt lại vì hạnh phúc cho đến khi mở mắt ra lần nữa và thấy Draco nhướng mày thắc mắc về phía mình.
"Xin lỗi," cậu lầm bầm, má nóng lên, "nó có mùi như mày vậy."
Draco chớp mắt, giật mình chế giễu vì sự thích thú của mình.
Harry kiên quyết gạt bỏ cảm xúc của mình để xem xét cẩn thận về những gì họ cần thảo luận. "Làm thế nào mà mày có thể ... cưỡng lại tao, không biết phải miêu tả như thế nào nhưng mà, ờm... trong khi hai Alphas kia dường như mất khống chế khi tụi tao ở một mình?"
Draco nuốt nước bọt và gật đầu, như thể thoải mái với những nỗ lực của Harry trong việc hướng cuộc trò chuyện đến điểm mấu chốt của vấn đề. "Tự chủ?" cậu ta suy đoán.
"Có thật không?" Harry cau mày nghi ngờ đáp lại. "Vậy, ... mày đang sử dụng sự tự chủ ngay bây giờ à?"
"Ừ."
Ngay khi lời nói đó vừa thốt ra khỏi miệng Draco, Harry chợt nhận ra đôi mắt xám đầy bí hiểm của Draco đã giãn ra khá nhiều trong suốt cuộc gặp gỡ của họ, kể từ lúc cánh cửa đóng lại sau lưng cậu. Slytherin cũng đã duy trì khoảng cách cho đến khi cậu ngồi xuống, nhưng vẫn chưa đủ gần để vô tình tiếp xúc thân thể.
"Còn mày thì sao?" Draco hỏi một cách cứng nhắc, cắt ngang sự trầm ngâm của Harry. "Mày ... đang cảm thấy gì?"
Harry có thể nói rằng Malfoy không thoải mái với hàng loạt câu hỏi. "Vậy là phải vạch trần mọi chuyện hả?"
"Điều đó nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là chúng ta chỉ cần cố gắng quên là chúng ta đang có một cuộc trò chuyện ngượng ngùng nhất mọi thời đại và đồng ý rằng không có câu hỏi nào được vượt giới hạn."
Thay vì tỏ ra chán nản, Draco thực sự trông nhẹ nhõm hơn một chút. "Đồng ý," cậu ta gật đầu.
Harry thở ra và gục cằm xuống đầu gối, mắt nhìn Draco. "Tao ... Cảm giác của tao thật khó diễn tả. Kể từ lúc tao kế thừa huyết thống, tao chỉ bị thu hút bởi một mình mày. Như mày đã nói trước đó, tao cũng muốn ở bên mày mọi lúc - và không chỉ theo kiểu 'tình một đêm'. "
Draco gật đầu hiểu ý.
"Vạch trần mọi chuyện nào," Harry lẩm bẩm, tự trấn an bản thân trước khi tiếp tục, "và tao muốn ... tao có mong muốn được mày chăm sóc."
Draco hé môi và đôi mắt lấp lánh ánh bạc trong ánh sáng yếu ớt.
"Và có lẽ điều này nghe có vẻ không xa lạ với mày nhưng tao luôn là một người khá độc lập và tao chưa bao giờ muốn ai đó trông chừng mình trước đây", Harry cố gắng giải thích.
Draco nuốt nước bọt trước khi trả lời. "Điều đó ... làm cho Alpha rất hài lòng đấy, Potter."
"Huh?" Harry chớp mắt, ngạc nhiên. "Những Alphas muốn tao như vậy?"
"Nếu đó là phản ứng tự nhiên của mày, thì có," Draco xác nhận. "Một Alpha sống để chăm sóc người bạn đời của mình, và nếu người bạn đời đó khao khát sự hiện diện và bảo vệ của Alpha ..."
"Nó có giống như việc Alpha mộng tinh không?"
Draco nhếch môi thành một nụ cười nhỏ và gật đầu. "Điều đó có nghĩa là mày và người bạn đời của mình mong muốn bắt đầu một gia đình."
Harry mỉm cười khi cậu lơ đãng xoa cằm mình trong lớp vải mềm mại của chiếc áo choàng của Draco; khuấy động mùi hương của Alpha bay vào trong lỗ mũi của cậu với một tiếng thở dài khoan khoái. "Vậy xem ra tao không hoàn toàn thất bại khi là Omega nhỉ?"
Draco nhếch mép. "Mày có bao giờ thất bại ở bất cứ điều gì chưa Potter?"
Harry cười rất tươi và cậu cảm thấy vui vẻ lạ thường. "Tao đoán câu hỏi tiếp theo là ... bây giờ thì sao?"
Vẻ mặt của Draco dễ dàng trở nên bối rối và cậu do dự trước khi trả lời. "Cách thích hợp là mày đăng ký với Bộ với tư cách là một Omega để bất kỳ Alpha nào hỏi thăm sẽ đều được thông báo về sự tồn tại của mày và có cơ hội gặp gỡ với mày."
Harry nhìn chằm chằm. "Và cách không thích hợp là gì?"
Đôi mắt xám chăm chú tìm tòi những suy nghĩ của Harry trên khuôn mặt của cậu. "Cách ... không đúng đắn là mày nhượng bộ sự thúc giục của Omega và quyết định chọn Alpha đầu tiên thu hút sự quan tâm của mày."
Harry có thể cảm thấy bầu không khí trong phòng thay đổi khi nó trở nên nặng nề và đầy mong đợi nhưng không hẳn là khó chịu. "Tao nghĩ tao thích lựa chọn thứ hai hơn," Harry trả lời, miệng đột nhiên trở nên khô khốc và tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Nếu mày có thích."
Harry nín thở, cảm thấy mình bị bóc trần một cách khủng khiếp khi bày ra mọi thứ và chờ đợi phản hồi. Yeah, Draco có lỗi vì cậu ấy đã che giấu cảm xúc của mình, không ngừng trịch thượng, mỉa mai và hơi phô trương. Nhưng cậu ấy cũng thông minh, đầy thách thức, thú vị, không đuổi theo sự nổi tiếng của Harry, và sự thật mà nói thì cậu ấy khá dễ nhìn.
Nếu họ có thể dung hòa quá khứ của mình, thì Harry không nghĩ rằng mình có thể tìm thấy ai phù hợp hơn ngoài Draco.
Đôi mắt của Draco, trước đó vốn còn đang cực kỳ rực rỡ, đột nhiên mờ hẳn đi khi cậu nhìn xuống sàn, một cái nhíu mày nhẹ trên lông mày.
Sự thất vọng rõ rệt và tức thì tràn ngập khắp người Harry khi cậu gật đầu lia lịa và đứng dậy. Cậu không có tâm trạng để nghe những lý do tại sao Draco không muốn mình làm bạn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro