Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4 (3)

"Potter?"

Harry xoay người và giơ đũa phép theo bản năng, cơ thể vẫn còn đầy adrenaline.

Blaise Zabini giơ hai tay lên, mắt mở to. "A! Bình tĩnh nào, Người được chọn."

Harry thở ra và từ từ hạ đũa phép xuống một lần nữa. "Xin lỗi," cậu nói, biết rằng cậu đang chạy quanh với cây đũa phép và máu chảy dài trên mặt.

Blaise chỉ tỏ ra lo lắng. "Cậu không sao chứ?" cậu ấy hỏi. "Kẻ tấn công Dean Thomas cũng tấn công cậu à?"

Harry cau mày. "Ai?"

Ánh mắt của Blaise chuyển qua vai Harry và Harry ngay lập tức quay lại để xem cậu ta đang nhìn gì.

Anthony Goldstein đã ra khỏi tháp và đang đi về phía sân Quidditch, một tay cầm chổi và tay kia lơ đễnh xoa thái dương như thể đang hoang mang.

"Blaise?" Harry nhắc nhở, quay lại, hài lòng rằng Anthony không còn gây ra mối đe dọa nào nữa.

Blaise quay sang Harry. "Dean đã bị tấn công ở đâu đó gần hồ."

"Bị tấn công?"

"Ừ, một loại lời nguyền cắt đứt hay gì đó."

Cắt sâu mãi mãi lướt qua tâm trí Harry một cách không thể kiểm soát và cậu nhanh chóng lắc đầu.

"Bồ ấy không sao chứ?"

Blaise gật đầu, có vẻ không quá bận tâm. "Ồ đúng rồi, Pomfrey sẽ cho cậu ta ra khỏi bệnh xá trong một giờ nữa. Không biết tại sao có người lại nhắm vào một Gryffindor câu nệ như vậy."

"Hừ...." Harry trầm ngâm suy nghĩ nhưng đầu óc thì quay cuồng. Tại sao là Dean Thomas? Nó có liên quan gì đến những gì đã xảy ra giữa Dean và cậu không? Tuy nhiên, chỉ có Ron và Hermione biết về điều đó.

"Cậu có chắc là cậu không sao không?" Blaise hỏi, cắt ngang sự trầm ngâm của Harry. "Cậu có biết đầu mình đang chảy máu không?"

Harry chớp mắt và cố nặn ra một nụ cười. "Ừ, luyện tập Quidditch," cậu thuận tay gạt đi.

Blaise có vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục. "Cậu có vẻ hơi nóng nảy đấy Potter, cậu đang trở về lâu đài à? Tôi có thể đi bộ với cậu."

Harry định từ chối thì đã nghĩ điều đó có vẻ tốt hơn. Có lẽ một người hộ tống không phải là một ý tưởng tồi, ít nhất là cho đến khi cậu có thể ngồi xuống và tìm ra lý do tại sao lọ thuốc ức chế mùi hương không hoạt động nữa. Blaise là một Alpha nhưng Slytherin dường như không bị ảnh hưởng bởi cậu.

"Ừ, được rồi. Cảm ơn."

Hai người bước cùng nhau khi cùng đi về phía lâu đài. Harry thọc tay vào túi quần jean để giữ ấm, nguyền rủa sự thật rằng cậu đã không thể lấy áo khoác ra khỏi phòng thay đồ.

"Vậy họ có biết ai đã tấn công Dean không?" Harry hỏi.

Blaise lắc đầu. "Theo như tôi biết thì không. Không có dấu hiệu ma thuật nào có thể được tìm thấy trên vết thương và cậu ta cũng không có bất kỳ kẻ thù nào được biết đến. Có chút bí ẩn cho đến khi nó xảy ra một lần nữa, tôi cho rằng Dean không được phép tự ý đi đâu. Cha mẹ cậu ấy rất tức giận vì điều này đã xảy ra trên sân trường, nhưng thành thật mà nói, điều tồi tệ hơn đã xảy ra ở đây trong những năm qua. "

Harry khịt mũi đồng ý rồi liếc sang bên Zabini. "Vậy ... cậu nghĩ người đó đang cố giết Dean hay họ chỉ cố gắng làm bồ ấy bị thương?"

"Tôi không nghĩ họ đang cố giết cậu ấy," Blaise trầm ngâm trả lời. "Các vết cắt không sâu và cậu ấy bị bỏ lại. Dean không thể nhớ được điều gì; chỉ là cậu ấy đang đi bộ gần hồ và sau đó có thứ gì đó húc vào cậu ấy và mọi thứ trở nên đen kịt."

Harry cau mày trước phần mô tả; Nó không giống như một cuộc tấn công bằng đũa phép, ít nhất là không phải lúc đầu. "Có lẽ đó là một con nhện khổng lồ lang thang?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ đó là những gì họ đang điều tra vào lúc này, với sự hỗ trợ của Hagrid," Blaise trả lời khi họ đến gần bậc thềm đá rộng của trường.

"Zabini."

Harry và Blaise đều nhìn lên để thấy Malfoy đang sải bước về phía họ.

Cậu ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào giữa hai người họ trước khi nhìn vào Blaise. "Tưởng rằng cậu đang đến thư viện," cậu ta nói không có lời mở đầu.

"Tôi đang trên đường đến, chỉ giúp Harry ở đây," Blaise đáp lại một cách đều đều, và Harry nhận thấy rằng biểu hiện của Blaise tỏ ra thách thức một cách kỳ lạ. "Như cậu có thể thấy, cậu ấy bị thương."

Đôi mắt xám của Draco lướt qua trán Harry một lúc trước khi quay lại Blaise. "Ừ, tôi có thể thấy điều đó. Tại sao cậu không tiếp tục đến thư viện và tôi sẽ dẫn Potter đến bệnh xá trước khi tham gia cùng cậu?"

Harry cau mày khi cả hai dường như đang tiến hành một cuộc đấu trí nào đó trước khi Blaise cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Hẹn gặp lại, Harry," cậu ta nói với một nụ cười khan trước khi sải bước qua Draco và biến mất vào trường.

Harry cau mày sâu hơn. "Tao không cần Malfoy hộ tống," cậu cáu kỉnh nói khi Draco quay sang cậu với vẻ chờ đợi.

"Xin phép cho tôi có ý kiến khác Potter."

Trước sự ngạc nhiên của Harry, Draco đưa tay nắm lấy khuỷu tay của cậu và bắt đầu dẫn cậu vào trường.

Harry đã bị sốc trước hành động này đến nỗi cậu ấy đi cùng Malfoy mà không hề phàn nàn.

Khi cú sốc cuối cùng cũng tắt đi được một nửa ở đoạn cầu thang đầu tiên, Harry muốn giằng cánh tay mình ra khỏi vòng tay vững chắc của Slytherin - chỉ có cái chạm của Draco là ấm áp và râm ran trên làn da trần của cánh tay cậu đến nỗi cậu không thể tìm thấy cảm giác thực của cánh tay mình. Harry nguyền rủa mình thật thảm hại khi đi bên cạnh Alpha, cố gắng lờ đi cách mà hơi ấm của Draco đang thấm vào bên cạnh cậu khi họ đi gần kề vai nhau.

"Tại sao mày lại làm điều này Malfoy?" Harry hỏi một cách cáu kỉnh. Nếu cậu không thể buộc mình rời khỏi Malfoy về mặt vật lý thì có lẽ cậu có thể làm điều đó bằng lời nói. "Tao biết mày ghét tao đến nhường nào."

Vòng tay siết chặt trong một phần giây rồi nới lỏng.

"Hửm?" Harry hỏi khi không nhận được câu trả lời, trừng mắt nhìn Draco khi Slytherin kín tiếng nhìn thẳng về phía trước.

" Tao không ghét mày," cuối cùng cậu ta đáp lại. "Nhiều."

Harry đảo mắt. "Mày thật khó hiểu," cậu lẩm bẩm. Harry phát cáu vì hành vi thất thường của Malfoy và phát cáu với bản thân vì cảm thấy quá nóng nảy và bị làm phiền bởi sự gần gũi của Malfoy.

Họ quay ngược hành lang đến bệnh xá và tiến đến cánh cửa đôi.

Harry hét lên một tiếng vô định khi Malfoy đột ngột kéo cậu sang một bên vào một hốc tường nhỏ, ẩn sau bộ áo giáp gỉ sét. "Mày bị con mẹ gì vậy?" Harry lớn tiếng hỏi trước khi Draco đặt tay lên miệng cậu.

Đôi mắt xám chăm chú nhìn vào màu xanh lục giận dữ trong giây lát trước khi ánh mắt của Draco lướt lên vết thương ngay trên thái dương bên phải của Harry.

Sự tức giận của Harry ngay lập tức bốc hơi khi cậu nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Draco.

"Tao chỉ cần... xác nhận rằng mày không sao," Draco thì thầm một cách lơ đễnh khi đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đen của Harry ra khỏi trán và tránh khỏi vết hằn nhỏ.

Harry rùng mình ngay khi tay Draco chạm vào tóc cậu. Cậu phải cố kìm lại một tiếng rên rỉ khi Draco đột nhiên cúi xuống và hít vào vùng da ngay dưới tai cậu, hơi thở nhanh chóng thở ra ấm áp và khiến cho cánh tay Harry nổi da gà.

Đôi mắt của Harry nhắm nghiền lại khi mùi dầu gội đầu của Draco và một thứ gì đó có lẽ là độc nhất vô nhị của cậu bay vào lỗ mũi và tràn ngập dục vọng trong cơ thể cậu.

Điều này hoàn toàn khác với hai lần trước khi mà một Alpha đã ở trong không gian chật kín với cậu và cậu đã phục tùng. Đây không phải là một sự phục tùng vô tình, mù mịt; đây là điều mà cậu muốn với sự chắc chắn rõ ràng.

Harry cảm thấy ngay trong tận xương tủy của mình rằng đây là một người bạn đời tiềm năng.

"Làm ơn..." Harry thì thầm, không biết mình đang yêu cầu điều gì nhưng cần thứ gì đó từ Alpha. Cậu không quan tâm rằng cậu có vẻ khát tình như thế nào, và rõ ràng Draco cũng đang cảm thấy điều gì đó nếu không cậu ta sẽ không trượt đôi tay ấm áp lên hai bên hông của Harry và vòng tay qua lưng cậu để kéo cậu lại gần hơn.

Draco ôm chặt Harry khi cậu ta rụt đầu lại để nhìn chằm chằm vào mắt Harry, như thể đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó ở đó.

Harry nín thở, cầu nguyện rằng Draco sẽ khuất phục trước bất cứ cuộc đấu tranh nội tâm nào mà cậu ấy đang tiến hành trong chính mình.

Slytherin cuối cùng cau mày và như thể phải ép buộc bản thân, lùi lại một bước. "Nào," cậu nói khẽ, nắm lấy khuỷu tay Harry một lần nữa và dẫn cậu ra khỏi hốc tường như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Dạ dày của Harry chùng xuống vì thất vọng - nhưng cậu có hy vọng. Harry biết rằng bất cứ điều gì cậu đang cảm thấy, Draco cũng cảm thấy nó, hoặc ít nhất là cảm nhận được điều gì đó.

Draco lặng lẽ dẫn cậu lên hành lang, đi thẳng vào phòng y tế trống trải và đến giường bệnh gần nhất. "Tao sẽ tìm Pomfrey," cậu ta nói, chuẩn bị quay đi.

"Đợi đã!" Harry với tay lên và nắm lấy cánh tay Malfoy. "Chúng ta cần nói chuyện."

Draco cau mày như thể bối rối nhưng Harry có thể nhìn thấy sự hoảng sợ ẩn trong đôi mắt xám được bảo vệ đó. "Về cái gì?"

Harry trừng mắt. "Về cái quái quỷ chết tiết vừa xảy ra trong cái hốc tường đó Malfoy," cậu trả lời, cố gắng hạ giọng. "Và tại sao mày cảm thấy cần phải đích thân hộ tống tao đến bệnh xá ngay từ đầu."

Draco nuốt nước bọt khi liếc xuống bàn tay của Harry đang quấn quanh cổ tay mình và Harry nhìn thấy khoảnh khắc bức tường đổ xuống và vẻ mặt trống rỗng của Slytherin tỏ ra thất bại rõ ràng.

"Đúng, tao cho là chúng ta có," cuối cùng cậu ta trả lời, cố gắng nhìn ngược lại vào mắt Harry. "Dự định của mày là gì?"

Harry thở ra nhẹ nhõm. "Gặp tao ở hành lang tầng bảy-"

"Đối diện với Barnabas the Barmy?" Draco đoán với vẻ hiểu biết.

Harry gật đầu. "ừ."

"Lúc mười giờ?"

"Mười giờ," Harry đồng ý, vừa vui mừng, vừa nhẹ nhõm và vừa sợ hãi.

Draco xoay cổ tay của mình trong sự nắm chặt của Harry và nhanh chóng xoa ngón tay cái của mình lên trên bàn tay của Harry trước khi đột ngột quay người và bước đi.

Tâm trạng Harry rõ ràng là chùng xuống và cậu phải đặt tay lên tấm ga trải giường bên cạnh để đỡ cậu dậy, cánh tay run rẩy.

Harry nhìn lên và thấy Draco đang nói chuyện với Madam Pomfrey ngay bên ngoài văn phòng của bà ấy.

Harry cần nói chuyện với Ron và Hermione ngay khi rời đi, có rất nhiều điều cậu cần nói với họ. Cậu cần tìm hiểu làm thế nào mà một số Alphas nhất định có thể phản ứng với cậu như thể họ biết cậu là một Omega - mặc dù thực tế là cậu vẫn đang sử dụng lọ thuốc ức chế mùi hương hàng ngày. Harry cần tìm hiểu thêm thông tin về những gì đã xảy ra với Dean, và hơn hết, cậu cần biết liệu họ có nghĩ rằng việc cậu gặp Draco một mình là một ý kiến ​​hay hay không. Draco đã phản ứng với cậu theo cách tương tự như những Alphas khác, nhưng Draco là người duy nhất có thể dừng bản thân và bỏ đi, mặc cho Harry làm mọi cách để khuyến khích cậu ấy.

Đôi mắt của Harry nhắm lại trong giây lát. Merlin, cậu muốn ở một mình với Draco một lần nữa; mùi hương của Alpha và cảm giác vòng tay cậu ấy ôm lấy cậu và hơi thở ấm áp trên cổ cậu... Harry muốn nó đến mức nhức nhối.

Harry nuốt nước bọt và mở mắt ra để thấy Madam Pomfrey đang sải bước về phía mình, trên tay là cây đũa phép. Draco đã ở nơi nào đó mà cậu không thấy.

Harry trả lời câu hỏi của y tá một cách máy móc khi bà ấy thực hiện quy trình của mình và chữa lành vết thương của cậu một cách hiệu quả, trong khi tâm trí cậu luôn hướng về Draco và cuộc hẹn sắp tới của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro