Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4 (2)

Harry đứng ở trung tâm sân Quidditch và quan sát với sự tập trung cao độ khi đội của cậu thực hành các động tác trên cao trong bầu không khí tháng 9 mát mẻ. Harry nắm chặt cây chổi Tia Chớp của mình trong một tay, mồ hôi đã khô lại trên trán khi hoàn thành xong một set bài tập mệt lã người, vị tầm thủ đã mệt mỏi từ khi bắt đầu luyện tập.

Harry cười toe toét trong chiến thắng khi đội của cậu hoàn thành một động tác chuyền bóng đặc biệt phức tạp - và thực hiện nó một cách hoàn hảo. Cậu vỗ tay và huýt sáo tán thưởng trước khi ra hiệu cho họ quay trở lại mặt đất.

Họ hạ cánh xung quanh Harry theo hình bán nguyệt; Những nụ cười phấn khích trên khuôn mặt đỏ bừng của họ. Những thành viên duy nhất trở lại của đội Gryffindor là Harry, Ron và Ginny, 4 người còn lại đều là những gương mặt mới.

"Làm tốt lắm mọi người," Harry nhiệt tình nói. "Mình biết mấy bồ có thể làm được - đừng quên những gì chúng ta đã làm hôm nay. Chúng ta sẽ tập lại nó vào lần luyện tập tiếp theo để đảm bảo rằng nó gần như trở thành bản năng thứ hai của chúng ta trước trận đấu đầu tiên với Ravenclaw."

Những Gryffindors cảm ơn Harry trước khi tiến vào phòng thay đồ.

"Ravenclaw không còn hy vọng," Ron cười toe toét nói khi cậu ấy và Harry đặt lại dụng cụ luyện tập vào chiếc hòm gỗ bị bóp méo rồi cùng nhau rời sân.

Harry đáp lại với một nụ cười toe toét, đôi mắt ngọc lục bảo lấp lánh đầy năng lượng. "Đúng vậy, năm nay chúng ta có một đội khá chỉnh tề. Mình hơi không chắc khi nhìn thấy Abercrombie và Peakes trong trận chơi thử với vị trí Tấn Thủ - nhưng họ rất xuất sắc!"

Ron cười và gật đầu. "Yeah, mình biết ý bồ là gì, họ trông quá nhỏ nhưng họ tung đòn thực sự mạnh mẽ."

Cả hai đẩy cánh cửa ở phía sau tòa tháp sân vận động và chạy bộ lên cầu thang với cây chổi trên tay.

"Mình nghĩ rằng kích thước của họ thực sự có thể giúp ích," Harry nhận xét. "Nó làm cho họ bay tốt hơn."

Ron gật đầu đồng ý khi họ đẩy cửa bước vào phòng thay đồ đầy tiếng ồn và tiếng nước tắm ào ào. Có vẻ như đội Ravenclaw đã chuẩn bị cho buổi luyện tập của họ vì căn phòng đầy những chiếc áo choàng màu xanh lam cũng như màu đỏ.

Harry tự mỉm cười khi hai đội nói ra những lời trêu chọc thân thiện qua lại ở phía sau khi cậu bước đến tủ đựng đồ của mình; mỗi đội đều chắc chắn chiến thắng sẽ thuộc về mình trong trận đấu sắp tới.

Harry đã thực sự nhớ Quidditch trong suốt mùa hè, và giờ đây là lần duy nhất cậu cảm thấy bình thường dù chỉ một nửa.

Harry tắm nhanh và gội đầu trước khi quấn khăn và mặc quần áo sạch. Hôm đó là thứ Bảy và cậu mặc chiếc quần jean và áo phông cũ sờn cùng với đôi giầy thể thao bị trầy xước yêu thích của mình để hoàn thành bộ quần áo cuối tuần điển hình.

"Này Harry, tôi có thể hỏi cậu một câu được không?"

Harry nhìn quanh cánh cửa tủ đang mở của mình với đội trưởng đội Ravenclaw; Anthony Goldstein. "Ừ, chắc chắn rồi," cậu đáp khi treo chiếc khăn ẩm lên.

Anthony bước tới, lơ đễnh tung một tấm màng bảo vệ. "Tôi tình cờ đi ngang qua sân tập trong buổi tập của Slytherin vào tối thứ Năm và có vẻ như các Tấn thủ của họ đang thực hành Phòng thủ Dopplebeater. (*)"

* Dopplebeater Defence: một chiến thuật Quidditch trong đó cả hai Tấn thủ sẽ tấn công một Bludger cùng một lúc. (Theo Harry Potter Wiki)

Harry nhướng mày ngạc nhiên. "Có thật không?"

"Này Harry, bồ có muốn mình đợi bồ không?" Ron gọi khi cậu ấy đóng tủ và quay sang Harry.

"Không, mình sẽ bắt kịp. Hermione đang đợi, nhớ không?"

"Được rồi." Ron vẫy tay chào và bước ra khỏi phòng thay đồ, các thành viên còn lại của đội Ravenclaw đi theo cậu ấy để bắt đầu buổi tập của họ.

Phòng thay đồ cuối cùng cũng im lặng khi Harry quay lại với Anthony. "Điều đó có hợp pháp ở Hogwarts không?" cậu hỏi, biết rằng hành động đánh bludger cùng lúc để đạt sức mạnh tối đa - và tác động tối đa - được phép trong Quidditch chuyên nghiệp nhưng cậu chưa bao giờ thấy nó được thực hiện ở Hogwarts trước đây.

Anthony hoàn tất việc thắt dây đeo tay bằng da và nhìn lên. "Tôi tin rằng nó được phép về mặt kỹ thuật, nhưng chưa có đội nào thử nó trong suốt thời gian tôi ở đây."

Harry gật đầu trong khi bặm môi suy nghĩ. "Uhmm, tôi chắc chắn sẽ không vượt qua Slytherin để trở thành người đầu tiên thực hiện điều đó," cậu nghiêm nghị phỏng đoán.

Anthony gật đầu đồng ý. "Tôi cho rằng tất cả những gì chúng ta có thể làm là cảnh báo Hufflepuff và chỉ cần chuẩn bị cho điều đó."

"Ừ, cảm ơn vì đã cho tôi biết," Harry đáp lại với một nụ cười ngắn. "Tôi sẽ phải giữ cho đội của mình luôn cố gắng khi biết những gì mà các Tấn thủ Slytherin dự tính trong trận đấu tiếp theo."

"Tôi nghi ngờ Tầm thủ sẽ gặp rủi ro cao nhất," Anthony chỉ ra. "Đặc biệt là cậu, Harry, họ biết cậu cần thiết như thế nào cho chiến thắng của Gryffindor."

Harry tự giác nhún vai. "Tôi có một đội bóng tuyệt vời phía sau tôi trong mùa giải này," cậu trả lời. "Vì vậy, tôi không cần thiết như Slytherin có thể nghĩ đến."

Anthony mỉm cười và chìa tay ra. "Chà, chúc may mắn Potter, tôi sẽ gặp lại cậu trên sân cỏ vào thứ Sáu tới."

Harry bắt tay. "Ừ, cậu cũng vậy."

Khi Harry định gỡ tay mình ra khỏi tay Anthony, tay chàng trai kia đột nhiên siết chặt. Đôi mắt của Harry nhìn thẳng vào khuôn mặt của Anthony và cậu tái mặt khi nhận thấy đôi đồng tử giãn ra trong đôi mắt xanh sáng của Anthony.

"Anthony?" Harry nói, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ của deja vu tràn qua cậu.

Anthony nhanh chóng giữ Harry lại khi cậu ta tiến một bước về phía Harry, lỗ mũi phập phồng. "Cậu ... cậu thơm lắm Harry."

Harry rên rỉ trong lòng; đó lại là một Dean khác. "Anthony, buông tay tôi ra," cậu nói dứt khoát, rời khỏi Anthony một bước.

Anthony cau mày như thể bối rối và rồi trước khi Harry kịp thở một hơi để nói, Anthony đã đưa tay kia lên và đẩy Harry dựa vào bức tường tủ sắt ở sau lưng.

Harry hít vào thật mạnh, ngạc nhiên vì cú va chạm đột ngột.

Anthony ấn chiều dài cơ thể mình lên người Harry, tay cậu ta kẹp hai cánh tay của Harry sang hai bên để giữ cho cậu cố định. Anthony mỉm cười hài lòng rồi tiến đến và áp môi mình lên cổ Harry mà mút lấy làn da mềm mại.

Harry không thể ngăn tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi mình, đầu gối cậu run lên khi cơn kích dục bùng lên quá mức và nỗi sợ hãi của cậu tan biến. Harry ngay lập tức cương lên và lăn hông của mình vào cơ thể của Anthony.

Anthony gầm gừ và ngay lập tức chèn đùi của mình vào giữa hai chân Harry, một tay thả xuống phía sau để khuyến khích những chuyển động của Harry lún vào mình.

"Ôi chết tiệt..." Harry thở hổn hển, mắt đảo ngược trong đầu khi cậu tiếp tục đẩy vật cương cứng dưới lớp quần Jean của mình vào Alpha cơ bắp.

"Uh..m..mm," Anthony rít lên trên làn da ấm nóng của Harry, rõ ràng là hài lòng khi khơi gợi được niềm vui rõ ràng như vậy từ Omega. Cậu ta di chuyển đôi môi của mình xuống dưới và cạy răng dọc theo bờ vai mềm mại của Harry.

Harry ngay lập tức rùng mình vì ham muốn và Anthony mỉm cười quanh vùng da trong miệng khi cảm nhận được phản ứng của Harry. Cậu đặt răng của mình chắc chắn hơn xung quanh da thịt của Harry và cắn xuống.

Đôi mắt của Harry mở to và tâm trí đầy sương mù của cậu nhanh chóng được xóa tan.

Harry nghiêng đầu sang một bên, càng xa hàm răng Alpha sắc nhọn của Anthony càng tốt. Thật không may, điều này đã dẫn đến kết quả không mong muốn là cậu đập đầu vào cánh cửa tủ đang mở bên cạnh và bị cắt bởi một cạnh thép sắc nhọn.

Nỗi đau dường như chỉ làm tăng thêm cơn giận dữ của Harry và cậu nhanh chóng đẩy Anthony ra khỏi người mình. Cái ôm chặt của Alpha đã được nới lỏng khi Harry bắt đầu phản ứng lại cậu ta nên cậu ta loạng choạng lùi lại phía sau mà không cần dùng quá nhiều lực.

"Ở yên cmn ở đó!" Harry thở hổn hển cảnh cáo, đôi mắt xanh lục rực cháy khi cậu giơ một tay lên như thể để xua đuổi.

Anthony vẫn ở nguyên chỗ cũ nhưng mắt cậu ta vẫn nóng rực khi nhìn chằm chằm vào Harry, hai tay co giật bên hông như thể muốn nắm lấy Harry một lần nữa.

Harry nhanh chóng rút cây đũa phép ra khỏi cạp quần jean và chĩa nó về phía cậu ta. "Ở ngay đó Anthony," cậu nói một cách bình tĩnh nhất có thể, tim đập nhanh trong lồng ngực và cơ thể căng thẳng trong chế độ bay hoặc chiến đấu. "Tôi đi và cậu sẽ ở lại đây cho đến khi tôi đi. Sau đó, tất cả những điều này sẽ dừng lại và cậu sẽ có thể suy nghĩ rõ ràng và biết rằng cậu không thực sự muốn đòi hỏi tôi."

Harry nuốt nước bọt, kinh hoàng khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra. Cậu từ từ lùi lại khỏi người kia, người đã không cử động một chút nào trong bài phát biểu của Harry.

Harry đi lùi về phía cửa, không bao giờ rời mắt - hay đũa phép - khỏi tên Alpha đang căng thẳng. Harry nguyền rủa việc áo choàng và túi xách của cậu vẫn còn trong tủ nhưng không muốn quay lại để Anthony có cơ hội nhảy vào cậu một lần nữa.

Harry va vào cánh cửa, với cái nhìn cuối cùng về Anthony, quay người lại và đẩy qua nó.

Cậu chạy nhanh trên hành lang ngắn tới cầu thang và nhảy xuống, bước hai hoặc ba bước một cách vội vàng.

Harry xông vào bên ngoài bầu không khí lạnh giá và tiếp tục chạy, cây đũa phép vẫn được nắm chặt trong tay.

Khi Harry cảm thấy như đã đủ xa, cậu dừng lại và nhìn qua vai mình. Anthony không thấy đâu cả và cậu run rẩy thở ra nhẹ nhõm, khom người với hai tay trên đầu gối, thở một cách khó nhọc.

Khi Harry thở lại bình thường, cậu đứng thẳng dậy và lơ đễnh đưa tay lên lau mồ hôi trên mắt - và bàn tay cậu đỏ bừng. Harry cau mày, rồi nhớ ra rằng mình đã tự cắt vào cửa tủ khóa.

Harry chửi rủa thành tiếng, tự hỏi liệu mình có thể tự chữa lành vết thương mà không cần gương hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro