Chapter 3 (3)
Harry dậy muộn vào sáng Chủ nhật sau một đêm dài trằn trọc, giấc ngủ rời rạc đầy những giấc mơ kỳ lạ về Slytherins tóc vàng đang chế nhạo và những chú gia tinh đang làm việc.
Harry lê mình ra khỏi giường và vào nhà vệ sinh. Harry đặt túi vệ sinh lên thành bồn rửa mặt và nhìn chằm chằm mình trong gương, cau mày nhìn quầng thâm mờ ảo dưới đôi mắt đỏ ngầu. Cậu lắc đầu và ngoảnh mặt ra khỏi hình ảnh phản chiếu của mình khi cậu bóp một ít kem đánh răng lên bàn chải, lơ đễnh tự hỏi hôm nay Malfoy sẽ đối xử với cậu như thế nào, và nếu tất cả những tiến triển mà họ đạt được ngày hôm qua sẽ biến mất thì làm sao.
Harry nghe thấy tiếng cửa mở phía sau và cậu ngước lên để thấy Dean Thomas bước vào, trông như đang ngủ gục.
"Chào buổi sáng Harry," cậu ta chào trong cơn buồn ngủ, một tay vò tóc khi cánh cửa đóng sầm lại.
Harry mỉm cười chào qua gương trước khi lấy lại kem đánh răng và đặt nó xuống.
Harry dừng lại, đột nhiên cảm thấy không khí trong căn phòng nhỏ đã thay đổi đáng kể. Da cậu sởn gai ốc khi cậu ngước lên và nuốt nước bọt trước cảnh tượng đang chào đón cậu: Dean đang nhìn cậu với đôi mắt mở to không chớp, đồng tử giãn ra đến mức gần như chiếm lấy cả con mắt, cơ thể cậu cứng đờ và căng thẳng.
"Dean?" Harry thận trọng kêu lên, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không quá lo lắng.
Harry thấy lỗ mũi của Dean bùng lên một chút trước khi cậu ta đột ngột lao tới và nắm lấy vai Harry. Harry kinh ngạc hét lên khi bị xoay người lại và bị kẹp chặt vào bức tường đá, được giữ cố định bằng đôi tay giống như những sợi dây thép.
"Bồ tính-" Harry cắn răng chịu đựng khi Dean đột nhiên gục mặt vào cổ Harry và hít thật sâu.
Dean thở dài và Harry sững người khi cảm thấy môi cậu ta áp lên da mình. "Merlin... bồ thơm quá..." Dean thì thầm như thể đang trong cơn mê sảng.
"D- Dean?" Harry cố gắng kêu trong tuyệt vọng, không biết phải làm gì. Cậu không nghĩ Dean muốn làm hại mình, nhưng ý định của cậu ta đã rõ ràng một giây sau đó khi 'cậu bé' của cậu ta đột nhiên ấn sâu hơn vào cơ thể của Harry và Harry có thể cảm nhận được cơn kích thích từ vật cứng rắn của cậu ta trên bụng mình.
Dean phớt lờ cậu và bắt đầu nhiệt thành hôn lên cổ họng nhợt nhạt của Harry, hai tay ấn cổ tay Harry vào hòn đá để giữ cậu cố định.
Harry thở hổn hển khi một nhận thức như sương mù kỳ lạ len lỏi khắp người và ngấm vào tâm trí cậu. Cơ thể cậu thả lỏng và cậu đột nhiên muốn vòng tay qua người Alpha và yêu cầu nhiều hơn nữa.
Dean dường như cảm nhận được điều này và thả cổ tay của Harry ra, nhanh chóng thả một tay xuống lưng Harry và tay kia ôm lấy lưng cậu và đòi hỏi nhiều hơn.
Harry rên rỉ và đầu gục vào tường khi mắt nhắm nghiền, chìm trong làn khói kích thích bất ngờ tràn ngập khắp cơ thể, hai tay ôm lấy bờ vai mạnh mẽ của Dean và giữ chặt.
Răng của Dean sượt qua da và Harry rùng mình.
"Muốn em..." Dean thổi khí trên da của cậu trước khi liếm một đường dọc lên cổ và đâm vật cương cứng trong bộ đồ ngủ vào người Harry. "Muốn chơi em đến chết..."
Đôi mắt của Harry mở trừng trừng và cậu cảm thấy như thể nước đá đột ngột tràn vào trong huyết quản, ngay lập tức giải phóng cơn sững sờ khỏi đầu cậu.
"Không," Harry thở hổn hển, tay trượt tới trước ngực Dean và đẩy mạnh tên Alpha mạnh mẽ một cách vô hiệu. "Dừng lại đi, Dean."
Dean gầm gừ trong cổ họng và chỉ kéo Harry vào chặt hơn nữa, hông vẫn ấn về phía trước, tìm kiếm ma sát.
Sự hoảng sợ của Harry nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ khi cậu bị đối xử như vậy. Harry bắt đầu di chuyển sang một bên để thoát khỏi bàn tay cố chấp của Dean nhưng vấp chân của cậu ta.
Dean bị bất ngờ và cả hai cùng rơi xuống sàn.
Đầu của Harry va vào những phiến đá lát vững chắc và cậu gần như ngất đi vì va chạm. Tiếng rên rỉ đau đớn của Harry dường như đánh thức Dean khỏi cảm giác kích thích do testosterone gây ra, cậu tỉnh táo và nhanh chóng ngồi dậy, chớp mắt bối rối.
"Harry? Ôi Merlin, Harry, bồ không sao chứ?" cậu ta kêu lên trong sợ hãi.
Harry mở mắt ra và tầm nhìn của cậu quay cuồng trong giây lát.
"Mình rất xin lỗi Harry," Dean xin lỗi, giọng có vẻ đau khổ. Cậu đưa tay xuống và cẩn thận đỡ Harry ngồi dậy. "Mình thậm chí không chắc chuyện gì đã xảy ra, một cái gì đó ... vừa lướt qua mình."
Harry nuốt nước bọt và nhìn lên cậu ta, đầu đau nhói. "Không sao đâu Dean, đó không phải lỗi của bồ," Harry nói yếu ớt. "Giúp mình đứng lên được không?"
Dean nhanh chóng tuân theo khi nhẹ nhàng nhấc bổng Harry lên và để cậu đứng ổn định.
Harry lắc lư khi căn phòng nghiêng một cách đáng báo động và Dean ngay lập tức ôm cậu vào lòng và quay ra khỏi phòng tắm cùng cậu.
"Mình đưa bồ đến bệnh xá," Dean nói dứt khoát.
Harry không tranh luận; cơ thể cậu như thạch, cậu bắt đầu rùng mình và cậu nghi ngờ là do sốc, vì cậu chắc chắn mình không lạnh.
Dean bế cậu xuống cầu thang và vào Phòng sinh hoạt chung, nơi vẫn còn một vài người nán lại tập trung. Tất cả đều ngước lên và kinh ngạc nhìn Harry Potter đang mềm nhũn trong vòng tay của Dean.
"Harry!"
Harry nhăn mặt khi tiếng thốt lên đầy lo lắng của Ron vang lên bên tai.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Ron hỏi khi chạy tới. Ron nhìn Dean khi Harry chỉ nhắm mắt mà không trả lời.
"Bồ ấy... bồ ấy ngã và đập đầu xuống sàn," Dean trả lời, rõ ràng là không chắc chắn về việc cố gắng giải thích điều gì đó mà ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu. "Mình chỉ muốn đưa bồ ấy đến bệnh xá."
"Mình sẽ đưa bồ ấy đi," Ron nói.
"Không, không sao đâu, mình đã ở đó, mình sẽ đưa bồ ấy đi," Dean nói một cách chắc chắn.
"Bồ phải đến câu lạc bộ cờ vua," Ron nhắc.
"Chán thật, đúng vậy."
Harry cố gắng mở mắt. "Cứ đi đi Dean, mình sẽ ổn với Ron. Không sao đâu," cậu đảm bảo.
Dean trông có vẻ do dự nhưng cuối cùng cũng chuyển cậu vào vòng tay của Ron, động tác đó khiến đầu Harry đau nhói và cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.
"Mình sẽ thăm cậu sau," Dean hứa, có vẻ do dự khi rời đi.
Ron phớt lờ Dean khi cậu quay lại và cẩn thận bế Harry ra khỏi lỗ chân dung và đi vào hành lang. "Chuyện quái gì xảy ra vậy Harry?" Ron thì thào.
Harry cố gắng phớt lờ cảm giác bối rối khi bị dắt qua trường như một đứa trẻ. " Mình không chắc lắm nhưng mình nghĩ có lẽ lọ thuốc che mùi hương không còn tác dụng nữa," cậu trả lời khi ngập ngừng mở mắt.
"Ý bồ là gì?"
"Dean... bồ ấy... kiểu đã tấn công mình," Harry thừa nhận.
"Gì?!" Ron kinh hoàng thốt lên.
Harry cảm thấy sự rùng mình của mình tăng lên khi nghĩ lại đôi mắt và cánh tay đầy dục vọng của Dean mạnh mẽ đến nỗi cậu không có hy vọng trốn thoát. Chưa kể đến cậu nhận ra một sự thật đáng sợ rằng cậu đã thực sự phục tùng những tiến triển không mong muốn với Alpha.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không tỉnh táo? Điều gì sẽ xảy ra?
"Bồ ấy biết mình là gì," cuối cùng Harry nghiêm nghị nói. "Bồ ấy biết, Ron."
"Nhưng bằng cách nào?" Ron cau mày đáp lại, nhanh chóng bước lên cầu thang về phía bệnh xá.
"Mình không biết, có lẽ vì bọn mình đang ở trong một không gian kín?" Harry lý luận. "Bồ ấy hoàn toàn bình thường cho đến khi cánh cửa đóng lại."
Ron cau mày sâu hơn nhưng cậu ta không nói gì khi bước vào bệnh xá và bế Harry đến giường bệnh gần nhất và đặt cậu xuống. Harry nhắm mắt lại và thở dài, chỉ là quá nhẹ nhõm để ổn định một lần nữa.
"Ôi tuyệt vời chưa," Ron càu nhàu trong hơi thở.
"Gì?" Harry hỏi, nhắm mắt lại.
"Malfoy đến rồi."
Harry cảm thấy bụng mình quặn lại. "Tất nhiên là cậu ta có thể ở đây," cậu lẩm bẩm, nhắm mắt và cầu nguyện rằng họ sẽ không bị Slytherin chú ý.
"Weasley, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Giọng nói của Bà Pomfrey vang lên từ đâu đó gần văn phòng của bà ấy, ngay sau đó là tiếng giày của bà ấy sải bước về phía họ.
"Dean Thomas đã tấn công bồ ấy," Ron trả lời mà không hề do dự.
"Ron!" Harry khóc, mắt mở trừng trừng nhìn bạn mình. "Bồ ấy không tấn công em; em vấp phải chân bồ ấy và đập đầu xuống sàn."
"Chỉ vì bồ đang cố thoát khỏi đôi tay hư hỏng của bồ ấy."
"Malfoy, trò có thể rời đi," Bà Pomfrey lơ đễnh ngắt lời khi thúc Harry ngồi về phía trước để bà có thể kiểm tra phía sau đầu của cậu.
Harry nhìn lên để thấy đôi mắt xám nheo lại; Có vẻ như Draco đã quay lại cau có với cậu một lần nữa. Harry nhăn mặt vì đau khi cô y tá đột nhiên chạm vào chỗ đau trên đầu cậu và khi cậu mở mắt ra lần nữa, chàng trai tóc vàng đang đi ra khỏi phòng y tế, trên tay cậu ta đã ôm chặt một vài chai thuốc mà Harry biết là Giấc ngủ không mộng mị.
Harry hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Omega của cậu đã bị xúc phạm vì người bạn đời đã chọn của cậu đã rời bỏ cậu khi cậu bị thương và đau đớn.
Harry, mặt khác, chỉ quá nhẹ nhõm khi thấy Draco rời đi.
Madam Pomfrey đã hỏi cậu một vài câu hỏi sau khi hoàn thành cuộc kiểm tra của mình và sau đó tất bật đi lấy cho Harry một số lọ thuốc trước khi cậu có thể rời đi.
"Tại sao bồ lại nói với bà ấy?" Harry rít lên với Ron khi bà ấy không nghe thấy nữa. "Mình không muốn Dean gặp rắc rối, đó không phải là lỗi của bồ ấy!"
"Bồ ấy tấn công bồ, Harry, ngay cả khi bồ ấy vô tình mất kiểm soát, bà ấy vẫn nên biết rằng bồ đang gặp nguy hiểm," Ron nghiêm túc nói. "Bồ nên nói cho bà ấy biết sự thật về người bạn đời của bồ. Nếu lọ thuốc không còn hoạt động nữa thì bồ sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng. Hoặc có thể là do kỳ phát tình của bồ đang đến."
"Trời ơi..." Harry rên rỉ và lấy tay che mặt.
Ron mở miệng rồi lại ngậm lại khi Bà Pomfrey sải bước vào phòng.
Harry uống bình thuốc mà bà ấy ném cho cậu mà không hề phàn nàn, trong khi cậu suy nghĩ về những gì Ron đã nói. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu chuẩn bị bước vào lần phát tình đầu tiên của mình? Điều gì sẽ xảy ra?
Harry biết cậu cần đọc cuốn sách mới nếu cậu định tìm câu trả lời - và cậu cần đọc nó ngay bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro