Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 21 (2)

Ba tuần sau đó, Harry cảm thấy rất tuyệt vời - nhưng cậu lại gặp phải những vấn đề mà cậu không bao giờ ngờ tới. Cuối cùng cậu quyết định tìm Hermione để than vãn.

Cả hai ngồi ở trong thư viện, ở chiếc bàn cuối cạnh bức tường, xung quanh là những chồng sách và một Bùa im lặng nặng nề giữ cho cuộc trò chuyện rất riêng tư của họ thực sự riêng tư.

Draco đang tập Quidditch và gần như đã bắt Hermione thề Lời thề bất khả bội là không được rời khỏi Harry cho đến khi cậu ta trở về.

"Bồ muốn thảo luận điều gì?" Hermione hỏi, vẫn nói khẽ mặc dù có Bùa im lặng. "Bồ có vẻ khá cuống cuồng muốn nói chuyện với mình", cô không thể không nói thêm với vẻ lo lắng.

"Draco làm mình phát điên", Harry nói không đầu không đuôi.

Hermione cắn môi để che giấu nụ cười. "Theo cách nào?"

Harry di chuyển một chồng sách trước mặt mình trong trường hợp bất kỳ ai trong thư viện có thể đọc được khẩu hình. "Kể từ khi bà Pomfrey xác nhận việc mang thai, anh ấy đã lo lắng về mình đến mức không ngủ được vào ban đêm. Bản tính Alpha ngu ngốc của anh ấy lo lắng một cách vô lý rằng có ai đó sẽ tấn công mình khi mình đang ngủ, vì vậy anh ấy thức trắng đêm để... để canh chừng mình!"

Hermione khịt mũi nhưng rồi gật đầu hiểu ý. "Mình nghĩ dạo này cậu ta trông hơi mệt mỏi. Mình cho rằng chắc do bồ bị tấn công nên làm tăng thêm sự lo lắng của cậu ta thôi?”

“Ừ." Harry dừng lại và vuốt mái tóc rối bù của mình. "Mình có thể chịu được việc không ngủ và hành vi cáu kỉnh mệt mỏi đi kèm của anh ấy, nhưng … " Harry thở dài và biết rằng đó là dấu hiệu cho thấy cậu thất vọng như thế nào khi thực sự nói chuyện với Hermione về chuyện này. "Nhưng anh ấy quá mệt để quan hệ tình dục - và mình đang thèm khát nó đến phát điên."

Hermione cười lớn vì ngạc nhiên rồi nhanh chóng đưa tay lên che miệng để kìm lại khi nhìn thấy vẻ mặt của bạn mình. "Xin lỗi," cô ấy xin lỗi, cố gắng không cười. "Có phải là do hormone thai kỳ khiến bồ… bồ biết đó..."

"Ừ, chắc chắn rồi," Harry trả lời một cách dứt khoát.

Ron và Hermione đã vô cùng ủng hộ khi cậu chia sẻ tin tức mang thai với hai người. Họ không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, vì vậy Harry đoán họ đã mong đợi điều đó kể từ lúc cậu mới đề cập rằng đó chỉ là một khả năng.

Tuy nhiên, cả hai đều lo lắng về những điều mà phu nhân Pomfrey lo lắng: các phương tiện truyền thông sẽ nắm bắt được thông tin và rồi những kẻ tấn công Harry sẽ quay trở lại.

Đó là một bí mật mà tất cả bọn họ phải giữ càng lâu càng tốt, họ mong rằng sẽ như vậy cho đến khi bụng Harry bắt đầu to lên.

“Bồ sẽ không tin được là mình đã cố gắng đến mức nào để quyến rũ anh ấy - thậm chí chỉ để được thổi kèn đâu," Harry tiếp tục kể trong sự thất vọng, dường như không thể kiểm duyệt lời nói của mình khi cậu đã bắt đầu tâm sự về mọi thứ. "Anh ấy ngủ thiếp đi trước khi bọn mình bắt đầu hoặc anh ấy sẽ nói với mình là anh ấy quá mệt hoặc anh ấy phải học hoặc anh ấy bị đau đầu - mình không thể chịu đựng được nữa!" Cậu ấy hét lên trong sự bực bội, gục đầu vào tay mình. "Mình biết nghe có vẻ điên rồ nhưng mình đang tuyệt vọng và tất cả những gì anh ấy muốn làm là ôm ấp!"

Hermione cười và di chuyển một chồng sách cao trước mặt cô ấy để cả hai đều ẩn mình trong góc nhỏ của họ.

"Thế còn, ừm... tự thủ dâm thì sao?" cô gợi ý, má hơi ửng hồng.

Harry ngẩng đầu lên và nhìn cô ấy. "Mình gần như bị bong gân cổ tay khi cố gắng làm giảm ham muốn của mình và điều đó không có tác dụng. Vẫn chưa đủ, rõ ràng nó không phải thứ cơ thể mình muốn."

"À, mình hiểu rồi." Hermione ngả người ra sau ghế, trầm ngâm. "Mình không chắc mình có giải pháp nào cho bồ không, Harry, có thể là bồ sẽ phải chịu đựng cho đến khi nhu cầu của cơ thể bồ thay đổi, hoặc cho đến khi Draco được nghỉ ngơi đầy đủ."

Harry rên rỉ và dụi mắt. "Ừ, mình cũng nghĩ vậy."

"Vậy bồ cảm thấy thế nào - ngoài việc bị ức chế tình dục?"

Một nụ cười miễn cưỡng hiện lên trên môi Harry khi Hermione cười toe toét với cậu một cách thích thú. "Tất cả đều ổn. Không ốm nghén hay gì cả, chỉ là lúc nào cũng đói thôi.”

“Bồ có cảm thấy điều gì khác lạ không?"

"Không hẳn." Harry nhún vai. "Draco nói rằng mùi của mình khác, có vẻ như mùi của mình đã thay đổi một chút."

"Ồ, thú vị đấy," Hermione đáp, nghiêng người về phía trước. "Bồ nghĩ cậu ta có thể ngửi thấy mùi của đứa nhỏ không?"

"Có thể." Khuôn mặt Harry sáng lên với một nụ cười chân thành; sự ấm áp quen thuộc bùng nổ trong lồng ngực cậu luôn đi kèm với suy nghĩ về việc Draco là một người cha.

Hermione nhận thấy vẻ mặt của Harry và mỉm cười. "Vậy Draco xoay xở thế nào? Tất nhiên là ngoài chuyện không ngủ. Cậu ấy luôn ở bên bồ nên mình chả bao giờ có cơ hội để hỏi."

"Mình biết," Harry buồn bã nói. "Xin lỗi về điều đó nhé. Ngoài vấn đề canh gác ban đêm thì thực ra mình không bận tâm đến khía cạnh bảo vệ quá mức của anh ấy," cậu nói thêm với một nụ cười thích thú, "phòng trường hợp bồ lo lắng rằng mình đang bí mật khó chịu."

Hermione cười. "Ồ, mình biết bồ không phiền Harry, mình có thể thấy điều đó trên khuôn mặt bồ mỗi khi cậu ấy vòng tay qua ôm bồ hoặc trừng mắt nhìn một Alpha khác… Thú vị lắm đó. Mình đã luôn nói rằng đã đến lúc có ai đó đến và chăm sóc cho bồ rồi mà."

Harry cười toe toét. "Draco khá bình tĩnh về chuyện đứa bé, và giờ thì việc mang thai đã được xác nhận. Anh ấy là một người rất thực tế. Tuy nhiên, bọn mình vẫn chưa nói với bố mẹ của anh ấy," Harry bổ sung với một nụ cười nhếch mép.

"Mình chẳng muốn ở trong hoàn cảnh của cậu ta với cuộc trò chuyện đó chút nào," cô nói, mắt mở to.

"Narcissa sẽ ổn thôi," Harry tự tin trả lời. "Mình nghĩ bà ấy rất mong có cháu, chỉ có Lucius mới là vấn đề."

"Vì bồ còn quá trẻ và vẫn đang đi học à? Hay bồ nghĩ ông ấy chỉ tức giận vì mối nguy hiểm mà bồ đang gặp phải lúc này?"

"Cả hai." Harry khịt mũi. "Mình không nghĩ ông ấy là kiểu người dễ dàng chấp nhận những chuyện xảy ra ngoài ý muốn."

"Bồ sẽ ở đó khi cậu ấy thông báo với họ về đứa con sắp chào đời chứ?" Hermione cười toe toét.

Harry cười và gật đầu. "Ừ, mình sẽ không để anh ấy tự làm điều đó. Chúng mình sẽ nói với họ trước bữa tiệc của Sophie McDougall vào tuần tới. Draco nghĩ rằng đó sẽ là một lợi thế nếu bọn mình nói với họ về đứa cháu tương lai của họ ngay trước khi tham dự một bữa tiệc chào đón một em bé mới. Anh ấy nghĩ rằng điều đó sẽ làm họ mềm lòng."

Hermione gật đầu. "Mình nghĩ đó là một kế hoạch hay," cô đồng ý. "Nhưng bồ có chắc là việc bồ tham dự buổi tiệc là an toàn không?"

"Draco sẽ đi cùng mình, và mình sẽ dùng Áo choàng tàng hình để đi lại giữa Hogwarts và nhà."

"Và Blaise cũng sẽ ở đó," Hermione nhắc nhở cậu bằng cách đảo mắt. "Cậu ta vẫn chưa biết là bồ đang mang thai à?"

"Tên đó cứ hỏi nhưng mình không muốn xác nhận hay phủ nhận," Harry nói một cách vui vẻ, ngả người ra sau ghế và thở dài nặng nề. "Pansy cũng sẽ đến dự tiệc. Mình ước gì bồ và Ron được mời, mình sẽ có khí thế áp đảo."

"Đúng vậy, có lẽ có kha khá Slytherins đấy," cô nhướng mày.

"Sẽ ổn thôi, mình chỉ cần quanh quẩn gần bàn ăn và chơi với đứa bé mới sinh."

Hermione mỉm cười trìu mến với bạn mình, vô tình nghịch mép một trong những văn bản trước mặt. "Bồ sẽ là một người cha tuyệt vời lắm đấy, Harry à," cô nói với sự tự tin thầm lặng.

Harry ngước lên và mỉm cười. "Mình sẽ cố gắng hết sức," cậu nói.
.
.
.
.

Đến đêm tiệc, Harry đã muốn vò đầu bứt tóc vì bực bội.

Draco vẫn chưa chịu đi ngủ trong suốt những ngày qua và Harry thì vẫn chưa có được chút nghỉ ngơi nào.

Harry kéo Áo tàng hình ra khỏi rương, mắt nhìn bạn đời khi Draco luồn chiếc cà vạt lụa quanh cổ áo trong khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đối diện. Harry cau mày lo lắng khi nhìn quầng thâm dưới mắt bạn đời và làn da nhợt nhạt đáng lo ngại của cậu ta.

Harry thề sẽ nói chuyện với Pomfrey về vấn đề này; có lẽ bà có thể ép Draco uống dược “giấc ngủ không mộng mị” để vượt qua màn đêm, hoặc ít nhất là vài lần một tuần cho đến khi cậu ta bình tĩnh lại.

"Anh chắc chắn muốn đi chứ?" Harry hỏi khi đứng thẳng dậy và để nắp rương gỗ đóng lại với một tiếng động lớn.

"Tất nhiên rồi," Draco trả lời ngắn gọn, mắt vẫn nhìn vào những ngón tay khi chúng khéo léo thắt chiếc cà vạt màu xanh đậm.

Harry ngưỡng mộ Alpha của mình khi cậu ấy đứng đó trong bộ đồ Muggle màu xám than được may đo hoàn hảo với chiếc cà vạt xanh làm nổi bật lên đôi mắt xinh đẹp của mình, và ngay lập tức cậu cảm thấy dương vật của mình cựa quậy trong quần.

Cậu bước tới đứng cạnh Draco khi anh chàng tóc vàng của mình bắt đầu vuốt tóc vào nếp.

"Trông anh tuyệt lắm," Harry quan sát, đôi mắt xanh lục dõi theo cơ thể săn chắc của Alpha trước khi dừng lại ở khuôn mặt của cậu ta. Cậu mỉm cười e thẹn với Draco bằng ánh mắt quyến rũ nhất của mình. "Chúng ta có thể đến muộn không?" Harry e lệ, đưa tay luồn vào sau áo Draco để lướt qua làn da ấm áp mịn màng. Chỉ cần chạm nhẹ như vậy thôi cũng đủ khiến háng cậu nhói lên.

"Harry." Draco cau mày khó chịu và bước đi. "Anh chỉ vừa nhét nó vào quần. Và không, chúng ta không thể đến muộn, chúng ta cần nói chuyện với ba mẹ anh trước bữa tiệc, em quên rồi sao?" cậu ta cáu kỉnh nói, sửa lại áo bằng những động tác giật cục thể hiện sự bực dọc.

Harry cảm thấy cơn giận dữ bùng phát dữ dội. Chết tiệt, cậu đã đến giới hạn chịu đựng với người bạn đời cáu kỉnh của mình cùng với cơn hưng phấn tột độ mà cậu không bao giờ có thể thỏa mãn.

"Không, tôi không quên," cậu đáp trả. "Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Em đừng như thế," Draco nói với vẻ khó chịu. "Em nghĩ rằng anh có tâm trạng làm loại chuyện này trước khi đến gặp ba mẹ hay sao?”

"Đó cũng là cái cớ của anh cho việc không quan hệ tình dục với tôi trong suốt một tháng qua sao?" Harry phản bác một cách cáu kỉnh, hai tay nắm chặt áo choàng và giơ nó ra trước mặt như một tấm khiên. Đây là lần đầu tiên cậu thực sự nói ra nỗi thất vọng của mình và cảm thấy thật thoải mái khi cuối cùng cũng trút được nỗi lòng - ngay cả khi nó không hoàn toàn hợp lý và hùng hồn như cậu hy vọng.

Mắt Draco lóe lên, nhưng không phải với cảm giác tội lỗi mà Harry đã mong đợi. "Salazar, có nhiều thứ quan trọng hơn tình dục Potter! Tôi kiệt sức rồi và tôi không có năng lượng cho cuộc chơi của em lúc này. Em không nghĩ là tôi đã chịu đựng đủ rồi sao? Việc cái thai và mạng sống của em đang gặp nguy hiểm là chưa đủ hả? Nếu em có hiểu biết một chút về mọi chuyện thì tôi sẽ đánh giá cao em đấy.”

Harry há hốc mồm khi Draco sải bước ngang qua mình để đi đến cửa và mở nó ra; cậu vừa sốc vừa tức giận khi Draco nói chuyện với cậu như vậy.
Harry trừng mắt nhìn mái đầu vàng hoe ngu ngốc của cậu ta một lúc trước khi ngậm miệng lại và bước qua Draco ra ngoài hành lang. Nếu Draco không muốn nghe thì cũng chẳng sao. Nếu cậu ta muốn tin rằng Harry chỉ đang cực kỳ ích kỷ và đòi hỏi vô cớ, thì cậu thậm chí sẽ không thèm sửa cậu ta, hoặc giải thích về sự tích tụ hormone thai kỳ khiến cậu phát điên.
Harry nghiến răng khi tiếp tục bước đi nhanh nhẹn xuống hành lang vắng vẻ. Cậu có thể nghe thấy Draco ở phía sau và, vì một lý do nào đó, sự im lặng của Alpha chỉ khiến cậu thêm bực mình. Cậu ước Draco sẽ thừa nhận rằng cậu ta đang ngớ ngẩn và rằng cái thứ 'mất ngủ' này chẳng thực tế chút nào, và rằng nó đang ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ của họ trong lúc này.

Tại sao cậu ta không thể thấy điều đó chứ?

Harry tiếp tục sôi máu khi dẫn đường đến Văn phòng Hiệu trưởng.

McGonagall đã cho họ sử dụng kết nối Floo riêng của bà để đi đến Trang viên Malfoy. Bà biết rõ về bữa tiệc McDougall vì một vài học sinh Slytherin sẽ tham dự và bà nghĩ rằng tốt nhất cho sự an toàn của Harry là sử dụng Floo thay vì mạo hiểm rời khỏi khuôn viên để Độn thổ.

Harry lẩm bẩm mật khẩu và bước lên cầu thang đá xoắn ốc và vào văn phòng quen thuộc. May mắn thay, căn phòng không có ai.

Cậu vẫn chưa kể với Giáo sư McGonagall về việc mình mang thai, và một phần trong cậu lo lắng rằng bà sẽ nhìn thấu cậu nếu họ ở riêng trong cùng một phòng.

Harry đi ngang qua chiếc bàn gỗ sồi rộng và lấy một nắm Bột Floo từ chiếc nồi đồng trên kệ.

Cậu hoàn toàn lờ Alpha của mình khi Draco nhìn cậu ném bột bạc vào lò sưởi rồi bước vào ngọn lửa ấm áp vô hại bùng lên.

"Trang viên Malfoy!" cậu gọi rõ ràng trước khi biến mất trong một cơn lốc lửa xanh.

Harry nhắm mắt lại, không thể nhìn những thanh chắn lò sưởi quay tròn khi chúng bay qua liên tiếp.

Vài phút sau, cậu bị tống ra khỏi lò sưởi trắng tinh xảo ở phòng khách phía trước nhà Malfoy. Cậu loạng choạng bước qua lò sưởi và đáp xuống tấm thảm cũ nhưng vẫn đứng thẳng, Áo choàng tàng hình vẫn nắm chặt trong tay.

Cậu ngước lên và ngay lập tức được chào đón bằng khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của Narcissa khi bà tiến về phía trước để nắm tay cậu.

"Chào buổi tối Harry," bà nói theo cách nói nhẹ nhàng thường lệ của mình. "Ta tin là con vẫn khỏe đúng chứ?"

"Vâng, con... con khỏe." Harry cố mỉm cười khi đi theo bà đến khu vực chỗ ngồi và khi họ vừa ngồi xuống chỗ thường lệ của mình trên chiếc ghế sofa xinh xắn thì tiếng lò sưởi báo hiệu bạn đời của cậu đã đến.

"Draco," Narcissa lại chào bằng một nụ cười dịu dàng khác, đôi mắt lấp lánh yêu thương khi bà nhìn đứa con duy nhất của mình. "Đã quá lâu rồi con yêu."

Draco dịch chuyển một cách khó chịu, mắt liếc sang Harry trước khi nhìn mẹ mình. "Vâng, con xin lỗi vì đã không liên lạc với mẹ sớm hơn, chúng con khá bận rộn."

Narcissa gật đầu và vẫy tay ra hiệu cho cậu ấy lại gần bằng một cái vung tay duyên dáng khi bà ngồi xuống một trong những chiếc ghế bành đối diện với ghế sofa. "Ba của các con sẽ đến ngay thôi", bà thông báo với họ, vẫn mỉm cười vui vẻ.

Draco cứng nhắc ngồi xuống đầu kia của ghế và Harry giả vờ nhìn quanh phòng khi Narcissa nhìn khoảng không rõ ràng giữa hai người với một bên lông mày nhướng lên. Harry thường ngồi vai kề vai với Draco và họ sẽ nắm tay nhau bất cứ khi nào họ ở cùng gia đình Malfoy trong cùng một căn phòng. Lúc này, họ đang ngồi cách xa nhau nhất có thể trên chiếc ghế sofa nhỏ.

Narcissa trông như thể bà sắp hỏi họ thì Lucius đột nhiên bước vào phòng, nghịch tay áo sơ mi trắng tinh của mình.

"Chào buổi tối", ngài Malfoy nói một cách mất tập trung khi ông bước đến ngồi cạnh vợ mình trên chiếc ghế bành tương tự.

Narcissa tự động với tay ra để giúp chồng mình, khéo léo đặt chiếc khuy măng sét bằng bạc có khắc chữ 'M' lớn vào đúng vị trí.

"Trà?" Bà hỏi cả phòng khi bà ấy làm xong.

"Vâng ạ," Harry nhanh chóng trả lời, nhẹ nhõm trước viễn cảnh có thứ gì đó để bận rộn thay vì nắm chặt tay một cách lo lắng trên đùi.

Narcissa lặng lẽ yêu cầu một trong những gia tinh lấy một ít trà và bánh quy trong khi Lucius công khai nhìn khoảng cách giữa hai người bạn đời, giống như cách vợ ông đã làm.

"Có chuyện gì vậy?" ông hỏi thẳng thừng, nheo mắt lại đầy buộc tội khi nhìn Harry.

Harry muốn đảo mắt; tất nhiên Lucius sẽ ngay lập tức đổ lỗi cho cậu. Một làn sóng bực tức nóng bỏng chạy qua cậu trước sự ám chỉ rõ ràng và, thật không may, đã buộc cậu phải nói những lời không hay trước khi cậu có thể dừng chúng lại.

"Con trai của ngài đây đã làm tôi có thai."

Cậu nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ bên cạnh và liếc nhìn sang thấy Draco gục trán vào tay mình, nhắm mắt lại, như thể cậu ta có thể ngăn chặn kết quả của tính khí bốc đồng của Harry; sự sốc của chuyện này giờ đã được viết rõ ràng trên khuôn mặt sửng sốt của cả Lucius và Narcissa.

Narcissa là người đầu tiên tỉnh lại.
"Làm sao lại... có thai?" bà đáp, gần như không thể hỏi một cách mạch lạc như từ trước đến nay. "Hai đứa có chắc không?" bà hỏi, liếc nhìn giữa hai người.

"Vâng," Draco xác nhận với sự cam chịu lặng lẽ, ngẩng đầu lên. "Bà Pomfrey tự mình xác minh việc mang thai."

Narcissa đặt một tay lên ngực, nhìn chằm chằm không tin nổi.

"Làm sao cậu có thể để chuyện này xảy ra?"

Harry chớp mắt ngạc nhiên trước cái nhìn giận dữ hướng về phía mình từ Lucius. Đó là cái nhìn mà cậu đã không phải chịu đựng từ Malfoy trong một thời gian rất dài, và cậu cảm thấy khá tổn thương khi người đàn ông đó có thể dễ dàng quay lại với sự ngờ vực và căm ghét đó.

"Tôi... Đó là một tai nạn-"

"Rõ ràng rồi," Lucius rít lên, đôi mắt gần như bắn ra những tia lửa giận dữ.

"Làm sao một người ở vị trí như cậu lại có thể ngu ngốc đến vậy?"

Harry nuốt nước bọt và biết rằng đó là kết quả trực tiếp do trạng thái cảm xúc hiện tại của cậu, thay vì phẫn nộ chính đáng, cậu đột nhiên cảm thấy nước mắt nóng hổi trào ra sau mắt.
Đây không phải là cách mọi chuyện diễn ra; Draco đáng lẽ phải chịu đựng cơn thịnh nộ của cha mẹ mình - chứ không phải cậu. Rốt cuộc thì lỗi là của cả hai bên vì sẽ không có đứa bé nào xuất hiện nếu không có sự tham gia ngầm của con trai họ.

Lần đầu tiên kể từ khi biết tin mình mang thai, Harry cảm thấy một nỗi hối hận nhói lên.

Cậu mới mang thai được ba tuần và đã kiệt sức cả về mặt cảm xúc và thể chất. Draco đã đúng; đây không phải thời điểm thích hợp…

Cậu ngước mắt nhìn Lucius với ánh mắt chỉ trích và đột nhiên ghét người đàn ông này vì đã khiến cậu có những suy nghĩ như vậy.

Điều đó khiến cậu muốn nổi giận.

"Vậy thì tôi phá nó đi là được chứ gì?" Cậu cáu kỉnh nói.

"Harry," Draco xen vào cảnh báo.

"Tôi không tự nhiên mang thai đâu, ông biết mà," Harry tiếp tục nói, lờ bạn đời của mình đi khi cậu trừng mắt nhìn Lucius.

"Harry," Draco ngắt lời đột ngột, rồi thở dài mệt mỏi trước khi nói thêm, "không ai yêu cầu em phá thai cả."

"Đúng vậy không ai yêu cầu cả, ông ta chỉ ám chỉ rằng tôi là một kẻ hư hỏng đã lừa anh làm tôi mang thai thôi," Harry thốt lên đầy ác ý.

Một gia tinh với chiếc áo xanh chấp vá đột nhiên xuất hiện, tay cầm một khay trà bạc cùng một ít bánh quy, ánh mắt nó trở nên lo lắng khi cảm nhận được sự căng thẳng rõ rệt trong phòng.

Narcissa hắng giọng. "Ừ, cảm ơn Trinket," và nói một cách nhẹ nhàng. "Để đó là được rồi."

Trinket cẩn thận đặt chiếc khay lớn xuống bàn trước khi cúi chào vội vã và biến mất.

Có một phút im lặng rất khó chịu, trong đó không ai biết phải nhìn vào đâu hoặc nói gì. Sự đối kháng ngày càng tăng đã phần nào giảm bớt khi gia tinh xuất hiện.

"Harry, con cảm thấy thế nào?" Cuối cùng Narcissa hỏi, phá vỡ sự im lặng thù địch.

Harry gãi đầu khó chịu khi nhìn chằm chằm vào mũi giày đen không tì vết của mình, không thể nhìn vào mắt bà, không muốn nhận ra rằng cậu cũng đã mất đi sự chấp thuận của bà. "Tôi... Tôi ổn."

Lucius thở ra nặng nề, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Chuyện gì tới cũng tới rồi," cuối cùng ông nói một cách cứng nhắc, như thể ông đang khá rộng lượng về điều đó. "Điều tiên quyết bây giờ là chúng ta cần thảo luận về cách bảo vệ Malfoy mới này."

Harry ngay lập tức nổi giận. "Cậu ta cũng là một nửa Potter."

Mắt Lucius nheo lại. "Đúng vậy, và vì ngài đây chưa kết hôn và không còn ba mẹ, đứa trẻ này sẽ là người thừa kế duy nhất của Malfoy sau Draco."

Harry cau mày. "Điều đó có nghĩa là gì?"

"Điều đó có nghĩa là đứa bé về mặt pháp lý là một Malfoy."

"Vậy thì... đứa bé trở thành tài sản của ông sao? Ý ông là vậy sao?"

"Harry, đó không phải là những gì ba nói-" Draco nói một cách mệt mỏi.

"Về mặt pháp lý thì đúng là thế," Lucius đáp lại một cách gay gắt, như thể Draco chưa nói gì cả.

"Ba," Draco nói, quay sang ông với vẻ cảnh báo.

"Ta không nghĩ là chúng ta cần phải thảo luận về tính hợp pháp của đứa trẻ ngay lúc này," Narcissa chen vào một cách gay gắt, cau mày nhìn cả ba người.

Harry đột ngột đứng dậy. Cậu cảm thấy quá đủ rồi; cậu không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa cho cuộc trò chuyện này hay những lời buộc tội bay khắp nơi xung quanh cậu, đặc biệt là vì cậu cảm thấy như thể bạn đời của cậu đã bỏ rơi mình cho bầy sói mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào. Draco thậm chí còn không thèm nói với ba mẹ rằng cậu muốn đứa bé này.

Hoặc có lẽ cậu đã thay đổi quyết định. Chắc chắn là như vậy khi xét đến sự im lặng gần như tuyệt đối của cậu ta.
Harry chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt đi kèm với suy nghĩ đó và bướng bỉnh ngẩng cằm lên.

"Tôi muốn đi dự tiệc ngay bây giờ," cậu tuyên bố một cách thô lỗ. "Tôi sẽ không ngồi đây và bị khiển trách vì một tai nạn, đặc biệt là vì các người thậm chí còn không biết toàn bộ câu chuyện. Tôi biết là thời điểm này không thích hợp nhưng giờ thì không thể làm gì khác được. Tôi sẽ bảo vệ đứa bé này - ngay cả khi tôi là người duy nhất muốn có nó."

"Em biết điều đó không đúng mà Harry," Draco nói, cau mày.

"Cảm giác như vậy," Harry đáp lại một cách lạnh lùng.

Draco thở dài và dụi mắt. "Có lẽ chúng ta nên quay lại Hogwarts."

"Không." Harry lắc đầu. "Cũng giống như việc chẳng có gì tôi muốn làm ngay lúc này kể cả đi dự tiệc nhưng đã có quá nhiều người mong đợi chúng ta. Sẽ rất đáng ngờ và mọi người có thể sẽ đặt câu hỏi - đặc biệt là Blaise.”

Narcissa đứng dậy khỏi ghế và nhìn Harry, vẻ mặt nghiêm túc. "Ta sẽ hộ tống con đến nhà McDougall. Con chưa từng đến đó và Draco sẽ ở lại với Lucius." Sau đó, bà quay sang chồng và con trai, ánh mắt nhợt nhạt không khoan nhượng. "Anh sẽ không đi đâu cho đến khi anh có thể trở thành vị phù thủy chu đáo mà em biết. Việc mang thai này khiến em hơi sốc nhưng đó không phải là cái cớ để đối xử tệ bạc với một thành viên trong gia đình này."

Lần thứ ba trong đêm đó, Harry phải cố gắng ngăn nước mắt chảy. Cậu đổ lỗi cho hormone thai kỳ và cố gắng hết sức để ngăn chặn sự thôi thúc đó.

Draco có vẻ hơi tự khiển trách khi cậu nhìn xuống sàn, nhưng Lucius trông như thể ông sắp phản đối kịch liệt - và sau đó nghĩ rằng tốt hơn là không nên thách thức người vợ cứng đầu của mình và lại ngậm miệng.

Narcissa lấy chiếc áo choàng xinh đẹp của mình được trải cẩn thận trên lưng ghế và quàng quanh đôi vai gầy của mình. Bà đợi Harry cẩn thận ẩn mình dưới Áo choàng tàng hình rồi bà đưa một tay ra cho cậu nắm lấy sau khi cậu biến mất khỏi tầm nhìn.

Không nói một lời với người bạn đời của mình, Harry đan tay mình vào tay bà, biết ơn vì ít nhất cậu có một đồng minh.

Cậu rất thất vọng về cách Alpha của mình cư xử tối hôm đó. Cậu biết thiếu ngủ và căng thẳng chắc chắn là một phần của điều này, bởi vì cho đến lúc đó, Draco chẳng làm gì ngoài việc quan tâm và bảo vệ cậu, nhưng Harry vẫn không thể ngừng cảm thấy tổn thương vì sự bỏ rơi trắng trợn đó.

Harry nhắm mắt lại khi Narcissa nhanh chóng Độn thổ đưa cả hai rời đi, bỏ lại hai Alpha cứng đầu phía sau.
.
.
.

Mình tính dịch hết luôn chap này rồi đăng lên tặng mọi người dịp năm mới nhưng dài quá đi (⁠(⁠(⁠;⁠ꏿ⁠_⁠ꏿ⁠;⁠)⁠)⁠) cái này gần 5k từ đó mấy bồ ơi. Cầu cổ vũ 。⁠:゚⁠(⁠;⁠´⁠∩⁠'⁠;⁠)゚⁠:⁠。

Nên hoi mọi người đọc đỡ nhoa.

Mà cho hỏi ngoài lề một xí, ở đây có ai đu T125 hong dạ? Tui đang bị dính cứng ngắt bạn bé Doran và đội hình mới của T1 á. Òm phần cuối cùng của chap này sẽ được post lên nếu vòng đấu tới T1 thắng nhe (trộm vía x10000000000000) còn không thì đợi các bồ qua năm dị.

Manifest cho đội tuyển tôi yêu (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠✧⁠*⁠。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro