Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 21 (1)

Hello mấy bồ, lâu rồi không gặp, mấy bồ còn nhớ mình hongggg?

Mình tính là dịch hết chap rồi đăng luôn 1 lần nhưng mà dài quá :))) nên dịch được bao nhiêu mình đăng trước bấy nhiêu nhoa.

Cảm ơn vì mấy bồ vẫn ở đây và đợi mình ♡⁠(⁠˃͈⁠ ⁠દ⁠ ⁠˂͈⁠ ⁠༶⁠ ⁠)




"Bây giờ hãy đặt đầu đũa phép lên trái tim cậu."

Harry gật đầu và giơ đũa phép lên theo lời Giáo sư Garrick yêu cầu, kiên quyết lờ đi gã Alpha đang sôi sục trong góc phòng.

Harry đã nói với giáo sư DADA về khả năng cậu đang mang thai để xem việc bắt đầu khoá học Animagus của mình có an toàn hay không, và mặc dù Giáo sư Garrick đã đảm bảo rằng Harry có thể tiếp tục mà không gây hại cho việc mang thai, nhưng Draco vẫn không hài lòng. Họ đã có một cuộc cãi vã khá lớn về vấn đề này, sự căng thẳng vẫn còn tồn tại giữa hai người, nhưng Harry quyết tâm học cách biến hình, và cậu cũng cần có một sự xao nhãng nào đó trong suốt hai tuần chờ đợi vô tận này.

"Đúng rồi." Giáo sư Garrick quan sát kỹ lưỡng khi Harry tuân theo chỉ dẫn của ông. "Bây giờ hãy đọc câu thần chú."

Harry liếm môi và đặt đũa phép lên tim mình. "Amato Animo Animato Animagus," cậu khẽ đọc.

"Tốt lắm, Harry," Giáo sư Garrick nói khích lệ, "giờ thì uống thuốc đi."

Draco phát ra tiếng phản đối khi Harry đưa tay còn lại ra để nhấc lọ thủy tinh khỏi chiếc bàn gỗ bên trái. Harry uống cạn thứ chất lỏng đỏ như máu một cách nhanh chóng rồi đặt chiếc lọ xuống mà không hề nhìn về phía người bạn đời của mình, cậu biết rõ sắp tới sẽ diễn ra điều gì theo lời cảnh báo của giáo sư.

Harry nhăn mặt và nhắm mắt lại trước cơn đau dữ dội bùng phát từ sâu trong lồng ngực.

"Nói cho tôi biết khi nào cậu cảm nhận được nó," giáo sư nói, giọng đều đều và bình tĩnh.

Harry hít một hơi thật sâu và cố gắng lờ đi cảm giác bỏng rát dưới da để phát hiện ra tiếng thình thịch của nhịp tim thứ cấp.

Mắt cậu mở to khi đột nhiên cảm thấy nó. Nó chắc chắn ở đó; tiếng thình thịch, thình thịch, thình thịch rõ rệt của nhịp tim trái ngược với tiếng tim của chính cậu.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ...

Harry nhìn thẳng về phía trước và nín thở khi giai đoạn tiếp theo bắt đầu hiện ra ngay trước mắt cậu. Giáo sư Garrick đang nói ở phía sau nhưng cậu không hiểu ông đang nói gì, cậu chỉ tiếp tục nhìn thẳng về phía trước khi một luồng sáng bạc mờ nhạt bắt đầu phát sáng và bốc lên từ sàn nhà bụi bặm của Lều Hét, từ từ tăng kích thước.

Harry biết đây chính là hình ảnh về con vật mà cậu sẽ trở thành bất cứ khi nào cậu biến hình. Cậu cố gắng định hình một chiếc gạc của con nai đực khi quả cầu ánh sáng từ từ định hình thành một hình dạng cố định.

Harry cau mày khi ánh sáng đang dần biến đổi thành một thứ gì đó không giống con nai - hay bất kỳ loài động vật có móng guốc nào cả.

Nó không cao bằng con nai, và cái đuôi dài của nó dường như đang phát triển và trở nên rắn chắc hơn dưới cái nhìn bối rối của cậu. Harry muốn nhìn Giáo sư Garrick để được giúp đỡ nhưng cậu biết chỉ có mình mới có thể nhìn thấy con vật mà bản thân định tạo ra; đây là tầm nhìn của cậu và chỉ của riêng cậu.

Mắt Harry mở to khi hình dạng đặc biệt của một loài mèo rừng bắt đầu thành hình. Nó không cao như loài sư tử hay hổ, chân nó ngắn và chắc nịch hơn, nhưng có đôi tai mèo tròn và một cái đuôi dài, dày một cách kỳ lạ.

Khi bộ lông trắng có đốm đen trở nên rõ ràng, Harry đột nhiên biết đó là gì. Cậu vừa mới nhìn thấy một trong những con vật này ở Sở thú London với Ron và Hermione.

Con mèo nhanh chóng trở nên rắn chắc và nhìn Harry với ánh sáng tinh nghịch trong đôi mắt xanh. Harry chiêm ngưỡng vẻ đẹp của sinh vật một cách lơ đãng, lưu ý thấy đường ngoằn ngoèo màu đen trên trán nó hoàn toàn khớp với vị trí vết sẹo hình tia chớp của cậu.

Sinh vật phát sáng chỉ duy trì trạng thái rắn chắc trong một phút trước khi cuối cùng bắt đầu tan biến thành sương mù màu bạc một lần nữa.

Harry chớp mắt và đột nhiên tầm nhìn biến mất, căn phòng tối tăm của Lều Hét trở nên rõ nét trở lại và khiến cậu ngay lập tức nhớ lại luồng ánh sáng ấm áp từ hình ảnh hoá thú của cậu.

Bây giờ cậu không còn cảm thấy gì nữa cả, không còn cảm giác bỏng nhẹ ở ngực hay nghe thấy tiếng đập của nhịp tim thứ cấp.

Harry quay lại nhìn người bạn đời đang đứng cạnh mình; sự quan tâm của Draco dành cho Omega của mình rõ ràng đã lấn át mọi sự khó chịu còn sót lại.

"Không phải con nai đực đâu," là tất cả những gì Harry có thể nghĩ ra để nói.

Giáo sư Garrick tiến lại gần cậu, vẻ tò mò. "Vậy nó là con gì?"

Harry nuốt nước bọt và nở một nụ cười miễn cưỡng trên môi sau khi cậu đã vượt qua cú sốc ban đầu về hình dạng Animagus không như mong đợi của mình. "Tôi nghĩ đó là một con Báo tuyết," cậu trả lời giáo sư nhưng lại nhìn về phía người bạn đời của mình.

Draco nhướng mày. "Em đừng nói là..." cậu ta lẩm bẩm, rõ ràng là thích thú.

Giáo sư Garrick cười lớn. "Hoàn hảo!" ông nói, trông có vẻ hài lòng. "Phép thuật của cậu đã chọn một hình dạng phù hợp với Alpha của cậu; điều đó thật phi thường."

"Nhưng tôi không phải là.... người của tộc," Harry trả lời, sửng sốt. "Tôi thậm chí không phải là một con hổ hay bất kỳ loài mèo nào có kích thước gần bằng loài-mà-ai-cũng-biết."

"Nhưng cậu sẽ có khuynh hướng muốn giống như Draco," Giáo sư Garrick nói, vẫn mỉm cười. "Cùng một loại bản năng và bản chất, có lẽ cậu sẽ không hỗn loạn về mặt cảm xúc như cậu ấy, điều đó thật tuyệt, vì cậu có thể giúp bạn đời của mình vững vàng trong những lúc đau khổ. Thật sự hoàn hảo Harry ạ," ông ấy bổ sung thêm, rồi dừng lại, nụ cười của ông ấy dần trở nên đầy thông cảm. "Tôi biết cậu hy vọng có cùng hình dạng với cha mình..."

Harry mỉm cười và lắc đầu. "Tôi không thất vọng, tôi chỉ... ngạc nhiên. Tôi cho rằng hình dạng Animagus của tôi sẽ phù hợp với Thần hộ mệnh của mình."

"Có thể thấy rằng Thần hộ mệnh của cậu cũng đã thay đổi."

"Thật sao?" Harry không biết mình cảm thấy thế nào về điều đó, cậu luôn cảm thấy Thần hộ mệnh của cậu giống như có mối liên hệ với cha mình.

Harry cất đũa phép đi, không muốn thấy điều đó vào khoảnh khắc này.

"Em thấy thế nào?" Draco hỏi khi ánh mắt đánh giá của cậu ta lướt qua người bạn đời của mình, xem thử Harry có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào không.

"Em thấy ổn," Harry gật đầu đáp lại, khi cậu với lấy chiếc áo choàng trên chiếc ghế gãy phía sau. "Hoàn toàn bình thường."

Draco liếc nhìn giáo sư trong khi Harry vắt chiếc áo choàng qua vai và cài chặt quanh cổ. "Và em ấy có thể tiếp tục luyện tập một cách an toàn nếu đang mang thai không?" Draco hỏi, có lẽ là lần thứ mười trong buổi tối hôm đó.

Giáo sư Garrick gật đầu, mỉm cười đầy chiều chuộng với Alpha trẻ tuổi.

"Tất nhiên, như tôi đã nói trước đây, không có vấn đề gì khi để Harry tiếp tục học quá trình này. Tôi chỉ khuyên cậu ấy không nên biến hình trong ba tháng cuối cùng của thai kỳ vì điều đó sẽ gây thêm căng thẳng cho nguồn dự trữ phép thuật của Harry vào thời điểm cậu ấy cần bảo tồn nó." Ông dừng lại, đôi mắt xanh liếc nhìn Harry rồi lại nhìn Draco. "Tôi chắc chắn là việc cố gắng biến hình trong giai đoạn đó là một việc làm quá sức đối với cậu ấy. Việc mang thai đối với nam giới được biết là khá mệt mỏi."

Draco thở ra nặng nề, vẫn không có vẻ gì là vui vẻ, nhưng ít nhất thì cậu ta có vẻ tạm chấp nhận những hành động liều lĩnh của Harry hơn một chút.

Harry mỉm cười với Draco, hy vọng sự căng thẳng đang treo lơ lửng trên đầu họ sẽ biến mất. "Này, đừng có mà phàn nàn, anh đã biết em như thế nào khi anh chấp nhận em làm bạn đời của anh rồi mà," cậu trêu chọc.

Draco miễn cưỡng mỉm cười đáp lại. "Đúng vậy, nhưng anh cũng chưa bao giờ quan tâm về điều đó," cậu nói. "Thực tế là anh đã hết lòng khuyến khích sự liều lĩnh của em."
Harry cười và họ đi theo sau Giáo sư Garrick cũng đang cười toe toét về phía lối ra và xuống đường hầm bí mật, nơi đã được Bộ ba Tam Giác Vàng và một vài người bạn thân bí mật khôi phục sau khi nó bị phá hủy trong chiến tranh.

Draco nắm tay cậu khi họ quay trở lại lâu đài và Harry cảm thấy khỏe hơn nhiều so với những ngày trước, như thể một phần gánh nặng đã được trút bỏ khỏi vai. Cậu đã hoàn thành thành công giai đoạn đầu tiên của khóa đào tạo Hóa thú và Draco ít nhất đã chịu nói chuyện lại với cậu. Harry biết rằng việc tranh cãi với Alpha của mình sẽ không khiến thảm họa mang thai này trở nên dễ dàng hơn nên cậu thề sẽ hoãn khóa đào tạo của mình cho đến khi họ biết kết quả chính xác.

Cả ba cẩn thận bước ra khuôn viên phủ đầy tuyết của Hogwarts. Vẫn còn sớm, nhưng quá lạnh và tối để bất kỳ học sinh nào khác có thể đi lang thang ngoài đó, vì vậy họ có thể an toàn quay trở lại lâu đài mà không bị phát hiện.

Harry hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra khi bước đến gần Draco. Chỉ trong sáu ngày nữa, cậu sẽ biết liệu mình có thực sự mang thai hay không.







Harry nhai móng tay cái đã bị tàn phá của mình và bồn chồn đung đưa chân qua lại trong khi ngồi trên mép giường bệnh. Draco đứng cạnh cậu, hai tay khoanh trước ngực, không nói một lời nào với khuôn mặt vô cảm.

Sự im lặng trong bệnh xá thật chói tai, ngay cả tiếng mưa lớn đập vào cửa sổ kính bên ngoài cũng có vẻ như bị bóp nghẹt như thể đang đồng cảm với sự căng thẳng ở bên trong căn phòng. Bà Pomfrey đã đảm bảo rằng bệnh xá vắng người trong giờ hẹn của họ và sự im lặng chỉ làm tăng thêm sự lo lắng.

Hai tuần qua là hai trong số những tuần dài nhất trong cuộc đời Harry, nhưng giờ đây khi khoảnh khắc đó cuối cùng cũng đến, cậu lại cảm thấy thời gian như trôi qua trong chớp mắt. Cậu đã đến tất cả các lớp học của mình như thể đang ở chế độ tự lái, ngoại trừ một đêm luyện tập Hóa thú, những buổi tối khác của cậu với Draco đều rất nhẹ nhàng và yên tĩnh, họ không nói gì về khả năng mang thai cũng nhưng không nói nhiều về bất kỳ điều gì khác; chủ yếu chỉ lặng lẽ chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Mặc dù Draco im lặng, nhưng cậu ta vẫn cực kỳ tập trung khi đụng đến sự an toàn của Harry; đôi mắt xám sắc bén theo dõi bất kỳ ai đến gần bạn đời của mình. Harry đã bắt đầu muốn dùng bữa trong phòng để giúp giảm bớt căng thẳng rõ ràng cho Alpha, nhưng Draco cho rằng điều đó sẽ gây ra quá nhiều nghi ngờ và vì vậy họ tiếp tục đến ăn ở Đại sảnh đường như thường lệ; ngoài ra, Draco cũng cố gắng điều chỉnh phản ứng của mình nhưng Harry vẫn liên tục lo lắng về cậu ta.

Nói rằng cả hai đều cảm thấy hơi mệt mỏi vào hai tuần cuối cùng đã là một cách nói giảm nói tránh.

Harry ngước lên khi phu nhân Pomfrey cuối cùng cũng xuất hiện từ văn phòng của bà và sải bước về phía họ, đũa phép trong tay và khuôn mặt nghiêm nghị.

"Chào buổi tối các trò," phu nhân Pomfrey chào một cách vô thức khi đứng ở cuối giường. Bà đặt đũa phép của mình vào cả hai tay và nhìn Harry. "Tôi sẽ dùng một câu thần chú rất đơn giản lên người trò, Potter. Trò sẽ không cảm nhận được gì nhiều, ngoài cảm giác ấm nhẹ quanh bụng, nhưng không khó chịu. Chỉ mất vài giây thôi." Bà dừng lại rồi giơ đũa phép lên để chuẩn bị. "Tia sáng sẽ phát lên màu vàng nhạt nếu có kết quả dương tính và sẽ chuyển sang màu xanh đậm nếu kết quả âm tính, rất dễ để mọi người có mặt ở đây phân biệt giữa hai kết quả, phải không?" Cả hai đều ngoan ngoãn gật đầu đáp lại. "Trò đã sẵn sàng chưa?"

Harry gật đầu một cách nhanh chóng và đột ngột, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Hãy nằm xuống đi, Potter," bà nhẹ nhàng hướng dẫn.

Harry lúng túng trượt xuống nằm ngửa, liếc về phía Draco khi cậu ta cầm lấy tay cậu và nắm chặt. Harry không chắc đó là cử chỉ để an ủi cậu hay Draco tự an ủi chính mình, nhưng lúc đó cậu không quan tâm, và xét theo vẻ mặt của Alpha, có lẽ là cả hai.

"Gravida Revelare."

Harry quay lại nhìn bà khi một luồng sáng trắng dịu nhẹ chảy ra từ đầu đũa phép quét qua cậu, bao trùm toàn bộ cơ thể cậu một lúc trước khi dừng lại ở bụng cậu.

Harry lo lắng cắn môi khi ánh sáng dường như chỉ đập ở đó trong một giây trước khi ánh sáng dịch chuyển và đổi màu rõ rệt trước mắt họ.

Răng của Harry cắm sâu hơn vào môi dưới khi ánh sáng vàng rực dường như đốt cháy trực tiếp võng mạc của cậu.

Và rồi mọi chuyện kết thúc; ánh sáng vàng đột ngột biến mất.

Bà Pomfrey hắng giọng khi bà hạ đũa phép xuống. "Tôi thường sẽ nói chúc mừng..." bà ngập ngừng nói.

Harry nuốt nước bọt; ánh mắt vẫn dán chặt vào nơi ánh sáng vàng vừa mới toả ra một cách rực rỡ và vui vẻ, mà không biết phải nói gì.

Mặc dù có năm mươi phần trăm khả năng xảy ra kết quả chính xác này, nhưng cậu vẫn cảm thấy tê liệt vì sốc. Thành thật mà nói, cậu vẫn chưa biết mình cảm thấy thế nào.

Một cái siết tay ấm áp vào bàn tay lạnh lẽo của cậu đã đưa cậu trở lại hiện tại.

"Mặc dù việc mang thai này không được lên kế hoạch cụ thể, nhưng chắc chắn nó không phải là điều mà không ai mong muốn."

Harry chớp mắt và quay lại nhìn Alpha của mình. Cậu biết sự ngạc nhiên hẳn đã hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

Khóe miệng Draco kéo dài thành một nụ cười nhỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống Harry khiến hy vọng ấm áp nở rộ trong lồng ngực cậu.

Phu nhân Pomfrey không thể không mỉm cười với cả hai người họ. "Tôi đã đặt mua một cuốn sách về thai kỳ của nam giới cho trò rồi, Potter ạ," bà nói, không muốn làm gián đoạn khoảnh khắc ngắn ngủi của họ nhưng cần phải cho họ thêm lời khuyên trước khi họ rời khỏi bệnh xá. "Tôi nghĩ mình nên có một cuốn tương tự trong tay cho những ca bệnh trong tương lai - đề phòng chuyện như vậy lại xảy ra. Tôi sẽ cho trò biết khi tôi có nó. Tôi cũng sẽ yểm bùa vào cuốn sách để không ai khác có thể đọc được nó ngoại trừ hai trò."

"Cô nghĩ khi nào thì mình sẽ có sách ạ?" Harry hỏi, cảm thấy một làn sóng quyết tâm đột ngột tràn qua người mình.

Giống như có một công tắc đã được bật bên trong cậu khi nhìn thấy ánh sáng vàng đó, tiếp theo là tình yêu không thể nhầm lẫn trong mắt của Draco - và giờ đây không có gì quan trọng hơn bào thai nhỏ bé đang lớn dần bên trong cậu.

"Tôi hy vọng sẽ có vào ngày mai," bà trả lời nhanh. "Vào buổi chiều. Nếu trò đang ở trong lớp thì tôi sẽ để gia tinh gửi nó đến phòng của trò."

Harry gật đầu, hài lòng.

"Bây giờ, tôi sẽ bắt đầu cho trò một liệu trình thuốc rất cụ thể để bảo vệ đứa con nhỏ của trò tránh khỏi bất kỳ loại ma thuật nào có thể rò rỉ vào tử cung. Những loại thuốc này cũng chứa vitamin bổ sung và tăng nhẹ mức độ ma thuật cho trò. Điều cực kỳ quan trọng là trò phải uống những loại thuốc này mỗi ngày, Potter. Tôi mong trò sẽ giúp Harry nhớ đến những việc này, Malfoy," bà nói thêm với ánh mắt sắc bén về phía Draco.

"Tất nhiên rồi," Draco trả lời đều đều, và Harry không nghi ngờ gì chắc hẳn bạn đời của cậu sẽ ép cậu tống hết mớ thuốc này xuống cổ họng nếu cậu có ý định bỏ đi một loại bất kỳ trong đó.

"Tôi sẽ bảo một trong những gia tinh giao thuốc đến phòng các trò một lần một tuần với lượng thuốc cho bảy ngày. Có một vài loại thuốc trò sẽ uống vào buổi sáng và buổi tối, và một số loại còn lại là một lần một ngày trước khi đi ngủ. Các chai sẽ được dán nhãn rõ ràng."

Harry gật đầu hiểu ý.

"Tôi nghĩ hôm nay thế là đủ rồi các trò ạ," bà nói, cất đũa phép đi. "Tất nhiên tôi sẽ lên lịch một số cuộc kiểm tra định kỳ với các trò, và sẽ thường xuyên hơn khi chúng ta đến gần ngày dự sinh của trò."

Harry từ từ ngồi dậy và vung chân qua mép giường. "Ngày dự sinh của tôi là khi nào? Và chúng ta có thể biết được đó là con trai hay con gái không?"

Bà Pomfrey mỉm cười, vẻ ngoài nghiêm nghị của bà hơi rạn nứt khi bà nhìn chằm chằm vào một trong những bệnh nhân thường xuyên nhất của mình. "Chúng ta có thể xác định cả hai điều đó trong các cuộc hẹn trong tương lai, nếu trò muốn."

Harry nhảy khỏi giường, ho để che đi tiếng cười khúc khích khi Draco nhanh chóng giữ chặt cậu bằng cả hai tay như thể cậu không thể tự đứng dậy nếu không có sự trợ giúp.

Harry ngờ rằng đây sẽ là chín tháng rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro