Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 20 (2)

"Em nghĩ đã đến giờ ăn tối rồi," Harry đờ đẫn nói khi liếc nhìn chiếc đồng hồ cao được trang trí công phu ở hành lang bệnh viện.

Draco dừng bước, kéo tay Harry lại.

Harry cau mày quay sang nhìn cậu ấy. "Sao thế?"

Draco nhìn Harry chằm chằm một lúc, cau mày. "Không có gì," cuối cùng cậu ta trả lời một cách mơ hồ, lắc đầu nhẹ rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.

Harry tiếp tục cau mày khi họ cùng nhau bước đi; rõ ràng có điều gì đó đang kích động bạn đời của cậu và Draco không muốn nói về điều đó. Harry mím môi lại và quyết định sẽ hỏi cậu ấy về chuyện đó sau.

Hai người cùng bước vào Đại Sảnh Đường và hướng tới chiếc bàn Slytherin còn trống một nửa. Họ đến sớm một chút và các học sinh vẫn đang tràn vào và ngồi vào bốn chiếc bàn dài trong nhà, trò chuyện ồn ào hoặc bắt đầu làm bài tập sớm.

Harry từ chối liếc nhìn về phía bàn Gryffindor, bởi vì nếu Ron và Hermione ở đó, họ sẽ có thể đọc cậu như một cuốn sách và sẽ chạy thẳng tới, yêu cầu được biết có chuyện gì. Cậu dự định cảnh báo họ về khả năng cậu có thai - chỉ là không để hơn một nửa trường nghe được điều đó.

Chỉ có Pansy là ngồi ở cuối bàn Slytherin, nơi mà các học sinh năm thứ tám luôn tụ tập. Cô nhìn lên với một nụ cười tự mãn khi họ ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình.

"Cảm thấy thế nào Potter?" cô hỏi, chớp chớp hàng mi đen một cách ngây thơ.

"Biến," Harry lẩm bẩm. Pansy biết rất rõ cậu đã nghỉ học vì phát tình. Cậu nóng lòng đợi đến sinh nhật thứ mười tám của cô ta; việc trải qua một chu kỳ phát tình cuối cùng có thể khiến cô ấy im lặng - hoặc cô ấy có thể phân hóa thành Beta và hoàn toàn xấu hổ. Dù sao đi nữa, Harry có thể tin tưởng rằng những lời bình luận ác ý sắp kết thúc.

"Đủ rồi Pansy," Draco cảnh cáo, cũng không có tâm trạng trêu chọc cô.

Pansy ngay lập tức bĩu môi với bạn cùng nhà. "Tối nay cậu sẽ không vui đâu Draco. Cậu nên tử tế với tôi; tôi có tin đồn đáng lên trang nhất đấy."

Harry nhận thấy - với một chút sợ hãi - ánh lấp lánh tự mãn trong mắt cô, và cậu ngay lập tức siết chặt tay mình. Cậu thực sự hy vọng tin đồn ly kỳ này không liên quan đến cậu hay Draco; cậu không thể chấp nhận bất cứ điều gì khác xảy ra.

Pansy nghiêng người tới và hạ giọng một cách đột ngột. "Hôm qua Astoria đã được McGonagall đưa ra khỏi lớp Độc dược, và Graham Pritchard tình cờ nghe thấy Hiệu trưởng ở hành lang nói với Astoria rằng gia đình nó muốn nó ở nhà vì bệnh của chị gái nó đã chuyển biến nặng hơn. Hôm nay, tất cả đồ đạc của Astoria đã biến mất khỏi phòng và Giáo sư Slughorn thông báo trong phòng sinh hoạt chung rằng nhỏ đó dự kiến sẽ không quay trở lại trong năm nay - vì Daphne đã qua đời."

Harry cảm thấy máu trên mặt mình rút hết.

Pansy mỉm cười kiêu hãnh; rõ ràng rất hài lòng vì cô ấy có thể là người mang đến tin tức đáng kinh ngạc như vậy. Cô chống một khuỷu tay lên bàn trong khi lơ đãng xoay mái tóc đuôi ngựa sẫm màu của mình bằng một ngón tay. "Tôi không biết tại sao nó lại nghỉ học cả năm," cô trầm ngâm tiếp tục, rồi dừng việc xoay tóc lại. "Tôi thực sự hy vọng Daphne không dính phải thứ gì đó," cô nói thêm, nhăn cái mũi giống chó pug của mình.

Harry còn quá bận tự hỏi liệu Daphne có thực sự tức giận trước thái độ thiếu tế nhị của Pansy đối với người bạn cùng nhà đã qua đời của cô hay không. Phải chăng tộc Nundu cuối cùng đã đưa ra quyết định về những gì cô đã làm với Draco và xử tử cô ta? Dù cậu rất ghét Daphne vì những gì cô đã làm, và mặc dù Draco có thể đã chết vì cô ta thì Harry vẫn bị sốc trước tin này.

Tất cả dường như kỳ dị như thể cậu là một phần của thế giới bí mật này, nơi mọi người - những cô gái tuổi teen – sẽ bị xử tử vì tội ác của mình.

Nhưng có lẽ cái chết của cô chỉ là một mưu mẹo để gia đình chạy trốn khỏi đây theo lệnh của Gia tộc hoặc là sự bất chấp, để cứu mạng con gái họ.

Harry quay lại nhìn Alpha của mình, cậu cần câu trả lời cho những câu hỏi mà cậu biết mình không thể hỏi vào lúc này.

Tuy nhiên, Draco không nhìn Harry; cậu ấy đang nhìn Pansy với vẻ hơi cau mày. "Và rõ ràng là cô đang quá bàng hoàng trước tin cô ta qua đời," cậu ta dài giọng nhận xét.

Harry một lần nữa bị ấn tượng bởi khả năng tỏ ra thờ ơ của Draco, trong khi bên trong chắc hẳn cậu ta cũng đang quay cuồng không kém gì Harry.

"Tôi thực sự không biết rõ về con nhỏ đấy," Pansy khịt mũi khinh miệt.

Draco ngay lập tức vòng tay qua người Harry và kéo cậu ấy lại gần mình, rồi ôm chặt lấy vai phải của Harry.

Harry liếc nhìn người bạn đời của mình đầy thắc mắc nhưng Draco vẫn cau mày với Pansy. Harry thoáng tự hỏi liệu khuynh hướng Alpha của Draco có tăng tốc quá mức vì việc cậu có thể mang thai hay không. Draco tỏ ra không thoải mái với đám đông, mặc dù có thể là do chủ đề trước mắt khiến bạn đời của cậu không thoải mái.

"Nói về Daphne à?" Blaise hỏi khi ngồi xuống băng ghế cạnh Pansy.

Sau đó, thức ăn nóng hổi xuất hiện trên bàn trước mặt họ và mọi cuộc trò chuyện chấm dứt trong khi họ lấp đầy đĩa của mình.

Harry đã đói khi tỉnh dậy nhưng bây giờ cậu thấy mình đã mất cảm giác ngon miệng. Cậu nhấp một ngụm nước bí ngô rồi bắt đầu đổ một ít thức ăn vào đĩa của mình một cách nữa vời.

"Ừ, chỉ thông báo cho hai chú chim ri này biết lý do tại sao Astoria không có ở đây," Pansy nói với Blaise trước khi tế nhị cắn đầu củ cà rốt tẩm mật ong.

"Tao tự hỏi nó gặp chuyện gì?" Theo cau mày nói lớn. "Dường như không ai biết, kể cả Giáo sư Slughorn."

"Có quan trọng không?" Pansy cắt ngang. "Con nhỏ đó luôn luôn khó chịu, đặc biệt là trong năm nay."

"Đây thực sự là cách mọi người đối xử với nhau trong Slytherin à?" Harry lớn tiếng ngắt lời với vẻ hoài nghi. Theo như những gì những người còn lại trong nhà biết, Daphne chết vì bệnh tật chứ không phải vì phạm tội nên họ không có lý do gì để nhẫn tâm như vậy.

"Này, đừng gộp tất cả chúng tôi với Parkinson," Blaise ngay lập tức đáp lại với cái nhìn chỉ trích về Pansy. "Pansy chỉ không thích Daphne vì Daphne là đối thủ duy nhất tranh dành những người đàn ông thuần chủng với nó. Em sẽ sớm biết rằng Pansy là một kẻ vô cảm, Potter."

"Ôi!" Pansy ném củ cà rốt vào Blaise với sự phẫn nộ.

"Sự thật mà tình yêu ơi," Blaise nói, nhặt mớ rau bị ném lên và nhét nó vào miệng với nụ cười tự mãn.

Harry quay sang người bạn đời của mình khi hai người còn lại tiếp tục cãi nhau, đột nhiên nhận thấy Draco đang múc thêm thức ăn vào đĩa của mình. Harry không khỏi cảm thấy có chút cảm động, gạt đi phần nào cảm giác khó chịu trong bụng.

"Anh đang làm gì thế?" cậu hỏi Draco với vẻ thích thú.

Draco ngước lên và bắt gặp cái nhìn ấm áp trong mắt Harry. Cậu ấy mỉm cười một chút và sự căng thẳng trên nét mặt cũng dịu đi phần nào khi tiếp tục thêm nhiều thức ăn hơn vào phần ăn ít ỏi của Harry. "Vỗ béo em đấy Potter, em phải giữ sức khỏe đấy," Draco thì thầm vào tai cậu.

Harry mỉm cười khi trái tim cậu hơi rung động trước lời nói của Alpha. Bất kể đó có phải là một ý tưởng hay hay không, hay đó có phải là thời điểm tồi tệ nhất trong lịch sử hay không, Harry vẫn cảm thấy phấn khích về khả năng mình có thể mang thai đứa con của hai người. Cậu biết chính Omega trong cậu đã tràn ngập trong sự ấm áp và bối rối sau tất cả những chuyện này, nhưng việc Draco thể hiện những dấu hiệu của tình yêu và sự ủng hộ gần như khiến cậu rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Harry lắc đầu và nhanh chóng kìm lại phản ứng cực kỳ xấu hổ đó. Cậu nhặt chiếc nĩa của mình lên và nở một nụ cười biết ơn với Draco trước khi bắt đầu ăn nhiệt tình hơn một chút.

"Ọe! Hai người làm tôi phát ốm rồi," Pansy trợn mắt tuyên bố sau khi bắt gặp nụ cười dịu dàng giữa hai người bạn. "Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy Draco?"

"Mày chỉ ghen tị thôi," Goyle nhét vào miệng một miếng khoai tây nghiền.

"Tao cũng vậy," Blaise lặng lẽ thốt lên.

Harry ngước lên rồi nhanh chóng quay đi trước ánh mắt của Slytherin. Bàn tay của Draco trên vai cậu siết chặt hơn để đáp lại.

"Ghen tị với màn thể hiện mắc ói vừa nãy ấy à?" Pansy tiếp tục nói, vẫy tay với họ. "Tao thích một mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau hơn, trong khi chồng tao biết giữ khoảng cách và tao sẽ tiêu hết tiền của anh ta."

"Đó là real love đấy," Theo xen vào một cách mỉa mai, khiến những người còn lại cười khúc khích và Pansy nháy mắt đáp lại anh chàng.

Harry cắn một miếng thịt gà nướng và ngân nga thích thú trước hương vị thơm ngon của thảo mộc, cậu có chút cảm giác thèm ăn sau khi cú sốc về tin tức của Daphne bắt đầu tan biến. Cậu đã không ăn gì trong suốt chu kỳ phát tình của mình, họ hầu như không ngủ và uống gì trong suốt hai ngày rưỡi đó. Cậu cần phải nhớ bổ sung carbohydrate trước chu kỳ phát tình tiếp theo mà cậu dự định thực sự dành cho bạn đời của mình.

Draco vòng tay quanh người Harry trong suốt bữa ăn, chỉ buông cậu ra khi một con cú nhỏ bay tới và thả một chiếc phong bì màu kem trang nhã vào lòng Draco.

Harry ngó qua vai người bạn đời của mình khi cậu ấy mở phong thư ra và rút ra một tấm thiệp dày màu kem, với dòng chữ trang trí công phu màu bạc nguệch ngoạc trên đó. Nó trông giống như một cái thiệp mời đám cưới.

"Đó là lời mời tới nhà Sophie McDougall," Draco thông báo cho Harry khi cậu ấy quét qua tấm thiệp. "Đây là buổi họp mặt trang trọng để chào đón đứa con mới chào đời của cô ấy."

"Sophie đã sinh rồi?" Pansy hỏi với vẻ thích thú. "Tôi phải nói với mẹ. Nhà cô ấy đúng là gia đình kiểu mẫu mà." cô nói thêm đầy tiếc nuối. "Cô ấy sinh trai hay gái vậy?"

"Một cậu bé," Draco trả lời, nhét tấm thiệp lại vào phong bì.

Rõ ràng nhà McDougall là một gia đình thuần chủng mà mọi người trong Slytherin đều biết. Harry tự hỏi liệu chỉ có Nundu được mời đến dự buổi lễ hay nó mở cửa cho tất cả mọi người, và rồi Harry tự hỏi liệu cậu có nên đi hay không vì những kẻ tấn công cậu có thể nghe về nó và mong tìm thấy cậu ở đó. Cậu ghét việc mọi thứ trở nên phức tạp do hai kẻ khốn nạn đó gây ra cùng với sự trả thù phi lý của họ.

"Đi thôi, Draco," Goyle nói, nhét miếng bánh quy Abernethy cuối cùng vào miệng trước khi đứng dậy.

Draco ngước nhìn cậu ta với một cái nhướng mày dò hỏi.

"Quidditch?" Goyle nhắc nhở, quyết định lấy thêm một chiếc bánh quy khác trên đĩa trong lúc trì hoãn.

"Ồ đúng rồi," Draco trả lời.

"Alpha tội nghiệp có chút bối rối sau khi ngồi bên ngoài phòng cách ly trong thời kỳ phát tình của Potter suốt hai ngày qua," Pansy kéo dài thích thú. "Tất cả những chất kích thích tố trong thời kỳ phát tình cùng với sự cương cứng dai dẳng đó chắc hẳn đã làm đầu óc chú em đây rối tung lên rồi."

Draco nheo mắt nhìn cô trong khi những người khác cười lớn.

Harry chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì không ai nghi ngờ sự thật.

"Tôi không nghĩ mình có thể luyện tập..." Draco cuối cùng cũng chậm rãi trả lời, quay lại với Goyle.

"Ổn thôi mà," Harry xen vào, quay sang Draco. Cậu không muốn bạn đời mình bỏ lỡ buổi tập chỉ vì lo lắng về việc để Harry một mình. "Em cũng sẽ đến và chơi trên khán đài hay gì đó. Hiện tại em cũng có nhiều bài tập phải hoàn thành."

Draco cau mày không chắc chắn.

"Tôi có thể ngồi trên khán đài với em ấy," Blaise đề nghị. "Như vậy em ấy sẽ không cô đơn."

Draco trông có vẻ càng không thích ý tưởng đó, mặc dù cậu ta là người nhờ Blaise trông chừng Harry giúp mình.

"Thực ra, có lẽ Hermione và Ron sẽ đến," Harry gợi ý với ánh mắt xin lỗi nhìn Blaise. "Họ có thể hướng dẫn lại cho em các môn học mà em đã bỏ lỡ. Hơn nữa, gần đây em quá bận rộn nên em không nghĩ mình là một người bạn tốt."

"Được rồi," Draco cuối cùng cũng chấp nhận bằng một cái gật đầu. Cậu ta nhìn Blaise và Slytherin chỉ nhún vai rồi quay lại bữa ăn của mình.

Harry đứng dậy và bước tới kể cho Ron và Hermione nghe kế hoạch. Cả hai háo hức đồng ý, và Harry lên phòng cùng Draco để lấy bài tập ở trường trong khi những người khác thay trang phục Quidditch.

Harry ngồi co ro trên khán đài trong những tấm bùa ấm áp của Hermione khi bộ ba theo dõi buổi luyện tập của Slytherin. Ánh mắt của Harry dõi theo Alpha của mình khi cậu ta khởi động vài vòng quanh sân, mái tóc vàng bạch kim của Draco dễ dàng nhận thấy trên nền trời xám than.

Harry bồn chồn trên ghế, cảm thấy một cơn hưng phấn bùng lên, rồi cắn môi trước sự đau nhức ở cái mông đáng thương của mình. Thuốc đã giúp cậu giảm bớt cơn đau dữ dội do kỳ phát tình gây ra nhưng nó vẫn để lại cảm giác đau nhức vừa đủ để nhắc nhở cậu về những gì họ đã làm trong vài ngày qua. Điều đó, kết hợp với việc nhìn chằm chằm vào người bạn đời của mình trong bộ áo choàng Quidditch màu xanh lá cây và màu bạc, khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Chúng ta có nên bắt đầu với Chăm sóc sinh vật huyền bí không?" Ron hỏi, mở chiếc cặp da cũ kỹ của mình ra và lục lọi nó.

"Đừng bận tâm chuyện đó," Hermione gạt đi với một cái vẫy tay thiếu kiên nhẫn, khiến Ron cau mày bối rối. "Kỳ phát tình của bồ thế nào? Ron nói rằng Draco hoàn toàn hoảng loạn khi Ron nói với cậu ấy chuyện gì đang xảy ra."

"Anh ấy hoảng loạn hả?" Harry ngạc nhiên trả lời.

Hermione gật đầu rồi nhìn Ron để xác nhận.

"Ồ, đúng rồi," Ron đồng ý một cách muộn màng. "Ừ, mình bắt gặp Malfoy ở hành lang và mình đã nói với cậu ta về việc bồ đang phát tình, nên mình và phu nhân Pomfrey đã đưa bồ vào căn phòng nhỏ cạnh phòng ngủ của hai người. Cậu ta gần như phát điên và bỏ chạy." Ron dừng lại và nhăn mũi. "Mình đoán là cậu ta đã rất muốn tiếp cận bồ, trong khi bồ đang... phát tình," cậu ấy nói thêm với vẻ dè dặt.

Harry đỏ mặt, cảm thấy thật khó xử. "Ừm, vấn đề không phải là về kỳ phát tình của mình, mà là về căn phòng bồ đưa mình vào ấy. Bồ biết đấy, không gian nhỏ..." Cậu nhún vai và hy vọng rằng điều này đã đủ để giải thích mọi chuyện. Họ đã ở bên nhau suốt một khoảng thời gian dài trong quá trình chạy trốn cùng nhau và điều đó đủ để cho Ron và Hermione nghi ngờ về việc cậu có chứng sợ hãi không gian kín chỉ là cậu chưa bao giờ thừa nhận về điều đó.

"Ôi chết tiệt," Ron kêu lên với đôi mắt mở to. "Mình... mình quên mất, à, mình thực sự không...biết...Xin lỗi bồ tèo."

Harry lắc đầu. "Không sao đâu," cậu nói thành thật. "Phu nhân Pomfrey không biết và... và không sao đâu. Thực sự đấy. Draco biết và anh ấy đã mở khóa cửa và... à, thực ra đó chính là điều mình muốn nói với cả hai người."

Hermione ngay lập tức thở dốc và đưa tay lên che miệng, đôi mắt mở to kinh hoàng khi cô lặng lẽ lắc đầu với cậu, rõ ràng đang nài nỉ cậu phủ nhận sự nghi ngờ của cô.

Đừng bao giờ nói rằng bạn thân của cậu là một đứa chậm hiểu. Harry nuốt nước bọt và kéo tóc mình, không thể nhìn thẳng vào mắt cô. Cuối cùng cậu cũng gật đầu đáp lại, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

"Ôi Harry..." cô trả lời, từ từ bỏ tay ra, giọng nói đầy cảm thông và có lẽ là một chút thương hại.

"Cái gì?" Ron cau mày bối rối, liếc nhìn giữa hai người.

Harry nắm chặt tay trên băng ghế và không thể nhìn Ron.

"Harry... đã trải qua kỳ phát tình với Draco," Hermione lặng lẽ trả lời thay Harry.

Harry có thể cảm thấy ánh mắt sửng sốt của Ron đốt cháy một bên đầu cậu.

"Vậy... bồ có thai à?"

"Mình vẫn chưa biết," Harry trả lời rồi thở dài nặng nề, đưa ánh mắt nhìn lại hai người bạn của mình. "Pomfrey sẽ khám cho mình sau hai tuần nữa và sau đó mình sẽ... biết chắc chắn."

Ron tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu. "Mình... mình không thể tin được. Bồ không thể có thai được!"

Harry cười một cách không hài hước. "Có thể là không."

Ron khịt mũi, sắc mặt phần nào bình thường trở lại. "Với sự may mắn của bồ thì có thể lắm bồ tèo."

Hermione đặt một tay lên cánh tay Harry và siết nhẹ. "Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa Harry, bọn mình luôn ở đây vì bồ. Mình rất vui vì bồ đã nói với bọn mình, ngay cả khi đó là một báo động giả."

Harry gật đầu, âm thầm thừa nhận quan điểm của cô về việc không giữ bí mật.

"Có ai khác biết không?" Ron hỏi, đột nhiên hạ giọng xuống khi liếc nhìn các cầu thủ Slytherin khi họ sà xuống khu vực khán đài của mình.

"Chỉ có phu nhân Pomfrey thôi."

"Vậy..." Hermione bắt đầu, nheo mắt suy nghĩ. "Nếu bây giờ bồ đang mang thai thì cuối năm học cái thai của bồ cũng đã lớn tháng rồi. Lỡ như nó ảnh hưởng đến kỳ thi của bồ thì sao? Lỡ như bồ chuyển dạ sớm và bỏ lỡ kỳ thi thì sao?"

Harry thở dài; cậu biết Hermione sẽ khiến cậu choáng ngợp với hàng nghìn câu hỏi mà cậu chưa từng nghĩ tới hoặc không có câu trả lời. "Mình không biết, mình đoán là bọn mình sẽ vượt qua được khi đến thời điểm đó."

"Malfoy nghĩ thế nào?" Ron nhanh chóng hỏi trước khi Hermione kịp mắng Harry vì thiếu kế hoạch dự phòng vững chắc.

Harry mỉm cười, sự căng thẳng giảm bớt khi đôi mắt xanh tìm kiếm Alpha của mình ở phía xa sân cỏ. "Lúc đầu anh ấy rất choáng váng, nhưng... mình nghĩ anh ấy đang dần dần chấp nhận điều này."

Hermione mỉm cười với điều đó. "Bịt tai lại Ron," cô đột ngột ra lệnh.

"Để làm gì?" Ron trả lời, bị xúc phạm.

"Bởi vì em muốn biết nó diễn ra như thế nào," cô nói, quay sang Harry, mắt sáng lên.

Harry nhướng mày. "Chuyện... trải qua kỳ phát tình cùng với Alpha á?"

"Ôi Merlin," Ron rên rỉ với cái đảo mắt. "Mình không muốn biết những chuyện đó!"

"Đó là lý do tại sao em bảo anh bịt tai lại," Hermione vặn lại với ánh mắt trêu chọc bạn trai, khiến Harry cười toe toét.

"Thật là tuyệt vời," Harry tuyên bố trước khi Ron kịp phàn nàn. "Mặc dù hôm nay mông mình hơi đau một chút."

"Harry..." Ron rên rỉ, vùi mặt vào đầu gối khi Harry cười.

Hermione thậm chí còn nghiêng người về phía trước nhiều hơn. "Và việc thắt nút như thế nào?" cô thì thầm một cách sắc sảo.

"Hermione!" Ron kêu lên, ngẩng đầu lên, kinh hãi.

"Lý do thuần túy mang tính học thuật thôi Ron," cô trả lời cộc lốc mà không nhìn Ron.

"Tuyệt lắm," Harry cố gắng nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc. Đó là sự thật, nhưng việc chọc giận Ron cũng thật buồn cười. "Draco thật tuyệt vời trên giường – trên sàn, trên bàn và trên tường..."

Hermione cười khúc khích khi Ron cuối cùng cũng vỗ tay lên tai. Cô quay đi và lại nghiêng người về phía Harry, trông tò mò. "Mình có thể hỏi bồ một điều?" Trước cái gật đầu của Harry, cô tiếp tục. "Bồ có bao giờ muốn ... bồ biết đấy, làm top ấy?"

Ron siết chặt tai và bắt đầu ngâm nga ở phía sau.

Harry cười toe toét với Ron trước khi quay lại với Hermione. "Bồ biết mà, mình luôn quan tâm đến một mối quan hệ mà cả hai đối tượng đều ... ờ, bình đẳng, nhưng bây giờ... kể từ khi trở thành Omega, mình không bao giờ có ham muốn đó nữa." Cậu liếc nhìn Ron trước khi tiếp tục. "Mình thậm chí còn không biết diễn tả nó như thế nào. Mình cho rằng đó chỉ là một phần của việc trở thành Omega và tất cả những 'khuynh hướng Omega' mà cuốn sách đã nói đến."

Hermione gật đầu với vẻ thích thú.

"Hơn nữa, anh ấy còn có một con ku khổng lồ," Harry nói thêm với một nụ cười tự mãn khi Ron ngập ngừng nhấc tay lên để xem họ đã nói xong chưa.

Ron đột ngột đứng dậy, suýt ngã vì vội vàng. "Nếu hai người không thể... nói chuyện một cách văn minh thì mình sẽ đi."

Harry và Hermione phá lên cười.

Ron trừng mắt nhìn hai người và điều này chỉ khiến họ cười dữ hơn.

Harry đột nhiên nhận thấy một chút ánh sáng lung linh trong không khí phía sau Ron và không cần suy nghĩ kỹ, cậu ngay lập tức rút cây đũa phép của mình ra và bắn ra Petrificus Totalus (trói gô).

Ron hét lên và né tránh mặc dù mục tiêu của Harry hướng đến không phải là cậu ta và tia sáng vàng bay qua Ron rồi bắn trúng mục tiêu đã định.

Có một tiếng động lớn vang vọng khắp sàn gỗ dưới chân họ.

Harry nhảy lên và nhảy gọn gàng qua băng ghế.

"Harry, bồ có chắc là bồ..." Hermione đứng lên và ngừng nói khi Harry trượt chân về phía trước và thúc ngón chân vào một vật gì đó rắn chắc.

Harry quỳ xuống, cây đũa phép vẫn còn trong tay và cẩn thận quấn tay mình quanh chất liệu mượt mà của Áo choàng Tàng hình. Cậu giật mạnh tấm vải mềm ra để lộ Blaise Zabini đang nằm chết cứng vì sốc trước mặt họ.

Harry trợn mắt và đứng dậy. "Finite Incantatem (thu hồi pháp thuật)," cậu thốt lên khi không vung đũa phép.

Blaise chớp mắt khi toàn bộ cơ thể đột nhiên tan chảy khỏi bùa chú trói buộc. Cậu ta nhìn chằm chằm vào ba người họ trong khi dùng một tay xoa xoa gáy.

"Mày đang làm cái đéo gì vậy Zabini?" Harry hỏi với một tiếng thở dài, khoanh tay trước ngực. Sau đó cậu nhanh chóng buông ra không khoanh tay nữa và giơ cây đũa phép của mình lên. Phản ứng ban đầu của cậu là nhẹ nhõm vì đó chỉ là Blaise Zabini - nhưng sau đó Harry nhớ ra chuyện của chính mình, và tay cậu siết chặt cây đũa phép; chỉ vì đó là Zabini không có nghĩa là cậu ta không liên quan đến mối đe dọa chống lại cậu. Cho dù nó có vẻ xa vời đến thế nào.

Blaise ngồi dậy, giơ tay giả vờ đầu hàng. "Bình tĩnh đi Potter, tôi đến đây theo lệnh của Malfoy."

"Cái gì?"

"Draco nhờ tôi trông chừng em trong lúc luyện tập," cậu ta giải thích, nghe có vẻ thành thật. "Cậu ấy đã yêu cầu khi em đang ngồi ở bàn Gryffindor với Weasley và Granger. Cậu ấy có vẻ rất nghiêm túc về sự an toàn của em tối nay..." Cậu ta dừng lại và rồi một nụ cười nhếch mép nhẹ nở ra trên môi. "Tôi đoán bây giờ tất cả chúng ta đều biết tại sao rồi."

"Mẹ kiếp," Harry lầm bầm chửi thề, quay đi trong sự kích động. "Mày không được phép tìm hiểu chuyện đó!"

Blaise nhún vai, vẫn nhếch mép cười. Tên khốn.

Không biết phải làm gì khác, Harry cúi xuống và túm lấy áo choàng của mình, bó nó dưới cánh tay.

"Chúng ta có thể cho nó một cái obliviate," Ron gợi ý một cách ngẫu nhiên.

Blaise thực sự có vẻ hơi lo lắng trước đề xuất của Ron. "Này, em sẽ không muốn làm điều đó đâu. Tôi muốn giúp đỡ, và việc em đang mang theo con của Malfoy sẽ đảm bảo tôi hoàn toàn vô hại với em."

"Ý mày là sao?" Harry hỏi.

Blaise có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi này. "Bởi vì Alpha không bị hấp dẫn tình dục bởi Omega đang mang thai."

Harry không biết phải nói gì với điều đó. Điều đó có nghĩa là Draco sẽ không muốn cậu trong chín tháng tới? 

Harry gạt đi sự tổn thương trước câu nói của Blaise và gật đầu. "Đúng, điều đó... đúng vậy," cậu nói, như thể cậu đã biết thông tin đó từ lâu. "Ờ, mày không được nói cho ai biết," Harry nói, giọng ngày càng mạnh mẽ hơn khi cậu cau mày với Slytherin. "Không phải Slughorn, không phải Pansy - không ai cả."

Blaise đảo mắt và đứng dậy với vẻ giận dữ. "Tất nhiên là không rồi Potter; Malfoy sẽ giết tôi nếu tôi tiết lộ thông tin đó."

"Tốt." Harry gật đầu, rồi nheo mắt nhìn Blaise. "Và đừng mượn đồ của tôi nữa," cậu cảnh báo, siết chặt tấm Áo choàng. "Mặc kệ Draco có nói gì đi nữa."

Môi Blaise giật giật thích thú nhưng cậu gật đầu cung kính.

Bốn người họ ngồi lại xuống ghế và im lặng quan sát những học sinh còn lại của Slytherin luyện tập, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Harry nhai ngón tay cái trong khi lơ đãng cố gắng cảm nhận xem mình có thai hay không, liệu cậu có cảm thấy gì khác biệt không. Cậu không thể cảm thấy bất cứ điều gì ngoài cơn đau nhức âm ỉ vì cơn phát tình và cái bụng no căng sau bữa tối, ngoài điều đó ra, cậu cảm thấy hoàn toàn bình thường.

Harry thở dài, nhìn người bạn đời của mình khi cậu ta hét vào mặt một Truy thủ năm ba tội nghiệp nào đó.

Đây chắc hẳn là hai tuần rất dài.



* Dành cho những ai ăn cắp bản dịch của mình, mong mấy bạn muôn đời sống trong sự ỉa chải, hết ỉa chải rồi tới táo bón, việc đi đại tiện không bao giờ tiện, muốn đi thì đi không được, muốn dừng thì dừng không xong. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro