Chapter 20 (1)
Xin chào các bạn, mình đã trở lại rồi đây ~~~
Harry tỉnh dậy bởi một cơn đau đầu dữ dội. Cậu thậm chí còn cảm nhận được cơn đau nhức đang lan ra toàn bộ cơ thể trước cả khi mở mắt, cậu có cảm giác như mọi cơ bắp đều mềm nhũn và nhức nhối. Cậu cũng khát nước dữ dội.
Harry buộc mình mở mắt ra và chớp mắt khi thế giới trở nên mờ ảo.
Cậu đang nằm trên sàn - chính xác là trên tấm thảm trải cạnh giường - và cậu hoàn toàn đờ đẫn. Ngay cả chiếc kính của cậu cũng bị mất. Harry nghiến răng và dần dần đẩy mình ngồi dậy, nửa cúi xuống và ngập ngừng nhìn xung quanh.
Căn phòng hoàn toàn hỗn loạn; ghế bị lật nhào, mọi thứ trên bàn bây giờ vương vãi khắp sàn, có một chiếc gối bẹp dúm trên tấm thảm cạnh Harry, một đống chăn gần cửa ra vào ở phía bên kia căn phòng - thậm chí cả những bức tranh trên tường cũng đang ở một góc độ kỳ lạ.
Harry dùng ngón tay nhẹ nhàng thăm dò thái dương, đầu đau nhức khiến cậu cảm thấy muốn bệnh. Cậu thực sự không thể nhớ được chuyện đêm qua – cậu có uống rượu không nhỉ?
Harry nghe thấy tiếng sột soạt trên giường và quay lại, nhăn mặt, nhìn sang. Draco đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, cũng không mặc quần áo, đôi mắt nhợt nhạt mở to và nhìn chằm chằm.
Harry nuốt khan, cố gắng tiết một ít nước bọt vào cái miệng khô khốc của mình để hỏi bạn đời mình có chuyện gì. Sau đó, cậu nhận thấy cánh cửa đang mở bên trái, cánh cửa dẫn vào 'phòng cách ly' của cậu - và rồi mọi ký ức đêm qua lại ùa về, khiến hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, gần như làm cậu nghẹt thở.
Ôi đệt.
Đệt con mẹ luôn.
Cậu đã ngủ với Draco trong kỳ phát tình.
Harry quay lưng khỏi Alpha của mình để nhìn ra ngoài cửa sổ, cú sốc khi phát hiện ra mọi chuyện đã làm dịu đi tiếng đập thình thịch trong đầu cậu trong giây lát và thấy rằng trời đã xế chiều. Harry có thể cảm nhận được việc mình đã thực sự hoàn toàn vượt qua kỳ phát tình, và cậu cho rằng họ đã bị nhốt trong đây khá lâu; dù sao cũng hơn hai mươi bốn giờ.
Harry gục đầu vào tay.
Họ đã làm gì? Cậu có thể có thai đấy, mọe nó!
Sau một lúc hoảng loạn tột độ, cậu buộc mình phải đứng dậy và loạng choạng bước xuống giường. "Draco?" Harry nói, cố gắng - và thất bại - để giảm sự điên cuồng trong giọng nói của mình.
Draco quay lại nhìn Harry chằm chằm với vẻ gì đó giống như tê liệt. Miệng cậu ta mở ra nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Đang trong cơn cuồng loạn, Harry cảm thấy muốn cười một cách phi lý, nhưng nhanh chóng dập tắt nó, và hít một hơi thật sâu, leo lên giường ngồi khoanh chân trước mặt bạn đời, chắp hai tay vào lòng để giữ cho chúng không bị run.
"Có lẽ... có lẽ em không có thai," Harry yếu ớt nói. Đó là điều duy nhất cậu có thể nghĩ ra để nói với Alpha của mình để có thể xóa đi vẻ tàn phá hoàn toàn trên khuôn mặt nhợt nhạt, bị chèn ép của Draco.
Draco nuốt nước bọt, cơ má giật giật, và từ từ gật đầu, như thể đang tự nói với mình. "Ừ đúng..."
Harry đột nhiên cảm thấy trần trụi một cách không thích hợp và kéo một trong những chiếc chăn nhàu nát trên giường quấn quanh eo.
"Anh xin lỗi Harry."
Harry nhìn lên một cách sắc bén. "Vì cái gì?" Cậu hỏi, cảm thấy một sự khó chịu dâng trào. Cậu kiệt sức, đói, khát, đau nhức, và làn da đầy mồ hôi cùng đủ thứ chất lỏng khác, và cậu không có tâm trạng để người bạn đời của mình tự trách bản thân về tình huống mà họ đang gặp phải. Cậu gần như thích một Draco Malfoy không bao giờ đổ lỗi cho bản thân về bất cứ điều gì hơn, một Malfoy không bao giờ thốt ra câu 'Tôi xin lỗi'.
Draco cau mày trước câu trả lời cáu kỉnh của Harry, vẻ mặt hơi choáng váng cuối cùng cũng biến mất khỏi đôi mắt xám. "Vì... vì hoàn toàn thiếu kiềm chế," cậu ta chậm rãi trả lời, như thể điều đó là hiển nhiên.
Harry trừng mắt. "Tôi gần như ném mình vào con ku của anh đấy, Malfoy, tôi rất ngạc nhiên khi thấy anh có thể chống cự được đấy. Tôi chỉ có thể nói rằng lỗi này chỉ thuộc về một mình tôi vì nếu tôi có thể ở trong căn phòng 'đó' thì chúng ta sẽ không ở trong cái mớ hỗn độn này."
Cái cau mày bối rối của Draco chuyển thành vẻ cau có. "Nếu chúng ta phải đổ lỗi cho bất cứ ai ở đây Harry, thì chúng ta nên đổ lỗi cho lũ Muggles kinh khủng nhà em vì đã khiến em bị ám ảnh với không gian kín."
Harry bật ra một tiếng cười cay đắng. "Tôi chắc chắn sẽ nói với họ rằng sự ngược đãi trắng trợn của họ là nguyên nhân khiến đứa cháu đồng tính của họ giờ trở nên khốn khổ. Họ thậm chí còn không biết rằng đàn ông có thể mang thai trong thế giới của chúng ta."
Draco đột nhiên thở ra một hơi mạnh, đầu đập mạnh vào tường. "Cha sẽ sẽ giết anh mất," cậu ta nói một cách đờ đẫn.
Harry không thể không khịt mũi trước sự sợ hãi của Draco. Lucius chỉ mới chấp nhận sự thật rằng Harry là bạn đời của con trai ông, tin tức này - nếu cậu thực sự đang mang thai - sẽ là một cú sốc lớn.
Harry thở dài, tính nóng nảy của cậu giảm dần khi cậu lê bước đến ngồi cạnh người bạn đời của mình. Cậu nắm lấy bàn tay mát lạnh của Draco và đặt nó vào tay mình, đặt cả hai lên đùi phủ chăn của cậu.
Sự hoảng sợ và kinh hoàng ban đầu của Harry đã giảm bớt và giờ cậu cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều về điều đó. Cậu luôn có khả năng thích ứng khá nhanh với những tin tức đáng sợ và bình tĩnh tiến về phía trước.
Harry nhìn bàn tay họ nắm chặt một lúc rồi ánh mắt cậu trượt xuống bụng; phẳng và vô hại phía trên mép chăn len. Ánh mắt cậu dịu lại khi cậu tưởng tượng ra một đứa bé Potter-Malfoy đang lớn lên trong đó.
"Nó thực sự sẽ khủng khiếp như vậy sao?" cậu nói nhẹ nhàng, không thể ngăn được những lời trầm ngâm khi chúng tuôn ra.
Draco quay sang Harry, đầy hoài nghi. "Em không thể nghiêm túc được sao Potter. Chúng ta vẫn đang đi học! Em vừa mới học xong một năm trước... trước khi em..." Cậu ngừng nói và lắc đầu.
"Em biết đây không phải là thời điểm tốt nhất, nhưng... em không biết nữa." Harry nhún vai, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nếu Draco tỏ ra khó chịu và tiêu cực về điều đó. "Quên đi."
Draco siết chặt tay cậu, buộc cậu phải nhìn lên. "Harry, có một đứa con là một trách nhiệm to lớn và không thể coi nhẹ được. Hơn nữa-"
"Tôi biết điều đó, tôi không phải đồ ngốc," Harry ngắt lời với ánh mắt trừng trừng, rút tay lại. "Tôi muốn có một gia đình hơn bất cứ điều gì nhưng tôi không mù quáng về khối chuyện nó sẽ phải gánh chịu hoặc nó sẽ thay đổi cuộc đời tôi đến mức nào."
"Cuộc đời của chúng ta," Draco sửa lại, đôi mắt xám nhìn chăm chú, rồi cậu ta thở dài nhìn đi nơi khác, đưa tay vuốt mái tóc bù xù của mình; một thói quen rõ ràng là cậu ta đã học được từ người bạn đời của mình. "Anh cho rằng chúng ta nên đến gặp Pomfrey và tìm hiểu cho chắc chắn trước khi thảo luận thêm về vấn đề này."
Harry nuốt khan, đột nhiên do dự. "Anh không phải muốn bỏ cái thai đấy chứ?"
"Tất nhiên là không," Draco vặn lại, trừng mắt.
"Ồ, tôi không biết," Harry đáp lại, cơn giận lại nổi lên. "Có vẻ như anh không quá nhiệt tình với nó."
"Dĩ nhiên là không!" Draco bùng nổ, tránh xa Harry và bắt đầu thô bạo kéo chiếc quần vứt đi trên sàn nhà. "Đây là một tai nạn," cậu ta tiếp tục một cách nóng nảy, quay lưng về phía Harry, "và còn quá sớm. Đáng lẽ em không nên mang thai ở Hogwarts, Harry. Em rất dễ bị tổn thương và em được bao quanh bởi những người khác ở đây - bao gồm cả những Alpha khác." Draco đứng dậy và quay mặt về phía Harry, những ngón tay nhợt nhạt run rẩy khi chúng thắt dây lưng quanh eo. "Trong khi đó vẫn còn hai tên khốn ngoài kia muốn giết em, và nếu chúng phát hiện ra em có thai, rất có thể chúng sẽ nỗ lực gấp đôi để cố gắng tiêu diệt em – cùng với con của anh."
Harry nhìn chằm chằm vào người bạn đời của mình và choáng váng. "Draco..."
Vẫn còn rất nhiều điều Harry chưa biết về Alpha, đặc biệt là Nundu Alpha, và người bạn đời của cậu rõ ràng đang phải vật lộn với nhiều điều hơn là việc cậu có thể trở thành cha sau 9 tháng nữa.
Harry dịch sang một bên giường, buông chân sang một bên và giơ tay lên ôm lấy hông người bạn đời, lắc nhẹ để thu hút ánh mắt của Draco xuống mình. "Em sẽ nghỉ học và sống ở Trang viên nếu điều đó trở nên quá sức đối với một trong hai chúng ta, hoặc... hoặc em sẽ cùng anh đến tất cả các lớp của anh để chúng ta không bao giờ xa cách... Chúng ta sẽ vượt qua được cái này, bất kể thế nào, được chứ?"
Draco nhìn chằm chằm vào cậu một lúc trước khi cuối cùng thở ra run rẩy và gật đầu, nhìn vào đôi mắt xanh lục của Harry, và tìm kiếm sự an ủi trong ánh mắt kiên định của người bạn đời khi đôi mắt của chính cậu ta dần mất đi chút ánh sáng hưng phấn.
Harry gật đầu nhẹ nhõm khi hơi thở của Draco đều đặn hơn và bớt phập phồng hơn một chút.
"Chúng ta đi gặp phu nhân Pomfrey nhé?" Harry hỏi, mỉm cười dịu dàng khi cậu đứng dậy và đưa tay vuốt ve những nếp nhăn nhỏ giữa đôi lông mày nhợt nhạt của Draco. "Tất cả sự lo lắng này có thể là vô ích, phải không?"
Draco mất một lúc để trấn tĩnh lại rồi gật đầu.
Harry cho rằng có rất nhiều cuộc đối thoại nội tâm xảy ra trong Alpha của cậu vào thời điểm đó.
Họ nhanh chóng bắt đầu mặc quần áo trong im lặng, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Harry vẫy bùa lau chùi nhanh chóng cho hai người thay vì tắm thực sự, vì cả hai đều không muốn trì hoãn việc không thể tránh khỏi lâu hơn mức cần thiết. Cuối cùng Harry cũng tìm thấy cặp kính của mình (trên giá sách vung vãi mọi nơi), và Draco giải phóng bùa khóa và bùa im lặng trên cửa trước khi họ bước ra dãy hành lang trống.
Sự căng thẳng mà Harry thậm chí còn không nhận ra, được giải phóng khi Draco luồn tay vào tay cậu. Một phần trong cậu đã vô thức lo lắng rằng điều này có thể gây ra rạn nứt giữa họ. Harry liếc nhìn người bạn đời của mình và siết nhẹ tay để đáp lại, biết ơn vì sự ủng hộ trong thầm lặng.
Họ im lặng đi bộ đến khu bệnh xá, đi ngang qua khá nhiều học sinh trên đường đi. Harry cảm thấy như thể việc cậu có thể mang thai đang thể hiện rõ ràng như ban ngày ở trên mặt để bất cứ ai cũng có thể đoán được, và việc đi đến bệnh xá chỉ xác nhận sự nghi ngờ của họ. Việc mọi người luôn nhìn chằm chằm vào cậu bất cứ nơi nào cậu đi không hề làm giảm bớt chứng hoang tưởng của cậu.
Harry nắm chặt tay Draco và tiếp tục bước đi, cố gắng biến vẻ mặt của mình thành một vẻ lãnh đạm thờ ơ. Alpha của cậu đã làm chủ được biểu cảm đó.
Harry ngước nhìn chiếc đồng hồ cao được trang trí công phu bên ngoài bệnh xá và thấy lớp học cuối cùng trong ngày đã gần kết thúc. Chắc hẳn họ đã nghỉ học trọn hai ngày rồi.
"Harry."
Harry ngừng suy nghĩ khi Draco đột ngột dừng lại và quay lại phía cậu trước khi bước qua cánh cửa đôi lớn.
"Nếu anh được lựa chọn, anh thà em không mang thai lúc này còn hơn," Draco lặng lẽ nói, có vẻ không thoải mái. "Nhưng nếu em thật sự có thai, hãy yên tâm, anh sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ em và con của chúng ta." Draco dừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm một cách tự giác. "Anh chỉ muốn em biết rằng mặc dù thời điểm có thể không lý tưởng nhưng điều đó sẽ không làm anh thay đổi cách cư xử hoặc cảm giác của anh đối với em hoặc đối với con trai hay con gái của chúng ta."
Harry nuốt khan, cổ họng cảm thấy nghẹn ngào đến không ngờ. Cậu gật đầu đáp lại, không thể diễn tả bằng lời việc cậu đánh giá cao sự đảm bảo của người bạn đời mình đến mức nào.
Draco ngước mắt lên để bắt gặp ánh mắt đầy cảm xúc của Harry và nở một nụ cười gượng trước khi quay người bước qua cửa vào bệnh xá, chất khử trùng sắc bén xộc thẳng vào mũi họ và khiến mắt họ bỏng rát trong giây lát khi họ bước vào môi trường vô trùng.
Bà Pomfrey quay lại nhìn họ từ chỗ một học sinh ở giường gần nhất. Ánh mắt bà dõi theo cặp đôi rồi mím môi khi thấy họ không có dấu hiệu tổn thương hay đau đớn ở bên ngoài. Bà lặng lẽ ra hiệu họ nên đi vào văn phòng bên phải để đợi mình.
Cả hai ngồi vào hai chiếc ghế gỗ đối diện với chiếc bàn rộng, bừa bộn của bà và chờ đợi.
Phu nhân Pomfrey xuất hiện sau khoảng mười phút và đóng cửa lại. Bà ngồi ở bàn làm việc, lơ đãng lau tay bằng một chiếc khăn trắng khi nhìn hai người họ. "Tôi có thể giúp gì cho các trò?" bà hỏi, rồi liếc nhìn Harry. "Chu kỳ của trò thế nào rồi? Tôi đã cất thuốc trong phòng cách ly của trò; trò có tìm được lọ thuốc không?"
"Ừm..." Harry liếc nhìn Draco và cảm thấy má mình đỏ bừng. Cậu chưa thực sự nghĩ tới việc cuộc trò chuyện này sẽ xấu hổ đến thế nào cho đến tận lúc này. "Không, em không làm vậy."
Bà Pomfrey cau mày, dừng lại việc lau tay. "Tại sao-"
"Harry sợ không gian hẹp," Draco xen vào, kiểm soát và hướng cuộc trò chuyện đến nơi cần diễn ra nhanh nhất có thể. "Em ấy không thể sử dụng căn phòng đó."
Bà Pomfrey chớp mắt ngạc nhiên và đặt chiếc khăn xuống bàn trong khi nghiêng người về phía trước, ánh mắt liếc nhìn hai người. "Ồ? Tôi đã không biết là trò mắc chứng sợ không gian hẹp, Harry. Lẽ ra trò nên nói với tôi, trò có thể..."
Bà ấy ngừng nói và Harry có thể nhìn thấy rõ hình ảnh trong mắt bà ấy kể khi đồng Knut rơi xuống.
"Trò đã trải qua kỳ phát tình ở đâu?" bà hỏi với vẻ sắc sảo thường ngày của mình.
"Trong phòng của chúng con," Harry uốn lưỡi đủ lâu để trả lời. "Với Draco."
Bà Pomfrey nhắm mắt lại một lúc, hít vào bằng mũi rồi thở ra mạnh mẽ trước khi mở mắt ra lần nữa.
"Vậy là trò đến đây để thử thai à?" bà ấy hỏi.
Harry ngạc nhiên vì không có sự lên án và la hét; cậu đoán vị trí của bà buộc bà phải khách quan hơn một chút, không giống như phản ứng của một giáo sư. Harry biết giáo sư McGonagall sẽ không bình tĩnh đến thế.
"Ừ," Draco trả lời, bằng cách nào đó cố gắng để phát ra âm thanh điềm tĩnh.
Phu nhân Pomfrey thở dài và khoanh tay trước chồng giấy tờ trên bàn. "Tôi rất tiếc phải thông báo với trò rằng trò sẽ phải đợi hai tuần trước khi tôi có thể tiến hành kiểm tra. Còn quá sớm để tôi có thể xác định được."
Harry ngồi đó trong sự im lặng choáng váng. Lẽ nào cậu phải sống trong sự bất ổn đầy tra tấn trong hai tuần?!
Draco hắng giọng và cựa quậy trên ghế, rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.
Bà Pomfrey trông như muốn trợn mắt trước sự ngạc nhiên của họ, nhưng thay vào đó bà lại thò tay vào một ngăn kéo và rút ra một cuốn sách mỏng màu trắng. Bà đưa nó cho Harry, Harry tự động nhận lấy và đó là một cuốn sách về quá trình mang thai sớm dành cho các Omega.
"Đọc cái này để phòng trường hợp trò mang thai," bà giải thích, khoanh tay lại trên bàn. "Quyển sách sẽ cho trò một số lời khuyên về chế độ ăn uống và các loại thuốc được khuyên dùng. Nó được viết dành cho Omega nữ, nên trò hãy bỏ qua các khía cạnh dành riêng cho phụ nữ. Nếu trong hai tuần, kết quả kiểm tra cho thấy trò có thai thì tôi sẽ đặt mua một cuốn sách tiền sản dành cho nam giới cho trò. Có khá nhiều điều cần biết và chuẩn bị đấy Potter," bà nói thêm, và cuối cùng Harry cũng thấy được một chút lời chỉ trích mà cậu đã mong đợi.
Harry nuốt khan và gật đầu. "Cảm ơn."
"Có những điều trò cũng cần phải biết, Malfoy," bà nhanh nhẹn tiếp tục, quay sang Alpha. "Harry sẽ cần rất nhiều sự hỗ trợ và thấu hiểu trong chín tháng tới." Bà dừng lại và nhìn cả hai một lúc. "Tôi cho rằng đây không phải là một quyết định có kế hoạch?"
"Không," Draco trả lời thay cho cả hai, hơi hếch cằm khi nhìn lại bà. "Tôi phải đưa Harry ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp đó và tôi nhận ra mình không thể kiểm soát được bản thân."
"Anh ấy đã chống cự lâu nhất có thể nhưng em thực sự đã nhào vào anh ấy," Harry nhanh chóng nói thêm với ánh mắt trách móc về phía người bạn đời của mình. "Đó không phải lỗi của anh ấy. Thực sự đó không phải lỗi của ai cả, đó chỉ là... một tai nạn."
"Tôi hiểu rồi," bà trả lời, miệng mím lại thành một đường mỏng. "Đây là vấn đề khi có những đứa trẻ mười tám tuổi ở Hogwarts," cuối cùng bà ấy lẩm bẩm, như thể đó là một cuộc thảo luận mà bà ấy đã thảo luận nhiều lần trước khi năm học bắt đầu, có lẽ là với các quan chức của trường. Cuối cùng bà ấy cũng đứng dậy với một tiếng thở dài nặng nề và nói với cả hai. "Tôi e rằng tôi không thể làm được gì nhiều cho trò ở giai đoạn này, trò chỉ cần đợi thôi."
Harry cảm thấy bất mãn một cách kỳ lạ khi cậu đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Bà Pomfrey lấy cho cậu một vài lọ thuốc từ tủ trong văn phòng của bà để giúp giảm bớt sự khó chịu do cơn phát tình của cậu gây ra, Harry uống chúng nhanh chóng và im lặng trong khi bà quan sát, rồi uống tiếp một ly nước lọc thật cao. Bà cũng ép Draco uống một ít nước, khiến cậu ta vô cùng thất vọng.
Bà Pomfrey dẫn họ ra cửa và đặt tay lên nắm cửa nhưng không mở. Bà quay sang họ, nheo mắt. "Và vì Merlin, đừng nói cho ai biết về khả năng Harry có thể mang thai," bà nghiêm khắc nói. "Nếu trò không có thai thì không ai cần biết về chuyện đã xảy ra. Nếu có thì điều đó cần được giữ bí mật càng lâu càng tốt. Tôi ghét phải nghĩ đến gánh xiếc truyền thông sẽ vây quanh trò khi mẩu thông tin đó lọt ra ngoài, thưa ngài Potter, và dù tôi rất ghét phải đề cập đến chủ đề này, nhưng tin này cũng có thể khuyến khích những kẻ tấn công trò xuất hiện lần nữa để loại bỏ cả những đứa con tiềm năng của trò."
Harry gật đầu, nhận thấy Draco đang cứng người bên cạnh mình. Cậu lơ đãng đưa tay ra nắm lấy tay Draco.
Bà Pomfrey nhìn họ đầy thông cảm, không biết nói gì hơn. Bà mở cửa và nhanh chóng quay ngoắc đi trở lại với bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, với một nụ cười dịu dàng. Học sinh Hufflepuff năm nhất với khuôn mặt đẫm nước mắt dường như cảm thấy thoải mái trước thái độ tốt bụng của bà, điều này cho thấy rằng cậu ấy có thể đã làm điều gì đó hơi ngu ngốc trong lớp Độc dược để rồi phải vào đây nằm.
Harry và Draco rời khỏi bệnh xá trong trạng thái hơi sững sờ, không biết phải làm gì; cả hai đều không chuẩn bị sẵn sàng để chơi trò chờ đợi trong hai tuần tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro