Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 19 (2)

Harry cười toe toét khi Caipora bé nhỏ mịn màng rúc vào tay cậu, tìm kiếm thêm những quả sung.

Caipora: là một sinh vật trong thần thoại Tupi-Guarani tại Brazil. Từ “Caipora” trong tiếng tupi mang nghĩa “cư dân của khu rừng”. 


“Mình sẽ hỏi bác Hagrid xem liệu mình có thể đưa nó về nhà không,” Ron nói, cũng mỉm cười khi đặt một miếng chuối trước mũi của Caipora và nó lập tức ngoạm lấy miếng chuối bằng đôi chân có móng vuốt nhỏ xíu của mình.

"Nhưng không phải trước khi mình hỏi," Harry trả lời, cười khúc khích khi sinh vật nhỏ ngấu nghiến quả chuối như thể đó là miếng trái cây cuối cùng trên trái đất.

Hagrid đang cố gắng giáo dục các học sinh năm thứ tám về nguồn gốc của Caipora ở Amazon và về lịch sử của chúng, nhưng các học sinh đã quá bị phân tâm bởi vẻ ngoài quyến rũ và đáng yêu của sinh vật nên không thể tiếp thu được nhiều. Bao gồm cả Harry và Ron.

Harry đưa sinh vật đó cho Ron khi cậu tiếp tục cho nó ăn phần còn lại của quả chuối bị thâm. Rõ ràng là nó càng bầm dập và nhão thì càng tốt.

"Vì vậy, mình bắt đầu khóa huấn luyện Animagus vào Chủ nhật đầu tiên của tháng 12," Harry lặng lẽ đề cập. Các học sinh được ghép đôi nằm rải rác xung quanh bãi tập lớn và không ai đủ gần để nghe lỏm được cuộc trò chuyện thì thầm của họ. Thêm vào đó, tất cả họ đều quá say mê với Caipora của riêng mình. "Hermione vẫn còn im lặng về việc mình đăng ký à?" cậu hỏi.

Chăm sóc Sinh vật Huyền bí là khoảng thời gian duy nhất Harry ở một mình với Ron, bây giờ cậu sống với Draco, và cậu muốn đảm bảo rằng họ có thời gian để nói về tất cả những điều quan trọng đang diễn ra trong cuộc sống của họ - mà không có sự can thiệp của những người khác. Cậu không muốn đánh mất sự gần gũi mà cậu có với bạn bè như một số người khác khi họ bị cuốn vào cuộc sống tình yêu của mình.

Ron cù vào dưới cằm con Caipora khi nó nhai những miếng chuối. "Mình không nghĩ cô ấy hiểu rõ lý do tại sao bồ muốn biến đổi. Nhưng mình hiểu," cậu ta nói thêm một cách chắc chắn. "Bồ muốn có một chút tự do ở nơi mà những kẻ ác ý đó không thể nhận ra bồ; nó hoàn toàn hợp lý, bồ tèo. Nó giống như những gì chú Sirius đã trải qua. Ba của bồ và những người bạn của ông ấy đều có hình dạng Animagus," Ron kết thúc với một cái nhún vai, như thể rõ ràng là Harry cũng muốn đi theo bước chân của họ.

Harry khuỵu gối xuống và gật đầu, mắt dán vào con vật nhỏ đang khum trong tay Ron. "Mình chỉ không muốn làm to chuyện - và mình cũng không muốn Bộ từ chối."

“Ừ, và càng ít người biết thì càng tốt phải không?” Ron nói. "Theo tất cả những gì bồ biết gã đó có thể làm việc trong Bộ."

Harry thò tay xuống cái xô dưới chân và chọn một quả chuối ép khác cho Caipora. "Vậy cậu và Hermione thế nào rồi?" cậu hỏi, cười khúc khích và kêu lên thích thú khi trái cây bị giật khỏi tay mình.

"Ừ tốt," Ron hăng hái đáp. "Cô ấy uh... đôi khi thực sự đáng ngạc nhiên."

Harry nhăn mặt. "Đó có phải là chuyện tình dục không? Bởi vì mình thực sự không muốn biết, bồ ấy giống như chị gái của mình vậy."

"Này, nếu mình phải chịu đựng ý nghĩ về việc bồ và Malfoy làm tình, thì bồ có thể bỏ qua khi mình nói về việc hôn bạn gái của mình," Ron đáp lại với một nụ cười toe toét.

Harry cười. "Ừ được rồi; kể cho mình nghe tất cả những chi tiết khủng khiếp đó đi."

"Bồ tèo ơi, ngực của cô ấy rất-"

Harry vốc một nắm tuyết và ném vào Ron khi cậu ta vừa cười vừa cố gắng che chắn cho người bạn lông lá nhỏ bé của mình.

Cả hai tiếp tục cười đùa và con Caipora phải ngừng nhai và bối rối nhìn họ.

"Mình chỉ muốn nói," cuối cùng Ron nói, bắt đầu lại chủ đề của họ một lần nữa, "rằng cô ấy không cứng nhắc như bồ nghĩ. Vào năm cuối cùng của chúng ta ở Hogwarts, cô ấy thực sự đã bỏ qua thời khóa biểu ôn tập của mình vài lần để dành thời gian với mình."

Harry cười toe toét với bạn mình. "Vậy điều bồ đang nói là bồ sẽ là nguyên nhân khiến bồ ấy không đạt được điểm O hoàn hảo trong NEWTS của mình."

Ron khịt mũi. "Ừ, đó sẽ là một khởi đầu tuyệt vời cho cuộc sống chung của bọn mình."

Harry mỉm cười và vươn tay vuốt ve cái đầu màu cà phê xù xì của con Caipora khi nó ngửi tay Ron để đòi thêm đồ ăn. “Bồ có nghĩ là bồ sẽ cưới bồ ấy không?”

Ron nhìn lên và đôi má đầy tàn nhang của cậu ấy ửng hồng nhưng đôi mắt cậu ấy lại vô cùng lấp lánh. "Ừ."

Harry lấy quả sung cuối cùng từ hộp đồ tiếp tế của họ và đưa nó cho Caipora.

"Còn bồ thì sao?"

Harry ngước lên khi lau bàn tay nhớp nháp trên quần. "Kết hôn với Draco Malfoy?" cậu hỏi với một nụ cười nhếch mép.

Ron nhăn mặt. "Merlin, đó là một câu ngớ ngẩn - nhưng ừ, vậy đó," Ron nói.

Harry khịt mũi và chống khuỷu tay lên đùi khi chúi người về phía trước và nhìn người bạn lông xù của họ ăn nốt miếng thức ăn cuối cùng. "Không, mình không nghĩ vậy. Mình không nghĩ Draco thích thú với chuyện kết hôn."

Ron cau mày. "Mình chắc chắn cậu ta sẽ làm điều đó nếu bồ muốn."

Harry thở dài. “Mình không biết nữa, mình cũng đâu có phiền phức đến thế.”

Ron nhìn Harry. "Mình nghĩ rằng tên đó hầu như có thể làm mọi thứ cho bồ, Harry ạ, nếu bồ thực sự muốn điều đó. Nhưng," cậu ấy nói thêm, tươi tỉnh hẳn lên, "nếu mình không phải ngồi cạnh Lucius Malfoy trong khi bồ tuyên thệ về tình yêu với con trai của ông ta, thì mình cũng ổn với điều đó."

Harry cười và có lẽ cậu sẽ ném nhiều tuyết hơn vào Ron nếu cậu không quá lo lắng về việc làm tổn thương Caipora.

Cả hai đã cho nó ăn xong, và vào cuối buổi học, họ miễn cưỡng giao nó lại cho bác Hagrid, lão đặt nó vào một cái thùng gỗ cùng với những con khác. Những quả cầu lông nhỏ ngay lập tức bắt đầu kêu chít chít với nhau; như thể đang so sánh những ghi chép về cuộc phiêu lưu mà họ vừa trải qua và những món ăn nhẹ mà chúng vừa dùng.

Harry vẫy tay tạm biệt bác Hagrid khi cậu và Ron thu dọn cặp sách và bắt đầu đi bộ trở lại trường. Lúc đó là cuối tháng 11 và Hagrid đang bận rộn xúc lớp tuyết dày trên những con đường xuyên qua khuôn viên rộng lớn của Hogwarts, giúp việc đi lại giữa các lớp học của ông và lâu đài trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Cuộc tìm kiếm hai anh em Nundu vẫn chưa có kết quả gì và Harry bắt đầu tự hỏi liệu có lẽ hai anh em đó đã biến mất, dự định ở ẩn cho đến khi cuộc tấn công bị lãng quên. Có thể họ đã quyết định rằng thử lần thứ hai là quá mạo hiểm.

Ít nhất, Harry hy vọng như vậy. Không phải là cậu hay Draco sẽ trở nên tự mãn khi nói đến sự an toàn của Harry, đặc biệt là không phải Draco, người bây giờ quá hăng hái trong việc bảo vệ người bạn đời của mình. Ví dụ, Harry phải ở lại với Ron sau môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cho đến khi Draco có thể gặp họ để Harry không bao giờ phải ở một mình giữa các lớp học.

Harry ngước lên sau khi nhìn đôi chân của mình trong tuyết và chớp mắt khi đầu óc cậu quay cuồng theo mọi chuyển động. Khi đầu óc vẫn chưa ngừng quay cuồng, cậu dừng lại và nhắm mắt lại, nuốt nước bọt để chống lại cảm giác buồn nôn đột ngột ập đến trong dạ dày.

"Harry?"

Cậu mở mắt và nhìn Ron, những học sinh khác tiếp tục đi ngang qua họ để đến trường. "Uh... Mình cảm thấy không được khỏe lắm... Giống như mình sắp bị ốm vậy."

"Bồ có ăn trái cây nào của Caipora không?"

"Không, mình không ăn trái cây," Harry đảo mắt đáp lại khiến đầu óc quay cuồng một lần nữa.

Harry nuốt nước bọt và bắt đầu cảm thấy như thể cậu vừa ăn phải thứ gì đó cay cay; bụng cậu bắt đầu nóng ran từ bên trong và mồ hôi túa ra trên trán.

"Ôi chết tiệt..." cậu thở ra, chợt nhận ra chuyện gì đang xảy ra. "Hôm nay là ngày mấy?"

"Điều đó có quan trọng ngay lúc này không?"

"Bởi vì mình nghĩ-" Harry cắn răng khi đầu gối run lên và đe dọa sẽ bỏ cuộc.

Ron đánh rơi chiếc cặp xuống đất và nhanh chóng đưa tay ra đỡ bạn mình. Đôi mắt nâu của cậu ta mở to đầy cảnh giác khi cậu ngửi thấy mùi hương của Harry.

“Chết tiệt, Harry, bồ…?”

Harry rên rỉ và gật đầu một cách thảm hại khi một làn sóng nóng khác tràn qua người cậu, khiến cậu đổ ập vào vòng tay của Ron.

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp…” Ron hoảng loạn, chửi thề. "Được rồi, mình sẽ... Mình sẽ đưa bồ đến gặp bà Pomfrey, bồ tèo. Đừng lo."

Harry hầu như không hiểu Ron đang nói gì khi cậu lắc lư tại chỗ, nhắm mắt lại khi hơi nóng bốc lên như một đoàn tàu chở hàng.

Ron nửa cõng, nửa kéo lê Harry về phía lâu đài, miệng thì thầm chửi rủa suốt quãng đường đi.

“Mình tưởng bồ đáng lẽ phải có tất cả những dấu hiệu chết tiệt này trước khi bồ phát tình,” Ron buộc tội, như thể tất cả là lỗi của Harry.

Harry chỉ rên rỉ và cố gắng di chuyển đôi chân của mình về phía trước để hỗ trợ bạn mình. Cậu thực sự không muốn bất kỳ học sinh nào biết chuyện đang xảy ra, đặc biệt là bất kỳ Alpha nào, những người có thể mất kiểm soát và trở nên quá sức chịu đựng đối với Ron hoặc chính cậu ấy sẽ đầu hàng trước khi họ đến được khu bệnh xá.

Ý nghĩ phải trải qua những gì đã xảy ra giữa cậu và giáo sư Fischer một lần nữa thật đáng sợ.

Ron kéo Harry lên bậc thềm trước nhanh nhất có thể và sải bước vào lâu đài. Họ được cho ra khỏi lớp hơi sớm nên may mắn là chưa có nhiều học sinh ở hành lang.

Harry cố gắng kiểm soát hơi thở của mình khi cơn đau quen thuộc, sự bỏng rát và nhu cầu tột độ tăng cao đến một mức độ dày vò mà cậu đã quên mất - cho đến tận bây giờ.

Harry nhắm mắt lại và hy vọng mình đã làm tốt việc ngăn bản thân rên rỉ thành tiếng, nhưng cậu không chắc lắm; mọi thứ bắt đầu cảm thấy hơi giống như cậu đang bị ảo giác. Cơ thể Harry đang chiếm lĩnh suy nghĩ lý trí của cậu, chiếc quần của cậu nhanh chóng ẩm ướt khi cơ thể tiết ra chất bôi trơn tự nhiên để chuẩn bị cho bạn tình của mình.

Harry cố nén một tiếng rên rỉ khi nghĩ đến người bạn đời của mình, khao khát đột ngột về Alpha của cậu đã đẩy mọi thứ khác ra sau đầu.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy Weasley?"

Harry rên rỉ khi Ron đột ngột dừng lại và bắt đầu nói chuyện với một người mà bộ não rối rắm của cậu không thể xác định được trong tình trạng hiện tại.

“Ờm, Harry đang động tình,” Ron trả lời thì thầm.

Câu trả lời nhanh chóng và hiệu quả. "Đưa trò ấy về phòng, trò ấy có một buồng trong đó được thiết lập để giành cho những ngày phát tình và sẽ an toàn."

Harry mơ hồ cho rằng giọng nói là của bà Pomfrey, cuộc trò chuyện lướt qua cậu nhưng cậu không hoàn toàn chìm sâu vào nó; chỉ là những từ không đáng kể quanh quẩn trong đầu cậu.

Harry cau mày khi Ron lại bắt đầu kéo cậu về phía trước, bà Pomfrey ở phía bên kia, hỗ trợ. Có điều gì đó mà bà ấy nói đã làm cậu khó chịu - nhưng cậu không thể hiểu tại sao.

"Con có nên nói với Malfoy không?" Ron hỏi khi họ từ từ leo hết cầu thang này đến cầu thang khác lên tầng ba.

Harry, không thể ngăn mình, rên rỉ khi nghe thấy tên bạn đời của mình.

Bà Pomfrey vừa thở hổn hển vừa trả lời. “Trò ấy có thể sẽ đánh hơi thấy mùi hương của người bạn đời của mình trước khi trò có thể tiếp cận trò ấy, nhưng để đề phòng, hãy cố gắng xác định vị trí của Malfoy và cho trò ấy biết Harry đang ở đâu. Lần này chúng ta sẽ cần nhốt Harry từ bên ngoài, vì em ấy không có tâm trí để tự mình làm điều đó. Làm thế quái nào mà kỳ phát tình lại khiến em ấy ngạc nhiên một lần nữa?" cô bực bội hỏi khi họ bước vào hành lang tầng ba. "Các Omega nữ trong trường này dường như có thể theo dõi chu kỳ của họ rất tốt."

"Con cũng không biết, con còn tưởng bồ ấy đang chờ đợi những cơn mệt mỏi rã rời, và nó đã không xảy ra."

Harry cắn môi khi họ dừng lại bên ngoài cửa phòng, cậu không muốn gì hơn là xé quần áo ra và ngâm mình trong một vũng nước lạnh.

Bà Pomfrey giơ tay của Harry lên và chạm vào cánh cửa và nó lập tức mở ra. Họ đưa cậu vào phòng chính và băng qua những phiến đá lát về phía cửa phụ dẫn đến phòng chờ.

Harry cau mày và cảm thấy như mình sắp bất tỉnh. Cậu mở mắt ra và tầm nhìn của cậu tối đen xung quanh khoé mắt, những đốm sáng nhỏ xíu nhảy múa trước mắt cậu.

Harry nhắm mắt lại và dường như quên mất thời gian cũng như những gì đang xảy ra với mình, lần sau khi mở mắt ra, cậu chỉ còn một mình, nằm trên giường không đeo kính.

Harry rên rỉ và đưa tay xuống để chạm vào vật cương cứng đang đập rộn ràng của mình qua quần. Cậu vẫn đang mặc đồng phục, cũng như chiếc áo choàng mùa đông, và cậu đang rất ngột ngạt.

Harry tự đẩy mình ngồi dậy và vụng về với lấy cái móc cài trên áo choàng - và sững lại.

Tâm trí cậu dường như bắt kịp với mọi thứ xung quanh và bụng cậu thắt lại theo cách không liên quan đến kỳ phát tình của mình. Họ nhốt cậu vào một căn phòng nhỏ liền kề với phòng ngủ của cậu, căn phòng mà cậu đã thề là sẽ không bao giờ ở trong đó vì nó quá nhỏ, tối và dễ gây hoảng sợ…

Cổ họng Harry ngay lập tức thắt lại và mắt cậu mở to hoảng hốt.

Harry mù quáng loạng choạng đứng dậy và lảo đảo đi ra cửa. Cậu nắm cả hai tay quanh tay cầm và kéo, cần phải ra khỏi đó càng nhanh càng tốt, bất chấp cái hậu quả chết tiệt của việc cố gắng đến khu bệnh xá trong tình trạng hiện tại.

Cánh cửa không nhúc nhích.

Harry nghẹn ngào và tiếp tục vặn cánh cửa kiên cố trước khi cánh tay của cậu buông lơi và cậu loạng choạng lùi lại, ngã xuống sàn.

Họ -con-mẹ-nó đã nhốt cậu lại! Cậu đã bị mắc kẹt.

Harry cố gắng chống lại làn sương mù hoảng sợ bao trùm lấy cậu, nhưng chứng sợ bị giam cầm không thể hòa hợp tốt với bộ não trong cơn phát tình của mình, và cậu có thể cảm thấy mình hơi mất ổn định.

Harry bò về phía trước và đập mạnh vào cánh cửa bằng cả hai tay. Có lẽ họ vừa rời bỏ cậu; có lẽ họ vẫn còn ở gần đây.

Cậu muốn hét lên và hét lên nữa, nhưng cậu cảm thấy khó thở.

Harry cảm thấy nước mắt nóng hổi trào ra khi tiếng đập của cậu dường như không được chú ý. Cậu dừng lại và áp vầng trán đẫm mồ hôi của mình vào cánh cửa và nhắm nghiền mắt lại, một giọt nước mắt trào ra và lăn dài trên gò má nóng bừng khi cậu bắt đầu thút thít. Dương vật của cậu vẫn cương cứng giữa hai chân mặc dù tim cậu đập thình thịch với nỗi sợ hãi không thể kiểm soát.

Nó quá tệ; như vậy là quá tệ.

"Harry?"

Harry giật mình khi nghe thấy giọng nói của người bạn đời của mình vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

Cậu bật ra một tiếng nức nở nhẹ nhõm nhưng tuyệt vọng khi quỳ xuống và đặt cả hai lòng bàn tay vào cánh cửa. "Draco!" Harry gọi điên cuồng, hy vọng Draco có thể nghe thấy cậu mặc dù tiếng hét của cậu phát ra mỏng và khô khan. "Ở trong này! Thả em ra, thả em ra, thả em ra..."

Harry dường như không thể ngừng nói đi nói lại điều đó khi cậu bị mắc kẹt trong một vòng lặp hoảng loạn.

Harry nghe thấy một câu thần chú được thốt ra và rồi cánh cửa mở ra với một tiếng 'cạch'.

Cánh cửa bật mở và Harry gần như ném mình vào vòng tay Alpha của mình ngay khi nhìn thấy cậu ta. Cậu không quan tâm đến việc mình thảm hại như thế nào; cậu cần ra khỏi căn phòng đó, và mọi tế bào và bản năng trong cơ thể nói với cậu rằng cậu rất cần người bạn đời của mình.

“Harry…” Draco kêu lên đáp lại, giọng đanh lại vì ngạc nhiên và lo lắng. Cậu ấy kéo Harry lại gần và vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Harry khi cậu ấy ghé mũi ngửi cổ người bạn đời của mình, xác nhận cho bản thân rằng Harry vẫn còn sống và không hề hấn gì.

Harry nghiêng đầu sang một bên, để lộ Dấu hiệu của mình cho Alpha, và môi của Draco ngay lập tức chạm vào vùng da đầy sẹo; luân phiên liếm và hôn dấu hiệu khi cố trấn an người bạn đời của mình.

Sự run rẩy của Harry nhanh chóng biến thành rùng mình khi bị chạm vào, và cuối cùng tất cả nỗi sợ hãi và lo lắng trước đó của cậu về việc bị nhốt trong phòng, biến mất, và cậu lại một lần nữa đau đớn nhận ra những nhu cầu khác đang được bộc lộ.

Hơi thở của Harry dồn dập hơn và nhịp tim của cậu tăng lên khi Omega trong cậu nhận ra rằng người bạn đời của mình đang ở ngay đó; sẵn sàng giúp cậu vượt qua cơn đau như thiêu như đốt.

Harry phát ra một tiếng rên rỉ và đẩy hông của mình về phía trước của Draco, hai tay siết chặt lưng Draco, kéo cậu ta vào gần nhất có thể.

Hơi thở của Draco nghẹn lại một cách rõ ràng khi cậu ta dừng lại việc an ủi, cậu ta không lùi ra nhưng cũng không đáp lại một cách tử tế.

Harry tiếp tục cuộn hông vào người bạn đời của mình khi cậu xoay đầu xung quanh để tìm kiếm miệng của Draco, cần nếm thử cũng như cố gắng kích thích cậu ta hành động. Harry cảm thấy phát sốt với nhu cầu ma sát và đụng chạm và bây giờ, quần của cậu ướt đẫm chất lỏng và dương vật của cậu đang đập rộn ràng.

Draco hôn Harry một cách thuần khiết, một lần, hai lần, rồi dứt ra, tìm kiếm ánh mắt của Harry. “Harry…” Draco nói, giọng ngập ngừng và khuyên nhủ, nhưng đôi mắt xám của cậu ta lại rực cháy một điều gì đó hoàn toàn trái ngược.

“Làm ơn,” Harry thì thầm, hôn lên khóe miệng của Draco rồi thè lưỡi liếm dọc môi dưới của cậu. "Làm ơn... chạm vào em. Em cần anh..."

Một góc tối trong tâm trí cậu biết rằng mình đang đẩy người bạn đời của mình vào một điều gì đó mà cậu không nên làm, nhưng đã quá muộn; cậu cảm thấy mình như một kẻ nghiện ma túy mất kiểm soát đột nhiên phải đối mặt với chính đối tượng mà mình khao khát và mất hết ý chí để nói không. Kệ mẹ cái thứ gọi là hậu quả.

“Harry…” Draco khẽ rên rỉ, đôi mắt nhắm nghiền trước làn sóng của bản năng và cảm xúc, rõ ràng là muốn đầu hàng nhưng đã dũng cảm chiến đấu chống lại nó.

Harry không giữ nguyên hông của mình, đẩy vật cương cứng của mình vào Draco, người bây giờ cũng đang bị kích thích. Cậu hôn Draco, mạnh mẽ, mãnh liệt, lưỡi luồn qua đôi môi cứng ngắc để quét vào miệng bạn đời, cố gắng dụ dỗ lưỡi cậu ta vuốt ve đáp lại.

Harry phát ra âm thanh bực bội bất mãn khi người bạn đời không hôn đáp lại cậu.

Dường như có tiếng động tiềm thức nào mà Harry đã tạo ra đã đột ngột thúc đẩy Alpha của cậu hành động, và với một tiếng gầm gừ khe khẽ, cậu bạn nhà Slytherin đột nhiên bắt đầu hôn lại Harry, kiểm soát nụ hôn và làm nó sâu hơn.

Đầu gối của Harry gần như khuỵu xuống vì nhẹ nhõm và Draco nhanh chóng di chuyển tay của mình đến mông của Harry và nâng cậu lên để chân của Harry quấn quanh hông mình. Draco bế Harry lên giường và ném cậu vào giữa trước khi trèo lên người Harry và tiếp tục nụ hôn nóng bỏng.

"Ưm.." Harry thở ra khi toàn bộ trọng lượng của Alpha đè lên người mình. Cậu quằn quại, cong người và thở hổn hển khi cái chạm của Alpha dường như làm dịu đi ngọn lửa dữ dội đang cuộn trào trong cơ thể của cậu.

Draco di chuyển đôi môi của mình xuống cổ Harry đến Dấu hiệu và nhẹ nhàng cạ răng của mình trên đó, khiến hông của Harry gần như nhảy ra khỏi giường vì cảm giác đó. Draco ngân nga, âm thanh rung động trên da Harry một cách hài lòng.

Harry lại cảm thấy thất vọng tràn về, cần mọi thứ tiến triển nhanh hơn thế này nhiều. Cậu không muốn màn dạo đầu - cậu muốn được làm tình. Ngay bây giờ.

Sức nóng lại ập vào cơ thể cậu, càng leo thang khi cậu trở nên thất vọng và tuyệt vọng.

Harry ngửa đầu lên gối, hai tay bấu víu vào ga trải giường ở hai bên người. "Đụ em mau," cậu thốt ra, ưỡn cổ, khuôn mặt nhăn nhó vì nhu cầu cấp bách. "Làm ơn đi Draco... em cần anh..."

Harry ngước nhìn Alpha của mình, mồ hôi làm cay mắt và cậu đang cắn chặt môi mình. Vẻ mặt của Draco giống hệt như vào cái đêm mà cậu ấy chiếm được Harry; cuồng nhiệt và chiếm hữu - và điều đó càng đẩy Harry lên một mức độ không thể chịu nổi khác.

Draco vung một cánh tay về phía cánh cửa phòng của họ và Harry nghe thấy nó khóa lại trước khi bị bóp nghẹt bởi một bùa im lặng hiệu quả.

Draco ngồi dậy và bắt đầu điên cuồng xé toạc quần áo của Harry ra khỏi người, đầu tiên là áo choàng và sau đó là áo sơ mi một cách vội vàng - và sau đó mở thắt lưng và giật mạnh quần của cậu xuống và cởi ra, Harry cũng giúp đỡ hết sức có thể, cố nhấc trọng lượng của mình ra khỏi giường, trong khi mắt dán chặt vào Alpha của mình, sững sờ.

Lỗ mũi của Draco phập phồng khi cậu ta cởi bỏ chiếc quần ướt của Harry, mùi hương kích thích của người bạn đời xộc thẳng vào đầu anh như một quả bludger.

Harry nuốt nước bọt, hơi thở trở nên ngắn và gấp gáp, khi cậu chăm chú quan sát Draco vội vã xé quần áo của mình ra, ném chúng xuống sàn như thể cậu ta rất tức giận với sự tồn tại của chúng.

Harry thở dài khi người bạn đời của cậu nằm lên trên cậu, da kề da, và ồ, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập cơ thể và tâm trí đang sốt của cậu lúc này. Nó thật tuyệt vời; một cảm giác đúng đắn và hoàn hảo.

Draco gầm gừ khi bắt đầu cắm phập vào cái dương vật đỏ bừng của Harry, chất lỏng từ mông Harry chảy ra tạo điều kiện cho dương vật trượt trơn tru, và Harry nghĩ rằng mình có thể nổ tung khi hai chân tự động nhấc lên để kẹp lấy hai bên hông của Draco. Những tia lửa bùng lên ở háng hết lần này đến lần khác khi hành động lặp đi lặp lại.

Draco đột ngột di chuyển để dương vật cứng ngắc của mình hạ xuống và bắt đầu kéo lê nếp nhăn trên cặp mông được bôi trơn của Harry.

Harry thút thít khi lỗ đít của cậu co giật, đòi hỏi được lấp đầy chứ không phải chỉ chịu sự lướt nhẹ trên bề mặt đầy tra tấn này.

"Hơn nữa đi," Harry hổn hển, yêu cầu, ra lệnh cho Alpha của mình tuân theo. Chắc chắn cậu sẽ chết nếu Draco không chơi cậu sớm.

Draco quỳ dậy và ấn đầu gối của Harry vào ngực cậu ấy trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, toàn bộ không khí trong phổi cậu đột ngột bị đẩy ra ngoài trong một tiếng 'húp'.

Draco thả một tay xuống vật cương cứng của mình và đẩy mình vào bên trong người bạn đời của mình một cách tàn nhẫn.

Harry kêu lên trong sung sướng, ngất ngây. Alpha của cậu có một cái dương vật khá lớn và Harry thường phải mất một thời gian để thích nghi với sự xâm nhập đó, nhưng trong tình trạng hiện tại của cậu, nó trượt ngay vào mà hầu như không bị vướng bận.

Chuyện làm tình này hoàn toàn không giống với cách làm tình thông thường của họ, ngay cả những lần họ phải vội vã vì không có thời gian, hoặc vì ham muốn bất ngờ. Điều này thật thô bạo, hoang dã và thú tính hơn nhiều.

Draco kéo hai chân của Harry lên vai và bắt đầu nện vào người cậu một cách buông thả.

"Ưmmm…. Aaaa…" Harry lắp bắp, kéo dài các âm tiết ra như Xà ngữ khi cậu nhắm mắt lại và giao phó bản thân cho Alpha của mình; cho đến cú đâm tàn nhẫn nhanh chóng đưa cậu lên đỉnh nhưng không hoàn toàn đẩy cậu vào cực khoái mù quáng.

Draco giữ chặt lấy cặp đùi trơn bóng mồ hôi của Harry khi cậu ta tiếp tục nện vào cậu với âm thanh ngắt quãng của da thịt va vào da thịt, lấp đầy căn phòng và vang vọng bên tai Harry như tiếng trống.

Harry mở mắt ra khi một sự thất vọng không thể giải thích được lại từ từ khuấy động tâm trạng của cậu; cơ thể cậu đang kêu gào 'nữa, nữa, nữa' và cậu không biết nó muốn gì hay làm thế nào để giảm bớt nó.

Cái nóng kinh khủng len lỏi trở lại khiến cậu rên rỉ thảm thiết.

Draco mở mắt ra, ánh mắt cậu ấy dõi theo nét mặt của Harry, tìm kiếm thứ gì đó, ngay cả khi cậu tiếp tục đâm vào Harry với tiếng càu nhàu trong hầu hết mọi cú thúc vào trong, mái tóc bạch kim của cậu giờ vàng óng vì mồ hôi và dính bết vào thái dương.

Harry nhìn lại Draco với vẻ cầu khẩn. “Hơn nữa đi,” là điều duy nhất cậu có thể diễn đạt, điều duy nhất cậu biết một cách không thể phủ nhận. "Draco..." Harry tuyệt vọng kêu gọi, hy vọng Alpha của cậu sẽ hiểu và sẽ biết phải làm gì, làm thế nào để chăm sóc cậu.

Đôi mắt xám của Draco lóe lên, đồng tử mở to, nhìn chằm chằm khi Omega của cậu ta tuyệt vọng đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Harry thở hổn hển khi Draco đột ngột rút ra và lật cậu nằm sấp, dương vật đỏ bừng và bị bỏ mặc của cậu bị ấn xuống đệm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi Draco nắm lấy hông cậu và kéo cậu lên bằng tay và đầu gối.

Draco tách mông Harry ra và đâm trở lại vào bên trong cậu, thậm chí không dừng lại trước khi không ngừng đâm vào cái lỗ trơn bóng của cậu một lần nữa. Harry gục trán xuống giường với một tiếng rên rỉ đứt quãng, chống tay lên người khi chờ đợi Alpha của mình làm mọi thứ tốt hơn; để khắc phục cơn đau rát đang đe dọa ăn mòn cậu.

Đôi mắt của Harry mở to khi có điều gì đó thay đổi, điều gì đó quan trọng đang xảy ra. Draco ấp úng và sau đó bắt đầu chậm lại, chuyển sang những cú đâm sâu, chậm và dài; vào và ra, vào và ra…

Nhưng thay vì làm Harry bực bội, nó lại xoa dịu nỗi đau tuyệt vọng mà không thứ gì khác có thể làm được cho đến nay. Đột nhiên mỗi cú đẩy cảm thấy sung sướng hơn, kéo theo sự thỏa mãn to lớn và không thể giải thích được. Cậu có thể cảm thấy một sự căng ra mà trước đây chưa từng có, như thể bạn tình của cậu chưa hoàn toàn cương cứng khi họ bắt đầu và bây giờ cậu ấy ngày càng trở nên cương cứng.

Harry bật ra một tiếng rên dài và trầm khi dương vật căng phồng của Draco kéo lê tuyến tiền liệt của cậu, chạm vào mép cậu, cảm giác to lớn và tuyệt vời chết tiệt.

Uhhh Harry…” Draco rên rỉ trong sự pha trộn giữa tôn kính và hài lòng, như thể cậu ta không thể tin được niềm vui sướng mà mình đang trải qua.

Harry ước gì mình có thể nhìn thấy người bạn đời của mình khi cậu ấy đẩy người về phía mình để giữ thăng bằng, cảm thấy sung mãn lạ thường.

Draco đẩy sâu thêm hai lần nữa và rồi không rút ra; bây giờ thắt chặt bên trong Harry.

Ngay khi điều này xảy ra, hơi thở của Draco nghẹn lại trong cổ họng và cậu ta đứng hình một lúc, trước khi đẩy hông về phía trước một lần nữa, mạnh mẽ và bất động.

Harry gần như khóc nức nở khi cảm nhận được dương vật của Draco đang đập sâu bên trong mình khi Alpha của cậu lên đỉnh, rên rỉ phía trên cậu trong cơn cực khoái. Harry nhanh chóng với tay xuống bên dưới và kéo mạnh dương vật đang rỉ nước của mình. Harry thở hổn hển khi nắm lấy dương vật của mình một cách nhanh chóng và hiệu quả, cảm giác như thể cậu sắp ngất đi, một cảm giác thật tuyệt.

Draco rướn người về phía tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Harry, dùng cơ thể đỡ lấy cậu, và hạ thấp miệng cắn mạnh vào Dấu hiệu màu bạc.

Harry giật mình với một tiếng thở hổn hển và Draco vẫn chôn sâu trong cậu khi Harry cuối cùng, hét lên; hết sợi tinh dịch này đến sợi tinh dịch khác rơi vãi khắp ga trải giường và bàn tay của cậu.

Đó là cơn cực khoái bùng nổ và choáng ngợp nhất trong cuộc đời của cậu, và cậu lại tự hỏi liệu mình có ngất đi sau trải nghiệm quá mạnh mẽ này không. Harry hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Cậu tiếp tục xuất ra cho đến khi cơn cực khoái của mình rút đi hoàn toàn, điều đó khiến cậu hoàn toàn mệt mỏi và run rẩy.

“Anh có em rồi,” Draco thì thầm vào tai cậu khi cậu ta vòng một cánh tay quanh eo Harry và hạ cả hai xuống nằm cạnh nhau trên giường, nút thắt của cậu ta giữ họ lại với nhau.

Harry dựa lưng vào Alpha của mình với một tiếng thở dài mãn nguyện mệt mỏi, áp mông vào xương chậu của Draco và nằm gọn trong vòng tay cậu ấy. Sức nóng của cậu giờ đã ổn định thành hơi ấm vừa đủ. Ngay khi Draco vào bên trong cậu, cậu đã cảm thấy một cảm giác mát lạnh tuyệt vời lướt qua cậu như một miếng vải mát lạnh trên làn da đang bị sốt.

Đôi mắt của Harry nhắm nghiền gần như ngay lập tức, cơ thể cậu đòi ngủ trước khi nó ném cậu trở lại cơn nóng điên cuồng một lần nữa. Cậu cảm thấy hài lòng và được bảo vệ trong vòng tay của người bạn đời của mình, và hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả của hành động của họ. Cậu đã quá kiệt sức để có thể quan tâm.

Harry mỉm cười dịu dàng khi Draco hôn lên đỉnh đầu cậu và thì thầm điều gì đó nghe giống như 'Anh yêu em'.

Harry ngủ thiếp đi trước khi cậu có thể tập trung năng lượng để trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro