Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 18 (1)

"Chào buổi sáng Harry, Draco."

Harry mỉm cười trước giọng điệu thân thiện của Hermione khi cậu và Draco ngồi vào bàn của nhà Gryffindor vào sáng sớm hôm sau. Chuyến đi tới London đã tạo nên điều kỳ diệu cho mối quan hệ giữa ba người họ, thậm chí Ron còn ngước lên chào mừng Draco trong khi bận xúc trứng khuấy vào miệng.

Sở thú là một ý tưởng tuyệt vời và sau đó tất cả họ đã đi ăn tối tại một cửa hàng cá và khoai tây chiên địa phương. Sở thú cũng là công cụ phá băng hoàn hảo và sau tất cả, mọi người đều thoải mái hơn nhiều; cuộc trò chuyện trong bữa tối cũng thân thiện hơn, họ không nói về các cuộc tấn công, bí mật hay hành vi kỳ quặc nào nữa. Họ thậm chí còn không đề cập đến các lớp học hay trường Hogwarts. Họ chủ yếu thảo luận về các kế hoạch tương lai và Quidditch - và Ron rất vui khi trêu chọc Draco vì đây là lần đầu tiên cậu ta đến một cửa hàng cá và khoai tây chiên.

Harry quyết định không đề cập đến sự thật rằng đây là lần đầu tiên Draco ăn những thứ này. Sau đó, Draco đã thú nhận cậu thích món khoai tây chiên hơn nhưng không hiểu tại sao dân Muggle lại làm hỏng những con cá hoàn toàn ngon bằng lớp phủ béo ngậy ghê tởm đó.

“Chào buổi sáng,” Harry vui vẻ đáp khi với tay lấy cốc nước bí ngô.

Draco thường sẽ uống trà ngay lập tức như thể mạng sống của cậu ta phụ thuộc vào nó, nhưng hôm nay cậu ta dường như chỉ liếc nhìn quanh bàn với một cái cau mày nhỏ.

"Tìm người?" Harry hỏi khi cậu dùng nĩa đâm vài miếng xúc xích ngon ngọt và đặt chúng lên đĩa bằng một ngón tay.

“Mmm…” Draco ậm ừ một cách mất tập trung. Vẻ mặt của cậu đột nhiên trở nên bình thường trở lại và Harry ngước lên để thấy Neville đang bước vào Đại Sảnh Đường.

Neville ngồi vào chỗ quen thuộc của mình đối diện với Ron, lơ đãng nói lời chào buổi sáng với mọi người trong khi đồng thời kiểm tra những đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút trên chiếc bàn gỗ dài.

Draco hắng giọng. "Longbottom."

Neville dừng lại, một tay nắm chặt miếng bánh mì nướng, khi cậu ngước nhìn Draco ngạc nhiên. "Ờ... Hả?"

"Tôi chỉ là muốn cảm ơn cậu đã cứu mạng Harry, cho tới bây giờ còn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với cậu, nếu không có cậu giúp đỡ, bạn đời của tôi cũng sẽ không ngồi ở chỗ này hôm nay."

Cả bàn im lặng - kể cả Harry.

Biểu hiện của Alpha rất thản nhiên khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào Neville nhưng giọng nói của cậu ấy căng thẳng với cảm xúc được kiểm soát.

Harry quay sang người bạn cùng nhà đang há hốc miệng vừa đúng lúc thấy má cậu ta ửng hồng.

“À ừ, đừng bận tâm,” Neville lắp bắp vì xấu hổ. "Harry đã cứu mạng tất cả chúng tôi rất nhiều lần... đó là điều tối thiểu tôi có thể làm, phải không?"

“Nếu cậu thấy mệt và muốn nghỉ tưới cây một đêm,” Draco hào hiệp tiếp tục, “hãy cho chúng tôi biết và chúng tôi sẽ sẵn lòng hỗ trợ cậu.”

Harry gần như phá lên cười khi cái nĩa của Ron đông cứng ở nửa miệng, nhìn chằm chằm vào Slytherin với đôi mắt mở to kinh ngạc.

Hermione đá Ron ở dưới gầm bàn khi Neville cảm ơn Draco và nói rằng cậu ấy sẽ báo cho Draco nếu cậu ấy muốn nhờ giúp đỡ.

Draco gật đầu đáp lại và Harry luồn tay xuống gầm bàn để siết chặt vào đùi người bạn đời của mình. Sau đó cậu ta quay trở lại với bữa sáng như thể không có gì khác thường xảy ra. Harry không biết Draco sẽ làm điều đó và khía cạnh chu đáo này của Slytherin thường không bộc lộ ở nơi công cộng.

Sau đó, Draco bắt đầu chuẩn bị trà của mình và những người khác dần dần ngừng nhìn chằm chằm và cũng quay trở lại với bữa sáng của họ.

Một số học sinh - hầu hết từ các bàn khác - tiếp tục liếc nhìn về phía Harry với vẻ mặt tò mò công khai trong suốt bữa ăn, nhưng Harry chỉ lờ họ đi. Việc nhìn chằm chằm đã trở nên phổ biến hơn rất nhiều sau cuộc tấn công. Cậu biết những tin đồn về những gì đã xảy ra với cậu sẽ lan tràn khắp nơi và tại sao lại như vậy; không ai khác biết rằng cậu đã phát tình lúc trở về trường, vì vậy phần lớn trường học bây giờ cho rằng Harry đã bị thương nặng trong cuộc tấn công bí ẩn đến mức cậu phải ở lại bệnh xá cả tuần.

Một trong những lợi thế khi có một người bạn đời bảo vệ quá mức là giúp cậu tránh khỏi những câu hỏi thăm dồn dập ở mức tối thiểu; không ai dám đến gần Harry trong hành lang - thậm chí để hỏi xem cậu có ổn không. Bạn bè của cậu cũng rất kín tiếng về vụ việc, không tiết lộ chi tiết về những gì đã xảy ra với bất kỳ ai bên ngoài vòng tròn nhỏ của họ. Chỉ một số ít Thần sáng và Giáo sư McGonagall biết về những kẻ tấn công cậu và các chi tiết của cuộc tấn công. Bằng cách này, bất kỳ phù thuỷ sinh nào sở hữu nhiều thông tin hơn mức thông tin được cố ý tung ra sẽ bị nghi ngờ ngay lập tức. Hy vọng là hai người đàn ông đó sẽ đủ khôn ngoan để khoe khoang về những gì họ - suýt - đã đạt được với bạn bè hoặc gia đình.

Khi họ đã ăn sáng xong, những phù thuỷ năm thứ tám tại bàn Gryffindor thu dọn đồ đạc của mình và bắt đầu lên đường đến lớp học DADA ở tầng một.

"Vậy giáo sư mới như thế nào?" Harry hỏi Hermione khi họ cùng nhau sải bước qua các hành lang.

"Ồ đúng rồi, bồ vẫn chưa gặp thầy ấy," Hermione trả lời, và sau đó nói thêm với một nụ cười nhỏ kỳ lạ, "bồ thực sự đã bỏ lỡ."

"Ý bồ là gì?"

“Ý cô ấy là vị giáo sư mới còn trẻ và khỏe mạnh,” Ron đảo mắt trả lời, “và cô ấy nghĩ ông ấy chính là mẫu người bồ thích.”

"Mẫu người mình thích?" Harry bối rối trả lời. "Mình không nhận ra mình có mẫu người lý tưởng nào đó."

Ron khịt mũi. "Bồ sẽ thấy."

Họ vòng qua góc và hướng tới cánh cửa lớp học đang mở.

Harry thích thú liếc nhìn người bạn đời của mình khi Draco luồn tay vào tay Harry khi họ bước vào; cảm giác như thể Draco đang đưa ra tuyên bố của mình để giáo sư "phù hợp" mới quan sát.

Harry nhìn về phía chiếc bàn ở phía trước lớp học và phải cố nén cười. Vị giáo sư mới trông rất trẻ - cao, gầy và có mái tóc vàng óng.

Cậu định bình luận với Hermione thì cậu cảm thấy người bạn đời của mình cứng người lại bên cạnh.

"Sao thế?" Harry hỏi, hy vọng Alpha của mình không dễ ghen như thế.

“Nói sau nhé,” Draco thì thầm và Harry ngay lập tức biết có chuyện gì đó đang xảy ra mà cậu không biết chứ không phải do Draco ghen tuông.

Bốn người họ ngồi vào chỗ của mình, đặt cuốn sách Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám lên trên bàn và ngồi chờ đợi. Harry im lặng quan sát vị giáo sư mới và tự hỏi liệu ông ta có trụ được hơn một năm hay không. Người đàn ông đang điềm tĩnh dựa vào cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực và nhìn chằm chằm vào cánh cửa khi vài học sinh cuối cùng lững thững bước vào. Ông ta mặc một chiếc quần vải tuýt (vải len có bề mặt sần sùi) màu nâu và một chiếc áo sơ mi trắng cài khuy với tay áo xắn lên đến khuỷu tay, bên dưới chiếc áo vest vừa vặn.

Thầy lơ đãng phẩy tay để đóng cửa lại sau lưng học sinh cuối cùng rồi quay sang lớp học đang mong đợi của mình với một nụ cười dễ chịu.

Harry liếc nhìn người bạn đời của mình qua khóe mắt, cố gắng đọc biểu cảm của cậu ấy. Draco không có vẻ khó chịu, chỉ… không thoải mái, như thể bị chộp bất thình lình trong lúc cậu không đề phòng.

"Chào mừng trở lại lớp học, tôi hy vọng tất cả các trò đã có thời gian để xem qua Chương 11," giáo sư bắt đầu, ánh mắt đảo quanh căn phòng. Đôi mắt của ông ấy dừng lại ở Harry và Draco lâu hơn những học sinh còn lại trong tích tắc. "Đối với những người vắng mặt, tôi tên là Giáo sư Garrick. Tôi e rằng các trò sẽ cần xem lại cả Chương 11 12 trong tuần này để theo kịp tiến trình học." Thầy dừng lại và nụ cười của thầy mở rộng. "Đừng lo lắng, tất cả đều rất hấp dẫn."

Harry mở cuốn sách của mình đến Chương 11. Tiêu đề bằng chữ đen dày viết 'Hex Deflection.' * Cậu lật sang Chương 12 và chớp mắt trước tiêu đề trải rộng trên trang: 'Kiểm soát huyết thống của bạn'.

*Thần chú phòng vệ

Harry lướt xuống trang và có vẻ như chương này chủ yếu hướng tới Alphas. Nó đi vào chi tiết về các phương pháp cụ thể để kìm nén bản năng cơ bản nhằm giữ đầu óc minh mẫn trong bất kỳ tình huống nào - kể cả giữa trận chiến.

Harry chợt nhận ra điều đó có thể nghiêm trọng đến mức nào - đặc biệt là đối với một Thần sáng. Tất cả những gì tên tội phạm phải làm là ném một Omega vào đường đi của Thần sáng Alpha và họ có thể đột nhiên trở nên hoàn toàn vô dụng.

"Chủ đề này thường được dạy vào năm thứ bảy, trước khi bất kỳ ai trong số các trò thực sự thừa kế huyết thống của mình," Giáo sư Garrick tiếp tục. "Vì năm nay là một tình huống đặc biệt nên đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời để thử nghiệm những kỹ thuật này trong các tình huống thực tế. Các trò bắt đầu thành thạo những kỹ thuật này càng sớm thì càng tốt."

Draco phát ra âm thanh không hài lòng trong cổ họng và Harry biết người bạn đời của mình không thích những lời đó. Nghĩ lại thì, Harry cũng không thực sự thích chúng; có vẻ như giáo sư sẽ sử dụng các sinh viên như chuột bạch.

Đôi mắt nâu của Giáo sư Garrick quét qua Draco như thể ông đã nghe thấy tiếng gừ của cậu ta. "Đừng sợ Malfoy, chúng tôi sẽ không sử dụng người bạn đời của trò như một đối tượng Omega thử nghiệm để kích hoạt Alphas. Tôi sẽ không bao giờ xem xét một điều như vậy trong lớp học của mình."

Biểu cảm căng thẳng của Draco dịu đi một chút.

Lúc này Harry đang quan sát Giáo sư Garrick với sự quan tâm mới; ai cũng biết Draco là ai - đặc biệt là sau khi liên tục bị ném lên trang bìa của Nhật báo Tiên tri với tư cách là bạn đời của Harry Potter - nhưng có điều gì đó trong giọng điệu của người này khiến cậu cảm thấy như thể ông có quen biết cá nhân với Draco.

Nếu đó là sự thật, thì tại sao Draco lại không thoải mái khi thấy sự có mặt của ông ta?

Harry đẩy suy nghĩ đó ra sau đầu và tập trung trở lại khi vị giáo sư trẻ bước tới đứng trước dãy bàn đầu tiên. "Bây giờ hầu hết các trò đã đọc chương về Thần chú Phòng vệ, chúng ta hẳn đã sẵn sàng với việc luyện tập thực tế."

Harry mỉm cười và rút đũa phép ra, hăm hở bắt đầu.

Giáo sư Garrick phát hiện ra hành vi của Harry và nói với cậu bằng một nụ cười buồn bã. "Ta e rằng trò và Malfoy còn chưa có cơ hội nghiên cứu qua lý thuyết, cho nên hôm nay hai trò chỉ quan sát mà thôi." Ông quay lại với phần còn lại của lớp khi Harry rõ ràng là trùng xuống như quả bóng bị xì hơi. "Chúng ta sẽ học ở bên ngoài vào sáng này, vì vậy hãy lấy những thứ giúp các trò giữ ấm cùng với cây đũa phép của các trò và đi ra sảnh trước."

“Điều đó tốt cho em thôi Potter,” Draco nói với một nụ cười tự mãn khi cả lớp đứng dậy và thu dọn áo choàng của họ.

Harry lườm người bạn đời của mình, người đang trông khá hài lòng về quyết định của giáo sư. Cậu biết Draco không thích cậu đấu tay đôi với những người khác trong giờ luyện tập trên lớp nhưng tên khốn đó không cần phải tỏ ra quá tự mãn như vậy.

Các phù thuỷ bắt đầu nối đuôi nhau ra khỏi cửa trong khi đeo găng tay và đội mũ, trên khuôn mặt họ nở nụ cười phấn khích chờ đợi; họ chưa bao giờ tham gia lớp học này ở bên ngoài.

Ron và Hermione đi cùng với Harry và Draco khi họ đi đến trước phòng.

"Ta có thể nói chuyện với trò không, Potter?" Giáo sư Garrick ngắt lời khi Harry chuẩn bị đi ngang qua.

Harry dừng lại, một cái cau mày e ngại thoáng hiện trên gương mặt.

“Malfoy tất nhiên sẽ tham gia cùng chúng ta,” ông tiếp tục một cách nhã nhặn.

“Ồ, à… chắc chắn rồi,” Harry ngập ngừng trả lời, tự hỏi mình đã làm sai điều gì rồi.

Ron và Hermione tiếp tục đi ngang qua họ ra khỏi cửa, cả hai đều liếc nhìn qua vai với vẻ lo lắng trong khi rời đi.

Harry vô thức bước lại gần Draco hơn một chút và cậu ấy ngay lập tức vòng tay qua eo Harry để đáp lại.

"Rất vui được gặp lại cậu, Draco," Giáo sư Garrick nói, quay sang Draco với nụ cười ấm áp khi cánh cửa đóng lại sau lưng Ron và Hermione.

Harry ngay lập tức nổi giận, tâm trí cậu quay cuồng với sự ghen tị vì sự quen thuộc quá mức của vị giáo sư này với người bạn đời của mình. Người đàn ông này có phải là một trong những người đàn ông mà Draco đã 'học làm tình' cùng không?

"Tôi nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, cậu vẫn còn mặc tã."

Hoặc không phải.

“Không hẳn,” Draco khô khan trả lời, cậu không cười đáp lại nhưng giọng điệu đủ thân thiện. "Tôi nhớ lúc ấy mình khoảng chín hay mười tuổi gì đó, gần đủ tuổi đến Hogwart." Cậu ta quay sang Harry, người đang nôn nóng di chuyển, chờ ai đó giải thích chuyện gì đang xảy ra. "Harry, đây là Michael Garrick. Ông ấy là thành viên của Bộ tộc."

“Ồ,” Harry ngạc nhiên đáp lại, đứng yên. "Ờ, rất vui được gặp ngài."

Giáo sư Garrick đưa tay ra bắt tay Harry. “Thật vui vì cuối cùng cũng được gặp cậu, Harry,” ông nói. "Tôi ước gì chúng ta có thời gian để nói chuyện đàng hoàng nhưng cả lớp đang đợi. Tôi chỉ muốn cho cả hai người biết rằng tôi được cử đến đây để giúp bảo vệ Harry. Tôi xin lỗi vì đã không có thời gian để cảnh báo trước với cậu Draco, chắc hẳn cậu đã rất sốc khi bước vào và thấy tôi đứng đầu lớp."

Giáo sư Garrick bắt đầu đi cùng họ về phía cửa, với lấy chiếc áo choàng của mình trên giá treo áo khoác bằng gỗ khi họ đi ngang qua.

“Đã có một số… tiến triển mới,” ông ấy tiếp tục nói, nghe có vẻ miễn cưỡng khi đề cập đến chủ đề này, “và điều đáng lo ngại là cậu có phần dễ bị thương vào lúc này, Harry.” Ông quay sang nhìn cả hai, một tay đặt trên tay nắm cửa. "Rõ ràng là tôi không thể nói những điều như vậy ở đây, nhưng cha mẹ của cậu đã được thông báo về tình hình của cậu, Draco. Nếu cậu muốn, tôi có thể đi cùng cả hai người đến Trang viên Malfoy sau buổi học cuối cùng trong ngày để thảo luận thêm về vấn đề này."

Draco nhìn chằm chằm vào giáo sư, trông như thể cậu ta rất muốn hỏi thêm một số chuyện, cơ trên má Draco giật giật khi hàm cậu ta nghiến chặt và thả ra. "Và... ông nghĩ sự hiện diện của ông là một điều cần thiết cho chuyến đi của chúng tôi đến Trang Viên?" cuối cùng cậu hỏi.

"Đúng."

"Tôi ở Hogwarts có an toàn không?" Harry hỏi, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc mạnh mẽ đòi hỏi các thông tin cụ thể ngay bây giờ.

"Chúng tôi tin là như vậy," Giáo sư Garrick chậm rãi trả lời. "Hiệu trưởng của cậu đã tăng cường các biện pháp an ninh và cảnh báo các Thần sáng sau cuộc tấn công ban đầu, và những biện pháp đó vẫn được áp dụng, vì vậy trong những khu vực này, cậu sẽ được an toàn."

Harry mím chặt môi thành một đường thẳng; sự nhấn mạnh vào 'nên' lơ lửng giữa ba người họ.

Giáo sư Garrick nhìn Harry đầy thông cảm một lúc trước khi quay người và mở cửa.

Tất cả cuộc trò chuyện kết thúc khi họ sải bước qua các hành lang đến lối vào đại sảnh, tay của Draco siết chặt lấy tay của Harry; cái nắm tay của cậu ấy nói lên nhiều điều về trạng thái tâm trí hiện tại của cậu ấy.

Các bạn cùng lớp của họ đều tụ tập gần cửa ra vào, nói cười ầm ĩ, không hề quan tâm đến thế giới xung quanh.

Harry muốn lườm họ; tại sao cậu luôn là kẻ xui xẻo bị vướng vào đống rắc rối này? Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, tất cả bọn họ đều có thể tiếp tục sống tốt trong khi Harry cảm thấy những vấn đề của cậu bây giờ vẫn tồi tệ như khi họ đang ở trong thời đại khủng bố của Voldemort.

Harry liếc nhìn người bạn đời của mình, cảm thấy tội lỗi vì đã kéo Draco vào mớ hỗn độn này. Cậu tự hỏi liệu Draco có bắt đầu nghi ngờ xem mình có xứng đáng với tất cả những căng thẳng mà cậu ấy phải chịu khi có cậu làm bạn đời hay không.

"Được rồi, mọi người đi thôi!" giáo sư gọi to trong tiềng ầm ĩ kéo dài.

"Mọi người vừa nói về cái gì thế?" Ron hỏi khi cậu ta và Hermione đi chung với cặp đôi của Harry trong khi những người khác đi ra ngoài khu đất đầy tuyết.

Harry khoác chiếc áo choàng dày cộp quanh vai và cùng họ bước ra ngoài trong ánh nắng mùa đông, cậu hơi nheo mắt trước ánh nắng chói chang từ lớp tuyết.

“McGonagall đã nói với thầy ấy về vụ tấn công và việc tăng cường an ninh, vì vậy thầy ấy chỉ muốn biết liệu thầy ấy có thể giúp được gì không,” Draco trả lời trôi chảy, đưa một đôi găng tay màu xám cho người bạn đời của mình, người đã sơ ý quên mang theo đôi găng của riêng mình. Harry nở một nụ cười biết ơn với Draco khi cậu đeo chúng vào. "Thầy ấy cũng là bạn cũ của gia đình tôi, nên đã hỏi thăm bố mẹ tôi."

"Có phải thầy ấy sống ở vùng địa phương không?" Hermione hỏi với vẻ thích thú, nhìn qua giáo sư khi ông dẫn một nhóm học sinh băng qua sân đến một khoảng đất trống, bằng phẳng gần hồ nước đóng băng. "Giọng của thầy ấy nghe rất nhẹ."

“Thầy ấy đã sống ở Đức với vợ trong tám, chín năm qua,” Draco giải thích. "Tôi tin rằng họ đang lên kế hoạch quay trở lại Anh khi Hogwart đăng bài tuyển chọn giáo viên, vì vậy thầy ấy đã nộp đơn."

“Ông ấy có phải là Thần Sáng không?” Ron hỏi khi họ nối đuôi nhau tạo thành một nửa vòng tròn xung quanh vị giáo sư mới.

Draco lắc đầu. "Không, ông ấy đã giảng dạy trong lĩnh vực này nhiều năm."

"Chà, mình thích thầy ấy," Hermione thì thầm. "Thầy ấy có vẻ tử tế; làm mình nhớ đến giáo sư Lupin."

Harry dựa vào bên cạnh Draco để tăng thêm hơi ấm và buộc bản thân phải đẩy mọi suy nghĩ u ám ra sau đầu để không phá hỏng niềm tin mà cậu đã cố gắng xây dựng lại với Ron và Hermione ngày hôm qua. "Ừ, thầy ấy có vẻ tốt," cậu nhận xét.

"Tốt?" Ron khịt mũi. "Đó là những điều mà bồ nghĩ?"

Harry quay sang Ron. "Chỉ vì người bạn đời của mình tóc vàng, điều đó không có nghĩa là mình thích tất cả những người tóc vàng. Mặc dù thầy ấy khá hấp dẫn," cậu nói thêm với một nụ cười ranh mãnh.

Harry cố nén cười khi bị Draco huých cùi chỏ vào người. Bốn người họ quay lại chú ý đến Giáo sư Garrick khi ông bắt đầu giới thiệu bài học.

Harry nhanh chóng phát hiện ra mình thực sự không thích ngồi bên lề trong khi những người khác có tất cả niềm vui, đặc biệt là khi cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng lo lắng cần được giải phóng. Cậu rất muốn có câu trả lời và có vẻ như cậu sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cho đến cuối ngày.

Harry và Draco rút lui ra phía ngoài của nhóm trong khi cả lớp thay phiên nhau đứng một mình ở giữa vòng tròn. Sau đó, giáo sư tiến hành lần lượt bắn một số bùa chú yếu vào từng người trong số họ, thúc đẩy họ sử dụng các kỹ thuật mới mà họ đã học vào tuần trước, đồng thời tăng dần tốc độ và mức độ tàn bạo của các câu thần chú khi các phù thuỷ trở nên lão luyện hơn.

Giáo sư Garrick muốn mỗi và mọi học sinh có thể làm chệch hướng các bùa chú như thể đó là bản năng thứ hai của họ; thậm chí họ không cần nghĩ về điều gì trước khi cây đũa phép của họ giơ lên ​​và làm chệch hướng bùa chú trong chuyển động vòng cung rộng từ kỹ năng Phòng thủ của họ. Nó rất khác với một câu thần chú che chắn; đó là một câu thần chú để chống lại một câu thần chú khác. Mục tiêu là để nó dội lại về phía kẻ tấn công.

Harry nóng lòng muốn tham gia thực hành, bàn tay cầm đũa phép của cậu cảm thấy trống rỗng và vô dụng khi cậu nhìn hành động diễn ra trong lớp học mà mình không thể tham dự.

Harry không nghĩ rằng việc đó có vẻ khó khăn như vậy; chắc chắn cậu và Draco sẽ có thể thử, ít nhất là một vài lần…

“Cố lên Potter,” Draco lầm bầm bên khóe miệng. “Chúng ta có thể luyện tập với giáo sư sau nếu em muốn ném bùa vào người khác đến mức tuyệt vọng.”

Harry mỉm cười buồn bã với người bạn đời nhạy cảm của mình. "Em chỉ nghĩ học cái này sẽ có ích, nhất là khi những kẻ tấn công em vẫn còn ở đâu đó ngoài kia."

Trước lời nói của Harry, một cái nhíu nhẹ xuất hiện giữa đôi lông mày nhợt nhạt của Draco.

"Hey." Harry hoàn toàn quay sang Draco và đưa một tay lên để xoa dịu vẻ mặt lo lắng của cậu ta. "Dừng lại đi; chúng ta đang đề phòng nên không bị tấn công bất ngờ nữa, đúng không?"

Đôi mắt xám liếc nhìn Harry nhưng sự lo lắng của Draco vẫn hiện rõ. "Anh chỉ ước anh biết những tiến triển mới mà Michael đã đề cập là gì."

Harry thở dài và quay lại lơ đãng nhìn Neville làm chệch hướng một câu thần chú màu xanh sáng về phía Giáo sư Garrick, người đã chuẩn bị sẵn một chiếc khiên. "Nếu thật sự là chuyện vô cùng nghiêm trọng, hôm nay ông ấy hẳn sẽ không cho em ra ngoài đi học, được chứ?"

“Anh đảm bảo với em suy nghĩ của ông ấy về an toàn cho em và suy nghĩ của anh, hoàn toàn khác nhau,” Draco lạnh lùng trả lời.

Harry liếc nhìn cậu ta. "Merlin, khi anh ở chế độ bảo vệ của Alpha, trông anh rất nóng bỏng đó." Harry nghiêm mặt nói.

Draco vẫn dán đôi mắt xám của mình vào vị giáo sư, nhưng đôi môi của cậu ấy khẽ nhếch lên khi cậu trả lời, "Anh tình cờ tìm thấy được điều khiến em bị kích thích đó Potter… và khi chúng ta trở lại phòng của mình, anh sẽ cho em thấy anh có thể trở thành Alpha như thế nào khi em quỳ gối trước mặt anh và dương vật của anh đặt trước lỗ hậu của em."

Miệng Harry khô khốc và cậu đột nhiên cảm thấy quần mình hơi chật. Đó là những gì cậu nhận được khi khiêu khích người bạn đời của mình.

Cậu cố gắng tự điều chỉnh mà không để ai nhận ra.

“Đcm anh,” Harry lẩm bẩm khi Draco bắt thấy hành động đó và nhếch mép cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro