Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 17 (2)

Ron và Hermione,

Nếu tình bạn của chúng ta vẫn có ý nghĩa với hai bồ, thì hãy gặp mình và Draco ở gần cửa ra vào lúc 8 giờ 30 sáng thứ Bảy. Mình đang đề xuất một thỏa thuận ngừng chiến, ít nhất là trong một ngày, để cả hai bồ có cơ hội hiểu rõ hơn về người bạn đời của mình.

Ồ và mặc quần áo Muggle vì chúng ta sẽ ra ngoài.

Trân trọng,

HP

 

Harry và Draco đã quyết định ở trong phòng cho đến hết tuần; Harry đã hồi phục sau cơn phát tình thực sự đầu tiên và Draco cũng đã hồi phục sau hành vi chiếm hữu và bảo vệ quá mức của mình.

Hóa ra việc giữ Harry tránh xa người bạn đời của mình trong khi Harry đang chịu đựng cơn phát tình đã ảnh hưởng đến Draco theo cách mà không ai có thể đoán trước được. Cậu ấy không phù hợp để ở gần những học sinh khác bởi vì nếu ai đó thậm chí chỉ nhìn Harry, cậu ấy cũng có khả năng sẽ bỏ bùa họ.

Mặc dù vậy, Harry không định phàn nàn, cậu thích có bạn đời ở bên mình khi cậu dưỡng bệnh; Draco cực kỳ chú ý và thực tế là phục vụ cho mọi ý thích của cậu. Trước đây Harry chưa bao giờ trải nghiệm việc có gia đình ở bên để chăm sóc khi cậu không khỏe - và giờ đây Draco là gia đình của cậu. Bất cứ khi nào cậu bị ốm ở nhà Dursley, họ sẽ bảo cậu ở lại cái tủ chén của mình cho đến khi cậu khỏi bệnh.

Vào sáng thứ Bảy, Harry và Draco bước ra khỏi phòng của họ - nơi mà chỉ những gia tinh mới được phép đến và đi trong vài ngày qua - và trở lại thế giới thực.

Harry cảm thấy được nghỉ ngơi, sảng khoái, và sẵn sàng đối mặt với thực tế một lần nữa. Draco dường như cũng kiểm soát được phản ứng của mình khi họ đi ngang qua một số học sinh mà không gặp sự cố nào. Hai người đi xuống cửa ra vào, tay siết chặt; như thể một mặt trận thống nhất chống lại bất cứ điều gì sắp xảy đến với họ.

Harry đã nhận được một bức thư rất ngắn từ hai phần ba còn lại của Tam giác vàng nhà Gryffindor, đồng ý gặp nhau ở tiền sảnh vào sáng thứ bảy, nhưng không có lời vui vẻ nào trong bức thư, và cậu vẫn không biết Ron đang đứng ở phía nào vì cậu đã không nhận được tin tức từ cậu ấy cả tuần nay.

Harry phát hiện ra họ ngay khi cậu vòng qua góc phố. Ron đang ngồi trên bệ hình vuông lớn của một trong những bức tượng đá, mặc một chiếc quần jean sờn và một chiếc áo sơ mi flannel, lơ đãng nhặt một sợi chỉ bị lỏng trên chiếc áo khoác dài qua đầu gối. Hermione đang đứng cạnh Ron, ăn mặc giản dị trong chiếc quần jean và áo len đen, trong khi cắn ngón tay cái và trông có vẻ căng thẳng.

Ron đứng dậy khi Harry và Draco đến gần, trông có vẻ lúng túng khi đứng bên cạnh Hermione, hai tay đút vào túi.

Có một sự im lặng căng thẳng khi Harry và Hermione mỗi người chờ đợi người kia nói trước.

"Vậy... chúng ta sẽ đi đâu?" Ron hỏi, phá vỡ sự bế tắc khó chịu.

“London,” Harry trả lời, quay sang Ron.

Đôi mắt nâu của Ron lướt qua Draco rồi quay lại. "Với Malfoy?"

“Cậu cư xử như thể tôi chưa bao giờ đến London của Muggle vậy, Weasley” Draco dài giọng, và Harry muốn rên rỉ vì người bạn đời của mình đã trở lại với tư thế kiêu ngạo thường ngày.

"Cậu ư?" Ron ngạc nhiên đáp lại.

"Ừ,” Harry nhanh chóng chặn lại trước khi Draco có thể tấn công. "Nhưng không phải lúc nhỏ, nên sẽ rất vui. Đối với tất cả chúng ta," cậu nói thêm một cách khập khiễng, xoa gáy và tự hỏi làm thế quái nào mà họ có thể vượt qua cả ngày cùng nhau. "Chúng ta đi chứ?"

Không đợi câu trả lời, Harry đi ngang qua họ và đi qua cửa. Cậu cài khuy chiếc áo khoác len dày cộp khi cậu lạo xạo trên tuyết đóng băng và đi xuống các bậc thang, Draco ở ngay bên cạnh cậu.

Harry cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Ron và Hermione đuổi kịp họ và cả bốn người lặng lẽ đi dọc con đường mòn về phía cổng để Độn thổ. 

"Áo khoác mới hả, Harry?" Hermione hỏi khi họ bước đi.

"À, ừ," Harry đáp, liếc xuống chiếc áo khoác màu xanh hải quân sành điệu với một nụ cười. Draco đã mua nó cho cậu.

"Và cả kính mới nữa?"

"Ừ, mình đã làm mất cái cũ và Draco đã mua cho mình một đôi mới."

"Và cả quần áo mới nữa, mình hiểu rồi."

Harry cau mày một chút khi cậu quay đầu liếc nhìn cô. "Ờm, ừ, Draco mua cho mình vài bộ mới." Cậu chia sẻ một cái nhìn với người bạn đời của mình, người đang trông rất cáu kỉnh. "Sao? Có vấn đề gì à?" cậu bối rối hỏi.

Nụ cười trả lời của Hermione rất mất tự nhiên. "Dĩ nhiên là không, chỉ là chúng không có vẻ giống bồ, thế thôi."

Harry dừng bước. "Bồ đang cố nói điều gì vậy?"

Những người còn lại cũng dừng lại. Draco trông có vẻ sẵn sàng lao vào để bảo vệ bạn đời của mình và Ron chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân khác một cách khó chịu khi Hermione khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào Harry.

"Mình chỉ đang chỉ ra cho bồ thấy rằng Malfoy đang thay đổi bồ - và không theo chiều hướng tốt hơn."

Lông mày của Harry cau lại khi cậu nhìn chằm chằm lại cô. "Quần áo và kính mới là bằng chứng của sự suy đồi đó hả?" Harry hỏi, hoàn toàn bực tức vì những lời buộc tội kỳ quặc của cô. "Hầu hết quần áo hiện có của tôi là đồ bỏ đi của người anh họ mập mạp vì dì và dượng tôi từ chối chi tiền cho tôi, và phần còn lại trong tủ quần áo của tôi bao gồm áo len của cô Molly Weasley và đồng phục học sinh của tôi. Tôi xin lỗi nếu bồ nghĩ rằng tôi đột nhiên trở thành ác quỷ chỉ vì chiếc áo khoác của tôi là Armani."

Hermione chớp mắt và rồi môi cô ấy mấp máy - và rồi cô ấy đột nhiên cười phá lên; một tiếng cười sảng khoái mà lâu lắm rồi Harry không được nghe.

"Armani là gì?" Ron hỏi át tiếng cười của cô, hoang mang.

Draco khịt mũi và Harry nhanh chóng đặt tay lên miệng bạn đời của mình trước khi cậu ta có thể nói điều gì bất lợi.

Hermione lau nước mắt trong khi một vài tiếng cười khúc khích kéo dài thoát ra khỏi môi cô. Khi cô ấy đã hồi phục, nụ cười của cô ấy dần bắt đầu trở nên hối hận. "Mình xin lỗi Harry, bồ đã yêu cầu đình chiến trong ngày hôm đó và mình đã thề với bản thân mình rằng mình sẽ cố gắng giữ một tâm trí cởi mở. Chúng ta hãy tiếp tục nhé?"

Harry mỉm cười và gật đầu nhẹ nhõm.

Bốn người bắt đầu đi về phía cổng một lần nữa, bầu không khí thoải mái hơn một chút.

Họ thống nhất về một Điểm Độn thổ ở Diagon, rồi từ đó, tất cả cùng đi bộ qua Leaky Cauldron và đến đường Charing Cross ở London. Không có tuyết ở London nhưng không khí cuối tháng Mười khô hanh và lạnh, và Harry rất biết ơn vì chiếc áo khoác len ấm áp của mình.

"Hay là chúng ta đi đến một nơi nào đó ấm áp nhé?" Harry gợi ý khi đút tay vào túi.

Ron gật đầu dứt khoát khi kéo khóa áo khoác của mình, đôi vai khom lại trước gió.

"Mình biết một quán cà phê tuyệt vời cách đây không xa," Hermione ngập ngừng gợi ý khi những lọn tóc lòa xòa trên mặt cô.

"Ổn đó," Harry gật đầu trả lời trước khi quay sang người bạn đời của mình với ánh mắt dò hỏi.

“Dẫn đường đi Granger,” Draco đồng ý khi khoác tay Harry.

Lối đi bộ quá đông đúc với những người mua sắm vào sáng thứ Bảy nên họ không thể nói gì với nhau khi đi bộ về phía nam dọc theo Đường Charing Cross. Họ băng qua đường sau vài phút và đi theo Hermione khi cô rẽ vào một con phố nhỏ rồi vào một cửa hàng nhỏ, khiêm tốn. Tấm biển gỗ nhỏ thời thượng bọc sắt đen phía trên cửa có dòng chữ Notes Coffee viết nguệch ngoạc trên đó.

Mới hơn chín giờ và quán cà phê mới mở cửa. Nội thất của cửa hàng thật ấm áp khi họ bước vào bỏ cái lạnh lại phía sau, không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào và mùi thơm của mẻ bánh mới nướng. Chỉ có hai khách hàng khác ngồi ở một trong các bàn, và một trong số các nhân viên nở nụ cười chào đón bốn vị khách mới khi họ bước vào.

Họ kiểm tra thực đơn và sau đó gọi món cho một cô gái trẻ ở quầy, trước khi đi đến một chiếc bàn ở phía sau được bao quanh bởi những bức tường xám nhạt và được chiếu sáng bởi hệ thống đèn thời thượng. Những chiếc áo khoác mùa đông nhanh chóng được vứt bỏ và phủ lên lưng ghế khi họ ngồi quanh bàn trong tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng làm nền.

"Vậy, đó thực sự là Armani à?" Hermione hỏi với một nụ cười toe toét.

Harry cười. "Không, đó chỉ là tên nhà thiết kế duy nhất mà mình biết. Anh đã đặt nó từ đâu đó phải không?" cậu hỏi, quay sang người bạn đời của mình.

"Ừ, một người bạn thân của mẹ là một nhà thiết kế ở Paris, gia đình chúng ta đặt thiết kế từ người đó."

"Tôi không ngờ là gia đình cậu thường xuyên mặc quần áo Muggle đến mức phải thuê một nhà thiết kế," Hermione trầm ngâm nói to, và Harry không chắc liệu cô ấy đang đùa cợt hay hằn học.

“Mẹ tôi và tôi đều đánh giá cao thời trang Muggle,” Draco kiên định trả lời. "Thật đáng buồn là thời trang phù thủy đang ngày càng lố bịch."

“Quá đúng,” Ron đồng ý trong khi ngả ghế ra sau và ngạc nhiên trước cái đèn điện treo thấp trên đầu. "Tôi không thể chịu được áo choàng." Ron thả ghế xuống và ném cho Harry một nụ cười toe toét. "Thật tuyệt khi Alpha của bồ mua một tủ quần áo mới cho bồ."

Cơn nóng giận của Harry bùng lên chỉ trong giây lát trước khi cậu nghĩ về những gì bạn mình đã nói. “Ý bồ là, bởi vì như vậy thì mình không phải tự mình ra ngoài mua sắm?”

"Ừ, mình biết bồ ghét nó đến mức nào."

Harry thư giãn và mỉm cười đáp lại. Cậu thực sự cần phải xem lại phản ứng của mình; có lẽ cậu hơi nhạy cảm quá. Những lời buộc tội trước đó của Hermione đã khiến cậu khó chịu và cậu không muốn nó làm hỏng một ngày đáng lẽ để hàn gắn các mối quan hệ.

"Đó là lý do tại sao em dễ dãi như thế?" Draco nhướng mày hỏi người bạn đời của mình. "Bởi vì em là một người lười biếng, chứ không phải là vì em thực sự thích những thứ anh chọn?"

Harry cười bẽn lẽn nhún vai. "À, lúc đầu thì có, nhưng bây giờ… Em có thể thưởng thức sự khác biệt về chất lượng và cách chúng khiến em trông như thế nào."

Hermione mỉm cười. "Trong khi trước đó bồ không biết bồ đã mặc quần dài hơn mười cỡ so với bồ hả Harry?"

Harry cau có. "Này, nói về quần áo của mình đủ rồi đó. Mẹ kiếp." Nhân viên Muggle trẻ tuổi đã chọn thời điểm đó để mang đồ uống của họ đến và Harry mỉm cười xin lỗi. "Xin lỗi."

Cô vẫy tay với cậu với một nụ cười toe toét. "Đừng lo, tôi đã nghe nhiều điều tồi tệ hơn, tin tôi đi," cô ấy nói một cách tốt bụng khi đặt món cho mọi người trước mặt họ. "Xin mời."

Harry kéo sô cô la nóng của mình về phía mình và liếm một chút kem đánh bông phủ trên đồ uống của mình, đôi mắt xanh lục liếc nhìn người bạn đời, thách thức cậu ta đưa ra một nhận xét chê bai.

Môi Draco cong lên thành một nụ cười nhưng vẫn im lặng khi với lấy tách espresso của mình.

Harry bắt gặp Hermione đang quan sát cuộc trao đổi một cách thích thú và cậu tự hỏi cô đang nghĩ gì.

"Mình không biết liệu chúng ta có được phép nói về điều này hôm nay hay không..." Ron ngập ngừng bắt đầu liếc nhìn bạn gái của mình, "nhưng, chuyện gì đã xảy ra vào cuối tuần trước Harry? Bồ chỉ có một mình và ai đó đã tấn công bồ?"

Harry nhanh chóng đặt một bàn tay an ủi lên đầu gối của Draco bên dưới bàn khi người bạn đời của cậu cứng người trước câu hỏi. Harry biết Draco vẫn tự trách mình về những gì đã xảy ra và Harry hy vọng Ron sẽ không khuếch tán cảm giác tội lỗi đó bằng mọi cách.

“Ừ, mình đã…” Harry thở dài, khum tay quanh chiếc cốc ấm của mình. “Đó là một câu chuyện dài,” cậu nói, biết rằng có quá nhiều thứ liên quan đến cuộc tấn công hơn là việc cậu ra ngoài một mình. Harry cố sắp xếp nó trong đầu trước khi nói tiếp.

"Mấy bồ có biết Blaise Zabini đã tự nguyện làm Alpha cho mình như thế nào không?" Trước những cái gật đầu của họ, cậu tiếp tục, ngón tay cái của cậu lơ đãng vuốt ve đùi của Draco để giữ cho cậu ta bình tĩnh. "Ờm, mình quên nói với Draco."

"Quên?" Ron lặp lại một cách hoài nghi. "Làm sao bồ có thể quên nói với người bạn đời của mình những điều như thế?"

Harry nhấp một ngụm đồ uống để cho mình có thời gian suy nghĩ. Cậu biết chính xác tại sao mình lại quên; cậu đã quá bận tâm đến việc gặp gỡ Hội đồng Nundu và sau đó là cuộc điều tra của Draco về việc cậu ấy rất có thể bị kết tội và sau đó bị xử tử.

Tình yêu nhỏ của Blaise Zabini không thực sự đặc biệt trong danh sách ưu tiên của Harry vào thời điểm đó.

"Mình không muốn làm Draco buồn,” cậu nói sau khi đặt ly xuống. “Mình không nghĩ việc nói cho anh ấy biết nếu điều đó chỉ khiến anh ấy đau khổ hoặc châm ngòi cho một cuộc chiến giữa hai người họ.”

Ron khịt mũi. “Đó là điều xảy ra khi bồ được nuôi dưỡng bởi Muggles,” cậu ấy nói với một cái lắc đầu, cho Harry một lời bào chữa hoàn toàn hợp lý về lý do tại sao điều đó lại vuột mất khỏi tâm trí cậu. “Bồ thực sự không biết gì về Alphas cả, bồ tèo.”

"Nếu mình biết nó sẽ trở thành một vấn đề như vậy, mình sẽ không quên," Harry thành thật trả lời.

"Vậy cậu ta phát hiện khi nào?" Ron hỏi, liếc nhìn hai người.

"Ngay trước khi bọn mình chuẩn bị đến bữa tiệc," Harry trả lời, nở một nụ cười hơi ngượng ngùng với Alpha của mình. Bây giờ cậu cảm thấy toàn bộ sự việc lúc đó thật ngớ ngẩn. Cậu và Draco đều đã phản ứng thái quá, nhưng Harry mới là người đã đi quá xa và bất chấp sự an toàn của bản thân để chứng minh một điều gì đó. “Anh ấy không hài lòng,” cậu nói thêm một cách khô khan.

“Việc Harry quên nói với tôi về lời đề nghị của Blaise không chỉ khiến tôi bận tâm,” Draco nhẹ nhàng xen vào, một ngón tay vòng quanh miệng chiếc cốc nhỏ màu trắng của mình. "Thực tế là Zabini đã tiếp cận Harry nhiều lần và tôi hoàn toàn không biết có một Alpha khác đang cố gắng tiếp cận bạn đời của tôi. Không phải tôi thực sự nghĩ rằng Harry đang thầm quan tâm đến cậu ta, mà chỉ là tôi chưa chuẩn bị cho… tình huống đó, và tôi e rằng mình không xử lý tốt việc mất cảnh giác.”

Ron rướn người về phía trước trên ghế, gật đầu ra vẻ hiểu - đó là một cảnh tượng rất kỳ lạ đối với Harry khi chứng kiến; Ron đồng ý với Draco.

"Phải, tôi sẽ không vui nếu một Alpha nào đó đang cố gài bẫy Hermione sau lưng tôi và cô ấy không nói cho tôi biết về điều đó."

Harry đảo mắt nhìn Hermione, người đang mỉm cười với cậu qua mép tách trà. Cô ấy đã nghe phiên bản rút gọn của câu chuyện này trong văn phòng của McGonagall và rõ ràng là không đưa ra ý kiến ​​về vấn đề này.

“Dù sao thì,” Harry cố tình tiếp tục. "Draco không còn muốn đến bữa tiệc ở Trang viên nữa vì anh ấy không muốn mình ở gần Blaise."

“Tôi có thể đảm bảo đây là một tuyên bố đầy cưỡng ép vào thời điểm đó,” Draco bình tĩnh nói trước khi nhấp một ngụm espresso.

"Cho nên, giờ cậu không phản đối việc Harry ở gần Blaise lúc này?" Hermione hỏi, và Harry cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận thấy rằng giọng điệu của cô ấy tò mò hơn là buộc tội hay nghi ngờ.

Draco lắc đầu. "Không hề, tôi tin tưởng Harry khi em ấy nói rằng em ấy không quan tâm đến cậu ta. Nói thật thì, tôi không tin Zabini và thà họ không ở một mình với nhau nếu điều đó có thể."

“Cũng công bằng,” Hermione thừa nhận, làm Harry ngạc nhiên.

“Vậy là Malfoy ở lại Hogwarts trong khi bồ đến Trang viên Malfoy một mình?” Ron hỏi, cố gắng quay lại chủ đề hiện tại.

“Ừ, mình đã nói với Draco là mình sẽ ở Tháp Gryffindor qua đêm và thay vào đó mình đã đến Trang viên,” Harry thừa nhận, cảm thấy hơi mệt mỏi khi nói với mọi người về sự lừa dối của mình. Đó thực sự là một điều khá khủng khiếp đối với người bạn đời của cậu.

Draco vòng tay qua lưng ghế của Harry và Harry vô thức dựa vào cái chạm đó.

"Và bữa tiệc thế nào?" Ron hỏi, vẻ mặt của cậu ấy thể hiện rõ ràng cậu ấy hoàn toàn mong đợi câu trả lời bao gồm những từ 'khủng khiếp chết tiệt' và 'cơn ác mộng hoàn toàn'.

Harry nhe răng cười. "Điều đó thực sự rất tuyệt. Mình được gặp những người bạn thân của họ, Lucius tử tế giữ mình tách khỏi Blaise, và Narcissa là một người ngọt ngào."

Ron và Hermione nhìn chằm chằm vào Harry, đông cứng lại với sự hoài nghi.

Draco bị sặc đồ uống của mình trong khi Harry chỉ cười nhạo hai học sinh nhà Gryffindor đối diện.

"Được rồi, mình bắt đầu nghĩ Hermione nói đúng - bồ không còn là Harry nữa," Ron nói chậm rãi, sợ hãi. “Malfoy hẳn đã yểm một thứ thuộc loại lời nguyền hắc ám nào đó lên người bồ.”

"Chỉ có cây đũa phép kia* mới có thể làm cho tôi hoàn toàn kiểm soát được Harry,” Draco dài giọng với một nụ cười tự mãn.

*Mình nghĩ mấy bồ hiểu cây đũa phép nào mà ha :)))

Harry cười phá lên, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, trong khi vẻ mặt của Ron trở nên ghê tởm và Hermione trợn tròn mắt.

Harry nhe răng cười; cảm giác thật tuyệt, giống như bốn người họ là bạn cũ, thay vì đây là hai người bạn mà cậu hiện đang chiến đấu và một người bạn trai mà cả hai người bạn của cậu đều ghét và không tin tưởng.

“Mình nghiêm túc,” Harry cuối cùng cũng tiếp tục. "Lucius thậm chí còn đề nghị hộ tống mình trở lại Hogwarts, ông ấy khá lo lắng khi Draco không ở cùng mình - và bây giờ mình ước mình đã nghe lời ông ấy." Harry ngừng lại rồi quyết định nhanh chóng kết thúc câu chuyện. "Vì vậy, mình rời Trang viên và quay trở lại Hogwarts, nơi hai người lạ mặt này nhảy ra khỏi hư không và làm mình choáng váng trước khi ném mình xuống hồ cho mình chết đuối. Mặc dù vậy, họ không biết họ đang phải đối phó với ai," cậu cười nói thêm, cố gắng làm sáng tỏ tình hình để điều đáng ghét này không làm giảm tâm trạng của mọi người.

Bàn tay của Draco di chuyển từ trên vai Harry đến cổ cậu, những ngón tay vu vơ vuốt ve dấu hiệu một cách nhẹ nhàng.

"Và họ vẫn chưa bắt được chúng," Hermione nói thêm, trán nhăn lại suy nghĩ.

Ron rướn người về phía trước, hạ giọng. "Vậy... họ có thể ở bất cứ đâu. Họ thậm chí có thể đã theo chúng ta đến đây."

Harry ngước lên, quan sát quán cà phê ngày càng đông khách, tạo thành một hàng dài tại quầy và nhanh chóng lấp đầy những chiếc bàn trống xung quanh họ.

"Mình nghi ngờ điều đó," Harry trả lời, quay lại với Ron. "Họ sẽ không lang thang trên đường phố London, hy vọng mình sẽ xuất hiện. Nếu các Thần sáng vẫn chưa tìm thấy họ thì có lẽ họ đã trốn rất xa rồi."

"Mình chắc chắn rằng việc này chưa kết thúc đâu," Hermione nói, nhìn chằm chằm vào Draco trong giây lát. "Nếu họ định giết Harry, họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Khi biết tin bồ ấy vẫn còn sống và khỏe mạnh, có lẽ họ sẽ quay lại."

“Đó là lý do tại sao Potter không được lang thang một mình nữa,” Draco đều đều ngâm nga, những ngón tay vẫn đặt nhẹ lên dấu hiệu của người bạn đời; một chuyển động nhỏ nhất cũng khiến Harry rùng mình một loạt.

“Chết tiệt…” Ron thở ra khi ngồi lại vào ghế. "Với cái chết của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, mình nghĩ mọi người sẽ ngừng cố gắng giết bồ, Harry."

"Đó có lẽ là lý do tại sao họ đang cố giết mình," Harry ủ rũ trả lời. "Mình đã giết chúa tể của họ và bây giờ những người đó đang cố gắng trả thù."

“Có lẽ,” Hermione nói, vẫn cau mày suy nghĩ. “Cũng có thể có những lý do khác, chẳng hạn như có thể ai đó đang cố trả thù Draco hoặc gia đình cậu ta, hoặc có lẽ họ không phải là tín đồ của Voldemort mà là những người đàn ông muốn có một Omega nam cho riêng mình.”

"Mình thà chết còn hơn bị ép làm Omega của họ."

Harry rùng mình với ý nghĩ đó và Draco khéo léo kéo cậu lại gần hơn một chút. Harry thừa nhận cử chỉ quan tâm của người bạn đời của mình với một nụ cười dịu dàng, lặng lẽ hít mùi hương của người bạn đời và để nó lan tỏa khắp cơ thể cậu, khiến cậu ổn định.

"Ừ, đó là một suy nghĩ tuyệt vời," Ron trả lời một cách mỉa mai.

“Phải, Harry có biệt tài tìm ra điều may mắn trong mọi tình huống nhất định,” Draco lè nhè.

Harry đảo mắt nhưng một nụ cười miễn cưỡng nở trên môi khi cậu quay lại uống sôcôla của mình. Cậu cảm thấy mình là trung tâm trong cuộc trò chuyện này nhưng cậu biết đó là ý tốt, và Draco cảm thấy đủ thoải mái để tham gia vào, cho nên đó là một dấu hiệu tốt cho thấy mức độ thoải mái hiện tại của Alpha của cậu.

Cậu ngước lên khi Hermione chống tay lên bàn, ánh mắt dán chặt vào Draco. Harry lo lắng cắn môi, chờ đợi cô nói, bởi vì cậu biết cô sẽ nói điều gì đó không thoải mái.

"Khi Blaise nói với Ron và tôi về việc gia đình cậu có một bí mật đen tối nào đó, đó chỉ là vì cậu ấy ghen tị và cậu ta muốn Harry chống lại cậu?" cô ấy hỏi.

"Tôi thực sự không thể nói," Draco chậm rãi trả lời, rõ ràng buộc mình phải thẳng thắn nhất có thể với hai Gryffindor. "Đó sẽ là giả định của tôi, vì tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác." Vẻ mặt của Draco cứng lại một chút. "Tôi thấy thật trớ trêu khi cậu ấy đột nhiên cảm thấy cần phải lan truyền câu chuyện này về tôi cùng lúc với việc cậu ấy quyết định theo đuổi người bạn đời của tôi. Cậu ấy cũng cố gắng thuyết phục tôi rằng Harry đã đưa cho tôi Tình dược khi tôi nói về những gì đang xảy ra lúc bắt đầu học kỳ. Tôi đã tâm sự với cậu ta về việc tôi đột nhiên bị Potter thu hút mãnh liệt và tôi đang nghĩ đến việc bất chấp gia đình của mình để theo đuổi Harry, người mà tôi vẫn tin là một Beta vào thời điểm đó, và Blaise rõ ràng đang cố gắng không khuyến khích ý tưởng đó để theo đuổi Harry cho riêng mình. Blaise thậm chí còn thừa nhận với Harry rằng cậu ấy đã biết em ấy là một Omega kể từ ngày đầu tiên, vì vậy cậu ta đã biết sự thật khi kể cho tôi câu chuyện về Tình dược."

Harry đã rất tự hào về người bạn đời của mình. Rõ ràng là Draco đang cố gắng hết sức để không chỉ hòa thuận với bạn bè của Harry mà còn cởi mở với họ hết mức có thể. Đối với một Malfoy.

"Chắc chắn nghe có vẻ đáng ngờ," Ron kết luận, liếc nhìn Hermione, người đang từ từ gật đầu đồng ý khi cô tiếp thu mọi thứ mà Draco đã nói với họ.

"Vậy bây giờ chúng ta có thể bỏ sự soi xét không cần thiết về bạn trai của mình được không?" Harry hỏi với một tiếng thở dài.

"Mình thì ok," Ron nói với một cái nhún vai, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hermione. "Cậu ta vẫn là một tên khốn vênh váo nhưng anh không nghĩ cậu ta xấu xa."

“Tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi lời nhận xét đó Weasley,” Draco dài giọng. "Tôi phải chấm dứt chuyện này."

Harry huých cùi chỏ vào xương sườn Draco, khiến người bạn đời của cậu nhếch mép cười ngây thơ.

Hermione cắn môi, nhìn chằm chằm xuống bàn trong khi mân mê chiếc cốc rỗng của mình. "Ừ, mình... Mình hứa sẽ không nghi ngờ nữa."

“Và bồ sẽ không bao giờ nhắc đến nó nữa chứ?” Harry ép.

"Chính xác là chuyện gì?" Hermione phòng bị.

"Cái được cho là bí mật đen tối mà Draco đang che giấu?" Harry làm rõ. Chỉ mới thốt ra câu nói đó thôi đã khiến tim cậu đập thình thịch nhưng cậu biết mình đang che giấu rất kỹ. Nhu cầu mãnh liệt về việc giữ an toàn cho người bạn đời của mình và Gia tộc Nundu vượt xa sự miễn cưỡng nói dối bạn bè của cậu.

"Ừ, mình hứa sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa," Hermione trấn an cậu với một tiếng thở dài cam chịu.

Harry gật đầu hài lòng. Cậu uống cạn ly và đẩy chiếc cốc rỗng sang một bên.

"Tiếp theo đi đâu?" cậu hỏi quanh bàn, quyết tâm dành thời gian còn lại trong ngày để xây dựng một tình bạn chân chính giữa ba người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu.

"Mình chưa bao giờ đến sở thú," Ron nói, một nụ cười chợt bừng sáng trên khuôn mặt cậu ấy. "Muggles có những con vật kỳ lạ nhất."

Harry nhướn một bên mày không tin vào điều đó.

“Anh cũng muốn đến thăm sở thú Muggle,” Draco tình cờ nói.

Harry nghi ngờ người bạn đời của mình đang cố gắng che giấu sự phấn khích và cậu nghĩ đó có lẽ là điều dễ thương nhất mà cậu từng thấy.

"Mình thấy ổn," Hermione nói với một nụ cười, cũng có vẻ hơi vui mừng với ý tưởng này. "Mình đã không đến đó kể từ ngày bé."

“Mình đã đến sở thú một lần và đó là ký ức tuổi thơ hạnh phúc nhất của mình,” Harry mơ màng nói. "Mình đã đặt một con rắn khổng lồ vào người anh họ Dudley."

Ba người còn lại nhìn cậu một cách kỳ lạ khi họ đứng dậy và thu dọn áo khoác.

“Hãy đến với Xà khẩu bé nhỏ của tôi,” Draco châm biếm khi quàng tay qua vai Harry.






Bốn người họ bắt xe buýt đến sở thú, cả Ron và Draco đều bình luận về tốc độ chậm chạp của nó so với Xe buýt Hiệp sĩ. Họ nhảy xuống ở điểm dừng ngay bên ngoài công viên và Harry mua vé cho họ bằng số tiền Muggle mà cậu mang theo. Sau đó, họ dành phần lớn thời gian trong ngày để chậm rãi đi quanh khu đất rộng lớn của Sở thú Luân Đôn.

Khi họ đi qua khu Rainforest Life, Harry đi cạnh Hermione, những người bạn đời tương ứng của họ đang mở to mắt di chuyển giữa các cuộc triển lãm động vật ngay phía trước họ.

Draco đã từ bỏ mọi giả vờ không quan tâm từ lâu.

Harry mỉm cười trìu mến khi Draco và Ron cười khúc khích trước bầy Khỉ Titi Đỏ.

"Bồ rất yêu cậu ta, phải không?"

Harry nhìn qua Hermione.

“Và cậu ấy yêu bồ,” cô tiếp tục mà không thắc mắc gì, trông có vẻ hơi ngạc nhiên trước những quan sát của chính mình.

Harry mỉm cười và quay lại với Alpha của mình. "Ừ, anh ấy thực sự rất yêu mình- và mình cũng vậy."

Hermione mỉm cười với Harry, nụ cười đó thật chân thành, và cô ấy trông rất hạnh phúc cho cậu, đến nỗi cậu cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi trào ra sau khóe mắt mình.

"Mình rất vui," cô nói với sự chân thành thầm lặng. "Bồ xứng đáng được hạnh phúc Harry, bồ xứng đáng có được một người bạn đời chu đáo, người yêu bồ và nghĩ về tất cả mọi thứ của bồ, và dù mình rất đau lòng khi phải thừa nhận rằng mình đã sai, nhưng mình nghĩ có lẽ Malfoy chính là người bạn đời đó. Mình đã thấy cách cậu ấy nhìn chằm chằm vào bồ khi bồ không nhìn thấy, như thể cậu ấy có nhìn bồ bao lâu cũng không đủ. Toàn bộ chuyến đi tới đây, tất cả những gì cậu ấy làm là liếc nhìn những người xung quanh chúng ta và lườm bất cứ ai đến quá gần bồ. Có thể bồ cũng không để ý."

Harry nhe răng cười. "Không, mình đã quá quen với việc đó rồi. Mình thậm chí không nghĩ rằng anh ấy biết mình đang làm điều đó."

Hermione mỉm cười. "Có đôi lúc điều đó sẽ làm phiền bồ."

Harry gật đầu. "Ừ, nhưng bây giờ... Mình không biết nữa." cậu nhún vai và quay lại nhìn người bạn đời của mình khi anh chàng tóc bạch kim nhìn chằm chằm vào những cái cây. "Mình đoán điều đó khiến mình cảm thấy... được yêu," Harry mô tả đơn giản. "Không ngột ngạt hay kém cỏi, hay bất kỳ điều gì khác mà mình từng nghĩ đến khi có một bạn đời Alpha. Draco bảo vệ và chiếm hữu, nhưng anh ấy không thiếu tôn trọng hay hạ thấp mình vì mình là một Omega. Anh ấy..."

"Hoàn hảo?" Hermione đánh liều với một nụ cười toe toét trêu chọc.

“Mình sẽ không nói quá đến thế,” Harry cười và rồi dừng lại, nghiêng đầu sang một bên. "Hoặc có lẽ mình sẽ làm thế. Anh ấy không phải là người hoàn hảo nhưng anh ấy hoàn hảo đối với mình. Mặc dù anh ấy có tất cả những đặc điểm Alpha, anh ấy vẫn là một Slytherin hóm hỉnh, hay châm biếm."

"Và đó là một điều tốt?"

Harry cười toe toét với cô và tự hỏi liệu cô có thể nhìn thấy ánh sáng hạnh phúc mà cậu đang cảm thấy không. "Chuẩn rồi."

"Này Harry, anh nghĩ có gì đó không ổn với sinh vật này!"

Harry bước tới để nhìn lên những cái cây cùng với người bạn đời của mình, phớt lờ những cái nhìn kỳ lạ từ những người xung quanh họ.

“Con này có lẽ cần phải được giải thoát khỏi sự khốn khổ,” Draco nghiêm túc phỏng đoán, cau mày nhìn con vật đang trốn giữa những ngọn cây.

Harry nheo mắt nhìn lên trên cho đến khi cậu phát hiện ra nó. "Đó là một con lười Draco, nó phải di chuyển chậm như vậy."

"Ồ?" Vẻ mặt của Draco chuyển sang vẻ phản đối gay gắt. "Thật là kém hiệu quả. Nó vẫn nên được giải thoát khỏi sự đau khổ này, chỉ vì nó quá vô dụng."

Hermione cười khúc khích, nhưng cô không nhận ra rằng Draco đang hoàn toàn nghiêm túc.

"Ít nhất cậu có thể tạo ra độc dược từ các bộ phận cơ thể của chúng không?" Ron lớn tiếng hỏi từ phía bên kia của Draco.

Harry lấy tay che mặt trước những cái nhìn kinh hoàng mà Muggles đang hướng về phía họ.

Dài xỉu luôn mấy bồ ơi ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro