Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 16 (2)

Ngay khi họ ra ngoài hành lang, Harry đã tra hỏi Draco về cuộc gặp gỡ của cậu ấy với Blaise.

"Được rồi, thực sự đã xảy ra chuyện gì?"

Draco cười tự mãn khi họ về phòng để thu dọn sách vở đến lớp. "Anh chỉ đơn giản giải thích tình hình với cậu ta; rằng em ghê tởm hành vi của các Alpha hung hăng và những người hoàn toàn không quan tâm đến những gì em nói và những gì em muốn, vì vậy tất cả những hành động mà cậu ta đang làm nhằm thu hút sự chú ý của em bây giờ đều sai. Anh đã nói với cậu ta em chỉ mong muốn có một Alpha, nhưng việc cậu ta để mắt đến em lúc này sẽ rất có lợi, vì tính mạng của em vẫn đang gặp nguy hiểm."

Harry đột ngột dừng lại. "Chờ đã, cái gì cơ?"

Draco bước chậm lại và liếc qua vai, nụ cười nhếch mép vẫn giữ nguyên vị trí. "Ờm, anh hoàn toàn có ý định lợi dụng việc cậu ta hâm mộ em."

"Bằng cách ... khiến cậu ta nghĩ rằng cậu ta có cơ hội nếu cậu ta đối xử tốt với em?" Harry hỏi một cách hoài nghi.

Draco bước lại và nắm tay cậu, kéo cậu về phía trước. "Anh không nói với cậu ta là em có thể thay đổi ý định, nhưng em cần được bảo vệ thêm ngay bây giờ, vậy nên ai mà lại từ chối một lời đề nghị như vậy?"

Harry lắc đầu. "Vậy anh không có vấn đề gì với việc Blaise liên tục đi theo xung quanh em, và cho rằng cậu ta có cơ hội trở thành Alpha của em?" cậu hỏi một cách ngờ vực. Dù sao thì bảo vệ thêm là một ý kiến ​​hay, đặc biệt là khi Hermione không nói chuyện với cậu lúc này, nhưng cậu không nghĩ Draco sẽ có thể giải quyết được điều đó.

"Phải cố gắng thôi," người bạn đời của cậu thừa nhận, "nhưng anh cũng không có ý định rời khỏi em ngoại trừ trong các lớp học riêng biệt của chúng ta."

"Vậy thì tại sao anh lại chấp nhận sự giúp đỡ của cậu ta trong khi anh sẽ luôn ở bên em?" Harry hỏi trước khi ngáp.

Vẻ mặt của Draco tối sầm lại. "Bởi vì càng có nhiều người liên quan đến em, thì khi có chuyện xảy ra chúng ta sẽ càng dễ dàng biết đó là ai."

Harry cuối cùng đã hiểu; điều này không chỉ là thêm một tầng bảo vệ; đó là về việc tìm ra những người chịu trách nhiệm bằng mọi cách có thể, ngay cả khi tuyển dụng Blaise Zabini.

Người bạn đời Nundu của cậu muốn trả thù và cậu muốn điều này xảy ra càng nhanh càng tốt.

"Được rồi," Harry đồng ý mà không cần đấu tranh. Cậu nhanh chóng biết được khi nào nên phản đối và khi nào nên từ bỏ bởi vì đó là điều mà Alpha của cậu cần phải làm.

Nếu Draco ngạc nhiên trước sự đầu hàng của Harry, thì cậu ấy cũng không thể hiện điều đó.

Harry lại ngáp một cái, hơi loạng choạng trên đôi chân của chính mình. "Tất cả những điều này đã làm em kiệt sức," cậu nói một cách mệt mỏi, "Em không biết làm thế nào để vượt qua tất cả các lớp học ngày hôm nay, giáo sư mới sẽ nghĩ rằng em hoàn toàn vô dụng ..."

Harry bước đi, đôi mắt mở to và trái tim đột ngột nhảy vọt lên cổ họng. Cậu đột ngột dừng bước, khiến Draco dừng lại và nhìn cậu đầy ái ngại.

"Harry?"

"Hôm nay là ngày mấy?" Harry vội vàng hỏi.

"Ngày 17."

Harry nuốt nước bọt, cố gắng tìm kiếm một cảm giác quen thuộc hoặc một triệu chứng dễ nhận biết sâu trong cậu.

"Harry, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Draco cau mày hỏi.

Harry nhìn Draco. "Em cảm thấy thực sự mệt mỏi ... Giống như, thực sự mệt mỏi."

Đôi mắt xám của Draco mở to khi sự hiểu biết được hé mở. "Là bởi vì em còn đang hồi phục sao? Còn sớm hai ngày."

"Em biết," Harry trả lời, cố gắng không làm ra vẻ cuồng loạn; cậu vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu phát tình trở lại. "Nhưng phu nhân Pomfrey nói chu kỳ của em có thể bị ảnh hưởng vì những gì đã xảy ra lần trước... Nếu bây giờ em mệt mỏi thì có lẽ tối nay hoặc ngày mai em sẽ bắt đầu phát tình," cậu nói chậm rãi, cố gắng giải quyết vấn đề mà không hoảng sợ.

Draco dường như hết sốc và nhanh chóng nắm lấy tay Harry. "Được rồi, anh đưa em về phòng của chúng ta."

Harry có thể cảm nhận được sự căng thẳng của người bạn đời của mình thông qua bàn tay đang nắm của họ; Draco rõ ràng không muốn lặp lại chuyện lần cuối cùng Harry phát tình.

"Phòng của chúng ta?" Harry hỏi, đột nhiên nhận ra những gì Draco đã nói. "Tại sao chúng ta lại đến đó? Em sẽ có thai."

Draco dường như lên cơn ho đột ngột.

"Chúng ta có phòng cách ly cho em nhằm những ngày này, nhớ không?" cuối cùng cậu ấy cũng thoát ra được.

Harry ngay lập tức đạp phanh và không còn cảm thấy lạnh nữa. "Không," cậu kiên quyết từ chối, lắc đầu. "Em sẽ không vào đó."

"Tại sao không?"

Harry nuốt nước bọt và liếc nhìn xung quanh, nhưng may mắn là họ vẫn còn một mình trong hành lang. "Em ... ờm, em không thích không gian hẹp."

Draco chăm chú xem xét cậu, như thể đang thực hiện Triết tâm chí thuật. "Tại sao anh lại thấy rằng câu nói này có nhiều hàm ý hơn những gì em thể hiện nhỉ?"

Harry cảm thấy sự uể oải không ngừng bắt đầu len lỏi khắp người cậu, điều đó đã xác nhận sự nghi ngờ của cậu. Harry thở dài. "Đưa em đến phòng y tế và em sẽ nói cho anh biết."

Draco gật đầu, và không nói thêm lời nào, họ bắt đầu đi đến bệnh xá. Họ đi ngang qua các học sinh khác trên đường đến lớp và nhận được một số ánh nhìn tò mò. Lúc này mọi người đều biết về vụ tấn công Harry, nhưng không ai đến gần họ. Vẻ mặt cau có của Draco có lẽ đã khiến ngay cả cậu học sinh dũng cảm nhất cũng phải lo lắng.

Họ gặp phu nhân Pomfrey ngay khi bà ấy vừa đi ra khỏi văn phòng của mình.

"Chào buổi sáng các trò, cô có thể giúp gì cho các trò?" cô ấy nói, và sau đó nheo mắt nhìn Harry, người đang bận rộn che đậy một cái ngáp khác. "Trò cảm thấy thế nào Potter?"

"Em ấy đã bình phục sau cuộc tấn công nhưng có vẻ như em ấy đang bị phát tình sớm," Draco trả lời một cách nhăn nhó.

"Luôn luôn bận rộn", bà thốt lên khi dẫn đường đến chiếc giường gần nhất và đặt Harry ngồi xuống.

Cô tiếp tục kiểm tra Harry; nhìn vào mắt cậu, kiểm tra mạch của cậu, và sau đó chạy một vài phép chẩn đoán. Mọi thứ chỉ ra rằng Harry thực sự sẽ trở nên phát tình trong vòng 24 giờ tới.

Harry chào đón tin tức này với một tiếng rên rỉ, mặc dù cậu đã biết nó xảy ra.

Pomfrey chuẩn bị phòng cách ly trong khi Harry đứng gần ngưỡng cửa với Draco.

Cậu cũng không thích kích thước của căn phòng cách ly của bệnh xá, nhưng nó lớn hơn và sáng sủa hơn căn phòng gắn liền với phòng ngủ của cậu và Draco. Đây chắc chắn là sự lựa chọn ưu tiên của cậu. Harry rùng mình khi nghĩ đến việc nhốt mình trong căn phòng nhỏ xíu và tối tăm kia.

"Em sẽ ổn chứ?" Draco hỏi khi Harry nhìn căn phòng vô trùng màu trắng bên ngoài ô cửa mở với vẻ run sợ.

"Em không có nhiều lựa chọn, phải không?"

Draco ngước lên khi Madam Pomfrey bước ra ngoài. "Chúng ta có thể đặt một cửa sổ trên cửa ra vào không?" Cậu ấy đã bảo với bà ta.

"Để làm gì?"

Draco liếc nhìn Harry trước khi trả lời, "để chúng tôi có thể giao tiếp."

"Cậu sẽ phải đến lớp Malfoy," cô ấy trả lời khi cô ấy vẫy đũa phép của mình vào một cái tủ gần đó và hướng một vài cái lọ lên bàn tay còn lại của mình.

"Không, tôi sẽ ở lại với Harry," Draco kiên định trả lời. "Em ấy sẽ không trải qua chuyện này một mình."

Bà Pomfrey thở dài. "Cậu thực sự không nên ở gần người bạn đời của mình khi cậu ấy đang phát tình Malfoy, điều đó cũng sẽ không dễ dàng với cậu đâu." Cô xoa xoa thái dương và phát ra một tiếng thở dài nặng nhọc khác. "Được thôi, cậu có thể ở lại, nhưng tôi không thể đặt cửa sổ ở cánh cửa đó; Potter không thích hợp để bị nhìn thấy nếu một học sinh khác lang thang vào đây."

"Thế còn lỗ thông hơi hay gì đó?" Harry hỏi. "Chỉ để chúng tôi có thể nói chuyện?"

"Một lỗ thông hơi sẽ cho phép mùi hương của trò đi qua ..." cô ấy đáp, nhìn Draco đầy ngờ vực.

"Anh ấy có thể giải quyết được," Harry đáp lại một cách chắc chắn. "Anh ấy đã cõng tôi đến đây trong khi tôi đang phát tình lần trước."

"Thật sự là vậy," cô đồng ý với một cái gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ tạo một lỗ thông hơi nhỏ. Malfoy, trò có thể đặt một chiếc giường ở đây cạnh cửa và ở lại đây trong một khoảng thời gian - tuy nhiên nếu sự hiện diện của trò có hại cho Potter, hoặc nếu hành vi của trò làm hại trò Potter một cách vô tình, tôi sẽ yêu cầu trò rời đi. Bằng vũ lực nếu cần thiết."

"Tất nhiên," Draco ngay lập tức đồng ý.

Harry mỉm cười nhẹ nhõm, vui mừng vì cậu sẽ không phải trải qua chuyện này một mình.

Draco dùng đũa phép để trượt một trong những chiếc giường trống sang cửa trong khi Pomfrey hướng dẫn cho Harry một số loại độc dược mà bà ấy đã để trong phòng cho cậu; một trong số đó là thảo dược làm dịu nhẹ và cái còn lại là Thuốc làm mát, nhằm giữ cho nhiệt độ của cậu ở mức dễ chịu hơn. Bà ấy tạo ra một lỗ thông hơi nhỏ bằng kim loại ở nửa dưới của cánh cửa, với khoảng sáu thanh ngang bằng ngón tay, rồi khoanh tay chờ đợi để đảm bảo rằng Harry thực sự đi vào phòng. Một mình.

Draco lườm bà và Harry sẽ cười nếu cậu không căng thẳng như vậy. Cậu bước tới và yêu cầu một cái ôm từ Alpha cao lớn của mình, khiến cậu ấy mất tập trung khỏi việc lườm nguýt.

Draco nhanh chóng vòng tay qua người cậu và cúi mặt vào mái tóc hoang dại của Harry, hít hà mùi hương của cậu và khiến những cơn rùng mình dễ chịu chạy dọc sống lưng Harry. Draco cúi đầu xuống thấp hơn nữa và áp môi mình lên dấu hiệu.

Harry phải cắn chặt môi để không rên thành tiếng. Merlin, dấu hiệu đó là một điều nhạy cảm.

"Em sẽ ổn thôi," Draco thì thầm bên tai. "Anh sẽ luôn ở đây."

Harry mỉm cười và nhắm mắt lại khi cậu siết chặt vòng tay ôm người bạn đời của mình. Làm sao Hermione có thể đặt câu hỏi rằng liệu Draco có quan tâm đến cậu hay không?

"Em yêu anh," Harry thì thầm trước khi đặt một nụ hôn ấm áp lên cổ Draco. Cậu lùi lại và nhếch mép cười với Draco. "Đừng làm bất cứ điều gì vô nghĩa."

Draco khịt mũi. "Đừng khiêu khích anh."

"Được rồi, dừng lại," Madam Pomfrey nóng nảy ngắt lời. "Tôi không thể ở đây cả ngày."

Draco đặt thêm một nụ hôn kéo dài lên môi Harry trước khi miễn cưỡng lùi lại, những ngón tay quấn lấy người bạn đời của mình cho đến giây cuối cùng rồi buông xuống.

Harry thở dài và bước vào ngôi nhà mới của mình trong vài ngày tới. Cậu hy vọng kỳ phát tình của mình sẽ chỉ tồn tại trong 24 giờ, nhưng cậu đã đọc được kỳ phát tình của một số Omega có thể kéo dài đến ba ngày.

Madam Pomfrey đóng cửa và khóa nó lại bằng một cái vẫy tay của mình.

Harry hít một hơi thật sâu và nhìn vào sợi dây đen bóng treo cạnh cửa. Nó chỉ dành cho những trường hợp khẩn cấp; nếu Harry giật dây thì Madam Pomfrey sẽ ngay lập tức được thông báo và đến mở cửa. Harry đã buông đũa phép của mình để giữ an toàn và cậu đột nhiên cảm thấy rất dễ bị tổn thương nếu không có nó.

Harry chậm rãi thở ra và quyết định thay bộ đồ ngủ sạch sẽ được xếp ngay ngắn ở cuối giường. Sau khi mặc quần áo, cậu bước lại cửa và ngồi xuống, nghiêng người sang một bên và dùng ngón tay dò tìm lỗ thông hơi bằng kim loại.

"Harry?"

Harry mỉm cười mệt mỏi và thò đầu ngón tay qua cái lỗ. "Hử?"

Tuy nhiên, điều đó thật kỳ lạ, chỉ cần chạm nhẹ ngón tay của người bạn đời vào ngón tay của cậu đã khiến cậu dịu đi ngay lập tức.

"Em cảm thấy thế nào?"

"Mệt lắm," Harry thành thật đáp, nghiêng đầu sang một bên để tựa vào cửa, nhàn nhạt nhìn bàn tay mình đang áp lên bề mặt mát lạnh của lỗ thông hơi. "Chắc em sẽ ngủ sớm thôi."

Cậu nghe thấy tiếng lộn xộn nhẹ, như thể Draco đang cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh cửa.

"Tốt rồi, chẳng lẽ em sẽ như vậy ngủ luôn?"

Harry mỉm cười một chút, đôi mắt nhắm nghiền lại. "Thế thì tốt quá."

Có một tiếng cười khẽ xuyên qua lỗ thông hơi. "Em rất đáng yêu khi buồn ngủ."

"Không," Harry phản đối nửa vời.

"Em có ổn không? Đó là một ... một không gian nhỏ."

Harry mở mắt và thúc ngón tay vào tay Draco. "Ừ, không sao, tốt hơn nhiều so với phòng của chúng ta. Và ... và nó thực sự hữu ích khi anh ở đây."

Ngón tay của Harry bị chạm nhẹ để đáp lại và cậu mỉm cười.

"Vì vậy, em có định cho anh biết chứng sợ hãi không gian hẹp của em bắt nguồn từ đâu không? Có phải ... nó có liên quan đến chiến tranh không?"

Harry chớp mắt và đột nhiên cảm thấy tỉnh táo hơn một chút; họ chưa bao giờ thực sự nói nhiều về chiến tranh kể từ khi họ gặp nhau. Chỉ là những thứ chung chung. Mọi thứ an toàn hơn.

"Ờ... không phải chiến tranh, không," cuối cùng Harry ngập ngừng trả lời. Cậu đã bỏ qua thời gian của mình với nhà Dursley khi nói chuyện với Draco về họ trước đây, chủ yếu là vì cậu thực sự không muốn thừa nhận rằng cậu đã có một tuổi thơ bị ngược đãi. Đó là một điều khó có thể thừa nhận, ngay cả đối với bản thân cậu, và vì một lý do nào đó cậu cũng thấy xấu hổ.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên muốn Draco biết sự thật. Người bạn đời của cậu nên biết mọi thứ về cậu, đặc biệt là những tổn thương kéo dài khi lớn lên trong một gia đình không muốn cậu tồn tại và cậu chưa bao giờ cảm thấy được yêu thương.

"Còn nhớ khi em nói với anh về họ hàng Muggle của em đối xử tệ với em không?"

"Họ đã ghét em, anh tin lời của em," câu trả lời đầy khinh bỉ.

"Ờm, là một phần của chế độ 'ghét em và coi em như rác rưởi', họ đặt em vào tủ dưới gầm cầu thang và gọi đó là phòng ngủ cho đến năm em mười hai tuổi. Họ cũng nhốt em trong đó bất cứ khi nào họ không muốn bị làm phiền với sự hiện diện của em hoặc cảm thấy em đã làm điều gì đó sai trái, chẳng hạn như không ủi quần áo của họ cho hoàn hảo. Đôi khi em thậm chí đã ở trong đó một hoặc hai ngày mà không ăn gì..." Harry thở gấp gáp và cậu kìm nén làn sóng giận dữ và thương xót cho bản thân mình lại. Cậu dừng lại và hít thở đều đặn. "Vì vậy, em có một chút sợ hãi điều đó - chủ yếu là vì em sẽ dành thời gian nhốt mình trong đó vì sợ hãi dượng của em sắp mở cửa và đánh em trong gang tấc."

Harry ngừng nói, lồng ngực lên xuống quá nhanh, tim đập thình thịch. Cậu đã nói quá nhiều... tại sao cậu lại nói như vậy?

Có một sự im lặng ở phía bên kia của cánh cửa.

Harry nhắm mắt lại và đếm, cậu sẽ không hoảng sợ ở đây. Không phải bây giờ.

Giá mà Draco chết tiệt nói điều gì đó...

Harry ngừng đếm và mở mắt khi thấy đầu ngón tay Draco đột ngột chạm vào ngón tay mình; vững chắc và yên tâm.

"Salaza, anh ước mình có thể mở được cánh cửa chết tiệt này."

Harry nửa khóc, nửa cười; Draco tức giận và thất vọng và muốn đến bên Harry. Trái tim của Harry tăng vọt khi cậu ấn đầu ngón tay của mình vào người bạn đời của mình. Draco không chán ghét cậu hay không muốn ở bên cậu vì quá khứ hoặc những vấn đề tâm thần kỳ quặc của cậu. Không phải cậu thực sự tin rằng mình sẽ bị điều gì đó như thế đè bẹp, nhưng đôi khi trái tim cậu không lý trí bằng lý trí.

"Anh thực sự rất muốn tiêu diệt lũ Muggles đó."

Harry khịt mũi, cảm thấy nhẹ nhàng hơn. "Anh nên xếp hàng đi." Cậu dừng lại và sau đó cau mày. "Nhưng ... không cần làm gì họ. Họ không đáng đến Azkaban Draco."

"Anh cho rằng những họ hàng Muggles của em cực kỳ kín tiếng và sẽ không hài lòng nếu, chẳng hạn, đứa cháu trai bị ghét bỏ và không được chào đón của họ, đi tới cửa và nắm tay người yêu đồng tính đẹp trai nổi bật của nó. Anh nói đúng không? "

Harry bật cười, cánh cửa lạch cạch nhờ sức lực của đôi vai run rẩy. "Ừ, họ sẽ bị hành xác."

"Hoàn hảo. Quyết định như vậy đi."

Harry cười và lắc đầu. Merlin, cậu yêu chết người đàn ông này. Đặc biệt là vì cậu biết Draco đang hoàn toàn nghiêm túc.

"Anh sẽ trở thành một người cha tuyệt vời," Harry nói một cách chế nhạo. "Em có thể thấy điều đó ngay bây giờ, dạy cho đám nhỏ mọi thủ đoạn ranh mãnh và biểu hiện kiêu căng trong cuốn sách."

"Anh chắc rằng một số cách hy sinh cao cả của em sẽ truyền lại cho ít nhất một hoặc hai đứa trong số chúng," là câu trả lời tự mãn.

Harry mỉm cười; cậu sẽ không bao giờ nói với Draco điều này, nhưng, cậu thích hình dung về những đứa con trong tương lai của họ. Nụ cười của cậu tắt dần khi cậu chợt nhớ đến những băn khoăn trước đó của mình.

"Anh có nghĩ rằng..." Cậu phải dừng lại và thử lại. "Anh có nghĩ con cái của chúng ta sẽ là mục tiêu không?"

"Ý em là gì?" Draco hỏi, có vẻ lo lắng.

Harry ngáp một cái, cơn mê man ập lên người cậu thành một cơn sóng đột ngột. "Có vẻ như cả hai chúng ta đều liên tục bị nhắm làm mục tiêu. Điều gì sẽ xảy ra nếu ... điều gì sẽ xảy ra nếu con cái chúng ta phải chịu đựng vì cha mẹ của chúng?"

Cậu nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ ở phía bên kia cánh cửa trước khi Draco lên tiếng lần nữa. "Anh nghĩ đó chỉ là điều mà chúng ta sẽ phải nhận thức và nói chuyện với chúng", cậu ấy trả lời.

Harry ngạc nhiên vì cậu ấy đã dễ dàng đồng ý như vậy, cậu nghĩ Draco sẽ cố gắng phủ nhận nó và bảo cậu đừng lo lắng.

"Em có ... phẫn nộ về anh không?"

Harry cau mày khi mệt mỏi tựa đầu vào cánh cửa một lần nữa. "Phẫn nộ cái gì?"

"Vì ... em biết đấy, là một Malfoy và một cựu Tử thần Thực tử. Em sẽ không lo lắng về việc con mình bị nhắm thành mục tiêu nếu em bị ràng buộc với một cậu bé Hufflepuff trầm lặng mà chưa ai từng nghe nói đến."

Harry nhắm mắt và cong người chặt hơn một chút vào cánh cửa, như thể cậu có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp mạnh mẽ của người bạn đời đang áp vào mình. "Em nghĩ chúng vẫn sẽ bị bắt chỉ với cái tên Potter gắn liền với chúng," cậu trả lời. "Em không nghĩ cái tên Malfoy sẽ khiến nó tệ hơn; nó thực sự có thể giúp giữ khoảng cách với một số người." Cậu thở dài. "Sẽ luôn có những người ước bên kia chiến thắng và những người muốn hoàn thành điều mà Voldemort đã không thể làm được. Em không thấy có vấn đề gì về việc anh đứng về phe nào trong cuộc chiến vì chiến tranh sẽ luôn có hai phe."

Có một khoảng thời gian dài tạm dừng và sau đó, "có lẽ chúng ta nên chuyển đến Úc?"

Harry mỉm cười và cậu có thể cảm thấy đầu óc mình ngày càng mờ nhạt và chậm chạp. "Được rồi, chính là Úc. Chạy trốn khỏi những vấn đề của anh luôn là ... cách tốt nhất ... của ... hành động," cậu kết thúc với một cái ngáp khác.

"Đừng ngủ gục trên sàn Potter," Draco nhẹ nhàng ra lệnh. "Sao em không lên giường? Anh sẽ ở ngay đây trên chiếc giường rất thoải mái của riêng anh."

Harry khịt mũi thích thú, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Cậu cố gắng mở mắt ra và lê cái mông của mình lên khỏi sàn và đến chiếc giường hẹp của chính mình. Harry thả người xuống chiếc nệm và nằm sấp, hai tay ôm lấy chiếc gối và giữ chặt nó khi cậu nhanh chóng thiếp đi, an toàn khi biết người bạn đời của mình đang ở phía bên kia cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro