Chapter 16 (1)
"Em có chắc là mình đã sẵn sàng để trở về chưa?"
Harry hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra, ánh mắt quan tâm của người bạn đời khóa chặt biểu cảm của cậu, có lẽ đang tìm kiếm chút nghi ngờ nhỏ nhất để giữ Harry an toàn trong Trang viên thêm một hoặc hai ngày nữa.
Khoảng thời gian ở đây là những ngày tuyệt vời mà cậu không cần phải làm gì ngoài việc tận hưởng sự bầu bạn với Draco và cho phép cơ thể và tâm trí của mình được chữa lành. Harry cảm thấy như thể cậu đã nhấn nút tạm dừng và cuối cùng cậu đã lấy lại được hơi thở của mình. Thời gian ở với cha mẹ Draco cũng đã cải thiện mối quan hệ của cậu với họ, đặc biệt là với Lucius, người bảo vệ người bạn đời của con trai mình theo cách mà Harry nghĩ là không bao giờ có trong lịch sử của họ.
"Ừ, em sẽ ổn thôi," cậu trả lời, cố lờ đi sức nặng của nỗi sợ hãi trong bụng. "Đi nào."
Draco gật đầu và nắm lấy cánh tay của Harry trước khi đưa hai người họ ra khỏi Trang viên và quay trở lại Hogwarts.
Quay trở lại 'hiện trường vụ án' không phải là một vấn đề vì Hogwarts là hiện trường của nhiều tội ác đối với Harry, nhưng cậu chắc chắn không muốn quay lại vì điều đó cũng có nghĩa là tất cả những rắc rối của cậu cũng quay lại; cụ thể là những gì Ron và Hermione sẽ nói về cuộc tấn công gần đây nhằm vào cậu. Harry chắc chắn bằng cách nào đó họ sẽ đổ lỗi cho Draco và cậu thực sự không muốn phải chịu đựng cuộc tranh cãi đó một lần nữa. Cậu mệt mỏi với việc bảo vệ người bạn đời và những lựa chọn của mình trước những người bạn thân nhất của mình; họ là trụ cột hỗ trợ trong cuộc sống của cậu, chứ không phải là nguyên nhân khiến cậu thêm căng thẳng.
Draco choàng tay qua vai Harry khi họ cùng nhau bước lên đường tuyết trong im lặng, ngón tay cái của Draco lơ đễnh vuốt ve dấu hiệu trên cổ Harry.
Vẻ mặt căng thẳng của Harry dịu đi đôi chút thông qua những tiếp xúc nhẹ nhàng. Vết sẹo của cậu đã lành lại một cách dễ dàng; Nó vẫn là một màu đỏ trông đáng sợ nhưng thật mịn màng khi chạm vào. Trong một hoặc hai tuần nữa, cậu biết nó sẽ chuyển sang màu trắng bạc.
Harry dựa vào người bạn đời của mình với một tiếng thở dài, lơ đãng nhìn những bông tuyết nhỏ li ti bay xuống từ bầu trời xám xịt phía trên khi họ đến gần trường. Harry chỉ đang cân nhắc xem kế hoạch Giáng sinh năm nay của mình có thể bao gồm những gì thì Draco đột nhiên dừng lại, một tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ môi cậu ấy.
Harry nhìn theo ánh mắt của Draco để thấy Blaise Zabini đang sải bước trên những bậc thang bằng đá rộng về phía họ, tay cầm cây đũa phép, lông mày sẫm cùng với cái nhìn giận dữ.
Draco tinh tế đặt cơ thể của mình trước mặt Harry khi cậu rút đũa phép và nhìn người bạn cùng nhà tiến lại với đôi mắt nheo lại, tư thế cứng nhắc và bất an.
Harry nuốt nước bọt và cho phép người bạn đời của mình đứng trước mặt mình; biết rằng bản chất Alpha và Nundu của Draco bắt buộc phải có những phản ứng bảo vệ như thế này, và nếu cậu không có đũa phép, Harry có lẽ cũng chẳng ích lợi gì nếu lao vào một cuộc chiến.
Blaise dừng lại trước mặt họ, ánh mắt thoáng qua Harry trước khi nhìn Draco. "Lần này mày đã vượt qua ranh giới rồi đấy Malfoy," cậu ta nói với giọng khó khoan nhượng.
"Mày đang nói về cái gì Zabini?" Draco kéo dài, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cơ thể căng thẳng, sẵn sàng cho một cuộc chiến.
"Mày đã cho phép người bạn đời của mình - một Omega nam cực kỳ được đánh giá cao và được săn đón - ra ngoài một mình và suýt bị giết!" Blaise nói một cách buộc tội.
Harry ngay lập tức cảm thấy sự nóng nảy của mình bùng lên. "Anh ấy không biết tôi đã rời khỏi lâu đài," cậu cáu kỉnh, bước ra từ phía sau người bạn đời của mình để sánh vai với Draco. "Tôi đã lẻn ra ngoài một mình và nói với anh ấy tôi sẽ ở Tháp Gryffindor. Tôi bị tấn công không phải lỗi của anh ấy - đó là lỗi của tôi."
Blaise mắt nheo lại. "Một Alpha tử tế sẽ biết em rời khỏi lâu đài bởi vì anh ta đã đánh dấu em từ lâu rồi!"
Hai tay Harry nắm chặt thành nắm đấm khi cậu cố gắng kiềm chế để không lao vào tên Alpha này. "Tôi không muốn bị đánh dấu," cậu vặn lại. "Tôi là người đã bắt anh ấy phải đợi cho đến khi tôi cảm thấy sẵn sàng - điều đó không liên quan gì đến việc tôi không muốn ở cùng Draco và mọi thứ liên quan đến việc tôi không quen Alphas và Omegas." Cậu hất cằm lên một cách thách thức. "Và chúng tôi đã sửa chữa bằng cách này."
Blaise chớp mắt ngạc nhiên trước vết hằn trên cổ Harry nhưng nhanh chóng lấy lại sự tức giận khi quay lại Draco. "Dù vậy, mày không thể giữ lấy Harry cho riêng mày Malfoy. Hãy thừa nhận rằng, mày không đủ khả năng và mày cần một Alpha khác để giải quyết vấn đề."
Harry tức giận mở miệng. "Điều đó thật là xúc phạm Zabini - cho cả hai chúng ta!"
Draco bình tĩnh cất đũa phép và khoanh tay trước ngực. "Có vẻ như Harry không quan tâm đến lời đề nghị của mày Blaise, và tiếp tục thảo luận về việc này, chỉ gây hại nhiều hơn lợi cho mày."
Blaise dường như dừng lại khi nghe điều đó, cơn tức giận tắt dần từ những đường nét căng thẳng trên cơ thể cậu ta, và Harry đột nhiên nhận ra tại sao Draco vẫn chưa nói gì cho đến nay; cậu ta đã cho phép Blaise nói ra và điều đó đã lôi kéo sự nóng nảy của Harry, tự đặt mình vào những điều tồi tệ mà Harry ghét và chứng tỏ cậu ta không phải là một người bạn đời phù hợp đối với Cậu-bé-sống-sót.
Harry giấu một nụ cười nhếch mép thích thú với người bạn đời Slytherin gian xảo của mình.
"Harry, tại sao em không vào lâu đài và anh sẽ gặp em trong văn phòng của McGonagall?" Draco đề nghị, quay sang cậu.
Harry cau mày. "Tại sao? Anh tính làm gì?" cậu nghi ngờ hỏi, không muốn để Draco một mình.
"Anh muốn nói chuyện với Blaise một chút," Draco giải thích với một cái nhìn về phía người bạn cùng nhà đầy cảnh giác của mình.
"Nhưng chúng ta vẫn chưa kết thúc," Blaise ngắt lời, giọng nói của cậu ta không chắc chắn.
Draco đứng thẳng người và đối mặt với Blaise với vẻ mặt đanh đá. "Harry không có ý định chấp nhận mày, vì vậy em ấy không còn gì để nói với mày và mày không thể nói thêm bất cứ điều gì vào cuộc trò chuyện vô nghĩa này. Mặt khác, mày và tao," cậu ấy nói thêm với gợi ý đe dọa, "cần giải quyết vấn đề này một lần và mãi mãi. Không cần phép thuật," Draco nói thêm, nhìn vào bàn tay cầm đũa phép của Blaise đang co giật bên cạnh cậu ta.
"Không có phép thuật là có ý gì?" Blaise chế giễu, cố gắng lấy lại phần nào đã mất. "Mày đang đề xuất một cuộc chiến đấm tay đôi sao Malfoy?"
Draco chế nhạo. "Không Zabini, chúng ta sẽ có một cuộc thảo luận văn minh như những phù thủy thuần chủng bé nhỏ tốt bụng."
"Anh có chắc là anh sẽ ổn không?" Harry lên tiếng, chạm vào cánh tay Draco để thu hút sự chú ý của cậu ấy.
Draco quay sang Harry và nụ cười chế nhạo của cậu ta biến thành một nụ cười nhếch mép trìu mến. "Tất nhiên, Zabini và anh sẽ là định nghĩa chính xác về quý ông," cậu ta nói, sau đó hơi cao giọng, "đặc biệt là vì cậu ta biết em ghét bạo lực và hành vi thống trị của Alpha đến mức nào."
Harry khịt mũi thích thú và nhấc hai bàn chân lên để nhanh chóng hôn lên môi người bạn đời của mình. "Đừng có lâu quá," cậu nói, bắn cho Blaise một cái nhìn cảnh cáo trước khi tự mình tiếp tục đến lâu đài.
Harry không lo lắng về Draco, cậu ấy tốt nhất là đấu tay đôi với Blaise, nhưng cậu cũng nghi ngờ Blaise sẽ không thực sự muốn làm bị thương người bạn đời của Harry vì nó sẽ chỉ đẩy cậu ta ra xa hơn mục tiêu giành được tình cảm của Harry.
Harry bước lên những bậc đá rộng, được bao phủ bởi một lớp tuyết mềm mịn, và dừng lại trước cánh cửa gỗ sồi nặng nề, liếc qua vai để kiểm tra Draco trước khi đi vào trong.
Người bạn đời của cậu đang theo dõi cậu chặt chẽ, đảm bảo rằng Harry đã vào trường một cách an toàn. Blaise đang liếc nhìn giữa hai người họ, chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân khác, rõ ràng là không ổn định.
Harry đẩy cửa, hy vọng Draco có thể giải quyết vấn đề Blaise một lần và mãi mãi.
Cậu cởi bỏ chiếc áo choàng mùa đông nặng nề của mình ra, và khoác nó trên cánh tay khi cậu đi bộ trên con đường quen thuộc đến văn phòng Hiệu trưởng để lấy đũa phép. Mật khẩu vẫn chưa thay đổi và cậu nhanh chóng bước qua Gargoyle và sải bước lên những bậc thang dốc, cẩn thận giữ áo choàng của Draco không kéo qua những tảng đá đầy bụi.
Gargoyle: một hình thức điêu khắc trang trí
Cậu gõ cánh cửa gỗ cổ kính ở trên cùng và đợi McGonagall gọi cậu vào rồi mới bước vào.
Harry lưỡng lự ngay bên trong ngưỡng cửa khi thấy Hiệu trưởng không ở một mình. "Ồ, xin lỗi Giáo sư, con có thể đến- Hermione?" cậu nói khi cậu đột nhiên nhận ra bờm tóc xoăn trên đầu chiếc ghế trước bàn của McGonagall.
Cô ấy xoay người trên chỗ ngồi của mình và Harry nghĩ rằng biểu hiện của cô ấy là một chút tội lỗi. "Chào Harry, uh ... bồ có khỏe không?"
"Ngồi xuống đi Potter," McGonagall kêu, ngồi thẳng lưng sau bàn của mình, vẻ mặt u ám.
Harry cau mày và từ từ đi về phía trước và ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Hermione, người đang chăm chú tránh ánh mắt của cậu.
McGonagall đặt tay lên trên bàn và nhìn cậu qua cặp kính của cô. "Malfoy đâu?"
"Ờm, anh ấy chỉ nói chuyện với Blaise một chút, anh ấy sẽ đến ngay thôi," Harry trả lời.
McGonagall gật đầu. "Cô muốn nói chuyện một mình với trò trước trong mọi trường hợp."
"Thế còn?"
McGonagall hắng giọng trước khi tiếp tục. "Granger nói với cô rằng trò ấy có một số lo ngại về mối quan hệ của trò và Malfoy."
Harry không nên ngạc nhiên, cậu thực sự không nên ngạc nhiên, nhưng cậu đã làm như vậy. Cậu không thể tin được là bạn mình đã khom người xuống thấp như vậy để chạy đến chỗ Hiệu trưởng sau lưng cậu.
"Những lo lắng của bồ ấy chỉ là suy đoán và hoàn toàn dựa trên thành kiến trong quá khứ thưa Giáo sư," Harry trả lời đều đều, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không tức giận.
"Không phải!" Hermione nhấn mạnh một cách phẫn nộ và Harry quay lại nhìn cô chằm chằm. "Harry, bồ đã rất khác trong vài tháng qua, không chỉ thích nghi để trở thành một Omega, mà còn xa rời Ron và mình. Bồ đã rất buồn và bực bội, và lẻn ra khỏi sân trường vào ban đêm. Blaise Zabini đã nghi ngờ Malfoy trong một thời gian dài - và bây giờ là cuộc tấn công bất ngờ này! Bồ không thể thành thật ngồi đó và nói với mình rằng mọi thứ đều ổn được Harry Potter!" cô ấy đã nói một cách nghiêm khắc.
Harry cảm thấy tức giận đột ngột đến mức, cậu ngạc nhiên là cậu đã không để bất kỳ phép thuật vô ý nào phóng ra để tấn công cô. "Tôi đã không xa cách bồ và Ron, tôi đã cố gắng dành thời gian ở một mình với người bạn đời của mình để củng cố mối quan hệ của chúng tôi và để hiểu nhau hơn ngoài sự hấp dẫn tình dục," cậu nói nghiến răng. "Và đó là một sự điều chỉnh lớn khi trở thành một Omega, cho dù bồ nghĩ nó có vụn vặt đến đâu; nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống và tương lai của tôi. Tôi không thể ra ngoài một mình bất cứ lúc nào tôi cảm thấy thích, bồ có biết điều đó khó khăn như thế nào để tôi chấp nhận không?" cậu hỏi, cố gắng giữ cho sự tự thương hại của bản thân ra khỏi giọng nói của mình. "Không chỉ có người ra ngoài để xin chữ ký của tôi nữa mà họ còn muốn quan hệ tình dục với tôi và một số sẽ không dừng lại để có được nó - bất kể tôi có đồng ý hay không!"
"Mình biết," Hermione nói khẽ, khẩn khoản. "Nhưng Harry, cuộc tấn công gần đây nhằm vào bồ ... họ đã cố giết bồ. Đó không phải là do bồ là Omega. Chuyện xảy ra giữa bồ và Giáo sư Fischer là do bồ đang phát tình, nhưng đây ... đây là điều hoàn toàn khác. Và Malfoy đã ở đâu? Tại sao cậu ta không đi cùng bồ? "
Harry thở ra một cách khó nhọc, hai tay bấu chặt vào thành ghế dày, những ngón tay khiến lớp vải sờn rách kêu lên phản đối. "Chúng tôi đã có bất đồng-"
"A ha!" Hermione đã kêu lên, như thể điều đó đã chứng minh tất cả.
"- về việc Draco không muốn tôi ở gần Blaise vì lời đề nghị làm Alpha phụ cho tôi," Harry tiếp tục, trừng mắt khi bị ngắt lời. "Tôi đã từ chối Blaise nhiều hơn một lần nên tất nhiên Zabini sẽ cố gắng làm mất uy tín của Draco bất cứ khi nào cậu ta có được; cậu ta xác định muốn làm Alpha của tôi." Harry quay sang McGonagall. "Con ra ngoài một mình vì ông bà Malfoy đang tổ chức một bữa tiệc để vinh danh chúng con và con vẫn muốn đi, mặc dù Blaise sẽ ở đó. Chúng con tranh cãi và con nói với Draco rằng con sẽ ở Tháp Gryffindor và con rời đi và thay vì con trở về Tháp Gryffindor thì con lại quyết định đến bữa tiệc ở Trang viên. Con trở về Hogwarts vào khoảng nửa đêm và đó là lúc con bị tấn công. Đó không phải lỗi của ai mà là lỗi của con. Con phải chấp nhận rằng đây là cách sống của con bây giờ và con có thể hứa rằng con sẽ không bao giờ làm điều gì đó như vậy nữa; điều đó thật ích kỷ và con không muốn Draco đau khổ. Anh ấy cảm thấy rất tội lỗi vì những gì đã xảy ra, như thể đó là lỗi của anh ấy."
Harry quay lại với Hermione, hầu như không thể kiềm chế cơn tức giận của mình khi cậu nghĩ về việc cô ấy buộc tội người bạn đời của cậu theo kiểu là cậu bị bỏ bê hoặc bị lạm dụng.
"Bồ không hiểu Draco như tôi, và bồ sẽ không cho anh ấy cơ hội vì bồ vẫn còn nghi ngờ anh ấy sau cuộc chiến. Tôi hiểu, bởi vì tôi cũng không tin anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy là bạn đời của tôi." Harry nhấn mạnh một cách nghiêm túc, "bồ cần phải ngừng nghi ngờ ngay lập tức về mọi thứ anh ấy làm hoặc bất cứ điều gì xảy ra với tôi. Tôi tin tưởng anh ấy nên bồ cũng nên tin tưởng anh ấy. Anh ấy không làm gì sai cả - không giống như bồ, tôi có thể nói thêm." Cậu dừng lại và má Hermione ửng hồng và mắt cô mở to. Cô lắc đầu nhưng Harry phớt lờ cô và quay lại chỗ Hiệu trưởng. Nếu Hermione muốn chơi trò chơi này, thì cậu cũng sẽ chơi. "Hermione cố tình làm cho con say để tra hỏi con về mối quan hệ của con với Draco, hy vọng con sẽ sơ hở tiết lộ."
McGonagall quay sang Hermione, nhướng mày và mím môi. "Đây có phải là sự thật không Granger?"
Vẻ mặt Hermione hơi nhăn lại khi cô ấy gật đầu. "Vâng," cô ấy đáp. "Con chỉ lo lắng," cô nói thêm, lặng lẽ phòng thủ.
"Và trò có cố gắng thảo luận về mối quan tâm của mình với Potter trước khi dùng đến hành vi như vậy không?"
"Có, nhưng bồ ấy sẽ không nói gì cả!"
Harry cau mày. "Ý bồ là tôi sẽ không nói điều gì xấu."
"Bồ đang giấu gì đó!" Hermione cố chấp nhấn mạnh.
"Tôi không giấu gì cả!"
"Được rồi - đủ rồi," McGonagall ra lệnh, mở vung tay và đặt chúng xuống mặt bàn. "Potter, cô có thể thấy rằng Malfoy hiện đã chính thức đánh dấu con bằng chứng là dấu hiệu trên cổ con."
Harry nghe thấy tiếng hít thở dồn dập từ bên cạnh mình nhưng phớt lờ nó khi nhìn lại McGonagall. "Vâng. Con đã yêu cầu anh ấy," cậu nói thêm để Hermione không thể vặn vẹo lời nói của mình một lần nữa.
"Và Malfoy đối xử với trò bằng sự tôn trọng và chăm sóc mà trò xứng đáng có với tư cách là người bạn đời của trò ấy?"
Harry không thể tin rằng mình phải trả lời những lời buộc tội vô lý này, nhưng cậu nuốt giận và trả lời một cách bình tĩnh và chân thành nhất có thể, hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối cùng cậu phải làm như vậy. "Đúng vậy, anh ấy yêu con và coi con không chỉ như Omega của anh ấy mà còn như một người bạn đời thực sự, như một người bình đẳng." Cậu quay sang Hermione với ánh mắt buộc tội. "Và vâng, chúng tôi sẽ có những bất đồng kỳ lạ, có cặp đôi nào không như vậy không? Bồ và Ron thường xuyên chửi bới nhau nhưng điều đó không có nghĩa là hai người không phù hợp để ở bên nhau."
"Có, nhưng anh ấy không-"
"Tôi nghĩ chúng tôi đã nghe trò nói đủ về chủ đề đó rồi Granger," McGonagall ngắt lời. "Potter đã tuyên bố rằng Draco Malfoy là một người bạn đời hoàn toàn phù hợp và có khả năng, và vì tôi đã có cơ hội chứng kiến họ ở cùng nhau, nên tôi phải nói rằng đó là sự thật, vì tôi không thấy có gì trái ngược với điều đó. Như vậy, vì không có bằng chứng thực tế nào về việc ngược đãi, tôi phải yêu cầu trò không tiếp cận tôi một lần nữa về vấn đề này và hai người giải quyết vấn đề này một cách riêng tư để không làm ảnh hưởng đến năm cuối của trò ở Hogwarts. Trò có thể rời đi Granger."
Hermione mở miệng và sau đó im lặng. Với một tiếng cáu kỉnh, cô đứng dậy khỏi ghế và rời khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng.
Harry ngồi phịch xuống ghế và dụi mắt bên dưới cặp kính và thở dài. Cậu chỉ mới trở lại lâu đài chưa đầy một giờ và cậu đã kiệt sức.
McGonagall mở một trong những ngăn kéo bàn của cô ấy bằng một cái vẫy tay và rút cây đũa phép của Harry từ bên trong.
"Cảm ơn," Harry nói một cách biết ơn khi cậu lấy cây đũa phép khỏi bàn tay đang dang rộng của cô, cặp kính mới của cậu thả lại vào vị trí trên sống mũi. Draco đã gợi ý cho cậu một cặp kính mới vì cặp kính cũ của cậu đã mất tích trong cuộc tấn công.
McGonagall gật đầu. "Và trò cảm thấy thế nào Harry?" cô ấy hỏi, thái độ nghiêm khắc trước đây của cô ấy giờ đã thay thế bằng sự quan tâm nhẹ nhàng thường ngày của cô ấy.
Harry ngồi lại ghế, cau mày lăn đũa phép giữa hai bàn tay. "Con ... không sao. Con ước gì các Thần sáng đã bắt được hai người đàn ông đã tấn công con; con không muốn biết rằng họ vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Có vẻ như bây giờ các Thần sáng sẽ không bắt được họ."
Cô Hiệu trưởng vẫy tay và rót một tách cho mình và một tách cho Harry.
"Tin cô đi, Potter, họ sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy chúng."
"Bởi vì em là người mà ai cũng biết là ai?" Harry đáp lại một cách miệt thị.
"Có vấn đề gì không?"
Harry mỉm cười khi nhận tách trà xanh trắng từ tay cô; cô ấy có lý.
McGonagall ngồi lại ghế với một tay cầm tách trà. "Con có thể nghĩ ra lý do tại sao những người này lại tấn công con không?"
Harry nhấp một ngụm trà mạnh và cố gắng không nhăn mặt. "Không," cuối cùng cậu nói với một cái lắc đầu. "Con đã cố gắng đưa ra một lý do nhưng con không thể. Con không biết, có lẽ họ chỉ đang cố gắng hoàn thành những gì Voldemort chưa làm được."
Cô Hiệu trưởng trầm ngâm gật đầu. "Thật không may, đó có vẻ là động cơ dễ xảy ra nhất."
"Hoặc đó chỉ là ngẫu nhiên và con đã tình cờ đến không đúng lúc," Harry nhún vai nói thêm.
McGonagall khịt mũi qua chiếc mũi hẹp, lông mày nhướng lên. "Không có gì là tình cờ cả Potter."
Harry không khỏi mỉm cười một chút; đó là một câu nói giễu cợt nhưng nó cũng là sự thật. Cậu với tay và cẩn thận cho một ít đường vào trà của mình.
"Cô phải thừa nhận rằng, lần đầu tiên cô nghe nói trò và Malfoy có quan hệ mật thiết với nhau, cô đã nghi ngờ," cô suy nghĩ lại, nghiêng đầu sang một bên và nói về cậu một cách sắc sảo. "Nhưng cô có thể thấy các trò cân bằng lẫn nhau như thế nào. Cả hai đều đã có những khó khăn trong cuộc sống và đã trở nên tốt hơn, và Malfoy đã gây ấn tượng mạnh với cô về cách trò ấy đứng bên cạnh con, bất chấp những gì công chúng, và ngay cả cha mẹ của trò ấy, có thể đã muốn."
Harry cười toe toét trước đánh giá này về người bạn đời của mình; cậu tự hào về tất cả những gì Draco đã trở thành như hiện nay.
McGonagall nhếch mép. "Và cô có thể thấy điều đó từ nụ cười hài lòng của con rằng con đang hạnh phúc với trò ấy."
Harry có thể cảm thấy má mình đỏ bừng nhưng nụ cười vẫn tiếp tục. "Vâng, con ... con hạnh phúc. Ngay cả bố mẹ anh ấy cũng đối xử tốt với con."
"Cô rất vui khi nghe điều đó, cô nghi ngờ mình sẽ không tin điều đó nếu nó không được nói ra từ chính đôi môi của con."
Harry bật cười.
"Và đừng lo lắng về Granger," McGonagall tiếp tục. "Trò ấy đã trở nên quá quen với việc làm người mẹ đại diện của con trong những năm qua và bây giờ Malfoy đã đảm nhận vai trò người bảo vệ và người bạn tâm giao thân thiết nhất của con, vậy nên cô cho là thật khó để trò ấy buông tay. Ba người đã có rất nhiều cuộc phiêu lưu cùng nhau và trò ấy có thể đang tìm kiếm một bí ẩn để giải quyết mặc dù không hề có. Sự thật đây là năm cuối cùng của trò trước khi bước ra thế giới thực có thể trong tâm trí trò ấy suy nghĩ nhiều hơn những gì trò ấy nhận ra."
Harry gật đầu, biết Hermione sẽ không nhận được bất kỳ sự cảm thông nào từ cậu sau cách mà cô ấy đã cư xử.
"Con vẫn đang nghĩ trở thành Thần sáng hả?"
Harry chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ cửa nhẹ.
"Vào đi!"
Harry xém chút nữa đã buông cốc trà của mình trước lời của cô nhưng cậu nhanh chóng bình phục và quay lại thấy Draco đang mở cửa. Cậu nhìn người bạn đời của mình xem có dấu hiệu chấn thương rõ ràng nào không nhưng không thấy gì; Vẻ mặt của Draco rất bình tĩnh và không hề nao núng.
Draco bước đến và ngồi vào chiếc ghế còn trống của Hermione, trượt nó qua nền đá cuội gồ ghề để va vào Harry.
Harry đảo mắt nhìn Draco nhưng chỉ mỉm cười, nhẹ nhõm khi thấy cậu ấy không sao.
"Chào buổi sáng, Malfoy, rất vui vì trò có thể đến đây," McGonagall chào. "Cô chỉ hỏi Potter về kế hoạch của trò ấy trong năm tới."
Harry quay lại với cô ấy, xoay người trên ghế một cách khó chịu. "Ồ đúng rồi ... Con đã nghĩ đến việc có thể không gia nhập Cục Thần sáng ..."
"Ồ?"
Harry đặt chiếc cốc rỗng của mình xuống bàn. "Con ... đại loại là không muốn đuổi theo các Phù thủy Hắc ám nữa. Con nghĩ con sẽ đánh giá cao hơn ..." cậu thoáng nhìn Draco, "cuộc sống yên tĩnh."
Khóe miệng Draco cong lên thành một nụ cười và đôi mắt xám ấm áp.
Harry nhanh chóng quay lại McGonagall trước khi trái tim tan chảy của cậu buộc cậu phải lảm nhảm điều gì đó đường mật một cách ngượng ngùng. "Mặc dù con cho rằng nuôi dạy con cái sẽ không yên tĩnh cho lắm."
Hiệu trưởng không thể không cười khúc khích và Harry nhìn lướt qua bức chân dung của cụ Dumbledore trên đầu McGonagall để thấy đôi mắt xanh của thầy phù thủy già đang lấp lánh vui vẻ hướng về phía mình.
Harry mỉm cười.
"Cô nghĩ là con đã giành được quyền làm bất cứ điều gì mà con muốn làm Potter," McGonagall cuối cùng đáp lại, khiến cậu ngạc nhiên, đôi mắt của cô gần như lấp lánh khi cô nhìn lại cậu. "Con có đủ sức khỏe để tham gia lớp học sáng nay không Potter hay con muốn một ngày nghỉ trước khi đi học lại?"
"Con nghĩ mình sẽ ổn," Harry thành thật trả lời, mong muốn trở lại 'bình thường' càng sớm càng tốt.
"Tốt, giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của chúng ta sẽ bắt đầu dạy vào hôm nay và sẽ thật tiếc cho trò nếu trò bỏ lỡ buổi học đầu tiên của ông ấy."
"Ồ?" Harry đáp lại một cách thích thú. "Đó là ai?"
McGonagall mỉm cười khi cô đặt tách trà xuống và đứng dậy khỏi ghế. "Nếu cô nói với con, thì sẽ không công bằng với những bạn cùng lớp."
Harry cười toe toét. "Con nghĩ con nên đến lớp, con nghĩ mình sẽ ổn - miễn là Hermione tránh xa con."
Draco cau mày, liếc nhìn giữa họ. "Granger đã làm gì?" cậu ta hỏi, và mặc dù giọng điệu của cậu ta không thay đổi, nhưng rõ ràng đó là một yêu cầu được đáp lại.
"Như thường lệ," Harry trả lời khi đứng dậy với một cái ngáp, "chúi mũi vào chỗ không thuộc về bồ ấy."
Draco đứng và McGonagall giơ tay ngăn cậu ta lại.
"Potter đã đề cập Blaise Zabini tự đề nghị mình là một Alpha phụ, và Zabini đã hơi ... kiên trì trong việc theo đuổi Potter. Điều này có đúng không?"
Draco gật đầu lia lịa, đôi mắt ngày càng lạnh lùng. "Vâng, thật không may."
"Và trò có phải hay không chỉ nói chuyện với Zabini?" cô ấy hỏi.
"Đúng vậy," Draco gật đầu trả lời.
"Và ... cả hai đều bình thường?" cô hỏi với một đôi mày nhướng lên.
Nụ cười nhếch mép đặc trưng của Draco xuất hiện trở lại. "Vâng, tất cả đều đã được tính toán."
McGonagall gật đầu. "Được rồi, trò có thể đi. Nếu con cần rời khỏi lâu đài, Potter, hãy để người khác đi cùng với trò", cô nói chắc nịch, ánh mắt nhìn về phía Draco.
"Vâng thưa Giáo sư," Harry đáp, quá sẵn lòng để tuân theo.
Harry luồn đũa phép vào cạp quần và nắm chặt tay Draco khi họ cùng nhau ra khỏi văn phòng hình tròn lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro