Chapter 13 (2)
"Chào buổi tối, Potter."
Harry mỉm cười, gạt tâm trạng khó chịu của mình sang một bên để tận hưởng buổi tối. "Xin chào, phu nhân Malfoy," cậu dè dặt chào người phụ nữ đầy khí chất vương giả này và tự hỏi liệu giọng điệu ấm áp trong những bức thư của bà có phải là dấu hiệu cho thấy giờ đây bà sẽ thay đổi cách cư xử đối với cậu hay không.
Bà lùi lại để cậu bước vào tiền sảnh của Trang viên Malfoy. Bà ấy không cười nhưng đôi mắt xanh nhạt lại lấp lánh với một lời chào nồng nhiệt khi bà hôn lên má cậu và lùi lại để nhìn cậu một cách đàng hoàng.
"Con trông rất bảnh bao đấy Potter,", bà quan sát với đôi mày nhướng lên, làm gợi nhớ đến hình ảnh của con trai bà. "Draco đâu rồi?" bà hỏi, như thể đọc được suy nghĩ của Harry.
"Ơ, anh ấy không đến."
"Thật á?" Narcissa ngạc nhiên đáp lại, ngước lên khi Lucius bước đến bên họ. Ông nắm lấy tay vợ mình, ánh mắt lướt qua Harry mà không có một nụ cười hay thậm chí là một lời chào. "Draco không đến, em yêu."
Lucius nghi ngờ quay lại nhìn Harry. "Ồ? Và tại sao lại như vậy hả ngài Potter?"
Harry nâng cằm và quyết định nói sự thật. "Anh ấy nghĩ tôi không nên ở gần Blaise Zabini vì cậu ta tự đề nghị trở thành Alpha phụ của tôi. Tôi đã nói với Blaise rằng tôi không quan tâm nhưng Draco vẫn phản đối việc đến đây, vì vậy anh ấy ở lại và tôi tự mình đến."
"Rồng nhỏ để cho cậu tham dự một mình với một Alpha đang có hứng thú với cậu?" Lucius hỏi, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ.
"Không," Harry trả lời trực tiếp. "Anh ấy không biết tôi ở đây."
Có một khoảng dừng nhỏ, Lucius thì nhếch miệng, cau có đầy vẻ không tán thành trong khi một nụ cười nhếch mép nhỏ nhoi hiện lên trên khóe môi của Narcissa. Bà bước về phía trước trong chiếc áo choàng màu xanh nhạt và bạc tuyệt đẹp của mình và luồn một cánh tay qua Harry trước khi dẫn cậu đi về phía phòng khiêu vũ.
Harry cảm thấy sự lo lắng của mình giảm bớt khi Lucius bước vào phía sau họ mà không nói thêm một lời nào.
"Con là một kho báu đấy, Potter," Narcissa nói, lặng lẽ thích thú khi họ cùng nhau đi lên cầu thang. "Draco hẳn được con chăm sóc rất tốt."
Harry giật mình chớp mắt nhìn bà. Cậu đã nghĩ rằng cha mẹ Draco sẽ không chấp nhận hành vi cứng đầu và không theo khuôn phép của cậu. "Có thật không?"
Narcissa phát ra một tiếng cười vui vẻ nho nhỏ, một tay đặt lên ngực. "Vâng thưa ngài Potter, ngài chính là người mà Draco cần."
Harry mỉm cười, bắt gặp ánh mắt của bà và cậu cảm thấy như thể có một mối liên kết tình bạn thân thiết kỳ lạ với mẹ Draco. Cậu ngay lập tức vui mừng vì bản thân đã bất chấp đến đây mặc kệ người bạn đời cố chấp của mình.
Harry có thể nghe thấy giọng nói ở cuối hành lang và nhận ra cậu đã đến muộn hơn mình nghĩ, thật ra họ đã lên kế hoạch đến sớm để đón khách, nhưng rõ ràng cậu không phải là người đến đầu tiên.
"Một vài người khá háo hức được gặp con," Narcissa thì thầm giải thích. Bà siết chặt cánh tay cậu và dẫn cậu qua ngưỡng cửa vào phòng khiêu vũ bằng vàng lấp lánh, đây cũng là căn phòng diễn ra cuộc họp của Hội đồng lần đầu tiên, nhưng lần này bầu không khí đã bớt thù địch hơn hẳn.
Harry hơi nheo mắt nhìn luồng ánh sáng từ những ngọn nến lập lòe đột ngột xuất hiện sau dãy hành lang thiếu ánh sáng. Đôi mắt cậu nhanh chóng điều chỉnh và cậu bắt gặp những gia tinh đang lúi húi bưng khay thức ăn và đồ uống, cũng như khoảng một chục phù thủy và pháp sư trong trang phục chỉnh tề.
Cậu gần như giật mình khi một cô gái nhỏ đột nhiên kêu lên và chạy đến, đôi giày dự tiệc màu đen nhấp nháy trên sàn nhà sáng bóng và chiếc áo choàng màu đỏ bay bay ở phía sau cô ấy.
Harry ngay lập tức thư giãn khi nhận ra thành viên trẻ tuổi của tộc Nundu. Cậu chỉ không thể nhớ tên cô ấy...
"Harry Potter!" cô ấy thốt lên với một nụ cười toe toét. "Em ở đây! Nhớ em không?"
Harry mỉm cười. "Tất nhiên anh nhớ."
"Gemma, con không được chạy."
Harry ngước lên và thấy người ông thân thiện đang tập tễnh bước theo sau để theo kịp Gemma.
"Xin hãy tha thứ cho con bé, ngài Potter, con bé có chút hâm mộ ngài," Ông ta vươn một bàn tay xương xẩu ra và bắt tay Harry, cái nắm tay của ông ta mạnh một cách đáng ngạc nhiên so với độ tuổi của mình. "Stuart Goodfellow, rất vui được gặp lại, ngài Potter."
"Tôi rất vui vì ngài đã ở đây," Harry nói với một nụ cười mỉm. "Thật tốt khi có thể nhìn thấy những khuôn mặt thân thiện như thế này. Em phải để dành cho anh một điệu nhảy đấy," cậu nói với một cái nháy mắt đầy bí ẩn.
Gemma đỏ mặt gật đầu, những lọn tóc bóng mượt tung lên.
"Nhưng anh cảnh báo trước, anh có thể sẽ giẫm lên ngón chân của em," Harry nói thêm với một lời thì thầm giả tạo, khiến cô cười khúc khích.
"Anh cũng nên nhảy với mẹ em," Gemma mỉm cười nói. "Tối nay ba em không có ở đây, ông ấy phải làm việc."
"Gemma thân yêu, ta không nghĩ rằng mẹ của con có thể khiêu vũ," Stuart nhẹ nhàng nói, mỉm cười với cô ấy một cách trìu mến.
"Ồ... con đoán là không," cô ấy thừa nhận với một cái cau mày bối rối.
"Người nào là mẹ của em thế?" Harry tò mò hỏi.
Gemma ngay lập tức quay lại và lướt qua căn phòng có khoảng một chục người. "Ở đó!" cô ấy chỉ tay về phía cô phù thủy thấp bé, xinh đẹp đang nói chuyện với Hugh Sloan.
Harry nuốt nước bọt. "Mẹ của em là ... Sophie McDougal?" cậu hỏi, nhớ khá rõ đó là thành viên trong Hội đồng, người đang mang thai, và không hề thân thiện.
Gemma quay lại và gật đầu tự hào.
"Đến đây nào Potter, chúng ta phải đi tiếp," Narcissa lịch sự ngắt lời. Cậu gần như đã quên bà ấy còn ở đó. Có vẻ như Lucius đã để cậu tự chủ và đi lang thang giữa những vị khách của mình.
Harry mỉm cười với hai người mới quen của mình trước khi bỏ đi với Narcissa.
"Con có vẻ như biết cách đối phó với trẻ nhỏ đó Potter," Narcissa khẽ nhận xét.
Harry mỉm cười, coi những lời đó như một lời khen ngợi. "Con chỉ tập luyện cho sau này," cậu châm biếm.
Ánh mắt của Narcissa thật ấm áp khi bà quay sang nhìn cậu, bàn tay siết chặt cánh tay cậu trong giây lát. "Sẽ là nói dối nếu ta nói rằng ta không hề mong được trở thành bà nội, Potter, cũng như nhìn thấy con trai duy nhất của ta, trở thành một người cha." Bà dừng lại và nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng đưa cậu về phía một chiếc bàn dài đầy thức ăn. "Ta xin lỗi nếu Draco đang cư xử kém vào lúc này, có một người bạn đời vẫn còn là điều mới mẻ đối với thằng bé. Ta hy vọng bất cứ điều gì ngu ngốc mà Draco đã làm hoặc đã nói, con sẽ không chống lại thằng bé."
Harry cười và lắc đầu. "Tất nhiên là không, cả hai chúng con vẫn đang điều chỉnh, và con biết mình cũng không phải là người dễ sống chung."
"Ta chắc chắn rằng Draco sẽ bình tĩnh và điều chỉnh khi con trở về nhà, nhưng ta có cảm giác thằng bé sẽ không đánh giá cao hành động biến mất của con đêm nay."
Harry cười khúc khích. "Thật ra, anh ấy thậm chí không biết con đang ở ngoài trường, con đã nói với anh ấy con sẽ ở lại qua đêm ở Tháp Gryffindor."
Narcissa cười khẩy khi họ dừng lại gần đồ ăn và bà khéo léo chọn món trông giống như một chiếc canape cá hồi hun khói. "Vậy thì thằng bé không cần biết con thậm chí đã ở đây."
Harry cười toe toét và bắt đầu chọn những món ăn có mùi thơm ngon vào đĩa. Tất cả đều khá lạ mắt nhưng trông vừa đủ, và cậu thì đói muốn chết.
"Harry, rất vui được gặp lại cậu."
Harry ngước lên và mỉm cười với Hugh Sloan, người đang đưa tay về phía cậu. Harry chuyển đĩa của mình sang tay trái và bắt tay Chủ tịch Hội đồng để chào hỏi. "Tôi cũng vây, ngài Sloan."
"Hãy gọi tôi là Hugh," ông vui vẻ đáp. "Tôi rất vui vì chuyện của cậu và cậu nhóc Malfoy đã được ổn thỏa." Ông dừng lại để nhìn xung quanh, bối rối. "Draco đâu? Tôi còn chưa thấy cậu ta."
Narcissa lịch sự cáo lỗi khi một nhóm khách bước vào phòng.
"Anh ấy không được khỏe," Harry trả lời một cách cẩn thận, tránh ánh mắt của Hugh khi cậu với lấy thêm một ít thức ăn để vào đĩa vốn đã đầy ắp của mình.
"Ồ, thật đáng tiếc," ông trả lời một cách thông cảm. "Hãy chuyển những lời chúc tốt đẹp của tôi đến cậu ấy – đến cả hai người. Tôi tin hai người sẽ là một cặp đôi tuyệt vời và là một sự ghi nhận đối với tất cả chúng ta."
Harry biết ông đang nói về tộc Nundu và Harry gật đầu xác nhận, xúc động. "Cảm ơn."
"Harry!"
Harry cảm thấy bụng mình quặn lại khi Blaise đi tới gần họ và cười toe toét. Cậu ta mặc một bộ đồ đen trắng mà Harry bất đắc dĩ phải thừa nhận rằng trông khá cuốn hút.
"Chào Blaise," Harry đáp lại một cách nghiêm nghị trước khi nhét một ít thức ăn vào miệng để tránh nói chuyện thêm với cậu ta.
"Chà, tôi sẽ để các quý ông nói chuyện với nhau," Hugh mỉm cười nói, và khui một ly sâm panh trước khi quay đi.
Harry mở to mắt cảnh giác nhưng miệng thì quá đầy để phản đối sự ra đi của Chủ tịch Hội đồng. Cậu không muốn ở một mình với tên Zabini chết dẫm này. Bất chấp mọi thứ mà cậu và Draco đã tranh cãi, cậu vẫn có cảm giác như một sự phản bội đối với người bạn đời của mình khi nói chuyện với cậu ta.
"Draco đâu?" Blaise thờ ơ hỏi trước khi nhấp một ngụm đồ uống, đôi mắt đen nhìn Harry chăm chú.
Harry nuốt nước bọt, nhìn lướt qua căn phòng một lúc trước khi miễn cưỡng quay lại nhìn vào mặt Blaise. "Anh ấy không có ở đây," cuối cùng cậu trả lời một cách miễn cưỡng.
"Ồ?" Blaise quan tâm hỏi. "Tại sao không?"
"Anh ấy không được khỏe," Harry nói với một chút thuyết phục, không muốn Blaise có bất kỳ ý kiến nào.
Blaise bước lên bàn cúi người lấy chút đồ ăn, đồng thời hướng về phía Harry khẽ nói: "Giờ đây tại sao tôi lại không tin tưởng em thế Potter?"
Harry đứng dậy và lùi lại một bước, cau mày nhìn cậu ta.
Blaise cười khúc khích và giơ tay chịu thua. Cậu ta chọn một chiếc bánh quy giòn với thứ gì đó màu xanh lá cây và quay lại với Harry. "Liệu em có an toàn khi ở đây một mình không?" cậu ta hỏi, nghe có vẻ lo lắng một cách hợp pháp, nhưng Harry đã chán ngấy với điều đó. Cậu không thể ngừng đổ lỗi cho Blaise vì cuộc cãi nhau của cậu với Draco, dù điều đó có thể không công bằng. Và nếu Harry là Omega nam duy nhất ở gần cậu ta, điều đó không có nghĩa là cậu phải công bằng mãi.
"Mối đe dọa duy nhất ở đây là cậu, Zabini," Harry vặn lại.
Blaise dường như thấy điều đó thật thú vị và cười toe toét với cậu.
"Ngài Potter, sự hiện diện của ngài là bắt buộc."
Harry ngước lên và chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như thế này khi nhìn thấy Lucius Malfoy trong cuộc đời mình. "Tất nhiên. Xin lỗi Blaise."
Blaise trông như thể cậu ấy định nói gì đó nhưng Harry nhanh chóng đặt đĩa xuống và đi theo cha Draco vào đám đông.
Lucius dẫn cậu đến phía đối diện của căn phòng lớn trước khi đột ngột dừng lại và quay về phía cậu, khiến Harry suýt vấp ngay vào ông ta mà không hề chuẩn bị trước.
Lucius nhìn cậu một cách khinh thường. "Trông ngài đây không thoải mái lắm, ngài Potter."
Harry cau mày bối rối, và sau đó nét mặt của cậu ấy đột nhiên rõ ràng. "Ông ... ông cố tình đưa tôi ra khỏi cậu ta?"
Lucius nuốt nước bọt, rõ ràng không thoải mái. "Đúng vậy, con trai tôi không ở đây để bảo vệ cậu, tôi cảm thấy đó là... nghĩa vụ của mình," ông đáp lại một cách cứng rắn, không hề giao tiếp bằng mắt.
Lông mày của Harry gần như dựng lên chân tóc vì kinh ngạc. "Tôi ... tôi đoán là tôi nên cảm ơn. Ý tôi là, cảm ơn." Cậu dừng lại và cảm thấy mình nên nói nhiều hơn, một điều gì đó để ăn nhập với người cha chồng xa cách của mình. "Mong ông biết là tôi không có ý định chấp nhận lời đề nghị của Blaise Zabini, hay bất kỳ Alpha nào khác. Tôi không biết liệu tôi có muốn chấp nhận một Alpha khác hay không, vì tôi không quen với gia đình Alpha, nhưng tôi nghĩ ông nên biết rằng ông không cần phải lo lắng. Đề phòng trường hợp ông sẽ như thế. Nghĩa là, lo lắng," cậu nói một cách vụng về, hy vọng rằng ít nhất sự chân thành trong lời nói của cậu sẽ có ích.
Lucius cuối cùng cũng nhìn vào mắt của Harry và gật đầu xác nhận trước khi bỏ đi mà không nói thêm một lời nào.
Harry đảo mắt, nhưng lại nở một nụ cười trên môi; cậu sẽ làm cho Lucius thích mình hoặc là cậu sẽ tiếp tục làm điều đó cho đến khi cậu chết.
Cậu liếc nhìn lại bàn để xem đĩa thức ăn của mình còn ở đó không, và xem liệu Blaise đã đi hay chưa để cậu có thể an toàn quay lại bữa ăn đã bỏ dở của mình. Có vẻ như Alpha đã di chuyển nên Harry nhanh chóng tới bàn một lần nữa.
"Harry!"
Harry rời mắt khỏi món ăn ngon với một tiếng thở dài, mặt cậu nhanh chóng sáng bừng lên khi nhìn thấy Gemma đang đứng cạnh mình, vòng tay sau lưng, và mỉm cười bẽn lẽn.
"Chắc đã đến lúc cho buổi khiêu vũ của chúng ta," Harry kết luận, giải mã vẻ mặt bẽn lẽn mong đợi của cô bé.
Cô gái nhỏ gật đầu và nắm lấy tay cậu khi cậu chìa tay ra cho cô.
Harry đã dành một giờ tiếp theo để khiêu vũ với Gemma, vừa cười vừa vấp trên đôi chân của chính mình khi cô bé đứng trên chúng và cố gắng hướng dẫn cậu những bước nhảy đúng đắn. Nó lộn xộn và thiếu phối hợp, và Harry gần như vui mừng khi Draco không có ở đây để nhìn thấy điều này bởi vì khía cạnh Thuần chủng kiêu kỳ của cậu ta hẳn sẽ bị xấu hổ.
Khi đã quá mệt để nhảy nữa, Harry dừng lại và nói chuyện với một số khách khác, nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn. Hầu hết các khách mời đều tỏ ra thân thiện, và ngay cả Sophie McDougal, mẹ của Gemma, cũng cảm ơn cậu vì đã chiều theo con gái cô và khiêu vũ với cô. Cô ấy thậm chí còn cười với cậu và gọi cậu là 'tốt bụng'.
Harry từ chối khiêu vũ với bất kỳ ai khác, cậu chỉ cảm thấy không ổn và không ai ép buộc cậu. Ngay cả Blaise cũng giữ khoảng cách trong suốt thời gian còn lại của buổi tối, mặc dù cậu ta dường như liên tục quan sát cậu từ xa. Harry kiên quyết phớt lờ cậu ta.
Harry cố tình không uống bất cứ thứ gì có rượu trong cả buổi tối để giữ trí thông minh của mình, cũng như không tự làm cho mình trở nên ngốc nghếch. Cuối cùng cậu đã có thể ăn no, và đứng bên bàn trò chuyện với những phù thủy thuần chủng cũng như các thành viên trong gia tộc. Bây giờ cậu đã ở đây, thật dễ dàng để giữ bí mật mà cậu luôn sợ hãi sẽ bị lộ ra ngoài một cách vô ý.
Harry lưu ý rằng tất cả các vị khách đều là những phù thủy quý tộc thuần chủng nhưng có vẻ dễ hòa đồng hơn so với cha chồng của cậu; người duy nhất thể hiện vẻ mặt nghiêm nghị suốt đêm.
Lúc đó đã gần nửa đêm và Harry cảm thấy mình đã quá mệt nên không thể ở lại thêm một phút nào nữa.
Cậu thấy Narcissa đang đứng cạnh chồng mình, tựa đầu nhẹ vào vai Malfoy, nụ cười nhàn nhạt hài lòng trên khuôn mặt khi bà quan sát đám đông trong nhà mình.
"Cảm ơn, vì tất cả," cậu nói đầy vẻ thích thú với một nụ cười biết ơn sau khi nói với họ rằng cậu sẽ rời đi. "Tôi đã có một khoảng thời gian thực sự rất tuyệt vời."
"Hãy nhớ về điều đó," Narcissa đáp lại với một nụ cười nhếch mép nhỏ khi bà ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh. Bà ấy rõ ràng rất thích làm chủ tiệc; điều đó dường như vực dậy tinh thần của bà và tạo thêm cho bà một sự hoạt bát mà Harry chưa từng thấy trước đây. Đây có lẽ là bà ấy trước chiến tranh, người phụ nữ sôi nổi đã cùng Draco lớn lên; tổ chức những bữa tiệc lung linh với danh sách khách mời sang trọng và âm nhạc sôi động tràn ngập trong ngôi nhà của cậu ấy.
Mặc dù Harry vẫn không thích những bữa tiệc cầu kỳ, nhưng cậu chắc chắn rằng mình sẽ thích điều đó hơn so với thời thơ ấu của mình với nhà Dursley.
"Tôi sẽ cùng cậu trở lại Hogwarts, Potter," Lucius chính thức xen vào.
Harry có thể thấy rằng Lucius đã kiệt sức và cậu không muốn làm phiền ông ta với một việc không cần thiết.
Cậu sẽ không công khai thừa nhận điều đó, nhưng cậu cũng không muốn ở một mình với người đàn ông đáng sợ này. Cậu không hoàn toàn sẵn sàng cho điều đó.
"Tôi không sao, Ron, bạn tôi sẽ gặp tôi ở cổng," Harry nói dối một cách suôn sẻ. "Thực sự, tôi sẽ ổn," cậu nhấn mạnh trước vẻ mặt ngờ vực của Lucius.
"Cảm ơn con vì đã đến, dù cho Draco đã vắng mặt," Narcissa nói, vòng tay qua eo chồng.
Harry mỉm cười. "Vâng, con nhớ anh ấy," cậu thừa nhận. "Rốt cuộc thì có thể con sẽ không qua đêm ở Tháp Gryffindor," cậu nói thêm.
Narcissa mỉm cười đầy ẩn ý với cậu trong khi Lucius cau mày bối rối.
"Chúc ngủ ngon," Harry nói, liếc nhìn giữa hai người họ. "Và cảm ơn một lần nữa."
"Chúc ngủ ngon, Potter."
Harry quay lại và đi qua những vị khách còn lại, vẫy tay chào một vài người trong số họ và chúc họ ngủ ngon. Nhìn chung, đêm nay đã thành công rực rỡ, cậu tự hào nghĩ, đột nhiên bay bổng với cảm giác nhẹ nhõm vì nó đã diễn ra quá tốt đẹp - và giờ nó cũng đã kết thúc.
Harry bước xuống cầu thang và cảm ơn các gia tinh đã mở cửa trước cho cậu. Cậu rùng mình khi không khí băng giá đột ngột quét qua người.
"Potter."
Harry quay lại và thấy Lucius đang sải bước về phía mình với một chiếc áo choàng mùa đông được gấp cẩn thận trên cánh tay.
"Hãy sử dụng cái này, vợ tôi nhận thấy cậu không có áo choàng và cô ấy không muốn cậu bị lạnh trên đường về nhà."
Harry mỉm cười, cảm thấy một luồng sáng ấm áp tràn ngập trong người khi cậu cẩn thận lấy chiếc áo. "Cảm ơn," cậu tỏ lòng biết ơn. Harry chui vào chiếc áo choàng ấm và hít thật sâu. "Đó là của Draco, phải không?" cậu hỏi khi nhận ra mùi hương.
Lucius gật đầu và Harry có thể thề rằng cậu nhìn thấy một tia tự hào và ấm áp trong đôi mắt nhợt nhạt của ông ấy. Lucius quay lại và sải bước về phía cầu thang; mái tóc vàng và thẳng như một tấm màn mượt mà trên bả vai.
Harry mỉm cười sau khi ông ấy rời đi. Harry cười toe toét một mình và bước ra ngoài màn đêm, quấn chiếc áo choàng len ấm áp và được bao bọc bởi mùi hương của người bạn đời lên người. Cậu thực sự đang nhớ cậu ấy. Hy vọng rằng Draco sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn một chút khi nhìn thấy cậu và bớt kiểm soát một chút bởi những cảm xúc Alpha của mình.
Màn đêm quang đãng và cậu có thể nhìn thấy hàng triệu ngôi sao ở Wiltshire khi cậu từ từ đi đến cuối con đường rải sỏi và băng qua những cánh cổng lớn của Trang viên.
Cậu dành một chút thời gian để hít không khí ban đêm vào phổi, tận hưởng sự trong lành của không gian ngoài trời sau phòng khiêu vũ ấm áp. Harry thở ra với một nụ cười và sau đó nhanh chóng Độn thổ với một tiếng rắc lớn.
Hai người đàn ông to lớn bước ra từ bóng tối ở ngoài cánh cổng và theo ngay sau Harry với hai tiếng rắc dữ dội do Độn thổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro