Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 12 (2)

Môi Draco mím lại thành một đường mỏng khi Hermione ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt băng giá của cậu ta. Draco đáp - không rời mắt khỏi Hermione. "Không sao đâu, Harry; anh không nghĩ đó là thông tin mà cô ấy đang muốn biết." Cậu ấy dừng lại và chồm về phía Hermione đầy đe dọa. "Rượu đế lửa không phải là Chân dược, Granger," cậu ấy nói một cách gay gắt, nghiêm khắc. "Muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng em ấy."

Hermione ngồi thẳng vào chỗ ngồi, nhanh chóng lấy lại dũng khí đã héo mòn của mình. "Tôi đã cố gắng nói chuyện với bồ ấy; bồ ấy không có thời gian hoặc hoàn toàn tránh nói những chủ đề về những gì đang xảy ra với bồ ấy," cô nói với sự tức giận. "Bồ ấy đã từng tâm sự với tôi. Bồ ấy không hạnh phúc Malfoy, và bồ ấy từ chối cho tôi biết lý do."

"Hả?" Harry chớp mắt vì sững sờ và hất cằm lên đầy thách thức. "Mình hạnh phúc 'Mione. Draco làm cho mình hạnh phúc - phải không Draco?"

"Đúng vậy, Harry." Ánh mắt của Draco ấm áp lên rõ rệt khi cậu ta quay sang nhìn Harry. "Nào, anh nghĩ đã đến lúc chúng ta phải rời khỏi đây."

"Gặp lại sau, Harry!" Ron gọi với một nụ cười vui vẻ, như thể không có gì khác thường xảy ra. "Buổi tối tuyệt vời."

"Yeah, bồ cũng vậy." Harry mỉm cười với hai người bạn của mình khi cậu cẩn thận bước ra khỏi bàn, chắc chắn rằng có một căng thẳng tiềm ẩn giữa họ nhưng cậu không thể nhớ tại sao. Cậu nhiệt thành hy vọng rằng đó không phải là điều cậu đã nói...

Harry loạng choạng đứng dậy và Draco phải nắm lấy cánh tay của cậu để giữ vững cậu khi căn phòng quay cuồng. Harry rên rỉ và sốt sắng hy vọng những thứ chứa trong dạ dày của mình cũng ngừng quay và không bị trào ra khắp sàn của quán rượu.

Draco trông đầy sát khí khi giúp người bạn đời của mình mặc áo khoác. Sau khi cài cúc áo và nép vào bên cạnh Draco một cách an toàn, Harry thờ ơ nhìn xuống sàn nhà trong khi Draco quay lại trừng mắt nhìn Hermione, người hiện đang cắn môi và có vẻ hơi khó chịu.

"Tôi hy vọng nó xứng đáng, Granger," cậu ấy nói khẽ đầy chế nhạo. "Em ấy sẽ ốm suốt đêm cho đến sáng. Pomfrey sẽ không phát Thuốc giải rượu cho học sinh và tôi thì không có bất kỳ thứ gì trong tay."

"McGonagall-"

"Sẽ làm cô ấy điên đầu nếu cô ấy phát hiện ra Potter đang say," Draco đáp lại một cách gay gắt, khiến Neville khịt mũi trong giấc ngủ.

Harry nuốt nước bọt, đầu óc quay cuồng và mất cân bằng để quan tâm đến việc mọi người đang nói về mình như thể cậu không hề có ở đó. "Chúng ta có thể đi ngay bây giờ không Draco?" cậu đau khổ hỏi.

Vẻ mặt của Draco ngay lập tức trở nên lo lắng. "Tất nhiên."

Harry vẫn cúi gằm mặt khi Draco dẫn cậu ra khỏi quán rượu ồn ào, ấm áp mà không nói thêm một lời nào và bước ra ngoài không khí mát mẻ buổi tối. Một làn gió bất chợt lướt qua làn da nóng bừng của Harry và cậu nhắm mắt thở dài khi cơn buồn nôn dịu đi. Sự yên tĩnh của làng quê cũng giúp cậu bớt đi sự căng chặt sau mắt.

"Cảm thấy tốt hơn không?" Draco hỏi khi họ tiếp tục cùng nhau chậm rãi đi bộ xuống con đường lớn, cánh tay vẫn ôm lấy vai Harry để giúp đỡ cậu.

"Ừ." Harry hít một hơi thật sâu và thở ra. Sự thăng bằng của cậu vẫn còn hơi lệch và tầm nhìn của cậu mờ đi xung quanh các khóe mắt, nhưng tâm trạng u ám bên trong nhanh chóng biến mất và một bong bóng của niềm hạnh phúc say sưa, ham chơi quay trở lại và lấp lánh trong cậu. Harry mỉm cười và dựa vào người bạn đời của mình. "Cảm ơn Draco. Anh chăm sóc em rất tốt."

Draco khịt mũi và nhìn về phía trước. "Không đủ tốt," cậu ấy thốt lên đầy tối tăm. "Granger đã hỏi em về điều gì?"

Harry nhăn mặt khi cố gắng nhớ lại, nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện đó hơi mơ hồ; giống như những mảnh vỡ còn lại của một giấc mơ nhanh chóng biến mất khi bạn cố gắng nghĩ về nó. "Erm, một cái gì đó về ... món ăn ... yêu thích của anh. Em nghĩ vậy."

"Món ăn yêu thích của anh?" Draco mơ hồ lặp lại rồi quay sang trầm ngâm. "Vậy là cô ấy đang hỏi về anh?"

Harry gật đầu, quay đầu hít hà mùi hương của Draco từ chiếc áo khoác len dày đang mặc trên người. Draco luôn có mùi rất thơm, và mùi hương luôn giúp cậu bình tĩnh hơn. Hoặc đánh thức sự kích thích của cậu.

"Cô ấy còn muốn biết gì nữa về anh?"

"Anh có mùi rất thơm," Harry thì thầm một cách phân tâm trước khi trả lời, "bí mật. Bồ ấy hỏi về bí mật của anh."

Draco dừng lại và quay sang Harry, liếc nhìn xung quanh trước khi nói. "Cô ấy đã biết điều gì đó hay cô ấy chỉ đang nghi ngờ?"

Harry bước lại gần và vòng tay qua eo Draco, ép bản thân vào người Draco. "Mmm ... bồ ấy muốn biết vị trí yêu thích của anh - nhưng em sẽ không nói cho bồ ấy biết. Đó là bí mật của chúng ta."

Draco không thể khống chế được mỉm cười khi Harry cúi xuống và hôn một bên cổ cậu ấy, chăm chỉ đưa đôi môi ấm áp của mình lên đến tai Draco. "Theo những gì anh nghe được, có vẻ như cô ấy không thu lượm được bất cứ thứ gì có giá trị," Draco nói một cách lơ đễnh, nghiêng đầu ra chỗ khác khích lệ. "Có lẽ anh sẽ hỏi em vào ngày mai, khi em tỉnh hơn một chút, Potter."

Harry cười toe toét và chĩa hông vào Draco. "Vâng," cậu thở vào tai. "Bớt nói lại và làm nhiều hơn đi."

Draco cười khúc khích và bước vào một ngã rẽ, đưa hai người họ trở lại cổng trước của Hogwart. Từ đó, họ loạng choạng đi lên đường lái xe và vào lâu đài, đi thẳng đến phòng riêng của họ, thường xuyên dừng lại để tận hưởng một vài nụ hôn nồng cháy trong những góc tối dọc đường đi.

Harry quá kích động để quan tâm xem có ai nhìn thấy họ hay không. Cậu cũng cảm thấy say sưa với quyền lực làm chủ, và gần như cười khúc khích vào miệng Draco trước sự tự mãn của mình. Người bạn đời của cậu, thường rất kín tiếng và tự chủ ở nơi công cộng, lại bị kích thích bởi sự kích thích của Harry và mùi hương Omega của cậu đến mức vứt hết bản tính quý tộc của mình.

Draco đã đẩy cậu vào tường phòng ngủ của họ ngay khi cánh cửa đóng lại và khóa lại sau lưng.

Đầu của Harry quay cuồng pha trộn giữa sự thích thú và Rượu đế lửa khi cậu hôn Draco, một chân vươn lên móc ra sau người bạn đời của mình và kéo cậu ấy thật chặt vào tất cả những vị trí thích hợp.

Draco rên rỉ mút mạnh môi Harry, khiến cậu trợn ngược mắt với một tiếng thở hổn hển sung sướng thoát ra từ cổ họng khi Draco tiếp tục lao vào cậu chà sát hai chỗ đó lại với nhau. Harry cảm thấy nóng và điên cuồng, cơ thể căng cứng vì kích thích khi cậu bị Draco đẩy mạnh.

Draco di chuyển môi mình khỏi miệng đang thở hổn hển của Harry và bắt đầu hôn và liếm dọc xuống quai hàm và cổ của cậu ấy, hơi thở ấm áp trên làn da của Harry.

Harry gục đầu vào bức tường đá với một tiếng 'thình thịch', dư âm Rượu đế lửa kéo dài đã làm dịu đi mọi nỗi đau. Cậu thích cảm giác Draco cương lên, vật cứng rắn và dài dưới lớp quần áo của cậu ấy ép vào dương vật của cậu.

"Draco," cậu thở hổn hển, đột nhiên nhớ ra điều gì đó trong trạng thái say xỉn của mình. "Em quên mất ... giải thưởng của anh ..."

Đôi môi của Draco nhếch mép trên làn da của Harry mà không hề ngừng lại sự tấn công. "Lần khác, Potter," cậu ấy đáp, mút da và hít mùi hương của Harry qua mũi. Draco rên rỉ, những rung động đó khiến Harry rùng mình. "Của anh..." Draco thở phào.

Harry rên rỉ khi mắt cậu lại nhắm nghiền. "Đúng... của anh..." cậu thở hổn hển, đầu quay cuồng, thậm chí không biết mình đang nói gì, chìm trong làn sương mù của hơi nóng, kích thích và rượu. "Đánh dấu em đi. Đánh dấu em ... làm ơn."

Draco ngay lập tức dừng việc đang làm và lùi lại để nhìn vào mặt Harry. "Em nói gì?"

Harry cau mày vì mất đi đôi môi ấm áp trên cổ và sự ngừng lại đột ngột của những cái hông van lơn chống lại cậu. "Hãy biến em thành của anh Malfoy. Em muốn anh. Đánh dấu em đi. Làm ơn ..."

Harry nhìn Draco đang nhắm nghiền mắt lại, như thể những lời của Harry quá sức đối với cậu. Harry ngay lập tức yêu thích việc nhìn ngắm khuôn mặt của người bạn đời của mình và kiên quyết đẩy vật cương cứng đau nhói của mình lên người cậu ta. "Cắn em đi Draco. Merlin, em muốn anh rất nhiều ... làm ơn ... Hãy biến em thành của anh. Hãy biến em thành của anh để mọi người biết đều biết điều đó," cậu lầm bầm một cách mê sảng.

Draco phát ra một tiếng động nhỏ, gần giống như một tiếng rên rỉ, khi cậu ta hạ môi mình xuống cổ Harry.

"Ừ..." Harry rít lên, nghiêng đầu sang bên phải, để lộ cái cổ dài ra trước người bạn đời của mình. Harry cảm thấy những vết răng cạo trên làn da đỏ ửng của mình, cố ý di chuyển đến chỗ nối mềm mại nơi cổ gặp vai.

Harry thở hổn hển khi sự mong đợi mãnh liệt và quá nhiều cảm giác bất ngờ lấn át cơ thể khiến cậu rùng mình. Cậu đã phó mặc cho điều đó và ngất đi...





Harry giật mình tỉnh dậy, đôi mắt mở trừng trừng để nhìn chằm chằm lên trần phòng. Căn phòng ấm áp và vẫn còn nồng nặc mùi tình dục trong không khí.

Cậu nhăn mặt khi đột nhiên mạch thái dương giựt lên từng hồi và đưa tay lên xoa nắn một cách chậm chạp nhằm giảm nhẹ cơn đau.

Sau đó, tất cả những ký ức ùa về trong đầu của cậu: chiến thắng trong trận đấu Quidditch, quán Đầu Heo, người đàn ông thô tục ở quầy bar, Blaise, rượu Đế Lửa, câu hỏi kỳ lạ của Hermione, Draco đưa cậu về nhà, hôn hít, bị kích động đến mức...

Harry thở hổn hển và ngồi dậy, rên rỉ khi thế giới quay xung quanh mình. Cậu phớt lờ cảm giác buồn nôn để vỗ tay lên cổ - và ngạc nhiên khi cậu không cảm thấy bất kỳ cảm giác gì; không một vết cắt hay vết cắn hay thậm chí một vết bầm tím nào làm da cậu bị thương.

"Harry? Làm gì vậy? Ngủ tiếp đi."

Harry quay lại trước những câu nói ngái ngủ của Draco và trái tim của cậu dâng trào bởi tình yêu đột ngột và mãnh liệt dành cho người bạn đời của mình đến nỗi cậu nghĩ nó sẽ bùng nổ qua các ngón chân và đầu ngón tay của cậu như những chùm ma thuật với ánh sáng thuần khiết. Draco vẫn nhắm nghiền mắt, mái tóc vàng nhạt xoã ra và xõa tung trên chiếc gối dưới đầu, chăn bông yên vị nơi thắt lưng, để lộ thân hình nhợt nhạt và cánh tay rắn chắc.

Harry cúi xuống, nửa người ôm lấy người bạn đời của mình nhưng không để trọng lượng cơ thể bản thân đè lên người Draco, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Draco nơi ánh mắt ẩn sau đôi mi đang khép lại, xương gò má cao, cằm nhọn và đôi môi hé mở.

"Anh biết không, em yêu anh nhiều lắm."

Đôi mắt xám nhợt nhạt từ từ mở ra và quay lại nhìn Harry; một nụ cười mềm mại, đầy thắc mắc ẩn chứa trong ánh nhìn của cậu ấy. "Điều gì đã làm em nói những lời này?"

"Anh đã không làm điều đó; anh đã không đánh dấu em vào đêm qua, mặc dù em đã yêu cầu anh."

Draco chớp mắt, trở mình, và ngước nhìn Harry. "Tất nhiên là không Potter, một nửa lý trí của em đã bị mất do rượu đế lửa." Đôi môi hồng của cậu ấy nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng quen thuộc. "Anh giới hạn của mình."

Harry cười toe toét và bỏ qua tiếng mạch đập nơi thái dương và sự khô khốc nơi khoang miệng khi nằm xuống bên cạnh người bạn đời của mình và quay người về phía Draco. "Điều đó rõ ràng chỉ cản trở anh ở một mức độ nhất định vì mông của em khá là đau vào sáng này."

Draco nhếch mép, trông khá hài lòng. "Anh xứng đáng có được thứ gì đó sau những rắc rối của mình, Potter; rốt cuộc thì anh đã mất giải thưởng tối qua rồi."

"Thế còn giải thưởng mới thì sao?" Harry đề nghị, nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt lấp lánh.

"Hơn cả việc "thổi kèn" ở trong hẻm?"

Harry cười và nhích lại gần. "Bây giờ em hoàn toàn và cực kỳ minh mẫn - em vẫn muốn anh đánh dấu em."

Vẻ mặt của Draco ngay lập tức mất đi vẻ thích thú và lông mày cậu nhíu lại với vẻ khó chịu. Cậu ấy chống một khuỷu tay lên và nhìn xuống Harry. "Sẽ rất đau."

Harry khịt mũi. "Em không sợ một chút đau đó."

Draco cau mày, lơ đễnh vén một lọn tóc đen ra sau tai Harry. "Khi một trong số bọn anh thực hiện việc đánh dấu, nó sẽ khác so với những Alphas bình thường, điều đó sẽ giải phóng một loại nọc độc trong răng của anh qua em và sẽ mãi mãi tồn tại trong cơ thể của em, Harry."

"Nọc độc đó để làm gì?" Harry hỏi, biểu lộ sự tò mò.

Vẻ mặt của Draco giãn ra một chút. "Nọc độc cho phép anh theo dõi em khi anh ở hình dạng khác," cậu ấy lặng lẽ giải thích. "Cũng như cho những người cùng loại với anh đánh hơi để họ biết rằng em đã được xác nhận quyền sở hữu."

Harry gật đầu, tiếp thu thông tin, và cố gắng tìm hiểu tại sao cậu đột nhiên lại cảm thấy một chút căng thẳng trong ruột. "Theo ... theo dõi."

Draco nhìn cậu đầy ý vị. "Điều đó làm em lo ngại, phải không?"

Harry thở dài và lắc đầu, bướng bỉnh. "Ừ, em đoán vậy, nhưng ... em vẫn muốn anh làm điều đó." Harry nghĩ về gã ở quán rượu, và về những gì Blaise đã nói; Việc Harry không được đánh dấu đã làm dấy lên nghi ngờ về việc liệu Harry có thực sự chỉ muốn Draco hay tình yêu của họ không bền chặt như mong đợi.

"Không có gì phải vội đâu, Harry," Draco nói nhẹ nhàng, vuốt má cậu và khiến cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ. "Anh biết em đã luôn do dự về điều đó, cuộc điều tra buộc em phải nói em muốn được đánh dấu trong khi em thậm chí không chắc mình có làm như vậy hay không. Cho nên, tại sao em không dành thêm một tuần để thực sự suy nghĩ về nó?"

Harry cắn môi, cân nhắc. Từ bỏ điều này giống như lùi bước trước một thử thách - và cậu ghét cảm giác đó. Dù vậy, cậu biết mình sẽ không thay đổi ý định. Trong sâu thẳm, cậu biết cậu muốn có dấu ấn của Draco trên người mình. Draco chỉ không nghĩ rằng cậu ấy có thể thuyết phục người bạn đời của mình về điều đó. Thứ nọc độc theo dõi này khiến cậu hơi mất tinh thần ... nhưng cậu chỉ cần vượt qua vấn đề với việc trở thành 'Omega' trong một mối quan hệ như thế này. Một phần trong cậu vẫn rung động khi nghĩ đến người bạn đời của mình sẽ chăm sóc, trông chừng, bảo vệ mình, nhưng một phần trong cậu vẫn còn chiến tranh với bản tính tự lập vốn có của bản thân.

"Được rồi," cuối cùng cậu cũng hài lòng, bắt gặp ánh nhìn của Draco và tìm thấy sự thoải mái ở đó. "Tuy nhiên, em muốn nó được thực hiện trước bữa tiệc."

"Được rồi," Draco đồng ý, chăm chú quan sát Harry. "Nếu em vẫn muốn anh làm điều đó vào sáng thứ bảy tới, thì anh sẽ làm."

Harry gật đầu, xoa dịu và Draco ngồi phịch xuống bên cạnh cậu với một tiếng thở dài.

"Giờ chúng ta đi ngủ lại được không Potter?" cậu ấy nói, phá vỡ bầu không khí nghiêm túc.

Harry mỉm cười, nhẹ nhõm và nép vào bên cậu ấy, cánh tay của Draco tự động đến quấn lấy Harry khi cậu ta nhắm mắt. Có một điều không thoát khỏi sự chú ý của cậu là Draco đã không nói lại 'Anh yêu em', nhưng cậu không lo lắng lắm; Hai mươi bốn giờ vừa qua đã chứng minh rõ ràng Draco quan tâm đến cậu như thế nào. Harry biết cậu ấy sẽ nói điều đó khi cậu ấy cảm nhận được nó, khi cậu ấy đã sẵn sàng.

Cậu cố gắng không nhăn mặt khi nghĩ về bữa tiệc nói trên tại Trang viên Malfoy; được tuyên bố thân phận là bạn đời của Draco sẽ là điều ít lo lắng nhất của cậu vào ngày hôm đó.

Một điều cậu biết chắc; cậu không quan tâm đến những gì những người phù thủy thuần chủng nghĩ về cậu, cậu sẽ không uống rượu đế lửa nữa.

Thank các bồ nhiều nhiều nhaaaaa. Mong các bồ hãy tiếp tục ủng hộ cho mình và Dissident nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro