Chapter 11 (1)
Harry chỉ có thể trừng mắt nhìn người bạn đời của mình đứng dậy, thu dọn sách vở và ra khỏi lớp nhanh nhất có thể. Lầm bầm 'hẹn gặp lại sau,' là những từ duy nhất Harry nhận được trước khi Draco rời đi. Trên thực tế, đó là những lời duy nhất Draco đã nói với cậu suốt buổi sáng - và bây giờ là giờ ăn trưa và Harry sẽ gặp Dean ở sân trong. Cậu thậm chí còn không có cơ hội để nhắc Draco về cuộc hẹn, nên trông có vẻ như cậu đang thực hiện mọi thứ một mình.
"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?" Hermione bực tức hỏi khi nhìn cái đầu tóc vàng của Draco biến mất ngoài cửa.
Ron hắng giọng khi nhét sách vào chiếc cặp rách nát. "Ừ, mọi người đang bắt đầu bàn tán, bồ tèo. Họ nghĩ rằng bồ và Malfoy đang có vấn đề, và có thể bồ đã quyết định chống lại mối quan hệ giữa hai người bạn đời. Ý mình là, bồ thậm chí còn không có ..."
"Ron!" Hermione rít lên. "Harry không cần biết mọi người đang nói gì."
"Mình không có cái gì?" Harry cau mày hỏi khi đeo cặp qua vai và chậm rãi cùng họ bước ra khỏi lớp.
"Ơ..." Ron liếc nhìn Hermione trước khi trả lời. "Một dấu hiệu."
Harry giận dữ trố mắt. "Đó là việc của mọi người à?"
"Không phải đâu," Hermione trả lời ngay lập tức, trừng trừng nhìn Ron. "Không quan trọng nếu bồ có dấu hiệu hay không Harry, điều quan trọng là bồ hạnh phúc, và chúng mình lo lắng rằng ... ờm, bồ không hề hạnh phúc."
"Mình ổn," Harry trả lời một cách cáu kỉnh. "Và có lẽ mình có một dấu hiệu và nó nằm ở đâu đó không ai có thể nhìn thấy nó!" cậu nóng nảy nói thêm, khiến Ron nhăn mặt. Harry đảo mắt và dừng lại đối mặt với họ trong hành lang. "Nghe này, không có mối quan hệ nào là hoàn hảo cả đúng không? Chúng mình chỉ đang cố gắng giải quyết một số ... một số việc gia đình. Mình không muốn kết thúc mối quan hệ bạn đời hay bất cứ điều gì tương tự, mình muốn ở bên Draco và điều đó sẽ không thay đổi, được chứ?"
Ron gật đầu trong khi Hermione cau mày, có vẻ như cô ấy muốn nói thêm.
Harry thở dài. "Xem này, mình phải đến một nơi, mình sẽ nói chuyện với bồ sau, được không?" cậu nói, lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua giữa hai người bạn thân nhất của mình. Cậu biết mình không thể giữ bí mật mãi mãi; cuối cùng cậu sẽ phải nói với họ điều gì đó để xoa dịu mối quan tâm của họ. Ít nhất cậu có vợ chồng Lucius và Narcissa làm bình phong cho bất kỳ căng thẳng nào trong mối quan hệ chớm nở của cậu với Draco.
"Hứa nhé?" Hermione nói, giọng cảnh báo rõ ràng.
"Ừ, hứa đấy," Harry trả lời nhanh chóng khi đi lùi về phía sau, tránh xa họ. "Xin lỗi mình phải đi đây!"
Harry quay lại và sải bước lên hành lang, để lại những người bạn đang chăm chú theo dõi mình. Cậu cần thảo luận tất cả những điều này với người bạn đời của mình để đảm bảo rằng họ có những câu chuyện phù hợp để đối phó với bạn của cậu, cậu biết Hermione có thể quyết tâm như thế nào khi cô ấy nghi ngờ về điều gì đó; có một chút giống như một con chó lăm le cục xương. Tất cả đều rất bất tiện khi bản thân đang cố gắng giữ một bí mật quan trọng. Cậu đột nhiên hiểu Draco đã cảm thấy thế nào vào năm thứ sáu khi Harry nghi ngờ về tất cả các hoạt động bí ẩn của cậu ấy.
Harry cau mày suy nghĩ khi cậu bước đi, tự hỏi Draco đang ăn trưa ở đâu, và điều gì đã khiến cậu ấy dựng một bức tường giữa họ sáng nay. Tiềm thức bất an của cậu cố nói với cậu rằng có lẽ Draco nghĩ cậu tệ hại trên giường, nhưng phần lý trí của cậu biết đó sẽ là điều cuối cùng trong tâm trí Draco lúc này.
Harry sẽ phải buộc người bạn đời cố chấp của mình nói chuyện với mình sau đó, nhưng ngay bây giờ cậu cần phải tập trung vào việc thẩm vấn Dean mà không bị suy sụp hoàn toàn.
Harry bước vào sân trong lạnh giá; mặt trời cuối tháng chín ẩn hiện bởi một lớp mây dày. Cậu dừng lại dưới cổng vòm bằng đá trong khi kéo áo choàng của mình chặt hơn quanh người. Harry nhanh chóng phát hiện Dean đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên dưới một trong những cây sồi lớn và cậu đi tới đó. Harry ngồi xuống bên cạnh Gryffindor cao lớn với một nụ cười thân thiện, đặt chiếc cặp nặng trĩu của mình lên lớp sỏi vụn dưới chân họ.
"Chào Harry," Dean mỉm cười chào khi cậu ấy tháo một đôi găng tay len màu xám ra khỏi túi và đeo chúng vào.
"Ý kiến hay đấy," Harry nói, quay lại rút một đôi găng tay đen mờ từ trong cặp của mình.
"Vậy ... đó có phải là bài luận Độc dược mà bồ cần giúp đỡ không?" Dean hỏi, với lấy sấp văn bản nặng nề đang ở cạnh cậu trên băng ghế.
"Ờm, không, không hẳn," Harry lúng túng trả lời. "Mình thực sự muốn nói với bồ về ờm ... cuộc tấn công".
Dean mở to mắt và nhìn quanh khoảng sân gần như trống trải trước khi trả lời. "Mình đã xin lỗi vì điều đó, mình ... mình không biết gì nữa-"
"Ồ!" Harry nhanh chóng ngắt lời, má nóng bừng. "Không, không phải ... không phải vậy. Cuộc tấn công đã xảy ra với bồ ấy. Gần hồ."
"Ồ." Vẻ mặt của Dean trở nên rõ ràng và cậu ấy mỉm cười vì xấu hổ. "Xin lỗi."
Harry mỉm cười đáp lại. "Đừng lo lắng về nó."
"Bồ muốn biết điều gì?" Dean hỏi, bỏ cuốn sách Độc dược vào cặp.
Harry cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Dean không miễn cưỡng thảo luận về vụ việc. "Mình chỉ đang tự hỏi liệu có ai đã bị bắt sau vụ việc của bồ hay bồ có biết đó là ai không?"
Dean chớp mắt ngạc nhiên. "Mình sợ là không có cả hai. Mình thậm chí không nghĩ rằng họ còn điều tra về vấn đề này nữa. Công bằng mà nói, không có nhiều thông tin để tiếp tục."
"Bồ còn nhớ gì không?"
Dean thở dài và nhìn xuống đất lắc đầu. "Không nhiều lắm. Mình đang đi bộ gần hồ và dừng lại cởi khăn quàng cổ vì mình thấy hơi nóng và điều tiếp theo mình biết là có thứ gì đó đã đâm vào lưng mình, ném mình xuống đất. Mọi thứ sau đó trở nên đen kịt . "
Harry cố gắng hình dung cảnh đó trong đầu. "Bồ nghĩ đó là một câu thần chú đã đẩy bồ hay một người?"
Dean cau mày suy nghĩ. "Mình nghĩ đó có thể là một câu thần chú bởi vì theo những gì mình nhớ, chỉ có một điểm tiếp xúc duy nhất, không giống như hai bàn tay đang đẩy vào mình. Và nó khá mạnh."
"Bồ có nghe thấy giọng ai không?" Harry hỏi. "Ít nhất để xác định xem đó là nam hay nữ?"
"Không." Dean nhanh chóng lắc đầu. "Nếu đó là một câu thần chú thì nó được thực hiện không lời."
Harry gật đầu, tiếp thu từng chi tiết. "Vậy, trong suy nghĩ của bồ, nó có thể là một con vật hoang dã hoặc một cái gì đó từ Rừng cấm, hay đó là một nam hay nữ phù thủy?"
Dean mỉm cười, ngạc nhiên. "Tại sao đột nhiên bồ lại có hứng thú với những điều này?"
Harry nhún vai. "Bồ biết mình mà, mình không thể để yên cho một bí ẩn chưa được giải đáp."
Dean cười khúc khích. "Ừ, mình biết bồ như thế nào."
Harry mỉm cười và nhận thấy một vài học sinh đang công khai quan sát họ với sự thích thú từ phía bên kia của sân. Harry nheo mắt nhìn họ trước khi quay lại Dean.
"Vậy ... không có động vật hoang dã hay sinh vật huyền bí à?" cậu nhắc nhở.
Dean dựa vào lưng băng ghế và bắt chéo chân. "Không, mình không nghĩ vậy. Không có tiếng ồn ào. Bất kể đó là ai đi nữa thì bọn họ hoàn toàn im lặng, mình không nghĩ tới quanh đây lại có nhiều động vật như vậy."
Harry gật đầu đồng ý. "Vậy, có lẽ họ đã sử dụng một bùa Choáng mạnh mẽ nào đó để hạ gục bồ trước," cậu trầm ngâm nói.
"Nhưng tại sao?" Dean đáp, nhìn chằm chằm vào khoảng sân yên tĩnh. "Tại sao lại làm mình choáng váng và sau đó làm hại mình khi mình đang bất tỉnh, nhưng lại không đủ nghiêm trọng để giết mình? Vấn đề là gì?"
"Và sau đó lại để bồ ở ngoài trời để ai đó có thể tìm thấy bồ?" Harry nói thêm, cũng như bối rối. Cậu lắc đầu rồi lấy một cuốn sổ và bút lông ra khỏi cặp. Trải nó ra trên đùi, cậu bắt đầu viết ra một số ghi chú. "Được rồi, vậy cuộc tấn công diễn ra vào thời gian nào trong ngày?"
Một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt Dean khi cậu ấy lắc đầu. "Merlin Harry, có lẽ cậu nên làm việc ở Nhật Báo Tiên Tri sau khi tốt nghiệp."
"Không có cơ hội đó," Harry cười.
Dean cười toe toét. "Vụ tấn công xảy ra ngay trước bữa trưa ngày thứ Bảy," cậu ấy nói.
Harry ghi nhanh nó xuống rồi cắn phần cuối của bút lông. "Có ai ở đây mà bồ có lý do để nghi ngờ không?" cậu hỏi, ngước lên nhìn Dean.
Dean khó chịu cựa mình. "Ờ ... Mình cho rằng người duy nhất mà mình hơi nghi ngờ là Malfoy."
Harry đã mong đợi cậu ấy nhắc đến vấn đề đó nhưng cậu vẫn cảm thấy tổn thương khi cố gắng nghe nó. Sự thôi thúc muốn bảo vệ người bạn đời của mình trong cậu chắc chắn rất mạnh mẽ. "Vì chuyện xảy ra giữa bồ và mình?" cậu hỏi, cố gắng hết sức để làm ra vẻ khách quan.
Dean gật đầu, tỏ vẻ hối lỗi. "Cậu ấy là người duy nhất mà mình có thể nghĩ rằng sẽ có động cơ chính đáng. Không ai biết mình nghi ngờ cậu ấy", Dean nhanh chóng nói thêm. "Mình không biết về mối quan hệ của hai người vào thời điểm xảy ra vụ tấn công nên khi McGonagall và Thần Sáng hỏi cùng một câu hỏi giống bồ, mình đã không có câu trả lời."
Harry nhướng mày ngạc nhiên. "Và bồ đã không quay lại nói với họ kể từ khi bồ phát hiện ra điều đó?"
Dean nhún vai và nhìn lên những học sinh đang theo dõi họ, những người đang ở quá xa để nghe lén bất cứ điều gì. "Mình không muốn nói với McGonagall những gì mình đã làm với bồ; mình không muốn bị đuổi học." Cậu ấy nhún vai, có vẻ hơi xấu hổ. "Mình nghĩ nếu đó là Malfoy, mình không thể trách cậu ta muốn trả thù mình vì những gì mình đã làm với bồ, và nếu mình chỉ để mặc bồ thì có lẽ cậu ta sẽ không tái phạm."
Harry cau mày. "Đó không phải là lời bào chữa," cậu nói. "Mình sẽ không bao giờ cho phép người bạn đời của mình làm điều gì đó tương tự như vậy."
Dean gật đầu. "Mình biết, thật không may, đó là gợi ý duy nhất mà mình có. Đây có thể là một bí ẩn chưa được giải đáp - trừ khi nó xảy ra lần nữa."
"Ừ mình nghĩ thế." Harry thở dài và cố nặn ra một nụ cười, thất vọng vì cậu đã không phát hiện ra bất cứ thứ gì hữu dụng. "Cảm ơn đã nói với mình."
Hai Gryffindor đứng dậy và thu dọn đồ đạc của họ.
"Đến Đại sảnh ăn trưa?" Dean hỏi.
"Ừ, còn bồ?"
"Ừ, mình đói rồi."
"Mình sẽ đi với bồ," Harry nói khi bước đến bên cạnh người bạn cùng nhà của mình.
"Bồ có chắc Malfoy sẽ không phiền chứ?" Dean hỏi và Harry không hoàn toàn chắc chắn liệu Dean có đang nói đùa hay không.
"Tất nhiên là không," Harry đáp lại một cách dễ dàng. "Anh ấy không phải người như vậy."
Dean khịt mũi khi liếc nhìn Harry. "Tất cả Alphas đều như vậy Harry. Không có ngoại lệ."
"Draco không phải." Harry nhún vai.
Dean cười khúc khích và lắc đầu. "Mình cho rằng mình chỉ cần tin tưởng bồ đang giữ một vị trí dẫn đầu trong mối quan hệ này."
Harry trừng mắt nhìn nhưng không khỏi cười toe toét khi hình dung ra Draco trong hình dạng Nundu đang đeo vòng cổ với Harry đang dắt cậu ta theo sau mình. "Mình phải thú nhận Draco hơi ghen tị với việc Blaise muốn đi Hogsmeade với mình, vì vậy mình đoán anh ấy không hoàn toàn vô tội."
Không đề cập đến việc Draco gầm gừ với Nundu khác trong cuộc họp Hội đồng quản trị như thế nào, nhưng Harry cũng không thể thoải mái với thông tin cụ thể đó.
"Vì ghen nên làm những điều kỳ lạ với người khác," Dean hóm hỉnh nhận xét khi họ đi qua hành lang yên tĩnh của trường.
Harry đột ngột dừng lại, mắt mở to và tâm trí lướt nhanh hơn mức cậu có thể theo kịp.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó tấn công Dean, không phải để trả thù cậu ta, mà để trả thù Draco?
"Harry?" Dean đã dừng trước vài bước và quay lại khi nhận thấy Harry không còn ở bên cạnh mình nữa. "Có gì đó không đúng à?"
"Uh..." Harry chớp mắt, đôi mắt hơi đờ đẫn khi cậu nhanh chóng bắt đầu ghép mảnh ghép trong đầu. "Không, bồ cứ tiếp tục đi; Mình vừa nhớ ra một điều mình cần phải làm."
"Bồ chắc chắn?" Dean quan tâm hỏi.
Harry gật đầu và quay người đi theo hướng ngược lại. Cậu chui vào lớp học trống đầu tiên mà cậu đi qua và đóng cửa lại, dựa lưng vào đó, tim đập thình thịch.
"Greengrasses..." Harry thì thầm to nhỏ, nhìn chằm chằm vào căn phòng trống trải.
Astoria Greengrass đã được hứa hôn với Draco gần như ngay từ khi mới sinh ra. Draco đã đề cập rằng gia đình Astoria đã biết về sự tồn tại của Nundu, đó là lý do tại sao cô ấy là một cặp đôi phù hợp với cậu ấy. Astoria tận dụng mọi cơ hội để tán tỉnh Draco và dành thời gian cho cậu ta; rõ ràng cô ấy đã say mê Draco...
Có thể nào cô gái tóc vàng nhỏ xinh đó thực sự đã dàn dựng một cuộc tấn công ác độc như vậy chỉ vì Draco đã làm tan nát trái tim cô ấy? Hành động đó mang ý nghĩa là để Draco bị hành quyết và chết đi?
Harry cau mày; cậu không muốn tin nhưng cậu cũng biết rằng đó là một lý thuyết đáng để nghiên cứu.
Harry cần nói chuyện với người bạn đời của mình; Draco sẽ biết rõ hơn về khả năng của Astoria.
Harry đẩy mình ra khỏi cánh cửa và mở nó ra, bước ra hành lang yên tĩnh và nhanh chóng đi lên hành lang tầng ba. Nếu Draco cố gắng tránh cậu, thì có lẽ cậu ấy sẽ không ăn trưa ở Đại sảnh. Hy vọng rằng Draco đã chọn phòng của họ để ẩn náu.
Harry chạm đũa phép của mình vào cánh cửa gỗ của căn phòng của họ và nó ngay lập tức mở ra.
Draco đang ngồi bên trong chiếc bàn lớn gần cửa sổ, một đĩa bánh quy và bánh mì kẹp thịt gà nguội bên cạnh bài vở đang mở và một ấm trà bốc khói.
"Anh đây rồi," Harry thốt lên nhẹ nhõm, đóng cửa lại và thả cặp xuống sàn, mừng vì cậu sẽ không phải chạy khắp lâu đài để tìm Draco trước khi lớp học buổi chiều bắt đầu.
"Mm hmm..." Draco ậm ừ đáp lại, không thèm nhìn lên. (Muốn đấm cho 1 phát :))) )
Harry quắc mắt nhìn đầu Draco, tính khí nhanh chóng nổi lên; cậu mệt mỏi, căng thẳng, đói khát - và cậu đã chịu đủ thứ khốn nạn từ người bạn đời của mình.
Harry nghiến chặt hàm và xông tới bàn làm việc, ma thuật của cậu lách ra ngoài và đột ngột đẩy tất cả sách và giấy tờ của Draco ra khỏi mặt bàn, đĩa thức ăn và trà, tất cả đều rơi cùng đống giấy tờ xuống nền đá và vỡ tan thành từng mảnh.
Draco nhảy ra khỏi ghế, cố gắng thoát khỏi tình trạng trà nóng bắn tung tóe khắp nơi, rồi trừng mắt nhìn Harry. "Như vậy để làm gì?" cậu ta hỏi một cách tức giận.
"Tôi đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh, anh đúng là đồ ngu!" Harry thô bạo mắng, hai tay đan thành nắm đấm. "Nếu phá vỡ mọi thứ là cách duy nhất để giải quyết thì đó là điều tôi sẽ làm!"
Vẻ mặt của Draco ngay lập tức im bặt. "Bây giờ em đã có sự chú ý của tôi rồi Potter, em muốn gì?"
Harry thấy giận dữ. Cậu muốn hét lên và ném thứ gì đó, tốt nhất là ném vào cái biểu hiện lạnh lùng, xa cách trên khuôn mặt người bạn đời của mình. Cậu quay lưng lại với Draco và đi đi lại lại trong phòng, một tay bứt tóc rối rít.
"Tôi muốn gì hả?" cậu giận dữ kêu lên, quay lại đối mặt với Draco. "Tôi muốn người bạn đời chết tiệt của tôi trở lại! Tôi muốn cả hai làm việc cùng nhau để giải quyết mớ rắc rối này. Tôi cũng muốn quay ngược thời gian về sáng nay và không phải thức dậy một mình! Anh bỏ rơi tôi và sau đó bỏ qua tôi cả ngày như thể tôi đã làm sai điều gì đó." Harry thở ra một cách nặng nhọc và quay đi, cơ thể run lên, sự nghi ngờ, bất an và cả tổn thương len lỏi vào trong cậu và đẩy cơn tức giận ra ngoài, để lại cho cậu cảm giác đột ngột bị đánh bại. "Tôi không biết, có lẽ anh chỉ đang có suy nghĩ khác về chúng ta ..."
Harry nghe thấy một tiếng hít mạnh và sau đó là tiếng cào của một chiếc ghế. Cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp vẻ mặt khó chịu của Draco trước khi cậu được kéo chặt vào vòng tay của người bạn đời của mình và giữ chặt.
Harry có thể cảm thấy căng thẳng thoát ra khỏi cơ thể cậu như nước rút. Cậu đã quên rằng việc tách khỏi người bạn đời của mình sẽ có ảnh hưởng hữu hình đến cậu như thế nào; rằng sức khỏe và hạnh phúc của cậu thực sự gắn liền với sự gần gũi của Draco và mức độ tiếp xúc trong mối quan hệ của họ. Đó chỉ là một trong những tác dụng phụ của việc có một người bạn đời mà cậu chưa quen.
"Anh xin lỗi," Draco lầm bầm trong làn tóc của Harry. "Anh không ngờ rằng anh đã làm cho em cảm thấy tồi tệ như vậy, điều đó không thể là sự thật. Anh ... anh không quen với điều này; anh quen với việc giải quyết mọi việc một mình và giữ tất cả mọi khó khăn cho riêng mình."
Harry lùi lại và nhìn thẳng vào mắt người bạn đời của mình. "Và giữ cảm xúc của anh cho riêng mình mà không muốn chia sẻ với ai?"
Draco gật đầu một cách khó khăn và Harry cảm thấy người bạn đời của mình khó thừa nhận điều đó như thế nào.
"Alpha xấu xa," Harry thì thầm với vẻ không bằng lòng, một nụ cười trìu mến bắt đầu nở trên môi cậu, cuộc chiến đã hoàn toàn rút lui khỏi cậu khi nhìn thấy sự tổn thương của Draco.
"Rõ ràng là anh đang xử lý vấn đề trong một mối quan hệ không tốt lắm phải không?"
Harry lắc đầu. "Không sao, cái này đối với em cũng là điều mới mẻ."
"Không ổn đâu," Draco tiếp tục với một cái cau mày nhẹ. "Mặc kệ những thiếu sót do cách nuôi dạy khá khác thường của anh, anh phải luôn đặt người bạn đời của mình lên trên tất cả," cậu ấy nói, như thể đang kể lại từ quyển Sổ tay Alpha.
Harry khịt mũi. "Đừng hoang mang. Quan hệ cặp đôi bình đẳng, nhớ không?"
Biểu cảm của Draco dịu đi khi cậu ấy chịu cười một chút và Harry cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy điều đó đến mức cậu đặt một nụ hôn lên môi Draco, rồi một nụ hôn khác, chỉ vì cậu muốn, trước khi lùi lại một bước.
"Có điều em cần nói với anh," cậu nói một cách nghiêm túc, muốn quay lại lý do ban đầu cậu cố gắng đi tìm bạn đời của mình.
Harry bước tới ngồi trên mép của chiếc bàn rộng, đưa tay quẹt qua đống hỗn độn trên sàn nhà để dọn dẹp nó một cách tùy ý và sắp xếp mọi thứ trở lại như lúc trước khi cậu ném chúng đi vì tức giận. Thật không may, thức ăn và trà đã bị hư.
Draco ngồi bên cạnh, khoanh tay trước ngực chờ Harry nói tiếp.
"Em đã nói chuyện với Dean," cậu bắt đầu.
"Anh biết," Draco cắt ngang. "Em có biết bao nhiêu Slytherin đã cảnh báo anh rằng em đang có ý định thay thế anh bằng một người khác không?"
Harry liếc nhìn Draco, không thể nén được một nụ cười toe toét. "Hầu như không ngạc nhiên khi chúng ta đột nhiên dùng bữa sáng tại các bàn riêng biệt và không nói chuyện với nhau", cậu chỉ ra. "Nếu em nhớ không nhầm thì em đã mời anh đi chung với em đến gặp Dean để nói chuyện. Anh có thể ở đó để ngăn chặn mọi tin đồn xấu lan truyền."
"Anh chỉ nghĩ là nếu anh đến đó thì quý ngài Thomas sẽ không cung cấp những thông tin khác một cách dễ dàng đâu" Draco đáp lại.
Harry mỉm cười. "Ừ, có lẽ anh đúng."
"Và cậu ta có cung cấp được điều gì có giá trị không?"
Harry cảm thấy lo lắng thoáng qua, tự hỏi Draco sẽ suy đoán như thế nào. "Không, không hẳn, nhưng em đã phần nào nhận ra một điều gì đó khi em nói chuyện với bồ ấy."
Draco nhướng mày, một dấu hiệu rõ ràng để cậu tiếp tục.
Harry nuốt nước bọt và nhìn vào chỗ ẩm ướt trên sàn nơi nước trà đổ ra đã bắt đầu ngấm vào sàn. "Ờm ... em bắt đầu tự hỏi liệu có phải là có ai đó đã tấn công Dean theo cách của anh là vì muốn nó trông như thể anh đã làm điều đó hay không; để đổ tội cho anh. Ngụ ý rằng đó là anh," cậu sửa đổi, không chắc chắn về việc liệu 'đổ tội' có phải là một thuật ngữ Muggle hay không.
"Anh cũng đưa ra kết luận tương tự," Draco gật đầu đáp lại, vén tóc ra sau tai khi nó xõa ra trên mắt.
"Thật à?" Harry đáp. "Anh cũng đã nghĩ ra ai là nghi phạm?"
"Đó phải là một người biết về bản chất thật của anh," cậu ấy trả lời chậm rãi. "Không có nhiều người ở Hogwarts biết về sự thật này. Trừ khi đó là một người ở bên ngoài trường, trong trường hợp đó, chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào."
"Nhưng ai ở bên ngoài muốn làm như vậy?" Harry cau mày đáp lại. "Chắc chắn một học sinh ở đây, tại Hogwarts có nhiều động cơ hơn là một số thành viên của các gia tộc ngẫu nhiên?"
Draco nhướng mày nhìn Harry. "Như là?"
Harry do dự, cắn môi dưới. "Erm, một người như Astoria Greengrass?"
Đôi mắt xám của Draco mở to. "Em nghi ngờ Astoria?" cậu ấy đáp lại, sửng sốt. "Tại sao?"
Harry ngạc nhiên vì nó rõ ràng không xuất hiện trong tâm trí của Draco. "Bởi vì cô ấy đã được hứa hôn với anh. Bất cứ khi nào em nhìn thấy hai người ở cùng nhau, thì cô ấy dường như luôn có hứng thú với anh. Thêm vào đó, gia đình cô ấy biết sự thật về anh."
Draco nhăn trán suy xét. "Đúng vậy, anh trai và cha của cô ấy đều là người trong tộc," cậu ấy nói một cách lơ đãng. "Nhưng ... anh không nghĩ Astoria có thể làm được điều này. Em không biết cô ấy đâu; cô ấy rất ngọt ngào và chu đáo, không hề thù hận một chút nào." (Ờm, tui nghe mà cảm thấy cay dùm)
Harry phớt lờ cơn ghen tuông nóng bỏng đang ẩn náu trong lòng trước lời mô tả đầy thiện ý của Draco về người yêu cũ. Cậu cố nuốt câu trả lời đanh thép mà bản thân không thể kìm chế được trên môi, và ngạc nhiên trước sự mãnh liệt của nó.
"Nhưng cô ấy phải rất đau lòng vì anh đã chọn tôi," cậu nói. "Cô ấy đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời mình và bây giờ cô ấy phải tìm một người khác."
"Cô ấy luôn biết có khả năng rằng anh và cô ấy sẽ không kết hôn," Draco trả lời một cách chậm rãi, trầm ngâm. "Cô ấy vẫn chưa kế thừa huyết thống của mình, và nếu cô ấy đã trở thành một Beta, thì sự sắp xếp này sẽ bị phủ nhận."
Harry cau mày. "Nhưng khả năng đó là như thế nào?"
"Không chắc lắm," Draco thừa nhận với một tiếng thở dài, chống tay về phía sau. "Gia đình cô ấy là một trong những gia đình Thuần chủng lâu đời nhất, trong những thế hệ đi trước của Greengrass. Điều kỳ lạ là cô ấy sẽ là một Omega."
"Nhưng không phải là một sự đảm bảo," Harry nói thêm, xem xét. Cậu nhìn Draco. "Vì vậy, anh không nghĩ cô ấy có cơ hội làm điều đó? Hay nhờ người khác làm điều đó cho cô ấy?"
"Anh chân thành nghi ngờ điều này."
"Chúng ta không thể chỉ sử dụng Chân dược trên người cô ấy sao?" Harry hỏi.
Draco lắc đầu. "Chân dược không có tác dụng với đồng loại của chúng ta. Nó cũng có thể khiến chúng ta khá ốm yếu."
"Nhưng Astoria không ...?" Harry cau mày bối rối.
"Không, nhưng cha của cô ấy là Nundu và nó đã được chứng minh là Chân dược vẫn sẽ kém hiệu quả hơn khi họ trong cùng một gia đình, và anh không muốn dựa vào suy đoán của chúng ta mà có thể dẫn đến việc chúng ta dễ dàng bị thao túng."
"Đm," Harry nói với vẻ thất vọng.
Họ chìm vào im lặng trầm ngâm trong vài phút.
"Nhưng có lẽ chúng ta không nên đánh giá thấp cô ấy hoàn toàn," Draco cuối cùng cau mày nói.
Harry ngước lên. "Điều gì khiến anh lại nói thế?"
"Cô ấy đã nói với anh về người mà cha mẹ cô ấy đã chọn để thay thế anh trong dự định tương lai và cô ấy không hề hài lòng với sự lựa chọn của họ."
Đôi mắt của Harry sáng lên với một tia hy vọng nhỏ nhoi. "Thật sao? Ừm, chắc hẳn là có một điều gì đó, phải không?"
"Có thể như vậy," Draco trầm ngâm trả lời.
"Bất cứ điều gì đều có thể xảy ra khi đối phó với một Slytherin đúng không?" Harry đáp lại với một nụ cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro