Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 10 (1)

Hi các cậu, mình quay lại rồi đây ~^.^~ Mình dịch chap này trong tình trạng không tỉnh táo lắm nên mọi người thông cảm nếu như có sai xót nhé, mình sẽ sửa sau.

Còn có thứ thuốc nào giảm căng thẳng tốt hơn tình dục?



Ngay sau khi cú sốc qua đi, Harry cảm thấy bản năng tự nhiên của mình trỗi dậy và tâm trí cậu yêu cầu cậu phải chuyển sang chế độ 'khắc phục sự cố' ngay lập tức. Trước khi Draco mở miệng, mặc dù cậu nhận ra rằng người bạn đời của mình vẫn chưa nói gì.

"Draco?" cậu nhẹ nhàng nói, quay sang chàng trai tóc vàng vẫn đang đứng nép bên cạnh mình.

Ánh mắt của Draco không tập trung khi cậu ta trả lời. "Tôi ... tôi nghĩ tôi cần phải ngồi xuống."

Harry ngay lập tức dẫn Draco đến giữa phòng khách và đặt cậu ấy xuống mép giường, những người khác trong phòng im lặng nhìn theo. Draco một tay ôm cột giường, tay kia nắm chặt chăn bông trong khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào căn phòng.

Harry đặt một tay lên vai cậu ấy và giữ yên ở đó. Cậu ngay lập tức quay sang người đứng đầu Hội đồng quản trị Nundu; quyết tâm hơn bao giờ hết để bảo vệ người bạn đời của mình.

"Chúng tôi có thể làm gì?" Harry kiên quyết hỏi. "Chúng tôi có bao nhiêu thời gian?"

Hugh xoa quai hàm khi xem xét, những ngón tay cào cấu rõ ràng trên những sợi râu trắng loang lổ trên khuôn mặt ông. "Sẽ có một phiên điều trần chính thức trong thời gian một tuần. Tôi không thể khuyên ngài nên làm gì thưa ngài Potter, vì tôi là thành viên Hội đồng quản trị và phải giữ thái độ công bằng, nhưng tôi mong ngài nên thu thập bất cứ bằng chứng nào có thể để bác bỏ yêu cầu này."

"Là vấn đề về giáo sư Fischer sao?" Harry hỏi, cậu cần biết mọi chi tiết. "Ôi chết tiệt..." cậu thở hắt ra với sự nhận ra đột ngột. "Đây là lỗi của tôi..."

Draco ngay lập tức thoát khỏi sự sững sờ và quay sang cậu, đặt tay lên tay Harry đang nằm yên trên vai mình.

Nhưng Hugh lắc đầu trước khi Draco kịp nói. "Không, nó liên quan đến một học sinh bị tấn công trong trường."

Harry cau mày bối rối. "Dean Thomas?"

"Vâng, tôi đoán đó là tên của cậu ta."

"Ai đã yêu cầu cuộc điều tra? Ai đang buộc tội con trai tôi về vụ hành hung này?" Lucius hỏi.

"Ông biết đấy, tôi không thể nói điều đó với ông, Lucius," Hugh trả lời, có vẻ chân thành hối lỗi.

"Rõ ràng đó là người đến từ Hogwarts," Harry xen vào. "Còn ai khác có thể biết về nó?"

Sau đó Hugh thở dài và kéo thẳng chiếc áo choàng của mình. "Tôi sẽ liên lạc với mọi người về ngày điều trần. Tôi thực sự xin lỗi vì điều này đã xảy ra, Draco."

Draco gật đầu nhưng vẫn ngồi yên khi Chủ tịch Hội đồng quản trị nhìn họ một cách buồn bã trước khi rời đi.

Cánh cửa đóng sập lại sau lưng cậu và Harry ngay lập tức bắt đầu điều chỉnh không gian nhỏ bé, cậu cần phải di chuyển với dòng năng lượng không ngừng nghỉ.

"Con có làm điều đó không Draco?"

Harry dừng bước đi khi cậu ngạc nhiên liếc nhìn Lucius. Cậu cho rằng đó là một câu hỏi công bằng, Harry đã hỏi Draco điều tương tự vào đêm trò chuyện đầu tiên của họ trong Phòng Yêu cầu.

Đôi mắt xám trang trọng của Draco bắt gặp ánh mắt cha mình. "Không," cậu ấy trả lời ngắn gọn.

Lucius gật đầu chấp nhận và Harry thở ra, không nhận ra rằng mình đang nín thở. Cậu đã tin Draco vào đêm đó khi cậu ấy nói rằng mình chưa chạm vào Dean và bây giờ Harry vẫn tin cậu ấy, nhưng sự cam đoan một lần nữa trong ánh nhìn chân thật trong mắt Draco vẫn là một niềm an ủi với cậu.

"Harry nói đúng," Narcissa lên tiếng lần đầu tiên, giọng điệu trầm lắng nhưng kiên định. "Người tố cáo sẽ đến từ Hogwarts, một người hiểu rõ về đồng loại của chúng ta để đưa điều này lên Hội đồng."

Harry gật đầu. "Có ai ở Hogwarts biết sự thật?"

"Tùy thuộc vào việc cậu đã nói với ai," Lucius phản bác với ánh mắt nghi ngờ.

"Tôi chưa nói với ai cả!" Harry quay lại, không thể kiểm soát bản thân mình. Cảm xúc của cậu đang chạy gần đến bề mặt của sự nguy hiểm.

"Lucius," Narcissa cảnh báo. "Tấn công người khác không phải là cách để giải quyết vấn đề."

"Ai đưa ra yêu cầu không quan trọng," Draco sốt ruột ngắt lời. "Điều quan trọng là chứng minh sự vô tội của con."

Harry gật đầu đồng ý. Cơn sợ hãi bất chợt trong lồng ngực thôi thúc cậu phải sải bước lại gần người bạn đời và ngồi bên cạnh cậu ấy, cậu cần sự gần gũi. Harry ấn vai mình vào vai Draco và đan những ngón tay của họ vào nhau, đặt hai bàn tay đan vào nhau trên đùi của Draco.

"Tôi sẽ tự mình nói chuyện với Dean," Harry tiếp tục sau khi hít thở bình tĩnh. Cậu nhìn Narcissa, không để ý đến Lucius; điều đó sẽ tốt hơn cho sự nóng nảy của cậu. "Tôi sẽ tìm hiểu mọi thứ mà bồ ấy nhớ về ngày hôm đó và hy vọng chúng ta có thể chứng minh rằng Draco không có ở đó. Người này, dù là ai, chỉ tin rằng đó là Draco bởi vì Dean đã quấy rối tôi vào ngày hôm trước khi bồ ấy đánh hơi mùi hương Omega trong tôi "

"Nếu con thực hiện hành động trả thù thay mặt cho người bạn đời của mình, thì chắc chắn cậu bé sẽ không còn sống đúng chứ?" Narcissa nói với một đôi mày cong cong. "Hội đồng phải biết rằng nếu con ở hình dạng Nundu thì cậu học sinh đó sẽ không sống sót sau cuộc chạm trán"

Cả Draco và Lucius đều gật đầu xác nhận, khiến Harry khó chịu nuốt nước bọt; cậu hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến. Cậu không chắc mình sẽ cảm thấy thế nào nếu Draco - người bạn đời của cậu - giết ai đó để trả thù. Ý tưởng này không phù hợp với cậu chút nào.

Harry lắc đầu; không có ích gì khi cứ nghĩ đi nghĩ lại về vấn đề này. Giáo sư Fischer vẫn còn sống mặc dù Draco đã thực sự chứng kiến ​​ông ta tấn công Harry tận mắt, vì vậy điều đó có nghĩa là Draco có sự tự chủ.

Harry đột nhiên quay sang Draco. "Chờ đã, Hội đồng quản trị không thể ... cứ thế làm cho anh biến mất," cậu nói một cách nghiêm túc. "Trên Nhật Báo Tiên Tri đã in rõ ràng anh là bạn đời của em, cả thế giới phù thủy giờ đây đều biết rằng em đang ở bên anh. Nếu anh đột nhiên biến mất, mọi người sẽ đặt câu hỏi. Thêm vào đó, họ có thực sự nghĩ rằng em sẽ giữ im lặng về sự tồn tại của Nundu nếu họ giết bạn đời của em không?"

Lucius rút đũa phép và ném một lá bùa im lặng cực mạnh vào cửa trước khi quay sang Harry với đôi mắt tóe lửa. "Đồ ngốc!" ông ta rít lên. "Cậu không thể nói những điều như vậy khi nhà của tôi chỉ toàn là người của gia tộc - những người tán thành cậu cũng như những người không tán thành. Những người tố cáo Draco cũng có thể đang ở trong chính ngôi nhà này!"

Harry cảm thấy má mình nóng bừng vì xấu hổ. Lucius đương nhiên đã đúng, mặc dù Harry không định thừa nhận điều đó.

Narcissa đứng dậy và bước tới đứng trước mặt Harry và Draco, đặt tay nhẹ nhàng lên vai con trai mình. "Chúng ta sẽ chứng minh sự vô tội của Draco," bà nói với vẻ quyết tâm thầm lặng. "Đừng quá lo lắng về điều này Potter. Tôi tin tưởng vào mọi việc mà hai đứa làm để vượt qua điều này và giành lấy chiến thắng. Hai đứa luôn như vậy, phải không Potter?"

Harry nuốt nước bọt, cảm thấy sức nặng trong cái nhìn của Narcissa. "Tôi... tôi thường có sự giúp đỡ," cậu lặng lẽ thừa nhận, khi nghĩ đến sự thông minh của Hermione và cậu rất mong có thể tâm sự với cô về tất cả những điều này. "Nhưng tôi ngoan cường," cậu kiên quyết nói thêm, "và Draco thì thông minh kinh khủng."

Draco cười nhạt với Harry và điều đó đã củng cố tinh thần cho cậu.

Narcissa gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. "Có lẽ tốt nhất là hai đứa nên trở lại trường học ngay bây giờ?"

Draco chậm rãi đứng lên, trông như thể cả thế giới đang đè nặng lên vai. Narcrissa ôm lấy Draco, hai tay đặt lên vai cậu ấy khi bà lùi lại để nhìn thẳng vào mắt của con trai mình.

Draco gật đầu, như thể họ đang tiến hành một cuộc trò chuyện trong im lặng, trước khi đưa tay nắm lấy tay Harry.

"Tạm biệt phu nhân Malfoy," Harry nghiêm nghị nói với người phụ nữ duyên dáng khi cậu đứng dậy. "Ngài Malfoy," cậu nói thêm, gật đầu ngay với Lucius mà không giao tiếp bằng mắt.

"Chúc ngủ ngon, Potter", Narcissa đáp, đôi mắt nhợt nhạt hơi ấm lên khi ánh nhìn rơi xuống người cậu.

"Đi thôi," Draco nói khi dẫn Harry đi về phía cửa. "Ba," cậu ấy nói ngắn gọn khi họ đi ngang qua Lucius. Có vẻ như Draco cũng hơi khó chịu với cách đối xử của cha mình với Harry.

Đã có lúc, Harry cười tự mãn vì điều đó, nhưng cậu quá bận tâm đến những biến cố khủng khiếp này đến mức không còn bận tâm đến việc giải trí với điều này.

Hai chàng trai bước nhanh qua các hành lang của Trang viên rộng lớn, âm thanh của âm nhạc và giọng nói vẫn vang lên từ phòng khiêu vũ. Họ đi ra khỏi cửa ra vào, vượt qua những chú gia tinh đang đứng gác trong nhà, và đi xuống con đường rải sỏi mà không nói một lời. Họ không nói chuyện cho đến khi họ đã trở lại Hogwarts và băng qua khu đất tối đen để đến lâu đài.

"Anh có muốn ở cùng em khi em nói chuyện với Dean vào ngày mai không?" Harry hỏi, liếc qua người bạn đời của mình. Tâm trí cậu đã hoạt động điên cuồng; lập kế hoạch và lập chiến lược, cố gắng kiểm soát tình hình tốt nhất có thể.

Đôi mày nhợt nhạt của Draco hơi nhíu lại. "Anh không chắc..."

Harry gật đầu, quay về phía trước để lơ đãng nhìn mặt đất và bóng tối trôi qua dưới chân mình. "Em không ở chung phòng với cậu ấy nữa nên em sẽ hỏi cậu ấy vào bữa sáng. Anh có nghĩ chúng ta nên tập hợp một danh sách các câu hỏi cho cậu ấy vào tối nay không? Em không muốn bỏ sót bất kỳ điều gì."

Khi Harry bắt đầu im lặng, cậu liếc nhìn người bạn đời của mình. "Anh không sao chứ?"

Draco nuốt nước bọt một cách rõ ràng trước khi trả lời. "Nếu em không phiền thì anh thật sự không muốn tiếp tục nói về điều này vào tối nay."

Harry dừng lại và quay mặt về phía Draco, đặt hai tay trên cánh tay của cậu ấy. "Draco, họ sẽ không xử tử anh đâu," cậu nói chắc nịch trong tuyệt vọng, đôi mắt dò xét nét mặt hơi tái đi của Draco. "Anh vô tội - chúng ta chỉ cần chứng minh điều đó."

"Đó không phải là điều anh quan tâm," Draco đáp nhẹ nhàng, và sau đó sửa đổi, "Erm, thật ra là có, nhưng còn nhiều điều đáng lo hơn thế nữa."

Harry cau mày. "Như là?"

"Em đã đúng, Harry, nếu họ nhận thấy anh có tội và hành quyết anh, thì sẽ có một số thủ tục nhất định được áp dụng để đảm bảo sự trung thành và việc giữ bí mật của em. Em sẽ ngay lập tức được đặt với một người bạn đời mới - do họ lựa chọn."

Đôi mắt của Harry mở to và bụng cậu có cảm giác quặn lại. Tuy nhiên, cú sốc nhanh chóng được thay thế bằng sự tức giận. "Họ không thể làm như vậy!" cậu vặn lại, cố gắng hạ giọng. "Em không ... Em không phải là một món đồ để có thể chuyển từ Alpha này sang Alpha khác."

Vẻ mặt của Draco thoáng qua vẻ đau khổ. "Họ có thể và họ sẽ làm như vậy, Harry. Họ sẽ đưa em ra khỏi tay anh ngay khi bản án có tội được thông qua và em sẽ không được phép quay trở lại Hogwarts, hoặc ra thế giới bên ngoài, cho đến khi em có đủ sự tin tưởng để tiếp tục giữ bí mật của tộc"

"Cho nên họ sẽ bỏ tù em sao?" Harry giận dữ đáp lại. "Em sẽ không để yên như vậy, em sẽ nói với mọi người ngay bây giờ - tối nay. Em sẽ làm điều đó để nếu em biến mất vào ngày điều trần của anh, thì sẽ có người tiết lộ sự thật cho giới truyền thông."

Draco lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. "Em không thể làm vậy Harry, nếu anh được tuyên bố là vô tội và họ phát hiện ra em đã thông báo cho ai đó bên ngoài gia tộc, thì em sẽ là người phải chịu trách nhiệm - và rất có thể sẽ bị xử tử."

Harry nghiến chặt quai hàm khi cậu thả mình ra khỏi cánh tay của Draco và sải bước đi về phía lâu đài, cậu cần phải di chuyển, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm trong khi cậu nhìn chằm chằm xuống đất. Cậu rất tức giận và tệ nhất là cậu cảm thấy một thoáng hối tiếc nhỏ nhoi vì đã mù quáng đồng ý làm bạn đời của Nundu mà không biết rõ từng chi tiết nhỏ nhất và những tình huống có thể xảy ra với quyết định đó. Người Nundu rõ ràng là cực kỳ man rợ đối với các phong tục tập quán của họ và cảm giác bị mắc kẹt mà cậu đang trải qua bây giờ thật kinh khủng. Toàn bộ tình huống này khiến cậu muốn nổ tung với sự bất công trắng trợn của tất cả mọi chuyện.

Harry dừng chuyến đi dài của mình và quay xung quanh để tìm Draco. Chàng trai tóc vàng vẫn đứng ở nơi cậu đã rời đi, chăm chú nhìn xuống đất.

Harry ngay lập tức cảm thấy tội lỗi quặn thắt trong ruột; đây không phải là lỗi của Draco, thực tế mối quan tâm lớn nhất của người bạn đời của cậu là lợi ích của Harry khi cậu ấy mất đi, điều này đã nói lên người bạn đời của cậu là người tử tế như thế nào.

Cậu nhanh chóng bước lại chỗ Draco và đưa tay ra. "Em xin lỗi," cậu nói khẽ. "Em không giận anh, em chỉ tức giận vì ... hoàn cảnh."

Draco bắt gặp ánh mắt của Harry và gật đầu xác nhận, vẻ mặt của cậu ấy thật trống rỗng nhưng đôi mắt xám của cậu ấy rõ ràng là đau khổ.

Harry nhanh chóng kéo cậu ấy về phía mình và vòng tay qua eo Draco, trán áp lên khuôn ngực rắn chắc của người bạn đời. "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra sự thật," cậu thì thầm vào không khí đêm lạnh giá.

Cánh tay của Draco cuối cùng cũng đến ôm lấy cậu và Harry thở dài trước sự chào đón từ hơi ấm trong cơ thể của người bạn đời. Draco tựa cằm lên đầu Harry và thở dài, hơi thở làm rối tung những lọn tóc đen nhánh.

"Này, nếu mọi thứ dễ dàng với chúng ta, thì em sẽ lo lắng lắm đó," Harry thì thầm vào lớp vải dày của chiếc áo choàng len của Draco.

Harry nghe thấy tiếng cười khụt khịt và nó khiến cậu mỉm cười nhẹ nhõm. Cậu lùi lại và luồn tay vào tay Draco để khiến chúng di chuyển thêm một lần nữa. Giờ đây, cậu mang thêm một chút hy vọng trong trái tim mình và hy vọng rằng tia sáng của sự lạc quan sẽ kéo dài suốt đêm.

Khi băng qua lớp sỏi về phía những bậc đá dẫn đến cửa ra vào, họ phát hiện ra có ai đó đang bước ra khỏi bóng tối ở ngay bên cạnh họ.

"Chào buổi tối."

Cả hai dừng lại khi Neville bước ra khỏi bóng tối với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, cánh tay đầy chai rỗng và đất hiện rõ trên tay và dưới móng tay.

"Chào Neville," Harry ngạc nhiên chào. "Bồ làm gì mà ra ngoài muộn vậy?"

Neville thay đổi sự lúng túng của mình khi cậu ấy dừng lại trước mặt họ. "Mình cũng có thể hỏi bồ điều tương tự," cậu ấy phản bác một cách thiện chí.

Harry cố gắng mỉm cười nhưng có cảm giác không tự nhiên. "Chỉ đến thăm ba mẹ của Draco."

"Ồ?" Lông mày của Neville cong lên. "Và mọi thứ diễn ra tốt không?"

"Ờ, ừ," Harry đáp một cách e dè.

"Tốt như mong đợi," Draco xen vào một cách trôi chảy với một cái nhếch mép nhẹ trên khuôn mặt.

Harry nhìn người bạn đời của mình và vô cùng ấn tượng với cách thể hiện sự lãnh đạm một cách giả dối của cậu ta.

Nụ cười của Neville ngay lập tức quay trở lại. "Ừ, mình có thể tưởng tượng được điều đó." Cậu ấy lại thay đổi cảm xúc một lần nữa, những chiếc chai thủy tinh va vào nhau. "Mình đã được Giáo sư Sprout chọn để nuôi các cây Midnight Bottle Brush trong Nhà Kính số 4. Đó thật sự là một vinh dự."

"Vậy ... công việc của bồ là đến đây vào lúc nửa đêm mỗi đêm và tưới cây?" Harry nghi ngờ hỏi.

Neville bật cười. "Không phải chỉ có làm như vậy thôi đâu, nhưng ờm ... Nói chung thì, chúng là những loài thực vật rất ôn hòa và được sử dụng trong vô số lọ thuốc."

Draco cố ý gật đầu và Harry bối rối nghĩ rằng có lẽ cậu nên biết điều đó.

Cả ba bắt đầu bước lên các bậc thang để vào trường, những cánh cửa lớn bằng gỗ sồi đóng lại sau lưng họ ngay khi họ bước vào tiền sảnh.

"Vậy ... hai người sống cùng nhau cảm giác như thế nào?" Neville hỏi với một nụ cười trêu chọc khi họ bắt đầu leo ​​lên dãy cầu thang đầu tiên. "Đã có cãi nhau bao giờ chưa?"

"Hả?" Harry trả lời một cách lơ đễnh khi câu hỏi khiến tâm trí cậu không còn suy ngẫm về tình huống Nundu một lần nữa.

Neville liếc nhìn cậu. "Bồ không sao chứ Harry? Bồ có vẻ hơi ... lo lắng."

Harry lắc đầu như thể đang cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu. "Ừ, mình không sao, chỉ là ... hơi mệt. Mình thường không thức muộn như thế này."

Neville lặng lẽ gật đầu nhưng Harry không nghĩ rằng cậu ấy đã hoàn toàn bị thuyết phục. Điều đó khiến cậu ước rằng mình có được khả năng diễn xuất của Draco.

Draco luồn tay vào tay Harry khi họ dừng lại trên hành lang nơi cả ba sẽ chia tay nhau; Neville đến Tháp Gryffindor trong khi Harry và Draco sẽ đến khu sinh hoạt ở tầng ba của mình.

"Chúc ngủ ngon Neville," Harry nói với giọng điệu bình thường hết mức có thể, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ.

"Chúc ngủ ngon, Harry," Neville nói và gật đầu thêm vào, "Malfoy."

Draco cúi đầu đáp lại trước khi dẫn Harry đi vào lối đi liền kề dẫn đến phòng riêng của họ.

"Diễn hay đấy Potter," Draco đảo mắt lẩm bẩm.

Harry trừng mắt. "Xin lỗi vì nói dối không đến với em dễ dàng như đối với anh," cậu đanh thép đáp trả.

Draco nhìn cậu khi họ rẽ vào góc. "Tôi trông thật khôi hài nhỉ."

"Oh." Harry cắn môi khi rút đũa phép và chạm vào cửa nhà họ. "Xin lỗi."

Cả hai bước vào trong, trong khi Harry tháo tung chiếc áo choàng của mình và ném nó lung tung trên ghế, Draco bận rộn dán một lá bùa im lặng mạnh mẽ lên cửa kết hợp với phép khóa thông thường của mình.

Harry ngồi xuống cuối giường, tựa lưng vào hai tay đang chống đỡ phía sau. "Em tưởng tối nay anh không muốn nói về chuyện đó nữa?" cậu hỏi, hất đầu về phía câu thần chú im lặng ghê gớm mà Draco đã thực hiện.

Sau đó, Draco bắt đầu cởi bỏ áo choàng, ánh mắt sắc bén nhìn Harry. "Đó không phải là lý do tại sao tôi đặt một lá bùa im lặng trên cửa."

Đôi mắt của Harry mở to và cậu nhanh chóng ngồi dậy, một luồng năng lượng đột ngột quấn chặt lấy cơ thể Harry khi cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt săn mồi của người bạn đời. Đã lâu rồi Harry không cảm thấy ham muốn mạnh mẽ như vậy và cậu lập tức tỉnh táo.

Draco treo ngay chiếc áo choàng của mình lên giá treo áo khoác gần cửa trước khi đi về phía Harry, ý định thèm khát hiện rõ trên khuôn mặt.

Harry liếm môi khi ngửa đầu ra sau để nhìn người bạn đời của mình. Vẻ mặt của Draco dường như muốn nói 'tới lượt em, Potter' và đôi môi của Harry nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý trước lời thách thức.

Draco đã đúng; tối nay nói chuyện như thế là đủ - và còn có thứ thuốc giảm căng thẳng nào tốt hơn tình dục?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro