Chapter 1: Prologue
Harry mở mắt và nhìn lên trần nhà với vẻ bối rối, tự hỏi tại sao mình lại thức giấc. Căn phòng ngủ nhỏ của cậu tại nhà Dursley vẫn chìm trong bóng tối và ngôi nhà hoàn toàn tĩnh mịch.
Harry định đổ lỗi cho những cơn ác mộng và nhắm mắt lại thì cậu chợt nhận ra: có một sự rung động lạ lùng đang lan ra khắp cơ thể, giống như có một dòng điện yếu ớt đang chạy ngay dưới da của cậu.
Harry nhanh chóng tỉnh táo hơn rất nhiều khi nhận ra rằng bên cạnh những tiếng vo ve lạ lùng, cậu còn cảm thấy chân tay đau nhức dữ dội, người nóng ngột ngạt và mồ hôi thì ướt đẫm.
Harry ngồi dậy với tiếng kêu rên bị tắt lại nơi cổ họng khi cơ thể của cậu dường như phản kháng lại sự chuyển động này ngay lập tức.
"Tuyệt vời ghê," cậu càu nhàu khi dụi mắt, và Harry cho rằng mình đã ngã bệnh do mắc phải một loại vi rút nào đó. Hiện tại Harry đang sống một mình; Dì và Dượng của cậu đã quyết định ở lại nơi họ đã chạy trốn trong chiến tranh. Họ dự định sẽ tiếp tục cuộc sống của mình ở Surrey sau khi Harry trở lại Hogwarts để học năm thứ tám và cũng là năm học cuối cùng, và Harry hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại họ.
Harry mở mắt ra và hơi thở của cậu nghẹn lại trong cổ họng. Các đầu ngón tay của cậu phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, sau đó bắt đầu phát ra những tiếng kêu răng rắc khi Harry nhìn chằm chằm vào chúng lâu hơn. Luồng điện ngay dưới da cậu đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn và Harry nhanh chóng ném lại tấm chăn và bật dậy, nhìn chằm chằm vào cơ thể cậu trong sự sợ hãi.
Không có gì khác xuất hiện ngoại trừ những đầu ngón tay của cậu đang phát sáng.
Harry cau mày và liếc nhìn cây đũa phép của mình đang đặt trên tủ đầu giường, không biết có nên chạm vào nó hay không. Cảm giác như thể ma thuật của cậu đột nhiên có ý thức và muốn tấn công thứ gì đó.
Harry lấy tay che miệng khi bụng cậu đột ngột quặn lên.
Cậu ngay lập tức chạy nhanh đến nhà vệ sinh dưới hành lang và quỵ gối trước chiếc bồn sứ. Harry chỉ đến kịp đó khi đã tống hết những thứ chứa trong bụng trong cơn co giật dữ dội.
Khi dạ dày trống rỗng và cơn buồn nôn quay cuồng đã giảm xuống mức có thể chịu đựng được, Harry gục trán xuống bệ toilet trắng mát lạnh và nhắm mắt lại.
Cậu nuốt nước bọt và nhắm mắt lại lần nữa khi làn sóng chóng mặt tiếp tục ập đến khiến cậu cảm thấy yếu ớt và đầu óc quay cuồng. Harry thực sự chẳng quan tâm đến việc nằm trên sàn nhà một mình. Chuyện gì xảy ra nếu cậu đập đầu mình? Thậm chí là không một ai nghĩ đến việc kiểm tra Harry cho đến khi cậu không xuất hiện trên tàu tốc hành Hogwarts và vẫn còn một tháng nữa cho đến lúc đó.
Harry nuốt nước bọt và làm điều duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến - cậu càu nhàu gọi Kreacher.
Cậu gia tinh nhỏ khom lưng và khúm núm xuất hiện khá nhanh. "Chủ nhân Harry, tôi có thể giúp gì cho cậu?" nó hỏi với chất giọng khô như giấy. Nó hơi cúi đầu như thể không nhận ra rằng mình đang đứng ở trong nhà vệ sinh, bên cạnh hiện đang có một người đang chồm người qua toilet nôn mửa.
Harry cố gắng mở mắt ra và nhìn nó. "Tôi không được khỏe Kreacher, cậu có thể mang cho tôi một số lọ dược từ Hogwarts được không? Tôi chắc rằng phu nhân Pomfrey sẽ không phiền ..."
Đôi mắt hình bầu dục lớn của Kreacher nheo lại nhìn Harry và lỗ mũi nó phình to lên khi nó cúi xuống và đánh hơi.
Harry cau mày tránh khỏi nó. "Gì vậy...?"
"Chủ nhân đang ở giữa chu kỳ thay đổi của mình," nó trả lời như thể điều đó đã trả lời cho tất cả.
"Thay đổi cái gì?" Harry hỏi một cách yếu ớt, nhắm mắt lại khi một cơn buồn nôn khác đột ngột ập đến.
Kreacher bước vào và đánh hơi một cái nữa rồi gật đầu với chính mình. "Chủ nhân sắp kế thừa huyết thống Omega của mình"
Đôi mắt của Harry mở trừng trừng trở lại. "O-omega?" cậu lặp lại, nói vấp. "Ý cậu không phải là Alpha? Tôi nghĩ chỉ có phụ nữ mới là Omegas."
Kreacher từ từ lắc đầu. Kể từ sau chiến tranh, Kreacher đã trở nên hữu ích hơn rất nhiều, và Harry đã tin tưởng nó; mặc dù không có nghĩa là nó đã trở thành một nửa người bạn của Harry như Dobby đã từng.
"Omega nam rất hiếm," Kreacher chậm rãi giải thích. "Gia đình Black đã có một nam Omega vào thế kỷ trước."
"Cậu có chắc rằng tôi ... rằng tôi là một Omega?" Harry hỏi, không muốn thốt ra thành tiếng; điều đó là quá xấu hổ. Omegas rất được săn đón sau khi những người phụ nữ sinh con cái cho người bạn đời Alpha của họ khi họ trải qua kỳ phát tình - nhưng đó không thể là cậu.
Kreacher tự tin gật đầu. "Cậu đang tạo ra mùi hương Omega. Cô chủ Narcissa cũng vậy khi cô ấy bước sang tuổi mười tám. Mùi hương Alpha của Chủ nhân Sirius rất khác với mùi hương này. Cậu không phải là Alpha hay Beta."
"Cảm ơn," Harry đáp lại một cách khô khốc, nhắm mắt lại và dựa vào bồn cầu một lần nữa. "Tôi có thể làm gì để ngăn chặn cảm giác khá kinh khủng này lại?"
Kreacher cúi đầu một lần nữa. "Tôi sẽ lấy dược cho chủ nhân Harry từ Hogwarts. Và mang đến cho cậu lọ thuốc che dấu mùi hương."
"Để làm gì?"
"Có một sự thật là chủ nhân Harry là Omega nam duy nhất trong số những Alphas mới ở Hogwarts. Những Alphas trẻ tuổi không giỏi kiểm soát như những Alphas lớn tuổi. Chủ nhân Harry cũng sẽ không đưa ra được những quyết định sáng suốt khi Alpha đến gần."
Harry mở to mắt và nhăn nhó nhìn gia tinh nhỏ. "Vì vậy, những gì cậu đang nói có nghĩa là năm học thứ tám này sẽ có nhiều rắc rối hơn giá trị của nó phải không?"
Kreacher gật đầu và Harry đảo mắt.
"Tại sao không ai đề cập đến điều này khi họ nghĩ rằng việc gia hạn thêm một năm học nữa và mời chúng tôi quay trở lại trường là một ý kiến hay?"
Kreacher chỉ nhìn chằm chằm vào Harry, chớp đôi mắt thủy tinh lớn.
Harry thở dài. "Tốt thôi, hãy lấy cho tôi mấy lọ thuốc đó Kreacher."
Kreacher cúi đầu rồi dừng lại trước khi rời đi. "Chủ nhân Harry cũng phải đăng ký với Bộ vì sự an toàn của chính mình."
"Cái gì?" Harry kêu lên trong sự hoảng sợ. "Tôi sẽ không nói với Bộ rằng tôi là một Omega! Nó sẽ được đăng trên mọi tờ báo ... làm sao mà quảng cáo với toàn thế giới phép thuật rằng tôi là một Omega là một biện pháp phòng ngừa an toàn? Không, tôi không nói với họ bất cứ điều gì," Harry kiên quyết từ chối, lắc đầu. "Chỉ cần lấy cho tôi mấy lọ thuốc thôi Kreacher."
Kreacher cúi đầu một lần nữa trước khi biến mất tại chỗ.
Harry gục đầu xuống bồn cầu mát lạnh và nhắm mắt lại. Cậu không thể tin rằng khi cuối cùng cậu đã thoát khỏi Voldemort, sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống có phần bình thường, thì bây giờ điều này đột nhiên ập đến với cậu.
Harry bắt đầu nghĩ rằng mình đã bị nguyền rủa.
Cậu với tay lên để xả nước bồn cầu rồi tựa lưng vào chiếc tủ bên cạnh.
Harry sẽ phải tâm sự với Ron và Hermione trên đường trở về Hogwarts; cậu chắc chắn rằng Hermione sẽ biết tất cả về nam Omegas và lịch sử của họ và có một số lời khuyên cho cậu.
Việc được 'giao phối' có ý nghĩa gì đối với cậu? Điều này có nghĩa là bây giờ Harry có thể mang thai? Liệu người Alphas đó có muốn cậu không? Họ có muốn có một Omega nam làm bạn đời không? Và Harry phải chọn một Alpha hay cậu vẫn có thể ở bên bất kỳ ai mà cậu muốn, bất kể địa vị là gì?
Tất cả thật khó hiểu và lần đầu tiên trong đời Harry thấy mình thực sự sợ hãi khi trở lại Hogwarts.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro