Chương 5
"Mình không thể tin rằng bồ vẫn định ở qua đêm với Malfoy." Ron nhăn mặt.
Hermione nhìn Harry khi cậu thở dài mệt mỏi.
"Ronald." Hermione nói, dường như là lần thứ một triệu. "Mình sẽ không qua đêm với Malfoy. Có cần phải nói như vậy không? Mình đang sử dụng những gì McGonagall đưa cho và mình thích sự riêng tư, được chứ?"
Ron càu nhàu điều gì đó nhưng cô lờ đi. Hermione nhìn lên khi tất cả những con cú bay vào Đại Sảnh Đường cùng một lúc. Những con cú xám, trắng và đen bay đến chỗ những người chủ được chỉ định của chúng khi Hermione, Harry và Ron đang ăn sáng.
Một con cú đen quen thuộc đáp xuống trước mặt Hermione. Đôi mắt của nó có màu xanh điện. Đó là con cú luôn chuyển tờ báo Tiên tri hàng ngày của Hermione. Cô khẽ mỉm cười, tự hỏi liệu con cú có nhớ cô không vì đã một năm rồi cô không nhận được một tờ báo nào.
Hermione đút cho con cú một miếng bánh mì nướng và để nó cắn ngón tay cô một lúc trước khi bay đi. Cô ấy ăn bánh mì nướng và mở tờ báo khi Ron và Harry bắt đầu cuộc trò chuyện về thời gian biểu mới của họ. Trên trang nhất là khuôn mặt của Lucius Malfoy, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ấy đặt miếng bánh mì nướng xuống và chăm chú đọc tờ báo, tập trung toàn bộ sự chú ý vào nó.
Đó là cả một bài viết về Lucius Malfoy. Nó nói rằng ông ta sẽ bị Bộ Pháp Thuật thẩm vấn về sự liên quan của ông với Voldemort. Để tuyên bố, để trấn an giới phù thủy rằng ông ta đang bị nhốt vào lúc này.
Ngay lập tức tâm trí Hermione nghĩ đến Draco. Hắn ta hẳn đang cảm thấy thế nào và liệu Draco có sắp bị thẩm vấn không. Hermione đột ngột đứng dậy, mắt lướt xuống bàn Slytherin, tìm kiếm Draco. Hắn không có ở đó và cô cũng không gặp hắn sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tối qua.
"Hermione, bồ đi đâu vậy?" Ron hỏi, nhìn cô khi cô đứng dậy.
"Mình... mình phải đi... Bồ biết đấy, nhiệm vụ của Thủ lĩnh." Hermione lắp bắp, nói dối mà không cần suy nghĩ kỹ.
Cô không có bất kỳ nhiệm vụ Thủ lĩnh nào. Cô không biết tại sao mình lại nói dối Ron. Cô có thể nói với cậu ấy bất cứ điều gì nhưng vào lúc này cô không thể bắt mình làm như vậy.
"Ồ, chắc chắn rồi hẹn gặp lại cậu." Ron nói và hôn nhẹ lên môi cô.
Hermione nở một nụ cười nhẹ và bước ra khỏi Đại Sảnh Đường. Cô dừng lại và suy nghĩ một lúc, tự hỏi liệu Draco có còn ở trong ký túc xá của họ không. Hermione quyết định lên ký túc xá của Thủ lĩnh, nơi có vẻ thích hợp nhất.
Ký túc xá nằm trên tầng cao nhất. Trên đó không có nhiều phòng thích hợp cho Thủ lĩnh Nam sinh và Nữ sinh. Họ có tất cả sự riêng tư để lên kế hoạch mọi thứ và tổ chức các cuộc họp mà không có bất kỳ sự xáo trộn nào.
Khi cô đến ký túc xá, hắn đột ngột dừng lại khi cô nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế sofa. Đó là Draco Malfoy. Hắn đã không chú ý đến Hermione khi cô đứng yên. Hắn ôm tay vào đầu và lưng hắn quay về phía cô.
Hermione ngập ngừng bước về phía trước cho đến khi cô đến gần chiếc ghế sofa. Draco quay lại và đôi mắt hắn đỏ hoe. Một tờ báo nằm cuộn tròn trên sàn bên cạnh.
"Draco." Hermione không biết phải nói gì.
Không nói một lời, Hermione ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh hắn.Cả hai ngồi im lặng, nghe tiếng đồng hồ tích tắc từng giây. Draco ôm đầu trong khi Hermione nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, cô không muốn nói bất cứ điều gì cho đến khi Draco nói.
"Cảm ơn." Draco thì thầm sau một lúc lâu. Hắn ngước mắt lên và liếc nhìn tờ báo trên sàn và tờ báo trên tay Hermione, biết rằng cô hẳn đã đọc tin tức về cha hắn.
"Tại sao?"
"Vì đã ở đây với tôi. Tôi biết là-" Draco xua tay, cố gắng nghĩ ra một từ.
"Khốn nạn, điều tôi đang cố nói là...Tôi xin lỗi." Draco nhìn cô, lời xin lỗi rõ ràng trong đôi mắt xám.
"Draco, đó là quá khứ. Hiện tại đã kết thúc."
"Có phải? Cậu cũng đang bị thẩm vấn à?"
Draco đột ngột cứng người lại, mắt hắn dừng lại trên mặt cô. Hermione cảm thấy mình co rúm lại dưới ánh nhìn dữ dội của Draco và cô tự hỏi liệu mình có vượt quá giới hạn hay không. Có lẽ hắn ta không muốn nói về điều đó.
"Xin lỗi, đó là việc của cậu, tôi không nên xen vào." Hermione cố xin lỗi.
"Không, tôi không bị thẩm vấn. Cha tôi, ông ấy, lẽ ra ông ấy có thể tránh được chuyện này, nhưng vì lý do nào đó ông ấy đã từ bỏ." Hắn kể cho cô nghe mọi chuyện. Và khi Hermione hỏi Draco tại sao. Lucius nói rằng ông ta đang bảo vệ hắn và mẹ hắn.
"Và bây giờ ông ta đang bị thẩm vấn và sau đó sẽ đến Azkaban và tôi hy vọng ông ta sẽ chết ở đó." Draco cười khẩy.
"Draco, ông ta đã bảo vệ cậu. Đừng nên nói thế." Hermione há hốc miệng, tự hỏi làm sao hắn có thể nghĩ như thế về cha mình.
"Ông ta không làm điều này cho tôi hay cho mẹ tôi. Ông ta vẫn ở bên NGÀI. Vẫn nghĩ mình là một Tử Thần Thực Tử. Tôi chỉ muốn dấu ấn này biến mất." Draco gầm gừ và kéo ống tay áo lên.
Trên cánh tay Malfoy là Dấu hiệu Hắc ám. Con rắn xỉn màu và đen thui. Hermione nao núng khi nhìn thấy nó, nghĩ đến chiến tranh và bị bắt cóc và mua về Trang viên Malfoy. Cô đã nhìn thấy nhiều Dấu hiệu Hắc ám ở đó và nó đã ảnh hưởng đến cô.
"Tôi ghét ông ta! Ghét những ông đã làm với tôi." Draco kéo ống tay áo xuống và luồn một tay vào tóc, làm rối tung nó.
"Draco, cậu đã thay đổi và tôi biết điều đó. Điều đó sẽ không được dễ dàng. Mọi người sẽ bàn tán rất nhiều điều về việc cậu từng là một Tử Thần Thực Tử. Nhưng cậu đã không còn nữa. Và nếu cần sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ ở đây vì cậu Draco Malfoy. Tất cả những gì cậu phải làm là hỏi."
Hắn đứng dậy và nhìn cô trong giây lát. Hermione nhìn thẳng vào mắt hắn, quyết tâm khiến Malfoy nhận ra rằng cô ở đây vì hắn. Họ đã có một trận đấu mắt, khiến cô mất kiên nhẫn.
"Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa." Hermione đập nhẹ vào cánh tay Draco, không cần suy nghĩ kỹ về hành động của mình hay sự thật rằng đây là Draco Malfoy, người mà cô đang đùa giỡn.
Draco khẽ mỉm cười, liếc nhìn bàn tay cô vừa tinh nghịch đánh hắn. Hắn đứng dậy.
"Tôi nghĩ rằng lớp học sắp bắt đầu. Tôi nên- "
Draco nhìn cô một giây rồi đi ra ngoài mà không đợi. Hermione thở dài và nhìn hắn đi. Cô nhặt những tờ báo và ném chúng vào lửa trước khi đi theo.
----
Một tuần trôi qua khá nhanh vì họ không có bất kỳ bài tập về nhà nào vì các lớp học chỉ mới bắt đầu. Mặc dù vậy, Hermione vẫn thường dành thời gian trong thư viện. Cô ấy muốn đọc từ đầu này đến đầu kia của thư viện, đó là một mục tiêu có thể đạt được vì Hermione đã đọc rất nhiều sách rồi. Ron nghĩ rằng ý tưởng đó thật ngu ngốc và sẽ đấu tranh với cô về nó.
Lập luận diễn ra như thế này:
"Bồ đã ở đâu?" Ron hỏi, nhìn Hermione viết bài luận với vẻ mặt cau có.
"Trong thư viện." Hermione thản nhiên nói, cẩn thận viết bằng lông ngỗng.
Ron nhìn Harry, hoài nghi. Harry không nói gì, nó đã quen với việc Hermione ở trong thư viện. Cô ấy đến đó để tìm câu trả lời, để thoát khỏi mọi thứ, để làm bài tập về nhà hoặc chỉ để ngồi và đọc. Nếu tùy thuộc vào Hermione, cô ấy cũng sẽ ngủ ở đó.
"Lớp học chỉ vừa mới bắt đầu." Ron kêu lên.
"Mình biết. Mình chỉ muốn đọc toàn bộ sách trong thư viện, bồ biết đấy trước khi chúng ta rời đi."
"Nghe này, Hermione, chúng ta được đảm bảo có việc làm khi ra khỏi nơi này. Bồ thực sự không cần phải đọc toàn bộ thư viện. Hoặc thậm chí học tập."
"Ron, cứ để mình làm những gì mình muốn làm." Hermione nói khi thu dọn sách của mình.
"Đừng kiểm soát mình nữa." Và sau đó cô ấy bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung và đến thư viện, để lại Ron đang sững sờ nhìn theo Hermione.
Hermione, Ron, Harry và Ginny đều đang ngồi bên ngoài, tận hưởng không khí trong lành vào tối thứ bảy. Cả buổi sáng được dành để xem các ván cờ. Một số ván cờ đã được chơi để phân định thắng thua và rõ ràng là Ron đã thắng từng ván một.
Họ ngồi bên ngoài khi trời bắt đầu tối hơn. Mặt trăng sáng hơn và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời như những bóng đèn nhỏ.
Harry và Ginny thì thầm và cười khúc khích khe khẽ, thỉnh thoảng hôn nhau. Trong khi Ron ngồi quay lưng lại với họ và nhìn Hermione, người đang ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn những vì sao.
Cô đang nghĩ về Draco thì Ron cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Mình xin lỗi, Hermione." Ron thì thầm và tiến lại gần cô hơn, để cánh tay của họ chạm vào nhau. "Mình chỉ muốn dành thời gian với bồ."
Hermione mỉm cười, cô biết Ron cảm thấy khó nói lời xin lỗi. Ron vui mừng, mỉm cười đáp lại rồi chồm tới hôn cô. Môi họ gặp nhau và họ hôn nhau nhẹ nhàng.
Khi Ron lùi lại, họ mỉm cười và nắm tay nhau, lặng lẽ ngắm nhìn những vì sao. Sự im lặng thật yên bình và không quá khó xử.
"Này các cậu." Dean Thomas và Seamus Finnigan đã phá vỡ sự im lặng.
Họ là hai trong số những người trở lại Hogwarts sau chiến tranh. Mặc dù Hermione nghi ngờ việc họ quay lại học vì cô vừa thấy họ quậy phá khắp trường.
"Chào mấy bồ." Hermione mỉm cười, ngồi dậy một chút.
"Này các bồ. Hermione, chúng ta có một tin nhắn từ McGonagall. Cô ấy nói rằng bồ phải gặp cô ấy tối nay trong phòng sinh hoạt chung của Thủ lĩnh." Dean nói, đọc tờ giấy trên tay, thắp sáng cây đũa phép của mình bằng một tiếng 'Lumos' đơn giản.
"Được rồi, mấy giờ?" Hermione nghĩ rằng đây chắc hẳn là nhiệm vụ đầu tiên của cô với tư cách là Thủ lĩnh Nữ sinh. Điều đó cũng có nghĩa là cô cũng sẽ gặp Draco tối nay.
"Chín giờ rưỡi." Dean bỏ mảnh giấy vào túi và cười toe toét với cô.
"Được rồi. Mình cảm ơn." Hermione nói khi họ vẫy tay tạm biệt và bước đi.
Bây giờ là 8:30, có nghĩa là Hermione còn khoảng một giờ nữa. Cô đứng dậy kéo Ron theo mình và nhìn vào cặp đôi vẫn đang hôn môi. Hermione thấy điều đó thật dễ thương vì họ đã không có cơ hội ở bên nhau vào năm ngoái nên giờ họ đang bù đắp cho điều đó.
"Harry, Ginny." Hermione gọi và nhìn họ tách ra và trông có vẻ khó chịu.
"Bữa tối sắp bắt đầu."
Họ gật đầu, càu nhàu điều gì đó và đứng dậy. Họ cùng nhau đi dạo, trò chuyện với nhau. Sau khi họ ăn tối. Hermione đi bộ đến ký túc xá của Thủ lĩnh, một mình.
Cô bước vào và thấy McGonagall đang ngồi trên ghế sofa và Draco Malfoy ngồi đối diện với cô, trông vẫn cuốn hút như mọi khi. Một nụ cười nở trên môi cô.
"Trò Granger, vào ngồi đi." McGonagall vẫy cô về phía trước.
Hermione ngồi xuống cạnh Draco và cô thấy hắn ta nhìn cô trong giây lát trước khi quay lại nhìn McGonagall.
"Ta đã gọi trò đến đây để thông báo cho rằng Hogwarts sẽ tổ chức một bữa tiệc cho năm thứ bảy. Điều đó có nghĩa là chúng ta đã có năm thứ bảy và những học sinh đã quay lại trong một năm nữa.Ta nghĩ sẽ rất tốt nếu có nhiều người giúp đỡ."
"Dù sao thì các trò cũng sẽ phải tổ chức nó và nhờ các huynh trưởng giúp đỡ."
Hermione rên rỉ trong lòng, cô ấy ghét tiệc tùng. Nhưng mọi người sẽ thích nó nên cô ấy ngậm miệng lại. Thêm vào đó, đó là một cách khá tốt cho tất cả các học sinh năm bảy trước đó và những người đến sau chiến tranh để thư giãn.
"Các học sinh có thể mặc lễ phục và giữ cho bữa tiệc phù hợp." McGonagall nghiêm nghị nói, lần lượt nhìn từng người.
"Tất nhiên, giáo sư." Hermione nói, gật đầu một cách chuyên nghiệp khi Draco khẽ nhếch mép.
"Các huynh trưởng đang đến đây ngay bây giờ. Trò phải giao cho họ nhiệm vụ để thực hiện. Ta phải đi bây giờ. Ta biết trò sẽ hoàn thành một cách tuyệt vời."
Draco thở dài và dựa lưng vào ghế sofa, duỗi thẳng tay và chân khi cánh cửa mở ra và các huynh trưởng bước vào. Ginny là huynh trưởng của Gryffindor cùng với một cậu bé mà Hermione không biết.
'Mời ngồi." Hermione nói với họ, chỉ vào những chiếc ghế sofa.
Một vài người trong số họ ngồi xuống ghế sofa và những người khác dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào Malfoy và cô. Hermione đứng dậy và đối mặt với họ Draco cũng vậy. Draco đút hai tay vào túi và để Hermione bắt đầu.
"Chà... cô McGonagall nghĩ sẽ là một ý tưởng hay nếu tổ chức một bữa tiệc cho năm thứ bảy hiện tại và năm thứ bảy mới."
"Vì vậy, chúng tôi phải giao nhiệm vụ." Draco nói, đơn giản, nhìn vào bọn họ. "Và để thảo luận về chủ đề, đồ ăn nhẹ, quy định về trang phục và thời gian."
Hermione gật đầu và nghĩ làm thế nào để làm điều này. Mọi người chờ đợi một lúc, giữ im lặng. Draco nhìn Hermione, khẽ mỉm cười trước cách cô ấy nhướng mày khi nghĩ.
"Được rồi." Hermione cuối cùng cũng nói. "Các huynh trưởng nhà Gryffindor, phụ trách việc trang trí, chúng mình sẽ tổ chức bữa tiệc này ở Đại Sảnh Đường nên các bồ sẽ phải dọn bàn và được phép yêu cầu gia tinh giúp đỡ."
"Được." Ginny gật đầu, mỉm cười.
"Phụ trách đồ ăn nhẹ và đồ uống, Hufflepuff bồ sẽ phải truyền bá thông tin, làm tờ rơi và làm cho chúng đầy màu sắc. Cuối cùng, Slytherin sẽ..." Hermione dừng lại, đầu óc cô trống rỗng.
Mọi người trông có vẻ vui vẻ với nhiệm vụ của họ ngoại trừ Slytherin hoặc có lẽ khuôn mặt của Slytherin vĩnh viễn bị mắc kẹt trong một cái cau có? Hermione thở dài và nhìn về phía Draco cầu cứu.
"Hãy nghĩ về một chủ đề?' Draco gợi ý, nhìn Hermione để xác nhận. Hermione gật đầu và cảm ơn Draco.
"Đúng vậy, một chủ đề. Khía cạnh quan trọng nhất của một bữa tiệc. Malfoy và mình cũng có thể giúp việc đó và chúng ta sẽ hẹn ngày gặp mặt."
"Khi nào thì bữa tiệc diễn ra?" Huynh trưởng Ravenclaw hỏi.
"Tối thứ bảy thì sao?"
Mọi người trông rất vui vẻ, kể cả Slytherin và Hermione cũng đoán là họ thích tiệc tùng. Có lẽ họ không thích giúp đỡ nhau.
"Được rồi, được rồi. Gặp lại mọi người ở đây tối mai nhé. Malfoy và tôi muốn có một ý tưởng." Hermione vẫy tay và họ hào hứng bước ra ngoài.
Cô quay sang Draco và mỉm cười, nghe một số người trong số họ thảo luận về các chủ đề và những món ăn nhẹ mà họ cần. Hermione tự tin rằng họ sẽ làm rất tốt.
"Cô làm tốt lắm, Granger." Draco nói, ngồi trên ghế sofa và vươn vai.
"Cậu cũng vậy, Malfoy." Hermione ngồi xuống đối diện với hắn. Đôi mắt cô lướt qua cơ bắp trên cánh tay của hắn.
Draco bắt gặp Hermione đang nhìn hắn ta và cười nhẹ khi Hermione đỏ bừng mặt, đảo mắt đi.
"Cô đang đỏ mặt à." Draco ngồi dậy một chút và mỉm cười.
Hermione mỉm cười trước tiếng cười của hắn, cô thực sự thích nó. Tất cả những suy nghĩ về những gì họ đã thảo luận về cha hắn trước đây đã bị lãng quên và cô đắm mình trong tiếng cười.
"Chúng ta nên quay lại phòng chung." Draco nói, đứng dậy. Hắn vươn vai một lúc và đi về phía cửa.
Hermione không muốn quay lại nhưng cô cũng không muốn ở đây một mình nên cô bước ra sau hắn. Cả hai tạm biệt nhau và đi về hướng ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro