Chương 4
“Ta muốn giới thiệu với các trò Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh: Draco Malfoy và Hermione Granger.” Giáo sư McGonagall tuyên bố với tất cả, sau khi việc phân loại diễn ra.
Không thể phủ nhận rằng số lượng học sinh năm nhất năm nay giảm hơn so với những năm trước. Hermione đoán rằng các bậc cha mẹ vẫn còn một chút cảnh giác khi gửi con cái của họ đến Hogwarts sau chiến tranh nhưng cô biết rằng chẳng bao lâu nữa, sẽ có rất nhiều học sinh theo học ở đây. Theo ý kiến của cô, Hogwarts là ngôi trường tốt nhất.
Cuối cùng khi đến Hogwarts, Draco và Hermione phải ngồi gần bàn giáo viên để học sinh có thể nhìn thấy và nhận ra họ là các Thủ lĩnh.
Khi McGonagall giới thiệu họ cho các học sinh, họ đứng dậy và cảm ơn cô. Mọi cặp mắt đều dán chặt vào khuôn mặt của Draco và những lời xì xào bàn tán lan ra khắp các bàn, tự hỏi tại sao một kẻ từng là Tử Thần Thực Tử lại là Thủ lĩnh Nam sinh. Hermione liếc nhìn Draco khi hắn cố gắng ngẩng cao đầu.
Malfoy biết một số - hoặc hầu hết - đang nghĩ làm thế nào mà hắn có được vị trí quyền lực mà không phải Harry hay người nào khác xứng đáng với nó.
“Nếu bất cứ ai có bất kỳ vấn đề hoặc cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, đây là những người các trò có thể nói chuyện. Ta đảm bảo với trò, sự lựa chọn của ta là hoàn toàn đúng đắn. Tiếp tục đi, rừng cấm vào đêm trước-” McGonagall tiếp tục, sau khi khiến các học sinh im lặng.
Draco khoanh vùng và không nghe McGonagall như hắn đã nghe điều đó hàng năm kể từ khi bắt đầu học ở Hogwarts.
Draco có thể thấy Potter và Weasley đang nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không thèm nghe McGonagall. Draco Malfoy biết họ nghĩ hắn sẽ làm tổn thương Hermione hay thứ gì đó tương tự nhưng tất nhiên hắn sẽ không làm thế. Hắn ta thậm chí sẽ không nghĩ về nó, không phải sau chiến tranh. Draco hướng ánh mắt sang Pansy, người cũng đang nhìn hắn chằm chằm. Khi cô ta nhận ra hắn đang nhìn, Pansy mỉm cười và hôn hắn một cái. Cô ta không để ý bất cứ điều gì.
“Hãy thưởng thức bửa tiệc nào.” McGonagall vung đũa phép.
Draco với lấy món gà quay cùng lúc với Hermione. Hắn rút tay lại và để cô lấy đầy đĩa của mình trước, phớt lờ lời cảm ơn của cô. Hermione và Draco lao vào ăn như thể lâu lắm rồi họ không được cho ăn, không nói chuyện với nhau mặc dù ánh mắt của Draco sẽ dao động với cô.
Sau khi tráng miệng, đĩa thức ăn của họ biến mất hoàn toàn và McGonagall nói họ đi.
Hermione đứng dậy và định đi về phía các bạn của mình, nhưng Draco đã nắm lấy tay cô, ngăn cô rời đi. Đôi mắt cô hướng về phía hắn, không giữ vẻ lịch sự quen thuộc mà hắn đã thấy trước đây.
“Thả tôi ra, Malfoy,” Hermione lạnh lùng nói, nhìn đi chỗ khác. Harry và Ron ngước nhìn họ, quan sát rất cẩn thận.
“Nghe này, tôi xin lỗi về những gì tôi đã nói trên tàu. Gặp tôi ở ký túc xá của chúng ta .Nếu cô không đến... tôi sẽ hiểu,” Draco buông tay cô ra. Hắn mong cô đến để họ học cách vượt qua quá khứ và làm tốt công việc ở cương vị mới.
Hermione không ngần ngại bước ra khỏi hắn khi hắn buông cô ra. Trái tim của Draco tan vỡ, nhìn cô ấy. Hắn biết cô sẽ không đến. Tại sao cô ấy lại như vậy khi về cơ bản hắn ta đã chộp lấy cô ấy trên tàu. Cô ấy chỉ đang cố tỏ ra lịch sự với hắn. Cô ấy là số ít người đang cố gắng.
Draco dẫn một số học sinh năm nhất đến ký túc xá của Slytherin và chịu đựng việc họ nói chuyện sôi nổi về những tin đồn mà họ đã nghe được. Họ cũng hỏi hắn ta một số câu hỏi khi họ đi dọc hành lang.
“Có đúng là nếu trượt kỳ thi, một con ma sẽ đến và ám ta cho đến khi ta học lại tất cả?” Một cậu bé tóc nâu nói, nhìn chằm chằm vào tất cả những con ma, nỗi sợ hãi hiện trên khuôn mặt.
Draco thở dài và trả lời một cách trang trọng là không, hắn không thể bị làm phiền bởi bất cứ ai ngoại trừ Hermione. Đặc biệt không phải mấy đứa năm nhất. Họ bước vào ký túc xá và Draco nói cho chúng biết phòng của chúng ở đâu.
Draco chỉ do dự một lúc trước khi bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung của Slytherin và đến ký túc xá của các Thủ lĩnh.
----
“Vậy nó thế nào rồi?” Ginny hỏi, nhìn chằm chằm vào Hermione trong ký túc xá.
Hermione không nhìn lên mà nhìn chằm chằm vào cái rương của mình. Cô tự hỏi liệu Draco có sử dụng ký túc xá của họ để làm gì không và ngay lập tức cô trả lời câu hỏi của chính mình. Không, cô không nghĩ hắn sẽ làm vậy. Điều đó có nghĩa là cô ấy có thể lấy ký túc xá, ngủ và học ở đó vì cô ấy có thể sử dụng sự riêng tư trong năm nay.
“Cái gì thế nào?”
“Chị biết đấy.” Ginny đảo mắt, ngồi phịch xuống giường. Cô nhướng mày. “Hắn ta! Malfoy.”
“Ồ, ý em là Draco.”
“Draco? Chị bắt đầu gọi như vậy từ khi nào?” Ginny hỏi, với một cái cau mày nhẹ. Cô nhướng mày, đôi mắt không rời khỏi Hermione.
Hermione sôi sục giận dữ khi nghĩ về sự cố xe lửa. Hắn đúng là một tên khốn. Cô chỉ cố gắng tỏ ra thông cảm và hắn ta đã cáu kỉnh với cô khi cô gọi tên hắn. Chà, cô sẽ không cư xử tốt với hắn nữa!
“Malfoy đúng là một thằng khốn nạn.” Hermione nói, kéo cái rương của cô xuống đất với một chút lực mạnh hơn cô dự định. Cô ấy đi về phía cửa trước khi Ginny có thể nói bất cứ điều gì và thì thầm. “Gặp lại em sau.”
Hermione rời khỏi phòng khi Ginny nhún vai và đi vào phòng tắm. Hermione leo xuống cầu thang đến phòng sinh hoạt chung, nơi cô nhìn thấy Harry và Ron ở gần lò sưởi. Cô đi về phía họ, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
“Thật tuyệt khi được trở lại. Hòa bình và yên tĩnh... Này, Hermione.” Harry nói, chú ý đến cô.
Ron nhìn lên và mỉm cười. Cậu vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh. Hermione ngồi xuống và để Ron vòng tay ôm lấy cô.
“Đúng. Thật tuyệt khi được trở lại. Không có trường sinh linh giá, không có chiến tranh.” Hermione đột ngột dừng lại khi Ron cứng đờ người.
Cô biết Ron vẫn còn đau buồn vì Fred. Mọi người nhớ anh ấy rất nhiều. George luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng đôi khi vẻ ngoài của anh ấy biến mất. Hermione thậm chí còn không thể hiểu được cảm giác mất đi người em song sinh của mình sẽ như thế nào. Nửa kia của bạn.
“Xin lỗi, Ron, mình... mình cũng nhớ anh ấy.”
“Ừ, tất cả chúng ta đều nhớ anh ấy. ” Harry lên tiếng, cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng cậu.
“Ừ mình biết. Mình chỉ...” Ron lẩm bẩm, nhún vai.
“Không cần phải nói bất cứ điều gì, Ron.” Hermione nắm lấy tay cậu. Cô biết rằng nói về chiến tranh đã để lại rất nhiều kỷ niệm, không chỉ cho Ron mà còn cho tất cả bọn họ.
Sự im lặng trong vài phút nhưng Hermione chuyển chủ đề sang Teddy Lupin. Teddy là con trai của Lupin và Tonks. Đứa trẻ có khả năng biến hình của mẹ mình. Cậu bé thường xuyên thay đổi màu tóc, điều này khá thú vị và cười khúc khích rất nhiều mỗi khi soi gương.
Cuộc trò chuyện tiếp tục đến tận khuya. Hermione, quên mất Draco đang ngồi đợi cô.
----
“Malfoy! Tỉnh dậy đi.”
Draco bắt đầu, gần như ngã khỏi ghế sofa, khi hắn nắm lấy cánh tay của những kẻ đột nhập, kéo chúng xuống. Nó đã trở thành một thói quen để luôn chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả trong giấc ngủ. Hắn đã học được điều đó vào năm ngoái, trong chiến tranh. Hắn nghe thấy một tiếng nhăn mặt và đột nhiên buông ra, nhận ra đó là cánh tay của Hermione.
Hermione trừng mắt nhìn hắn, xoa xoa cánh tay. “Cậu bị sao vậy?”
“Tôi tưởng cô là...”Draco ngừng lại, lắc đầu. “Đừng bận tâm. Tôi không biết đó là cô.”'
“À, cậu biết đấy có hai phòng ở đây, không cần phải ngủ trên ghế sofa.”
“Vậy là rốt cuộc thì cô cũng quyết định xuất hiện. Tôi đã đợi.”
“Tôi không muốn nghe. Quên nó đi, tôi chỉ đang cố tỏ ra tử tế và thay đổi mọi thứ giữa chúng ta. Nhưng rõ ràng...” Hermione thở dài.
“Cảm ơn.” Draco khẽ nói, bắt gặp ánh mắt cô khi cô nhìn. Hắn cố gắng tiếp tục, bất chấp sự ngạc nhiên của cô. “Cảm ơn vì đã cố gắng... vì đã không nghĩ tôi là một tên khốn như ngày đó.”
Hermione im lặng trong vài giây trước khi cô thì thầm.
“Tôi nghĩ mọi người đều có thể thay đổi, Draco.”
Draco gật đầu, yêu thích cái âm thanh là tên hắn phát ra từ môi cô. Họ giao tiếp bằng mắt một lúc trước khi Hermione bắt đầu nhìn quanh phòng.
Nó rất lớn, đó là điều chắc chắn. Sàn nhà màu hạt dẻ và tường sơn màu kem đơn giản. Có bốn cánh cửa dẫn vào phòng khác và một chiếc ghế sofa với một cái bàn ở phía trước. Ngọn lửa bùng lên trong lò sưởi với một chiếc ghế bành phía trước và một giá sách tráng lệ dọc theo một bức tường.
Hermione về phòng. Cô lặng lẽ mở cửa và thở hổn hển. Nó thật đẹp. Một cửa sổ ở ngay trước mặt cô với rèm cửa màu đỏ và vàng, buông lỏng. Và một chiếc giường đôi lớn ở giữa phòng với những tấm màn màu đỏ và vàng. Một chiếc tủ ngăn kéo ở phía trước giường và bên cạnh giường là một chiếc tủ lớn có dán một tờ giấy ghi chú. Hermione đi qua để xem ghi chú.
Trò Granger thân mến,
Ta hy vọng trò thích căn phòng của mình,
Hãy dùng thử và ta chắc chắc trò sẽ đánh giá cao nó.
Giáo sư McGonagall.
Hermione cười toe toét với chính mình. Năm nay thật tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro