
Chương XX : Nhịp đập
Nắm tay anh, và không được buông.
Đêm trăng tròn buông xuống như một tấm màn bạc phủ lên toàn bộ Hogwarts.
Từ cửa sổ Tháp Thiên văn, ánh trăng chiếu xiên vào hành lang đá, loang lổ bóng tối và ánh sáng, như thể thời gian cũng đang nín thở chờ điều sắp diễn ra.
Em đứng đó, giữa tầng thượng của Tháp, chiếc áo choàng đen tung bay trong gió.
Tay em nắm chặt lọ thuốc cầm máu nhỏ giáo sư Snape đưa cho – phòng trường hợp vết cắt quá sâu.
-"Chỉ dùng khi thực sự cần thiết. Còn lại... để máu lên tiếng".
Snape đã nói thế.
Giọng ông khàn, mắt ông u uẩn như thể quá khứ cũng từng để lại vết dao nào đó trong tim ông.
Tiếng bước chân vang lên. Draco xuất hiện.
Không nói một lời, hắn bước đến gần em.
Đôi mắt xám xanh chạm vào mắt em, không còn khoảng cách, không còn sợ hãi, chỉ có một thứ duy nhất : quyết định.
-"Sẵn sàng chưa?" – Draco khẽ hỏi.
Em gật đầu, tim em đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Em giơ bàn tay trái ra, run nhẹ.
Draco làm theo, hai cánh tay đặt đối diện nhau, bàn tay sát bàn tay – nơi dòng máu sắp chạm vào nhau qua nghi thức cổ xưa nhất.
Draco rút dao bạc ra.
-"Một lần cắt – cho những điều không thể quay lại".
-"Một lời thề – cho những điều không thể rút lại"– em tiếp lời.
Hai lưỡi dao sáng lên dưới ánh trăng.
Hai đường cắt đồng thời vẽ thành hình trăng lưỡi liềm trên bàn tay – đỏ thẫm, nhưng không đau đớn.
Máu chảy ra...và khi cả hai nắm tay nhau, máu hòa làm một – màu sắc chuyển sang ánh tím dịu nhẹ, như màu của trời trước bình minh.
Cơn gió vụt thổi mạnh.
Và rồi những ký tự cổ xưa bắt đầu hiện lên quanh hai người, bay lượn như đốm sáng lặng lẽ, viết thành một vòng tròn bao quanh.
-"Bằng máu này, ta gọi tên người" – Draco cất tiếng trước.
-"Bằng linh hồn này, em chạm vào anh" – em thì thầm.
-"Nếu thế gian chia cắt – máu ta sẽ nối lại".
"Nếu lòng ta đổi thay – tim ta sẽ ngừng đập".
-"Nếu anh phản bội em – anh xin được hủy hoại cùng em".
-"Nếu em phản bội anh – em xin tự xóa tên mình khỏi thế giới này".
Cả hai đồng thanh:
"Từ hôm nay. Trong máu, trong linh hồn, trong lời thề".
Ầm
Một luồng sáng trắng xoá vụt bùng lên. Trong khoảnh khắc đó, trời đất im lặng.
Em thở dốc.
Tay em vẫn nắm chặt tay Draco, và cả đều đã đổ mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng không buông nhau.
Các ký tự lặng lẽ bay lên trời và tan biến như bụi sao.
Trên bàn tay, nơi cắt máu, vết thương đã ngừng chảy. Nhưng thay vì lành hẳn, cả hai đều mang một vết sẹo nhỏ bằng hạt đậu – hình trăng lưỡi liềm đối xứng nhau.
Không ai nói gì.
Chỉ nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn một điều không còn lời nào có thể diễn tả.
Em khẽ thì thầm:
-"Vậy là...chuyện này thật sự đã xảy ra".
Draco đưa tay lên vuốt sợi tóc vương trên má em.
-"Và anh không hối hận".
Em cười, rồi dụi đầu vào vai hắn – nơi an toàn nhất giữa bầu trời đầy sao.
Trong văn phòng Dumbledore – cùng lúc ấy.
Ngài hiệu trưởng già đứng nhìn ra cửa sổ, nơi trăng tròn vẫn treo lơ lửng trên đỉnh tháp.
-"Mỗi thế hệ, chỉ có một đôi được chọn..." – ông khẽ lẩm bẩm, ánh mắt buồn như mang cả thế kỷ.
-"Và lần này... lời thề đã thức giấc".
Tấm bản đồ ma thuật trên bàn khẽ rung lên, hai cái tên lấp lánh: Draco Malfoy – Scarlet Rosier.
Dumbledore nhắm mắt lại.
-"Cầu cho tình yêu đủ vững để không phải trả giá bằng sinh mệnh".
Dưới ánh trăng, hai kẻ dám thề nguyện đã gắn máu thịt và linh hồn vào nhau. Và dẫu định mệnh còn chưa rõ hình thù, thì một điều đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Họ là số phận của nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro