Chương 42
Elizabeth đè Draco lên tường, bắt lấy bờ môi mỏng của Draco mà hôn. Draco cũng không vừa mà ôm chặt lấy cô, vòng tay đầy chiếm hữu giữ cái eo nhỏ nhắn của cô cố định. Draco hé đôi mắt hẹp dài nhìn về phía tường đối diện bọn họ. Có một cái bóng lấp ló ở đấy, hắn không hề để ý đến mà càng ôm chặt cô gái đang cuồng nhiệt trong khoang miệng mình hơn, ánh mắt đầy vẻ thách thức nhìn về phía cái bóng ở phía trước.
Harry vội quay người, tay anh đặt nơi nhịp tim đang đập nhanh đến khó tả. Anh thở dồn dập, cảnh tượng khi nãy bắt gặp cứ lặp đi lặp lại trong đầu hun nóng hai má trắng trẻo của anh như một quả đào mịn. Phải, người khi nãy Draco nhìn thấy lấp ló rình trộm họ hôn nhau chính là Harry. Trước tới nay hình tượng Elizabeth trong lòng Harry là một cô gái đoan trang, chính trực, giỏi giang, xinh đẹp và dễ mến. Nhưng Harry đến chết cũng không thể tin Elizabeth khi nãy mà anh chứng kiến là một cô gái táo bạo đến như vậy. Nếu như Draco biết được, hẳn hắn sẽ lập tức nhảy cẫng lên. Táo bạo? Cmn Bethie của hắn chính là một con nhỏ tà dâm đến đáng sợ. Mấy ai biết được khi chỉ có 2 người họ Elizabeth toàn đè hắn ra hôn cho đến khi hắn thiếu dưỡng khí phải đập vào bả vai cô ra hiệu dừng lại để rồi nằm thở dốc hay là luôn thừa dịp hắn không chú ý mà sờ soạng khắp thân thể hắn. Cái deo gì chứ cái tấm thân ngọc ngà châu báu hắn luôn giữ gìn bấy lâu đều bị cái bàn tay hư hỏng của cô trêu đùa qua???
Harry đương nhiên không tưởng tượng nổi đến những thứ đó, đúng hơn là không dám và không thể nghĩ đến. Anh chỉ thấy tim đập nhanh như muốn nổ tung, cmn anh lại thấy xấu hổ khi nhìn crush mình với người yêu cổ hôn nhau?!? Nếu để ai biết thì sẽ bị cười thối mũi không đáng mặt nam nhân. Bị dọa sợ bởi chính mấy suy nghĩ của mình mà Harry vội ôm đầu chạy thục mạng. Tiếng bước chân vang lên trong hành lang trống vắng càng nghe ra rõ rệt.
Và Elizabeth đâu có điếc đâu mà không nghe thấy. Cô dứt ra khỏi nụ hôn ngọt ngào với Draco, kéo theo sợi chỉ bạc hết sức khả nghi. Cô quay ra nhìn xung quanh rồi lo lắng nhìn Draco
" Có người" Cô nói khẽ, sau một tháng được Draco lẽo đẽo bám theo chăm sóc thì Elizabeth cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói êm tai
" Đâu có ai qua đây... Do em nghe lầm thôi" Draco vòng tay qua cổ Elizabeth, kéo lấy sự chú ý của cô về phía mình.
Elizabeth nhìn đến khuôn mặt của Draco. Làn da hắn trắng mịn, mái tóc màu bạch kim có phần hơi rối xõa trước cái trán bóng loáng. Đôi mắt màu xám tro nay lại xuất hiện thêm một tầng sương mỏng mù mịt, lông mi cong vút rũ xuống tạo thành bóng quạt dưới mí mắt, đôi môi hồng đỏ lên, có chút sưng, còn óng ánh chút nước bọt. Hắn đây chính là cmn làm nũng! Nội tâm Elizabeth thực sự gào thét điên cuồng. Mĩ vị nhân gian không phải trước mắt cô đây sao? Alo bé yêu Draco làm thế này là giết chết con tim nhỏ bé của cô rồi!!!
" Tiếp...Tiếp tục đi mà..." Draco ngại ngùng quay đầu đi nói, vành tai đỏ ửng nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Elizabeth
" Được" Elizabeth cười mỉm, Draco nhìn thấy liền muốn thầm sỉ vả bản thân quá mê muội, nhưng làm sao có thể không? Nụ cười khi nãy của cô quá quyến rũ
Elizabeth nâng mặt Draco nhìn thẳng vào mặt mình. Lại cuồng loạn mà xâm chiếm tiện nghi của anh người yêu mình, Draco vừa tiếp hôn Elizabeth vừa nghĩ ngợi gì đó, ánh mắt chứa đầy tia xảo quyệt rồi lại nhắm lại tận hưởng nụ hôn nồng cháy.
Sau khi tỉnh lại tính khí của Elizabeth thất thường hơn hẳn. Có lúc cô sẽ ngọt ngào đáng yêu, lúc lại chiếm thế thượng phong bá đạo mà có lúc lại dịu dàng khiến Draco bị xoay như chong chóng. Nhưng có 1 điều hắn biết là dù có bao nhiêu tính cách khác nhau thì cũng chỉ Draco nhìn thấy được khía cạnh này của cô. Người khác làm gì có phước được nhìn thấy thì lại càng khiến Draco mãn nguyện. Mới đầu năm học thôi nhưng không khí trong trường không hề dễ thở là bao khi có mụ Umbridge luôn kè kè ở đây. Nhưng trường học cũng được một phen dậy sóng khi biết nhà Black không chỉ có 1 mình ái nữ Elizabeth mà còn có cả một người con trai cả là Richard Black. Sự xuất hiện của Richard làm tụi con gái phát cuồng. Không chỉ ngoại hình nổi trội xuất sắc mà thành tích học tập cũng rất tốt, có thể so sánh một chín một mười với Cerdic Diggory nhà Hufflepuff. Các cô gái luôn thừa thời cơ là xúm lại chỗ Elizabeth hỏi đủ thứ về Richard khiến Draco phát cáu mà đuổi hết họ đi. Rồi Elizabeth nhìn thấy Draco gặp riêng Richard mà theo lời Draco kể là buổi đàm đạo giữa 2 người đàn ông với nhau. Sau hôm đó tụi con gái không còn nhao nhao lên hỏi Elizabeth gì về anh trai cô nữa. Gương mặt Draco cũng vì thế mà tươi sáng như vớ phải được vàng.
" Draco! Anh không thấy khó chịu vì giáo sư Umbridge. Ý em là nghe bảo bà ấy khắt khe chuyện yêu đương lắm đó" Elizabeth nằm trong lòng Draco mà thủ thỉ.
" Anh là huynh trưởng nhà Slytherin cơ mà, sao phải sợ?" Draco rúc đầu vào cổ Elizabeth kiêu ngạo nói
" Nhưng em sợ lắm. Hay mình tạm xa nhau đi" Elizabeth vờ nghiêm túc nâng mặt Draco lên nói
" Cái gì? Nói vớ vẩn cái gì đấy?" Draco trừng mắt nhìn cô, đẩy Elizabeth ngồi thẳng người dậy hét lên
" Thì... Em là học sinh gương mẫu mà! Em không muốn bị phạt đâu" Elizabeth càng diễn sâu mà cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói
" Phạt con khỉ! Xa cái rắm! Ông đây không cho phép em rời xa dù chỉ là trong suy nghĩ" Draco lắc người Elizabeth nói lớn
" Được rồi được rồi em đùa thôi đừng lắc nữa não em rơi ra ngoài bây giờ" Elizabeth cười phá lên ôm lấy Draco nói
" Hừ! Nói ra câu xa nhau là não em rơi ra từ đó rồi" Draco xéo sắc mà đẩy Elizabeth ra, đại khái chính là dỗi đi
" Ơ thôi mà! Baby cho em xin lỗi" Elizabeth càng không buông mà ôm chặt Draco, môi lên tục mổ lên khuôn mặt đẹp trai của cậu quý tử nhà Malfoy
" Chỉ giỏi nịnh!" Draco quát lên một câu nhưng chắc chắn là liêm sỉ đã bay đi phương trời nào rồi, bị Elizabeth hôn sâu một cái là lại nhũn người phối hợp ngay
Cái lưỡi ranh mãnh của Elizabeth càn quấy trong khoang miệng ngọt ngào của Draco. Cả hai hăng say mà trao đổi nước bọt, thậm chí Draco vì không kịp nuốt hết mà nước bọt trào bên khóe miệng hắn, chảy dài xuống cằm. Bàn tay Elizabeth luồn vào trong lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, xoa nắn từng luồng múi bụng săn chắc ẩn hiện của Draco. Hắn rùng mình, lắc lư muốn thoát khỏi ma trảo của Elizabeth thì đã muộn. Cô đã cởi hết luôn hàng cúc áo của hắn ra mất rồi, thậm chí còn đê tiện xoa nắn khuôn mặt cứng rắn của hắn. Draco khẽ rên vài âm tiết trong cổ họng, dứt ra khỏi nụ hôn mà thở dốc. Móng tay của Elizabeth được cắt ngắn sạch sẽ, hai ngón tay trắng trẻo xoa nắn một bên đầu vú màu nâu nhạt của hắn khiến chúng chậm rãi đỏ lên, cứng lên thấy rõ. Draco ưỡn ờ nửa đẩy nửa kéo người Elizabeth, mặt chôn trong khuỷu tay của mình mà thở dốc. Elizabeth nhìn từ trên xuống dưới người hắn, áo sơ mi trắng mở bung ra lộ ra múi bụng ko quá rõ nhưng lờ mờ nhìn thấy cùng khuôn ngực nở nang, một bên ngực bị cô đùa nghịch mà đỏ lên. Bụng cô cũng cảm nhận được có thứ gì đó nóng nóng chọc vào. Đũng quần của hắn đã dựng thành một túp lều nhỏ rồi...
Elizabeth nhìn thấy vậy, ánh mắt xoẹt qua tia tinh ranh. Cô hôn chụt một cái lên môi hắn, lúc Draco còn đang mông lung không hiểu gì thì chạy về phòng mất. Draco ngơ ngác một lúc nằm trên giường rồi lập tức đen mặt, gầm lên một tiếng rồi chậm rì bước vào nhà vệ sinh.
Hôm nay có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Chẳng có học sinh nào vui vẻ cho cam nhưng vẫn phải cố gắng chủ động tới lớp sớm vì đến trễ sẽ bị mụ Umbridge khiển trách bằng cái giọng thảo mai của mụ.
Cả lớp im lặng vô lớp, Giáo sư Umbridge hãy còn là con số bí ẩn và không đứa nào biết bà có thể nghiêm khắc về kỷ luật tới mức nào.
"À, chào các con!" Bà nói, khi cuối cùng cả lớp đều đã ngồi yên vị trí.
Vài đứa lầm bầm đáp lại "Chào cô"
"Chậc chậc", giáo sư Umbridge nói
"Không phải như thế chứ? Ta muốn các con vui lòng đáp lại "Chào cô, Giáo sư Umbridge.Một lần nữa nào. Chào cả lớp!"
"Chào cô, Giáo sư Umbridge ", bọn nó đáp giọng đều đều
"Đấy, coi", giáo sư Umbridge ngọt ngào nói
"Không khó lắm, phải không? Cất đũa phép đi và lấy bút lông ra nào"
Nhiều đứa trong lớp trao đổi những cái nhìn u ám, yêu cầu "cất đũa phép" chưa bao giờ mở đầu 1 tiết học thú vị. Elizabeth nhét đũa phép của cô trở lại cặp và kéo ra bút lông, mực và cuộn giấy da. Giáo sư Umbridge mở túi xách, rút chiếc đũa phép ngắn khác thường ra, và gõ mạnh lên bảng, một dòng chữ hiện lên ngay lập tức:
"Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Trở lại những Khái niệm Cơ bản"
Lúc này lông mày của Elizabeth hơi nhếch lên rồi đó. Cô ghét nhất là học lý thuyết đó??
"Nào, mấy bài học của các con ở môn học này thường bị ngắt quãng và dở dang, phải không?" Giáo sư Umbridge phát biểu, quay trở lại nhìn cả lớp với đôi tay nắm chặt ngay ngắn phía trước.
"Việc thay đổi giáo viên không ngớt, mà rất nhiều trong số đó lại có vẻ không theo bất cứ chương trình giảng dạy nào được Bộ phê chuẩn, đáng tiếc là đã dẫn tới trình độ quá thấp so với chuẩn mà chúng ta mong đợi ở các con vào năm Thường Đẳng"
"Tuy nhiên, các con sẽ rất vui khi biết rằng, những vấn đề ấy nay sẽ đươc sửa. Chúng ta sẽ theo một giáo trình có kết cấu, tập trung vào lý thuyết và đã được Bộ phê chuẩn. Nào, chép vô"
Bà ta lại gõ vào tấm bảng,dòng chữ đầu tiên biến mất, thay vào đó là "Mục tiêu của khóa học"
_Hiểu nguyên lý cơ bản của ma thuật phòng vệ.
_Học nhận biết những trường hợp mà ma thuật phòng vệ có thể được sử dụng một cách hợp pháp.
_Xác định cách dùng ma thuật phòng vệ trong các ngữ cảnh thực tế.
Trong hai giây lớp học đầy những tiến sột soạt của bút lông ngỗng viết lên giấy da. Khi cả lớp đã chép xong ba mục tiêu khóa học của Giáo sư Umbridge, bà hỏi
"Tất cả các con đã có cuốn Lý Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ của Wilbert Slinkhard rồi chứ?"
Đáp lại cô là những tiếng "Dạ" lào thào uể oải. Tâm trạng của Elizabeth cũng trùng xuống theo. Cuối cùng là cô đùn hết giấy da của mình về phía Draco rồi ngồi chán nản nhìn ngó xung quanh. Draco không có gì là ngạc nhiên, tựa như một thói quen mà xếp giấy da của Elizabeth sang bên cạnh của mình, viết nội dung trên bảng lại 1 lần nữa vào giấy của cô
"Cô thấy chúng ta nên thử lại lần nữa" giáo sư Umbridge nói
"Khi cô đặt câu hỏi cho các con, cô muốn các con trả lời Vâng, thưa giáo sư Umbridge hoặc Không ạ, thưa giáo sư Umbridge"
"Nào! Tất cả các con đã có cuốn Lý Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ của Wilbert Slinkhard rồi chứ?"
"Vâng, thưa giáo sư Umbridge" Tiếng cả lớp vang vang.
"Tốt"Giáo sư Umbridge nói
"Bây giờ mở trang 5 ra và đọc Chương Một, Những khái niệm cơ bản cho Người mới học. Không cần thảo luận bàn tán gì cả".
Giáo sư Umbridge rời bảng và ngồi xuống chiếc ghế sau bàn giáo viên, chăm chú quan sát bọn trẻ với cặp mắt cóc hum húp. Elizabeth lật ngẫu nhiên một trang rồi đặt nó dựng đứng trước mắt, sau đó rất tự nhiên mà nằm úp mặt xuống bàn. Draco liếc nhìn cô một cái, lấy ra một cái gối trong cặp sách nhìn kê xuống dưới đầu Elizabeth rồi mới mở sách của mình ra. Cả quá trình giáo sư Umbridge hoàn toàn không để ý đến, có lẽ do họ chọn ngồi ở những dãy bàn cuối
Tuy nhiên có thứ duy nhất đánh vỡ sự nhàm chán của cái lớp học này chính là cánh tay dơ trên không trung của Hermione. Draco ban đầu cũng không để ý đến nhưng nếu phải chọn giữa việc đọc cái quyển sách nhảm nhí này hay biết xem lí do Hermione dơ tay là gì thì Draco xin chọn ngồi ngắm Elizabeth ngủ
Khi có hơn nửa lớp nhìn Hermione hơn là nhìn vô mấy cuốn sách, Giáo sư Umbridge dường như đã quyết định không thể lờ đi được nữa.
"Con muốn hỏi gì về chương này à, cưng?"Bà hỏi Hermione, như thể bà vừa mới nhận ra.
"Không phải về chương này ạ" Hermione đáp.
"À, chúng ta đang đọc mà" Giáo sư Umbridge nói, phô ra hàm răng nhọn nhỏ tí
"Nếu con có thắc mắc gì khác chúng ta có thể bàn vào cuối tiết học"
"Con có một thắc mắc về mục tiêu khóa học này, thưa cô". Hermione nói.
Giáo sư Umbridge nhếch đôi lông mày.
"Và tên con là...?"
"Hermione Granger" Hermione trả lời.
"Thế này, Trò Granger, cô nghĩ mục tiêu khóa học đã quá rõ ràng nếu con chịu khó đọc cho kỹ một chút" Giáo sư Umbridge cố nói bằng một giọng thật ngọt.
"Con đọc không kỹ lắm" Hermione nói huỵch toẹt
"Trong đó không có đoạn nào nói về việc sử dụng các câu thần chú phòng vệ cả"
Lập tức một sự im lặng bao trùm cả lớp và nhiều học sinh ngoảnh đầu lộ vẻ không tán thành với ba mục tiêu khóa học trên bảng.
"Sử dụng thần chú phòng vệ?" Giáo sư Umbridge khẽ cười nhắc lại
"Tại sao, cô chẳng tưởng ra được có tình thế nào trong lớp của cô lại cần các trò sử dụng thần chú phòng vệ cả, Trò Granger. Chắc là trò không mong bị tấn công trong giờ học đấy chứ?"
"Chúng con sẽ không sử dụng ma thuật sao?", Ron la to. Khiến Elizabeth giật mình ngẩng đầu dậy, Draco ngồi bên cạnh cau có nhìn về phía Ron.
Tên lắm mồm. Draco thầm nghĩ
"Trong lớp của tôi học sinh giơ tay phát biểu khi họ muốn nói gì đó, Trò-?"
"Weasley" Ron đáp, tay bật giơ lên.
Giáo sư Umbridge, vẫn cười thoải mái, quay lại phía anh.Harry và Hermione cũng lập tức giơ tay. Đôi mắt mòng mọng của Giáo sư Umbridge nấn ná một chút ở Harry trước khi nhắm Hermione.
"Rồi, Trò Granger? Trò muốn hỏi gì nữa?"
"Vâng" Hermione nói.
"Chắc hẳn nội dung chính của Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là môn thực hành bùa chú phòng vệ chứ ạ?"
"Trò có phải là là chuyên gia Giáo dục do Bộ đào tạo không, trò Granger?"Giáo sư Umbridge hỏi bằng giọng ngọt ngào giả tạo.
"Không, nhưng... "
"Vậy thì, cô e là trò không đủ tư cách để quyết định xem nội dung chính của bất cứ lớp học nào. Những phù thủy già dặn hơn và thông minh hơn trò rất nhiều đã lập ra giáo trình mới này cho chúng ta. Trò sẽ học về thần chú phòng vệ theo một cách an toàn và không nguy hiểm... "
"Cái đó thì dùng làm gì? Harry nói to. Nếu chúng con bị tấn công, đó sẽ không theo một cách..."
"Tay.. Trò Potter " Giáo sư Umbridge nói như hát.
Harry giơ mạnh nắm tay lên. Một lần nữa, Giáo sư Umbridge mau chóng quay mặt đi khỏi anh, nhưng bây giờ một số học sinh khác cũng giơ tay lên.
"Và tên trò là... "Giáo sư Umbridge nói với Dean.
"Dean Thomas."
"Được rồi, Trò Thomas? "
"Dạ, phải chăng như Harry nói"Dean phát biểu
"Nếu chúng ta bị tấn công, thì sẽ không thể không nguy hiểm"
"Cô nhắc lại" Giáo sư Umbridge cười khích bác
"Trò hy vọng bị tấn công trong giờ của cô lắm phỏng?"
"Không, nhưng... "
Giáo sư Umbridge át lời nó
"Cô không muốn phê phán cái cách người ta điều hành cái trường này, bà nói, một nụ cười thiếu sức thuyết phục làm căng chiếc miệng rộng, nhưng các con đã bị đưa vào tình thế nguy hiểm bởi một số phù thủy tắc trách ở lớp này, quả thực rất vô trách nhiệm - không thể tuyên dương nổi, bà cười khỉnh, đặc biệt là những kẻ lai..."
"Nếu cô nói Giáo sư Lupin" Dean nói to giận dữ
"Thầy ấy là giáo viên tốt nhất mà bọn con từng..."
"Tay, Trò Thomas! Như cô đã nói-các trò đã được dậy vỡ lòng bằng những thần chú phức tạp, không thích hợp với độ tuổi và có khả năng gây chết người. Các trò đã bị làm cho phát hoảng lên và tin rằng các trò có thể bị tấn công bởi Pháp thuật Hắc ám mọi lúc... "
"Không, bọn con không hoảng sợ" Hermione kêu
"Bọn con chỉ..."
"Tay chưa giơ lên, Cô Granger!"
Hermione đưa tay lên. Giáo sư Umbridge quay qua chỗ khác.
" Con mẹ nó!" Elizabeth ngồi dứng thầm rủa nhẹ một tiếng, Draco quay sang nhìn cô nhẹ nhàng hỏi
" Em sao vậy?"
" Phát biểu thì cho phát biểu nốt đi, còn bắt nói từng câu phải dơ tay, vô duyên hết sức! Em ghét những người hay cắt lời người khác, bà Umbridge này còn vô cùng cứng nhắc" Elizabeth khó chịu ra mặt nói
Draco nhìn Elizabeth rồi quay lên nhìn mụ Umbridge, ánh mắt thâm thúy nhưng lại không nói gì cả
"Tôi cho là người tiền nhiệm của tôi không chỉ biểu diễn những lời nguyền bất hợp pháp trước mắt các trò, ông ta đã thiệt đã thực hiện nó lên mình các trò"
"Nói vậy, hóa ra thầy ấy là kẻ điên, phải không?" Dean kịch liệt
"Xin cô nhớ cho, bọn con vẫn học được rất nhiều."
"Tay cậu chưa giơ lên, Cậu Thomas!" Giọng Giáo sư Umbridge rung lên
"Bây giờ, Bộ thấy là những kiến thức lý thuyết là quá đủ cho các trò qua được các kỳ thi, mà, rốt lại thì đấy cũng là tất cả những gì các trò cần khi tới trường. Và tên trò là?" Bà ta tiếp, chằm chằm nhìn Parvati, đứa vừa giơ tay lên.
"Parvati Patil ạ, con muốn hỏi bọn con có được thực hành chút nào ở môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám Thường đẳng không ạ? Chúng con chẳng lẽ không được thể hiện xem chúng con có thể thực sự thực hiện thần chú phản-nguyền hay đại loại như thế sao?"
"Khi nào các trò học lý thuyết đủ vững, không có lý do gì mà các trò không thể biểu diễn các câu thần chú dưới hoàn cảnh được kiểm soát cẩn thận của kỳ thi" Giáo sư Umbridge tùy tiện nói.
"Mà không được thực hành từ trước ư?" Parvati giọng hoài nghi
"Cô nói rằng lần đầu tiên chúng con được làm phép là trong kỳ kiểm tra sao?"
"Cô nhắc lại, khi nào các trò học lý thuyết đủ vững..."
"Thế lý thuyết thì dùng được gì trong hoàn cảnh thực tế?"Harry nói to, nắm tay anh lại giơ lên.
Giáo sư Umbridge nhìn lên.
"Đây là trường học, không phải hoàn cảnh thực tế" Bà ta nói một cách êm ái.
"Như vậy tức là chúng con không cần phải chuẩn bị cho những gì đang đợi chúng con ở ngoài đấy ư?"
"Không có gì đang đợi ngoài đó hết, Cậu Potter."
"Ồ vậy sao?"Harry nói.
Sự tức giận của anh, có vẻ như âm ỉ trong lòng anh suốt ngày nay, đã sôi lên.
"Cậu tưởng ai muốn tấn công lũ trẻ nít như các cô cậu chứ" Giáo sư Umbridge hỏi bằng một giọng ngọt ngào khủng khiếp.
"Hmm, coi nào..."Harry nhại giọng trầm ngâm nói
"Có thể... Chúa tể hắc ám Voldemort chăng?"
Lúc này cả Elizabeth và Draco giật thót mình, cả hai không hẹn mà đều nhìn về phía Harry. Draco bất giác nắm chặt tay
Ron há hốc miệng, Lavender Brown thét nhỏ một tiếng, Neville tuột ra khỏi ghế của cậu.Giáo sư Umbridge, tuy vậy, không hề nao núng. Bà ta nhìn chằm chằm vào Harry với vẻ mặt đắc ý ác nghiệt.
"Trừ mười điểm nhà Gryffindor, Cậu Potter."
Lớp học im phăng phắc. Tất cả đều nhìn vào bà Umbridge và Harry.
"Nào, để tôi nói rõ một số điều"
Giáo sư Umbridge đứng lên và chúi đầu nhìn bọn nó, bàn tay với những ngón cũn cỡn dằn lên bàn.
"Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã trở về từ cõi chết"
"Hắn không chết" Harry tức giận
"Nhưng đúng, hắn đã trở lại!
Cậu-Potter-cậu-đã-làm-mất-của-Nhà-cậu-mười-điểm-đừng-có-tự-làm-tình-thế-của-mình-xấu-đi" Giáo sư Umbridge nói một hơi không thèm nhìn Harry.
"Như tôi đã nói, Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã hoành hành trở lại. Đó là điều dối trá."
"Nó KHÔNG PHẢI là điều dối trá" Harry nói
"Tôi đã nhìn thấy hắn, tôi đã chọi nhau với hắn!"
"Cấm túc, trò Potter!"Giáo sư Umbridge giọng đắc thắng.
"Tối mai. Vào lúc 5 giờ. Ở văn phòng của tôi. Tôi nhắc lại, đó là điều dối trá. Bộ Pháp Thuật bảo đảm rằng các trò không hề bị bất cứ nguy hiểm nào từ bất cứ phù thủy Hắc ám nào. Nếu các trò còn lo lắng nữa, bằng cách nào cũng được, tới gặp tôi ngoài giờ học. Nếu có ai gây hoang mang cho các trò bằng những trò bịa đặt về sự hồi sinh của phù thủy Hắc ám, tôi muốn được nghe về điều đó. Tôi ở đây để giúp đỡ. Tôi là bạn của các trò. Và bây giờ, các trò vui lòng tiếp tục đọc đi. Trang 5, Những khái niệm cơ bản dành cho Người mới học. "
Giáo sư Umbridge ngồi xuống sau chiếc bàn giáo viên. Nhưng Harry vẫn đứng. Mọi người nhìn chằm chằm vào cậu.
" Vậy theo cô, những chấn thương của Cerdic Diggory, Elizabeth Black là một trò đùa phải không?" Harry hỏi, giọng anh run lên.
Elizabeth ngạc nhiên thì thấy Harry gọi tên mình. Cô không ngờ Harry lại phản ứng mạnh với những ngày tháng cô ở bệnh viện đến như thế.
Gương mặt Draco lúc này đã đằng đằng sát khí. Tuy không muốn nghe tên Potter chủ động nhắc tới chuyện của Elizabeth nhưng lời anh nói hoàn toàn đúng. Hắn không chấp nhận nổi việc ai đó xem thường trạng thái của Elizabeth. Họ đâu biết rằng khoảng thời gian đó như địa ngục với hắn?
Cả lớp dường như cùng lúc hít vô, không ai, ngoài Ron và Hermione, từng nghe Harry nói về những chuyện xảy ra vào đêm Elizabeth bị bất tỉnh.Cả bọn nhìn ngấu nghiến hết Harry lại sang Giáo sư Umbridge, người đang trừng mắt nhìn Harry,nụ cười giả tạo trên mặt không còn thấy đâu nữa.
" Trò Black có ở đây không?" Giáo sư Umbridge nhìn ngó xung quanh lớp học. Tất cả lũ học sinh đều nhìn về phía cô. Elizabeth nhăn mày từ từ đứng lên
" Dạ là em ạ" Cô từ từ nói
" A! Trò Black, tôi rất lấy làm tiếc với tại nạn đáng thương của em và vui khi thấy em đã hoàn toàn khỏe mạnh và tham gia lớp học ngày hôm nay. " Bà ta lại nói với chất giọng ngọt ngào giả tạo ấy
" Đó không phải là tại nạn! Là một vụ tấn công!" Harry hét lên. Anh cùng 3 người có mặt đêm hôm ấy đều đã thống nhất với nhau là sẽ không nói rằng Elizabeth và Draco ở đó nhìn thấy Chúa Tể Hắc ám mà sẽ nói giảm nói tránh là lúc trở về chỉ có Harry và Cerdic ở trong mê cung, không may tia phép tấn công Voldemort cũng đi theo bọn họ và khi trở lại nó phóng về phía Draco và Elizabeth lúc họ chỉ đang tò mò đi xung quanh nghiên cứu cái mê cung. Nó không trúng vào người họ nhưng đánh xuống đất, hất tung cả 2 lên khiến cho họ bị thương nặng, sau đó cái cúp đưa cả 4 trở về. Dù câu chuyện nghe chẳng mấy thuyết phục nhưng vì tình trạng nguy kịch lúc ấy của Elizabeth mà ai cũng không để ý tính chính xác của câu chuyện và tin ngay sau đó.
Gương mặt Giáo sư Umbridge thoáng bối rối. Trong khoảnh khắc, Harry tưởng bà ta sẽ thét vô mặt anh.Nhưng rồi bà nói, bằng giọng nữ ngọt ngào nhất, êm dịu nhất của mình
"Tới đây, Trò Potter thân mến."
Harry đẩy ghế sang một bên, sải bước vòng qua Ron và Hermione lên bàn giáo viên. Những đứa còn lại trong lớp đang nín thở. Anh quá giận dữ đến nỗi chả cần biết cái gì sẽ xảy ra nữa.
Giáo sư Umbridge rút ra khỏi túi xách một cuộn giấy da nhỏ màu hồng, trải nó lên bàn, nhúng bút lông chấm mực và bắt đầu viết ngoệch ngoạc, uốn cong cuộn giấy da che lên đặng Harry không nhìn được bà viết cái gì. Không ai nói câu nào. Sau khoảng một phút bà cuộn tờ giấy lại và lấy đũa phép gõ nhẹ vào đó, nó như bị gắn chặt không có đến một đường nối để Harry có thể mở ra.
"Đưa nó cho Giáo sư McGonagall dùm cô" Giáo sư Umbridge giơ ra đưa cho Harry
Anh nhận lấy mà không nói một tiếng, xoay gót chân và rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro