Chương 38
"Có ai đang đi tới..." Harry buột miệng
Căng mắt nhìn vào đêm tối, chúng thấy một cái bóng đang tiến tới gần hơn, đi thong thả giữa những ngôi mộ về phía chúng. Không thấy rõ gương mặt, nhưng theo cái cách đi đứng thì chắc là kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay. Không biết đó là ai, chỉ biết là kẻ đó thấp, mặc một cái áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt. Và - kẻ đó càng bước tới thêm, khoảng cách giữa chúng và hắn càng thu lại - Harry thấy cái vật trong tay hắn giống như một em bé... hay đó chỉ là một cái bọc khăn áo?
Lúc này thái dương của Elizabeth giật giật và đau nhức, sống lưng cô cũng bất giác mà truyền từng trận rùng mình. Không đúng, cái cảm giác này, cái cảm giác ngợp thở này là gì? Linh tính của Elizabeth đang kêu gào cô hãy chạy đi nhưng lí trí cô lại bắt cô tiếp tục đứng đó, cảnh giác nhìn kẻ trong bóng tối kia. Draco cũng cảm nhận được không khí nguy hiểm, càng cảm nhận được sự căng thẳng của Elizabeth khi bàn tay cô nắm chặt tay mình.
Cái bóng dừng lại bên một tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch cao hơn chúng khoảng sáu bộ. Trong tích tắc, Harry, Cerdic và cái bóng thấp lùn đó chỉ biết ngó nhau.
Và rồi, bất ngờ, cái thẹo của Harry phát đau dữ dội.Bỗng cây đũa phép tuột khỏi tay Harry,cậu nó đưa tay lên ôm mặt, đầu gối khuỵu xuống, cậu quỳ trên mặt đất và không còn thấy gì nữa; đầu của Harry như muốn nứt toác ra.
Và họ nghe thấy vang lên khe khẽ giọng nói sắc lạnh, the thé như tiếng rắn kêu. Đầu óc Elizabeth ong ong, bên tai cô vang lên tiếng xì xào, như có ai đó nói thầm bên tai.
Cerdic
Cerdic
Tiếng nói cứ lặp đi lặp lại
Một tiếng sột soạt và một giọng khác, rít lên trong bóng đêm
Thời gian như dừng lại, ánh sáng xanh bắn ra từ đầu đũa của cái bóng đen chỉ mới phóng ra. Lúc này bắp chân Elizabeth run run, từ thì thầm, tiếng nói bên tai dồn dập như tiếng gào thét. Bằng một thế lực nào đó, bằng một bản năng bộc phát, Elizabeth buông tay đang nắm tay Draco ra chạy về phía Cerdic. Draco hoảng hốt, quay sang muốn níu tay Elizabeth. Cô giương hai cánh tay của mình ra, mái tóc óng vàng như ánh sáng sao trời bung ra khỏi mũ áo choàng.
Một tiếng sột soạt và một giọng khác, rít lên trong bóng đêm:
"Avada Kedavra!"
Cả người Elizabeth phi ra, ôm lấy Cerdic ngã ra. Tia sáng xanh lục lóe lên. Bên tai Elizabeth bỗng như chiếc loa rè, và rồi một đạo không khí như cuồng nộ thúc mạnh vào lưng của Elizabeth.
"Ư..." Cô đau đớn kêu lên một tiếng
Cả bốn đứa đều bị văng ra. Tia sáng xanh đánh trúng vào tảng đá phía sau, làm cho nó nổ tan tành. Nhũng vụn đá to nhỏ bắn ra cùng với bùn đất. Elizabeth cảm nhận được Cerdic che chở cho cô, cậu ôm chặt lấy cô như khảm vào lồng ngực.
Bên tai Elizabeth kêu đinh một cái.
Khói bụi mù mịt cuộn trào lên trong không khí. Phải mất một khoảng thời gian Elizabeth mới định hình lại mọi thứ
" Bethie..."
" Bethie..."
" Bethie!!!" Tiếng nói dần rõ ràng hơn, là tiếng kêu gào của Draco.
Draco mặc cho rung chấn bản thân chưa định hình lại, lao thân mình qua đám bụi mịt mù mà tìm Elizabeth. Anh trông thấy Cerdic nằm chắn cho Elizabeth. Đôi mắt Draco khẽ co rút, nhanh bằng mắt thường không thể thấy phi ra, kéo Cerdic ra mà ôm lấy Elizabeth vào lòng, tay vỗ vỗ mặt Elizabeth còn đang mông lung chưa tìm lại ý thức
" Bethie..."
" Draco... Hự...Em không sao..." Cô an ủi Draco, được anh đỡ dậy
" Elizabeth..." Cerdic bị Draco đẩy ra hơi choáng váng nhưng vẫn có thể đứng dậy được, lo lắng hỏi han, có vẻ vẫn chưa thể tin mình vừa được một cô bé nhỏ tuổi hơn mình cứu sống trong gang tấc
" Cerdic! Elizabeth!" Tiếng Harry lo lắng hô lên
" Cerdic! Cerdic! Anh phải giả vờ chết, mau lên, mau nằm xuống" Elizabeth khẩn trương nói
" Nhưng tại sao... Tên trong bóng tối..." Cerdic ú ớ nhưng ngay lập tức bị Elizabeth cắt ngang
" Hắn muốn giết anh Cerdic! Anh phải vờ chết nếu không hắn sẽ không tha cho anh! Mau nàm xuống và khi hắn đến gần hãy nhịn thở không chớp mắt" Elizabeth đầy Cerdic nằm xuống đất, bàn tay bốc nắm đất trát lên mặt Cerdic
Cerdic muốn nói gì đó thêm, hàng trăm câu hỏi trong đầu nhưng khi nhìn Elizabeth khuôn mặt lấm lem đất bẩn cùng khói bụi, đôi môi chảy máu cùng chất lỏng màu đỏ nhuộm đỏ các đầu ngón tay thường ngày sạch sẽ. Bản năng cậu thúc giục phải tin tưởng người này.
" Cố một chút Cerdic" Elizabeth nói rồi kéo tay Draco chạy đi. Cô lợi dụng lúc khói bụi mịt mờ mà kéo tay Draco chạy ra sau một tảng đá núp sau nó. Dù không biết cái bóng đen đã nhìn thấy bọn họ hay chưa nhưng cô đánh cược mạng sống để trốn vào đây. Cô không thể bỏ Harry được
" Bethie tay mày..." Draco giọng run run nói
" Đừng phát ra tiếng động Draco" Elizabeth vội lấy tay mình bịt miệng Draco lại, run run nhìn ra bên ngoài
Khói bụi đã tan mất. Trả lại quang cảnh âm u ban nãy.
Cái đau từ vết thẹo thuyên giảm đi thì Harry nhìn thấy Cerdic nằm trên mặt đất, hai tay sải rộng. Cậu nghĩ Cerdic đã thực sự chết
Và rồi, khi Harry còn chưa kịp tin vào những điều mắt thấy, khi cậu còn lặng người đi hoang mang chưa hiểu gì cả, không nhận ra Elizabeth và Draco đã biến mất thì cậu chợt thấy bị kéo mạnh ở dưới chân.
Gã đàn ông thấp lùn đã để cái gói xuống dưới chân, thắp sáng cây đũa phép của hắn, và đang nắm chân Harry kéo về phía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Từ mỏm đá, Elizabeth có thể thấy lờ mờ chữ
TOM RIDDLE
Gã đàn ông mặc áo choàng bây giờ đang hóa phép ra những sợi dây thừng, cột chặt Harry vào tấm bia mộ, từ cổ xuống tới cùi chỏ. Harry vùng vẫy, và gã đàn ông đánh cậu.
"Thì ra là mi! Đuôi Trùn!" Harry gào lên
Nhưng Đuôi Trùn, lúc đó đã cột Harry xong, không trả lời. Hắn đang bận rộn kiểm tra coi mấy sợi dây có chắc không, những ngón tay của hắn lóng ngóng run rẩy lần mò mấy cái gút. Tới chừng chắc chắn là Harry đã bị trói chặt vào tấm bia mộ, không còn nhúc nhích được một phân, Đuôi Trùn rút trong áo choàng ra một miếng vải dài màu đen và tọng chặt vô miệng Harry.
" Hai đứa kia đâu rồi... Chúng nó đâu rồi... Hừ trốn rồi...Trốn rồi..." Đuôi Trùn nói những từ đơn nghĩa
" Kệ xác chúng nó!" Một tiếng gào lên, là giọng nói bảo với Đuôi Trùn tấn công bọn họ. Elizabeth cố lắng tai nghe, Draco cũng bên cạnh không chỉ lo lắng mà còn sợ hãi
Harry không sao ú ớ được, cũng không nhìn thấy được Đuôi Trùn bỏ đi đâu vì cậu không thể quay đầu lại để ngó ra phía sau tấm bia đá, Harry chỉ thấy được cái gì ở ngay phía trước cậu mà thôi.
Cerdic giả chết nằm cách đó khoảng hai mươi bước. Elizabeth nghĩ thầm rằng Cerdic khi ấy cũng sợ hãi đến mức không dám thở mạnh sợ Đuôi Trùn sẽ phát hiện ra cậu giả chết. Gần đó là cái Cúp Tam Pháp Thuật, nằm lấp lánh dưới ánh sao trời. Cây đũa phép của Harry nằm trên mặt đất, ngay dưới chân Cerdic.
Đuôi Trùn đang đẩy một cái vạc bằng đá tới chân ngôi mộ. Hắn đang lục đục ở dưới đáy cái vạc với cây đũa phép. Chợt lửa phụt cháy lên từ bên dưới cái vạc. Con rắn khổng lồ mà từ nãy đến giờ Elizabeth không phát hiện ra trườn đi mất trong bóng tối.
Trong cái vạc có vẻ chứa đựng chất lỏng gì đó,nóng lên rất nhanh. Mặt nước phát ra tiếng sôi sùng sục rất to mà cả Elizabeth và Draco núp gần đó có thể nghe thấy được, no còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng của Đuôi Trùn đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn. Elizabeth có linh cảm dữ dội không lành về cái bọc khăn áo ấy. Draco càng sợ hơn, tính mạng của bọn họ đang nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, mọi chuyện ở đây đều vượt quá kế hoạch ban đầu họ vạch ra.
Và hai người họ lại nghe giọng nói sắc lạnh vang lên
" Nhanh lên!"
Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.
"Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ."
"Vậy thì..."
Giọng nói vang lên sắc lạnh.
Đuôi Trùn kéo mở cái gói khăn áo trên mặt đất, để lộ ra cái ở bên trên, và Harry bật lên một tiếng gào nhưng bị cái cục vải nhét miệng chận lại.
Đuôi Trùn nặng nhọc như thể nâng một hòn đá bự, và trong bọc vải hiện ra một cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, và mù - nhưng tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp. Cái vật mà Đuôi Trùn đem theo đó có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân nó ốm yếu, và gương mặt nó - bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực.
Cái vật đó có vẻ yếu ớt, cần được giúp đỡ, nó đưa hai cánh tay ốm yếu lên, vòng quanh cổ Đuôi Trùn, và hắn nhấc nó lên đem tới bên miệng vạc. Khi hắn làm vậy, cái nón trùm rớt ra phía sau, và họ nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Harry. Cái bóng đen quay lưng về phía họ, Elizabeth và Draco không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cái thứ trong bọc khăn.
Và rồi Đuôi Trùn thả cái sinh vật đó vô trong vạc, một tiếng rít vang lên, và nó biến mất dưới mặt nước. Đuôi Trùn đang nói. Giọng của hắn run rẩy; hình như hắn sợ khiếp vía. Hắn giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền, nói với bóng đêm
"Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!"
Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Kinh hoàng, Harry ngó theo một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Đuôi Trùn và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người.
Và bây giờ Đuôi Trùn đang rên rỉ khóc. Hắn rút từ trong áo choàng ra một con dao găn mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào
"Thịt... của kẻ bầy tôi... tự nguyện dâng cho... Chủ nhân... người sẽ hồi sinh."
Hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt - bàn tay thiết một ngón. Tay trái của hắn nắm chặt con dao găm và vung lên.
Hắn chém đứt cả bàn tay phải của mình?!? Draco nhắm chặt mắt không thể nhìn nổi cạnh này nữa, tiến lại ôm chặt lấy Elizabeth. Cô cũng mở tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Như hiểu ra gì đó, Elizabeth vội nắm lấy góc áo Draco nói khẽ, giọng khàn đi
" Hắn... Hắn... Hồi sinh... Voldemort..." Elizabeth cả kinh, cô chỉ thều thào được vài chữ, cổ họng truyền đến cảm giác nóng cháy như muốn phỏng. Draco sợ hãi nhìn cô, đại khái hiểu được ý mà Elizabeth muốn nói
" Chúng ta phải chạy khỏi đây thôi" Draco nhìn cô nói
" Không thể... " Elizabeth chỉ thốt ra được thêm 2 chữ rồi hoàn toàn không nói thêm được nữa. Cổ họng cô đau như bị dí vào lửa, nó như bị vỡ ra thành từng mảnh vụn, cứa rách cổ của Elizabeth vậy.
Draco cũng nhận thức được tình thế nguy hiểm của bọn họ hiện tại. Cery thậm chí còn đang ở vị trí nguy hiểm hơn bọn họ. Harry Potter đang bị bắt và họ thậm chí còn không biết đây là đâu. Anh biết hành động của Đuôi Trùn đang làm chứ nhưng hắn quá mạnh, và họ chỉ là thiếu niên, làm sao có thể đánh bại hắn.
Thuốc độc đã đổi sang màu đỏ rực, ánh sáng của nó như chiếu sáng rực cả khung cảnh ảm đạm chỗ bọn họ đang đứng...
Đuôi Trùn thở hổn hển và rên rỉ vì đau đớn.
"M... máu kẻ thù... lấy bằng sức mạnh... mi sẽ... hồi sinh kẻ thù."
Harry không chống lại được, vì cậu bị trói chặt quá... Vùng vẫy tuyệt vọng trong những sợi dây thừng siết chặt. Elizabeth khẩn trương nhưng cô biết hai bọn họ xông ra bây giờ là lựa chọn ngu ngốc và sẽ đặt không chỉ mạng sống của bọn họ mà còn của Harry và Cerdic vào vòng nguy hiểm. Lần đầu tiên trong cuộc đời Elizabeth thực sự bị dồn đến đường cùng, bất lực nhìn bản thân vô dụng không thể giúp ích được gì mà còn trở thành gánh nặng.
Draco hận bản thân không thể mạnh mẽ để đối đầu với kẻ xấu. Anh luôn hứa sẽ bảo vệ cho Elizabeth nhưng nhìn xem. Năm lần bảy lượt Elizabeth không chỉ cứu anh mà còn giải cứu tất cả mọi người khác. Và anh chỉ đứng đó, ngạc nhiên chứng kiến mọi hành động của Elizabeth như một tên ngốc.
Họ chỉ biết đứng đó, bất lực nhìn Harry rơi vào tình thế nguy hiểm.
Đuôi Trùn, vẫn còn thở hổn hển vì đau, mò mẫm trong túi áo lấy ra một cái hũ nhỏ bằng thủy tinh, kê vào vết thương của Harry để hứng lấy dòng máu đang chảy ròng ròng. Elizabeth thở phào nhẹ nhõm, cô cứ nghĩ hắn sẽ cứa dao vào cổ hay chỗ nào đó để lấy máu của Harry và mặc cậu chảy máu đến chết.
Hắn lảo đảo quay lại bên cái vạc và đem máu của Harry đổ vào. Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục. Xong việc, Đuôi Trùn quỳ xuống bên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất, ôm cánh tay cụt đầm đìa máu chảy, rên rỉ và thổn thức.
Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm. Không có gì xảy ra... Điều đó càng làm cho Elizabeth sợ hãi hơn
Và rồi, bất thình lình, những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt. Thay vào đó, một luồng hơi trắng dầy đặc cuòn cuộn bốc lên từ cái vạc. Nhưng lúc đó, qua làn sương mù trước mặt, Elizabeth thấy bóng một người đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từ trong cái vạc đang hiện dần lên. Không...Không thể...Không được... Hắn đã trở lại... Voldemort...
"Khoác áo cho ta!"
Giọng nói sắc lạnh vang lên sau màn sương, và Đuôi Trùn, vừa thổn thức vừa rên rỉ, vẫn còn ôm cánh tay cụt, bò tới lượm mấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên, đứng dậy, nhón lên và dùng một tay kéo áo choàng lên trên đầu chủ của hắn.
Gã đàn ông gầy ốm đó bước ra khỏi vạc, nhìn chằm chằm vào Harry. Trông mặt cậu vặn vẹo cả đi, Harry trừng trừng mắt nhìn hắn.
Trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu, với hai con mắt bự, đỏ bầm và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi...
Chúa tể Hắc ám Voldemort lại một lần nữa trỗi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro