Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Ngay khi đi xuống phòng sinh hoạt chung thì Elizabeth được một người bạn thông báo có Harry và Ron tìm gặp cô. Người bạn đó khá nghi ngờ, ánh mắt trực như nhìn thấu cô nhưng Elizabeth giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc vì vậy cô bạn ấy chỉ có thể bán tính bán nghi nhìn Elizabeth mỉm cười nhẹ đi lướt qua.
" Có chuyện gì sao?" Elizabeth ngược lại từ tốn hơn so với bộ dạng của hai cậu nhóc Ron và Harry
" Bồ biết gì không? Mình nghĩ là mình phải đi đến gặp thầy Lockhart, kể cho ổng nghe những gì mà tụi mình biết, biết đâu ổng sẽ thử tìm cách vô được Phòng chứa Bí mật? Mình có thể nói cho ổng biết tụi mình nghĩ lối vào Phòng chứa Bí mật ở đâu, và nói cho ổng biết quái vật bên trong chính là Tử Xà. " Ron sốt sắng nói
" Vậy được thôi" Thú thật thì cả cô và Harry cũng chẳng có cách nào hay hơn để cứu Ginny cả, nên cả hai đã đồng ý ngay.

Trời đã sụp tối khi cả ba đứa đi xuống tới văn phòng thầy Lockhart. Nghe như bên trong đang bận rộn túi bụi chuyện gì. Tụi nó có thể nghe tiếng lục đục, tiếng đồ đạc va chạm nhau, tiếng chân người vội vàng.
Harry gõ cửa, bên trong đột ngột im lặng. Rồi cánh cửa mở he hé và lộ qua khe cửa hẹp té ấy là đôi mắt của thầy Lockhart.
"À... cậu Potter,cậu Weasley và cô Black..."
Thầy mở cánh cửa rộng thêm một chút:
"Lúc này ta đang bận rộn lắm. Các trò có chuyện gì thì trình bày nhanh lên một chút."
"Thưa thầy, chúng con đến thưa với thầy một số thông tin. Tụi con nghĩ chắc là những thông tin này có thể giúp thầy. " Harry hỏi
"Ờ... thôi... cũng được... Không đến nỗi kinh khủng lắm... "
Tuy chỉ nhìn thấy có một nửa mặt của thầy Lockhart, nhưng tụi nó cũng nhận ra là thầy có vẻ không thoải mái lắm. Dù vậy thầy cũng mở cửa ra cho ba đứa bước vào:
"Ta định... Ờ thôi... cũng được... "
Văn phòng của thầy Lockhart hầu như đã bị lột trần trụi. Hai cái rương to tổ chảng để mở banh nắp trên sàn. Những tấm áo chùng đủ màu: xanh ngọc bích, màu hoa tử đinh hương, màu bán dạ lam... được xếp vội vàng và chất đống vào trong một cái rương. Trong cái rương kia là sách vở chen chúc nằm ngổn ngang. Những tấm hình từng dùng để treo kín các bức tường, bây giờ đã được tháo xuống, xếp vào những cái hộp để trên bàn làm việc.
Thầy Lockhart đưa tay gỡ nốt mấy tấm bích chương.
"Thưa thầy, thầy định đi đâu sao? " Harry hỏi
Thầy Lockhart đưa tay gỡ nốt tấm bích chương có chân dung bằng khổ người thật của ông ra khỏi cánh cửa, vừa cuộn tấm bích chương lại vừa nói:
"Ờ, thì... ờ, phải. Hiệu triệu khẩn cấp... không thể tránh được... Đành phải đi thôi... "
"Còn số phận em gái em thì sao, thưa thầy? " Ron hỏi, giọng nhát gừng
"À, về chuyện đó,... thật là không may... "
Tránh né ánh mắt của hai đứa nhỏ, thầy Lockhart vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra và bắt đầu vét hết đồ bên trong cho vô một cái bao:
"... xui xẻo hết sức... không ai có thể đau lòng thương tiếc hơn ta... "
"Thầy là giáo sư Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mà! Thầy không thể bỏ đi khi chung quanh đầy thế lực Hắc ám đang làm đen tối mọi thứ như vầy. " Harry kêu lên còn Elizabeth chỉ nhíu mày nhìn thầy
Vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa xếp những cái vớ lên đống áo choàng, thầy Lockhart vừa lẩm bẩm:
"Chà... ta phải nói rằng... hồi ta nhận lấy công việc này... đâu có thấy trong hợp đồng ghi là phải công tác mấy chuyện như vầy... ta đâu có ngờ..."
"Vậy là thầy tính chạy trốn? "Harry hỏi lại, vẫn không thể tin được còn mặt Ron thì ngoài dự tính
"Thầy đã làm được bao nhiêu kỳ tích ghi một sách vở mà rồi thầy lại... "
"Sách nhiều khi gây ngộ nhận... " Thầy Lockhart nói nhẹ nhàng
"Nhưng chính thầy viết ra chúng mà! " Harry hét lớn
" Có vẻ thầy ấy đã bịa ra?" Lúc này Elizabeth mới lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt thầy Lockhart khiến thầy bất giác rùng mình, một học sinh năm hai có thể có loại ánh nhìn như vậy sao? Chắc chỉ là do tự mình tưởng tượng ra nhỉ? Chí ít thầy Lockhart tự an ủi mình như vậy...
Đứng thẳng lên và nhìn Harry một cách nghiêm trang, thầy Lockhart nói
"Con trai của ta ơi, hãy lý luận một cách tỉnh táo bình thường đi. Nếu người ta không tưởng là chính ta đã làm tất cả những gì ta ghi trong sách, thì sách của ta làm sao bán chạy được bằng một nửa như hiện nay. Ai mà thèm đọc chuyện về một lão phù thủy người xứ Armenie xấu xí, cho dù thực sự chính lão đã cứu được cả một làng thoát khỏi họa người sói. In hình lão trên bìa sách chỉ tổ làm cho người đọc chạy xa khỏi kệ sách mà thôi. Lão này thiếu khái niệm về y phục. Còn mụ phù thủy đã trục xuất được Nữ thần báo tử Bandon lại sứt môi. Ý ta định nói, mà thôi... "
"Vậy là thầy đã cướp công của nhiều người làm thành tích của riêng mình?"Harry vẫn còn rất sửng sốt.
" Hẳn điều đó là thói quen với thầy ấy" Elizabeth mỉa mai
"Harry ơi là Harry! Đâu có đơn giản như vậy được! Cũng phải tốn nhiều công sức lắm chứ. Ta phải tìm ra tông tích những người đó, rồi hỏi họ đã làm như thế nào những chuyện mà họ đã làm. Rồi ta phải cho họ thưởng thức món Bùa Mê Ngải Lú của ta để họ quên hết những chuyện họ đã làm đi. Nếu ta chỉ còn có một điều đáng để tự hào thì đó chính là món Bùa Mê Ngải Lú của ta. Thành ra, Harry à, cũng phải làm khối việc ấy chứ. Đâu phải chỉ ký tên trên sách cà đăng hình quảng cáo là xong, trò cũng biết đấy. Muốn có tên tuổi thì phải xả thân vô công việc chứ, phải cố đấm ăn xôi, trò ạ. " Thầy Lockhart bèn lắc đầu sốt ruột
Rồi thầy đóng sập cái nắp rương và khóa lại.
"Để coi. Ta thấy cũng đâu vô đó cả rồi, mọi thứ đã thu dọn xong. À,còn quên một thứ! " Ông lẩm bẩm
Thầy rút cây đũa phép ra và quay về phía ba đứa đứa nhỏ:
"Ta lấy làm tiếc ghê gớm, các cậu nhóc ạ, nhưng ta vẫn phải ếm Bùa Mê Ngải Lú lên tụi bây. Kẻo tụi bây bô lô ba la um xùm lên khắp nơi, rồi ta lại chẳng bán được cuốn sách nào nữa. "
Nhưng Harry cũng rút cây đũa phép của cậu ra kịp thời. Thầy Lockhart chưa kịpgiơ cây đũa phép của ông lên thì Harry đã rống lên câu thần chú:
"Expelliarmus!"
Thầy Lockhart bị bắn văng ra sau, té ngã chổng kềnh lên cái rương. Cây đũa phép của thầy bay vèo lên không trung. Ron bèn chụp lấy và quẳng luôn ra ngoài cửa sổ.
"Lẽ ra không nên để cho thầy Snape dạy tụi tôi cái trò đó. "
Harry vừa tức giận nói vừa đá vô cái rương nằm trên sàn. Thầy Lockhart ngước nhìn lên thấy Harry đang chĩa đầu cây đũa phép của cậu ngay vô mặt mình thì cụp mặt, tái mét, nói yếu ớt
"Các trò muốn... tôi làm gì? Tôi thực tình không biết Phòng chứa Bí mật ở đâu. Tôi quả thực không thể làm được gì cả. "
Giận dữ chĩa cây đũa phép vào thầy Lockhart, Harry thúc thầy đứng lên
"May cho thầy là tụi con biết nó ở đâu. Và biết cả cái gì ở bên trong đó nữa kìa. Chúng ta cùng đi thôi. "

Ba đứa áp tải thầy Lockhart ra khỏi văn phòng, xuống cầu thang gần nhất, đi dọc hành lang tối om, về phía bức tường có vẽ cái thông điệp ma quái đang chiếu sáng, và đến buồng vệ sinh của con ma khóc nhè Myrtle.
Ron đẩy thầy Lockhart vô trước. Thấy thầy run rẩy mà Harry cũng khoái thầm, còn Elizabeth vẫn im lặng như cũ
Con ma khóc nhè Myrtle đang ngồi trên cái bồn nước ở cuối buồng. Ngó thấy Harry
"Ôi, lại là tụi bây nữa. Lần này tụi bây muốn gì nữa đây? " con ma nói
"Chỉ muốn hỏi chị đã chết như thế nào? " Harry nói, cô cũng trân trân nhìn con ma tò mò về cái chết của nó
Diện mạo của con ma khóc nhè Myrtle lập tức thay đổi. Trông nó phấn khởi như thể từ trước tới giờ chưa từng có người nào hỏi nó một câu tâng bốc đến như vậy. Myrtle bèn nói với niềm hứng thú đặc biệt
"Ôôôiii! Thật là kinh hồn bạt vía. Chuyện xảy ra ngay tại đây nè. Ta đã chết ngay trên cái bồn cầu tiêu này nè. Ta còn nhớ rõ lắm nhé. Ta đã trốn vô đây vì bị Olive Hornby đem cặp mắt kiếng của ta ra mà chọc ghẹo miết. Ta khóa cửa buồng tắm lại, rồi ta ngồi đây mà khóc. Rồi ta nghe có tiếng ai đó đi vào nhà vệ sinh. Ai đó nói chuyện nghe tức cười lắm. Ta nghĩ chắc là họ nói bằng một thứ tiếng khác. Nhưng mà lúc đó thiệt sự ta cũng hoảng hồn, vì đó là tiếng nói của con trai. Vì vậy ta mở chốt cửa buồng tắm, tính bảo thằng nhãi ranh nào đó đi chỗ khác, hay qua bên nhà vệ sinh nam ấy. Thế rồi... "
Myrtle vươn người lên, lên mặt ra vẻ cực kỳ quan trọng, gương mặt con ma sáng rỡ
"Thế rồi... ta chết. "
"Chết như thế nào? " Elizabeth hỏi
"Ai biết được! Nhưng ngươi là người mới nhập hội với bọn này à?" Con ma cười khúc khích bay quanh người Elizabeth
"Ta chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng, bự, to. Toàn thân ta như bị túm chặt, và rồi ta trôi đi lơ lửng... " Myrtle nói bằng giọng kín bưng
"Và rồi ta trở lại đây. Biết để chi không? Ta quyết định ám Olive Hornby cho bõ ghét. Oâi, con nhỏ đó đã phải ăn năn hối hận xiết bao vì trót cười nhạo cặp kiếng của ta." Con ma mơ màng nhìn Harry nói tiếp
"Chị nhìn thấy cặp mắt đó chính xác là ở chỗ nào? " Harry vẫn thắc mắc
Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước.
"Ở đâu đằng đó ấy. "
Và rồi Harry nhìn thấy: một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi mở nước bằng đồng. Cậu kéo vạt áo cô ý chỉ nhìn vào dấu hiệu rất đáng nghi ngờ ấy
Elizabeth cẩn thận lại gần ngó lại bệ vòi nước
Thầy Lockhart vẫn cẩn thận đứng cách một khoảng có vẻ đủ an toàn, vẻ kinh hoàng lồ lộ trên nét mặt.
Cái bồn trông giống như bất cứ một bồn rửa mặt bình thường nào. Cả ba đứa nhỏ xem xét kỹ lưỡng từ ly từng tý, cả phía trong lẫn bên ngoài, cả những ống nước phía dưới cái chậu.
Thấy Harry loay hoay vặn cái vòi nước, con ma khóc nhè Myrtle hớn hở nói
"Vòi nước đó hư từ hồi nào tới giờ rồi! "
"Harry, nói cái gì đi, cái gì bằng Xà Ngữ ấy. " Ron bỗng nhắc
Harry suy nghĩ lung lắm
"Nhưng... "
" Cậu ấy nói có lí lắm" Elizabeth đặt tay lên vai Harry như một cách trấn an cậu
Những lần Harry vuột miệng nói ra được Xà Ngữ là những lần cậu đối mặt với những con rắn thực sự. Bây giờ nhìn hình vẽ một con rắn nhỏ xíu, Harry phải cố sức tưởng tượng cho con rắn ấy thực lên một chút. Cuối cùng, Harry nói
"Mở ra! "
Nó nhìn Ron. Ron chỉ lắc đầu
"Bồ vẫn nói tiếng Anh. "
Harry ngó lại con rắn, thực lòng mong sao cho mình mờ mắt tin được đó là một con rắn thực, một con rắn sống. Harry thử lắc lư cái đầu, ánh nến lung linh liền tạo ảo giác như thể con rắn cũng nhúc nhích.
Harry nói lại:
"Mở ra! "

Bỗng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro