chap1:Cái chết!
Harry,nó đang treo cổ tự vẫn.Sau trận chiến với chúa tể hắc ám,Draco vì chạy đến lém cho nó cây đũa phép mà bị dính lời nguyện Avada Kedavra.Trái tim em như thắt lại.Giờ đây khi mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo,thì em lại mãi chẳng thoát khỏi cái bóng tâm lý ấy.Hermione và Ron đã tìm đủ cách để kéo em ra khỏi cái bóng ấy,nhưng có cố gắng hết sức thì cũng vô ích.Harry đứng trong căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua những tấm rèm cũ kỹ. Căn phòng lạnh lẽo, phản chiếu sự tuyệt vọng sâu thẳm trong tâm hồn cậu. Chiếc ghế gỗ cũ kỹ dưới chân rung rinh như một lời nhắc nhở cuối cùng về những gì cậu sắp làm.
Trong cơn đau đớn không thể chịu đựng, Harry đã không thể tìm thấy bất kỳ lý do nào để tiếp tục. Áp lực, tội lỗi, và nỗi mất mát đã bào mòn cậu, khiến cậu cảm thấy như đang chìm trong bóng tối vô tận.Cậu đã cột một sợi dây thừng quanh cổ mình, cảm giác thô ráp của nó chạm vào da thịt như một lời cảnh tỉnh cuối cùng, nhưng cậu đã không nghe thấy. Tâm trí Harry mờ mịt, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: kết thúc sự đau đớn này.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, cậu nhắm mắt lại, hy vọng rằng bóng tối sẽ nuốt chửng mọi cảm giác, mọi suy nghĩ, và mọi ký ức. Cậu đá chiếc ghế ra khỏi chân mình, cảm nhận sức nặng của cơ thể kéo căng sợi dây, trong một cơn đau đớn cuối cùng nhưng lại có vẻ như đang giải thoát cậu:"Draco Malfoy,em sắp được ôm anh rồi"Harry giật mình tỉnh giấc, hơi thở dồn dập và tim đập thình thịch như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng. Cậu mở mắt ra, và điều đầu tiên cậu nhận thấy là căn phòng xung quanh. Đây không phải là nơi mà cậu nhớ đã nằm xuống. Thay vì sàn nhà lạnh lẽo sau cuộc chiến cuối cùng, cậu thấy mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng dưới cầu thang của nhà Dursley.
“Không thể nào…” Harry thì thầm, cảm giác bất an và hoang mang trào dâng trong lòng. Cậu bật dậy, nhìn xung quanh, tất cả đều quen thuộc đến mức đáng sợ: cái chăn cũ nát, những bức tường chật hẹp, và những món đồ chơi cũ mà cậu từng quên lãng từ lâu.
Harry lao ra khỏi giường, lảo đảo mở cánh cửa nhỏ. Những bước chân của cậu vang lên khắp ngôi nhà yên tĩnh. Trời vẫn còn sớm, ánh sáng ban mai chỉ vừa le lói ngoài cửa sổ. Cậu lén lút bước ra hành lang, nhìn vào chiếc gương treo trên tường. Cậu gần như không nhận ra mình trong hình ảnh phản chiếu: khuôn mặt của một đứa trẻ 11 tuổi, với đôi mắt xanh lá mở to và mái tóc đen rối bù quen thuộc.
"Không thể nào," cậu lặp lại, nhưng sự thật hiện rõ trước mắt: cậu đã trở lại—không chỉ trở lại nhà Dursley, mà còn trở lại quá khứ. Thời điểm này, cậu chưa biết về sự tồn tại của thế giới phù thủy, chưa gặp Hagrid, và chưa biết về Hogwarts. Thế nhưng, tất cả những ký ức của cuộc đời trước vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cậu. Harry cảm nhận được sự bất ngờ xen lẫn nỗi kinh hoàng. Cậu đã quay lại năm đầu tiên tại Hogwarts—nhưng với tất cả kinh nghiệm và những điều cậu đã biết.
Những cảm xúc xung đột cuộn trào trong cậu: cậu đã sống sót qua biết bao cuộc chiến, mất mát, và hy sinh. Giờ đây, cậu được trao một cơ hội thứ hai—một cơ hội để thay đổi mọi thứ, để cứu những người mà cậu yêu thương, và có thể ngăn chặn thảm kịch trước khi nó xảy ra. Nhưng liệu cậu có đủ sức mạnh để làm điều đó một lần nữa?
Harry nắm chặt tay lại, cảm nhận lòng quyết tâm dần dần lấn át nỗi sợ. Dù lý do cho sự trở lại này là gì, cậu biết rằng mình sẽ không để bất kỳ ai phải chịu đau khổ như trước nữa. Cậu đã sẵn sàng—lần này, cậu sẽ làm mọi thứ khác đi.
****
Harry ngồi trên giường trong căn phòng nhỏ bé dưới cầu thang, cảm giác mệt mỏi nhưng cũng hồi hộp len lỏi trong lòng. Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cậu tại Hogwarts—lần thứ hai trong đời, nhưng với tâm trí đầy những ký ức và trải nghiệm của một người trưởng thành. Trái tim cậu đập nhanh khi nghĩ đến những gì sắp tới: gặp lại Hagrid, bước chân lên tàu tốc hành Hogwarts, và nhìn thấy tòa lâu đài nguy nga một lần nữa.
Khi ánh sáng ban mai len lỏi qua khe cửa, Harry nhảy xuống giường và vội vàng mặc quần áo. Cậu tự nhủ phải tỏ ra bình thường, không để ai nhận ra sự khác biệt trong hành động hay ánh mắt. Dù sao, đối với mọi người, cậu vẫn chỉ là một cậu bé 11 tuổi—nhưng trong lòng, cậu biết mình đã sống qua nhiều hơn thế.
Sau khi hoàn thành bữa sáng nhạt nhẽo với gia đình Dursley, Harry không thể giấu nổi nụ cười khi tiếng gõ mạnh vang lên từ cánh cửa trước. Ngay khi mở cửa, cậu thấy Hagrid—khổng lồ và đầy ấn tượng như lần đầu tiên cậu gặp ông.
“Harry! Con sẵn sàng đi chưa?” Hagrid hỏi, giọng ấm áp và thân thiện như cậu vẫn nhớ.
“Dạ, con sẵn sàng,” Harry đáp, cố gắng giấu đi sự xúc động trong giọng nói. Hagrid có lẽ không để ý, vì ông bận rộn với việc nhấc Harry khỏi căn nhà của Dursley và dẫn cậu đi mua sắm ở Hẻm Xéo.
Mọi thứ tại Hẻm Xéo vẫn còn quen thuộc như ngày nào: những cửa hàng với vô số đồ vật kỳ diệu, những phù thủy bận rộn đi lại. Harry cảm nhận được một cảm giác lạ lùng khi bước chân vào quán Cái Vạc Lủng, nơi mà mọi thứ dường như trở lại với anh như một dòng ký ức trôi dạt về quá khứ. Những cửa hàng như tiệm đũa phép của Ollivanders, cửa hàng Quidditch, và đặc biệt là Gringotts đều hiện lên như một bức tranh thân quen.
Tại tiệm Ollivanders, Harry lại một lần nữa được ông Ollivander đưa đến cây đũa phép "chọn" cậu—cây đũa chứa lông phượng hoàng. Lần này, khi nắm cây đũa trong tay, Harry cảm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết. Cậu nhớ rất rõ những gì cây đũa này đã từng làm, cả tốt lẫn xấu, và hiểu rằng mình sẽ cần nó một lần nữa cho những cuộc chiến sắp tới.
Cuối cùng, Harry và Hagrid đến ga tàu King’s Cross. Harry đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho khoảnh khắc chạy qua bức tường giữa sân ga 9 và 10, nhưng trái tim cậu vẫn đập mạnh khi làm điều đó một lần nữa. Chuyến tàu tốc hành Hogwarts đang chờ đợi, với tiếng còi đặc trưng và những toa tàu đỏ rực. Cậu bước lên tàu và tìm một khoang trống, ngồi xuống, cảm giác như cậu đang sống lại ký ức của mình, nhưng đồng thời cũng là một trang mới hoàn toàn.
Khi tàu tốc hành Hogwarts lăn bánh và bắt đầu cuộc hành trình đến trường, Harry ngồi trong khoang tàu cùng Ron, tận hưởng những câu chuyện vui vẻ và chiếc bánh kẹo đủ màu sắc mà họ vừa mua từ xe đẩy đồ ngọt. Bên ngoài cửa sổ, cảnh vật bắt đầu thay đổi từ thành phố nhộn nhịp sang những ngọn đồi xanh tươi và những cánh đồng bát ngát. Nhưng trong lòng Harry, cậu không thể ngừng suy nghĩ về những gì sắp tới.
Đột nhiên, cánh cửa khoang trượt mở, và đứng trước mặt họ là một cậu bé tóc vàng với gương mặt lạnh lùng, đi cùng với hai cậu bé to lớn, có vẻ như là vệ sĩ. Harry nhận ra ngay lập tức—Draco Malfoy, người đã từng là một trong những đối thủ lớn nhất của cậu.
Draco ngẩng đầu lên một chút, nhìn chăm chú vào Harry với một cái nhìn đánh giá. "Chào," cậu nói, giọng điệu có chút ngạo mạn. "Mình là Draco Malfoy." Cậu nói tên mình như thể đó là điều mà ai cũng phải biết.
Thiếu gia Malfoy nói tiếp "Và đây là Crabbe và Goyle," Draco tiếp tục, chỉ về phía hai cậu bé to lớn đứng sau. "Còn cậu là ai?" Draco hỏi, nhìn thẳng vào Harry.
Harry cảm thấy thời gian như chậm lại. Cậu biết rằng khoảnh khắc này có thể quyết định mối quan hệ của họ trong tương lai—lần đầu tiên hai người gặp nhau. Trong kiếp trước, cậu đã từ chối bắt tay Draco và sự thù địch giữa hai người bắt đầu từ đó. Nhưng lần này, với tất cả những gì đã biết, Harry quyết định rằng mình sẽ thử một cách tiếp cận khác.
"Chào Draco," Harry nói, nở một nụ cười bình thản. "Mình là Harry Potter."
Draco hơi giật mình khi nghe thấy tên Harry. "Thật sao? Cậu là...?" Draco ngập ngừng, không biết liệu có nên tỏ ra thân thiện hay tiếp tục giữ thái độ kiêu ngạo. Harry có thể thấy sự bất định trong mắt Draco—một khoảnh khắc ngắn ngủi khi cậu ấy chưa biết phải xử lý tình huống thế nào.
"Cậu không cần phải lo lắng về việc mình có phải là ai," Harry nói, cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa. "Chúng ta đều là học sinh mới ở đây. Tại sao không bắt đầu lại từ đầu, và tìm hiểu xem liệu chúng ta có thể làm bạn không?"
Draco nhìn Harry một lúc lâu, như thể đang cố gắng quyết định cậu ta đang đối mặt với loại người nào. Cuối cùng, với một sự thận trọng bất ngờ, Draco gật đầu và bước vào khoang tàu. Cậu ra hiệu cho Crabbe và Goyle ở lại bên ngoài, rồi ngồi xuống đối diện với Harry, ngay bên cạnh. Cảm giác bất ngờ len lỏi trong lòng Harry khi Draco chọn ngồi lại thay vì rời đi như trước kia.
Draco ngả lưng vào ghế, giữ ánh mắt của mình trên Harry, như thể đang phân tích từng chi tiết. “Mình đã nghe rất nhiều về cậu,” Draco bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước, nhưng vẫn mang một chút dò xét. “Cậu là người đã sống sót sau lời nguyền chết chóc của Chúa tể Hắc ám.”
Harry cảm nhận sự căng thẳng trong giọng nói của Draco, như thể việc thừa nhận sự kiện này đối với Draco là một điều khó khăn. Tuy nhiên, Harry quyết định sẽ không để câu chuyện đi theo hướng tiêu cực.
“Ừ, nhưng mình không nhớ nhiều về chuyện đó,” Harry đáp, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng. “Mình chỉ biết rằng, mình rất vui vì đã đến được đây, đến với Hogwarts. Và mình mong rằng chúng ta có thể bắt đầu học tập, tìm hiểu và có những người bạn mới.”
Draco có vẻ ngạc nhiên trước sự cởi mở của Harry. Trong đầu cậu, có lẽ, cậu đã mong đợi một sự đối đầu hay thậm chí là một sự khinh thường từ người mà cậu đã nghĩ sẽ là đối thủ. Nhưng thay vào đó, cậu chỉ thấy một Harry Potter với sự bình tĩnh và chủ động.
“Bạn bè, hả?” Draco nhếch mép, nhưng lần này không phải là một nụ cười nhạo báng mà là một chút tò mò thật sự. “Gia đình mình luôn nói rằng những người mà cậu kết bạn ngay từ đầu sẽ ảnh hưởng đến cậu suốt đời. Chúng ta đều biết gia đình nào có danh tiếng tốt và ai không đáng kết giao.” Cậu nhìn Ron một cách khó chịu, nhưng không nói gì thêm.
Harry hiểu ngay Draco đang cố nói gì. Trong cuộc đời trước, điều này có thể đã đẩy Harry và Draco vào cuộc đối đầu không cần thiết. Nhưng lần này, Harry không muốn lặp lại sai lầm.
“Mình không nghĩ điều đó quan trọng bằng việc người đó là ai thật sự,” Harry nói, cố gắng giữ sự bình tĩnh trong giọng điệu. “Chúng ta đều đến từ những nơi khác nhau, nhưng điều quan trọng là chúng ta đối xử với nhau như thế nào và học được gì từ nhau.
Draco nhìn Harry với ánh mắt khó hiểu. Cậu không biết phải làm gì với những lời nói của Harry. Chúng quá trưởng thành, quá vượt ra khỏi những gì Draco mong đợi từ một đứa trẻ 11 tuổi. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, như thể Draco đang cố gắng xử lý điều vừa nghe.
“Có lẽ cậu nói đúng,” Draco đáp, giọng cậu nhỏ hơn, ít kiêu ngạo hơn trước. “Mình cũng không biết Hogwarts sẽ như thế nào, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta không bắt đầu bằng việc thù địch nhau.”
Harry mỉm cười. “Mình cũng nghĩ vậy. Dù sao, chúng ta vẫn chưa biết mình sẽ vào nhà nào, phải không?”
Draco gật đầu. “Ừ, mình hy vọng được vào Slytherin. Cả gia đình mình đều ở đó.
“Còn mình,” Harry nói, “mình chưa biết nữa. Nhưng mình đoán rằng mình sẽ tìm thấy nơi phù hợp.”
Draco im lặng một lúc, rồi cậu đứng dậy. “Mình sẽ quay lại khoang của mình. Crabbe và Goyle đang đợi.” Trước khi bước ra khỏi cửa, cậu quay lại nhìn Harry. “Mình hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một tình huống tốt hơn.”
“Chắc chắn rồi, Draco,” Harry đáp, với một nụ cười nhẹ.
Draco rời khỏi khoang, đóng cửa lại sau lưng. Ron quay sang Harry, vẫn còn sự bối rối trên gương mặt cậu. “Cậu vừa mới… nói chuyện tử tế với Draco Malfoy?”Harry thầm nghĩ"
Harry chỉ cười. “Đôi khi, việc thay đổi tương lai bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất. Hãy cứ xem mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro