Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Đây không phải lần đầu Phó Tinh chịu công kích như vậy.

18 tuổi bắt đầu tự mình ra ngoài tiếp xúc xã hội, lăn lộn nhiều nơi, nếm trải nhiều thứ, Phó Tinh dĩ nhiên cũng thấu hiểu nhiều chuyện.

Dù sao những người kia cũng là bỏ công bỏ sức xây lên một con đường hoa đẹp như vậy, Phó Tinh tự biết bản thân không nên vì những chuyện như vậy mà tức giận. Người hâm mộ là cha là mẹ a. Thần tượng dù sao cũng là nhìn sắc mặt người hâm mộ mà sống a.

Chỉ là, vẫn luôn có chút phiền lòng.

Thở dài một tiếng, tắt đi đèn ngủ, Phó Tinh nằm xuống, trùm chăn qua đầu, khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Không cần người khác phải nói tới, Phó Tinh vẫn biết mình nên làm gì.

.

Xe dừng lại đã lâu, Phó Tinh vẫn cố tình chậm chạp đứng dậy, lê từng bước xuống xe.

Tuyên Nghi đã xuống từ trước. Phó Tinh vẫn là theo thói quen nhìn theo bóng dáng Tuyên Nghi.

Tuyên Nghi xuống xe cũng không vội đi ngay, dừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía Phó Tinh, chờ đợi. Phó Tinh bắt gặp ánh mắt của Tuyên Nghi, trong mắt hiện lên vài tia bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu.

Đôi kính đen che đi đôi mắt Tuyên Nghi, Phó Tinh không biết Tuyên Nghi đang nghĩ cái gì, nhưng người kia cũng không đứng chờ nữa, quay người bước đi.

Lại một tiếng thở dài khe khẽ.

.

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt kia cùng cái lắc đầu của Phó Tinh, Tuyên Nghi liền hiểu ra Phó Tinh muốn làm gì.

Hai người luôn ăn ý như vậy, một ánh mắt, một động tác nhỏ, là đã hiểu được ý nghĩ của đối phương.

Lúc quay người đi, Tuyên Nghi cũng không nhịn được mà thở dài.

Trước đó cũng đã từng có một lần vì chuyện như vậy mà hai người ầm ĩ cả một ngày. Nhưng rồi sau đó Tuyên Nghi cũng hiểu được rằng, tiểu nãi sư cũng có tự tôn của chính mình.

Nếu như Phó Tinh không muốn làm Ngô Tuyên Nghi cảm thấy không vui, thì Ngô Tuyên Nghi cũng không muốn Phó Tinh cảm thấy lòng tự tôn của bản thân bị chà đạp.

Hơn nữa làm như vậy, chính là tốt cho cả hai. Tuyên Nghi cũng đành tự nhủ rằng như vậy cũng không tệ.

Có một người sẽ luôn đi đằng sau nàng, ánh mắt khi vô tình khi cố ý đặt lên người nàng, khi nàng đưa tay ra đằng sau sẽ là người ấy vươn tay với tới, nắm thật chặt.

Có thể sẽ không cùng nhau sánh bước, nhưng sẽ luôn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

An tâm và tin tưởng. Phó Tinh luôn biết cách khiến cho Tuyên Nghi cảm thấy như vậy.

.

Hai người lên máy bay, sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa. Đến lúc này Phó Tinh mới tháo khẩu trang xuống, nhìn Tuyên Nghi nở nụ cười xin lỗi.

"Ngốc, không sao cả."

Tuyên Nghi xoa xoa đầu Phó Tinh, nhẹ nhàng nói.

"Đừng bận tâm quá nhiều, được chứ?"

Tuyên Nghi lại nói thêm một câu. Phó Tinh cũng ngoan ngoãn gật đầu. Giữa hai người cũng đã không cần quá nhiều lời nói để bày tỏ quan tâm đối với người kia.

"Có cần mình gọi nhân viên tới tháo cái này ra không?" Phó Tinh cười nói, chỉ thanh ngang chắn giữa hai người.

"Đương nhiên là cần rồi, hôm nay mình không mang theo gối kê đầu, cần người để mình dựa vào a~"

Tuyên Nghi cười ngọt, hướng Phó Tinh làm nũng một chút, âm cuối tựa như chiếc lông nhỏ phảng phất lướt qua trêu chọc lòng người. Phó Tinh trong mắt tràn đầy sủng nịnh, đưa tay vỗ nhẹ đầu Tuyên Nghi một cái.

"Được thôi, để mình bồi cậu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro